Mị Ảnh

Chương 410: Nâng cao thực lực

 
Quái lão đầu nhìn Nghệ Phong, trong lòng mỉm cười bất đắc dĩ,: tiểu tử này bằng vào thân phận Tà Đế, cho dù thực lực chưa lớn, nhưng cũng có thể khiến một ít thế lực lớn xem là thượng khách.
Nghệ Phong cũng thoáng sửng sốt. Có lẽ hắn còn không hiểu hàm nghĩa của hai từ Tà Đế này đại biểu, nhưng cũng biết ý của việc dùng thân phận Tà Tông mà không cần thân phận Thánh Tông tiến đến khiêu chiến. Tuy rằng Tà Tông cũng lệ thuộc Thánh Tông, nhưng thanh danh tốt hơn nhiều so với lên Thánh Tông. Hắn từng nghe nói qua, người của Tà Tông, cũng có thể sẽ không nguyện ý chọc tới Tà Tông. Mặc dù mỗi thế hệ Tà Đế có đơn truyền! Nhưng không ai nguyện ý chọc vào một sự tồn tại hành sự nửa chính nửa tà này.
Đương nhiên Nghệ Phong cũng mơ hồ biết, lý do lão đầu tử làm như vậy? Chẳng lẽ là muốn hắn xuất thế sao?
- Tà Tông không có tin tức từ rất lâu, hẳn đã tới lúc xuất hiện. Bằng không sợ là tất cả mọi người đã quên Thánh Tông có một tông môn như vậy.
Dường như Lão đầu tử biết được nghi vấn trong lòng Nghệ Phong, hắn thản nhiên nói.
- Ách...
Nghệ Phong bật cười. Nếu không phải lần trước hắn ở Vũ Kỹ Các thấy tài liệu về Tà Tông, hắn cũng không biết Thánh Tông còn có Tà Tông. Sợ là có rất nhiều người trong Thánh Tông đều đã quên tông môn từng huy hoàng nhất này.
Nghệ Phong không rõ rốt cuộc lão đầu tử có chủ ý gì, hắn gật đầu nói:
- Đến lúc đó ta sẽ dùng danh nghĩa Tà Tông để khiêu chiến!
Lão đầu tử gật đầu, lập tức nhìn Nghệ Phong cười nói:
- Ngươi có hứng thú đối với Đế Đô sao?
- A!

Nghệ Phong ngạc nhiên, thật không ngờ lão đầu tử chú ý tới hắn nhiều như vậy, biết hắn làm việc ở Đế Đô.
- Thật ra không hứng thú nhiều lắm đối với Đế Đô, chẳng qua bị người ta ép từng bước, ta nuốt không nổi khẩu khí này, càng muốn đối nghịch thử với bọn họ xem sao, kéo nhẹ cho bọn họ lui về phía sau!
Một câu này, khiến Quái lão đầu cười rất cổ quái. Hắn không biết nếu Nghệ Phong nói những lời này cho Nghệ gia nghe, nói cho Đại hoàng tử nghe, sợ là một đám sẽ tức giận đến hộc máu!
Lão đầu tử nhìn Nghệ Phong thản nhiên nói:
- Ta cũng không cho rằng ngươi có thể nắm được Đế Đô!
Một câu này khiến Nghệ Phong suýt nữa thì tức chết. Có sư phụ nào làm như vậy sao? Không tin tưởng thì thôi, ngược lại còn trực tiếp đả kích hắn!
- Bởi vì một ít nguyên nhân, Đế Đô ngư long hỗn tạp, ngươi mới chỉ có một chút lực lượng, còn chưa đủ để nuốt người khác!
Lão đầu tử có chút vui sướng khi người gặp họa.
- Người biết cái gì sao?
Nghệ Phong cũng nghiêm túc hẳn lên. Hắn biết lão đầu tử sẽ không nói dối. Vậy đã nói rõ những lực lượng của hắn thật sự không tính là gì. Lấy sức mạnh hiện tại của hắn khiến tất cả mọi người ở Đế Đô liếc mắt, lại không đủ để nuốt người khác? Vậy nước Đế Đô rốt cuộc có bao nhiêu sâu?
- Về phần nguyên nhân cụ thể thế nào, chờ sau khi ngươi quyết chiến xong, ta sẽ nói cho ngươi biết. Hiện tại hẳn là bgươi cũng thấy được rất nhiều đại lục thế lực từ bên ngoài dũng mãnh tiến vào Đế Đô?
Lão đầu tử cười nói.
Đương nhiên Nghệ Phong biết điều ấy. Yêu Hậu của Thánh Âm tông và lão ma đầu của Sát Lâu kia chính là ví dụ rõ ràng. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL

- Ngươi có biết vì sao hiện tại ngươi mới có chút thành tựu như vậy không? Nếu như là ta, toàn bộ Đế Đô đã sớm ở trong tay!
Nghệ Phong nghe lão đầu tử nói, hắn cười nhạt: nếu hắn có thực lực của lão đầu tử, sợ là cũng đã sớm nắm được Đế Đô?
- Ngươi quá bảo thủ, rất cúi đầu! Cho nên mới bước một bước nhỏ như vậy!
Phụt...
Một câu này, khiến Quái lão đầu phụt đông một tiếng té ngã trên đất. Mặc dù với tuổi tác của Quái lão đầu, cũng chịu không nổi những lời nói này của lão đầu tử.
Tiểu tử này còn bảo thủ? Còn cúi đầu? Ngày đầu tiên đến học viện, liền phế bỏ phần đông học sinh! Rồi sau đó đánh trọng thương Phó viện trường học viện Trạm Lam, giết chết phần đông đệ tử! Kiêu ngạo không ai bì nổi!
Sau đó, làm loạn khiến dư luận Đế Đô xôn xao, trước đập phủ đệ bá tước, lại phế bỏ Vương Cấp! Không coi bất luận kẻ nào ra gì? Ngươi lại còn nói hắn bảo thủ, cúi đầu?
Quái lão đầu run rẩy kịch liệt. Thảo nào Nghệ Phong lại kiêu ngạo như thế. Hiện tại rốt cuộc hắn cũng đã hiểu được nguyên nhân!
Ngược lại là Nghệ Phong nghe lão đầu tử nói những lời này lại có chút đăm chiêu. Hắn còn rất nghiêm túc gật đầu. Quả thật hắn rất cúi đầu!
Lão đầu tử nhìn lướt về phía Quái lão đầu đang ngã xuống đất, sau đó nói:
- Về sau bước chân cố gắng bước lớn một chút, nên giết thì giết, nên bỏ thì bỏ!
Nghệ Phong thầm nghĩ: thật ra ta lại nghĩ, ngươi cũng nói nước Đế Đô càng ngày càng sâu, ta có mấy đầu để làm như thế?
- Lão đầu tử, có phải người và đại trưởng lão thương lượng, cho những người này từ thánh địa tới để ta sử dụng hay không? Người cũng biết sức lực của cá nhân ta cũng có hạn!

Lão đầu tử rất liếc mắt nhìn hắn một cái với vẻ có chút xem thường nói:
- Ngươi có bản lĩnh, thì tới thánh địa đòi người tới thử xem sao?
- Ách...
Một câu này, lập tức khiến Nghệ Phong im miệng. Nếu hắn có thể khiến cao thủ thánh địa xuống núi, sao còn phải lăn lộn ở nơi này lăn lộn sao? Sợ là hoàng đế Trạm Lam nói chuyện với hắn cũng khách khách khí khí. Thánh địa, đó là một tồn tại kinh khủng. Chỉ cho ta một thung lũng để tránh, khiến Nghệ Phong thầm phỉ báng không thôi!
- Được rồi! Chuyện khác về sau nói sau, trước hết, người làm tốt chuyện quyết đấu lần này!
Lão đầu tử cũng không muốn nói chuyện với Nghệ Phong nhiều hơn về Đế Đô. Mấy thứ này không thể lọt vào mắt hắn.
- Lão đầu tử, ngươi có biện pháp gì khiến ta nâng cao thực lực một chút hay không? Để khi quyết đấu, ta cũng nắm được phần thắng lớn hơn?
Nghệ Phong cười ha ha nói.
- Không có!
Lão đầu tử không chút nghĩ ngợi đã từ chối.
- Ta kháo! Ngươi có phải là sư phụ của ta hay không? Ngoại trừ chỉnh ta tới mức sống không nổi, cũng chưa từng nhận được chút ưu đãi nào của ngươi!
Trong lòng Nghệ Phong càng thêm tức giận: lão gia hỏa này ngoài ngoại trừ rất có hứng thú chỉnh trọng tố kinh mạch khiến hắn không chết không sống, dám cái gì cũng không hứng thú.
- Ta không muốn dạy, ngươi làm khó dễ được ta sao?

Một câu này, khiến Nghệ Phong lập tức đánh chết ý tưởng của hắn. Hắn hít một hơi thật sâu, cố gắng khống chế cảm xúc của mình.
- Ha ha! Tiểu tử, lão gia hỏa sư phụ của ngươi không thể nâng cao thực lực của ngươi. Trái lại ta có thể nâng cao một chút thực lực cho ngươi. Vậy không phải ta càng mạnh hơn lão gia hỏa ngươi sao?
Quái lão đầu rất đắc ý nhìn Nghệ Phong nói.
Nghệ Phong nghe Quái lão đầu nói, ánh mắt sáng lên, lập tức nhận, đồng thời nói:
- Đương nhiên, ta vẫn cho rằng Quái lão mạnh hơn hắn rất nhiều. Ta vẫn hối hận đã không nhận thức Quái lão làm sư tôn, mà lại nhận một người như vậy!
Biểu tình của Nghệ Phong vô cùng hối hận.
Quái lão đầu thấy Nghệ Phong nói như vậy, khuôn mặt càng thêm vui mừng. Hắn đánh nhau không lại lão đầu tử, chơi cờ cũng không bằng, có thể nghe đệ tử của lão gia này khinh bỉ hắn một phen, như vậy hắn cũng rất cao hứng.
- Tuy nhiên, Quái lão ngươi thật sự có thể giúp ta nâng cao thực lực sao?
Giọng điệu hoài nghi này của Nghệ Phong, khiến Quái lão đầu bất mãn cực độ:
- Tiểu tử, đừng sử dụng phép khích tướng sứt sẹo của ngươi. Hừ, ta mà lại không thể nâng cao thực lực cho ngươi sao? Xem như ta đưa một phần quà cho Tĩnh Vân Tông. Ta cũng không có lòng dạ tốt như sư phụ của ngươi. Ha ha...
Quái lão đầu nói xong câu đó, Nghệ Phong vụng trộm quan sát lão đầu tử một phen, thấy khóe miệng hắn thoáng run rẩy, trong lòng Nghệ Phong liền cười trộm không thôi: thì ra trong lòng lão đầu tử vẫn rất để ý. Đó là không phải sát muối vào vết thương của hắn sao?
Nghệ Phong rất tò mò đối với lão tông chủ Tĩnh Vân Tông. Rốt cuộc nhân vật nào có thể khiến lão đầu tử và Quái lão đầu đều thua trong tay ở nàng như vậy?
Nghệ Phong nhìn hai người đáng thương này, hắn cảm thấy có phải nên chế luyện một ít dược cho bọn hắn hay không. Với thực lực của bọn họ bình thường đuổi không kịp, dùng sức mạnh hẳn là không thành vấn đề đi. Dùng chút dược trợ hứng vẫn rất có hương vị!


Mị Ảnh
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Mị Ảnh Truyện Mị Ảnh Story Chương 410: Nâng cao thực lực
10.0/10 từ 23 lượt.
loading...