Lung Trung Kiều - Giản Dung

Chương 63

61@-

 Vốn lộ trình hai ba tháng, dưới tình huống Hoắc Chấn Bắc không ngủ không nghỉ như vậy, chỉ dùng không đến một tháng thì đã đến.


 Trong khoảng thời gian này Hoắc Chấn Bắc cũng có chút lo lắng Yến Xu ăn không tiêu, nhưng trên đường biểu hiện của nàng vô cùng bình thường, thỉnh thoảng lúc tá túc ở nhà người khác ở bên đường, cũng sẽ để Hoắc Chấn Bắc lên đường sớm một chút.


 Yến Xu cũng không biết xảy ra chuyện gì, nhưng nhìn trạng thái của Hoắc Chấn Bắc thì cũng biết chuyện này rất quan trọng đối với hắn, vì vậy cho dù về sau nàng cảm thấy có chút không thoải mái cũng ráng nhịn xuống, không có biểu hiện ra ngoài.


 Đợi cuối cùng cũng đến được cửa thành của Kinh thành, rốt cuộc tốc độ của bọn họ mới chậm lại.


 Tốc độ xe vừa chậm lại, liền có thể nghe thấy âm thanh đứt quãng ở bên ngoài xe ngựa, đơn giản là quan viên nào vừa nạp một thiếp thất mỹ mạo, trong nhà của quan viên nào có cọp cái, nhi tử nhà nào lại bị làm sao.


 Đương triều đối với việc quản chế những lời đồn cũng không phải vô cùng nghiêm khắc, người dân bình thường chỉ cần không bàn về việc nước, thì trên cơ bản đều sẽ không quản, giống như những loại chuyện phong lưu của các quan to triều đình này, một truyền mười mười truyền trăm, bọn họ cho dù muốn quản cũng quản không được.


 Nhưng cách tiểu viện tử lúc trước bọn họ sống càng ngày càng gần, Yến Xu cũng dần dần phát hiện chủ đề dẫn đầu ở Kinh thành gần đây.


 Công chúa đội nón xanh* cho Phò mã, còn đuổi Phò mã đi, cưới một Phò mã mới?


(*)Đội nón xanh: bên Việt Nam mình là cắm sừng.


 Theo lý thuyết Công chúa là nữ, Phò mã là nam, dùng từ cưới này cũng không hợp lý, nhưng ai bảo tất cả Phò mã đương triều sau khi thành hôn đều phải tiến vào phủ Công chúa sống, hơn nữa bình thường thân phận Phò mã cũng không cao, vì vậy đối lập như vậy, trong mắt người bình thường Công chúa và Phò mã như vậy còn không giống như nam nhân cưới vợ sao.


 Yến Xu không có ấn tượng gì với Công chúa và Phò mã, với nàng thì đây đều là những nhân vật không với tới được, chỉ nhớ mang máng hai vị này hình như đã thành hôn rất nhiều năm rồi, không biết vì sao bây giờ lại biến thành như thế này.



 Chẳng lẽ phu thê ở với nhau lâu dễ biến thành kẻ thù sao?


 Yến Xu nghĩ như vậy nhịn không được nhìn về phía Hoắc Chấn Bắc, chỉ thấy mày của hắn cau chặt, bộ dáng vô cùng mất hứng.


 Mặc dù trên đường đi hắn đều có vẻ mặt này, nhưng Yến Xu lại phát hiện lo âu của hắn lúc này càng sâu hơn.


 Yến Xu ở bên cạnh nhẹ nhàng hỏi: “Làm sao vậy, đã vào Kinh rồi, hiện tại có chuyện gì cũng dễ xử lý.”


 Hoắc Chấn Bắc liếc mắt nhìn Yến Xu, mở miệng nói: “Nghị luận ở bên ngoài…”


 Yến Xu không nghĩ đến Hoắc Chấn Bắc còn sẽ quan tâm đến bách tính đang nói cái gì, hắn bình thường đều là bộ dáng không quan tâm đến những chuyện trên trời dưới đất này.


 Trên mặt Yến Xu có chút kinh ngạc, chẳng qua vẫn hỏi: “Bọn họ nói có vấn đề gì sao?”


 Hoắc Chấn Bắc lắc đầu, trầm mặc.


 Hắn chưa từng nói về thân phận của bản thân, lúc này lại không biết có nên nói với Yến Xu hay không.


 Nhưng đợi đến lúc hắn trở về viện tử nhỏ mà bọn họ ở, hắn mới phát hiện hết thảy đều không do hắn quyết định.


 Tiểu viện cũng không như bọn họ suy nghĩ là trống rỗng, ngược lại hắn vừa đi đến trước cửa liền phát hiện bên trong có người đang ở.


 Nghĩ đến lời đồn đại vừa nghe thấy lúc nãy, Hoắc Chấn Bắc cũng không biểu hiện ra phản ứng gì quá lớn, mà tiến về phía trước gõ cửa.



 “Ai?” 


 Rất nhanh bên trong liền truyền đến âm thanh.


 Âm thành này làm cho Hoắc Chấn Bắc sửng sốt một chút, đợi thấy người ra mở cửa, hắn mới biết bản thân vừa nãy không có nghe nhầm.


 “Nương.” Hoắc Chấn Bắc hô một tiếng, Yến Xu ở bên cạnh cũng theo bản năng hô một tiếng, hô xong nàng mới cảm thấy có chút xấu hổ.


 Chẳng qua Hoắc mẫu cũng không quá chú ý đến Yến Xu.


 Lực chú ý của bà hoàn toàn nằm trên người Hoắc Chấn Bắc.


 Nhìn thấy tiểu nhi tử của bản thân làm cho bà hết sức kinh hỉ, trước tiên bà hô vào trong viện tử: “Tiểu Bắc về rồi.”


 Sau đó liền kéo Hoắc Chấn Bắc nói không ngừng: “Tại sao lúc này lại về rồi, mấy năm không gặp, con gầy đi rất nhiều rồi…”


 Hoắc mẫu vẫn nói luôn miệng, mãi đến khi Yến Xu nhìn thấy một nam nhân tương tự Hoắc Chấn Bắc.


 Yến Xu nhớ đó là Huynh trưởng của Hoắc Chấn Bắc.


 Sau khi Hoắc mẫu nhìn thấy Hoắc Chấn Nam, vốn đang quan tâm Hoắc Chấn Bắc đột nhiên dừng lại câu chuyện, trở nên tức giận: “Những ngày tháng con không ở đây con không biết đâu, Công chúa ngày càng quá đáng, lúc trước những người nàng ta nuôi dưỡng đó nàng ta không động vào, dù sao thân phận nàng ta cao, chúng ta cũng không dám nói cái gì, sau này nàng ta trực tiếp mang người nam nhân kia về nhà, hai người chàng chàng thiếp thiếp, dáng vẻ kia không giống với những người được nuôi dưỡng kia, chúng ta nói với ca của con, bảo y nên coi kỹ Công chúa, y vẫn không để ý, hiện tại xem xem, xem xem!”


 Hoắc mẫu tức giận trừng mắt liếc nhìn Hoắc Chấn Nam, mới tiếp tục nói: “Về sau Công chúa bị nam nhân kia làm cho to bụng lên, sau đó muốn cùng ca con hòa ly, ca của con vậy mà cũng không nói hai lời, cái gì cũng không muốn, cứ đồng ý như vậy.” 



 Hoắc mẫu càng nói càng tức giận, nào có nhà ai như vậy, tức phụ quang minh chính đại vụng trộm, sau đó còn đuổi trượng phu đi.


 Đúng, Công chúa thân phận cao, bọn họ không trách được, nhưng nhi tử ngốc nhà bà cái gì cũng không nói, cứ đồng ý như vậy, cũng làm cho bọn họ tức giận, cuối cùng hắn vậy mà còn từ quan, Hoắc mẫu nói đến cuối cùng tay dường như duỗi lên trên mặt Hoắc Chấn Nam, sau đó nói với Hoắc Chấn Bắc: “Con khuyên nhủ ca con đi, một đại nam nhân làm sao có thể hèn nhát như vậy.”


 Hoắc Chấn Bắc nhìn thoáng qua Huynh trưởng, thấy trên mặt y là bất đắc dĩ, dường như đối với những lời này đã tập mãi thành quen.


 Có thể hòa ly như vậy, Hoắc Chấn Bắc cảm thấy việc này cho dù là đối với Hoắc Chấn Nam hay đối với nhà bọn họ mà nói thì đều được coi là một chuyện tốt, chỉ là không đợi hắn mở miệng khuyên nhũ mẫu thân hắn cái gì, liền nghe thấy một âm thanh ngốc trệ ở bên cạnh: “Công chúa ư?”


 Yến Xu vốn vừa xuống xe ngựa nên cảm giác có chút choáng váng, kết quả vừa xuống xe ngựa liền nhìn thấy một nhà Công tử, càng giống như bị tác động, hiện tại liền nghe thấy người trước mắt là Phò mã bị đội mũ xanh lúc nãy ở trong xe ngựa nghe thấy, nàng cảm thấy trong đầu dường như có thứ gì bị đứt, trong khoảng thời gian ngắn không thể suy nghĩ.


 Câu này nàng cũng là hỏi theo bản năng, căn bản không chú ý đến trường hợp này có thích hợp hay không.


 Ngược lại Hoắc mẫu người đang đem những lời suy nghĩ tám trăm lần trong lòng kể khổ một phen với tiểu nhi tử, vừa nghe thấy âm thanh của Yến Xu đột nhiên xuất hiện, mới chú đến nhi tử của mình còn mang theo một cô nương trở về, à không, là mang theo phụ nhân trở về.


 Búi tóc của Yến Xu đã được bới thành *phụ nhân kế, đây cũng là nguyên nhân lúc nàng vừa xuống xe ngựa liền bị cho rằng là nữ nhân của Hoắc Chấn Bắc.


(*)Phụ nhân kế: búi tóc dành cho phụ nữ đã có chồng.


 Hoắc mẫu đã từng tương đối hài lòng với việc coi Yến Xu là *nhi tức phụ , cộng thêm vài năm này dường như tướng mạo của Yến Xu không có thay đổi gì, vì vậy Hoắc mẫu nhìn Yến Xu một lúc liền nhìn ra nàng.


 “Ngươi là cô nương chăm sóc Tiểu Bắc lúc trước sao?” Hoắc mẫu hỏi.


 Hoắc Chấn Nam cũng từng nói với bọn họ chuyện cô nương kia sẽ cùng Hoắc Chấn Bắc đi nhậm chức, chỉ có điều một cô nương gầy yếu như vậy, bọn họ lại nghe thấy người ở địa phương đó không dễ sống chung, hơn nữa sau này ở trong thư của nhi tử chưa hề thấy nhắc đến nữ nhân, bọn họ đều cho rằng Yến Xu đã rời đi, không nghĩ đến nàng hiện tại lại trở về cùng, búi tóc còn đổi thành phu nhân kế.



 Hoắc mẫu chỉ chỉ đầu tóc của Yến Xu, nhìn Hoắc Chấn Bắc hỏi: “Các con đây là?” 


 Hoắc Chấn Bắc gật đầu, thừa nhận nói: “Chúng con đã thành hôn.”


 Đây cũng là một đại hỷ sự, chỉ là tại sao trước giờ không nói với bọn họ, ngay cả Hoắc phụ vẫn luôn ở bên cạnh không nói gì lúc này cũng mở miệng nói: “Hồ nháo, loại chuyện này tại sao lại không nói với chúng ta.”


 Yến Xu vốn bị các loại chấn động làm cho thẫn thờ, lúc này bị Hoắc phụ lớn giọng rống, nàng vô thức run lên, nhích lại gần bên cạnh Hoắc Chấn Bắc, ngược lại cũng có chút phản ứng.


 Hoắc Chấn Bắc cũng không chú ý phụ mẫu đang ở đây, vươn tay ôm Yến Xu, sau đó mới giải thích với phụ mẫu: “Đường xá xa xôi, không tiện để nói, chỉ là hôn lễ vẫn chưa tổ chức, nghĩ sau khi trở về vẫn phải làm phiền nhị lão rồi.”


 Hoắc mẫu nghe như vậy trợn to hai mắt, dường như không tin nhi tử của mình lại có thể chưa có hành lễ liền để cho một cô nương trở thành phụ nhân.


 Nếu cô nương này là nữ nhi của mình, ý định đánh chết nam nhân này bà khẳng định đã có rồi, nhưng bây giờ nam nhân này lại là nhi tử của mình, bà chỉ không nhẹ không nặng mắng một câu, sau đó kéo Yến Xu hỏi hôn lễ nàng có muốn làm cái gì không.


 Chuyện tiểu nhi tử thành hôn này làm cho Hoắc mẫu tạm thời bỏ qua cho đại nhi tử của mình, bà cũng không ở đây phàn nàn với Hoắc Chấn Bắc chuyện của Hoắc Chấn Nam nữa, mà biến thành bộ dáng mẹ chồng con dâu hòa hợp với Yến Xu.


 Mà Yến Xu bị kéo liên tục hỏi những chuyện hai người ở huyện Lễ, lại hỏi chuyện của hôn lễ, đỏ ửng trên mặt vẫn luôn không có lui đi, cũng tạm thời quên đi chuyện của Công chúa.


 Ánh mắt Hoắc Chấn Nam nhìn Hoắc Chấn Bắc tỏa ra cảm kích.


 Hoắc Chấn Bắc cũng không nghĩ sự tình sẽ phát triển thành như vậy, hắn lắc đầu, ánh mắt mang theo vài phần nghi hoặc nhìn Hoắc Chấn Nam.


 Hoắc Chấn Nam mãi đến lúc Hoắc Chấn Bắc muốn hỏi chuyện, y bước lên đi song song với Hoắc Chấn Bắc, chiều cao của hai người xấp xỉ nhau, Hoắc Chấn Nam thấp hơn một chút, y nhỏ giọng nói với Hoắc Chấn Bắc: “Buổi tối lại nói sau.”


 Nói xong lại lặng lẽ liếc nhìn phụ mẫu đang vui mừng nói chuyện với nhi tức phụ của mình ở phía trước, có thể thấy được những ngày này y quả thực bị giày vò.


Lung Trung Kiều - Giản Dung
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung Story Chương 63
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...