Lung Trung Kiều - Giản Dung

Chương 62

63@-

 Tuy nói Hoắc Chấn Bắc đã ngây người ở huyện Lễ ba năm, quản lý cũng có thể được coi là không tệ, nhưng chiến tích đối với loại địa phương núi cao lại xa Hoàng đế này mà nói hoàn toàn không có ý nghĩa gì, trừ khi hắn thật sự làm ra cái gì vượt qua bình thường, ví dụ như loại chuyện quy thuận được Miêu trại, bằng không Hoàng có thể đến ba năm năm, thậm chí mười năm tám năm cũng không nhớ đến cái người Hoắc Chấn Bắc này, vì vậy tờ điều lệnh này đưa đến có chút kỳ quái, hơn nữa điều lệnh này còn trực tiếp vượt cấp lên chức trở thành tòng ngũ phẩm Tri Châu.


 Hơn nữa tờ điều cách diễn đạt của tờ điều lệnh này dường như có chút quá mức khoan dung, không chỉ biểu thị nếu như còn có chuyện gì ở huyện Lễ, có thể xử lý xong rồi rời đi, còn nói lúc hắn hồi Kinh báo cáo công việc có thể ở lại Kinh thành một đoạn thời gian không cần vội vàng đi nhậm chức.


 Cho dù Yến Xu là người không thông hiểu về sự tình của quan phủ cũng cảm thấy điều lệnh này quả thực khoan dung đến mức không thể tưởng tượng được, quả là làm người ta hoài nghi có phải Hoắc Chấn Bắc là con tư sinh của Hoàng đế lưu lạc tại dân gian hay không.


 Đương nhiên khả năng này không thể tồn tại.


 Nhưng nói đến vấn đề hài tử việc này dường như là tâm bệnh của Yến Xu.


 Nếu như lúc hai người vừa mới ở chung, nàng không hoài được hài tử thì nàng cũng chỉ có chút lo lắng, nhưng hiện tại ba năm qua đi, bụng của nàng vẫn không có chút động tĩnh gì, vậy tuyệt đối là có vấn đề.


 Những năm này nàng vẫn luôn điều dưỡng thân thể của bản thân, hơn nữa trong lúc đó cũng đi tìm vài vị đại phu xem qua, đại phu đều biểu thị thân thể của nàng không có vấn đề gì, ngay cả bệnh cung hàn cũng không có.


 Thời gian dần dần trôi, Yến Xu bắt đầu hoài nghi có phải Hoắc Chấn Bắc bị bệnh hay không.


 Thế nhưng Yến Xu không dám nói, cũng không dám để người đi tìm đại phu xem, chỉ có thể giấu ở trong lòng, sau đó tự mình mân mê một ít dược thiện để cho Hoắc Chấn Bắc bổ thân thể.


 Nhưng Hoắc Chấn Bắc ăn xong dược thiện nàng lại thừa nhận không được, vì vậy chỉ có thể dừng lại, nhưng qua một đoạn thời gian, nhớ đến chuyện hài tử lại trở nên bối rối, vì vậy lại bắt đầu làm dược thiện, lại dừng lại, vẫn luôn tiếp tục vòng tuần hoàn vô hạn như vậy.


 Nhưng như vậy trước sau gì nàng cũng không hoài thai, Yến Xu cảm thấy có chút tuyệt vọng.



 Hôm nay tờ điều lệnh này được đưa xuống, mặc dù Yến Xu cảm thấy kỳ lạ, nhưng nhớ tới bụng của bản thân, cùng với thể lực của Hoắc Chấn Bắc hoàn toàn không giống như có bệnh, trong lòng hạ một quyết định: đại phu ở Kinh thành tốt hơn rất nhiều so với chỗ này, hơn nữa ở Kinh thành có nhiều quan lại quyền quý, miệng của đại phu cũng chặt chẽ, đến lúc đó vẫn là để Công tử đi xem thử.


 Hoắc Chấn Bắc đối với những tâm tư nhỏ này của Yến Xu hầu như là không biết, vì vậy mỗi lần sau khi ăn xong dược thiện, tinh lực dồi dào có một nửa là bởi vì dược hiệu, một nửa là bởi vì cố ý.


 Đến nay hắn cũng cập quan* rồi, hài tử quả thực cũng muốn, nhưng một là hắn cảm thấy tình huống bây giờ của bọn họ mà sinh hài tử, hài tử sẽ có thân phận là con tư sinh, hai là kế hoạch của hắn là lưu lại ở đây tối đa năm sáu năm, đến lúc đó mang theo hài từ hai ba tuổi có chút không thuận tiện.


(*)Cập quan: đàn ông thời gian làm lễ đội mũ vào năm 20 tuổi, chứng tỏ họ đã đến tuổi trưởng thành.


 Chỉ là không nghĩ đến lại có thể vỏn vẹn ba năm hắn liền từ huyện lệnh trở thành tri châu, Hoắc Chấn Bắc biết, trong này nhất định có nguyên do gì đó, mà hắn có thể cùng Hoàng thượng dính dáng đến cũng chỉ là thân phận Phò mã của huynh trưởng hắn.


 Huynh trưởng rốt cuộc như thế nào?


 Nghĩ đến đây, trong lòng hắn chợt lạnh đi.


 Kiếp trước lúc này Huynh trưởng đã qua đời rồi, nhưng đời này hắn mang nữ nhân làm hại Huynh trưởng bị Công chúa tra tấn đến chết đến bên cạnh rồi, người di tình lên kẻ khác cũng biến thành Công chúa, theo lý thuyết Huynh trưởng sẽ không có nguy hiểm gì.


 Thế nhưng điều lệnh này quả thực quá mức kỳ lạ.


 Hoắc Chấn Bắc nhịn không được nhìn Yến Xu.


 Mặc dù trong ánh mắt này đã không còn hận ý, nhưng cảm giác lạnh lẽo kia vẫn làm cho Yến Xụ nhịn không được rụt người một cái, hỏi: “Làm sao vậy?”


 Hoắc Chấn Bắc lắc đầu.



 Hắn thu lại hàn khí trên người, giọng điệu ôn hòa nói với Yến Xu: “Điều lệnh này đến đột nhiên như vậy, ta nhất thời không có chuẩn bị gì, ta đi thư phòng trước xem một chút nên bàn giao công vụ như thế nào, nàng quay về trước đi.”


 Mặc dù cảm thấy lời giải thích này dường như có chút không hoàn mỹ, nhưng Yến Xu từ trước đến nay sẽ không quấy rầy Hoắc Chấn Bắc xử lý công vụ, vì vậy nghe hắn nói như vậy, nàng cũng không chất vấn gì, chỉ là gật đầu dự định trở về phòng.


 “Yến Xu!” Lúc Yến Xu định rời đi, đột nhiên Hoắc Chấn Bắc gọi tên đầy đủ của nàng.


 Yến Xu xoay người, nhìn Hoắc Chấn Bắc.


 Từ khi hai người ở chung, đặc biệt là sau khi đến huyện Lễ, Hoắc Chấn Bắc dường như chưa từng gọi tên đầy đủ của nàng, vì vậy lúc này Yến Xu cũng cảm thấy có chút không rõ ràng cho lắm.


 Hoắc Chấn Bắc nhìn Yến Xu như vậy, ánh mắt nặng nề, sau đó chậm rãi mở miệng nói: “Nàng là của ta.”


 Câu nói này dường như mỗi lần ở trên giường Hoắc Chấn Bắc đều sẽ nói một lần, mà Yến Xu mỗi lần như vậy cũng nghiêm túc đáp lại, lúc này nàng vẫn trước sau như một đáp: “Ta là của chàng.”


 Hoắc Chấn Bắc nghe thấy đáp án này, đột nhiên đứng dậy, hôn lên môi của Yến Xu, cạy miệng nàng ra đem đầu lưỡi tiến vào, tay cũng bắt đầu vuốt nhẹ vạt áo của nàng.


 “Ưm! Ưm!” Biết kế tiếp sẽ phát sinh chuyện gì, Yến Xu giãy dụa, ở đây là tiền viện, mặc dù lúc này không có người, nhưng chỗ này thỉnh thoảng vẫn có người qua lại, bị người ta nhìn thấy thì phải làm sao?


 Đợi đến lúc Hoắc Chấn Bắc rốt cuộc cũng buông môi nàng ra, nàng mới vội vã nói: “Không được, sẽ có người.”


 Hoắc Chấn Bắc nhíu mày, nhưng vẫn cúi đầu tấn công môi Yến Xu.


 Nhưng lần này cũng không trực tiếp hôn lên, mà thuận thế áp người lên ván cửa, tay khẽ động lên cái chốt.



 Yến Xu vốn đi đến cửa muốn rời đi, một loạt động tác này ngược lại vô cùng thuận lợi, một chút cũng không ảnh hưởng đến tốc độ của Hoắc Chấn Bắc.


 Yến Xu biết đây là Hoắc Chấn Bắc quyết tâm, lại thêm việc cửa đã đóng, vì vậy cũng thuận theo, bắt đầu đáp lại hắn.


 Hoắc Chấn Bắc dùng tư thế đứng thẳng tiến vào Yến Xu, đợi đến lúc hai chân Yến Xu mềm hoàn toàn không đứng nổi nữa, hắn lại ôm lấy người, vung tay đem đồ trên bàn quét hết, sau đó đặt Yến Xu lên bàn rồi tiếp tục.


 Đây là gian phòng bình thường Hoắc Chấn Bắc cùng người trong nha môn nghị sự, không giống những gian phòng khác còn có giường, gian phòng này chỉ có một cái bàn khá lớn và mảnh mà thôi.


 Cảm nhận sự lạnh lẽo của cái bàn, cộng thêm hoàn cảnh từ trước đến chưa từng trải qua, làm cho Yến Xu càng trở nên mẫn cảm, trong thời gian ngắn nàng đã ra vài lần, cuối cùng chỉ có thể khóc xin tha thứ với Hoắc Chấn Bắc, nhưng đối phương dường như không để ý đến nàng, đợi đến cuối cùng nàng mất đi ý thức, dường như vẫn còn cảm nhận được tinh lực dồi dào của đối phương.


 Hoắc Chấn Bắc nhìn người đã ngất đi, động tác dần dần chậm lại, cuối cùng bảo trì tư thế dừng lại ở bên trong không động.


 Từ khi tỉnh lại một lần nữa nhìn thấy nữ nhân này, sau đó lại biến nàng thành người của bản thân, hắn liền cảm giác mình có chút không bình thường, bản thân đã chiếm hữu nàng, thậm chí cầm tù nàng, làm cho nàng biến thành người hoàn toàn thuộc về hắn, mỗi lúc cùng nàng kết hợp lại cùng một chỗ là lúc nội tâm hắn yên bình nhất.


 Nỗi lo lắng về Huynh trưởng làm hắn trở nên nôn nóng, lúc nhìn thấy nữ nhân đó rời đi, loại nôn nóng này tăng lên đến đỉnh điểm, trong khoảnh khắc đó hắn cái gì cũng không muốn nghĩ, trong đầu chỉ có một ý niệm, để nàng và bản thân hòa làm một thể.


 Cho dù lúc này nữ nhân này đã bị hắn làm đến hôn mê bất tỉnh, hắn cũng không có nửa phần hối hận, cảm giác như vậy rất tuyệt vời không phải sao?


 Nàng nhất định cũng rất thích.


 Hoắc Chấn Bắc dừng lại trong thân thể nàng như vậy, cảm nhận độ ấm nàng bao bọc lấy mình, kỳ thật lần này hắn không có phóng thích, nhưng hắn cũng không phải vô cùng để ý, hắn thích nhất là cảm giác giống như hai người khảm vào thân thể của nhau.


 Hoắc Chấn Bắc lại đợi một lúc, cảm nhận được nội tâm của bản thân đã bình tĩnh lại, hắn nhìn tờ điều lệnh bị hắn quét xuống đất, cuối cùng vẫn lui ra từ bên trong cơ thể Yến Xu.



 Ôm người đến thư phòng, đặt lên giường nhỏ hắn bình thường hay dùng để nghỉ ngơi, lại thay nàng đắp một tấm thảm, Hoắc Chấn Bắc mỗi lật lại một đống thư, ngồi ở trước bàn xem từng cái một.


 Những phong thư này đều là từ Kinh thành đến, có của Huynh trưởng, cũng có của những người ở phủ Công chúa mà hắn thu mua.


 Hoắc Chấn Bắc xem từng phong từng phong cố gắng từ bên trong tìm thấy được một ít dấu vết để lại.


 Thư sớm nhất là của ba năm trước, trễ nhất là ba tháng trước, mà phong thư của ba tháng trước, là của người phủ Công chúa gửi cho hắn, chuyện nói bên trong cũng giống ý như đúc bình thường, chẳng qua là Công chúa kiêu ngạo như thế nào, Huynh trưởng cô đơn như thế nào.


 Theo tính cách của Huynh trưởng cùng với cảm tình của y đối với Công chúa, Hoắc Chấn Bắc cảm thấy ngược lại không đến mức cô đơn, chỉ là cuối cùng cũng không vui vẻ mà thôi, làm cho Hoắc Chấn Bắc để ý chính là trên phong thư ba tháng trước của Huynh trưởng, nói đến chính là một ít chuyện lúc trước của bọn họ, cùng với biểu đạt ước nguyện y muốn quay về quê hương, phảng phất như đang kiểm chứng một mặt nào đó suy đoán của Hoắc Chấn Bắc, làm cho hắn càng xem càng kinh hãi.


 Nhưng thư đến từ phủ Công chúa lại có thấy Huynh trưởng không xảy ra chuyện gì, ít nhất mặt ngoài thoạt nhìn không có, cũng chính là không có rủi ro về sinh mạng.


 Nhưng nếu như người này đã bị Công chúa phát hiện thì sao, tin phía sau có phải là giả không?


 Mặc dù theo trình độ khinh thường của Công chúa đối với Hoắc Chấn Bắc, nàng ta sẽ không thèm làm những việc này, nhưng con người một khi đã có suy đoán không tốt, dường như tất cả những chuyện không hợp lý đều sẽ theo suy đoán đó trở nên hợp lý.


 Vì vậy cho dù trên điều lệnh viết không cần vội vàng hồi Kinh, Hoắc Chấn Bắc vẫn lấy tốc độ nhanh nhất bàn giao hết công vụ của huyện Lễ, gấp rút hồi Kinh.


 Lúc hắn đến chỉ mang theo một mình Yến Xu, lúc đi cũng chỉ đi cùng Yến Xu.


 Bởi vì bệnh ở Miêu trại đã trị xong, bọn họ cũng không đuổi bắt phụ tử Lưu Phương Bình nữa, mà sau sự tình dẹp loạn bọn họ biết được Hoắc Chấn Bắc không có ý định giữ lại bọn họ, bởi vậy không lâu sau đó cũng rời khỏi huyện nhỏ làm bọn họ cảm thấy bị uy h**p này.


 Xa phu lúc trước ngược lại vẫn còn giữ lại, vì vậy lúc trở về Kinh vẫn là y đánh xe, chỉ là so với sự ung dung lần trước, lần này Hoắc Chấn Bắc yêu cầu phải nhanh hơn một chút trở về Kinh.


 Mặc dù biết cho dù bản thân quay trở về, cũng không làm được chuyện gì, nhưng ít nhất hắn muốn mau chóng biết được tình huống.


Lung Trung Kiều - Giản Dung
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung Story Chương 62
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...