Lung Trung Kiều - Giản Dung
Chương 6
133@-
Vào lúc nàng đau khổ nhất là người nam nhân này đã cứu nàng, là hắn thay nàng chôn cất phụ thân cho dù không biết gì, bây giờ là hắn đi cùng nàng tới tế bái phụ thân, ở phía sau an ủi nàng.
Nhưng hắn chỉ để nàng chăm sóc cuộc sống ngày thường của hắn mà thôi.
Chuyện đơn giản như vậy đổi là người khác cũng làm được, thậm chí tùy tiện mua một người từ người môi giới cũng biết làm việc hơn so với nàng, người này rõ ràng là thiện tâm, nhưng lại luôn mặt lạnh.
Trong khoảnh khắc này, Yến Xu suy nghĩ rất nhiều, chờ lúc nhìn thấy đối phương đưa khăn tay tới trước mắt mình, trong nhất thời nàng chỉ có ngơ ngác nhìn đối phương, không khống chế được tim đập loạn nhịp.
Có thể nàng biết đối phương chỉ là tốt bụng mà thôi, vì không gây phiền phức cho đối phương, nàng nên giữ bổn phận mới được.
Nàng nhận lấy khăn tay nói thật nhỏ tiếng cảm ơn, từ từ bắt đầu điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Đến lúc khắc tốt bia gỗ, lại đốt đồ vật cho phụ thân đã là hai giờ sau.
Hoắc Chấn Bắc vẫn luôn yên lặng đứng ở đó, ngoài câu nói “chia buồn” ra không mở miệng nói gì nữa.
Yến Xu xoa xoa đầu gối có chút tê, áy náy nhìn về Hoắc Chấn Bắc nói: “Thật xin lỗi, công tử, để cho ngài đợi lâu.”
Hoắc Chấn Bắc không có nói gì, chỉ là nhìn qua một cái đầu gối của Yến Xu, sau khi chắc chắn không ảnh hưởng đi bộ, trực tiếp nói: “Đi thôi.”
Nói xong liền xoay người về đường lúc đi đến.
Dưới núi đã có xe ngựa đang chờ, Hoắc Chấn Bắc nhìn dáng vẻ vất vả lên xe ngựa của Yến Xu, dứt khoát ôm người lên xe ngựa.
Yến Xu đỏ mặt, chỉ là nhìn đến ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng của Hoắc Chấn Bắc, nàng khôi phục lại bình thường rất nhanh.
Chắc chắn bởi vì công tử tuổi còn nhỏ, căn bản không biết những chuyện nam nữ đi.
Yến Xu nghĩ như vậy, trong lòng cũng cảnh cáo bản thân đối phương là một đệ đệ, ngàn vạn lần không nên có chủ ý gì không đúng chừng mực.
Một đường không nói lời nào đến trước sân Hoắc Chấn Bắc, đến khi hắn muốn ôm Yến Xu xuống, Yến Xu đã nhảy xuống từ trên xe ngựa trước hắn một bước, trong miệng còn nói: “Ta đã nghỉ ngơi tốt, cũng không làm phiền công tử.”
Tuy là nói như vậy, nhưng dẫu sao quỳ hai giờ trước mộ, chân nàng vừa chạm đất, ngay lập tức hai đầu gối mềm nhũn.
Hoắc Chấn Bắc mắt lạnh nhìn nàng ngã trên mặt đất, chờ nàng đứng lên mới nói: “Ngươi nghỉ ngơi cho khỏe hai ngày trước, chờ ngươi bình phục thì bắt đầu làm việc.”
Lúc hắn nói lời này, ánh mắt lướt qua đôi mắt vừa khóc đỏ bừng, rồi đến bàn tay vừa mới bị trầy của nàng.
Yến Xu vội vàng giấu tay ra sau lưng, nhìn về Hoắc Chấn Bắc cười được một nửa lại cứng rắn thu về nói: “Ta không có chuyện gì.”
Hoắc Chấn Bắc từ chối cho ý kiến.
Hắn dẫn Yến Xu đi một vòng trong sân, nói cho nàng bố trí của viện này, sau lại chỉ vào một căn phòng nói: “Ngươi ở chỗ này.”
Yến Xu nghe hắn nói xong liền gật đầu một cái, dáng vẻ không quan tâm và hết sức thoải mái.
Làm xong những thứ này, Hoắc Chấn Bắc để cho Yến Xu trở về phòng nàng nghỉ ngơi, còn hắn đi thư phòng đọc sách.
Mùa thu năm đó với Hoắc Chấn Bắc đã rất xa xôi, còn đề mục hắn cũng không nhớ, chỉ mơ hồ nhớ không quá khó khăn, cho dù như vậy hắn cũng không dám lơi lỏng, nếu mượn cớ như vậy dọn ra ngoài, dĩ nhiên hắn phải thi ra một chút thành tích mới được.
Hắn ngồi xuống trước bàn đọc sách, mở sách ra yên lặng xem.
Nói là thư phòng, thật ra cũng chỉ là một căn phòng bên cạnh phòng ngủ của Hoắc Chấn Bắc, hắn dọn trống ra làm thư phòng mà thôi.
Sân không lớn lắm, vì vậy không lâu sau hắn nghe được tiếng động ra cửa của Yến Xu, sau đó nghe đến tiếng động ở trù phòng.
Rất nhanh, có mùi thơm thức ăn bay đến.
Yến Xu đứng ở trước cửa thư phòng Hoắc Chấn Bắc gõ cửa: “Công tử, ta làm cơm, ngài muốn ăn một chút không?”
Hoắc Chấn Bắc đứng dậy mở cửa ra, nhìn thấy Yến Xu cầm một mâm thức ăn đứng yên lặng ở cửa.”
Món ăn cũng không nhiều, chỉ là một chén cơm cùng hai món ăn thanh đạm.
Thấy Hoắc Chấn Bắc nhìn mâm thức ăn trong tay nàng, Yến Xu có chút ngại ngùng nhỏ giọng nói: “Trù phòng không có đồ gì, ta làm một ít đồ ăn đơn giản.”
Hoắc Chấn Bắc gật đâu một cái, nghiêng người để nàng đi vào.
Thấy nàng mang thức ăn để lên bàn rồi đứng ở một bên hỏi: “Cơm của ngươi đâu?”
“Ở trù phòng, chờ lát nữa ta sẽ ăn.”
Hoắc Chấn Bắc nghe vậy nhíu mày một cái, sau đó nói: “Ngươi không cần đứng ở bên cạnh ta, đi ăn cơm đi.”
Hắn nói xong thấy Yến Xu có mấy phần do dự nhìn hắn, tiếp tục nói: “Nơi này chỉ có hai người chúng ta, từ nay về sau ngươi không cần cố ý mang cơm đến, chúng ta cùng nhau ăn ở trù phòng là được rồi.”
Trù phòng?
Yến Xu mặc dù là con nhà nghèo, nhưng vẫn biết một chút quy củ của gia tộc lớn. Đều nói: “Quân tử cách xa nhà bếp” công tử lại muốn cùng nàng ăn cơm ở trù phòng?
Nhưng công tử yêu cầu nàng không thể từ chối, nàng chỉ có thể gật đầu nói: “Được.” Sau đó liền đứng ở một bên.
Hoắc Chấn Bắc thấy vậy nói: “Ngươi còn đứng ở đây làm gì?”
Giọng hắn cũng không phải tức giận, chỉ là câu nói đơn giản, nhưng hết lần này đến lần khác thanh âm không mang một chút tình cảm gì lại khiến cho Yến Xu run lên.
Người này thật sự khác hoàn toàn với một vương công*.
*Vương công: những người có thân phận địa vị cao.
Hoắc Chấn Bắc thấy nàng giống như một con thỏ bị kinh sợ, trong lòng nghĩ như vậy.
Hắn thở dài, dứt khoát nói: “Ngươi mang cơm của ngươi đến đây đi.”
Yến Xu vội vàng lắc đầu, nhưng thấy vẻ mặt Hoắc Chấn Bắc có có chút không vui, chỉ có thể ngoan ngoãn trở về trù phòng bưng cơm tới.
Yến Xu lưu lại cho một chỉ là nửa chén cơm rang nhỏ mà thôi, thậm chí ngay cả thức ăn cũng không có.
Hoắc Chấn Bắc nhìn lướt qua chén cơm của nàng, mặc dù trong lòng cảm thấy nàng ăn quá ít, nhưng cũng không mở miệng nói gì nữa. Cho đến khi ăn cơm xong, lúc Yến Xu đang thu dọn, hắn mới lên tiếng: “Lần sau nấu cơm có thể làm nhiều một chút.”
Động tác dọn dẹp của Yến Xu ngừng lại một chút, xoay người có chút cẩn thận hỏi Hoắc Chấn Bắc: “Công tử ăn chưa no sao? Trù phòng còn có cơm, nếu không ta bới một chén nữa cho công tử?”
Nếu trù phòng còn cơm, vậy tại sao nàng lại chỉ ăn có một chút? Hoắc Chấn Bắc nhíu chặt chân mày, vẻ mặt bất mãn nhìn Yến Xu.
Yến Xu không biết mình đã làm sai điều gì, chỉ cho là mình để công tử ăn không no, vội vàng bỏ đồ vật trong tay xuống thì sẽ đi trù phòng: “Công tử, ngài chờ một chút, ta lập tức mang cơm đến.”
“Mỗi bữa ngươi đều ăn một chút như vậy?” Hoắc Chấn Bắc đột nhiên nói.
“Hả?” Yến Xu bị Hoắc Chấn Bắc hỏi có chút không phản ứng kịp, ngơ ngác nhìn hắn.
“Được rồi, lần sau ngươi nhớ ăn nhiều một chút, ta không muốn tìm người trở về chăm sóc ta, kết quả người ngay cả bản thân cũng không chăm sóc tốt?” Hoắc Chấn Bắc nói xong liếc mắt nhìn Yến Xu một cái.
Nữ nhân này cả người từ trên xuống dưới sợ là ba lượng thịt cũng chẳng có.
Hắn không nhớ kiếp trước lúc nhìn thấy nàng là hình dáng gì, chỉ là hôm nay bộ dáng gầy gò yếu ớt bị mọi người ức h**p này, hắn cũng không muốn nhìn thấy.
Nghe được lời Hoắc Chấn Bắc, hơn nữa cảm nhận được ánh mắt hắn nhìn trên người nàng, Yến Xu rốt cuộc hiểu rõ hắn nói nấu cơm nhiều hơn là để nàng ăn nhiều, mà không phải hắn.
Yến Xu cúi đầu nói nhỏ: “Ta…Ta từ nhỏ chính là ăn như vậy.”
Từ nhỏ đã như thế?
Hoắc Chấn Bắc nhíu chặt chân mày hơn, chỉ là hắn không có hỏi Yến Xu tại sao, mà chỉ nói: “Nếu trù phòng còn cơm ngươi liền ăn hết đi.”
Lần này đến lượt gương mặt Yến Xu nhăn lại, lượng cơm của nàng quả thật chỉ có như vậy, chén cơm vừa rồi đã ăn no hoàn toàn, bây giờ còn để nàng ăn?
Nàng chỉ có thể vui mừng là còn dư lại không nhiều, chỉ một chén mà thôi.
Nhưng dù vậy, Yến Xu ăn ở trù phòng thiếu chút nữa nôn ra.
Trước đây nàng lo lắng mình ăn không đủ no, không nghĩ tới một ngày nàng ăn đến suýt nữa nôn, vừa nghĩ đến sau này công tử cùng nàng ăn cơm, cả gương mặt nàng càng nhăn hơn.
Cũng không đến mức ngày nào cũng ép nàng ăn nhiều như vậy chứ.
Lung Trung Kiều - Giản Dung
Vào lúc nàng đau khổ nhất là người nam nhân này đã cứu nàng, là hắn thay nàng chôn cất phụ thân cho dù không biết gì, bây giờ là hắn đi cùng nàng tới tế bái phụ thân, ở phía sau an ủi nàng.
Nhưng hắn chỉ để nàng chăm sóc cuộc sống ngày thường của hắn mà thôi.
Chuyện đơn giản như vậy đổi là người khác cũng làm được, thậm chí tùy tiện mua một người từ người môi giới cũng biết làm việc hơn so với nàng, người này rõ ràng là thiện tâm, nhưng lại luôn mặt lạnh.
Trong khoảnh khắc này, Yến Xu suy nghĩ rất nhiều, chờ lúc nhìn thấy đối phương đưa khăn tay tới trước mắt mình, trong nhất thời nàng chỉ có ngơ ngác nhìn đối phương, không khống chế được tim đập loạn nhịp.
Có thể nàng biết đối phương chỉ là tốt bụng mà thôi, vì không gây phiền phức cho đối phương, nàng nên giữ bổn phận mới được.
Nàng nhận lấy khăn tay nói thật nhỏ tiếng cảm ơn, từ từ bắt đầu điều chỉnh lại cảm xúc của mình.
Đến lúc khắc tốt bia gỗ, lại đốt đồ vật cho phụ thân đã là hai giờ sau.
Hoắc Chấn Bắc vẫn luôn yên lặng đứng ở đó, ngoài câu nói “chia buồn” ra không mở miệng nói gì nữa.
Yến Xu xoa xoa đầu gối có chút tê, áy náy nhìn về Hoắc Chấn Bắc nói: “Thật xin lỗi, công tử, để cho ngài đợi lâu.”
Hoắc Chấn Bắc không có nói gì, chỉ là nhìn qua một cái đầu gối của Yến Xu, sau khi chắc chắn không ảnh hưởng đi bộ, trực tiếp nói: “Đi thôi.”
Nói xong liền xoay người về đường lúc đi đến.
Dưới núi đã có xe ngựa đang chờ, Hoắc Chấn Bắc nhìn dáng vẻ vất vả lên xe ngựa của Yến Xu, dứt khoát ôm người lên xe ngựa.
Yến Xu đỏ mặt, chỉ là nhìn đến ánh mắt bình tĩnh không gợn sóng của Hoắc Chấn Bắc, nàng khôi phục lại bình thường rất nhanh.
Chắc chắn bởi vì công tử tuổi còn nhỏ, căn bản không biết những chuyện nam nữ đi.
Yến Xu nghĩ như vậy, trong lòng cũng cảnh cáo bản thân đối phương là một đệ đệ, ngàn vạn lần không nên có chủ ý gì không đúng chừng mực.
Một đường không nói lời nào đến trước sân Hoắc Chấn Bắc, đến khi hắn muốn ôm Yến Xu xuống, Yến Xu đã nhảy xuống từ trên xe ngựa trước hắn một bước, trong miệng còn nói: “Ta đã nghỉ ngơi tốt, cũng không làm phiền công tử.”
Tuy là nói như vậy, nhưng dẫu sao quỳ hai giờ trước mộ, chân nàng vừa chạm đất, ngay lập tức hai đầu gối mềm nhũn.
Hoắc Chấn Bắc mắt lạnh nhìn nàng ngã trên mặt đất, chờ nàng đứng lên mới nói: “Ngươi nghỉ ngơi cho khỏe hai ngày trước, chờ ngươi bình phục thì bắt đầu làm việc.”
Lúc hắn nói lời này, ánh mắt lướt qua đôi mắt vừa khóc đỏ bừng, rồi đến bàn tay vừa mới bị trầy của nàng.
Yến Xu vội vàng giấu tay ra sau lưng, nhìn về Hoắc Chấn Bắc cười được một nửa lại cứng rắn thu về nói: “Ta không có chuyện gì.”
Hoắc Chấn Bắc từ chối cho ý kiến.
Hắn dẫn Yến Xu đi một vòng trong sân, nói cho nàng bố trí của viện này, sau lại chỉ vào một căn phòng nói: “Ngươi ở chỗ này.”
Yến Xu nghe hắn nói xong liền gật đầu một cái, dáng vẻ không quan tâm và hết sức thoải mái.
Làm xong những thứ này, Hoắc Chấn Bắc để cho Yến Xu trở về phòng nàng nghỉ ngơi, còn hắn đi thư phòng đọc sách.
Mùa thu năm đó với Hoắc Chấn Bắc đã rất xa xôi, còn đề mục hắn cũng không nhớ, chỉ mơ hồ nhớ không quá khó khăn, cho dù như vậy hắn cũng không dám lơi lỏng, nếu mượn cớ như vậy dọn ra ngoài, dĩ nhiên hắn phải thi ra một chút thành tích mới được.
Hắn ngồi xuống trước bàn đọc sách, mở sách ra yên lặng xem.
Nói là thư phòng, thật ra cũng chỉ là một căn phòng bên cạnh phòng ngủ của Hoắc Chấn Bắc, hắn dọn trống ra làm thư phòng mà thôi.
Sân không lớn lắm, vì vậy không lâu sau hắn nghe được tiếng động ra cửa của Yến Xu, sau đó nghe đến tiếng động ở trù phòng.
Rất nhanh, có mùi thơm thức ăn bay đến.
Yến Xu đứng ở trước cửa thư phòng Hoắc Chấn Bắc gõ cửa: “Công tử, ta làm cơm, ngài muốn ăn một chút không?”
Hoắc Chấn Bắc đứng dậy mở cửa ra, nhìn thấy Yến Xu cầm một mâm thức ăn đứng yên lặng ở cửa.”
Món ăn cũng không nhiều, chỉ là một chén cơm cùng hai món ăn thanh đạm.
Thấy Hoắc Chấn Bắc nhìn mâm thức ăn trong tay nàng, Yến Xu có chút ngại ngùng nhỏ giọng nói: “Trù phòng không có đồ gì, ta làm một ít đồ ăn đơn giản.”
Hoắc Chấn Bắc gật đâu một cái, nghiêng người để nàng đi vào.
Thấy nàng mang thức ăn để lên bàn rồi đứng ở một bên hỏi: “Cơm của ngươi đâu?”
“Ở trù phòng, chờ lát nữa ta sẽ ăn.”
Hoắc Chấn Bắc nghe vậy nhíu mày một cái, sau đó nói: “Ngươi không cần đứng ở bên cạnh ta, đi ăn cơm đi.”
Hắn nói xong thấy Yến Xu có mấy phần do dự nhìn hắn, tiếp tục nói: “Nơi này chỉ có hai người chúng ta, từ nay về sau ngươi không cần cố ý mang cơm đến, chúng ta cùng nhau ăn ở trù phòng là được rồi.”
Trù phòng?
Yến Xu mặc dù là con nhà nghèo, nhưng vẫn biết một chút quy củ của gia tộc lớn. Đều nói: “Quân tử cách xa nhà bếp” công tử lại muốn cùng nàng ăn cơm ở trù phòng?
Nhưng công tử yêu cầu nàng không thể từ chối, nàng chỉ có thể gật đầu nói: “Được.” Sau đó liền đứng ở một bên.
Hoắc Chấn Bắc thấy vậy nói: “Ngươi còn đứng ở đây làm gì?”
Giọng hắn cũng không phải tức giận, chỉ là câu nói đơn giản, nhưng hết lần này đến lần khác thanh âm không mang một chút tình cảm gì lại khiến cho Yến Xu run lên.
Người này thật sự khác hoàn toàn với một vương công*.
*Vương công: những người có thân phận địa vị cao.
Hoắc Chấn Bắc thấy nàng giống như một con thỏ bị kinh sợ, trong lòng nghĩ như vậy.
Hắn thở dài, dứt khoát nói: “Ngươi mang cơm của ngươi đến đây đi.”
Yến Xu vội vàng lắc đầu, nhưng thấy vẻ mặt Hoắc Chấn Bắc có có chút không vui, chỉ có thể ngoan ngoãn trở về trù phòng bưng cơm tới.
Yến Xu lưu lại cho một chỉ là nửa chén cơm rang nhỏ mà thôi, thậm chí ngay cả thức ăn cũng không có.
Hoắc Chấn Bắc nhìn lướt qua chén cơm của nàng, mặc dù trong lòng cảm thấy nàng ăn quá ít, nhưng cũng không mở miệng nói gì nữa. Cho đến khi ăn cơm xong, lúc Yến Xu đang thu dọn, hắn mới lên tiếng: “Lần sau nấu cơm có thể làm nhiều một chút.”
Động tác dọn dẹp của Yến Xu ngừng lại một chút, xoay người có chút cẩn thận hỏi Hoắc Chấn Bắc: “Công tử ăn chưa no sao? Trù phòng còn có cơm, nếu không ta bới một chén nữa cho công tử?”
Nếu trù phòng còn cơm, vậy tại sao nàng lại chỉ ăn có một chút? Hoắc Chấn Bắc nhíu chặt chân mày, vẻ mặt bất mãn nhìn Yến Xu.
Yến Xu không biết mình đã làm sai điều gì, chỉ cho là mình để công tử ăn không no, vội vàng bỏ đồ vật trong tay xuống thì sẽ đi trù phòng: “Công tử, ngài chờ một chút, ta lập tức mang cơm đến.”
“Mỗi bữa ngươi đều ăn một chút như vậy?” Hoắc Chấn Bắc đột nhiên nói.
“Hả?” Yến Xu bị Hoắc Chấn Bắc hỏi có chút không phản ứng kịp, ngơ ngác nhìn hắn.
“Được rồi, lần sau ngươi nhớ ăn nhiều một chút, ta không muốn tìm người trở về chăm sóc ta, kết quả người ngay cả bản thân cũng không chăm sóc tốt?” Hoắc Chấn Bắc nói xong liếc mắt nhìn Yến Xu một cái.
Nữ nhân này cả người từ trên xuống dưới sợ là ba lượng thịt cũng chẳng có.
Hắn không nhớ kiếp trước lúc nhìn thấy nàng là hình dáng gì, chỉ là hôm nay bộ dáng gầy gò yếu ớt bị mọi người ức h**p này, hắn cũng không muốn nhìn thấy.
Nghe được lời Hoắc Chấn Bắc, hơn nữa cảm nhận được ánh mắt hắn nhìn trên người nàng, Yến Xu rốt cuộc hiểu rõ hắn nói nấu cơm nhiều hơn là để nàng ăn nhiều, mà không phải hắn.
Yến Xu cúi đầu nói nhỏ: “Ta…Ta từ nhỏ chính là ăn như vậy.”
Từ nhỏ đã như thế?
Hoắc Chấn Bắc nhíu chặt chân mày hơn, chỉ là hắn không có hỏi Yến Xu tại sao, mà chỉ nói: “Nếu trù phòng còn cơm ngươi liền ăn hết đi.”
Lần này đến lượt gương mặt Yến Xu nhăn lại, lượng cơm của nàng quả thật chỉ có như vậy, chén cơm vừa rồi đã ăn no hoàn toàn, bây giờ còn để nàng ăn?
Nàng chỉ có thể vui mừng là còn dư lại không nhiều, chỉ một chén mà thôi.
Nhưng dù vậy, Yến Xu ăn ở trù phòng thiếu chút nữa nôn ra.
Trước đây nàng lo lắng mình ăn không đủ no, không nghĩ tới một ngày nàng ăn đến suýt nữa nôn, vừa nghĩ đến sau này công tử cùng nàng ăn cơm, cả gương mặt nàng càng nhăn hơn.
Cũng không đến mức ngày nào cũng ép nàng ăn nhiều như vậy chứ.
Lung Trung Kiều - Giản Dung
Đánh giá:
Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung
Story
Chương 6
10.0/10 từ 31 lượt.