Lung Trung Kiều - Giản Dung

Chương 5

129@-

Hoắc Chấn Bắc ở nơi này rất nhiều năm cho tới bây giờ cũng không chú ý đến. Hoặc là lúc ấy hắn đã trải qua quá nhiều chuyện và phải tập trung tham gia kỳ thi mùa xuân sau đó, nên không chú ý tới những thứ này. Hôm nay huynh trưởng nói như vậy, hắn chuyển mắt một vòng, thật đúng là nhìn thấy giống mấy phần ngôi nhà ở quê, chỉ là cách bố trí căn nhà có chút giống mà thôi, nhưng có lẽ với huynh trưởng mà nói cũng coi như một niệm tưởng.


 


Hoắc Chấn Bắc không nói gì, chỉ là nghe huynh trưởng kể về từng y từng tí lúc bọn họ ở quê nhà, hắn nhớ tới huynh trưởng từ nhỏ đã khá chững chạc, cũng là người ôn hòa lễ độ, nhưng dần dần sự ôn hòa này biến thành yên lặng, nụ cười dường như đã biến mất ở trên mặt y.


 


Lúc Hoắc Chấn Bắc muốn nói gì đó để an ủi huynh trưởng, đã thấy y thu lại vẻ mặt hoài niệm, cười với Hoắc Chấn Bắc nói: “Xem huynh, từ lúc nào một nam nhân trở nên nói nhiều như vậy.”


 


Y vừa nói vừa móc từ trong lòng ngực ra một món đồ đưa cho Hoắc Chấn Bắc: “Đây là khế đất của căn nhà này, sau này sẽ là tài sản của đệ.”


 


Hoắc Chấn Bắc biết đây là ý tốt của huynh trưởng, cũng không từ chối, nhận lấy khế đất cất vào.


 


Hai huynh đệ thu dọn trong phòng một chút, lại mang tất cả đồ trên xe ngựa vào, nhìn nơi này nồi không bếp lạnh, ăn ý quyết định ra bên ngoài ăn một bữa, thuận tiện mua thêm chút đồ dùng thường ngày.


 


Chờ hai người ăn cơm, lại mua đồ, đã qua nửa ngày, Hoắc Chấn Nam nhìn sắc trời không còn sớm, cuối cùng lặng lẽ đưa một túi bạc vụn cho Hoắc Chấn Bắc, dặn dò một phen mới rời đi.


 


Chờ huynh trưởng rời đi, Hoắc Chấn Bắc mang đồ bọn họ vừa mua sắp xếp tốt, cũng không ăn cơm tối, trực tiếp rửa mặt lên giường nằm.


 


Trước khi ngủ, trong đầu hắn không ngừng hiện lên bóng dáng nữ nhân kia, nghĩ đến mình đã rời đi hai ngày, không biết một mình nữ nhân kia đợi ở khách đ**m hay không, tốt nhất chính là không ra ngoài đi loạn, hắn không hy vọng nàng và huynh trưởng có khả năng gặp nhau một chút nào.


 


Ngày mai đi, ngày mai sẽ đi đón nữ nhân kia.


 


Trước khi ngủ Hoắc Chấn Bắc nghĩ như vậy.


 


Ngày hôm sau, Hoắc Chấn Bắc tỉnh dậy thật sớm, nghĩ đến nữ kia ở khách đ**m, hắn không chú ý thời gian còn rất sớm, sau khi ăn sáng xong liền đi đến khách đ**m kia.


 



Hỏi qua chưởng quầy, biết được hai ngày nay nữ nhân kia không ra ngoài, trong lòng hắn đối với sự nghe lời của nữ nhận kia hài lòng mấy phần.


 


Cho dù như vậy, sau khi Yến Xu nghe tiếng gõ đi mở cửa, nhìn thấy vẫn là một khuôn mặt lạnh nhạt.


 


Đối mặt với Hoắc Chấn Bắc, Yến Xu tỏ ra hết sức bối rối, nàng chỉ cần nghĩ tới mình hiểu lầm đối phương, gò má nhịn không được mà đỏ lên.


 


Hai ngày nay, nàng suy nghĩ rất nhiều, khi đối diện với đối phương, khuôn mặt hắn luôn lộ vẻ lạnh nhạt, nhìn không giống người nhiệt tình, nhưng người ta đã cứu mình, còn giúp đỡ chôn cất phụ thân mình, Yến Xu nghĩ tới nghĩ lui ngoại trừ chăm sóc thật tốt cho đối phương, cũng không biết có thể làm gì khác để báo đáp.


 


Bởi vì không muốn để vẻ mặt buồn bã, nàng nở nụ cười nhẹ nhìn về Hoắc Chấn Bắc: “Công tử tới, mời vào.”


 


Hoắc Chấn Bắc nhìn nàng một cái: “Không muốn cười thì đừng cười, ta không nói ngươi phải cười.” 


 


Vẻ mặt Yến Xu cứng lại, phụ thân vừa qua đời nàng đúng là cười không nổi, chỉ là nàng cảm thấy đây là chuyện nàng nên làm, không cần phải mang u sầu cho người khác, vì vậy mới nở nụ cười với Hoắc Chấn Bắc, không nghĩ tới chọc cho đối phương chê bai. 


 


Nàng thu hồi vẻ mặt, cúi đầu không nói.


 


Hoắc Chấn Bắc không biết tại sao nhìn thấy nữ nhân này thì tâm trạng rất phức tạp, hắn hận nàng, cũng nghĩ chăm sóc nàng, cũng biết ơn nàng, bây giờ nhìn thấy nàng cố gắng nở nụ cười giả vờ thì bật thốt lên những lời đó.


 


Nhưng mà hắn cũng không muốn giải thích cái gì, mà nói thẳng: “Ngươi dọn dẹp một chút đến chỗ của ta ở.”


 


Nhanh như vậy!


 


Yến Xu ngẩng đầu có chút khiếp sợ nhìn Hoắc Chấn Bắc một cái.


 


Vẻ mặt Hoắc Chấn Bắc không có một chút biểu cảm dư thừa, nhưng nàng cũng biết đối phương không nói đùa, nhu thuận đáp: “Được.”



Nàng cũng không có gì để dọn dẹp, thậm chí bộ y phục  đang mặc cũng là Hoắc Chấn Bắc mua giúp nàng, còn những thứ trên xe ba gác kia, nàng lâu như vậy không có đi qua xem không biết còn dư lại bao nhiêu, huống chi cũng không có gì đáng tiền, có hay không cũng không quan trọng.


 


Hoắc Chấn Bắc đợi một lúc vẫn thấy Yến Xu đứng yên, cau mày, có mấy phần không vui hỏi: “Sao không đi thu dọn.”


 


Giọng nói Yến Xu thật nhỏ: “Ta không có đồ cần phải thu dọn.”


 


Hoắc Chấn Bắc bị nghẹn một chút, nhớ tới hắn nhặt nàng về từ miếu hoang, ngay cả đồ đang mặc cũng là hắn đổi giúp nàng, chưởng quầy cũng nói nàng chưa bao giờ ra khỏi phòng, như vậy đương nhiên cái gì cũng không có.


 


Cho dù trong lòng nổi nóng như thế nào, trên mặt của Hoắc Chấn Bắc cũng không lộ ra, ngược lại thật tự nhiên hỏi: “Đồ đạc trên chiếc xe ba gác trong miếu hoang là của ngươi phải không, ngươi có muốn về nhìn xem mang theo thứ gì không?” 


 


Đầu tiên Yến Xu lắc đầu một cái, sau đó mới như nhớ tới cái gì, lại điên cuồng gật đầu, nhìn vẻ mặt Hoắc Chấn Bắc không tốt, nàng mới giải thích: “Ta muốn đi bái tế mộ phần phụ thân một chút, thuận tiện đốt những thứ đó cho phụ thân.”


 


Nàng nói xong cẩn thận nhìn Hoắc Chấn Bắc: “Có được không?”


 


Ban đầu mình đã hứa dẫn nàng đi bái tế phụ thân nàng, bây giờ nàng đưa ra yêu cầu này, dĩ nhiên là Hoắc Chấn Bắc đồng ý.


 


Hắn gật đầu một cái.


 


Yến Xu thấy vậy dường như thở phào nhẹ nhõm, nàng định theo bản năng nở một nụ cười với Hoắc Chấn Bắc, nhưng nhớ đến lời hắn vừa nói, vì vậy đầu nàng chỉ ngẩng lên một nửa lại cúi xuống, sau đó nói với Hoắc Chấn Bắc: “Đa tạ Công tử.”


 


Nhìn dáng vẻ nữ nhân này rất sợ mình, Hoắc Chấn Bắc cau mày một cái, nhưng mà ngay sau đó nghĩ đến thái độ nàng đối với mình cũng chẳng có ảnh hưởng gì, liền giãn chân mày ra, chỉ là hắn vẫn nói với Yến Xu: “Sau này nếu ngươi có yêu cầu gì có thể nói với ta.”


 


“Được.” Yến Xu nhỏ giọng đáp.


 


Nàng không biết tại sao đối phương lại giúp mình, nhưng mà trên người mình cái gì cũng không có để toan tính, không chừng là mỗi ngày đối phương làm một việc thiện cũng nên.



Yến Xu suy nghĩ, ngoan ngoãn đi theo sau lưng Hoắc Chấn Bắc ra khách đ**m.


 


Mặc dù ngôi miếu hoang kia ở nơi hẻo lánh, nhưng thỉnh thoảng vẫn có một ít người không có nơi đặt chân ở lại, mới qua hai ngày, Yến Xu phát hiện thiếu không ít đồ.


 


Chăn đệm trải giường không còn một cái gì, có một chút đồ thường dùng cũng không thấy, còn dư lại cũng chỉ là một ít đồ không quá dùng được hoặc không dễ mang theo.


 


Yến Xu nhìn xe ba gác trống gần một nửa, ánh mắt có chút đau lòng.


 


Những thứ này đều là lúc phụ thân còn sống, nàng và phụ thân bổ sung từng cái từng cái, hôm nay phụ thân đã không còn, những thứ này cũng không có.


 


Hoắc Chấn Bắc nhìn bộ dáng này của Yến Xu, yên lặng đến kéo chiếc xe ba gác, nhìn Yến Xu nói: “Ta dẫn ngươi đến mộ phần phụ thân ngươi.”


 


Nghe lời Hoắc Chấn Bắc, cuối cùng Yến Xu cũng từ trong tâm trạng phản ứng lại, thấy hắn kéo chiếc xe ba gác, vội vàng đi lên muốn nhận lấy chiếc xe từ trong tay hắn: “Công tử, để ta đi, ngài đã giúp ta rất nhiều.”


 


Vẻ mặt Hoắc Chấn Bắc lạnh xuống: “Ta không muốn nhìn thấy một nữ nhân làm chuyện này trước mặt ta, một nam nhân như ta lại tay không ở bên cạnh.”


 


Mặc dù đối phương chỉ là thiếu niên, nhưng hắn ra vẻ mặt lạnh lùng như vậy làm cho Yến Xu có cảm giác một loại áp lực vô hình, nàng ở bên cạnh không dám nói gì nữa.


 


Xe ba gác trong tay mình nặng tựa ngàn vàng, ở trong tay đối phương lại như chả có sức nặng gì, Yến Xu đi theo sau lưng Hoắc Chấn Bắc không nhịn được lén lút đánh giá bóng lưng hắn. 


 


Vóc dáng thiếu niên còn chưa hoàn toàn trưởng thành, nhưng so với nàng đã cao hơn rất nhiều, mà hắn dường như mang đến một loại cảm giác yên tâm cho người khác .


 


Hoắc Chấn Bắc cảm nhận được tầm mắt ở sau lưng, thanh âm không chút tình cảm nói: “Ngươi nhìn ta làm gì?”


 


“Không, không có.” Yến Xu vội vàng thu hồi tầm mắt, một mực cúi đầu nhìn đường dưới chân.



Hoắc Chấn Bắc thấy vậy cũng không so đo nữa, rất nhanh hai người đã đến trước mộ phụ thân Yến Xu.


 


Bởi vì Hoắc Chấn Bắc tìm người đặc biệt xử lý chuyện này, nên chọn địa điểm cũng coi như không tệ. Mặc dù cách miếu hoang kia không xa, nhưng có rất nhiều người yên nghỉ ở đây.


 


Hoắc Chấn Bắc thấy Yến Xu nhìn chằm chằm mộ phần không có bia liền giải thích: “Bởi vì lúc ấy không biết người này là ai nên không ghi chữ lên bia mộ, nếu bây giờ đã tìm được người nhà, ngươi liền tự mình khắc chữ lên bia mộ đi.”


 


Bia gỗ không thể so với bia đá, cho nên tự khắc mấy chữ cũng rất dễ dàng.


 


Hoắc Chấn Bắc vừa nói vừa đưa một cây dao găm cho Yến Xu: “Dùng cái này khắc đi.”


 


Hắn nhớ nữ nhân này biết chữ, lúc nãy ở trên xe ba gác kia hắn nhìn thấy một ít bút mực.


 


Quả nhiên, nữ nhân kia nghe hắn nói vậy nhận lấy dao găm, quỳ trước tấm bia gỗ.


 


Từ nhỏ mẫu thân nàng mất sớm, là một tay phụ thân nuôi lớn nàng, nguyên bản phụ thân cũng thi đậu đồng sinh, nhưng sau đó vì nhà không có tiền hơn nữa vừa làm phụ thân vừa làm mẫu thân nên không có đi thi nữa, thậm chí đến khi chết phụ thân cũng không phải là một tú tài.


 


Nhưng mà Yến Xu biết phụ thân thích đọc sách.


 


Nàng nhớ đến phụ thân ôm nàng trong ngực tay nắm tay dạy nàng viết chữ, vừa nói niếp niếp* của ông ấy sau này nhất định sẽ là một tiểu nha đầu vừa đẹp vừa thông minh, nàng nhớ đến trước khi phụ thân lâm chung ông ấy không để cho nàng tiêu hết tiền làm tang sự, chỉ cần một cây đuốc đốt ông ấy đi, rắc lên ngọn núi cao nhất, để ông ấy vẫn có thể nhìn nàng.


*niếp niếp: cách gọi thân mật với bé gái.


 


Suy nghĩ một lúc, tay của Yến Xu càng lúc càng run rẩy, thậm chí ngay cả một chữ hoàn chỉnh cũng khắc không ra.


 


Hoắc Chấn Bắc ở sau lưng nàng phát hiện cảm xúc của nàng, hắn dừng một chút, cuối cùng nói một câu: “Chia buồn.”


 


Rõ ràng chỉ là hai chữ rất đơn giản, nhưng trong khoảnh khắc này, Yến Xu giống như được an ủi cực lớn, nàng không nhịn được khẽ khóc.


Lung Trung Kiều - Giản Dung
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung Story Chương 5
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...