Lung Trung Kiều - Giản Dung
Chương 3
122@-
Dáng vẻ chật vật bây giờ và dáng vẻ trước khi chết của nàng cứ trùng lặp ở trước mắt Hoắc Chấn Bắc, nhớ lại lời trăn trối trước khi chết của huynh trưởng, vẻ mặt Hoắc Chấn Bắc giật giật, cuối cùng vẫn cúi xuống bế nàng lên, còn cởi áo khoác của mình cẩn thận đắp thật chặt cho nàng.
Thân thể nữ nhân rất nhẹ, cho dù ôm nàng từ ngoại thành đến trong thành, Hoắc Chấn Bắc cảm thấy mình không mất bao nhiêu sức lực.
Chờ tìm được một khách đ**m sắp xếp người ở lại, hắn mới tìm đến một nhà chuyên xử lý mai táng, mang theo người đến ngôi miếu hoang chôn cất cho phụ thân của Yến Xu.
Thời gian Hoắc Chấn Bắc ôm Yến Xu về thành đã suy nghĩ rất nhiều, nếu ngăn cản việc nàng bán mình chôn cha, vậy thì đồng nghĩa với việc b*p ch*t cơ hội nàng và huynh trưởng gặp nhau.
Nhưng mà hai người đều ở kinh thành, có quá nhiều cơ hội gặp được nhau, hắn không cho phép chuyện ngoài ý muốn xảy ra, vì vậy trong lòng hắn lặng lẽ ra một quyết định.
Đó là để nữ nhân này ở bên cạnh mình, huynh trưởng như thế nào cũng sẽ không có khả năng ra tay với người của đệ đệ mình.
Quyết định xong, hắn tùy tiện cầm một cuốn sách ngồi ở cạnh bàn, cho đến khi nghe được tiếng động của người nằm trên giường mới quay đầu nhìn lại.
Hắn không mở miệng nói chuyện, chỉ là nhìn vẻ mặt nữ nhân kia từ mơ hồ sang cảnh giác, cuối cùng chuyển sang ngỡ ngàng.
Sau đó hắn nghe được thanh âm yếu ớt của nữ nhân kia hỏi: “Đây là ở đâu? Là công tử cứu ta sao?”
Thật ra thì lúc này nàng đã chú ý đến y phục trên người mình không phải là bộ y phục ban đầu nữa, nhưng mà nhìn nam nhân trước mắt này?. Không, phải nói là thiếu niên có vẻ mặt hờ hững, chẳng biết tại sao, nàng cũng không có một chút cảm giác lo lắng bị chiếm tiện nghi.
Hoắc Chấn Bắc thản nhiên nhìn dáng vẻ của nữ nhân nói: “Nơi này là khách đ**m, ta từ bên ngoài trở về thành, lúc đi ngang qua ngôi miếu hoang, vừa lúc nhìn thấy ngươi hôn mê bất tỉnh ở đó.”
Xem ra là lời nói của nàng đã dọa bọn họ chạy, nàng cúi thấp đầu nghĩ lại mà sợ, đợi bình tĩnh lại một chút, nàng mới cười nhẹ với Hoắc Chấn Bắc nói: “Đa tạ công tử cứu mạng, tiểu nữ không biết lấy gì báo đáp…”
“Vậy thì lấy thân báo đáp đi!” Hoắc Chấn Bắc trực tiếp ngắt lời nàng.
“Cái, cái gì?” Yến Xu trợn mắt kinh ngạc nhìn Hoắc Chấn Bắc, có chút nghi ngờ mình nghe nhầm, hay là đối phương nói đùa để làm dịu bầu không khí.
Nhưng mà nam nhân trước mặt mím chặt môi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng, nàng nhìn không ra một chút ý tứ vui đùa từ ánh mắt của hắn.
Mặc dù mới gặp mặt lần đầu, nhưng Yến Xu cảm thấy đối phương không phải là người háo sắc, huống chi đối phương nhìn qua chỉ là một thiếu niên, mà nàng đã mười chín tuổi, một cô nương lỡ thì, nàng cũng không cảm thấy đối phương nhìn trúng nhan sắc của mình.
Yến Xu cắn môi suy nghĩ, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Công tử, lời này nghĩa là gì?”
Hoắc Chấn Bắc không trả lời mà hỏi: “Ta còn nhìn thấy một cổ thi thể ở ngôi miếu hoang, người kia có quan hệ gì với ngươi không?”
Bị hỏi đến cái này, tâm trạng Yến Xu có chút kích động: “Đó là phụ thân ta, không biết…”
Câu nói tiếp theo nàng có chút không hỏi ra miệng được, người khác cứu mình đã là ân tình rất lớn, còn cổ thi thể trong miếu hoang kia, nàng muốn nhưng người bình thường cũng chẳng có lòng rãnh rỗi quan tâm.
Đã qua một đêm kể từ khi nàng hôn mê, Yến Xu nghĩ đến phụ thân nàng bị bỏ lại trong miếu hoang một đêm như vậy, nơi đó hẻo lánh, còn không biết có bị các loại thú dữ như chó hoang đến quấy rầy thi thể của phụ thân hay không.
Yến Xu không ở yên trên giường được nữa, nàng giùng giằng muốn xuống giường, trong miệng còn không quên nói với Hoắc Chấn Bắc: “Đạ tạ công tử đã cứu mạng, công tử có yêu cầu gì, nếu ta làm được nhất định sẽ đáp ứng, chỉ là thi thể trong miếu hoang chính là phụ thân vừa qua đời của ta, mong rằng công tử để ta đi trước chôn cất phụ thân xong, sau đó báo đáp ân tình của công tử.”
Hoắc Chấn Bắc lắc đầu một cái nói: “Không cần đi nữa.”
Vừa nghe xong, vẻ mặt Yến Xu trở nên bối rối: “Công tử yên tâm, ta nhất định sẽ không bỏ chạy, nếu không yên tâm công tử có thể đi với ta.”
Chỉ cần nghĩ đến thi thể phụ thân ở trong miếu hoang một đêm, nàng không kiềm được lo lắng trong lòng.
Không có tiền để chôn cất phụ thân thật tốt đã là nữ nhi bất hiếu rất lớn rồi, nếu ngay cả thi thể phụ thân cũng không bảo vệ được…
Yến Xu không dám nghĩ nàng sau này còn mặt mũi nào đi gặp phụ thân.
“Ta đã chôn cất thi thể kia, nếu ngươi muốn cúng bái, lát nữa ta có thể mang ngươi đi qua.” Thừa dịp lúc nữ nhân kia còn ngẩn người, Hoắc Chấn Bắc nói ra những lời vừa rồi chưa kịp nói xong.
“Ta…” Yến Xu vừa mới muốn nói, một lúc sau mới phản ứng kịp Hoắc Chấn Bắc vừa nói cái gì.
“Đã chôn cất rồi?” Yến Xu có chút sững sờ lặp lại những lời này.
Hoắc Chấn Bắc nhìn nàng như vậy cũng không mở miệng quấy rầy, cho đến khi thấy vẻ mặt nàng từ từ trở lại bình thường, hắn mới “ừ” một tiếng nói: “Chôn trên một ngọn núi nhỏ bên cạnh miếu hoang, bởi vì không biết tên, ta không để cho người làm bia, nếu ngươi đi, có thể làm tấm bia."
Khi nói những lời này, giọng Hoắc Chấn Bắc thẳng thắn không chút lên xuống, giống như không phải nói đến việc lớn sống chết đời người, mà là như một việc quá bình thường.
Cho dù như vậy, hai mắt của Yến Xu vẫn không nhịn được đỏ lên.
Trên người nàng đã không còn tiền, vốn đang lo không biết như thế nào chôn cất phụ thân, không nghĩ tới người trước mắt này không chỉ cứu nàng mà còn giúp nàng chôn cất phụ thân.
Mà hắn chỉ muốn nàng lấy thân báo đáp mà thôi, nàng tuổi tác đã lớn như vậy, lại không còn người thân, nàng chưa từng nghĩ sẽ gả cho người nào, hôm nay đồng ý với hắn đi, dù sao nàng cũng sẽ báo đáp ân tình của hắn.
Suy nghĩ một chút, đột nhiên Yến Thư quỳ xuống một cái “bốp” trước mặt Hoắc Chấn Bắc: “Đại ân đại đức của công tử Yến Xu không bao giờ quên, ta…”
Rốt cuộc vẫn còn là một cô nương, chủ động nói ra những lời này Yến Xu có chút ngại ngùng, nàng dừng lại một chút rồi nói: “Ta nguyện ý đáp ứng công tử.”
Vẻ mặt Hoắc Chấn Bắc có chút kỳ lạ nhìn dáng vẻ này của Yến Xu.
“Chỉ như vậy thôi? Chỉ như vậy đã dễ dàng đồng ý đi theo mình. Có lẽ kiếp trước nàng cũng đi theo huynh trưởng như vậy?” Hoắc Chấn Bắc nghĩ như vậy, vẻ mặt bắt đầu có chút khó chịu, thù hận đè nén ở trong lòng với nữ nhân này lại dâng lên.
“Ngươi yên tâm, ta đối với ngươi không có ý nghĩ không an phận, để ngươi đi theo ta, cũng chỉ là gần đây ta định ra ngoài ở thiếu người chăm sóc thôi, ta sẽ phát tiền lương đúng tháng cho ngươi.” Hoắc Chấn Bắc thanh âm lạnh nhạt nói với Yến Xu, trong giọng nói thậm chí lộ ra một chút chán ghét.
Yến Xu nghe được hắn nói như vậy, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó mới hiểu được lấy thân báo đáp của đối phương chính là muốn mua nha hoàn mà thôi, nàng nghe được giọng nói không vui của đối phương, trong lòng thầm nghĩ đúng là bản thân suy nghĩ bậy bạ để cho đối phương không vui, vì vậy trên mặt lộ ra mấy phần xấu hổ.
Nhưng mà nàng cũng không giải thích, chuyện này giống như càng giải thích càng sai, vì vậy nàng chỉ có thể bảo đảm: “Công tử yên tâm, ta biết giặt y phục và nấu cơm, đến lúc đó nhất định sẽ chăm sóc công tử cho thật tốt.”
Hoắc Chấn Bắc gật đầu một cái với nàng, sau đó nói: “Vậy trước hết ngươi cứ ở chỗ này, đến lúc đó ta đến đón ngươi.”
Yến Xu nhìn bóng dáng rời đi không chút do dự của Hoắc Chấn Bắc, không nhịn được mở miệng: “Công tử, phụ thân ta…”
Bước chân rời đi của Hoắc Chấn Bắc dừng lại một chút, sau đó quay đầu lại nhìn Yến Xu một lần nữa nói: “Ngươi trước hết hãy chăm sóc cho chính mình đi đã.”
Nói xong câu này hắn liền không quay đầu rời đi.
Từ lúc tỉnh lại đến giờ Yến Xu cũng không biết dáng vẻ của mình như thế nào, nàng chỉ biết mình đổi mộ bộ y phục khác, còn có chỉ cần cử động một chút, toàn thân nàng không có chỗ nào không đau.
Nghe xong lời của Hoắc Chấn Bắc, đầu tiên là vẻ mặt nàng ngây ra một lúc, sau đó mới theo bản năng cầm lên chiếc gương đồng trên bàn nhìn mặt mình.
Một bên gò má đã hoàn toàn sưng vù, bên kia gò má cũng có mấy vết tím bầm, trên trán cũng có rất nhiều vết thương nhỏ.
Nhớ tới suy nghĩ vừa rồi của chính mình còn lo sợ đối phương nhìn đến nhan sắc của mình mà có dụng ý khác, mặt nàng không nhịn được có chút nóng.
Cũng may lúc phát hiện đồ trên người bị thay đổi cũng không có như các cô nương bình thường làm ầm lên chất vấn đối phương, nếu không…
Yến Xu vừa nghĩ tới cảnh đó, liền cảm giác nàng thật là muốn tìm một cái hố chui vào.
Với bộ dáng này của nàng, đại khái người khác sẽ chẳng nhìn lần hai, y phục trên người nàng chắc chắn là bà chủ hoặc người khác thay giúp.
Yến Xu khẳng định suy đoán trong lòng mình, nàng không biết đó là y phục của nàng do Hoắc Chấn Bắc thay, thậm chí từng vết thương đều là Hoắc Chấn Bắc từng chút lau qua và bôi thuốc.
Trải qua các loại tranh đấu trên quan trường, Hoắc Chấn Bắc cảm thấy đồ của mình nhất định phải cầm trong tay, không cho phép người khác đụng đến một chút.
Sau khi quyết định giữ nữ nhân này ở bên người, hắn tự động cho rằng nàng thuộc về hắn, vì vậy hắn không muốn để bất kỳ ai chạm vào nàng.
Hắn dọn ra ngoài ở một mình, nếu không ngay cả một chỗ sắp xếp cho nữ nhân này cũng không có.
Trên đường về, Hoắc Chấn Bắc luôn nghĩ chuyện này.
Ban đầu hắn đã muốn dọn ra ngoài, nhưng mà không nghĩ đến phụ thân của nữ nhân kia chết nhanh như vậy, sau khi hắn quyết định ôm nữ nhân kia, hắn đã biết chuyện đầu tiên cần làm chính là tìm một chỗ dọn ra ngoài.
Chỉ là nhớ đến ánh mắt lo lắng của huynh trưởng và bóng dáng ân cần của phụ mẫu, hắn có chút không biết giải thích như thế nào với họ.
“Vậy chỉ có thể nói muốn tìm một nơi yên tĩnh, chuẩn bị đi thi thật tốt.” Hoắc Chấn Bắc nghĩ như vậy.
Lung Trung Kiều - Giản Dung
Dáng vẻ chật vật bây giờ và dáng vẻ trước khi chết của nàng cứ trùng lặp ở trước mắt Hoắc Chấn Bắc, nhớ lại lời trăn trối trước khi chết của huynh trưởng, vẻ mặt Hoắc Chấn Bắc giật giật, cuối cùng vẫn cúi xuống bế nàng lên, còn cởi áo khoác của mình cẩn thận đắp thật chặt cho nàng.
Thân thể nữ nhân rất nhẹ, cho dù ôm nàng từ ngoại thành đến trong thành, Hoắc Chấn Bắc cảm thấy mình không mất bao nhiêu sức lực.
Chờ tìm được một khách đ**m sắp xếp người ở lại, hắn mới tìm đến một nhà chuyên xử lý mai táng, mang theo người đến ngôi miếu hoang chôn cất cho phụ thân của Yến Xu.
Thời gian Hoắc Chấn Bắc ôm Yến Xu về thành đã suy nghĩ rất nhiều, nếu ngăn cản việc nàng bán mình chôn cha, vậy thì đồng nghĩa với việc b*p ch*t cơ hội nàng và huynh trưởng gặp nhau.
Nhưng mà hai người đều ở kinh thành, có quá nhiều cơ hội gặp được nhau, hắn không cho phép chuyện ngoài ý muốn xảy ra, vì vậy trong lòng hắn lặng lẽ ra một quyết định.
Đó là để nữ nhân này ở bên cạnh mình, huynh trưởng như thế nào cũng sẽ không có khả năng ra tay với người của đệ đệ mình.
Quyết định xong, hắn tùy tiện cầm một cuốn sách ngồi ở cạnh bàn, cho đến khi nghe được tiếng động của người nằm trên giường mới quay đầu nhìn lại.
Hắn không mở miệng nói chuyện, chỉ là nhìn vẻ mặt nữ nhân kia từ mơ hồ sang cảnh giác, cuối cùng chuyển sang ngỡ ngàng.
Sau đó hắn nghe được thanh âm yếu ớt của nữ nhân kia hỏi: “Đây là ở đâu? Là công tử cứu ta sao?”
Thật ra thì lúc này nàng đã chú ý đến y phục trên người mình không phải là bộ y phục ban đầu nữa, nhưng mà nhìn nam nhân trước mắt này?. Không, phải nói là thiếu niên có vẻ mặt hờ hững, chẳng biết tại sao, nàng cũng không có một chút cảm giác lo lắng bị chiếm tiện nghi.
Hoắc Chấn Bắc thản nhiên nhìn dáng vẻ của nữ nhân nói: “Nơi này là khách đ**m, ta từ bên ngoài trở về thành, lúc đi ngang qua ngôi miếu hoang, vừa lúc nhìn thấy ngươi hôn mê bất tỉnh ở đó.”
Xem ra là lời nói của nàng đã dọa bọn họ chạy, nàng cúi thấp đầu nghĩ lại mà sợ, đợi bình tĩnh lại một chút, nàng mới cười nhẹ với Hoắc Chấn Bắc nói: “Đa tạ công tử cứu mạng, tiểu nữ không biết lấy gì báo đáp…”
“Vậy thì lấy thân báo đáp đi!” Hoắc Chấn Bắc trực tiếp ngắt lời nàng.
“Cái, cái gì?” Yến Xu trợn mắt kinh ngạc nhìn Hoắc Chấn Bắc, có chút nghi ngờ mình nghe nhầm, hay là đối phương nói đùa để làm dịu bầu không khí.
Nhưng mà nam nhân trước mặt mím chặt môi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào nàng, nàng nhìn không ra một chút ý tứ vui đùa từ ánh mắt của hắn.
Mặc dù mới gặp mặt lần đầu, nhưng Yến Xu cảm thấy đối phương không phải là người háo sắc, huống chi đối phương nhìn qua chỉ là một thiếu niên, mà nàng đã mười chín tuổi, một cô nương lỡ thì, nàng cũng không cảm thấy đối phương nhìn trúng nhan sắc của mình.
Yến Xu cắn môi suy nghĩ, nhưng vẫn không nhịn được mà hỏi: “Công tử, lời này nghĩa là gì?”
Hoắc Chấn Bắc không trả lời mà hỏi: “Ta còn nhìn thấy một cổ thi thể ở ngôi miếu hoang, người kia có quan hệ gì với ngươi không?”
Bị hỏi đến cái này, tâm trạng Yến Xu có chút kích động: “Đó là phụ thân ta, không biết…”
Câu nói tiếp theo nàng có chút không hỏi ra miệng được, người khác cứu mình đã là ân tình rất lớn, còn cổ thi thể trong miếu hoang kia, nàng muốn nhưng người bình thường cũng chẳng có lòng rãnh rỗi quan tâm.
Đã qua một đêm kể từ khi nàng hôn mê, Yến Xu nghĩ đến phụ thân nàng bị bỏ lại trong miếu hoang một đêm như vậy, nơi đó hẻo lánh, còn không biết có bị các loại thú dữ như chó hoang đến quấy rầy thi thể của phụ thân hay không.
Yến Xu không ở yên trên giường được nữa, nàng giùng giằng muốn xuống giường, trong miệng còn không quên nói với Hoắc Chấn Bắc: “Đạ tạ công tử đã cứu mạng, công tử có yêu cầu gì, nếu ta làm được nhất định sẽ đáp ứng, chỉ là thi thể trong miếu hoang chính là phụ thân vừa qua đời của ta, mong rằng công tử để ta đi trước chôn cất phụ thân xong, sau đó báo đáp ân tình của công tử.”
Hoắc Chấn Bắc lắc đầu một cái nói: “Không cần đi nữa.”
Vừa nghe xong, vẻ mặt Yến Xu trở nên bối rối: “Công tử yên tâm, ta nhất định sẽ không bỏ chạy, nếu không yên tâm công tử có thể đi với ta.”
Chỉ cần nghĩ đến thi thể phụ thân ở trong miếu hoang một đêm, nàng không kiềm được lo lắng trong lòng.
Không có tiền để chôn cất phụ thân thật tốt đã là nữ nhi bất hiếu rất lớn rồi, nếu ngay cả thi thể phụ thân cũng không bảo vệ được…
Yến Xu không dám nghĩ nàng sau này còn mặt mũi nào đi gặp phụ thân.
“Ta đã chôn cất thi thể kia, nếu ngươi muốn cúng bái, lát nữa ta có thể mang ngươi đi qua.” Thừa dịp lúc nữ nhân kia còn ngẩn người, Hoắc Chấn Bắc nói ra những lời vừa rồi chưa kịp nói xong.
“Ta…” Yến Xu vừa mới muốn nói, một lúc sau mới phản ứng kịp Hoắc Chấn Bắc vừa nói cái gì.
“Đã chôn cất rồi?” Yến Xu có chút sững sờ lặp lại những lời này.
Hoắc Chấn Bắc nhìn nàng như vậy cũng không mở miệng quấy rầy, cho đến khi thấy vẻ mặt nàng từ từ trở lại bình thường, hắn mới “ừ” một tiếng nói: “Chôn trên một ngọn núi nhỏ bên cạnh miếu hoang, bởi vì không biết tên, ta không để cho người làm bia, nếu ngươi đi, có thể làm tấm bia."
Khi nói những lời này, giọng Hoắc Chấn Bắc thẳng thắn không chút lên xuống, giống như không phải nói đến việc lớn sống chết đời người, mà là như một việc quá bình thường.
Cho dù như vậy, hai mắt của Yến Xu vẫn không nhịn được đỏ lên.
Trên người nàng đã không còn tiền, vốn đang lo không biết như thế nào chôn cất phụ thân, không nghĩ tới người trước mắt này không chỉ cứu nàng mà còn giúp nàng chôn cất phụ thân.
Mà hắn chỉ muốn nàng lấy thân báo đáp mà thôi, nàng tuổi tác đã lớn như vậy, lại không còn người thân, nàng chưa từng nghĩ sẽ gả cho người nào, hôm nay đồng ý với hắn đi, dù sao nàng cũng sẽ báo đáp ân tình của hắn.
Suy nghĩ một chút, đột nhiên Yến Thư quỳ xuống một cái “bốp” trước mặt Hoắc Chấn Bắc: “Đại ân đại đức của công tử Yến Xu không bao giờ quên, ta…”
Rốt cuộc vẫn còn là một cô nương, chủ động nói ra những lời này Yến Xu có chút ngại ngùng, nàng dừng lại một chút rồi nói: “Ta nguyện ý đáp ứng công tử.”
Vẻ mặt Hoắc Chấn Bắc có chút kỳ lạ nhìn dáng vẻ này của Yến Xu.
“Chỉ như vậy thôi? Chỉ như vậy đã dễ dàng đồng ý đi theo mình. Có lẽ kiếp trước nàng cũng đi theo huynh trưởng như vậy?” Hoắc Chấn Bắc nghĩ như vậy, vẻ mặt bắt đầu có chút khó chịu, thù hận đè nén ở trong lòng với nữ nhân này lại dâng lên.
“Ngươi yên tâm, ta đối với ngươi không có ý nghĩ không an phận, để ngươi đi theo ta, cũng chỉ là gần đây ta định ra ngoài ở thiếu người chăm sóc thôi, ta sẽ phát tiền lương đúng tháng cho ngươi.” Hoắc Chấn Bắc thanh âm lạnh nhạt nói với Yến Xu, trong giọng nói thậm chí lộ ra một chút chán ghét.
Yến Xu nghe được hắn nói như vậy, đầu tiên là sửng sốt một chút, sau đó mới hiểu được lấy thân báo đáp của đối phương chính là muốn mua nha hoàn mà thôi, nàng nghe được giọng nói không vui của đối phương, trong lòng thầm nghĩ đúng là bản thân suy nghĩ bậy bạ để cho đối phương không vui, vì vậy trên mặt lộ ra mấy phần xấu hổ.
Nhưng mà nàng cũng không giải thích, chuyện này giống như càng giải thích càng sai, vì vậy nàng chỉ có thể bảo đảm: “Công tử yên tâm, ta biết giặt y phục và nấu cơm, đến lúc đó nhất định sẽ chăm sóc công tử cho thật tốt.”
Hoắc Chấn Bắc gật đầu một cái với nàng, sau đó nói: “Vậy trước hết ngươi cứ ở chỗ này, đến lúc đó ta đến đón ngươi.”
Yến Xu nhìn bóng dáng rời đi không chút do dự của Hoắc Chấn Bắc, không nhịn được mở miệng: “Công tử, phụ thân ta…”
Bước chân rời đi của Hoắc Chấn Bắc dừng lại một chút, sau đó quay đầu lại nhìn Yến Xu một lần nữa nói: “Ngươi trước hết hãy chăm sóc cho chính mình đi đã.”
Nói xong câu này hắn liền không quay đầu rời đi.
Từ lúc tỉnh lại đến giờ Yến Xu cũng không biết dáng vẻ của mình như thế nào, nàng chỉ biết mình đổi mộ bộ y phục khác, còn có chỉ cần cử động một chút, toàn thân nàng không có chỗ nào không đau.
Nghe xong lời của Hoắc Chấn Bắc, đầu tiên là vẻ mặt nàng ngây ra một lúc, sau đó mới theo bản năng cầm lên chiếc gương đồng trên bàn nhìn mặt mình.
Một bên gò má đã hoàn toàn sưng vù, bên kia gò má cũng có mấy vết tím bầm, trên trán cũng có rất nhiều vết thương nhỏ.
Nhớ tới suy nghĩ vừa rồi của chính mình còn lo sợ đối phương nhìn đến nhan sắc của mình mà có dụng ý khác, mặt nàng không nhịn được có chút nóng.
Cũng may lúc phát hiện đồ trên người bị thay đổi cũng không có như các cô nương bình thường làm ầm lên chất vấn đối phương, nếu không…
Yến Xu vừa nghĩ tới cảnh đó, liền cảm giác nàng thật là muốn tìm một cái hố chui vào.
Với bộ dáng này của nàng, đại khái người khác sẽ chẳng nhìn lần hai, y phục trên người nàng chắc chắn là bà chủ hoặc người khác thay giúp.
Yến Xu khẳng định suy đoán trong lòng mình, nàng không biết đó là y phục của nàng do Hoắc Chấn Bắc thay, thậm chí từng vết thương đều là Hoắc Chấn Bắc từng chút lau qua và bôi thuốc.
Trải qua các loại tranh đấu trên quan trường, Hoắc Chấn Bắc cảm thấy đồ của mình nhất định phải cầm trong tay, không cho phép người khác đụng đến một chút.
Sau khi quyết định giữ nữ nhân này ở bên người, hắn tự động cho rằng nàng thuộc về hắn, vì vậy hắn không muốn để bất kỳ ai chạm vào nàng.
Hắn dọn ra ngoài ở một mình, nếu không ngay cả một chỗ sắp xếp cho nữ nhân này cũng không có.
Trên đường về, Hoắc Chấn Bắc luôn nghĩ chuyện này.
Ban đầu hắn đã muốn dọn ra ngoài, nhưng mà không nghĩ đến phụ thân của nữ nhân kia chết nhanh như vậy, sau khi hắn quyết định ôm nữ nhân kia, hắn đã biết chuyện đầu tiên cần làm chính là tìm một chỗ dọn ra ngoài.
Chỉ là nhớ đến ánh mắt lo lắng của huynh trưởng và bóng dáng ân cần của phụ mẫu, hắn có chút không biết giải thích như thế nào với họ.
“Vậy chỉ có thể nói muốn tìm một nơi yên tĩnh, chuẩn bị đi thi thật tốt.” Hoắc Chấn Bắc nghĩ như vậy.
Lung Trung Kiều - Giản Dung
Đánh giá:
Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung
Story
Chương 3
10.0/10 từ 31 lượt.