Lung Trung Kiều - Giản Dung
Chương 2
140@-
Hoắc Chấn Bắc nói muốn ra ngoài đi dạo chỉ vì hắn nghĩ đến phụ thân của Yến Xu không còn nhiều thời gian nữa, cho nên muốn ngăn cản huynh trưởng gặp nàng mà thôi.
Vì vậy sau khi nói ngày hôm đó, hắn cũng không phải lúc nào cũng ra ngoài, chỉ là cách mấy ngày mới ra ngoài một chuyến. Nhưng mà hắn không ngờ rằng phụ thân của nữ nhân kia lại chết sớm như vậy.
Lúc đó, hắn cũng chỉ vô thức đi vào con hẻm mà lúc trước nữ nhân kia biến mất, ngay sau đó liền nghe được tiếng cãi vã.
Hắn không phải là người thích xem náo nhiệt, hắn nghe những tiếng ồn ào liền cau mày định đi, nhưng mà mơ hồ nghe được mấy từ “chết”, “mồ côi”, “xinh đẹp”, trong lòng hắn vừa động, đi về nơi phát ra âm thanh.
Đúng là nữ nhân kia.
Nữ nhân mặc đồ màu sắc trắng quay về phía một vị phụ nhân đau khổ cầu xin chính là nàng.
Hoắc Chấn Bắc cũng không có tiến lên phía trước xem náo nhiệt như người khác, hắn yên lặng đứng ở phía sau đám người và quan sát mọi thứ trước mắt.
“Không phải lòng dạ ta ác độc, ta đã sớm bảo các ngươi đi tìm nơi khác, đã cho thời gian lâu như vậy, bây giờ phụ thân ngươi đã chết rồi còn ở lại đây sao được?. Ngươi mau mang người đi thôi”. Người phụ nhân kia hất tay Yến Xu ra, vẻ mặc bắt đầu có chút khó coi.
“Lưu thẩm, Lưu thẩm, ta cầu xin ngài, chờ ta chôn cất phụ thân ta…” Hoắc Chấn Bắc nhìn vẻ mặt cầu xin của nữ nhân kia về phía phụ nhân, chẳng qua là không chờ nàng nói xong, Lưu thẩm kia liền trực tiếp ngắt lời của nàng.
Lúc này, vẻ mặt của bà ta gần như là chán ghét, chỉ nghe bà ta nói: “Ngươi làm sao không biết tốt xấu vậy hả, ta muốn cho người khác thuê căn nhà này, ngươi đem người chết để ở đây là chuyện gì, nếu ngươi không nghe lời, ta sẽ tìm người đuổi ngươi ra ngoài!”
Trong nhà cho thuê mà có người chết là một việc rất xui xẻo, mặc dù mọi người nhìn Yến Xu đáng thương, nhưng lúc này cũng không khỏi nghiêng về phía phụ nhân kia.
Hoắc Chấn Bắc nhìn sự việc trước mắt cùng với người xung quanh nói chuyện đã hiểu đại khái tình huống.
Nàng nhìn bà ta, vẻ mặt từ trắng chuyển sang đỏ rồi lại thành tái nhợt, cuối cùng yếu ớt hạ tay xuống nói với bà ta: “Thật xin lỗi, Lưu thẩm, là ta đòi hỏi quá nhiều, ngươi có thể cho ta thêm mấy canh giờ dọn dẹp đồ đạc được không.”
Phụ nhân kia nhìn Yến Xu cuối cùng đồng ý rời đi, vẻ mặt mới khá hơn, bà ta thở dài một hơi: “Ta đã dọn dẹp đồ đạc cho ngươi, ngươi mau mang người rời đi đi, ngươi cũng đừng nói ta không tốt, trong nhà ta còn có chiếc xe ba gác, để cho ngươi dùng đi.”
Chiếc xe ba gác kia đã rất cũ, thậm chí bánh xe đều không linh hoạt, Lưu thẩm đưa cái xe này cho nàng không chỉ có mấy phần đồng tình bề ngoài, mà còn chủ yếu là sợ cô nương này kéo thi thể không nổi, cuối cùng không đi được.
Coi như của đi thay người, dù sao cũng không đáng mấy đồng, việc chính là tiễn người đi mới đúng, Lưu thẩm nghĩ vậy, cũng vội vàng đem đồ đạc của Yến Xu đặt vào trên xe ba gác, còn thi thể phụ thân nàng, không ai chịu dính vào việc xui xẻo này, vì vậy Hoắc Chấn Bắc nhìn thân thể yếu đuối của nữ nhân kia chật vật khiêng thi thể để lên xe.
Chờ sau khi Yến Xu dốc hết sức lực mang phụ thân để lên xe, nàng liền nghe được một tiếng “Rầm”, cánh cửa nặng nề đóng lại sau lưng nàng.
Đứng ở cửa, nghe người xung quanh bàn tán xôn xao, hốc mắt Yến Xu nhịn không được đỏ lên.
Động tác này của Lưu thẩm có thể nhìn ra bà ta rất chán ghét nàng, nếu không phải không còn đường nào, nàng cũng không muốn như vậy, nhưng mà số tiền nàng tiết kiệm đã dùng hết khi xem bệnh cho phụ thân, hôm nay trừ bỏ nơi này của Lưu thẩm, nàng thật sự không biết còn có thể đi đâu?.
Nàng ngơ ngác đứng ở cửa, không biết nên đi nơi nào.
Mà người xung quanh thấy đã hết chuyện, cho dù nói gì Yến Xu cũng không trả lời, bọn họ cảm thấy không còn thú vị nên tản ra, ở cửa chỉ còn lại một mình Yến Xu cùng đống đồ lặt vặt và chiếc xe ba gác cũ nát với thi thể phụ thân ở bên cạnh.
Hoắc Chấn Bắc không rời đi theo đám người, hắn đứng ở một góc mà nữ nhân kia không nhìn thấy, lạnh lùng nhìn nữ nhân kia.
Chỉ thấy nàng đứng ngẩn người một lúc sau đó khó khăn kéo chiếc xe ba gác kia đi về một hướng.
Nàng như vậy sẽ không thể ở khách đ**m được, cũng không thể đi ở nhờ nhà người khác, Hoắc Chấn Bắc không biết nàng muốn đi đâu, đợi nàng đi được một khoảng cách hắn mới lặng lẽ đi theo sau lưng nàng.
Bọn họ cách rất xa, Hoắc Chấn Bắc cũng chỉ có nhìn đến bóng lưng Yến Xu ở từ xa mà thôi, vì vậy hắn cũng không lo nàng sẽ phát hiện hắn. Chỉ là khi hai người đi ra khỏi ngõ hẻm, càng đi càng xa, Hoắc Chấn Bắc mới nhận ra đây là đường ra thành.
Đây là?
Chẳng lẽ nữ nhân này muốn rời khỏi kinh thành?
Nếu như vậy, thì sao kiếp trước huynh trưởng và nàng có thể gặp nhau chứ?
Hay là có một số việc kể từ lúc hắn tỉnh lại đã thay đổi lúc nào không hay?
Hoắc Chấn Bắc không dám chắc chắn, hắn sẽ không lấy tính mạng của người nhà mình đi mạo hiểm, cho nên dù trong lòng có nghi ngờ, hắn vẫn đi theo Yến Xu ra khỏi cửa thành.
Cho đến khi nữ nhân kia đến một ngôi miếu hoang nghỉ ngơi, hắn mới hiểu rõ ý đồ của nàng, hóa ra nàng không phải muốn rời kinh thành, mà chỉ muốn tìm một chỗ ở tạm thời, nhưng mà nữ nhân kia cũng thật to gan, một người nữ nhân như nàng, lại dám ở một nơi bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện này.
Nhưng mà chuyện này có quan hệ gì với hắn chứ?
Hoắc Chấn Bắc thờ ơ nhìn nữ nhân kia để xe ba gác ở một bên, tìm một chỗ cỏ khô sạch sẽ, bộ dáng chính là muốn nghỉ lại qua đêm ở nơi này, hắn liền quay người rời đi.
Còn có xảy ra chuyện gì hay không? Hoắc Chấn Bắc cảm thấy cái này không nằm ở trong phạm vi lo lắng của hắn.
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng trên đường về gặp mấy kẻ côn đồ bộ dáng lưu manh, đi về hướng ngôi miếu hoang, bước chân của hắn nhịn không được ngừng lại một chút, đang lúc hắn coi thường chuẩn bị đi tiếp, hắn liền nghe được bọn họ nói: “Ta tận mắt nhìn thấy nàng đi về phía bên này.”
Một người khác nói tiếp: “Tiểu mỹ nhân xinh đẹp như vậy đưa đến cửa, không vui vẻ một lần thật xin lỗi tấm lòng người ta.”
Hoắc Chấn Bắc nhìn bộ dáng xoa tay không kịp chờ đợi đi về phía trước của mấy tên lưu manh kia, bước chân trở về thành của hắn dường như bị đóng lại.
Sắc trời đã đen dần xuống, chỗ kia quả thật không có nhiều người đi qua lại, một nữ nhân và mấy nam nhân sẽ phát sinh chuyện gì không cần nghĩ cũng biết.
Vẻ mặt Hoắc Chấn Bắc không đổi đứng tại chỗ một lúc, cảnh nàng đẩy chính mình ra và ngã vào vũng máu hiện lên trong đầu hắn, cuối cùng hắn ta cũng quay lại.
Quên đi, quay lại xem một chút, Hoắc Chấn Bắc tự nói với chính mình.
Bước chân hắn không hề vội vàng, thậm chí so với mấy tên lưu manh, tốc độ của hắn giống như đi thu dọn tàn cuộc cho người khác.
Đúng như dự đoán, lúc hắn đến ngôi miếu hoang kia, nữ nhân kia đã bị bọn họ đặt ở dưới người.
Hoắc Chấn Bắc thấy nàng giãy giụa ở dưới bọn họ, thậm chí vì giãy giụa kịch liệt bị một tên nam nhân tát một cái, cả khuôn mặt cũng sưng lên.
“Làm sao thế, mấy ca ca để ý đến ngươi là phúc đức của ngươi, ngươi tốt hơn hết là thông minh và ngoan ngoãn một chút theo chúng ta.” Sau khi tát Yến Xu, tên nam nhân hung hăng nói.
“Các ngươi, ban ngày ban mặt các ngươi có còn vương pháp hay không” Hoắc Chấn Bắc nghe nữ nhân kia vùng vẫy quát.
Vương pháp? Không nói đến cảm giác khi nghe xong lời này của mấy tên lưu manh kia, ngay cả Hoắc Chấn Bắc nghe xong cũng cong khóe miệng cười giễu cợt.
Nếu vương pháp dùng được, vậy huynh trưởng của hắn, phụ mẫu hắn cùng với nữ nhân này chết như thế nào ở kiếp trước.
Nữ nhân này đến bây giờ vẫn còn ngây thơ như vậy?
Hoắc Chấn Bắc bỗng nhiên cảm thấy không thú vị chút nào, hắn cảm thấy lẽ ra không nên quay lại, một nữ nhân ngây thơ như vậy cho dù lần này may mắn thoát được, vậy lần sau sẽ như thế nào?.
Hắn nhìn mấy tên lưu manh kia cười rộ lên, nói với nữ nhân kia: “Vương pháp, ở chỗ này, mấy ca ca chính là vương pháp, bây giờ chúng ta sẽ cho ngươi nếm thử một chùi mùi vị của vương pháp.”
Hoắc Chấn Bắc nhìn y phục nữ nhân kia bị xé rách, nhìn nữ nhân kia không ngừng vùng vẫy, ánh mắt hắn sâu thẳm: “Tại sao không khóc, tại sao cho đến bây giờ nàng không khóc?”
Ở cửa Hoắc Chấn Bắc nói thầm.
Thật ra nghe câu nói kia của nữ nhân này hắn định rời đi, nhưng sau đó hắn liền phát hiện một việc lạ, nữ nhân kia cho dù bị ăn h**p như thế nào, giãy giụa ra sao cũng vẫn luôn không khóc.
Trong ấn tượng của hắn, nữ nhân yếu đuối như vậy rất dễ khóc, nói không chừng ban đầu vì như thế huynh trưởng mới coi trọng nàng, nhưng bây giờ hắn cũng không nhìn nữ nhân kia rơi một giọt nước mắt.
Cho dù có chút hứng thú, nhưng Hoắc Chấn Bắc cũng không có ý định cứu nàng, hắn chú ý thấy cánh tay nữ nhân kia đã ngừng giãy giụa, ở bên cạnh tìm kiếm gì đó.
Hắn hứng thú nhìn, nữ nhân ngu ngốc, cho dù ngươi có thể đẩy được người ở phía trên ra, vậy còn mấy người khác thì sao?
Quả nhiên, lúc nàng dùng một hòn đá đâm vào mắt tên kia, nàng liền bị người nam nhân kia ném ra xa, mấy tên còn lại xông đến tay đấm chân đá.
Chờ bọn họ đánh đủ rồi, có người trực tiếp c** q**n áp lên người Yến Xu.
“Các ngươi là súc sinh, lại dám trước mặt người chết làm chuyện xấu xa này!” Hoắc Chấn Bắc chỉ nghe nữ nhân kia kêu chói tai: “Phụ thân, ngươi vừa mới đi đã có người đến bắt nạt nữ nhi trước mặt ngươi, ngươi nếu còn chưa đi xa, liền tới xem một chút, nếu không bây giờ ta lập tức đi theo ngươi thôi.”
Nghe Yến Xu khàn giọng kêu, mấy người lúc này mới nhớ tới bên cạnh nữ nhân này là một cổ thi thể, bọn họ theo bản năng nhìn về phía chiếc xe ba gác kia.
Đúng lúc này không biết một trận gió từ đâu thổi đến, vén một góc miếng vải trắng đang đắp lên thi thể, khuôn mặt trắng xanh của phụ thân Yến Xu dưới ánh sáng mờ tối mang cảm giác quái dị.
Mấy người có một chút thấm lạnh, cả người nổi da gà lên.
Bọn họ nhìn lại khuôn mặt Yến Xu bị đánh đã không còn nhìn ra hình dạng ban đầu, cuối cùng nỗi sợ chết lớn hơn d*c v*ng, bọn họ phun nước bọt về phía Yến Xu: “Hừ, thật xui xẻo, hôm nay coi như ngươi may mắn, sau này cũng đừng có bị mấy ca gặp phải.”
Có người nhìn thấy làn da tuyết trắng lộ ra ngoài của Yến Xu, còn chưa từ bỏ ý định nói: “Lão đại, đi thật hả?”
Người được gọi là Lão đại nhìn về phía thi thể, miếng vải trắng bị gió thổi bay bay, thân thể hắn bất giác run lên, nghiến răng nói: “Đi.”
Đám thuộc hạ cũng nhìn theo hướng nhìn của hắn, sau đó không dám hó hé nói gì nữa.
Rốt cuộc bọn họ cũng chỉ dám trộm gà trộm chó, đối với quỷ thần vẫn là sợ hãi.
Mà Yến Xu vẫn luôn căng chặt trái tim, chờ chắc chắn bọn họ đã rời đi, nàng không nhịn được nữa mà lâm vào hôn mê.
Lúc này, Hoắc Chấn Bắc mới đi đến trước mặt Yến Xu.
Nhìn khuôn mặt dơ bẩn, y phục rách nát, có mấy chỗ bị thương chảy máu của nữ nhân trước mặt, ánh mắt hắn tối tăm, có lẽ chỉ cần mặc kệ nàng, ném nàng ở đây, ngày hôm sau sẽ không còn người tên Yến Xu này trên đời nữa!
Lung Trung Kiều - Giản Dung
Hoắc Chấn Bắc nói muốn ra ngoài đi dạo chỉ vì hắn nghĩ đến phụ thân của Yến Xu không còn nhiều thời gian nữa, cho nên muốn ngăn cản huynh trưởng gặp nàng mà thôi.
Vì vậy sau khi nói ngày hôm đó, hắn cũng không phải lúc nào cũng ra ngoài, chỉ là cách mấy ngày mới ra ngoài một chuyến. Nhưng mà hắn không ngờ rằng phụ thân của nữ nhân kia lại chết sớm như vậy.
Lúc đó, hắn cũng chỉ vô thức đi vào con hẻm mà lúc trước nữ nhân kia biến mất, ngay sau đó liền nghe được tiếng cãi vã.
Hắn không phải là người thích xem náo nhiệt, hắn nghe những tiếng ồn ào liền cau mày định đi, nhưng mà mơ hồ nghe được mấy từ “chết”, “mồ côi”, “xinh đẹp”, trong lòng hắn vừa động, đi về nơi phát ra âm thanh.
Đúng là nữ nhân kia.
Nữ nhân mặc đồ màu sắc trắng quay về phía một vị phụ nhân đau khổ cầu xin chính là nàng.
Hoắc Chấn Bắc cũng không có tiến lên phía trước xem náo nhiệt như người khác, hắn yên lặng đứng ở phía sau đám người và quan sát mọi thứ trước mắt.
“Không phải lòng dạ ta ác độc, ta đã sớm bảo các ngươi đi tìm nơi khác, đã cho thời gian lâu như vậy, bây giờ phụ thân ngươi đã chết rồi còn ở lại đây sao được?. Ngươi mau mang người đi thôi”. Người phụ nhân kia hất tay Yến Xu ra, vẻ mặc bắt đầu có chút khó coi.
“Lưu thẩm, Lưu thẩm, ta cầu xin ngài, chờ ta chôn cất phụ thân ta…” Hoắc Chấn Bắc nhìn vẻ mặt cầu xin của nữ nhân kia về phía phụ nhân, chẳng qua là không chờ nàng nói xong, Lưu thẩm kia liền trực tiếp ngắt lời của nàng.
Lúc này, vẻ mặt của bà ta gần như là chán ghét, chỉ nghe bà ta nói: “Ngươi làm sao không biết tốt xấu vậy hả, ta muốn cho người khác thuê căn nhà này, ngươi đem người chết để ở đây là chuyện gì, nếu ngươi không nghe lời, ta sẽ tìm người đuổi ngươi ra ngoài!”
Trong nhà cho thuê mà có người chết là một việc rất xui xẻo, mặc dù mọi người nhìn Yến Xu đáng thương, nhưng lúc này cũng không khỏi nghiêng về phía phụ nhân kia.
Hoắc Chấn Bắc nhìn sự việc trước mắt cùng với người xung quanh nói chuyện đã hiểu đại khái tình huống.
Nàng nhìn bà ta, vẻ mặt từ trắng chuyển sang đỏ rồi lại thành tái nhợt, cuối cùng yếu ớt hạ tay xuống nói với bà ta: “Thật xin lỗi, Lưu thẩm, là ta đòi hỏi quá nhiều, ngươi có thể cho ta thêm mấy canh giờ dọn dẹp đồ đạc được không.”
Phụ nhân kia nhìn Yến Xu cuối cùng đồng ý rời đi, vẻ mặt mới khá hơn, bà ta thở dài một hơi: “Ta đã dọn dẹp đồ đạc cho ngươi, ngươi mau mang người rời đi đi, ngươi cũng đừng nói ta không tốt, trong nhà ta còn có chiếc xe ba gác, để cho ngươi dùng đi.”
Chiếc xe ba gác kia đã rất cũ, thậm chí bánh xe đều không linh hoạt, Lưu thẩm đưa cái xe này cho nàng không chỉ có mấy phần đồng tình bề ngoài, mà còn chủ yếu là sợ cô nương này kéo thi thể không nổi, cuối cùng không đi được.
Coi như của đi thay người, dù sao cũng không đáng mấy đồng, việc chính là tiễn người đi mới đúng, Lưu thẩm nghĩ vậy, cũng vội vàng đem đồ đạc của Yến Xu đặt vào trên xe ba gác, còn thi thể phụ thân nàng, không ai chịu dính vào việc xui xẻo này, vì vậy Hoắc Chấn Bắc nhìn thân thể yếu đuối của nữ nhân kia chật vật khiêng thi thể để lên xe.
Chờ sau khi Yến Xu dốc hết sức lực mang phụ thân để lên xe, nàng liền nghe được một tiếng “Rầm”, cánh cửa nặng nề đóng lại sau lưng nàng.
Đứng ở cửa, nghe người xung quanh bàn tán xôn xao, hốc mắt Yến Xu nhịn không được đỏ lên.
Động tác này của Lưu thẩm có thể nhìn ra bà ta rất chán ghét nàng, nếu không phải không còn đường nào, nàng cũng không muốn như vậy, nhưng mà số tiền nàng tiết kiệm đã dùng hết khi xem bệnh cho phụ thân, hôm nay trừ bỏ nơi này của Lưu thẩm, nàng thật sự không biết còn có thể đi đâu?.
Nàng ngơ ngác đứng ở cửa, không biết nên đi nơi nào.
Mà người xung quanh thấy đã hết chuyện, cho dù nói gì Yến Xu cũng không trả lời, bọn họ cảm thấy không còn thú vị nên tản ra, ở cửa chỉ còn lại một mình Yến Xu cùng đống đồ lặt vặt và chiếc xe ba gác cũ nát với thi thể phụ thân ở bên cạnh.
Hoắc Chấn Bắc không rời đi theo đám người, hắn đứng ở một góc mà nữ nhân kia không nhìn thấy, lạnh lùng nhìn nữ nhân kia.
Chỉ thấy nàng đứng ngẩn người một lúc sau đó khó khăn kéo chiếc xe ba gác kia đi về một hướng.
Nàng như vậy sẽ không thể ở khách đ**m được, cũng không thể đi ở nhờ nhà người khác, Hoắc Chấn Bắc không biết nàng muốn đi đâu, đợi nàng đi được một khoảng cách hắn mới lặng lẽ đi theo sau lưng nàng.
Bọn họ cách rất xa, Hoắc Chấn Bắc cũng chỉ có nhìn đến bóng lưng Yến Xu ở từ xa mà thôi, vì vậy hắn cũng không lo nàng sẽ phát hiện hắn. Chỉ là khi hai người đi ra khỏi ngõ hẻm, càng đi càng xa, Hoắc Chấn Bắc mới nhận ra đây là đường ra thành.
Đây là?
Chẳng lẽ nữ nhân này muốn rời khỏi kinh thành?
Nếu như vậy, thì sao kiếp trước huynh trưởng và nàng có thể gặp nhau chứ?
Hay là có một số việc kể từ lúc hắn tỉnh lại đã thay đổi lúc nào không hay?
Hoắc Chấn Bắc không dám chắc chắn, hắn sẽ không lấy tính mạng của người nhà mình đi mạo hiểm, cho nên dù trong lòng có nghi ngờ, hắn vẫn đi theo Yến Xu ra khỏi cửa thành.
Cho đến khi nữ nhân kia đến một ngôi miếu hoang nghỉ ngơi, hắn mới hiểu rõ ý đồ của nàng, hóa ra nàng không phải muốn rời kinh thành, mà chỉ muốn tìm một chỗ ở tạm thời, nhưng mà nữ nhân kia cũng thật to gan, một người nữ nhân như nàng, lại dám ở một nơi bất cứ lúc nào cũng có thể xảy ra chuyện này.
Nhưng mà chuyện này có quan hệ gì với hắn chứ?
Hoắc Chấn Bắc thờ ơ nhìn nữ nhân kia để xe ba gác ở một bên, tìm một chỗ cỏ khô sạch sẽ, bộ dáng chính là muốn nghỉ lại qua đêm ở nơi này, hắn liền quay người rời đi.
Còn có xảy ra chuyện gì hay không? Hoắc Chấn Bắc cảm thấy cái này không nằm ở trong phạm vi lo lắng của hắn.
Mặc dù trong lòng nghĩ vậy, nhưng trên đường về gặp mấy kẻ côn đồ bộ dáng lưu manh, đi về hướng ngôi miếu hoang, bước chân của hắn nhịn không được ngừng lại một chút, đang lúc hắn coi thường chuẩn bị đi tiếp, hắn liền nghe được bọn họ nói: “Ta tận mắt nhìn thấy nàng đi về phía bên này.”
Một người khác nói tiếp: “Tiểu mỹ nhân xinh đẹp như vậy đưa đến cửa, không vui vẻ một lần thật xin lỗi tấm lòng người ta.”
Hoắc Chấn Bắc nhìn bộ dáng xoa tay không kịp chờ đợi đi về phía trước của mấy tên lưu manh kia, bước chân trở về thành của hắn dường như bị đóng lại.
Sắc trời đã đen dần xuống, chỗ kia quả thật không có nhiều người đi qua lại, một nữ nhân và mấy nam nhân sẽ phát sinh chuyện gì không cần nghĩ cũng biết.
Vẻ mặt Hoắc Chấn Bắc không đổi đứng tại chỗ một lúc, cảnh nàng đẩy chính mình ra và ngã vào vũng máu hiện lên trong đầu hắn, cuối cùng hắn ta cũng quay lại.
Quên đi, quay lại xem một chút, Hoắc Chấn Bắc tự nói với chính mình.
Bước chân hắn không hề vội vàng, thậm chí so với mấy tên lưu manh, tốc độ của hắn giống như đi thu dọn tàn cuộc cho người khác.
Đúng như dự đoán, lúc hắn đến ngôi miếu hoang kia, nữ nhân kia đã bị bọn họ đặt ở dưới người.
Hoắc Chấn Bắc thấy nàng giãy giụa ở dưới bọn họ, thậm chí vì giãy giụa kịch liệt bị một tên nam nhân tát một cái, cả khuôn mặt cũng sưng lên.
“Làm sao thế, mấy ca ca để ý đến ngươi là phúc đức của ngươi, ngươi tốt hơn hết là thông minh và ngoan ngoãn một chút theo chúng ta.” Sau khi tát Yến Xu, tên nam nhân hung hăng nói.
“Các ngươi, ban ngày ban mặt các ngươi có còn vương pháp hay không” Hoắc Chấn Bắc nghe nữ nhân kia vùng vẫy quát.
Vương pháp? Không nói đến cảm giác khi nghe xong lời này của mấy tên lưu manh kia, ngay cả Hoắc Chấn Bắc nghe xong cũng cong khóe miệng cười giễu cợt.
Nếu vương pháp dùng được, vậy huynh trưởng của hắn, phụ mẫu hắn cùng với nữ nhân này chết như thế nào ở kiếp trước.
Nữ nhân này đến bây giờ vẫn còn ngây thơ như vậy?
Hoắc Chấn Bắc bỗng nhiên cảm thấy không thú vị chút nào, hắn cảm thấy lẽ ra không nên quay lại, một nữ nhân ngây thơ như vậy cho dù lần này may mắn thoát được, vậy lần sau sẽ như thế nào?.
Hắn nhìn mấy tên lưu manh kia cười rộ lên, nói với nữ nhân kia: “Vương pháp, ở chỗ này, mấy ca ca chính là vương pháp, bây giờ chúng ta sẽ cho ngươi nếm thử một chùi mùi vị của vương pháp.”
Hoắc Chấn Bắc nhìn y phục nữ nhân kia bị xé rách, nhìn nữ nhân kia không ngừng vùng vẫy, ánh mắt hắn sâu thẳm: “Tại sao không khóc, tại sao cho đến bây giờ nàng không khóc?”
Ở cửa Hoắc Chấn Bắc nói thầm.
Thật ra nghe câu nói kia của nữ nhân này hắn định rời đi, nhưng sau đó hắn liền phát hiện một việc lạ, nữ nhân kia cho dù bị ăn h**p như thế nào, giãy giụa ra sao cũng vẫn luôn không khóc.
Trong ấn tượng của hắn, nữ nhân yếu đuối như vậy rất dễ khóc, nói không chừng ban đầu vì như thế huynh trưởng mới coi trọng nàng, nhưng bây giờ hắn cũng không nhìn nữ nhân kia rơi một giọt nước mắt.
Cho dù có chút hứng thú, nhưng Hoắc Chấn Bắc cũng không có ý định cứu nàng, hắn chú ý thấy cánh tay nữ nhân kia đã ngừng giãy giụa, ở bên cạnh tìm kiếm gì đó.
Hắn hứng thú nhìn, nữ nhân ngu ngốc, cho dù ngươi có thể đẩy được người ở phía trên ra, vậy còn mấy người khác thì sao?
Quả nhiên, lúc nàng dùng một hòn đá đâm vào mắt tên kia, nàng liền bị người nam nhân kia ném ra xa, mấy tên còn lại xông đến tay đấm chân đá.
Chờ bọn họ đánh đủ rồi, có người trực tiếp c** q**n áp lên người Yến Xu.
“Các ngươi là súc sinh, lại dám trước mặt người chết làm chuyện xấu xa này!” Hoắc Chấn Bắc chỉ nghe nữ nhân kia kêu chói tai: “Phụ thân, ngươi vừa mới đi đã có người đến bắt nạt nữ nhi trước mặt ngươi, ngươi nếu còn chưa đi xa, liền tới xem một chút, nếu không bây giờ ta lập tức đi theo ngươi thôi.”
Nghe Yến Xu khàn giọng kêu, mấy người lúc này mới nhớ tới bên cạnh nữ nhân này là một cổ thi thể, bọn họ theo bản năng nhìn về phía chiếc xe ba gác kia.
Đúng lúc này không biết một trận gió từ đâu thổi đến, vén một góc miếng vải trắng đang đắp lên thi thể, khuôn mặt trắng xanh của phụ thân Yến Xu dưới ánh sáng mờ tối mang cảm giác quái dị.
Mấy người có một chút thấm lạnh, cả người nổi da gà lên.
Bọn họ nhìn lại khuôn mặt Yến Xu bị đánh đã không còn nhìn ra hình dạng ban đầu, cuối cùng nỗi sợ chết lớn hơn d*c v*ng, bọn họ phun nước bọt về phía Yến Xu: “Hừ, thật xui xẻo, hôm nay coi như ngươi may mắn, sau này cũng đừng có bị mấy ca gặp phải.”
Có người nhìn thấy làn da tuyết trắng lộ ra ngoài của Yến Xu, còn chưa từ bỏ ý định nói: “Lão đại, đi thật hả?”
Người được gọi là Lão đại nhìn về phía thi thể, miếng vải trắng bị gió thổi bay bay, thân thể hắn bất giác run lên, nghiến răng nói: “Đi.”
Đám thuộc hạ cũng nhìn theo hướng nhìn của hắn, sau đó không dám hó hé nói gì nữa.
Rốt cuộc bọn họ cũng chỉ dám trộm gà trộm chó, đối với quỷ thần vẫn là sợ hãi.
Mà Yến Xu vẫn luôn căng chặt trái tim, chờ chắc chắn bọn họ đã rời đi, nàng không nhịn được nữa mà lâm vào hôn mê.
Lúc này, Hoắc Chấn Bắc mới đi đến trước mặt Yến Xu.
Nhìn khuôn mặt dơ bẩn, y phục rách nát, có mấy chỗ bị thương chảy máu của nữ nhân trước mặt, ánh mắt hắn tối tăm, có lẽ chỉ cần mặc kệ nàng, ném nàng ở đây, ngày hôm sau sẽ không còn người tên Yến Xu này trên đời nữa!
Lung Trung Kiều - Giản Dung
Đánh giá:
Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung
Story
Chương 2
10.0/10 từ 31 lượt.