Lung Trung Kiều - Giản Dung

Chương 16

144@-

Về chuyện bọn họ nam nữ khác nhau hắn không nên thay y phục cho nàng hay không? 


 


Không tồn tại!


 


Ban đầu lúc cứu nữ nhân này về hắn cũng tự tay thay y phục giúp nàng, bây giờ cũng chỉ là giúp nàng cởi áo ngoài mà thôi, việc này với Hoắc Chấn Bắc mà nói hoàn toàn không tồn tại vấn đề nên hay không nên.


 


Huống hồ, hắn cũng muốn thông qua việc này xem thử thái độ của nữ nhân kia.


 


Nhưng mà kia từ đầu đến cuối nữ nhân cũng không có hỏi chuyện này?


 


Giống như cho đến bây giờ nàng cũng không hỏi là ai giúp nàng đổi y phục ở trong khách đ**m.


 


Chẳng lẽ đối với chuyện này nàng không để ý hay sao?


 


Nghĩ đến đây, sắc mặt Hoắc Chấn Bắc lại đen xuống.


 


Chờ Yến Xu rửa mặt xong trở lại thì phát hiện trù phòng đã không còn người.


 


Thấy vậy nàng cũng thở phào nhẹ nhõm, lại vô thức sờ mặt mình một cái.


 


Bây giờ nàng thật sự có một chút không biết phải làm sao đối mặt với công tử.


 


Chuyện cởi y phục vừa rồi trở về rửa mặt nàng đã nhớ ra, người đó không nghĩ tới ai khác ngoại trừ công tử, nhưng mà mặc dù công tử nói rằng để cho nàng lấy thân báo đáp, nhưng mà thái độ của công tử lại làm cho nàng cảm thấy hắn không có cái ý đó với nàng, cho nên đến cuối cùng là công tử muốn thế nào đây?


 


Yến Xu không đoán ra ý nghĩ của hắn, nhưng mà cũng không dám đi hỏi hắn, còn chuyện y phục, nàng cũng không biết có nên hỏi hay không.


 


Theo lẽ thường thì nơi này chỉ có hai người bọn họ, nếu công tử cảm thấy mặc y phục ngủ không tốt, cởi giúp nàng, vậy thì dễ hiểu, nhưng mà, nàng dù sao cũng là một cô nương mà!



 


Yến Xu cảm thấy mình cực kỳ bối rối.


 


Nhưng mà không đợi nàng suy nghĩ ra một câu trả lời, đối phương đã nói với nàng hắn phải trở về.


 


Trở về? Về đâu?


 


Đương nhiên là về nhà công tử.


 


Yến Xu không biết tại sao công tử ở bên ngoài một mình, nhưng mà chuyện hắn phải trở về là đương nhiên.


 


Yến Xu trả lời một tiếng, đột nhiên tâm trạng có chút mất mác.


 


“Ta sẽ quay về nhanh thôi.” Hoắc Chấn Bắc thấy bộ dáng này của nàng cuối cùng không tự chủ giải thích một câu.


 


Ánh mắt Yến Xu sáng rực lên, nhưng rất nhanh nàng lại kiềm chế cảm xúc nói: “Công tử hay là ngài trở về ở thêm mấy ngày đi, lần trước phu nhân và lão gia đến, ta cảm thấy bọn họ cũng rất lo lắng cho ngài.”


 


Yến Xu cũng không biết bây giờ Hoắc Chấn Bắc đang ở phủ Công chúa, mà cả nhà bọn họ ở phủ Công chúa cũng chỉ cảm giác giống như như là khách, lần trước nàng có thể cảm nhận được quan hệ phụ mẫu và hắn không căng thẳng, cho nên càng không hiểu tại sao hắn phải ở bên ngoài một mình.


 


Hoắc Chấn Bắc đối với lời nói của Yến Xu từ chối trả lời, hắn liếc Yến Xu một cái, trong ánh mắt không hề có ý cảnh cáo. 


 


Nhưng Yến Xu ngậm miệng ngay lập tức, nàng ý thức được mình vượt giới hạn, lời như vậy không giống với một nha hoàn nên nói.


 


Yến Xu đặt hai tay vào trong tay áo có chút bất an di chuyển, lời nói ra cũng trở nên cẩn thận hơn một chút: “Vậy, công tử, khi nào ngài trở về?”


 


Nàng nghĩ nàng không nên quan tâm hắn ở trong nhà hắn bao lâu, nhưng mà trách nhiệm của nàng là tìm hiểu một chút khi nào hắn trở lại, nàng sẽ làm chuẩn bị trước một chút.


 


“Không biết, ngươi không cần quan tâm việc này, mấy ngày nay tốt nhất ở chỗ này, không nên đi loạn là được.” Hoắc Chấn Bắc nói.



Thi đã thi xong, cho dù như thế nào hắn cũng nên trở về một chuyến, dù sao nguyên nhân ban đầu dời ra ngoài chính là nói muốn an tâm chuẩn bị kỳ thi, đương nhiên hôm nay hắn đi nói một chút tình huống cho bọn họ, báo tin bình an.


 


Về phần nữ nhân này, hắn hy vọng mấy ngày nay nàng an phận ở yên chỗ này, không xảy ra chuyện gì.


 


Yến Xu cũng không có nghe ra được hàm ý sâu xa của hắn là gì, chỉ ngoan ngoãn gật đầu một cái, nàng luôn luôn theo hoàn cảnh, lại nói không ở đây nàng còn có thể đi đâu.


 


Hoắc Chấn Bắc thấy dáng vẻ ngoan ngoãn nghe lời của nàng, cuối cùng vẻ mặt cũng tốt hơn một chút, nhưng mà khi tầm mắt lơ đãng nhìn thấy y phục ban đầu trên người nàng, ánh mắt hắn lại tối xuống.


 


Nàng thật không để ý chuyện này một chút nào hay sao?


 


Nghĩ như vậy, lời nói ra khỏi miệng Hoắc Chấn Bắc lại mang theo vài phần cảnh cáo: “Ta hy vọng ngươi biết bây giờ ngươi là người của ta, cho nên có những chỗ cần chú ý thì phải học cách chú ý.”


 


Ba chữ “người của ta” làm cho mặt Yến Xu lập tức đỏ, nhưng mà nàng không biết “Nên chú ý phải chú ý” là ý gì, mặt nàng đầy nghi hoặc nhìn về Hoắc Chấn Bắc: “Công tử, ta làm không tốt chỗ nào hả?”


 


Ánh mắt Hoắc Chấn Bắc nhìn y phục trên người nàng: “Có một số việc nữ nhân như ngươi không phải nên hiểu rõ hay sao?”


 


“Ta…ta…” Ngay lập tức Yến Xu hiểu ra Hoắc Chấn Bắc nói cái gì, mặt nàng đỏ hơn, cúi đầu, miệng mấp máy nói không ra một câu đầy đủ.


 


Thay y phục giúp ta là ngài, bây giờ nói ta không thèm để ý chuyện này cũng là ngài.


 


Trong lòng Yến Xu vừa xấu hổ vừa tủi thân, thật là muốn giậm chân hai cái để thể hiện tâm trạng của nàng lúc này.


 


Nhưng mà cuối cùng nàng vẫn không dám làm vậy trước mặt Hoắc Chấn Bắc, chỉ là giọng nói có chút giãy giụa nói: “Cái này…cái này, không phải công tử giúp ta…hay sao?”


 


Bởi vì xấu hổ, giọng nói nàng cực nhỏ, nếu không phải Hoắc Chấn Bắc luôn chú ý nàng, có thể hắn cũng không nghe rõ Yến Xu nói cái gì?


 


“Nếu không phải ta thì sao?” Hoắc Chấn Bắc hỏi ngược lại.


 



 


Xung quanh bọn họ làm gì có hàng xóm, không phải công tử thì có thể là ai chứ?


 


Hoắc Chấn Bắc nhìn bộ dáng khiếp sợ của Yến Xu nói: “Ngươi chắc chắn là ta như vậy à?”


 


“Ta…”


 


Yến Xu một câu còn chưa nói hết, thì nghe đột nhiên Hoắc Chấn Bắc hỏi: “Nếu ta làm thì người chấp nhận hả?”


 


“Ta…” Cổ họng Yến Xu như bị bóp lại, nửa ngày cũng không nói ra đuược câu nào. Việc này làm cô không biết trả lời như thế nào.


 


Tính mạng của nàng là công tử cứu, cho nên công tử làm gì với mình cũng không tính quá đáng, huống chi hắn cũng không có làm gì mình, chỉ là cởi áo ngoài giúp mình mà thôi, mà đây cũng là sợ mình ngủ không ngon mới làm như vậy, trừ điểm nam nữ khác nhau làm nàng cảm giác xấu hổ một chút, thì có cái gì nàng không thể tiếp nhận được.


 


Nhưng mà tự chính mình nói là có thể chấp nhận, công tử có thể cho rằng mình nói năng tùy tiện hay không, hoặc là cảm thấy bây giờ mình một lòng muốn dựa vào hắn.


 


Yến Xu cúi đầu trong nhất thời không thể trả lời được.


 


“Nói, nếu ta làm thì ngươi có thể chấp nhận hả?” Hoắc Chấn Bắc đưa tay nắm cằm của Yến Xu khiến cho nàng phải ngẩng đầu lên, mà chính hắn cũng cúi đầu nhìn chăm chú vào ánh mắt của Yến Xu hỏi nhỏ.


 


Hoắc Chấn Bắc dùng lực không nhẹ, Yến Xu cảm thấy cằm mình đau đến nổi không kiềm chế được rơi nước mắt.


 


Công tử như vậy có chút làm người sợ.


 


Yến Xu gian nan gật đầu một cái.


 


“À” Hoắc Chấn Bắc đột nhiên cười khẽ một tiếng, sau đó buông lỏng tay đang giữ cằm Yến Xu nói: “Nhớ lời ngươi nói.” 


 


Yến Xu không biết tại sao công tử lại trở nên như vậy, chỉ có thể vô thức gật đầu một cái.



Cho đến khi trở về, Yến Xu nhìn cằm bị bầm xanh của mình, có chút nghĩ không ra đối với hành động ngày hôm nay của Hoắc Chấn Bắc.


 


Tại sao công tử lại nói như vậy?


 


Nàng suy nghĩ lúc lâu cũng không nghĩ ra, chẳng lẽ là bởi vì công tử phải về nhà?


 


Bởi vì trở về nhà lại đột nhiên như biến thành một người khác vậy?


 


Đột nhiên Yến Xu cũng muốn biết một chút rốt cuộc là Hoắc Chấn Bắc sống ở một nơi như thế nào.


 


Từ lúc nàng được công tử cứu cho đến bây giờ ở cái tiểu viện này lâu như vậy, nàng không hỏi bất kỳ chuyện gì liên quan đến hắn, một mặt cảm thấy công tử không nói nàng cũng không nên hỏi, một mặt khác nàng là người không có lòng tò mò nặng, nếu nơi này chỉ có nàng và công tử hai người sống chung, nàng chỉ cần chăm sóc kỹ cuộc sống của hai người là tốt rồi, những chuyện khác nàng cũng không có quá nhiều hứng thú, nhưng mà hôm nay đột nhiên công tử thay đổi lại cho nàng cảm thấy có lẽ nàng nên tìm hiểu rốt cuộc công tử sống ở trong hoàn cảnh như thế nào.


 


Nhưng những cái này cũng phải chờ công tử trở lại rồi mới nói, thậm chí tên của công tử nàng cũng không biết, chỉ biết hắn họ Hoắc.


 


Chờ công tử trở về, chờ hắn về hỏi một chút, ít nhất cũng biết tên công tử là gì.


 


Yến Xu suy nghĩ những thứ này, ngày hôm sau dậy thật sớm thu xếp xong những đồ mà Hoắc Chấn Bắc muốn mang đi. 


 


Nếu hắn nói rất nhanh trở về, Yến Xu cũng không sắp xếp gì nhiều, chỉ là hai bộ y phục thay đổi mà thôi, thậm chí Yến Xu biết nhà công tử hẳn là ở kinh thành, cho nên nàng cũng không làm thức ăn gì cho hắn.


 


Hơn nữa lúc nàng nhớ lại, nhà công tử hẳn đã có sẵn y phục thay đổi, cho nên nàng sắp xếp những thứ này cũng chỉ là hành động vô thức mà thôi, chờ nàng sắp xếp xong, nàng vừa nghĩ ra, công tử hoàn toàn có thể không mang theo thứ gì trở về.


 


Nhưng mà nàng không nghĩ tới, đối phương nhìn thấy bọc y phục nàng giả bộ chuẩn bị lại lộ ra vẻ mặt hài lòng, trực tiếp mang nó đi.


 


Phải mang theo y phục thay đổi?


 


Chờ người rời đi rồi, trong đầu Yến Xu vẫn chưa hoàn hồn lại.


 


Nàng cũng biết công tử không phải là một người để ý đến chuyện y phục, cơ bản có thể che thân là được, cho nên vì sao hắn trở về nhà mình còn phải mang y phục?


Lung Trung Kiều - Giản Dung
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung Story Chương 16
10.0/10 từ 31 lượt.
loading...