Lung Trung Kiều - Giản Dung
Chương 15
162@-
Không nói gì, Hoắc Chấn Bắc trực tiếp ôm Yến Xu trở về tiểu viện mà bọn họ ở chung.
Trên đường người đến người đi, Yến Xu dường như cảm nhận được ánh mắt mập mờ hoặc ánh mắt tò mò của người khác nhìn về bọn họ.
Cùng sống chung với Hoắc Chấn Bắc đã một thời gian, trong lòng Yến Xu biết chuyện gì mà hắn đã quyết định, thì mình không có cách nào thay đổi được, nàng chỉ có thể vùi đầu vào trong ngực Hoắc Chấn Bắc, sau đó không động đậy, giả bộ hôn mê.
Ừ, ôm một người bị hôm mê ở trên đường sẽ không còn kỳ lạ nữa.
Yến Xu cảm thấy vì một điểm cơ trí nho nhỏ của chính mình mà chẳng biết tại sao trong lòng lại được an ủi.
Tuy nhiên rất thất vọng là trong thời gian này nàng ngủ quá ít, nàng nhắm mắt giả vờ hôn mê, kết quả là ngủ mê man thật luôn, chờ lúc nàng tỉnh lại phát hiện nàng đang nằm trên giường của mình.
Yến Xu vội vàng nhìn ngoài cửa sổ một cái, cảm giác giống như chưa quá khuya, nàng mới hơi yên tâm, chỉ là trên mặt vô thức đỏ lên.
Thật là mất mặt, lại ngủ quên ở trong lồng ngực công tử.
Đúng rồi, canh trên bếp!
Mình ngủ quên như vậy, công tử cũng không đánh thức mình, canh trên bếp sợ là hầm nhừ, không biết công tử đã ăn cơm trưa chưa?
Yến Xu muốn nhanh chóng đứng dậy từ trên giường, nhưng vừa đứng dậy mới phát hiện y phục trên người?
Yến Xu nhìn về phía giá móc áo cách đó không xa, ở trên treo áo ngoài bị cởi ra, trên người mình chỉ mặc trung y.
Nơi này cũng chỉ có hai người, mình và công tử.
Còn có phải là đại thẩm đại nương hàng xóm giúp mình cởi hay không, hai bên nhà bọn họ căn bản không có hàng xóm!
Yến Xu nhìn một chút y phục trên giá, lại nhìn y phục trên người mình.
Chắc là công tử cảm thấy mặc áo ngoài ngủ không tốt, chỉ là cởi áo ngoài mà thôi, y phục bên trong không có đổi.
Yến Xu không thể không tự an ủi mình như vậy.
Nhưng mà rốt cuộc là nam nữ khác biệt, mình cũng không phải là người hầu của công tử, bị đối xử như vậy, trong lòng nàng vẫn có chút cảm giác nói không nên lời.
Không nên suy nghĩ nhiều, không nên suy nghĩ nhiều, không nên suy nghĩ nhiều.
Yến Xu luôn nhỏ giọng tự nhủ, sau đó đứng dậy mặc áo ngoài vào.
Vốn nghĩ chuyện đầu tiên nàng sau khi thức dậy là đến chỗ của Hoắc Chấn Bắc xem hắn đã ăn cơm chưa, nhưng bây giờ nàng ngại đối mặt với hắn, vì vậy Yến Xu đi thẳng đến trù phòng.
Nhưng không nghĩ đến lại gặp Hoắc Chấn Bắc ở trù phòng.
“Công…công tử!” Yến Xu vừa nói, vẻ mặt không che giấu được ngạc nhiên.
Ngược lại là Hoắc Chấn Bắc quay đầu nhìn nàng một cái, sau đó lại bình tĩnh xoay người, sau đó thản nhiên hỏi một câu: “Tỉnh rồi?”
Yến Xu vô thức gật đầu, sau đó lại ý thức được đối phương đang quay lưng về phía nàng, không nhìn thấy động tác của nàng, nàng lại “ừ” một tiếng.
“Tỉnh thì uống một chút cháo đi.” Hoắc Chấn Bắc nói xong múc thêm một chén cháo nữa bỏ lên bàn, sau đó dùng ánh mắt ý bảo Yến Xu ngồi lại đây.
Yến Xu lúc này mới thấy rõ thì ra là Hoắc Chấn Bắc đang nấu cháo.
Đối phương lại nấu cháo cho mình?
Yến Xu có chút được ưu ái mà lo sợ, đồng thời lại cảm giác sâu sắc bản thân chưa làm tròn bổn phận.
Nếu công tử còn đang nấu cháo, vậy chẳng lẽ đến bây giờ còn chưa ăn cơm?
Yến Xu sao có thể ngồi yên, nàng đi mấy bước đến trước bếp, muốn nhận lấy vật trong tay Hoắc Chấn Bắc: “Công tử, để ta làm, ngài ăn cơm chưa, bây giờ ta làm cho ngài, rất nhanh.”
“Ngồi lại!” Hoắc Chấn Bắc nói với Yến Xu.
“Không có việc gì, công tử ta không đói bụng, bây giờ ta làm vài món ăn trước đã.” Yến Xu vừa nói thì bắt đầu làm.
Chân mày Hoắc Chấn Bắc nhíu chặt, hắn nhịn không được nói: “Ta ăn rồi, đây là làm cho ngươi.”
“Ăn rồi?” Yến Xu vô thức hỏi ngược lại một câu.
Nàng không biết công tử còn biết nấu cơm, huống hồ công tử tìm người chăm sóc sinh hoạt thường ngày của hắn, trong thâm tâm nàng luôn nghĩ công tử không biết nấu cơm, cho nên vừa rồi thấy hắn ở trước bếp, nàng cũng không nghĩ tới là hắn đang nấu cháo.
Không phải Hoắc Chấn Bắc không biết nấu cơm, chỉ là làm không được nhiều mà thôi, hơn nữa hắn cũng không thích nấu cơm, cho nên cái gọi là ăn rồi, đương nhiên cũng không phải là cơm chính tay hắn nấu.
Hoắc Chấn Bắc dùng ánh mắt ý bảo Yến Xu nhìn về phía bếp nhỏ bên cạnh.
Lúc này Yến Xu mới nhận ra bếp nhỏ nàng hầm canh đã không còn bốc hơi nóng, nghĩ đến vừa rồi Hoắc Chấn Bắc nói ăn rồi, Yến Xu cũng biết đại khái thứ mà hắn gọi cơm là gì rồi.
Trong lòng Yến Xu càng áy náy: “Cái này…Đây là canh mà thôi, sao có thể thay cơm được.”
“Ta uống thêm chút cháo là được.” Hoắc Chấn Bắc vừa nói vừa nhìn về Yến Xu: “Ngược lại là ngươi…”
Vừa nói hắn vừa nhìn từ đầu đến chân Yến Xu một lần: “Sau này mỗi bữa ăn thêm một chén cơm cho ta.”
Nghe vậy, Yến Xu trừng to hai mắt, không thể tin nhìn Hoắc Chấn Bắc.
Vốn dĩ lượng cơm của nàng chỉ có nửa chén, kể từ sau khi ăn cùng với công tử, dưới ánh mắt uy h**p của hắn, mỗi bữa ăn lượng cơm biến thành một chén, ăn một chén cơm xong, mỗi bữa ăn nàng đều cảm thấy đã đầy đến tận cổ họng, bây giờ lại thêm một chén?
Vẻ mặt của Yến Xu là tuyệt vọng.
“Công tử, ta…ta thật sự ăn không được nhiều như vậy.” Yến Xu muốn giãy giụa một chút.
“Lượng cơm thì luyện từng chút mà ra, ăn nhiều mấy lần là ăn được.” Hoắc Chấn Bắc vừa nói vừa múc thêm một chén cháo nữa bỏ lên bàn: “Bắt đầu từ bây giờ đi.”
Nếu vừa rồi Yến Xu không dám ngồi vào bàn ăn, thì bây giờ nàng hoàn toàn không muốn ngồi vào bàn.
Nhìn hai chén cháo đầy kia, Yến Xu cảm thấy chính mình không cần uống cũng đã no rồi.
“Công tử, ngài còn chưa ăn, không phải vừa rồi ngài nói muốn uống cháo sao, vừa lúc ngài dùng trước một chén.” Yến Xu vẫn còn ý đồ giãy giụa một lần cuối cùng.
Nhưng mà nàng vừa dứt lời thì thấy Hoắc Chấn Bắc đã múc thêm một chén cháo nữa, ngồi xuống vào bàn.
Yến Xu chỉ có thể cam chịu số phận chậm rãi ngồi xuống bên cạnh bàn.
Nàng cầm muỗng lên, một bên uống một bên an ủi mình: “Đây là cháo do chính tay công tử nấu, hiếm thấy cỡ nào, đừng nói hai bát, dù là ba bát nàng cũng uống xuống.”
Luôn nói như vậy giống như có chút hiệu quả, ít nhất cuối cùng nàng cũng uống xong hai chén cháo, mặc dù cảm giác cái bụng muốn vỡ ra.
Bị cưỡng ép ăn nhiều như vậy, Yến Xu cảm giác bây giờ trong đầu mình đều là: “Ta chịu đựng được, ta chịu đựng được, ta chịu đựng được.” Còn chuyện y phục bị cởi nàng đã hoàn toàn không nhớ tới, còn có chuyện bị ôm đi cả một đoạn đường, còn cảm giác xấu hổ khi ngủ ở trong lồng ngực đối phương, cũng hoàn toàn không nhớ ra.
Ngược lại Hoắc Chấn Bắc vừa nhìn bộ dáng Yến Xu bị no căng đến không được, luôn mãi nhíu chặt mày đến bây giờ cũng không buông lỏng.
Cũng chỉ là hai chén cháo mà thôi, nữ nhân này ăn không được sao?
Vậy thân thể nàng phải thế nào mới tốt lên.
Lúc này Hoắc Chấn Bắc đã quên hoàn toàn lời dặn của đại phu là bồi bổ nhiều cho Yến Xu mà không phải là cho nàng ăn nhiều.
Ở trong tư tưởng của hắn, nàng gầy như vậy là vì ăn quá ít, cái dáng vẻ gầy yếu này của nàng là vì ăn quá ít, tất cả là bởi vì ăn quá ít, tăng lượng cơm, thì tất đều tốt.
Nghĩ như vậy, Hoắc Chấn Bắc trực tiếp nói: “Sau này ngươi bới cho chính mình hai chén cơm đặt trước mặt, ăn xong rồi mới đi thu dọn.”
“Dọn…cái gì?”
Cuối cùng đầu óc trống rỗng của Yến Xu bị những lời này dọa sợ quay trở về thân thể nàng.
Để hai chén cơm là cái gì?
Bới một chén, một chén không tốt à, như vậy nàng còn có thể bới ít một chút?
Hơn nữa bới hai cái chén, có nghĩa là còn phải rửa nhiều hơn một cái chén?
Ngoài miệng Yến Xu phát ra âm thanh ngờ vực, trong lòng đang gào thét “A! A! A!.”
Hôm nay mình ngã một cái thật là ngã không đúng lúc, người khác té xỉu có thể đổi lấy anh hùng cứu mỹ nhân, mình ngã còn đổ ra một chén cơm?
Nghĩ đến anh hùng cứu mỹ nhân, rốt cuộc Yến Xu nghĩ tới mình bị đối phương ôm trở về, còn ngủ quên.
Đột nhiên mặt nàng đỏ bừng.
Hoắc Chấn Bắc còn đang suy nghĩ về việc làm cho nàng ăn nhiều cơm hơn, không nghĩ tới nữ nhân này đột nhiên cúi đầu, hắn có chút không hiểu nhìn nàng, cho đến khi nhìn đến lỗ tai hơi ửng đỏ của nàng, mới hiểu được xảy ra chuyện gì?
Chỉ là…
Chỉ để nàng ăn nhiều hơn một chén cơm mà thôi, cái này cũng có thể xấu hổ?
Hay là nàng bị tức đỏ mặt?
Nghĩ như vậy Hoắc Chấn Bắc cứng rắn nói: “Ngẩng đầu lên!”
Yến Xu có chút ngại ngùng ngẩng đầu lên.
Hoắc Chấn Bắc nhìn về gương mặt trắng bệch hoàn toàn không nhìn ra có đỏ mặt hay không của nàng, đột nhiên ghét bỏ nói: “Rửa mặt trước đi.”
“Hả? hả, ôi.” Yến Xu cũng nhớ tới mình vì muốn che giấu sắc mặt tiều tụy mà bôi một tầng phấn dày lên mặt, hơn nữa lúc ở cửa trường thi còn bị công tử quẹt xuống một lớp?
Nghĩ vậy, mặt Yến Xu càng đỏ hơn.
Nàng vừa nói: “Ta lập tức đi rửa.” vừa chạy theo đường nhỏ về phòng mình.
Hoắc Chấn Bắc nhìn bóng lưng khi nàng chạy đi, lại nghĩ đến vẻ mặt nhợt nhạt của nàng, đột nhiên có chút hối hận sao lúc mình đặt nàng lên giường chỉ cởi mỗi áo ngoài cho nàng, mà không giúp nàng rửa những thứ trên mặt luôn.
Lung Trung Kiều - Giản Dung
Không nói gì, Hoắc Chấn Bắc trực tiếp ôm Yến Xu trở về tiểu viện mà bọn họ ở chung.
Trên đường người đến người đi, Yến Xu dường như cảm nhận được ánh mắt mập mờ hoặc ánh mắt tò mò của người khác nhìn về bọn họ.
Cùng sống chung với Hoắc Chấn Bắc đã một thời gian, trong lòng Yến Xu biết chuyện gì mà hắn đã quyết định, thì mình không có cách nào thay đổi được, nàng chỉ có thể vùi đầu vào trong ngực Hoắc Chấn Bắc, sau đó không động đậy, giả bộ hôn mê.
Ừ, ôm một người bị hôm mê ở trên đường sẽ không còn kỳ lạ nữa.
Yến Xu cảm thấy vì một điểm cơ trí nho nhỏ của chính mình mà chẳng biết tại sao trong lòng lại được an ủi.
Tuy nhiên rất thất vọng là trong thời gian này nàng ngủ quá ít, nàng nhắm mắt giả vờ hôn mê, kết quả là ngủ mê man thật luôn, chờ lúc nàng tỉnh lại phát hiện nàng đang nằm trên giường của mình.
Yến Xu vội vàng nhìn ngoài cửa sổ một cái, cảm giác giống như chưa quá khuya, nàng mới hơi yên tâm, chỉ là trên mặt vô thức đỏ lên.
Thật là mất mặt, lại ngủ quên ở trong lồng ngực công tử.
Đúng rồi, canh trên bếp!
Mình ngủ quên như vậy, công tử cũng không đánh thức mình, canh trên bếp sợ là hầm nhừ, không biết công tử đã ăn cơm trưa chưa?
Yến Xu muốn nhanh chóng đứng dậy từ trên giường, nhưng vừa đứng dậy mới phát hiện y phục trên người?
Yến Xu nhìn về phía giá móc áo cách đó không xa, ở trên treo áo ngoài bị cởi ra, trên người mình chỉ mặc trung y.
Nơi này cũng chỉ có hai người, mình và công tử.
Còn có phải là đại thẩm đại nương hàng xóm giúp mình cởi hay không, hai bên nhà bọn họ căn bản không có hàng xóm!
Yến Xu nhìn một chút y phục trên giá, lại nhìn y phục trên người mình.
Chắc là công tử cảm thấy mặc áo ngoài ngủ không tốt, chỉ là cởi áo ngoài mà thôi, y phục bên trong không có đổi.
Yến Xu không thể không tự an ủi mình như vậy.
Nhưng mà rốt cuộc là nam nữ khác biệt, mình cũng không phải là người hầu của công tử, bị đối xử như vậy, trong lòng nàng vẫn có chút cảm giác nói không nên lời.
Không nên suy nghĩ nhiều, không nên suy nghĩ nhiều, không nên suy nghĩ nhiều.
Yến Xu luôn nhỏ giọng tự nhủ, sau đó đứng dậy mặc áo ngoài vào.
Vốn nghĩ chuyện đầu tiên nàng sau khi thức dậy là đến chỗ của Hoắc Chấn Bắc xem hắn đã ăn cơm chưa, nhưng bây giờ nàng ngại đối mặt với hắn, vì vậy Yến Xu đi thẳng đến trù phòng.
Nhưng không nghĩ đến lại gặp Hoắc Chấn Bắc ở trù phòng.
“Công…công tử!” Yến Xu vừa nói, vẻ mặt không che giấu được ngạc nhiên.
Ngược lại là Hoắc Chấn Bắc quay đầu nhìn nàng một cái, sau đó lại bình tĩnh xoay người, sau đó thản nhiên hỏi một câu: “Tỉnh rồi?”
Yến Xu vô thức gật đầu, sau đó lại ý thức được đối phương đang quay lưng về phía nàng, không nhìn thấy động tác của nàng, nàng lại “ừ” một tiếng.
“Tỉnh thì uống một chút cháo đi.” Hoắc Chấn Bắc nói xong múc thêm một chén cháo nữa bỏ lên bàn, sau đó dùng ánh mắt ý bảo Yến Xu ngồi lại đây.
Yến Xu lúc này mới thấy rõ thì ra là Hoắc Chấn Bắc đang nấu cháo.
Đối phương lại nấu cháo cho mình?
Yến Xu có chút được ưu ái mà lo sợ, đồng thời lại cảm giác sâu sắc bản thân chưa làm tròn bổn phận.
Nếu công tử còn đang nấu cháo, vậy chẳng lẽ đến bây giờ còn chưa ăn cơm?
Yến Xu sao có thể ngồi yên, nàng đi mấy bước đến trước bếp, muốn nhận lấy vật trong tay Hoắc Chấn Bắc: “Công tử, để ta làm, ngài ăn cơm chưa, bây giờ ta làm cho ngài, rất nhanh.”
“Ngồi lại!” Hoắc Chấn Bắc nói với Yến Xu.
“Không có việc gì, công tử ta không đói bụng, bây giờ ta làm vài món ăn trước đã.” Yến Xu vừa nói thì bắt đầu làm.
Chân mày Hoắc Chấn Bắc nhíu chặt, hắn nhịn không được nói: “Ta ăn rồi, đây là làm cho ngươi.”
“Ăn rồi?” Yến Xu vô thức hỏi ngược lại một câu.
Nàng không biết công tử còn biết nấu cơm, huống hồ công tử tìm người chăm sóc sinh hoạt thường ngày của hắn, trong thâm tâm nàng luôn nghĩ công tử không biết nấu cơm, cho nên vừa rồi thấy hắn ở trước bếp, nàng cũng không nghĩ tới là hắn đang nấu cháo.
Không phải Hoắc Chấn Bắc không biết nấu cơm, chỉ là làm không được nhiều mà thôi, hơn nữa hắn cũng không thích nấu cơm, cho nên cái gọi là ăn rồi, đương nhiên cũng không phải là cơm chính tay hắn nấu.
Hoắc Chấn Bắc dùng ánh mắt ý bảo Yến Xu nhìn về phía bếp nhỏ bên cạnh.
Lúc này Yến Xu mới nhận ra bếp nhỏ nàng hầm canh đã không còn bốc hơi nóng, nghĩ đến vừa rồi Hoắc Chấn Bắc nói ăn rồi, Yến Xu cũng biết đại khái thứ mà hắn gọi cơm là gì rồi.
Trong lòng Yến Xu càng áy náy: “Cái này…Đây là canh mà thôi, sao có thể thay cơm được.”
“Ta uống thêm chút cháo là được.” Hoắc Chấn Bắc vừa nói vừa nhìn về Yến Xu: “Ngược lại là ngươi…”
Vừa nói hắn vừa nhìn từ đầu đến chân Yến Xu một lần: “Sau này mỗi bữa ăn thêm một chén cơm cho ta.”
Nghe vậy, Yến Xu trừng to hai mắt, không thể tin nhìn Hoắc Chấn Bắc.
Vốn dĩ lượng cơm của nàng chỉ có nửa chén, kể từ sau khi ăn cùng với công tử, dưới ánh mắt uy h**p của hắn, mỗi bữa ăn lượng cơm biến thành một chén, ăn một chén cơm xong, mỗi bữa ăn nàng đều cảm thấy đã đầy đến tận cổ họng, bây giờ lại thêm một chén?
Vẻ mặt của Yến Xu là tuyệt vọng.
“Công tử, ta…ta thật sự ăn không được nhiều như vậy.” Yến Xu muốn giãy giụa một chút.
“Lượng cơm thì luyện từng chút mà ra, ăn nhiều mấy lần là ăn được.” Hoắc Chấn Bắc vừa nói vừa múc thêm một chén cháo nữa bỏ lên bàn: “Bắt đầu từ bây giờ đi.”
Nếu vừa rồi Yến Xu không dám ngồi vào bàn ăn, thì bây giờ nàng hoàn toàn không muốn ngồi vào bàn.
Nhìn hai chén cháo đầy kia, Yến Xu cảm thấy chính mình không cần uống cũng đã no rồi.
“Công tử, ngài còn chưa ăn, không phải vừa rồi ngài nói muốn uống cháo sao, vừa lúc ngài dùng trước một chén.” Yến Xu vẫn còn ý đồ giãy giụa một lần cuối cùng.
Nhưng mà nàng vừa dứt lời thì thấy Hoắc Chấn Bắc đã múc thêm một chén cháo nữa, ngồi xuống vào bàn.
Yến Xu chỉ có thể cam chịu số phận chậm rãi ngồi xuống bên cạnh bàn.
Nàng cầm muỗng lên, một bên uống một bên an ủi mình: “Đây là cháo do chính tay công tử nấu, hiếm thấy cỡ nào, đừng nói hai bát, dù là ba bát nàng cũng uống xuống.”
Luôn nói như vậy giống như có chút hiệu quả, ít nhất cuối cùng nàng cũng uống xong hai chén cháo, mặc dù cảm giác cái bụng muốn vỡ ra.
Bị cưỡng ép ăn nhiều như vậy, Yến Xu cảm giác bây giờ trong đầu mình đều là: “Ta chịu đựng được, ta chịu đựng được, ta chịu đựng được.” Còn chuyện y phục bị cởi nàng đã hoàn toàn không nhớ tới, còn có chuyện bị ôm đi cả một đoạn đường, còn cảm giác xấu hổ khi ngủ ở trong lồng ngực đối phương, cũng hoàn toàn không nhớ ra.
Ngược lại Hoắc Chấn Bắc vừa nhìn bộ dáng Yến Xu bị no căng đến không được, luôn mãi nhíu chặt mày đến bây giờ cũng không buông lỏng.
Cũng chỉ là hai chén cháo mà thôi, nữ nhân này ăn không được sao?
Vậy thân thể nàng phải thế nào mới tốt lên.
Lúc này Hoắc Chấn Bắc đã quên hoàn toàn lời dặn của đại phu là bồi bổ nhiều cho Yến Xu mà không phải là cho nàng ăn nhiều.
Ở trong tư tưởng của hắn, nàng gầy như vậy là vì ăn quá ít, cái dáng vẻ gầy yếu này của nàng là vì ăn quá ít, tất cả là bởi vì ăn quá ít, tăng lượng cơm, thì tất đều tốt.
Nghĩ như vậy, Hoắc Chấn Bắc trực tiếp nói: “Sau này ngươi bới cho chính mình hai chén cơm đặt trước mặt, ăn xong rồi mới đi thu dọn.”
“Dọn…cái gì?”
Cuối cùng đầu óc trống rỗng của Yến Xu bị những lời này dọa sợ quay trở về thân thể nàng.
Để hai chén cơm là cái gì?
Bới một chén, một chén không tốt à, như vậy nàng còn có thể bới ít một chút?
Hơn nữa bới hai cái chén, có nghĩa là còn phải rửa nhiều hơn một cái chén?
Ngoài miệng Yến Xu phát ra âm thanh ngờ vực, trong lòng đang gào thét “A! A! A!.”
Hôm nay mình ngã một cái thật là ngã không đúng lúc, người khác té xỉu có thể đổi lấy anh hùng cứu mỹ nhân, mình ngã còn đổ ra một chén cơm?
Nghĩ đến anh hùng cứu mỹ nhân, rốt cuộc Yến Xu nghĩ tới mình bị đối phương ôm trở về, còn ngủ quên.
Đột nhiên mặt nàng đỏ bừng.
Hoắc Chấn Bắc còn đang suy nghĩ về việc làm cho nàng ăn nhiều cơm hơn, không nghĩ tới nữ nhân này đột nhiên cúi đầu, hắn có chút không hiểu nhìn nàng, cho đến khi nhìn đến lỗ tai hơi ửng đỏ của nàng, mới hiểu được xảy ra chuyện gì?
Chỉ là…
Chỉ để nàng ăn nhiều hơn một chén cơm mà thôi, cái này cũng có thể xấu hổ?
Hay là nàng bị tức đỏ mặt?
Nghĩ như vậy Hoắc Chấn Bắc cứng rắn nói: “Ngẩng đầu lên!”
Yến Xu có chút ngại ngùng ngẩng đầu lên.
Hoắc Chấn Bắc nhìn về gương mặt trắng bệch hoàn toàn không nhìn ra có đỏ mặt hay không của nàng, đột nhiên ghét bỏ nói: “Rửa mặt trước đi.”
“Hả? hả, ôi.” Yến Xu cũng nhớ tới mình vì muốn che giấu sắc mặt tiều tụy mà bôi một tầng phấn dày lên mặt, hơn nữa lúc ở cửa trường thi còn bị công tử quẹt xuống một lớp?
Nghĩ vậy, mặt Yến Xu càng đỏ hơn.
Nàng vừa nói: “Ta lập tức đi rửa.” vừa chạy theo đường nhỏ về phòng mình.
Hoắc Chấn Bắc nhìn bóng lưng khi nàng chạy đi, lại nghĩ đến vẻ mặt nhợt nhạt của nàng, đột nhiên có chút hối hận sao lúc mình đặt nàng lên giường chỉ cởi mỗi áo ngoài cho nàng, mà không giúp nàng rửa những thứ trên mặt luôn.
Lung Trung Kiều - Giản Dung
Đánh giá:
Truyện Lung Trung Kiều - Giản Dung
Story
Chương 15
10.0/10 từ 31 lượt.