Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị
Chương 8
123@-
Tiết Nhất Nhất được đưa đến trước mặt Thi Cảnh.
Nhân viên tươi cười rạng rỡ: “Anh Thi, tiểu thư vốn đã xinh đẹp, chiếc váy này mặc lên còn đẹp hơn cả người đại diện của chúng tôi.”
Nói rồi, Tiết Nhất Nhất được hướng dẫn xoay một vòng chậm rãi.
Khoảnh khắc này cô giống như một món hàng trong tủ trưng bày chờ người ta lựa chọn.
Thương vụ chỉ cần một cái gật đầu là xong.
Mà vị khách chọn hàng đang ngồi trên sofa, vắt chân, nhíu mày, ngậm điếu thuốc với vẻ lạnh lùng dường như không hài lòng.
Nụ cười tự tin của nhân viên biến mất, vội vàng cứu vãn: “Anh Thi, đây mới chỉ là bộ đầu tiên, phía sau còn nhiều phong cách và kiểu dáng khác, chúng ta có thể thử từ từ cho đến khi anh hài lòng ạ.”
Tiết Nhất Nhất không biết còn phải bị giày vò bao lâu nữa, đang định chấp nhận số phận đi theo nhân viên về phòng thử đồ.
Thi Cảnh bỏ chân phải xuống sàn đá cẩm thạch, ngón tay kẹp điếu thuốc, nhìn Tiết Nhất Nhất rồi rít một hơi mạnh. Sau đó thu lại ánh mắt, cúi người, dí mẩu thuốc vào gạt tàn: “Nhìn cũng được.”
Nhân viên vui vẻ gói ghém đồ cũ của Tiết Nhất Nhất vào mấy chiếc túi giấy lớn.
Chiếc xe thể thao màu đen carbon đỗ ở cửa, cốp sau mở ra, nhân viên chất đầy những chiếc túi giấy vào không gian vốn đã không rộng rãi.
Thi Cảnh đứng ở cửa ký hóa đơn thanh toán, mắt không nhìn người: “Lên xe.”
Tiết Nhất Nhất biết câu này là nói với mình, cô nghe lệnh, đi về phía chiếc xe thể thao.
Tiếp theo sẽ đi đâu đây?
Cô vừa nghe thấy rồi.
Bộ đồ trên người cô… tốn đến sáu con số.
Tại sao anh ta lại chưng diện cho cô? Tiêu tiền vì cô?
Lúc này Tiết Nhất Nhất mới nhận ra, có lẽ mình đã nghĩ sai từ đầu.
Thi Cảnh chưa bao giờ là khách hàng lựa chọn hàng hóa.
Anh ta càng giống một thương nhân bán hàng hơn.
Còn cô từ đầu đến cuối vẫn là hàng hóa.
Bây giờ thương nhân đã khoác lên món hàng một bao bì mới đẹp đẽ, có lẽ chuẩn bị đem đi bán rồi.
Nghĩ vậy, Tiết Nhất Nhất mở cửa xe ghế phụ.
Ghế lái có người ngồi, đầu gần như trọc lóc, mặc áo thun ngắn tay màu đen, tay áo bị cơ bắp căng phồng siết chặt, cánh tay xăm trổ kín mít cho đến tận đầu ngón tay.
Là Văn Hổ!
Shopee sale đỉnh nóc 25/9
Tiết Nhất Nhất có thể nhớ rõ cánh tay rắn chắc của Văn Hổ đã trói chặt tay chân cô như dây leo, lúc Thi Cảnh hôn mê, ánh mắt anh ta như thể lúc nào cũng sẵn sàng kết liễu mạng sống của cô.
Gần như ngay lập tức, Tiết Nhất Nhất ‘rầm’ một tiếng đóng sầm cửa xe lại.
Thi Cảnh sải bước qua đầu xe: “Ngẩn ra làm gì? Lên xe!”
Nói xong, anh trực tiếp ngồi vào hàng ghế sau.
Tiết Nhất Nhất nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, mở cửa hàng ghế sau phía bên kia rồi lên xe.
Hàng ghế sau của xe thể thao vốn không rộng rãi, cô lại ôm lấy chiếc áo khoác của người đàn ông gấp lại đặt trên đùi.
Chiếc xe rẽ hai lần liên tiếp tiến vào đường CA.
Tiết Nhất Nhất bắt được ánh mắt liếc qua của Thi Cảnh, vội vàng ra hiệu hỏi: “Chú út, bây giờ chúng ta đi đâu ạ?”
Thi Cảnh: “Ăn cơm.”
Ăn cơm?
Đây là câu trả lời mà Tiết Nhất Nhất hoàn toàn không ngờ tới.
Cô ngẩn người.
Thi Cảnh nhướng mày: “Giữa trưa không ăn cơm, định để ai chết đói?”
Tiết Nhất Nhất: “…”
Xe dừng trước cửa một nhà hàng, hai người xuống xe.
Trước cửa nhà hàng có hai cây tùng đón khách, nhân viên phục vụ dẫn lối vào trong.
Lối đi quanh co, cầu hành lang bắc qua hồ cá koi, hòn non bộ xếp chồng như thể đang ở trong đình đài thủy tạ của Giang Nam.
Phòng riêng có một cái tên đầy thơ mộng: Ngọc Lâu Xuân.
Thi Cảnh ngồi xuống một bên bàn tròn, nhân viên phục vụ mặc sườn xám kiểu Trung Quốc pha trà cho anh.
Đầu tiên Tiết Nhất Nhất cảnh giác nhìn quanh một lượt rồi mới do dự ngồi xuống.
Ngón tay người đàn ông gõ lên mặt bàn gỗ ‘cộc cộc’ hai tiếng.
Tiết Nhất Nhất nghe tiếng nhìn sang.
Nhìn lên trên.
Thi Cảnh nở nụ cười nhạt nhưng giọng điệu đầy nguy hiểm: “Tiết Nhất Nhất, có phải tôi đã nói rồi không…”
Tiết Nhất Nhất tập trung chú ý: “?”
Nụ cười trên mặt Thi Cảnh thu lại từng chút một: “Đừng có tỏ ra cái bộ dạng như tôi sắp đem em đi bán vậy.”
Tiết Nhất Nhất phủ nhận cũng không được, giải thích cũng không xong, biết rằng dù nói gì cũng là thừa.
Cô chớp chớp mắt, cúi đầu xuống.
Thi Cảnh cười không thành tiếng, lần này nhận lỗi cũng nhanh đấy, không cãi lại nữa.
Nhưng vẻ mặt tủi thân, bối rối ấy cũng khiến người ta không nói thêm gì được.
Cửa phòng riêng đột nhiên có tiếng gõ rồi được đẩy ra.
Sự cảnh giác vừa buông xuống của Tiết Nhất Nhất lại dâng lên.
Cô nghiêng người quay đầu nhìn ra cửa.
Trước mắt Thi Cảnh là tấm lưng mỏng manh của cô gái, làn da tựa như quả đào mọng nước đã được bóc vỏ.
Chỉ cần véo nhẹ là có thể ứa nước.
Rãnh lưng nông và thẳng tắp.
Như dòng nước nhỏ len lỏi, ẩn vào chiếc nơ có phần lỏng lẻo sau lưng.
Lúc thanh toán Thi Cảnh có hỏi qua, nhân viên nói chiếc nơ đó là nơ chết, chỉ là kiểu dáng. Đường kim mũi chỉ rất chắc chắn, sẽ không lỏng, càng không thể rơi.
Người đến là Văn Hổ, vừa đỗ xe xong, bụng đói meo đến ăn cơm.
Tiết Nhất Nhất nhìn rõ, lưng cô co rúm lại một thoáng rồi lại cố gắng thả lỏng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Nào ngờ tất cả đều lọt vào mắt Thi Cảnh.
Tiết Nhất Nhất sợ Văn Hổ.
Mãi sau này Thi Cảnh mới nhớ lại chuyện cách đây nửa năm trước.
Báo chí đưa tin có người ẩu đả ở Thành Nam, một người chết.
Báo không nói người đó bị bắn nát đầu, mặt mũi không còn nhận ra.
Thi Cảnh chính là lúc đó bị trúng đạn.
Anh không thể đến bệnh viện, đang chờ người đến đón tới căn hộ riêng thì bị Tiết Nhất Nhất bắt gặp.
Văn Hổ quả thật không biết thương hoa tiếc ngọc…
Đồng thời Thi Cảnh cũng nhớ lại những lời mình đã dọa Tiết Nhất Nhất.
— Tôi biết có một nơi chuyên thu nhận những người vừa câm vừa điếc không có tay chân. Cháu gái nhỏ, có muốn đến đó không?
Vậy nên cô ấy mới luôn có vẻ mặt u sầu như sắp bị anh bán đi?
Thi Cảnh tỏ vẻ đã hiểu, sờ sờ mũi, ra lệnh: “Cậu qua phòng bên cạnh ăn đi.”
Nghe thấy lời này, Văn Hổ cứng đờ ở cửa, nhìn chằm chằm Tiết Nhất Nhất 3 giây rồi mới lui ra khỏi phòng.
Tiết Nhất Nhất thoáng ngỡ ngàng, hình như vừa rồi cô thấy một tia tủi thân trên mặt Văn Hổ.
Không thể nào!
Quá không thể!
Chắc chắn là cô nhìn nhầm.
Trà đã pha xong.
Thi Cảnh gật đầu ra hiệu: “Nếm thử đi, trà Long Tỉnh trước mưa năm nay.”
Tiết Nhất Nhất nâng tách trà nhỏ nhấp một ngụm, cười ngọt ngào ra hiệu: “Rất ngon ạ.”
Vì đã đặt bàn trước, các món ăn bắt đầu được dọn lên.
Một đĩa khai vị nhỏ tinh xảo được đặt lên bàn, Thi Cảnh động đũa Tiết Nhất Nhất mới chắc chắn rằng bữa trưa này chỉ có hai người họ.
Mỗi món ăn được dọn lên nhân viên đều sẽ giới thiệu.
Thi Cảnh tranh thủ lúc rảnh nói: “Ăn xong ngồi một lát rồi đến công viên CY, Kỷ Chiêu Minh mới mở một quán bar club ở đó, chiều nay cắt băng khánh thành.”
Tiết Nhất Nhất ngước mi, gật đầu một cái.
Giọng Thi Cảnh không mặn không nhạt: “Cắt băng xong vào bar chơi một lúc.”
Tiết Nhất Nhất chậm rãi gật đầu, có chút cứng nhắc.
Thi Cảnh liếc nhìn: “Rồi tôi bảo tài xế đưa em về nhà, tối tôi còn có việc.”
Thấy chưa.
Anh nói đủ rõ ràng rồi, hôm nay chỉ là đưa cô ra ngoài ăn uống vui chơi.
Đừng có không biết điều nữa.
Nhưng những lời này lọt vào tai Tiết Nhất Nhất lại chính là, Thi Cảnh đã lật bài ngửa, trọng điểm của ngày hôm nay là quán bar club buổi chiều.
Tiết Nhất Nhất cúi đầu ăn, nhai một cách máy móc, không hề cảm nhận được hương vị thơm ngon của những nguyên liệu được vận chuyển bằng đường hàng không để đảm bảo độ tươi.
3 giờ 10 phút chiều, trong tiếng đếm ngược, buổi lễ cắt băng khánh thành diễn ra đúng giờ.
Khách mời cắt băng có cả nam lẫn nữ, đều là những người trẻ tuổi, tùy tiện chọn ra một người cũng là “cậu ấm cô chiêu” có tên tuổi ở Bắc Đô.
Nhân viên thu lại những chiếc kéo vàng rồi đưa cho mỗi khách mời một ly sâm panh.
Lễ cắt băng kết thúc, chủ câu lạc bộ Kỷ Chiêu Minh mời mọi người vào trong chơi.
Một trong những khách mời có việc phải đi, Kỷ Chiêu Minh liên tục trêu chọc: “Tổng giám đốc Cố, cậu có nghiệp vụ lớn gì mà cả ngày bận rộn không ngớt thế? Làm mất hứng quá?? Mất hứng quá phải không???”
Người đàn ông được gọi là ‘tổng giám đốc Cố’, mặc vest, tóc tai chải chuốt không một sợi thừa, đeo một cặp kính gọng bạc thanh lịch, vừa tinh anh, lịch lãm, lại vừa nho nhã.
Anh ta và Thi Cảnh là hai khí chất hoàn toàn khác nhau.
Vì nóng, cúc áo sơ mi đen của Thi Cảnh đã cởi gần đến ngực, tóc cũng không còn gọn gàng như buổi sáng, vài lọn tóc rơi trước trán.
Thi Cảnh choàng một tay qua vai ‘tổng giám đốc Cố’, trêu chọc Kỷ Chiêu Minh: “Cậu đã gọi người ta là tổng giám đốc Cố rồi, sao có thể không bận được?”
Kỷ Chiêu Minh không để ý tới anh: “Thi nhị, cậu không nhúng tay thì không yên à?”
‘Tổng giám đốc Cố’ cười ôn hòa, nâng ly sâm panh: “Đợi bận xong đợt này sẽ đến tạ tội với ông chủ Kỷ.”
Thi Cảnh: “Nghe thấy chưa, ông chủ Kỷ?”
Kỷ Chiêu Minh nào dám nhận lời tạ tội của ‘tổng giám đốc Cố’: “A Tranh, cậu nói đùa rồi.”
Ba người cụng ly.
Kỷ Chiêu Minh: “A Tranh, vậy tôi không tiễn cậu nhé.”
Cố Tranh hiểu ý: “Khách khứa quan trọng hơn.”
Thi Cảnh nhận việc: “Để tôi tiễn!”
Kỷ Chiêu Minh vỗ vai Thi Cảnh: “Tiễn xong thì mau qua đây, mấy đứa kia nói hôm nay phải thắng sạch túi cậu đấy!”
Thi Cảnh cười phóng khoáng, không chút sợ hãi, thậm chí có phần khiêu khích: “Tới đây!”
Kỷ Chiêu Minh vừa đi được vài bước, như nhớ ra điều gì, quay lại: “Đúng rồi, Thi nhị…”
Anh ta nâng ly, vẻ mặt hả hê: “Vị hôn thê của cậu… lát nữa sẽ đến đấy!”
Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị
Tiết Nhất Nhất được đưa đến trước mặt Thi Cảnh.
Nhân viên tươi cười rạng rỡ: “Anh Thi, tiểu thư vốn đã xinh đẹp, chiếc váy này mặc lên còn đẹp hơn cả người đại diện của chúng tôi.”
Nói rồi, Tiết Nhất Nhất được hướng dẫn xoay một vòng chậm rãi.
Khoảnh khắc này cô giống như một món hàng trong tủ trưng bày chờ người ta lựa chọn.
Thương vụ chỉ cần một cái gật đầu là xong.
Mà vị khách chọn hàng đang ngồi trên sofa, vắt chân, nhíu mày, ngậm điếu thuốc với vẻ lạnh lùng dường như không hài lòng.
Nụ cười tự tin của nhân viên biến mất, vội vàng cứu vãn: “Anh Thi, đây mới chỉ là bộ đầu tiên, phía sau còn nhiều phong cách và kiểu dáng khác, chúng ta có thể thử từ từ cho đến khi anh hài lòng ạ.”
Tiết Nhất Nhất không biết còn phải bị giày vò bao lâu nữa, đang định chấp nhận số phận đi theo nhân viên về phòng thử đồ.
Thi Cảnh bỏ chân phải xuống sàn đá cẩm thạch, ngón tay kẹp điếu thuốc, nhìn Tiết Nhất Nhất rồi rít một hơi mạnh. Sau đó thu lại ánh mắt, cúi người, dí mẩu thuốc vào gạt tàn: “Nhìn cũng được.”
Nhân viên vui vẻ gói ghém đồ cũ của Tiết Nhất Nhất vào mấy chiếc túi giấy lớn.
Chiếc xe thể thao màu đen carbon đỗ ở cửa, cốp sau mở ra, nhân viên chất đầy những chiếc túi giấy vào không gian vốn đã không rộng rãi.
Thi Cảnh đứng ở cửa ký hóa đơn thanh toán, mắt không nhìn người: “Lên xe.”
Tiết Nhất Nhất biết câu này là nói với mình, cô nghe lệnh, đi về phía chiếc xe thể thao.
Tiếp theo sẽ đi đâu đây?
Cô vừa nghe thấy rồi.
Bộ đồ trên người cô… tốn đến sáu con số.
Tại sao anh ta lại chưng diện cho cô? Tiêu tiền vì cô?
Lúc này Tiết Nhất Nhất mới nhận ra, có lẽ mình đã nghĩ sai từ đầu.
Thi Cảnh chưa bao giờ là khách hàng lựa chọn hàng hóa.
Anh ta càng giống một thương nhân bán hàng hơn.
Còn cô từ đầu đến cuối vẫn là hàng hóa.
Bây giờ thương nhân đã khoác lên món hàng một bao bì mới đẹp đẽ, có lẽ chuẩn bị đem đi bán rồi.
Nghĩ vậy, Tiết Nhất Nhất mở cửa xe ghế phụ.
Ghế lái có người ngồi, đầu gần như trọc lóc, mặc áo thun ngắn tay màu đen, tay áo bị cơ bắp căng phồng siết chặt, cánh tay xăm trổ kín mít cho đến tận đầu ngón tay.
Là Văn Hổ!
Shopee sale đỉnh nóc 25/9
Tiết Nhất Nhất có thể nhớ rõ cánh tay rắn chắc của Văn Hổ đã trói chặt tay chân cô như dây leo, lúc Thi Cảnh hôn mê, ánh mắt anh ta như thể lúc nào cũng sẵn sàng kết liễu mạng sống của cô.
Gần như ngay lập tức, Tiết Nhất Nhất ‘rầm’ một tiếng đóng sầm cửa xe lại.
Thi Cảnh sải bước qua đầu xe: “Ngẩn ra làm gì? Lên xe!”
Nói xong, anh trực tiếp ngồi vào hàng ghế sau.
Tiết Nhất Nhất nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng, mở cửa hàng ghế sau phía bên kia rồi lên xe.
Hàng ghế sau của xe thể thao vốn không rộng rãi, cô lại ôm lấy chiếc áo khoác của người đàn ông gấp lại đặt trên đùi.
Chiếc xe rẽ hai lần liên tiếp tiến vào đường CA.
Tiết Nhất Nhất bắt được ánh mắt liếc qua của Thi Cảnh, vội vàng ra hiệu hỏi: “Chú út, bây giờ chúng ta đi đâu ạ?”
Thi Cảnh: “Ăn cơm.”
Ăn cơm?
Đây là câu trả lời mà Tiết Nhất Nhất hoàn toàn không ngờ tới.
Cô ngẩn người.
Thi Cảnh nhướng mày: “Giữa trưa không ăn cơm, định để ai chết đói?”
Tiết Nhất Nhất: “…”
Xe dừng trước cửa một nhà hàng, hai người xuống xe.
Trước cửa nhà hàng có hai cây tùng đón khách, nhân viên phục vụ dẫn lối vào trong.
Lối đi quanh co, cầu hành lang bắc qua hồ cá koi, hòn non bộ xếp chồng như thể đang ở trong đình đài thủy tạ của Giang Nam.
Phòng riêng có một cái tên đầy thơ mộng: Ngọc Lâu Xuân.
Thi Cảnh ngồi xuống một bên bàn tròn, nhân viên phục vụ mặc sườn xám kiểu Trung Quốc pha trà cho anh.
Đầu tiên Tiết Nhất Nhất cảnh giác nhìn quanh một lượt rồi mới do dự ngồi xuống.
Ngón tay người đàn ông gõ lên mặt bàn gỗ ‘cộc cộc’ hai tiếng.
Tiết Nhất Nhất nghe tiếng nhìn sang.
Nhìn lên trên.
Thi Cảnh nở nụ cười nhạt nhưng giọng điệu đầy nguy hiểm: “Tiết Nhất Nhất, có phải tôi đã nói rồi không…”
Tiết Nhất Nhất tập trung chú ý: “?”
Nụ cười trên mặt Thi Cảnh thu lại từng chút một: “Đừng có tỏ ra cái bộ dạng như tôi sắp đem em đi bán vậy.”
Tiết Nhất Nhất phủ nhận cũng không được, giải thích cũng không xong, biết rằng dù nói gì cũng là thừa.
Cô chớp chớp mắt, cúi đầu xuống.
Thi Cảnh cười không thành tiếng, lần này nhận lỗi cũng nhanh đấy, không cãi lại nữa.
Nhưng vẻ mặt tủi thân, bối rối ấy cũng khiến người ta không nói thêm gì được.
Cửa phòng riêng đột nhiên có tiếng gõ rồi được đẩy ra.
Sự cảnh giác vừa buông xuống của Tiết Nhất Nhất lại dâng lên.
Cô nghiêng người quay đầu nhìn ra cửa.
Trước mắt Thi Cảnh là tấm lưng mỏng manh của cô gái, làn da tựa như quả đào mọng nước đã được bóc vỏ.
Chỉ cần véo nhẹ là có thể ứa nước.
Rãnh lưng nông và thẳng tắp.
Như dòng nước nhỏ len lỏi, ẩn vào chiếc nơ có phần lỏng lẻo sau lưng.
Lúc thanh toán Thi Cảnh có hỏi qua, nhân viên nói chiếc nơ đó là nơ chết, chỉ là kiểu dáng. Đường kim mũi chỉ rất chắc chắn, sẽ không lỏng, càng không thể rơi.
Người đến là Văn Hổ, vừa đỗ xe xong, bụng đói meo đến ăn cơm.
Tiết Nhất Nhất nhìn rõ, lưng cô co rúm lại một thoáng rồi lại cố gắng thả lỏng, giả vờ như không có chuyện gì xảy ra.
Nào ngờ tất cả đều lọt vào mắt Thi Cảnh.
Tiết Nhất Nhất sợ Văn Hổ.
Mãi sau này Thi Cảnh mới nhớ lại chuyện cách đây nửa năm trước.
Báo chí đưa tin có người ẩu đả ở Thành Nam, một người chết.
Báo không nói người đó bị bắn nát đầu, mặt mũi không còn nhận ra.
Thi Cảnh chính là lúc đó bị trúng đạn.
Anh không thể đến bệnh viện, đang chờ người đến đón tới căn hộ riêng thì bị Tiết Nhất Nhất bắt gặp.
Văn Hổ quả thật không biết thương hoa tiếc ngọc…
Đồng thời Thi Cảnh cũng nhớ lại những lời mình đã dọa Tiết Nhất Nhất.
— Tôi biết có một nơi chuyên thu nhận những người vừa câm vừa điếc không có tay chân. Cháu gái nhỏ, có muốn đến đó không?
Vậy nên cô ấy mới luôn có vẻ mặt u sầu như sắp bị anh bán đi?
Thi Cảnh tỏ vẻ đã hiểu, sờ sờ mũi, ra lệnh: “Cậu qua phòng bên cạnh ăn đi.”
Nghe thấy lời này, Văn Hổ cứng đờ ở cửa, nhìn chằm chằm Tiết Nhất Nhất 3 giây rồi mới lui ra khỏi phòng.
Tiết Nhất Nhất thoáng ngỡ ngàng, hình như vừa rồi cô thấy một tia tủi thân trên mặt Văn Hổ.
Không thể nào!
Quá không thể!
Chắc chắn là cô nhìn nhầm.
Trà đã pha xong.
Thi Cảnh gật đầu ra hiệu: “Nếm thử đi, trà Long Tỉnh trước mưa năm nay.”
Tiết Nhất Nhất nâng tách trà nhỏ nhấp một ngụm, cười ngọt ngào ra hiệu: “Rất ngon ạ.”
Vì đã đặt bàn trước, các món ăn bắt đầu được dọn lên.
Một đĩa khai vị nhỏ tinh xảo được đặt lên bàn, Thi Cảnh động đũa Tiết Nhất Nhất mới chắc chắn rằng bữa trưa này chỉ có hai người họ.
Mỗi món ăn được dọn lên nhân viên đều sẽ giới thiệu.
Thi Cảnh tranh thủ lúc rảnh nói: “Ăn xong ngồi một lát rồi đến công viên CY, Kỷ Chiêu Minh mới mở một quán bar club ở đó, chiều nay cắt băng khánh thành.”
Tiết Nhất Nhất ngước mi, gật đầu một cái.
Giọng Thi Cảnh không mặn không nhạt: “Cắt băng xong vào bar chơi một lúc.”
Tiết Nhất Nhất chậm rãi gật đầu, có chút cứng nhắc.
Thi Cảnh liếc nhìn: “Rồi tôi bảo tài xế đưa em về nhà, tối tôi còn có việc.”
Thấy chưa.
Anh nói đủ rõ ràng rồi, hôm nay chỉ là đưa cô ra ngoài ăn uống vui chơi.
Đừng có không biết điều nữa.
Nhưng những lời này lọt vào tai Tiết Nhất Nhất lại chính là, Thi Cảnh đã lật bài ngửa, trọng điểm của ngày hôm nay là quán bar club buổi chiều.
Tiết Nhất Nhất cúi đầu ăn, nhai một cách máy móc, không hề cảm nhận được hương vị thơm ngon của những nguyên liệu được vận chuyển bằng đường hàng không để đảm bảo độ tươi.
3 giờ 10 phút chiều, trong tiếng đếm ngược, buổi lễ cắt băng khánh thành diễn ra đúng giờ.
Khách mời cắt băng có cả nam lẫn nữ, đều là những người trẻ tuổi, tùy tiện chọn ra một người cũng là “cậu ấm cô chiêu” có tên tuổi ở Bắc Đô.
Nhân viên thu lại những chiếc kéo vàng rồi đưa cho mỗi khách mời một ly sâm panh.
Lễ cắt băng kết thúc, chủ câu lạc bộ Kỷ Chiêu Minh mời mọi người vào trong chơi.
Một trong những khách mời có việc phải đi, Kỷ Chiêu Minh liên tục trêu chọc: “Tổng giám đốc Cố, cậu có nghiệp vụ lớn gì mà cả ngày bận rộn không ngớt thế? Làm mất hứng quá?? Mất hứng quá phải không???”
Người đàn ông được gọi là ‘tổng giám đốc Cố’, mặc vest, tóc tai chải chuốt không một sợi thừa, đeo một cặp kính gọng bạc thanh lịch, vừa tinh anh, lịch lãm, lại vừa nho nhã.
Anh ta và Thi Cảnh là hai khí chất hoàn toàn khác nhau.
Vì nóng, cúc áo sơ mi đen của Thi Cảnh đã cởi gần đến ngực, tóc cũng không còn gọn gàng như buổi sáng, vài lọn tóc rơi trước trán.
Thi Cảnh choàng một tay qua vai ‘tổng giám đốc Cố’, trêu chọc Kỷ Chiêu Minh: “Cậu đã gọi người ta là tổng giám đốc Cố rồi, sao có thể không bận được?”
Kỷ Chiêu Minh không để ý tới anh: “Thi nhị, cậu không nhúng tay thì không yên à?”
‘Tổng giám đốc Cố’ cười ôn hòa, nâng ly sâm panh: “Đợi bận xong đợt này sẽ đến tạ tội với ông chủ Kỷ.”
Thi Cảnh: “Nghe thấy chưa, ông chủ Kỷ?”
Kỷ Chiêu Minh nào dám nhận lời tạ tội của ‘tổng giám đốc Cố’: “A Tranh, cậu nói đùa rồi.”
Ba người cụng ly.
Kỷ Chiêu Minh: “A Tranh, vậy tôi không tiễn cậu nhé.”
Cố Tranh hiểu ý: “Khách khứa quan trọng hơn.”
Thi Cảnh nhận việc: “Để tôi tiễn!”
Kỷ Chiêu Minh vỗ vai Thi Cảnh: “Tiễn xong thì mau qua đây, mấy đứa kia nói hôm nay phải thắng sạch túi cậu đấy!”
Thi Cảnh cười phóng khoáng, không chút sợ hãi, thậm chí có phần khiêu khích: “Tới đây!”
Kỷ Chiêu Minh vừa đi được vài bước, như nhớ ra điều gì, quay lại: “Đúng rồi, Thi nhị…”
Anh ta nâng ly, vẻ mặt hả hê: “Vị hôn thê của cậu… lát nữa sẽ đến đấy!”
Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị
Đánh giá:
Truyện Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị
Story
Chương 8
10.0/10 từ 26 lượt.