Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị
Chương 54
147@-
Chủ động?
Tiết Nhất Nhất bị Thi Cảnh ôm trên đùi, một tay ôm eo, một tay nâng mặt.
Như cá nằm trên thớt.
Tiết Nhất Nhất quyết tâm, nhanh chóng hôn một cái lên mặt Thi Cảnh.
Thi Cảnh sững người một lúc rồi cười giễu cợt.
Anh nắm lấy tay cô sờ lên cằm mình, hỏi: “Hôm nay cũng rát à?”
Tiết Nhất Nhất phản ứng lại.
Lần trước cô không cho anh hôn với lý do là râu cứng nên rát.
Hôm nay cằm anh rất nhẵn.
Vậy thì cũng có nghĩa là đang hỏi cô tại sao không hôn môi.
Đầu óc Tiết Nhất Nhất quay một vòng, rút tay ra hiệu: “Cháu bị cảm rồi.”
Tiết Nhất Nhất cảm thấy lý do này rất tốt, lý do này thậm chí có thể hợp lý giữ khoảng cách với anh.
Thế là cô ra hiệu một cách nghiêm túc: “Chú đừng đến gần cháu quá, cẩn thận bị lây.”
Thi Cảnh đâu quan tâm nhiều như vậy.
Cô không chủ động thì thôi.
Anh lại nâng mặt cô, hôn tới.
Tiết Nhất Nhất lập tức đưa tay chặn môi anh.
Thi Cảnh lập tức nhíu mày, mắt nheo lại.
Ngón tay Tiết Nhất Nhất khẽ run một cái, vội vàng ra hiệu: “Chú sắp đi xa, nếu trên đường đau đầu sổ mũi thì sao?”
Cô tỏ ra rất lo lắng, lông mày sắp thắt lại.
Thi Cảnh nghiến cằm, rộng lượng nói: “Được, vậy coi như em nợ tôi một lần.”
Mí mắt Tiết Nhất Nhất hơi nhướn lên: “?”
Thi Cảnh: “Đợi tôi về rồi trả.”
Tiết Nhất Nhất: “…”
Thi Cảnh sờ sau gáy Tiết Nhất Nhất, ấn người vào lòng: “Thi cho tốt, thi tốt sẽ thưởng cho em.”
Acnes
Dừng lại nửa giây, lại nói: “Thi không tốt cũng có thưởng cho em.”
Môi anh khẽ lướt qua tóc cô rồi nắm cổ tay nhỏ kéo cô cùng đứng dậy.
Thi Cảnh: “Được rồi, tôi đi đây.”
Tiết Nhất Nhất hơi gật đầu, ra hiệu: “Trên đường cẩn thận.”
Thi Cảnh nhếch khóe miệng: “Ừm.”
Trước khi đi Thi Cảnh chỉ vào bàn học, nghiêm mặt: “Đừng xem nữa, nghỉ ngơi sớm đi.”
Tiết Nhất Nhất ngoan ngoãn gật đầu.
Đợi người đi rồi cô lại ngồi lại trước bàn học.
Thứ 5, buổi sáng.
Tiết Nhất Nhất dậy đúng giờ, chuẩn bị đi học.
Khi ăn sáng cô nhận được tin nhắn của Thi Cảnh.
Chú: [Còn sốt nữa không?]
Tiết Nhất Nhất nhìn chằm chằm vào tin nhắn này một lúc lâu.
Được người khác nhớ đến, tạm thời không quan tâm trong đó có bao nhiêu chân thành, bao nhiêu thật lòng, vẫn luôn khiến người ta cảm động.
Nhưng chút cảm động này đối với Tiết Nhất Nhất chẳng đáng kể.
Tiết Nhất Nhất trả lời: [Không.]
Chú: [Ở nhà nghỉ ngơi thêm một ngày, đừng đến trường nữa.]
Chú: [Ngày mai cũng đừng đi.]
Tiết Nhất Nhất: [Cháu đang trên đường đến trường rồi.]
Lời này gửi đi, quả nhiên chặn được miệng của Thi Cảnh.
Tiết Nhất Nhất đến trường từ rất sớm.
Nghỉ 2 ngày, trong ngoài lớp học đều thay đổi.
Cửa lớp học được trang trí bằng cổng bóng bay, trên biển có ghi ‘Nỗ lực hết mình, gặp nhau trên đỉnh cao’.
Bảng đen làm báo tường, hai bên treo vải ghi “Mười năm đèn sách không uổng phí, một đời thanh xuân đáng mong chờ”.
Đèn trần lớp học được quấn dải lụa vàng treo không ít thẻ ước nguyện màu đỏ.
Tiết Nhất Nhất vừa đặt cặp sách xuống, Đặng Hồng Phi đã cầm một chiếc thẻ ước nguyện mới toanh đến: “Tiết Nhất Nhất, đây là thẻ ước nguyện, mọi người đều đã viết rồi, cậu còn chưa viết.”
Tiết Nhất Nhất không nhìn Đặng Hồng Phi, chỉ nhận lấy thẻ ước nguyện.
Đặng Hồng Phi không đi, lại nói: “Lễ tốt nghiệp được định vào ngày 24, hôm qua cậu không đến nên tôi nói với cậu một tiếng.”
Tiết Nhất Nhất lịch sự gật đầu, tỏ ý đã biết.
Thẻ ước nguyện vẫn để trên bàn.
Đến khi tan học Tiết Nhất Nhất mới viết.
Hai chữ.
— Thuận lợi.
Hy vọng kỳ thi đại học thuận lợi.
Cũng hy vọng thuận lợi có được tự do.
Tiết Nhất Nhất đứng trên ghế treo thẻ ước nguyện lên.
Buổi tối trước khi ngủ Tiết Nhất Nhất nhận được tin nhắn của Thi Cảnh.
Chú: [Còn sốt nữa không?]
Tiết Nhất Nhất: [Không.]
Thứ 6, buổi sáng.
Chuông báo thức rung lên.
Tiết Nhất Nhất không mở mắt, sờ sờ chuông báo thức rồi tắt chế độ rung.
Sau đó từ dưới gối mò điện thoại ra.
Cô khó khăn mở mắt, dụi dụi.
Tầm nhìn rõ dần.
Không có tin nhắn mới.
Cô dậy, rửa mặt, thay đồng phục rồi lại xem điện thoại.
Có một tin nhắn mới.
Mở ra.
Chú: [Hôm nay thế nào?]
Hai tay Tiết Nhất Nhất cầm điện thoại ngồi bên giường, thành thật trả lời: [Còn ho một chút.]
Chú: [Tôi đã hẹn cho em một thầy thuốc Đông y, đợi tôi về sẽ đưa em đi điều chỉnh lại cơ thể.]
Tiết Nhất Nhất ngồi bên giường rất lâu mới trả lời: [Được.]
Hôm nay Tiết Nhất Nhất đến lớp vẫn rất sớm.
Cô ngẩng đầu nhìn chiếc thẻ ước nguyện đang hơi xoay trên đầu.
Có thể lờ mờ nhìn rõ hai chữ đó.
— Thuận lợi.
Thứ 6, chiều tối.
Tiết Nhất Nhất nhận ra điện thoại rung lên, lấy điện thoại ra có một thoáng thắc mắc, hôm nay sao sớm vậy?
Tin nhắn mở ra.
Chú: [Em có nhớ tôi không?]
Chú: [Nói dối.]
Tiết Nhất Nhất không biết nên trả lời thế nào.
Điện thoại lại rung lên một cái.
Chú: [Sao không thấy em chủ động tìm tôi?]
Tìm?
Gửi tin nhắn à?
Chủ động gửi tin nhắn… là nhớ nhung sao?
Tiết Nhất Nhất một lúc lâu mới tìm ra một lý do hợp lý: [Sắp thi rồi nên cháu hơi căng thẳng.]
Chú: [Có gì mà căng thẳng?]
Chú: [Không phải đã nói rồi sao, dù em thi tốt hay không cũng đều có thưởng cho em.]
Tiết Nhất Nhất: [Ồ.]
Đoàn xe dài, mặc dù đang dừng lại nghỉ ngơi cũng sẽ thay phiên nhau canh gác.
An ninh nghiêm ngặt, không lọt kẽ hở.
Thi Cảnh tắm nước lạnh một cái, tóc còn vương giọt nước, vừa hút thuốc vừa nhìn chữ chữ ‘ồ’ trên điện thoại, bực bội nhíu chặt mày.
Thuốc lá ngậm vào miệng, hai tay gõ chữ: [Đợi tôi về sẽ xử em.]
Tiết Nhất Nhất nhận được tin nhắn này cảm thấy khó hiểu.
Vừa nãy còn nói thưởng, giờ lại nói xử.
Tiết Nhất Nhất định trả lời tin nhắn nhưng cảm thấy trả lời gì cũng không ổn.
Lòng cô chùng xuống.
Cô không tò mò về phần thưởng.
Cũng không tò mò về việc xử lý.
Cô biết, có lẽ không có phần thưởng, cũng không có xử lý gì.
Dĩ nhiên, càng không có chuyện tìm thầy thuốc Đông y điều chỉnh cơ thể.
Anh ta sắp… tự lo không xong rồi.
Thứ 7.
Ngày thi đại học đầu tiên.
Tính ra, đội vận chuyển của Thi Cảnh sắp đến khu vực thiên tai rồi.
Đường núi quanh co uốn lượn, lại gặp phải trời mưa.
Để không làm chậm hành trình, cũng để đảm bảo an toàn, Thi Cảnh cử một đội đi trước mở đường, tài xế xe tải thay phiên nhau 3 ca.
Đoàn xe trong điều kiện đường xá nguy hiểm, khó khăn nhưng vẫn ổn định tiến về phía trước.
Màn đêm buông xuống.
Thi Cảnh dựa vào thông tin tình hình đường xá mới nhất do người mở đường cung cấp chọn một địa điểm thích hợp cho đoàn xe dừng lại.
Nửa đêm.
Giữa núi.
Mưa phùn lặng lẽ rơi.
Sương mù lặng lẽ dâng lên.
Thi Cảnh ngồi trong xe ngủ gà ngủ gật.
Điện thoại reo lên.
Anh liếc nhìn người gọi.
Lại liếc nhìn thời gian.
Lập tức tỉnh táo, nhấc máy.
Điện thoại là do Thi Dụ gọi.
Có người tố cáo vật tư y tế do Trung An Bảo vận chuyển có vấn đề, cấp trên đã mở một cuộc họp tạm thời chiều nay, thành lập một nhóm điều tra, muộn nhất là trưa mai sẽ đến.
Đêm đen như mực.
Đèn pin chiến thuật xuyên qua màn mưa.
Thi Cảnh nhảy xuống từ trên xe.
“RẦM!” Cửa xe đóng sầm lại.
Tiếng động vang vọng trong núi.
Những người đang ngủ gà ngủ gật đều tỉnh dậy, nghe thấy tiếng giày chiến đấu bước trên mặt đất, những bước chân mạnh mẽ.
Thi Cảnh đứng trước thùng xe chứa vật tư y tế.
Mưa phùn làm ướt tóc, những giọt nước theo những đường nét sắc sảo trên mặt lăn xuống làm ướt một mảng vai.
Thi Cảnh: “Mở ra.”
Người mặc áo mưa rất khó xử: “Nhị gia…”
Thi Cảnh: “Mở ra!!”
Cửa thùng xe vừa mở ra, Thi Cảnh một tay kéo người ở đuôi xe sang một bên, một tay chống một cái, nhảy lên xe.
Anh xé niêm phong.
Hai phút sau.
Giọng nói giận dữ của người đàn ông vang vọng khắp núi.
“CMN! Thằng họ Đỗ! TML dám động đến đồ của tao! C!”
Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị
Chủ động?
Tiết Nhất Nhất bị Thi Cảnh ôm trên đùi, một tay ôm eo, một tay nâng mặt.
Như cá nằm trên thớt.
Tiết Nhất Nhất quyết tâm, nhanh chóng hôn một cái lên mặt Thi Cảnh.
Thi Cảnh sững người một lúc rồi cười giễu cợt.
Anh nắm lấy tay cô sờ lên cằm mình, hỏi: “Hôm nay cũng rát à?”
Tiết Nhất Nhất phản ứng lại.
Lần trước cô không cho anh hôn với lý do là râu cứng nên rát.
Hôm nay cằm anh rất nhẵn.
Vậy thì cũng có nghĩa là đang hỏi cô tại sao không hôn môi.
Đầu óc Tiết Nhất Nhất quay một vòng, rút tay ra hiệu: “Cháu bị cảm rồi.”
Tiết Nhất Nhất cảm thấy lý do này rất tốt, lý do này thậm chí có thể hợp lý giữ khoảng cách với anh.
Thế là cô ra hiệu một cách nghiêm túc: “Chú đừng đến gần cháu quá, cẩn thận bị lây.”
Thi Cảnh đâu quan tâm nhiều như vậy.
Cô không chủ động thì thôi.
Anh lại nâng mặt cô, hôn tới.
Tiết Nhất Nhất lập tức đưa tay chặn môi anh.
Thi Cảnh lập tức nhíu mày, mắt nheo lại.
Ngón tay Tiết Nhất Nhất khẽ run một cái, vội vàng ra hiệu: “Chú sắp đi xa, nếu trên đường đau đầu sổ mũi thì sao?”
Cô tỏ ra rất lo lắng, lông mày sắp thắt lại.
Thi Cảnh nghiến cằm, rộng lượng nói: “Được, vậy coi như em nợ tôi một lần.”
Mí mắt Tiết Nhất Nhất hơi nhướn lên: “?”
Thi Cảnh: “Đợi tôi về rồi trả.”
Tiết Nhất Nhất: “…”
Thi Cảnh sờ sau gáy Tiết Nhất Nhất, ấn người vào lòng: “Thi cho tốt, thi tốt sẽ thưởng cho em.”
Acnes
Dừng lại nửa giây, lại nói: “Thi không tốt cũng có thưởng cho em.”
Môi anh khẽ lướt qua tóc cô rồi nắm cổ tay nhỏ kéo cô cùng đứng dậy.
Thi Cảnh: “Được rồi, tôi đi đây.”
Tiết Nhất Nhất hơi gật đầu, ra hiệu: “Trên đường cẩn thận.”
Thi Cảnh nhếch khóe miệng: “Ừm.”
Trước khi đi Thi Cảnh chỉ vào bàn học, nghiêm mặt: “Đừng xem nữa, nghỉ ngơi sớm đi.”
Tiết Nhất Nhất ngoan ngoãn gật đầu.
Đợi người đi rồi cô lại ngồi lại trước bàn học.
Thứ 5, buổi sáng.
Tiết Nhất Nhất dậy đúng giờ, chuẩn bị đi học.
Khi ăn sáng cô nhận được tin nhắn của Thi Cảnh.
Chú: [Còn sốt nữa không?]
Tiết Nhất Nhất nhìn chằm chằm vào tin nhắn này một lúc lâu.
Được người khác nhớ đến, tạm thời không quan tâm trong đó có bao nhiêu chân thành, bao nhiêu thật lòng, vẫn luôn khiến người ta cảm động.
Nhưng chút cảm động này đối với Tiết Nhất Nhất chẳng đáng kể.
Tiết Nhất Nhất trả lời: [Không.]
Chú: [Ở nhà nghỉ ngơi thêm một ngày, đừng đến trường nữa.]
Chú: [Ngày mai cũng đừng đi.]
Tiết Nhất Nhất: [Cháu đang trên đường đến trường rồi.]
Lời này gửi đi, quả nhiên chặn được miệng của Thi Cảnh.
Tiết Nhất Nhất đến trường từ rất sớm.
Nghỉ 2 ngày, trong ngoài lớp học đều thay đổi.
Cửa lớp học được trang trí bằng cổng bóng bay, trên biển có ghi ‘Nỗ lực hết mình, gặp nhau trên đỉnh cao’.
Bảng đen làm báo tường, hai bên treo vải ghi “Mười năm đèn sách không uổng phí, một đời thanh xuân đáng mong chờ”.
Đèn trần lớp học được quấn dải lụa vàng treo không ít thẻ ước nguyện màu đỏ.
Tiết Nhất Nhất vừa đặt cặp sách xuống, Đặng Hồng Phi đã cầm một chiếc thẻ ước nguyện mới toanh đến: “Tiết Nhất Nhất, đây là thẻ ước nguyện, mọi người đều đã viết rồi, cậu còn chưa viết.”
Tiết Nhất Nhất không nhìn Đặng Hồng Phi, chỉ nhận lấy thẻ ước nguyện.
Đặng Hồng Phi không đi, lại nói: “Lễ tốt nghiệp được định vào ngày 24, hôm qua cậu không đến nên tôi nói với cậu một tiếng.”
Tiết Nhất Nhất lịch sự gật đầu, tỏ ý đã biết.
Thẻ ước nguyện vẫn để trên bàn.
Đến khi tan học Tiết Nhất Nhất mới viết.
Hai chữ.
— Thuận lợi.
Hy vọng kỳ thi đại học thuận lợi.
Cũng hy vọng thuận lợi có được tự do.
Tiết Nhất Nhất đứng trên ghế treo thẻ ước nguyện lên.
Buổi tối trước khi ngủ Tiết Nhất Nhất nhận được tin nhắn của Thi Cảnh.
Chú: [Còn sốt nữa không?]
Tiết Nhất Nhất: [Không.]
Thứ 6, buổi sáng.
Chuông báo thức rung lên.
Tiết Nhất Nhất không mở mắt, sờ sờ chuông báo thức rồi tắt chế độ rung.
Sau đó từ dưới gối mò điện thoại ra.
Cô khó khăn mở mắt, dụi dụi.
Tầm nhìn rõ dần.
Không có tin nhắn mới.
Cô dậy, rửa mặt, thay đồng phục rồi lại xem điện thoại.
Có một tin nhắn mới.
Mở ra.
Chú: [Hôm nay thế nào?]
Hai tay Tiết Nhất Nhất cầm điện thoại ngồi bên giường, thành thật trả lời: [Còn ho một chút.]
Chú: [Tôi đã hẹn cho em một thầy thuốc Đông y, đợi tôi về sẽ đưa em đi điều chỉnh lại cơ thể.]
Tiết Nhất Nhất ngồi bên giường rất lâu mới trả lời: [Được.]
Hôm nay Tiết Nhất Nhất đến lớp vẫn rất sớm.
Cô ngẩng đầu nhìn chiếc thẻ ước nguyện đang hơi xoay trên đầu.
Có thể lờ mờ nhìn rõ hai chữ đó.
— Thuận lợi.
Thứ 6, chiều tối.
Tiết Nhất Nhất nhận ra điện thoại rung lên, lấy điện thoại ra có một thoáng thắc mắc, hôm nay sao sớm vậy?
Tin nhắn mở ra.
Chú: [Em có nhớ tôi không?]
Chú: [Nói dối.]
Tiết Nhất Nhất không biết nên trả lời thế nào.
Điện thoại lại rung lên một cái.
Chú: [Sao không thấy em chủ động tìm tôi?]
Tìm?
Gửi tin nhắn à?
Chủ động gửi tin nhắn… là nhớ nhung sao?
Tiết Nhất Nhất một lúc lâu mới tìm ra một lý do hợp lý: [Sắp thi rồi nên cháu hơi căng thẳng.]
Chú: [Có gì mà căng thẳng?]
Chú: [Không phải đã nói rồi sao, dù em thi tốt hay không cũng đều có thưởng cho em.]
Tiết Nhất Nhất: [Ồ.]
Đoàn xe dài, mặc dù đang dừng lại nghỉ ngơi cũng sẽ thay phiên nhau canh gác.
An ninh nghiêm ngặt, không lọt kẽ hở.
Thi Cảnh tắm nước lạnh một cái, tóc còn vương giọt nước, vừa hút thuốc vừa nhìn chữ chữ ‘ồ’ trên điện thoại, bực bội nhíu chặt mày.
Thuốc lá ngậm vào miệng, hai tay gõ chữ: [Đợi tôi về sẽ xử em.]
Tiết Nhất Nhất nhận được tin nhắn này cảm thấy khó hiểu.
Vừa nãy còn nói thưởng, giờ lại nói xử.
Tiết Nhất Nhất định trả lời tin nhắn nhưng cảm thấy trả lời gì cũng không ổn.
Lòng cô chùng xuống.
Cô không tò mò về phần thưởng.
Cũng không tò mò về việc xử lý.
Cô biết, có lẽ không có phần thưởng, cũng không có xử lý gì.
Dĩ nhiên, càng không có chuyện tìm thầy thuốc Đông y điều chỉnh cơ thể.
Anh ta sắp… tự lo không xong rồi.
Thứ 7.
Ngày thi đại học đầu tiên.
Tính ra, đội vận chuyển của Thi Cảnh sắp đến khu vực thiên tai rồi.
Đường núi quanh co uốn lượn, lại gặp phải trời mưa.
Để không làm chậm hành trình, cũng để đảm bảo an toàn, Thi Cảnh cử một đội đi trước mở đường, tài xế xe tải thay phiên nhau 3 ca.
Đoàn xe trong điều kiện đường xá nguy hiểm, khó khăn nhưng vẫn ổn định tiến về phía trước.
Màn đêm buông xuống.
Thi Cảnh dựa vào thông tin tình hình đường xá mới nhất do người mở đường cung cấp chọn một địa điểm thích hợp cho đoàn xe dừng lại.
Nửa đêm.
Giữa núi.
Mưa phùn lặng lẽ rơi.
Sương mù lặng lẽ dâng lên.
Thi Cảnh ngồi trong xe ngủ gà ngủ gật.
Điện thoại reo lên.
Anh liếc nhìn người gọi.
Lại liếc nhìn thời gian.
Lập tức tỉnh táo, nhấc máy.
Điện thoại là do Thi Dụ gọi.
Có người tố cáo vật tư y tế do Trung An Bảo vận chuyển có vấn đề, cấp trên đã mở một cuộc họp tạm thời chiều nay, thành lập một nhóm điều tra, muộn nhất là trưa mai sẽ đến.
Đêm đen như mực.
Đèn pin chiến thuật xuyên qua màn mưa.
Thi Cảnh nhảy xuống từ trên xe.
“RẦM!” Cửa xe đóng sầm lại.
Tiếng động vang vọng trong núi.
Những người đang ngủ gà ngủ gật đều tỉnh dậy, nghe thấy tiếng giày chiến đấu bước trên mặt đất, những bước chân mạnh mẽ.
Thi Cảnh đứng trước thùng xe chứa vật tư y tế.
Mưa phùn làm ướt tóc, những giọt nước theo những đường nét sắc sảo trên mặt lăn xuống làm ướt một mảng vai.
Thi Cảnh: “Mở ra.”
Người mặc áo mưa rất khó xử: “Nhị gia…”
Thi Cảnh: “Mở ra!!”
Cửa thùng xe vừa mở ra, Thi Cảnh một tay kéo người ở đuôi xe sang một bên, một tay chống một cái, nhảy lên xe.
Anh xé niêm phong.
Hai phút sau.
Giọng nói giận dữ của người đàn ông vang vọng khắp núi.
“CMN! Thằng họ Đỗ! TML dám động đến đồ của tao! C!”
Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị
Đánh giá:
Truyện Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị
Story
Chương 54
10.0/10 từ 26 lượt.