Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị

Chương 53

120@-

Thi Cảnh mang bình hoa ra ngoài, gọi điện thoại dặn dò bên kia đóng xe lại, mình không qua nữa.


Khi anh quay lại phòng Tiết Nhất Nhất đang co chân, nghiêng người ngồi chống tay trên giường.


Thấy anh vào cô đưa tay ra hiệu: “Khóa cửa.”


Thi Cảnh nghiêng đầu một cái, khóe miệng không tự chủ cong lên, cười như có như không.


Anh đưa tay khóa trái cửa.


Sau đó đi về phía giường.


Bước chân không nhanh, hông theo eo chuyển động, cằm hơi ngẩng, ánh mắt nhìn xuống.


Vừa thoải mái, vừa ngạo mạn.


Vừa thả lỏng, vừa mạnh mẽ.


Tiết Nhất Nhất sợ hãi quay mặt đi, ngón tay siết chặt.


Thi Cảnh đứng bên giường 2 giây, chân dài kéo ghế lại, ngồi xuống, ngả ra sau: “Muốn tôi ở đây với em thế nào? Còn phải khóa cửa?”


Lời nói mờ ám.


Giọng điệu càng thêm trêu chọc.


Tiết Nhất Nhất vội vàng ra hiệu: “Tuy cháu đã gửi tin nhắn cho dì Vương buổi sáng đừng làm phiền cháu, muốn ngủ thêm một lúc, nhưng đôi khi dì ấy vẫn sẽ qua xem cháu.”


Thi Cảnh cứ thế nhìn Tiết Nhất Nhất đỏ mặt ra hiệu một hồi xong thốt ra hai chữ tức người: “Không hiểu.”


Giờ thì không hiểu à?


Bình thường… có bao giờ không hiểu đâu.


Tiết Nhất Nhất cắn môi, kéo chăn nằm xuống, nhắm mắt lại.


Cô gái nằm trong chăn, chăn kéo đến ngực kẹp dưới cánh tay, ngón tay nắm lấy mép chăn.



Tóc xõa ra, miếng dán hạ sốt trên trán hở một góc, má hơi ửng hồng.


Không phải là đỏ ửng vì sốt.


Thi Cảnh hơi đến gần, thấp giọng hỏi: “Không phải không ngủ nữa sao? Không phải bảo tôi ở đây với em sao? Cửa đã đóng rồi, em nhắm mắt lại là sao?”


Tiết Nhất Nhất lại cắn môi, tháo máy trợ thính, sờ sờ đặt lên tủ đầu giường.



Khi cô làm những việc này, ngay cả mắt cũng không mở.


Tiết Nhất Nhất sau khi tháo máy trợ thính cũng không nghe thấy tiếng cười tức giận của Thi Cảnh.


Acnes
Cô bé này lớn gan rồi.


Làm mình làm mẩy không cho anh đi đã đành.


Bây giờ không muốn nghe lời anh, lại dám trực tiếp tháo máy trợ thính.


Thi Cảnh nghĩ, là do mình quá nuông chiều cô rồi.


Thi Cảnh đưa tay ra định véo má Tiết Nhất Nhất.


Dừng lại một chút, xem xét cô đang bệnh nên thôi bỏ qua.


Anh chuyển sang dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa xoa làn da mềm mại của cô gái.



Tiết Nhất Nhất nhắm mắt, cảm nhận rất rõ đầu ngón tay thô ráp cọ vào má mình.


Một lần, lại một lần.


Hơi ngứa.


Lại hơi tê dại.


Mãi không dừng.


Mí mắt Tiết Nhất Nhất giật giật, đưa tay lên nắm lấy tay Thi Cảnh kéo xuống một chút, đè lên giường.


Tay người đàn ông không động đậy nữa.


Qua một lúc lâu Tiết Nhất Nhất mới thử hé một khe mắt.


Chiếc ghế nghiêng bên giường, Thi Cảnh ngồi trên ghế, người hơi cúi xuống, gáy gối lên lưng ghế, đầu hơi nghiêng, nhắm mắt.


Chắc là đã ngủ thiếp đi.


Ánh mắt Tiết Nhất Nhất men theo cánh tay của Thi Cảnh, dừng lại trên bàn tay đang bị cô nắm lấy.


Cô nhìn một lúc rồi nhẹ nhàng buông ngón tay ra.


Vừa mới có động tác đã bị nắm chặt lại.


Tiết Nhất Nhất đột ngột ngước mắt lên.


Thi Cảnh không hề tỉnh.



Tiết Nhất Nhất không dám động đậy nữa, cụp mắt, ngủ.


Lại thật sự ngủ thiếp đi.


Lúc có ý thức lại là khi cảm thấy bàn tay đang nắm lấy tay mình có động tĩnh.


Tiết Nhất Nhất hé mắt.


Trời đã sáng.


Thi Cảnh ngồi trên ghế, đang rút điện thoại từ túi quần ra nghe máy.


Tiết Nhất Nhất liếc nhìn hai bàn tay còn đang nắm lấy nhau, rụt rè rút ra.



Thi Cảnh liếc nhìn Tiết Nhất Nhất, không nắm tay cô nữa.


Tiết Nhất Nhất ngồi dậy đeo máy trợ thính, vừa kịp nghe thấy Thi Cảnh nói đã đóng xe rồi, còn dặn dò bên kia canh gác cẩn thận.


Cúp máy xong Thi Cảnh đứng dậy, ngón tay nâng cằm Tiết Nhất Nhất lên khiến cô ngẩng đầu.


Sắc mặt cô đã tốt hơn rất nhiều, tinh thần cũng rõ ràng tốt hơn rất nhiều.


Chỉ là không biết buổi tối có lại sốt không.


Nghĩ đến đây, trong lòng Thi Cảnh bỗng nhiên bực bội, xé miếng dán hạ sốt trên trán Tiết Nhất Nhất, hỏi: “Đói không?”


Cái đầu nhỏ bị kẹt giữa các ngón tay gật một cái.


Thi Cảnh buông tay: “Dậy ăn chút gì đi rồi ra ngoài hít thở không khí trong lành.”


Ăn chút cháo đơn giản, một lúc sau Tiết Nhất Nhất tự giác uống thuốc.


Cô không dám để mình bệnh thêm nữa.


Hôm nay đã là thứ 4, thứ 7 là thi đại học.


Hơn nữa ngày mai Thi Cảnh sẽ áp tải lô vật tư đó rời khỏi Bắc Đô.


Cô không cần phải hành hạ mình nữa.


Buổi trưa Tiết Nhất Nhất nghe thấy Thi Cảnh nói chuyện điện thoại, chắc là chuyện công ty.


Đợi Thi Cảnh cúp máy, Tiết Nhất Nhất vội vàng ra hiệu: “Chú có việc thì đi làm trước đi.”


Ngón tay Thi Cảnh xoay điện thoại, giọng điệu nhẹ nhàng: “Quan tâm đến thế à? Không cần tôi ở với em nữa à?”


Ánh mắt Tiết Nhất Nhất né tránh, ra hiệu: “Cháu khỏe hơn nhiều rồi, không cần ở bên nữa.”



Công ty đúng là còn có việc, Thi Cảnh dặn dò Tiết Nhất Nhất vài câu liền đến công ty.


Sau bữa tối Tiết Nhất Nhất lại uống thuốc một lần.


Mấy lần trước uống thuốc xong là buồn ngủ, không biết có phải vì vậy mà ngủ nhiều quá, tối nay không buồn ngủ lắm.


Tiết Nhất Nhất lấy đề thi thật ra chọn lọc các dạng bài, giải đề.


“Cốc cốc.” Hai tiếng gõ cửa gọn gàng.


Cửa phòng vừa mở ra, Tiết Nhất Nhất đã đeo kính, liếc nhìn Thi Cảnh rồi thu lại ánh mắt.


Thi Cảnh thuận tay đóng cửa.


‘Cạch’ một tiếng, khóa trái.


Tiết Nhất Nhất cầm bút tính toán trên giấy nháp, nghe thấy tiếng này đầu bút run lên một chút.


Thi Cảnh đi đến bên cạnh Tiết Nhất Nhất rồi đưa tay sờ trán cô.


Không sốt.


Thi Cảnh đứng nghiêng, người dựa vào bàn học, ánh mắt dừng lại trên mặt Tiết Nhất Nhất nhìn một lúc, lòng bàn tay đặt lên đầu cô xoa xoa.


Tiết Nhất Nhất từ đầu đến cuối không có bất kỳ phản ứng nào, vẫn đang tính toán.


Tốt lắm.


Càng ngày càng không biết nghe lời.


Thi Cảnh đưa tay lên rút tờ giấy nháp dưới bút của Tiết Nhất Nhất, lật mặt sau rồi đè năm ngón tay lên.


Rõ ràng là đè lên giấy nháp nhưng Tiết Nhất Nhất lại cảm thấy như mình bị đè lên.



Thi Cảnh ghé sát mặt vào, cố ý nói những lời khiến Tiết Nhất Nhất khó xử: “Bệnh rồi thì làm nũng đòi tôi ở bên, níu kéo không buông. Bệnh vừa khỏi một chút đã trở mặt không nhận người phải không?”


Sao lại không phải?


Tiết Nhất Nhất không thể phản bác, hai tay xoắn cây bút bi trên tay.


Nghĩ đến việc Thi Cảnh có thể làm gì mình, cô bỗng thấy lúng túng.


Má hơi đỏ, mi mắt nhẹ run.


Thi Cảnh nhìn bộ dạng này của Tiết Nhất Nhất liền biết cô lại ngại ngùng.


Cái tính ngại ngùng này khi nào mới hết?



Vẫn là buổi sáng lúc đó đáng yêu hơn.


Đáy mắt Thi Cảnh sâu thêm, kéo người từ ghế đứng dậy, mình ngồi xuống, lại kéo người lên đùi, động tác liền mạch.


Anh cao, chân dài, hai chân hơi mở ra, Tiết Nhất Nhất ngồi trên đùi anh hai chân đều không chạm đất.


Có kinh nghiệm bị dọa lần trước, lần này Tiết Nhất Nhất không dám động đậy.


Thi Cảnh nhận ra sự cứng đờ của Tiết Nhất Nhất còn cố ý ôm chặt, nói chuyện cũng ghé sát vào tai cô: “Đưa tay ra.”


Tiết Nhất Nhất từ từ đưa tay ra.


Một tấm thẻ ngân hàng đặt vào lòng bàn tay Tiết Nhất Nhất.


Tiết Nhất Nhất không hiểu nhìn Thi Cảnh.


Thi Cảnh: “Lấy đi mua kem.”


Tiết Nhất Nhất dĩ nhiên hiểu, số tiền trong thẻ này chắc chắn không phải là số tiền để mua kem.


Thi Cảnh không đợi Tiết Nhất Nhất gật đầu, nhìn thấy chiếc ví tròn của cô đặt trên bàn học liền một tay vơ lấy, kéo khóa ra, đặt thẻ ngân hàng vào rồi kéo khóa lại, tùy ý ném lên bàn học.



Tiếp theo, hai chân khép lại, lòng bàn tay đỡ sau eo Tiết Nhất Nhất, đặt người xuống.


Thi Cảnh hất cằm: “Lấy điện thoại qua đây.”


Tiết Nhất Nhất lấy chiếc điện thoại đang sạc qua, đứng cách một cánh tay đưa cho Thi Cảnh.


Thi Cảnh không nhận điện thoại mà nắm cổ tay cô kéo lại, dễ dàng đặt cô ngồi lại lên đùi.


Thi Cảnh: “Lưu một số điện thoại.”


Tiết Nhất Nhất mở danh bạ, thêm liên hệ mới, nhập số điện thoại mà Thi Cảnh đọc.


Thi Cảnh: “Đây là số điện thoại của A Long, gần đây tôi không ở Bắc Đô, em có việc gì không giải quyết được thì tìm cậu ta, biết không?”


Tiết Nhất Nhất gật đầu, nhấn ‘lưu’.


Vừa lưu xong điện thoại đã bị giật đi, đặt lên bàn học.


Anh vuốt má cô, xoay mặt cô lại, gỡ cặp kính gọng đen xấu xí: “Lát nữa tôi phải đi rồi.”


Đội vận chuyển lớn như vậy, chắc chắn không xuất phát ban ngày.


Chắc là trời sáng họ đã ra khỏi thành phố mấy trăm dặm rồi.


“Nhất Nhất.” Thi Cảnh dùng đầu mũi cọ vào đầu mũi Tiết Nhất Nhất, “Em không chủ động một chút sao?”


Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị Truyện Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị Story Chương 53
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...