Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị
Chương 5
117@-
Trong phòng tắm.
Tiết Nhất Nhất đứng trước gương, tim đập loạn xạ.
Cô hoảng không chỉ vì trong phòng đột nhiên xuất hiện một người mà còn bởi sự xấu hổ thẹn thùng của một thiếu nữ.
Dù chiếc váy ngủ của cô có mát mẻ nhưng tuyệt đối không thể gọi là hở hang.
Thậm chí, mức độ hở da thịt còn không bằng chiếc váy ngắn cạp trễ mà Thi Kỳ mặc vào mùa hè.
Nhưng Tiết Nhất Nhất biết rõ, mình và Thi Kỳ không giống nhau.
Mà Thi Cảnh lại là kẻ phóng túng, bất kham.
Cô thực sự khó có thể bình tĩnh coi một người đàn ông trẻ tuổi như vậy là trưởng bối.
Tiết Nhất Nhất cố gắng bình tĩnh lại, tập trung vào vấn đề chính.
Tại sao Thi Cảnh lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Tiết Nhất Nhất nhìn mình trong gương, chớp mắt.
Bây giờ, dù anh xuất hiện vì lý do gì cô cũng không dám để anh đợi quá lâu.
Rất nhanh.
Cửa phòng tắm mở ra.
Thi Cảnh ngước mắt lên.
So với lúc nãy, Tiết Nhất Nhất đã khoác thêm một chiếc áo khoác rộng bên ngoài chiếc váy ngủ trẻ con không hề có sức hấp dẫn với đàn ông.
Chiều dài của áo khoác và váy ngủ gần như bằng nhau.
Hai chân vẫn trắng nõn nà.
Tiết Nhất Nhất bước ra với vẻ mặt tự nhiên, như thể không có chuyện gì xảy ra lúc nãy, ra hiệu hỏi: “Chú út, sao chú lại ở đây?”
Thi Cảnh nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn còn ửng hồng của Tiết Nhất Nhất, ngón tay gõ nhẹ lên bàn học.
Không nhẹ không nặng.
Ở đó có một chiếc bát sứ nhỏ màu trắng.
Thi Cảnh: “Cháu gái nhỏ, qua đây ăn chè.”
Vẫn như thường lệ, với giọng điệu có chút trêu chọc.
Anh đạp chân xuống đất, điều khiển ghế xoay lùi lại, nhường ra một khoảng trống: “Chè lê tuyết đóng gói từ ‘Hòa Uyển’ về đấy.”
Acnes
Tiết Nhất Nhất bước tới, thoáng thấy mấy quả kỷ tử nổi trên mặt bát.
Trông có vẻ khác với loại chè cô thường ăn.
Dù cô chưa từng đến ‘Hòa Uyển’ nhưng cũng biết chè lê tuyết ở đó nổi tiếng đến mức nào.
Chè lê tuyết, một món đồ ngọt kiểu cũ của Bắc Đô, ngày xưa thường xuất hiện ở cổng các rạp hát, đựng trong những chiếc ấm đồng có quai xách, vì vậy mà có tên là “tiểu điếu” (ấm nhỏ).
Thi Cảnh ra lệnh: “Kê một cái ghế qua đây ăn đi, nghe nói món này tốt cho phụ nữ.”
Phụ nữ…
Tiết Nhất Nhất ngước mắt, giơ ngón cái lên, khớp ngón tay gập lại hai lần. (Thủ ngữ: Cảm ơn)
Tiết Nhất Nhất kê một chiếc ghế qua, liếc nhìn Thi Cảnh, đôi mắt khẽ cong lên, trông ngoan ngoãn vô cùng.
Cô ngồi xuống, không ăn chè ngay mà ra hiệu với vẻ mặt quan tâm: “Chú út, vết thương lần trước của chú đỡ hơn chưa ạ?”
Thi Cảnh nói với giọng không nhanh không chậm: “Quan tâm tôi à?”
Tiết Nhất Nhất gật đầu lia lịa.
Thi Cảnh: “Thế sao không thấy em đến thăm tôi?”
Ánh mắt anh nhìn thẳng, như muốn xuyên thấu sự giả tạo của cô.
Tiết Nhất Nhất vội vàng ra hiệu một loạt: “Cháu sợ làm phiền chú nghỉ ngơi, hơn nữa gần đây trường có kỳ thi lớn, cháu sợ…”
Không đợi Tiết Nhất Nhất ra hiệu xong, Thi Cảnh xua tay: “Ăn chè đi.”
Hai tay Tiết Nhất Nhất khựng lại giữa không trung, chậm một nhịp mới hạ xuống, gật đầu rồi cúi đầu ăn chè ngọt.
Trong chè không thấy lê nhưng khi ăn lại toàn mùi thơm của hoa quả, ngoài các nguyên liệu thông thường còn có không ít yến sào.
Để một món đồ ngọt bình thường trở nên nổi tiếng, cách làm khó tránh khỏi phải có sự đổi mới.
Tiếng thìa sứ va vào thành bát nghe thật trong trẻo.
Tiết Nhất Nhất ăn rất nhanh.
Ăn xong, cô ngước đôi mắt màu sáng lên, ra hiệu: “Cảm ơn chú út, chè rất ngon.”
Thi Cảnh ra vẻ một trưởng bối cưng chiều hậu bối: “Ngon thì… lần sau lại mang cho em.”
Tiết Nhất Nhất vội vàng ra hiệu: “Không cần, không cần đâu ạ!”
Cô rất biết điều: “Không cần phiền phức vậy đâu ạ.”
Thi Cảnh chính là thích nhìn bộ dạng này của Tiết Nhất Nhất.
Đôi môi mím lại, hơi trễ xuống.
Đôi mắt màu hổ phách đó nhìn người khác một cách trong veo và ngây thơ.
Thi Cảnh hào phóng: “Mang cho em, phiền phức gì chứ?”
Không đợi Tiết Nhất Nhất ra hiệu, Thi Cảnh lại nói: “Hoặc là đưa em thẳng đến ‘Hòa Uyển’ ăn.”
Tiết Nhất Nhất cúi đầu nhìn xuống đất, ra hiệu: “Như vậy không tiện ạ.”
Cô tỏ ra rất khiêm tốn.
Thi Cảnh: “Tôi muốn đưa em đi, ai dám nói gì?”
Tiết Nhất Nhất ngước mắt, đôi mắt hơi hoe đỏ.
Vẻ mặt biết ơn được thể hiện một cách trọn vẹn và sống động.
Thi Cảnh không thích vẻ mặt này của Tiết Nhất Nhất, thu lại nụ cười, hỏi: “Em có biết tối nay ở ‘Hòa Uyển’ là ăn cơm với ai không?”
Tiết Nhất Nhất không rõ ý định của Thi Cảnh tối nay, thành thật trả lời câu hỏi của anh là phương án đối phó tốt nhất hiện tại.
Cô lấy điện thoại ra gõ chữ.
Người nhà họ Thi chỉ có thể hiểu được thủ ngữ đơn giản.
Những câu phức tạp cần phải giao tiếp bằng chữ viết.
Tiết Nhất Nhất đưa điện thoại qua: [Nhà họ Uông.]
Thi Cảnh nghển cổ nhìn vào điện thoại, hai tay khoanh trước ngực: “Thế em có biết tại sao lại ăn cơm với nhà họ Uông không?”
Tiết Nhất Nhất gõ chữ: [Phu nhân muốn giới thiệu chú và tiểu thư nhà họ Uông làm quen.]
Thi Cảnh đạp chân dài xuống đất, khẽ lắc ghế xoay, kéo dài giọng: “Ừm.”
Những chuyện này… đâu đến lượt cô nói thế nào.
Thăm dò?
Lông mi Tiết Nhất Nhất khẽ rung.
Anh ta đang thăm dò cái gì sao?
Hoặc là… cần cô làm gì ?
Nhưng ở nhà họ Thi, thân phận cô thấp kém, có thể làm được gì?
Tiết Nhất Nhất cúi đầu gõ chữ: [Chú út thấy tốt thì là tốt ạ.]
Thi Cảnh nhìn sâu vào mắt Tiết Nhất Nhất, giọng nói chậm rãi: “Vậy nếu tôi nói không tốt thì sao?”
Tiết Nhất Nhất thuận theo đáp lại: [Vậy thì không tốt ạ.]
Thi Cảnh dừng lại hai giây, thay đổi sắc mặt, có chút bất cần: “Nghe Thi Kỳ nói em có bạn trai rồi à?”
Chủ đề chuyển đột ngột, Tiết Nhất Nhất không khỏi mở to mắt, ngây thơ lắc đầu phủ nhận.
Thi Cảnh ngồi thẳng lưng, động tác tùy tiện cầm lấy quyển sổ trên bàn, giọng nói nhẹ bẫng nhưng lại nói như thật: “Cùng lớp với em, đeo cặp kính vỡ, gầy như con khỉ.”
Tiết Nhất Nhất nhìn xuống ngón tay của Thi Cảnh đang tùy tiện lật quyển sổ.
Quyển sổ bìa da màu hồng.
Là chiều nay tan học Đặng Hồng Phi cứ nằng nặc đòi ‘đền’ cho cô.
‘Soạt soạt soạt…’ tiếng giấy mới tinh lướt qua đầu ngón tay của người đàn ông, trong không gian tĩnh lặng khiến tim người ta đập thình thịch.
Giọng Thi Cảnh trầm xuống: “Tiết Nhất Nhất.”
Anh nhấn từng chữ: “Nói… chuyện.”
Miệng nhỏ của Tiết Nhất Nhất hơi hé, để lộ hàm răng trắng muốt, lông mi như chiếc chổi nhỏ chớp chớp hai cái.
Cô vội vàng ra hiệu: “Cháu và cậu ấy không thân, có lẽ Thi Kỳ hiểu lầm rồi ạ.”
Thi Cảnh không đáp lời.
Không biết là tin hay không tin.
Hoặc là… muốn cô tiếp tục giải thích, giải thích đến khi anh ta hài lòng mới thôi.
Tiết Nhất Nhất cúi đầu gõ chữ: [Có lẽ Thi Kỳ hiểu lầm rồi, cháu và Đặng Hồng Phi tuy là bạn cùng lớp nhưng không thân, quyển sổ này là cậu ấy đền cho cháu.]
Thi Cảnh đọc xong dòng chữ trên màn hình điện thoại, nhấc mi mắt lên.
Đôi mắt Tiết Nhất Nhất ngấn nước đối diện với sự dò xét này.
Một lát sau, cô cúi đầu gõ chữ: [Cháu chỉ muốn học hành chăm chỉ, không có suy nghĩ gì khác.]
Thi Cảnh liếc nhìn điện thoại, ném quyển sổ lên bàn: “Đại học muốn học ngành gì?”
Tiết Nhất Nhất ngây người một lúc: [Ngành Công tác xã hội ạ, cháu muốn giúp đỡ nhiều người có hoàn cảnh đặc biệt giống cháu.]
Đây là câu trả lời tiêu chuẩn phù hợp mà Tiết Nhất Nhất đã chuẩn bị cho câu hỏi này.
Thi Cảnh nhìn câu trả lời này liền cười.
Lần này là cười thật.
Để lộ hàm răng đều tăm tắp, đuôi mắt cong lên.
Anh 23 tuổi, còn rất trẻ.
Nếu không hiểu rõ về anh, thật sự sẽ nghĩ anh là người ngây thơ, trong sáng.
Không đợi Tiết Nhất Nhất thở phào nhẹ nhõm, cánh tay của Thi Cảnh đã vươn tới.
Tiết Nhất Nhất không dám né, cũng không có tư cách né.
Anh nhẹ nhàng véo má cô: “Thật lương thiện.”
Động tác rõ ràng là cưng chiều nhưng giọng điệu lại không rõ ràng.
Tiết Nhất Nhất nắm chặt chiếc điện thoại trong lòng bàn tay.
Thi Cảnh cúi người xuống.
Khoảng cách từ từ rút ngắn lại.
Cánh tay anh đặt lên tay vịn ghế của cô: “Bắc Đô có trường đại học như vậy chứ?”
Môi Tiết Nhất Nhất mấp máy, mím lại, gật đầu.
Thi Cảnh nhấc cánh tay lên, lòng bàn tay với cảm giác tồn tại rõ rệt đặt lên đầu Tiết Nhất Nhất: “Muốn học hành chăm chỉ thì cứ học, học ngành gì cũng được, nhưng…”
Lưng Tiết Nhất Nhất cứng đờ, nhưng đôi mắt vẫn dịu dàng nhìn người trước mặt.
Thi Cảnh dùng một lực khá nhẹ nhàng xoa mái tóc dài mềm mượt của cô: “…chỉ được ở Bắc Đô, biết chưa?”
Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị
Trong phòng tắm.
Tiết Nhất Nhất đứng trước gương, tim đập loạn xạ.
Cô hoảng không chỉ vì trong phòng đột nhiên xuất hiện một người mà còn bởi sự xấu hổ thẹn thùng của một thiếu nữ.
Dù chiếc váy ngủ của cô có mát mẻ nhưng tuyệt đối không thể gọi là hở hang.
Thậm chí, mức độ hở da thịt còn không bằng chiếc váy ngắn cạp trễ mà Thi Kỳ mặc vào mùa hè.
Nhưng Tiết Nhất Nhất biết rõ, mình và Thi Kỳ không giống nhau.
Mà Thi Cảnh lại là kẻ phóng túng, bất kham.
Cô thực sự khó có thể bình tĩnh coi một người đàn ông trẻ tuổi như vậy là trưởng bối.
Tiết Nhất Nhất cố gắng bình tĩnh lại, tập trung vào vấn đề chính.
Tại sao Thi Cảnh lại đột nhiên xuất hiện ở đây?
Tiết Nhất Nhất nhìn mình trong gương, chớp mắt.
Bây giờ, dù anh xuất hiện vì lý do gì cô cũng không dám để anh đợi quá lâu.
Rất nhanh.
Cửa phòng tắm mở ra.
Thi Cảnh ngước mắt lên.
So với lúc nãy, Tiết Nhất Nhất đã khoác thêm một chiếc áo khoác rộng bên ngoài chiếc váy ngủ trẻ con không hề có sức hấp dẫn với đàn ông.
Chiều dài của áo khoác và váy ngủ gần như bằng nhau.
Hai chân vẫn trắng nõn nà.
Tiết Nhất Nhất bước ra với vẻ mặt tự nhiên, như thể không có chuyện gì xảy ra lúc nãy, ra hiệu hỏi: “Chú út, sao chú lại ở đây?”
Thi Cảnh nhìn thẳng vào khuôn mặt nhỏ nhắn còn ửng hồng của Tiết Nhất Nhất, ngón tay gõ nhẹ lên bàn học.
Không nhẹ không nặng.
Ở đó có một chiếc bát sứ nhỏ màu trắng.
Thi Cảnh: “Cháu gái nhỏ, qua đây ăn chè.”
Vẫn như thường lệ, với giọng điệu có chút trêu chọc.
Anh đạp chân xuống đất, điều khiển ghế xoay lùi lại, nhường ra một khoảng trống: “Chè lê tuyết đóng gói từ ‘Hòa Uyển’ về đấy.”
Acnes
Tiết Nhất Nhất bước tới, thoáng thấy mấy quả kỷ tử nổi trên mặt bát.
Trông có vẻ khác với loại chè cô thường ăn.
Dù cô chưa từng đến ‘Hòa Uyển’ nhưng cũng biết chè lê tuyết ở đó nổi tiếng đến mức nào.
Chè lê tuyết, một món đồ ngọt kiểu cũ của Bắc Đô, ngày xưa thường xuất hiện ở cổng các rạp hát, đựng trong những chiếc ấm đồng có quai xách, vì vậy mà có tên là “tiểu điếu” (ấm nhỏ).
Thi Cảnh ra lệnh: “Kê một cái ghế qua đây ăn đi, nghe nói món này tốt cho phụ nữ.”
Phụ nữ…
Tiết Nhất Nhất ngước mắt, giơ ngón cái lên, khớp ngón tay gập lại hai lần. (Thủ ngữ: Cảm ơn)
Tiết Nhất Nhất kê một chiếc ghế qua, liếc nhìn Thi Cảnh, đôi mắt khẽ cong lên, trông ngoan ngoãn vô cùng.
Cô ngồi xuống, không ăn chè ngay mà ra hiệu với vẻ mặt quan tâm: “Chú út, vết thương lần trước của chú đỡ hơn chưa ạ?”
Thi Cảnh nói với giọng không nhanh không chậm: “Quan tâm tôi à?”
Tiết Nhất Nhất gật đầu lia lịa.
Thi Cảnh: “Thế sao không thấy em đến thăm tôi?”
Ánh mắt anh nhìn thẳng, như muốn xuyên thấu sự giả tạo của cô.
Tiết Nhất Nhất vội vàng ra hiệu một loạt: “Cháu sợ làm phiền chú nghỉ ngơi, hơn nữa gần đây trường có kỳ thi lớn, cháu sợ…”
Không đợi Tiết Nhất Nhất ra hiệu xong, Thi Cảnh xua tay: “Ăn chè đi.”
Hai tay Tiết Nhất Nhất khựng lại giữa không trung, chậm một nhịp mới hạ xuống, gật đầu rồi cúi đầu ăn chè ngọt.
Trong chè không thấy lê nhưng khi ăn lại toàn mùi thơm của hoa quả, ngoài các nguyên liệu thông thường còn có không ít yến sào.
Để một món đồ ngọt bình thường trở nên nổi tiếng, cách làm khó tránh khỏi phải có sự đổi mới.
Tiếng thìa sứ va vào thành bát nghe thật trong trẻo.
Tiết Nhất Nhất ăn rất nhanh.
Ăn xong, cô ngước đôi mắt màu sáng lên, ra hiệu: “Cảm ơn chú út, chè rất ngon.”
Thi Cảnh ra vẻ một trưởng bối cưng chiều hậu bối: “Ngon thì… lần sau lại mang cho em.”
Tiết Nhất Nhất vội vàng ra hiệu: “Không cần, không cần đâu ạ!”
Cô rất biết điều: “Không cần phiền phức vậy đâu ạ.”
Thi Cảnh chính là thích nhìn bộ dạng này của Tiết Nhất Nhất.
Đôi môi mím lại, hơi trễ xuống.
Đôi mắt màu hổ phách đó nhìn người khác một cách trong veo và ngây thơ.
Thi Cảnh hào phóng: “Mang cho em, phiền phức gì chứ?”
Không đợi Tiết Nhất Nhất ra hiệu, Thi Cảnh lại nói: “Hoặc là đưa em thẳng đến ‘Hòa Uyển’ ăn.”
Tiết Nhất Nhất cúi đầu nhìn xuống đất, ra hiệu: “Như vậy không tiện ạ.”
Cô tỏ ra rất khiêm tốn.
Thi Cảnh: “Tôi muốn đưa em đi, ai dám nói gì?”
Tiết Nhất Nhất ngước mắt, đôi mắt hơi hoe đỏ.
Vẻ mặt biết ơn được thể hiện một cách trọn vẹn và sống động.
Thi Cảnh không thích vẻ mặt này của Tiết Nhất Nhất, thu lại nụ cười, hỏi: “Em có biết tối nay ở ‘Hòa Uyển’ là ăn cơm với ai không?”
Tiết Nhất Nhất không rõ ý định của Thi Cảnh tối nay, thành thật trả lời câu hỏi của anh là phương án đối phó tốt nhất hiện tại.
Cô lấy điện thoại ra gõ chữ.
Người nhà họ Thi chỉ có thể hiểu được thủ ngữ đơn giản.
Những câu phức tạp cần phải giao tiếp bằng chữ viết.
Tiết Nhất Nhất đưa điện thoại qua: [Nhà họ Uông.]
Thi Cảnh nghển cổ nhìn vào điện thoại, hai tay khoanh trước ngực: “Thế em có biết tại sao lại ăn cơm với nhà họ Uông không?”
Tiết Nhất Nhất gõ chữ: [Phu nhân muốn giới thiệu chú và tiểu thư nhà họ Uông làm quen.]
Thi Cảnh đạp chân dài xuống đất, khẽ lắc ghế xoay, kéo dài giọng: “Ừm.”
Những chuyện này… đâu đến lượt cô nói thế nào.
Thăm dò?
Lông mi Tiết Nhất Nhất khẽ rung.
Anh ta đang thăm dò cái gì sao?
Hoặc là… cần cô làm gì ?
Nhưng ở nhà họ Thi, thân phận cô thấp kém, có thể làm được gì?
Tiết Nhất Nhất cúi đầu gõ chữ: [Chú út thấy tốt thì là tốt ạ.]
Thi Cảnh nhìn sâu vào mắt Tiết Nhất Nhất, giọng nói chậm rãi: “Vậy nếu tôi nói không tốt thì sao?”
Tiết Nhất Nhất thuận theo đáp lại: [Vậy thì không tốt ạ.]
Thi Cảnh dừng lại hai giây, thay đổi sắc mặt, có chút bất cần: “Nghe Thi Kỳ nói em có bạn trai rồi à?”
Chủ đề chuyển đột ngột, Tiết Nhất Nhất không khỏi mở to mắt, ngây thơ lắc đầu phủ nhận.
Thi Cảnh ngồi thẳng lưng, động tác tùy tiện cầm lấy quyển sổ trên bàn, giọng nói nhẹ bẫng nhưng lại nói như thật: “Cùng lớp với em, đeo cặp kính vỡ, gầy như con khỉ.”
Tiết Nhất Nhất nhìn xuống ngón tay của Thi Cảnh đang tùy tiện lật quyển sổ.
Quyển sổ bìa da màu hồng.
Là chiều nay tan học Đặng Hồng Phi cứ nằng nặc đòi ‘đền’ cho cô.
‘Soạt soạt soạt…’ tiếng giấy mới tinh lướt qua đầu ngón tay của người đàn ông, trong không gian tĩnh lặng khiến tim người ta đập thình thịch.
Giọng Thi Cảnh trầm xuống: “Tiết Nhất Nhất.”
Anh nhấn từng chữ: “Nói… chuyện.”
Miệng nhỏ của Tiết Nhất Nhất hơi hé, để lộ hàm răng trắng muốt, lông mi như chiếc chổi nhỏ chớp chớp hai cái.
Cô vội vàng ra hiệu: “Cháu và cậu ấy không thân, có lẽ Thi Kỳ hiểu lầm rồi ạ.”
Thi Cảnh không đáp lời.
Không biết là tin hay không tin.
Hoặc là… muốn cô tiếp tục giải thích, giải thích đến khi anh ta hài lòng mới thôi.
Tiết Nhất Nhất cúi đầu gõ chữ: [Có lẽ Thi Kỳ hiểu lầm rồi, cháu và Đặng Hồng Phi tuy là bạn cùng lớp nhưng không thân, quyển sổ này là cậu ấy đền cho cháu.]
Thi Cảnh đọc xong dòng chữ trên màn hình điện thoại, nhấc mi mắt lên.
Đôi mắt Tiết Nhất Nhất ngấn nước đối diện với sự dò xét này.
Một lát sau, cô cúi đầu gõ chữ: [Cháu chỉ muốn học hành chăm chỉ, không có suy nghĩ gì khác.]
Thi Cảnh liếc nhìn điện thoại, ném quyển sổ lên bàn: “Đại học muốn học ngành gì?”
Tiết Nhất Nhất ngây người một lúc: [Ngành Công tác xã hội ạ, cháu muốn giúp đỡ nhiều người có hoàn cảnh đặc biệt giống cháu.]
Đây là câu trả lời tiêu chuẩn phù hợp mà Tiết Nhất Nhất đã chuẩn bị cho câu hỏi này.
Thi Cảnh nhìn câu trả lời này liền cười.
Lần này là cười thật.
Để lộ hàm răng đều tăm tắp, đuôi mắt cong lên.
Anh 23 tuổi, còn rất trẻ.
Nếu không hiểu rõ về anh, thật sự sẽ nghĩ anh là người ngây thơ, trong sáng.
Không đợi Tiết Nhất Nhất thở phào nhẹ nhõm, cánh tay của Thi Cảnh đã vươn tới.
Tiết Nhất Nhất không dám né, cũng không có tư cách né.
Anh nhẹ nhàng véo má cô: “Thật lương thiện.”
Động tác rõ ràng là cưng chiều nhưng giọng điệu lại không rõ ràng.
Tiết Nhất Nhất nắm chặt chiếc điện thoại trong lòng bàn tay.
Thi Cảnh cúi người xuống.
Khoảng cách từ từ rút ngắn lại.
Cánh tay anh đặt lên tay vịn ghế của cô: “Bắc Đô có trường đại học như vậy chứ?”
Môi Tiết Nhất Nhất mấp máy, mím lại, gật đầu.
Thi Cảnh nhấc cánh tay lên, lòng bàn tay với cảm giác tồn tại rõ rệt đặt lên đầu Tiết Nhất Nhất: “Muốn học hành chăm chỉ thì cứ học, học ngành gì cũng được, nhưng…”
Lưng Tiết Nhất Nhất cứng đờ, nhưng đôi mắt vẫn dịu dàng nhìn người trước mặt.
Thi Cảnh dùng một lực khá nhẹ nhàng xoa mái tóc dài mềm mượt của cô: “…chỉ được ở Bắc Đô, biết chưa?”
Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị
Đánh giá:
Truyện Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị
Story
Chương 5
10.0/10 từ 26 lượt.