Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị

Chương 4

118@-

Thi Cảnh nheo mắt nhìn về phía cổng trường.


Anh đi giày, mặc quần tác chiến, áo thun đen.


Trên người vẫn còn vương mùi thuốc súng.


Anh vừa từ căn cứ huấn luyện quân sự đến.


Tập đoàn Trung An Bảo do nhà họ Thi thành lập là công ty an ninh hàng đầu trong nước với phạm vi dịch vụ rộng lớn.


Ngoài các dịch vụ cơ bản như quản lý tài sản, bảo hiểm logistics, vệ sĩ riêng, bảo vệ thương mại, an ninh doanh nghiệp, mười năm trước, theo lời mời của một tổ chức từ thiện thế giới, họ đã thành lập một đội cứu hộ từ thiện quốc tế, từ đó dần dần tiến quân vào thị trường an ninh quốc tế.


Sau khi vào công ty, Thi Cảnh không muốn đến tòa nhà văn phòng.


Lần trước đến văn phòng làm việc anh đã đánh cho cậu ấm nhà họ Nghiêm một trận thừa sống thiếu chết — nghe nói đến giờ vẫn còn nằm viện.


Thi Cảnh thích đến căn cứ huấn luyện quân sự của trụ sở hơn.


Ở đó có cận chiến, bắn tỉa, phá bom…


Mấy đội “quân sắt” của nhà họ Thi mà ngay cả trên trường quốc tế cũng phải kiêng dè chính là những người xuất sắc nhất được sàng lọc từ những người xuất sắc này.


Hôm nay Thi Cảnh đến để đón con cho anh cả của mình.


Đợi gần nửa tiếng, Thi Kỳ đeo cặp sách bước ra khỏi cổng trường.


Thi Cảnh đẩy cửa xe bước xuống.


Anh ngậm điếu thuốc, một tay chống hông, tay kia vẫy vẫy về phía Thi Kỳ.


Chẳng có dáng vẻ gì nghiêm túc!


Thi Kỳ cười tươi chạy tới, gọi: “Chú út!”


Thi Cảnh hất cằm, hỏi: “Tiết Nhất Nhất đâu?”


Nụ cười của Thi Kỳ tắt ngấm, lộ vẻ thù địch trẻ con: “Sao cháu biết nó ở đâu? Hơn nữa nó có đi đâu, chú hỏi nó làm gì?!”


Tối nay nhà họ Thi chiêu đãi nhà họ Uông ở “Hòa Uyển”. Những dịp như thế này Tiết Nhất Nhất không có tư cách tham dự.



Một đứa con gái riêng tham dự một bữa tiệc như vậy chẳng phải là tát vào mặt Tần Anh sao?


Thi Cảnh lại hỏi: “Hai đứa không cùng một lớp à?”



Thi Kỳ không kiềm chế được, liếc xéo Thi Cảnh: “Đã phân ban từ lâu rồi được không?! Nó khối tự nhiên! Cháu khối xã hội!!”


Thi Kỳ mở cửa sau, ném cái cặp vuông vức vào, đóng sầm cửa, rồi bất ngờ nhớ ra một vấn đề: “Chú út, cháu hỏi chú nhé, năm nay cháu học lớp mấy?”


Thi Cảnh rít một hơi thuốc, nhướn mày bất cần, không trả lời câu hỏi này.


Nước tẩy trang
Không ngờ chú út ngay cả việc mình học lớp 12 cũng không biết.


Thi Kỳ: “Chú chẳng quan tâm đến cháu gì cả!”


Thi Cảnh mất kiên nhẫn: “Đi mà tìm bố mẹ cháu quan tâm! Gào với chú làm gì!”


Thi Kỳ ‘chậc’ một tiếng, mắt liếc từ trên xuống dưới Thi Cảnh hai giây, vẻ mặt chê bai: “Chú út, hôm nay chú mặc thế này thôi à?”


Thi Cảnh dập điếu thuốc, khóe miệng nhếch lên, trông như một người rất dễ nói chuyện.


Anh nói với giọng điệu vòng vo: “Sao? Mặc thế này không cho ăn cơm à?”


Thi Kỳ bị nụ cười của Thi Cảnh làm cho “lạnh sống lưng”, vội vàng xua tay cười làm lành: “Không không không…”


Rồi kéo cửa ghế phụ, ngồi phịch xuống.


Thi Cảnh lên xe, xe vừa định khởi động…


“Chú út!” Thi Kỳ phấn khích kêu lên, chỉ ra ngoài, “Chú nhìn kìa! Tiết Nhất Nhất!”


Thi Cảnh một tay nắm vô lăng, nghiêng đầu nhìn ra ngoài.



Trước cổng trường lác đác vài học sinh mặc đồng phục.


Gần đây nhiệt độ ở Bắc Đô tăng vọt, hôm nay còn lên tới 32 độ.


Hầu hết các nữ sinh đều giống như Thi Kỳ, mặc váy đồng phục màu xanh đậm để lộ đôi chân mát mẻ.


Tiết Nhất Nhất mặc bộ đồng phục thể thao màu xanh trắng.


Quần bo gấu, áo ngắn tay.


Bộ đồng phục rộng thùng thình, thân hình mỏng manh như có thể xoay vòng bên trong, dưới ánh nắng, hai cánh tay thon thả trắng đến mức như bị suy dinh dưỡng.


So với những người phụ nữ ngực nở eo thon mông cong, cô bé này đúng là trẻ con chưa dứt sữa.


Ánh mắt Thi Cảnh thoáng hạ xuống vô lăng, ngón tay gõ nhẹ hai cái rồi ngước lên, ánh mắt lại quét qua.


Bên cạnh có một người khá chướng mắt.



Nam sinh líu ríu nói chuyện với Tiết Nhất Nhất, tay cầm một quyển sách bìa màu hồng cứ đưa về phía cô.


Tiết Nhất Nhất dừng bước, hơi ngẩng đầu nhìn thẳng vào nam sinh.


Không biết nam sinh đã nói gì.


Tiết Nhất Nhất nhận lấy quyển sách bìa hồng, quay người đi về phía trước.


Nam sinh vẫy tay chào tạm biệt với bóng lưng của Tiết Nhất Nhất một cách nhiệt tình.


Thi Kỳ tựa đầu vào cửa sổ xe, nghi ngờ: “Không phải là Tiết Nhất Nhất đang yêu đương đấy chứ?”


Ở độ tuổi cấm yêu sớm này, chủ đề bàn tán lớn nhất chính là yêu đương.


Nói đến đây, Thi Kỳ đột nhiên trở nên phấn khích: “Chú út, cháu nói cho chú biết, thằng này cháu biết, cùng lớp với Tiết Nhất Nhất, ở trường cháu nổi tiếng lắm, học rất giỏi!”


“…”


Thi Kỳ: “Nhưng nhà rất nghèo.”


“…”


Thi Kỳ bĩu môi, từ tận đáy lòng khinh thường: “Người cũng rất nhát gan!”


“…”


Đột nhiên, Thi Kỳ bật cười: “Kẻ nhát gan đi với đứa yếu đuối cũng coi như trời sinh một cặp!”


Đứa yếu đuối là chỉ Tiết Nhất Nhất.


Câu “Chú út, chú nói có phải không?” của Thi Kỳ còn chưa kịp hỏi, cửa sổ xe đã bất ngờ đi lên.


Thi Kỳ bị kẹt cằm, kêu “ái ái ái” mấy tiếng: “Đầu cháu! Đầu cháu!!”



Thi Kỳ vừa kịp rụt cổ lại giữ được cái mạng, chưa kịp phàn nàn thì xe đã đột ngột lao về phía trước, bị giật lùi cả người, vội vàng thắt dây an toàn.


Ngày mai là cuối tuần nên không phải đi học, tối nay người nhà họ Thi không có nhà.


Tiết Nhất Nhất ăn tối đơn giản, đọc sách nửa tiếng rồi đi tắm.


Cô không hề thoải mái, vì đoán rằng ngày mai sẽ không dễ chịu.


Ngày mai là ngày Tần Anh mời cao tăng đến siêu độ cho người con trai cả đã mất hàng năm.


Cũng là ngày mà cảm xúc của Tần Anh bất ổn nhất.



Có lần, Tần Anh đã bắt Tiết Nhất Nhất giơ đèn cầy quỳ suốt 6 tiếng đồng hồ vào ngày này.


Cả giới phu nhân quyền quý ở Bắc Đô đều biết chuyện này.


Mọi người nói, cũng không trách được Tần Anh hận đứa con gái riêng này.


Lúc con trai cả của Tần Anh và Thi Dụ qua đời, Tần Anh đang mang thai Thi Kỳ.


Thi Kỳ lớn hơn Tiết Nhất Nhất nửa tuổi.


Tính ra, Thi Dụ đã ngoại tình và có con gái riêng trong lúc Tần Anh mất con và đang mang thai.


Vậy nên, Tần Anh sao có thể không hận?


Đối với sự “hận” này, Tiết Nhất Nhất không hề oán trách.


Ở nhà họ Thi, cô không chỉ được ăn no mặc ấm, không phải lo lắng về an toàn của bản thân mà còn được hưởng nền giáo dục tốt nhất.


Điều này không thể so sánh được với những ngày lang thang và ở trại trẻ mồ côi.


Cô cảm thấy, đã hưởng những “ân huệ” này thì những lời khinh bỉ và ánh mắt coi thường mà thân phận “con riêng” phải nhận, cô gánh chịu cũng không phải là oan uổng.


So với sự khó khăn của việc “ăn nhờ ở đậu”, cô càng biết ơn vì có cơ hội học tập.



Bởi vì cô hiểu, chỉ có trau dồi bản thân mới có nhiều cơ hội nắm bắt vận mệnh sau này.


Cô đã hứa rồi.


Phải sống.


Phải sống tiếp.


Cho nên dù khổ cực đến đâu cô cũng phải cố gắng hết sức.


Tiết Nhất Nhất tắm xong, thay một chiếc váy ngủ cotton in hoa có tay bèo, sấy khô tóc, buộc đuôi ngựa đơn giản rồi bước ra khỏi phòng tắm.


Phòng của Tiết Nhất Nhất rộng gần 30 mét vuông, bài trí đơn giản.


Một chiếc giường, một tủ quần áo, bàn trang điểm bên cửa sổ, bên cạnh là giá sách cao đến trần, trước giá sách là một bàn tròn nhỏ, hai ghế nhỏ, góc phòng là một bàn học.


Cả căn phòng mang tông trắng sữa thống nhất.


Cho nên — người đàn ông đang ngồi trên chiếc ghế học màu sáng trước bàn học của cô trông thật chướng mắt.


Thi Cảnh mặc áo ba lỗ đen, quần đùi đen, tóc còn ẩm, trông như vừa mới tắm xong.



Ánh mắt anh lướt từ trên xuống dưới một lượt, khóe miệng nở một nụ cười đầy ẩn ý, nghiêng đầu.


Khác với vẻ thoải mái của anh, Tiết Nhất Nhất giật mình hoảng hốt.


Sao anh ta lại ở đây?


Không phải anh ta nên ở bữa tiệc xem mắt sao?


Anh ta…


Trong lòng Tiết Nhất Nhất đầy nghi vấn, lại bị sự hoảng loạn chi phối, cô bước hai bước tại chỗ rồi quay đầu trở lại phòng tắm.


Cửa phòng tắm đóng lại, kín không một kẽ hở.


Ánh mắt Thi Cảnh vẫn chưa thu lại.


Cánh cửa trước mắt dường như vẫn chưa đóng.


Cô gái nhỏ mang theo hơi nước từ phòng tắm bước ra, gò má hồng hào hơn bình thường, nét bầu bĩnh trẻ con trên má vẫn chưa hoàn toàn biến mất, mày cong, mắt hạnh, con ngươi màu hổ phách.


Chiếc cổ thon dài, bờ vai thẳng.


Trên vai là hai quai áo nhỏ viền hoa, cánh tay thon thả không một chút cơ bắp, vạt váy vừa qua giữa đùi, hai chân thẳng và cân đối.


Đối với đôi chân “lạ lẫm” đó Thi Cảnh không có bất kỳ ấn tượng nào.


Ngay cả chính anh cũng cảm thấy ngạc nhiên.


Chẳng lẽ trước đây cô chưa từng mặc váy?


Không thể nào.


Vậy là trước đây anh không để ý?


Chắc là vậy.


Cũng phải.


Cô còn chưa được coi là phụ nữ…


‘Cạch!’ Tiếng khóa cửa giòn tan vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ.


Đã khóa trái.


!


Mẹ kiếp!


Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị Truyện Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị Story Chương 4
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...