Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị

Chương 2

121@-

Thi Cảnh sợ đau ư?


Cơ thể anh ta cứng như tường trát ba lớp vữa mà lại sợ đau ư?


Tiết Nhất Nhất chỉ coi như nghe một câu chuyện cười.


Nếu thật sự sợ đau, bao nhiêu năm qua chịu đòn không ít, sao không biết kiềm chế một chút?


Có lẽ phải thật sự bị ông cụ gửi ra nước ngoài mới có thể yên phận.


Dù trong lòng Tiết Nhất Nhất nghĩ vậy nhưng khi dùng kẹp gắp miếng gạc rồi ngẩng đầu lên, cô vẫn dịu dàng và thành tâm gật đầu.


Thi Cảnh nhếch mép quay người, để toàn bộ tấm lưng cho Tiết Nhất Nhất.


Việc xử lý vết thương cho Thi Cảnh, Tiết Nhất Nhất đã quá quen tay.


Miếng gạc thấm đẫm dung dịch màu vàng, cẩn thận lau quanh vùng da thịt bị roi quất.


“Shhh~” Thi Cảnh quay đầu lại, đường nét khuôn mặt góc cạnh sắc bén, ánh mắt mang theo vẻ cảnh cáo.


Tay Tiết Nhất Nhất khựng lại, cô cắn môi, giơ tay chạm vào trán, ngón út gõ nhẹ vào tim hai lần. (Thủ ngữ: Xin lỗi)


Trông cô có vẻ áy náy vô cùng.


Thi Cảnh nhíu mày: “Cẩn thận một chút!”


Tiết Nhất Nhất ngoan ngoãn gật đầu.


Thi Cảnh quay đầu lại, đáy mắt là sự trêu chọc không hề che giấu.


Tiết Nhất Nhất đương nhiên biết Thi Cảnh đang trêu mình.


Bị roi quất rách da thịt không một tiếng rên, sao bôi thuốc lại có thể kêu đau được.


Nhưng để tránh sự “trêu chọc” này, cô càng cẩn thận hơn với động tác của mình, thậm chí còn đoán trước lúc Thi Cảnh sắp “giở trò” mà thổi nhẹ vào vết thương đang rớm máu.



Xử lý xong vết thương trên lưng, Tiết Nhất Nhất khẽ di chuyển, ngồi bên cạnh Thi Cảnh.


Anh đã hút xong điếu thuốc, không châm thêm điếu nào khác, lúc này đang nhắm mắt, không biết có phải đang ngủ gật không.


Tay phải anh đặt trên đầu gối.


Bàn tay đàn ông to rộng, trên cổ tay với xương khớp rõ ràng là một chuỗi Phật châu màu sẫm.


Hạt châu có đường kính khoảng 8mm, tổng cộng 108 hạt, hạt nào cũng tròn trịa, bóng loáng.



Chuỗi hạt quấn năm vòng trên cổ tay anh, phía dưới treo một miếng ngọc hình hoa sen màu trắng tinh.


Các ngón tay anh buông lơi tự nhiên, vết trầy xước trên mu bàn tay đã đóng vảy.


Nước tẩy trang
Tiết Nhất Nhất đã sớm để ý.


Không biết đó là “chứng cứ phạm tội” do nắm đấm của anh va vào sống mũi hay răng của đối phương, hay là do anh bẻ gãy một khúc xương nào đó của người ta để lại.


Tiết Nhất Nhất cẩn thận nâng ngón tay của Thi Cảnh lên, dùng tăm bông thấm thuốc nhẹ nhàng lau vết thương.


Bên ngoài lại bắt đầu mưa lất phất.


Không biết qua bao lâu, chiếc áo khoác mềm mượt như sữa đột nhiên được khoác lên lưng Thi Cảnh, mang theo hơi ấm còn sót lại.


Mi mắt Thi Cảnh hé mở một nửa.


Anh quay đầu.


Trong khoảnh khắc ấy, dường như có mùi hương thoảng qua.


Anh cúi mắt nhìn.


Màu trắng ngà, là quần áo phụ nữ, lại còn là áo khoác ngủ.


Lúc nãy nó còn rộng thùng thình trên người Tiết Nhất Nhất, giờ đây chỉ miễn cưỡng che được nửa người anh.



Tiết Nhất Nhất liếc nhìn cơn mưa phùn ngoài cửa sổ, đứng dậy đi đóng cửa.


Cô đứng nghiêng người bên cửa sổ, nhón chân, một tay chống vào bệ cửa, tay kia giơ cao nắm lấy tay cầm lạnh ngắt kéo xuống.


Có lẽ do dùng lực sai hướng, hoặc do ray cửa bị kẹt, Tiết Nhất Nhất kéo ba bốn lần mà vẫn không được.


Một con rồng bạc khổng lồ bất ngờ ló đầu ra từ màn mưa, xé toạc bầu trời đen kịt.


Ánh sáng sắc lẻm và chói mắt khắc họa nên dáng người thon dài, cân đối, vòng eo nhỏ nhắn và những đường cong quyến rũ của thiếu nữ.


Trong khu vườn ngoài cửa sổ, màn mưa sương như một lớp voan lấp lánh, trên đỉnh cành cây có hai đóa hải đường đơn độc kiêu hãnh, lúc ẩn lúc hiện, màu hồng phấn mềm mại như sắp nhỏ giọt.


Tiết Nhất Nhất cắn răng dùng sức, cuối cùng cũng đóng được cửa sổ.


Quay người lại, cô bắt gặp ánh mắt tr*n tr** của Thi Cảnh.


Không biết anh đã đứng dậy từ lúc nào, chiếc áo khoác mà cô “tốt bụng” khoác cho anh giờ đã nằm trên bồ đoàn, thân hình cao lớn vạm vỡ che khuất ánh hào quang của Phật phía sau.


Những “ý tốt” vô dụng tương tự như thế này, có tác dụng hay không không quan trọng, có được chấp nhận hay không cũng không quan trọng, đó chẳng qua chỉ là hành vi bản năng để cô tồn tại ở nhà họ Thi mà thôi.


Ngoài cửa sổ lại có một tia chớp nữa.



Anh nhìn cô không chớp mắt, chậm rãi lấy ra một điếu thuốc lá mảnh dài.


Thi Cảnh sẽ không nhìn Thi Kỳ như vậy.


Thi Cảnh cũng sẽ không gọi Thi Kỳ là “cháu gái nhỏ”.


Thân phận của cô, đương nhiên không phải là sự thân mật giữa trưởng bối và hậu bối.


Nhưng Tiết Nhất Nhất đã quá quen với những ánh mắt mang màu sắc khác thường của người khác, cũng không quan tâm đến sự lạnh lùng và chế giễu của họ.



Cô thản nhiên bước tới, ra hiệu: “Chú út, ngày mai cháu còn phải đi học, cháu về phòng trước đây ạ.”


Ánh mắt Thi Cảnh không rời đi, không đáp lời.


Tiết Nhất Nhất bước tới, ngồi xổm xuống thu dọn hộp thuốc, đôi giày da đế mỏng màu đen trước mắt cô khẽ dịch chuyển.


Ánh mắt cô lướt theo đôi chân dài nhìn lên trên.


Anh đứng nghiêng, dáng vẻ lười biếng, eo bụng hơi ưỡn về phía trước, đường cong sau lưng uyển chuyển.


Một vết roi kéo dài từ lưng xuống bên hông, cắt ngang đường nhân ngư rõ nét.


Tay trái anh cầm chân đèn hình hoa sen bằng vàng, bên trong là ngọn đèn trường minh.


(Đèn trường minh: Ngọn đèn được thắp liên tục, không bao giờ tắt trước tượng Phật hoặc bàn thờ, mang ý nghĩa ánh sáng trí tuệ soi rọi không ngừng.)


Anh nghiêng đầu, cúi xuống, mượn ngọn đèn trường minh để châm thuốc.


Ngọn lửa nhảy múa trên mặt anh hai lần, giây tiếp theo, cây đèn được đặt lại vào vị trí thờ cúng.


Sự bất kính với thần linh dường như đã ăn sâu vào xương tủy.


Thi Cảnh cúi mắt nhìn xuống, ngậm điếu thuốc thở ra một chuỗi khói trắng: “Mặc vào đi, đừng để bị cảm.”


Tiết Nhất Nhất liếc nhìn chiếc áo khoác ngủ trên bồ đoàn, gật đầu, đóng hộp thuốc lại, nhặt áo khoác lên.


Chiếc áo khoác ngủ màu sáng đã dính thuốc màu nâu vàng.


Cô không có ý định mặc nó.


Bộ đồ ngủ quần áo dài của cô khá kín đáo, không đến nỗi bị cảm lạnh.


Cô chỉ coi như anh không cần nó, thấy nó chướng mắt nên thu dọn đi.


Tiết Nhất Nhất khoác chiếc áo ngoài lên khuỷu tay, xách hộp thuốc vừa định rời đi.



Thi Cảnh: “Tiết Nhất Nhất, máy trợ thính hỏng rồi à? Có muốn tôi xách em đi đổi cái khác không?”



Giọng điệu đầy trêu chọc nhưng lại toát ra cảm giác áp bức.


Tiết Nhất Nhất khựng người lại, ngơ ngác quay đầu, dưới cái nhìn của Thi Cảnh, cô bối rối khoác chiếc áo vào.


Thi Cảnh hất cằm: “Buộc lại.”


Tiết Nhất Nhất không có quyền từ chối, ngoan ngoãn buộc lại dây áo.


Trong căn nhà này, cô nhìn gì, nghe gì, làm gì đều cần phải suy xét cẩn thận.


Tiết Nhất Nhất đến nhà họ Thi 5 năm trước.


Năm đó cô 13 tuổi.


Trước đó cô đã lang thang gần nửa năm rồi sống ở trại trẻ mồ côi Ngọc Hòa hơn một năm.


Nửa năm lang thang đó.


Bị trẻ con ném đá.


Bị chó hoang cướp đồ ăn.


Từ Úc Nam đến Ngọc Hòa, cho đến khi ngất xỉu trên đường cô mới được đưa vào trại trẻ mồ côi.


Cô được mặc quần áo và giày dép sạch sẽ nhưng cuộc sống còn tồi tệ hơn cả khi lang thang.


Trong trại trẻ mồ côi, bọn trẻ được chia thành ba bảy loại.


Những đứa trẻ xinh đẹp và khỏe mạnh là loại cao cấp nhất.


Những đứa trẻ có khiếm khuyết là loại thấp kém nhất, vì những đứa trẻ như vậy gần như không bao giờ có may mắn được nhận nuôi.


Mà cô, thính lực bị tổn thương nghiêm trọng, không nói được, nhưng lại sở hữu một vẻ ngoài xinh đẹp.


Tình cảnh của cô gần như là một hẻm cụt.


Cô là đối tượng bị tất cả bọn trẻ bắt nạt, cũng là mục tiêu của những nhân viên nam có ý đồ xấu.


Không ai giúp cô, không ai cứu cô.


Cô chỉ có thể dựa vào chính mình.


Chính vì vậy cô đã sớm học được cách thích nghi với quy tắc sinh tồn, tùy theo môi trường sống.


Cho nên…


Ở nhà họ Thi…



Đối mặt với ông cụ và Thi Dụ cô phải luôn luôn ngoan ngoãn, chu đáo;


Đối mặt với Tần Anh cô phải tỏ ra sợ sệt, không đáng nhắc tới;



Đối mặt với Thi Kỳ cô phải thể hiện rằng mình thua kém về mọi mặt, không thể tranh giành;


Đối mặt với Thi Cảnh cô phải lấy lòng, răm rắp nghe lời…


Việc được nhà họ Thi, một gia tộc danh giá ở tận Bắc Đô, nhận nuôi một cô gái 13 tuổi vừa điếc vừa câm từ nơi xa xôi… khiến ai nấy đều bất ngờ.


Vì vậy, lúc đó ở Bắc Đô có một lời đồn hợp tình hợp lý: cô… là “món nợ phong lưu” bên ngoài của Thi Dụ.


Nói cách khác, là một đứa con gái riêng không được thừa nhận.


Nhưng cô biết rất rõ.


Cô không phải là con gái riêng nào cả.


Cô có bố, có mẹ, có em gái.


Chỉ là họ… đều đã chết.


Cô có tên có họ.


Họ Hách, tên Gia Âm.


Cô tên là Hách Gia Âm.


Sau khi Hách Gia Âm đến nhà họ Thi, mâu thuẫn giữa vợ chồng Thi Dụ và Tần Anh trở nên gay gắt, Tần Anh thậm chí còn bỏ về nhà mẹ đẻ. Cuối cùng chính ông cụ phải đích thân đến cửa, còn phải nhượng bộ một số lợi ích kinh doanh mới đón được Tần Anh về.


Chuyện này lúc đó cũng được coi là một đề tài bàn tán sôi nổi trong các gia đình quyền quý.


Thực ra, để chứng minh Hách Gia Âm không phải là “món nợ phong lưu” của Thi Dụ rất đơn giản, chỉ cần một tờ giấy xét nghiệm ADN là đủ.


Nhưng trớ trêu thay, nhà họ Thi và nhà họ Tần trong nhà thì ồn ào, nhưng bên ngoài lại né tránh không bàn về chuyện này, điều này không khác gì ngầm thừa nhận lời đồn “món nợ phong lưu”.


Kết thúc của “cơn bão” này là Hách Gia Âm được nhập hộ khẩu dưới tên một tài xế họ Tiết của nhà họ Thi, lấy tên là Tiết Nhất Nhất.



Người ngoài đều nói, bà chủ nhà họ Thi, Tần Anh, quả không phải dạng vừa, cách làm này không chỉ là sỉ nhục mà còn chặn đứng con đường tranh giành gia sản của đứa con gái riêng với con cái của vợ chính thức.


Hách Gia Âm không biết lý do mình được nhà họ Thi nhận nuôi.


Thi Dụ chỉ hỏi cô một câu khi cô vừa đến nhà họ Thi: “Chuyện trước kia cháu không nhớ gì cả sao?”


Hách Gia Âm nhớ.


Từng chút một, tất cả đều nhớ.


Nhưng cô sợ hãi đến run rẩy toàn thân, lắc đầu với Thi Dụ, tỏ ra không nhớ gì cả.


Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị Truyện Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị Story Chương 2
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...