Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị

Chương 1

117@-

Tháng 3 năm 2008.


Nửa đêm.


Một trận mưa xuân vừa dứt, màn đêm bao phủ trong làn sương mỏng. Ngoài cửa sổ, những giọt nước mưa dần ngưng tụ trên tấm kính, lấp lánh lăn dài thành từng vệt.


“Nhất Nhất! Nhất Nhất!!” Dì Vương lay tỉnh Tiết Nhất Nhất đang ngủ say, vẻ mặt hoảng hốt, “Cháu có muốn đến Phật đường xem không?”


Trên đầu giường có một chiếc đèn gốm sứ, ánh sáng dịu dàng lan tỏa soi rõ khuôn mặt nhỏ nhắn còn ngái ngủ của Tiết Nhất Nhất.


Tiết Nhất Nhất đưa tay lấy máy trợ thính đeo lên tai.


Dì Vương quay người lấy chiếc áo khoác ngủ bằng lụa mỏng trên giá treo, khoác lên tấm lưng gầy mỏng của Tiết Nhất Nhất: “Nhất Nhất! Mau đến Phật đường xem đi!”


Sau khi đeo máy trợ thính vào, Tiết Nhất Nhất đã nghe rõ.


Phật đường.


Dù không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng Tiết Nhất Nhất không hề ngẩn người hay do dự.


Khi cô xỏ giày bước ra khỏi phòng, đôi mắt màu hổ phách đã hoàn toàn tỉnh táo.


Phật đường được đặt ở góc đông nam của biệt thự.


Đó là vị trí do một vị cao tăng đắc đạo chỉ điểm.


Chính giữa Phật đường là một pho tượng Thích Ca Mâu Ni bằng đồng mạ vàng, trị giá gần 300 triệu.


Ánh hào quang của pho tượng bạc tỷ chẳng qua cũng chỉ để cầu mong một chút bình yên trong tâm hồn dù chỉ là thoáng chốc.


Mà nửa đêm gọi người đến Phật đường hiển nhiên không phải để tụng kinh niệm Phật.



Nghĩ đến đây, Tiết Nhất Nhất vội vã bước nhanh qua con đường nhỏ trong vườn.


Những phiến đá lát đường vẫn còn ướt đẫm nước mưa, hoa cỏ hai bên đường rực rỡ dưới ánh đèn đá. Không khí thoang thoảng hương thơm tươi mát của đất và cây cỏ nhưng lại chẳng khiến lòng người thư thái.


Dì Vương vội vã theo sau Tiết Nhất Nhất, thở hổn hển nói: “Dì cũng không biết có nên gọi cháu không nhưng mọi người đều đã đến đó cả rồi. Dì nghĩ nếu cháu không đi, đến lúc đó phu nhân lại kiếm cớ trách cháu…”


Tiết Nhất Nhất rất cảm kích ý tốt và sự quan tâm của dì Vương nhưng lúc này cô không có thời gian để đáp lại.


Cửa lớn của Phật đường đang mở toang.


Tiết Nhất Nhất chưa đến nơi đã nghe thấy tiếng.



Giọng nói trầm khàn của một người đàn ông với ngữ điệu ngông cuồng: “Chẳng phải vẫn chưa chết sao?”


Ông cụ Thi: “Mày nói cái gì?!”


Người đàn ông: “Con… nói…”


Serum chống nắng Vaseline
Một khoảng lặng ngắn, mang theo ý cười như có như không: “Chẳng phải là chưa g**t ch*t hắn sao? Nếu là ở bên kia, con đã sớm cho hắn một phát súng rồi.”


“Mày—” Ông cụ Thi tức đến nghẹn thở.


Khi Tiết Nhất Nhất chạy đến cửa Phật đường, vừa hay nhìn thấy chiếc roi da màu đỏ sẫm quất xuống, kèm theo đó là âm thanh da thịt nứt toác.


Dì Vương tự giác dừng bước, không tiến thêm nữa.


Trong Phật đường.


Người đang vung roi là ông cụ Thi.


Đứng bên cạnh là con trai cả nhà họ Thi, Thi Dụ.


Vợ của Thi Dụ, Tần Anh.


Con gái của Thi Dụ, Thi Kỳ.


Ngoại trừ ông cụ, ba người còn lại đều mặc đồ ngủ giống Tiết Nhất Nhất, chắc cũng bị “lôi” ra khỏi giấc mơ như cô.


Tiết Nhất Nhất nhẹ nhàng bước vào Phật đường.


Con trai thứ hai nhà họ Thi, Thi Cảnh, đang quỳ trước ánh hào quang vàng óng của Phật, hai chân dang rộng, hai đầu gối chạm đất.


Vì tư thế quỳ, đôi giày da đế mỏng màu đen bị cong lại, chiếc quần tây đen bó sát vào cơ bắp chân.



Đôi tay cường tráng chống lên đùi, vòng eo mạnh mẽ thẳng tắp, lưng hơi gù, hai vai khom lại.


Thân trên để trần, trên tấm lưng cơ bắp săn chắc là những vết roi ngang dọc, vết nào cũng rớm máu trông thật đáng sợ.


Lại một roi nữa quất xuống.


Thi Cảnh người chúi về phía trước, hai tay rời khỏi đùi, chống xuống đất.


Gân xanh trên cổ anh nổi lên, run rẩy, một giọt mồ hôi treo lơ lửng trên chóp mũi chưa kịp rơi xuống.


Ông cụ Thi tạm dừng cây roi trong tay, thở hổn hển, không biết là vì tức giận hay vì mệt.


Ông cụ đưa cây roi cho Thi Dụ, cởi chiếc áo khoác đối khâm của mình ra rồi giật lại cây roi, chống người hỏi: “Biết lỗi chưa?!”



(Áo khoác đối khâm: Kiểu áo khoác truyền thống của Trung Quốc, có hai vạt áo đối xứng ở giữa.)


Thi Dụ tiến lên đỡ lấy cánh tay của ông cụ: “Bố, con thấy Thi nhị đã biết lỗi rồi.”


Sau đó quay đầu nhìn Thi Cảnh đang quỳ dưới đất: “Thi nhị, mau nhận lỗi đi!”


Thi Cảnh hơi thẳng lưng lên, giọng điệu uể oải: “Được thôi! Con sai rồi!”


Ngay khi mọi người tưởng rằng mọi chuyện đêm nay đã kết thúc.


Thi Cảnh ngẩng đầu nhìn pho tượng Phật với vẻ mặt từ bi trên đài sen, lắc mái tóc ướt đẫm mồ hôi: “Sai ở chỗ không cho hắn một phát súng!”


Phật đường im lặng trong giây lát.


Ông cụ Thi tức đến nỗi một lúc lâu sau mới nói được một câu hoàn chỉnh: “Mày muốn chọc tao tức chết mà!”


Thi Cảnh nói những lời còn chọc tức hơn: “Nếu bố không muốn bị tức chết thì về Nghi Châu dưỡng lão đi!”


Ông cụ trừng mắt, ném cây roi trong tay xuống đất: “Thằng cả, lấy cây gậy Huyền Thiết ra đây!”


Gậy Huyền Thiết to bằng cổ tay, có bốn cạnh vuông.


Roi da không thể nào so sánh được với gậy sắt.


Một gậy quất xuống đủ để gãy xương.


Đó là gia pháp cao nhất của nhà họ Thi.


Tiết Nhất Nhất đến nhà họ Thi đã 6 năm vẫn chưa từng thấy cảnh tượng này.


Thi Dụ nhíu chặt mày không động đậy.


Tần Anh thấy tình hình phát triển như vậy, với thân phận con dâu cả, bà ta bước lên phía trước: “Bố, bố bớt giận đã, Thị nhị còn nhỏ, vài năm nữa sẽ hiểu chuyện thôi.”


Ông cụ Thi: “Nhỏ?! Tao bằng tuổi nó đã vác súng ra chiến trường rồi! Hôm nay tao nhất định phải đánh gãy cái xương cứng đầu của nó!”



Thế hệ của ông ai cũng tôn thờ câu “thương cho roi cho vọt”.


Thi Kỳ bước lên, giọng điệu nũng nịu: “Ông nội, ông cẩn thận sức khỏe, đừng chấp nhặt với chú út…”


Mọi người mỗi người một câu khuyên can.


Ngay cả Tiết Nhất Nhất không nói được cũng tiến lên vài bước, khuôn mặt nhỏ nhắn tỏ rõ vẻ lo lắng và sốt ruột.


Vậy mà người đang quỳ phía trước lại như một kẻ ngoài cuộc.



Đây là đứa con mà ông có được khi đã ngoài 50 tuổi, con trai lúc tuổi già.


Ông cụ “mượn thang xuống lầu”, được vợ chồng Thi Dụ dìu ra khỏi Phật đường, chỉ để lại một câu: “Tối nay mày quỳ ở đây cho tao, không có lệnh của tao thì không được đứng dậy!”


Chiếc áo khoác đối khâm của ông cụ rơi lại trong Phật đường, Tiết Nhất Nhất nhặt lên, đuổi theo ra ngoài.


Thi Dụ dìu ông cụ: “Bố, chuyện không nghiêm trọng đến thế đâu, là thằng nhóc nhà họ Nghiêm ăn nói không lựa lời trước, bố cũng biết Thi nhị không chịu được những lời đó mà! Chẳng qua là ra tay hơi nặng một chút, ngày mai con sẽ cho người chuẩn bị chút quà mọn đến bệnh viện thăm hỏi, nhà họ Nghiêm cũng không dám làm lớn chuyện đâu.”


Ông cụ râu ria dựng đứng: “Ta đánh nó là vì chuyện này sao?”


Thằng nhóc nhà họ Nghiêm miệng bẩn, đánh thì cũng đã đánh rồi.


Ông cụ dừng bước, quay người nhìn về phía Phật đường: “Ta đánh là đánh cái tính của nó! Mở miệng là đòi mạng người ta, nó tưởng nó là ai?! Thiên Vương Lão Tử đến cũng phải nhường đường cho nó à?!”


Tần Anh: “Bố, thật ra Thi nhị có chừng mực mà, nếu không thì thằng nhóc nhà họ Nghiêm cũng không còn mạng. Trong lòng Thị nhị biết rõ mà.”


Ông cụ ngẫm lại, cũng phải.


Sắc mặt dịu đi nhiều, nhưng miệng vẫn cứng: “Ta thấy nó sống quá thoải mái rồi, ngày mai ném nó qua bên kia!”


“Bên kia” mà ông cụ nói là chỉ nước ngoài.


Là khu JSJ – nơi các hoạt động kinh doanh ngầm hoành hành, hay là khu YO – nơi bạo lực vũ trang tràn lan, không ai chắc chắn.


Nhưng mọi người đều biết, ông cụ không nỡ.


Tần Anh tiếp lời: “Bố, hay tìm một người quản cậu ấy là được, người ta thường nói thành gia lập nghiệp. Muốn lập nghiệp trước tiên phải thành gia.”


Lúc này, Tiết Nhất Nhất ôm chiếc áo khoác đối khâm đi tới.



Ánh mắt ông cụ rơi vào chiếc áo khoác của mình, lúc này mới cảm thấy hơi lạnh.


Tiết Nhất Nhất đưa áo khoác bằng hai tay cho Tần Anh rồi giơ tay ra hiệu với ông cụ một hồi.


Tần Anh giũ chiếc áo khoác ra, cùng Thi Kỳ mặc cho ông cụ.


Ông cụ được hầu hạ mặc áo, liếc nhìn Thi Dụ, hỏi: “Nhất Nhất ra hiệu cái gì vậy?”


Thi Dụ phiên dịch: “Nhất Nhất nói tối nay trời mưa, lạnh hơn mấy hôm trước, nhắc bố chú ý sức khỏe.”


Ông cụ khẽ gật đầu, nhìn Tiết Nhất Nhất, lên tiếng: “Tất cả về nghỉ đi! Tối nay không ai được để ý đến thằng nhóc đó!”


Lời của ông cụ nói ra rất tàn nhẫn.


Nhưng Tiết Nhất Nhất lại hiểu được ý tứ đằng sau.



Căn biệt thự rộng lớn, những căn phòng sáng đèn lần lượt tắt đi, nơi đây trở lại sự yên tĩnh vốn có của màn đêm.


Tiết Nhất Nhất xách hộp thuốc đi qua khu vườn.


Một cơn gió lạnh thổi qua, cô kéo chặt chiếc áo khoác lụa mỏng.


Phật đường vẫn sáng rực.


Khói hương nghi ngút khắp phòng, xộc vào mũi không chỉ có mùi đàn hương.


Mà còn lẫn cả mùi thuốc lá.


Thi Cảnh đã sớm không còn quỳ nữa.


Anh ngồi trên bồ đoàn, người hơi nghiêng dựa vào bàn thờ Phật, miệng ngậm điếu thuốc, khói thuốc quyện vào làn khói hương thiêng liêng trong phòng.


(Bồ đoàn: Đệm ngồi dùng trong thiền định hoặc lễ Phật, thường được làm bằng cói.)


Vòng eo săn chắc thắt một chiếc thắt lưng da cá sấu màu đen khóa bạc, sau lưng là những vết roi chằng chịt, chói mắt, máu đã hơi khô lại.



Thi Cảnh nghiêng đầu nhìn Tiết Nhất Nhất, không hề ngạc nhiên khi thấy cô xách hộp thuốc quay lại.


Mái tóc anh hơi ẩm, chắc là vừa được vuốt ngược ra sau một cách tùy tiện rồi lại bung ra, trông hơi rối, để lộ hai vạch cạo bên thái dương trái.


Lông mày rậm, mắt một mí.


Đôi mắt hơi nheo lại, đôi môi mỏng đang ngậm điếu thuốc khẽ nhếch lên.


Một nụ cười không chạm đến đáy mắt.


Trước Phật đường, bộ dạng này quả thực là “đại nghịch bất đạo”.


Tiết Nhất Nhất tiến lên, quỳ ngồi xuống, đặt hộp thuốc ra.


Con người vốn trắng như sứ ngày thường giờ được phủ một lớp ánh sáng vàng dịu.


Mi mắt cô từ từ nhấc lên, dưới nếp mí đôi mờ nhạt, đôi mắt màu hổ phách phản chiếu khuôn mặt của Thi Cảnh.


Vẻ mặt đầy lo lắng, tựa như dòng nước xuân dịu dàng thấm vào lòng người.


Tiết Nhất Nhất giơ tay, ra hiệu bằng cả hai tay: “Chú út, để cháu bôi thuốc cho chú.”


Không đợi câu trả lời, cô cúi đầu mở hộp thuốc.


Mái tóc đuôi ngựa buộc thấp bằng một sợi dây chun đen tùy tiện, một lọn tóc tuột ra từ bên tai đang đeo máy trợ thính.


Thi Cảnh không nhả điếu thuốc ra, đưa tay nhẹ nhàng vén lọn tóc đó ra sau vành tai nhỏ xinh của cô, giọng nói trầm khàn có chút mơ hồ: “Cháu gái nhỏ, nhẹ tay một chút. Cháu biết đấy, chú út sợ đau mà.”


Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị Truyện Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị Story Chương 1
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...