Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị

Chương 14

12@-

Tiết Nhất Nhất ngồi trên sofa ở sảnh tầng một của quán bar, một nữ phục vụ mặc vest gile tiến lại, cung kính đưa cho cô một túi giấy, nói rằng đó là số chip cô đã để quên.

Nữ phục vụ dẫn Tiết Nhất Nhất ra cửa, lên xe.

Không phải xe của Thi Cảnh, người lái xe cũng không phải Văn Hổ.

Sau khi xe đi xa Tiết Nhất Nhất mở túi giấy.

Bên trong là những tờ tiền đỏ rực.

Khoảng 10 vạn.

Tiết Nhất Nhất nhìn những tờ tiền đó, chậm rãi đóng túi giấy lại.

Xe dừng trước biệt thự nhà họ Thi, bảo vệ nhà họ Thi mở cửa xe cho Tiết Nhất Nhất, tài xế xuống xe lấy từ cốp sau ra mấy túi giấy lớn, bên trong là đồ cũ mà Tiết Nhất Nhất đã thay ra hôm nay.

Tiết Nhất Nhất không nhờ ai giúp, tự mình xách tất cả đồ đạc, đi vòng qua vườn hoa nhỏ vào nhà.

Vốn dĩ là để tránh sự chú ý với bộ đồ lộng lẫy này.

Thi Trạch đang ngồi trên chiếc ghế xích đu bằng mây trong vườn hoa nhỏ, 14 tuổi, ngũ quan đã bắt đầu hiện lên đường nét sắc sảo nhưng dáng vẻ vẫn còn là trẻ con, đang ngồi khoanh chân gặm táo.

Cậu nhìn thấy bộ dạng tay xách nách mang của Tiết Nhất Nhất, lên tiếng: “Chị Nhất Nhất, đi mua sắm cả đống à.”

Tiết Nhất Nhất nghe tiếng, khựng bước.

Thi Trạch: “Mẹ em đang ở phòng khách phụ, em thấy chị nên đi đường khác thì hơn.”

Tiết Nhất Nhất cười ngượng.

Về đến phòng, Tiết Nhất Nhất lấy ra chiếc hộp của mình từ trong tủ quần áo.

Chiếc hộp vuông vức, mua ở cửa hàng văn phòng phẩm, dùng một chiếc chìa khóa nhỏ để mở, bên trong toàn là tiền mặt.


Tiết Nhất Nhất đếm lại, cộng cả số tiền Thi Cảnh cho hôm nay, tổng cộng có gần 30 vạn.

Những năm ở nhà họ Thi, tiền tiêu vặt hàng tháng đều được chuyển đúng hạn, mỗi dịp lễ tết, khi ông cụ Thi chuẩn bị lì xì cho Thi Kỳ và Thi Trạch, Tiết Nhất Nhất cũng có một phần.

Về mặt này, cô không bị bạc đãi.

Nhưng ở lại nhà họ Thi không phải là kế lâu dài.

Kế hoạch ban đầu của Tiết Nhất Nhất là nhân cơ hội lên đại học để rời khỏi Bắc Đô.

Để không gây ra nhiều nghi ngờ, nguyện vọng một của cô sẽ điền vào một trường đại học ở Bắc Đô, nhưng cuối cùng vì trượt nguyện vọng mà đỗ nguyện vọng hai.

Điều then chốt của kế hoạch này là việc điền nguyện vọng và điểm thi đại học.

Lúc đó ở nơi khác, kho tiền nhỏ này sẽ là quỹ tự do của cô.

Giày nam nữ
Sau đó cô sẽ từ từ thoát khỏi nhà họ Thi.

Chính vì vậy, số tiền này không được gửi vào tài khoản, sợ bị người khác phát hiện.

Tiết Nhất Nhất xếp toàn bộ tiền vào chiếc hộp, khóa lại.

Kỳ thi đại học sắp đến gần nhưng Thi Cảnh đột nhiên tìm đến cô nói rõ là muốn cô ở lại Bắc Đô.



Ban đầu cô nghĩ người nhà họ Thi không quan tâm đến cô, đến lúc đó cô trượt nguyện vọng, diễn một màn buồn bã thất vọng thì sẽ không bị điều tra hay nghi ngờ gì.

Nhưng bây giờ, nếu Thi Cảnh cứ bám lấy không buông…

Tiết Nhất Nhất do dự, sợ rằng bước đi này sẽ trở thành một nước cờ mạo hiểm.

Đêm đó Tần Anh không gọi Tiết Nhất Nhất đến làm khó, những ngày sau cũng vậy.

Tiết Nhất Nhất cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.

Buổi trưa, nhà ăn của trường.

Tiết Nhất Nhất bưng khay cơm vừa mới lấy, đang tìm một chỗ trống để ăn.

Lối đi giữa các bàn ăn hẹp, trước mặt có một người đi tới, Tiết Nhất Nhất chủ động nép người sang một bên, kết quả vẫn bị va vào vai, nước canh trong bát nhỏ văng ra, làm bẩn cả mu bàn tay và giày của cô.

Giọng nữ vang lên: “Xin lỗi nhé, không cố ý.”

Giọng điệu nhẹ bẫng, chẳng có chút thành ý xin lỗi nào.

Tiết Nhất Nhất ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Trác Văn.

Trác Văn xõa tóc, mái xéo, cài kẹp tóc pha lê trên tai, môi cong, mắt cong.

Tiết Nhất Nhất không quen biết Trác Văn, lần tiếp xúc duy nhất là vài ngày trước ở quán bar của Kỷ Chiêu Minh.

Nhưng cô không hề trêu chọc cô ta.

Tiết Nhất Nhất nở một nụ cười ôn hòa, lắc đầu tỏ ý không sao.

Trác Văn cười, nhún vai một cách khinh miệt, giơ tay cầm bát canh của Tiết Nhất Nhất, giơ qua đầu cô, chậm rãi đổ xuống.

Nước canh mặn chảy xuống, Tiết Nhất Nhất nhắm chặt mắt.

Cùng với tiếng bát canh rơi xuống đất, Trác Văn khoanh tay trước ngực: “Giờ thì là cố ý đấy.”


Trác Văn trút được một hơi bực tức rồi nghênh ngang rời đi.

Hôm đó ở quán bar cô ta bị Thi Cảnh tháo cằm, đưa thẳng về nhà.

Hành động này, ngoài việc không cho cô ta đến bệnh viện điều trị ngay để chịu khổ thêm, còn là lời cảnh cáo trực tiếp cho bố cô ta.

Hại cô ta bị bố đánh mắng.

Mắng cô ta ngu ngốc, quan hệ khó khăn lắm mới leo lên được với nhà họ Uông lại bị chính tay cô ta phá hỏng.

Đánh cô ta không biết điều, Tiết Nhất Nhất tuy là con riêng không ra được ánh sáng của nhà họ Thi nhưng dù sao cũng là người do Thi Cảnh mang đến, vậy mà cô ta cũng dám công khai làm mất mặt Thi Cảnh.

Trác Văn bị mắng bị đánh nhưng vì bị tháo cằm nên ngay cả khóc cũng không ra tiếng, hôm sau đến bệnh viện điều trị phải nghỉ ngơi mấy ngày mới đi học lại được.

Hôm nay ở nhà ăn gặp Tiết Nhất Nhất, nghĩ đến sự lạnh nhạt của bố, sự lải nhải của mẹ, và sự tủi thân của mình những ngày qua nên lập tức muốn trút giận.

Trác Văn dám làm như vậy, một là gây sự với Tiết Nhất Nhất ở trường sẽ không làm mất mặt bất kỳ ai trong nhà họ Thi.

Hai là biết được vị trí của Tiết Nhất Nhất ở nhà họ Thi từ Thi Kỳ, nhà họ Thi sẽ không ra mặt vì cô con gái riêng không ra được ánh sáng này.

Nghĩ vậy, đổ một bát canh lên đầu cô thật chưa đủ.

Nước canh trên mặt đã chảy hết, Tiết Nhất Nhất mở mắt ra, vẫn còn một ít nước canh dính trên mi mắt chảy vào làm cay mắt.

Cô chớp chớp mắt, đặt khay cơm xuống, lấy giấy ăn ra lau sạch nước canh còn sót lại trên mặt rồi bưng khay cơm rời đi, thậm chí còn nhớ nhặt bát canh dưới đất lên.

Những bạn học xung quanh và cả nhân viên nhà ăn đều làm như không thấy gì nhưng vẫn liếc nhìn theo sau lưng.

Tiết Nhất Nhất cũng đã từng là một trong những khán giả như vậy.

Tiết Nhất Nhất còn một bộ quần áo khác, sau khi tự mình thu dọn sạch sẽ cô thay vào.

Giờ thể dục, cuối giờ.

Tiết Nhất Nhất cùng một bạn nữ khác thu dọn bóng rổ.

Đột nhiên, một quả bóng ném rất mạnh vào sau gáy Tiết Nhất Nhất.


Tiết Nhất Nhất không đứng vững, ngã quỵ xuống đất, hai tay chống xuống đất, lòng bàn tay rớm máu.

Cô còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng Trác Văn từ phía sau: “Nhiều bóng thế này phải nhặt đến bao giờ? Bạn bè phải giúp đỡ nhau phải không? Vậy thì chúng ta giúp bạn Tiết Nhất Nhất đi.”

Trác Văn và đám bạn cười cợt trông rõ ràng là đang bắt nạt, từng người cúi xuống nhặt bóng rồi lần lượt ném mạnh vào ngườ Tiết Nhất Nhất.

Tiết Nhất Nhất bị ném ngã xuống đất, hai tay ôm đầu.

Ban đầu có hai bạn cùng lớp muốn lên ngăn cản nhưng sau tiếng ho nhẹ của Uông Vũ Đồng, họ quay đi giả vờ không thấy.

Trác Văn thấy thái độ của Uông Vũ Đồng, để cứu vãn quan hệ với nhà họ Uông, cô ta nhặt bóng lên ném mạnh hơn vào Tiết Nhất Nhất.

Tiết Nhất Nhất ôm đầu cuộn tròn dưới đất, mãi lâu sau không động đậy Trác Văn mới thôi.

Giờ tin học.

Sau giờ học, các bạn lần lượt rời đi.

Tiết Nhất Nhất mở trang web tìm kiếm thông tin về điểm chuẩn đại học những năm trước.

Cô không dám tìm kiếm những thứ này ở nhà vì sẽ để lại lịch sử duyệt web.

Đồng thời, cô âm thầm tính toán điểm số và việc điền nguyện vọng trong lòng.

Một giọng nam phía sau thắc mắc: “Cậu muốn thi vào Đại học Úc Nam à?”

Giọng nói này Tiết Nhất Nhất rất quen thuộc, gần đây thường xuất hiện bên tai cô.

Là Đặng Hồng Phi.

Tiết Nhất Nhất vội vàng đóng tất cả các trang web.

Đặng Hồng Phi tiếp tục hỏi: “Cậu tra điểm chuẩn ngành Khoa học và Công nghệ Máy tính là muốn đăng ký ngành này à?”

Tiết Nhất Nhất tắt máy tính, thu dọn đồ đạc.

Đặng Hồng Phi phân tích: “Tiết Nhất Nhất, ngành này triển vọng thật sự không tệ, nhưng điểm của cậu có thể…”

Cậu ta ngập ngừng.

Tiết Nhất Nhất không để ý, đứng dậy định đi.

Đặng Hồng Phi đi theo Tiết Nhất Nhất, bỗng nhiên hiểu ra: “Đúng rồi! Cậu đã nói với tớ, ngoài điểm thi đại học, các điểm thi thử khác đều không có ý nghĩa, vậy nên cậu vẫn luôn giấu—”

Tiết Nhất Nhất quay người lại, lời nói của Đặng Hồng Phi lập tức dừng lại.



Tiết Nhất Nhất nhìn chằm chằm Đặng Hồng Phi, mặt lạnh mắt trong, như dùng một con dao băng vạch ra ranh giới giữa hai người.

Hai giây.

Tiết Nhất Nhất dời ánh mắt, quay người rời đi.

Đặng Hồng Phi lại đi theo, nhìn những vết bầm tím trên cánh tay Tiết Nhất Nhất, đưa lọ thuốc mỡ: “Tớ thấy cậu bị thương, muốn…”

Không đợi Đặng Hồng Phi nói xong, Tiết Nhất Nhất quay người, lạnh lùng ra hiệu: “Tôi không cần!”

Tiết Nhất Nhất vừa định đi, Đặng Hồng Phi đã lách người chặn lại, cậu ta nhìn cô, dùng ngôn ngữ ký hiệu ra hiệu: “Chúng ta làm bạn được không?”

Tiết Nhất Nhất sững sờ một lúc.

Cậu ta… đã học ngôn ngữ ký hiệu?

Đặng Hồng Phi vội vàng ra hiệu lại: “Tớ thật lòng muốn làm bạn với cậu, được không?”

Mi mắt Tiết Nhất Nhất run rẩy một cái, khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng, ra hiệu: “Cậu bị bắt nạt còn chưa đủ à, vẫn chưa học được 5 chữ ‘ít quản chuyện bao đồng’ sao?”

Mắt Đặng Hồng Phi nhìn chằm chằm vào bàn tay đang múa của Tiết Nhất Nhất, vội vàng nói: “Chậm… cậu chậm một chút, tớ… tớ không hiểu lắm.”

Tiết Nhất Nhất hít một hơi, ra một cử chỉ đơn giản: “Không!”

Rồi quay người bỏ đi.

Bao nhiêu năm qua, Đặng Hồng Phi là người đầu tiên muốn làm bạn với Tiết Nhất Nhất.

Nhưng người này lại không thông minh – lại đi kết bạn với một người trong hoàn cảnh như cô.

Giữ mình an toàn mới là cách sống của kẻ khôn ngoan.

Lại còn học ngôn ngữ ký hiệu.

Đúng là đồ mọt sách.

Tiết Nhất Nhất đi trên hành lang, đang suy nghĩ thì bị một cánh tay đột nhiên xuất hiện kéo vào nhà vệ sinh.

Cửa nhà vệ sinh đóng sầm lại.

Mấy người phối hợp ăn ý, đẩy ngã Tiết Nhất Nhất xuống đất.

Một người trói hai chân, một người trói hai tay, một người nhét một cục giấy bài tập vo tròn vào miệng Tiết Nhất Nhất.

Mọi thứ diễn ra thuần thục.Trác Văn ngồi trên bồn rửa tay, vui vẻ nhìn, thấy lúc nhét giấy vào miệng Tiết Nhất Nhất, cô ta chán nản đến mức đảo mắt: “Nó là một con câm, mày nhét miệng nó làm gì, có bệnh à?”

Lúc đó người kia mới sực tỉnh, bật cười như thể nhận ra điều vô lý rồi kéo cục giấy bài tập vo tròn ra khỏi miệng Tiết Nhất Nhất.

Thấy cũng gần xong, Trác Văn nhảy xuống từ bồn rửa tay, đi mấy bước đến trước mặt Tiết Nhất Nhất, ngồi xổm xuống.

Hai người nhìn nhau, không hề có điềm báo trước, một cái tát giòn giã vang lên.

Trác Văn đắc ý: “Mày nhìn cái gì?”

Tiết Nhất Nhất bị tát đến nghiêng đầu, nhìn chằm chằm xuống đất.

Giây tiếp theo lại bị Trác Văn nắm cằm nâng đầu lên, cô ta dùng sức rất mạnh để bóp xương hàm của cô.

Trác Văn muốn tháo cằm Tiết Nhất Nhất, để cô cũng nếm trải nỗi đau giống mình, nhưng bóp một lúc lâu vẫn không tìm được cách.

Không cam lòng, Trác Văn buông cằm cô ra, lại giáng thêm một cái tát nữa.

Cái tát này rất mạnh.

Tiết Nhất Nhất bị tát đến tóc đuôi ngựa bung ra, những lọn tóc dính vào má nóng rát.

Trong nhà vệ sinh vang lên tiếng tạt nước và tiếng cười khúc khích của các cô gái.

Một lúc lâu sau Trác Văn và đám bạn đi ra khỏi nhà vệ sinh.

Đặng Hồng Phi đợi đám người đi xa liền vội vàng vào nhà vệ sinh.

Tiết Nhất Nhất đang khó khăn đứng dậy, lưng quay về phía bồn rửa tay, cố gắng dùng mép gạch để mài đứt sợi dây trói trên cổ tay.

Đặng Hồng Phi chạy tới cởi sợi dây trên cổ tay Tiết Nhất Nhất rồi lại ngồi xổm xuống cởi sợi dây trên mắt cá chân cô.

Cổ tay, mắt cá chân, những vết hằn tím bầm.

Má có những dấu tay rõ ràng.

Tóc, quần áo hoàn toàn ướt sũng.

Đặng Hồng Phi: “Tiết Nhất Nhất, cậu có quần áo sạch không?”

Tiết Nhất Nhất gật đầu.

Cô quen chuẩn bị một bộ quần áo dự phòng ở trường, không ngờ gần đây đã dùng đến hai lần.

Đặng Hồng Phi lại lấy thuốc mỡ ra: “Tay, chân, và cả mặt cậu… bôi chút thuốc, tớ… tớ đi lấy quần áo cho cậu.”


Tiết Nhất Nhất suy nghĩ hai giây rồi gật đầu, đưa chìa khóa tủ đồ cho Đặng Hồng Phi.

Không đợi lâu, Đặng Hồng Phi mồ hôi nhễ nhại chạy về.

Sale quốc tế 25/9
Tiết Nhất Nhất đứng trước gương, chống tay lên bồn rửa ướt sũng, nhìn chằm chằm vào hình ảnh phản chiếu của mình.

Đặng Hồng Phi thoáng ngỡ ngàng, cảm thấy có gì đó lạnh lẽo. Nhưng khi Tiết Nhất Nhất quay người lại, nhìn cậu ta bằng ánh mắt dịu dàng, cậu ta chắc chắn rằng mình đã cảm nhận sai.

Cậu ta đưa quần áo sạch ra: “Mau thay đi, đừng để bị cảm.”

Tiết Nhất Nhất thay quần áo sạch, nhặt lại sách bút rơi vãi rồi đi ra khỏi nhà vệ sinh, ra hiệu ‘cảm ơn’ với Đặng Hồng Phi đang đợi ở cửa.

Đặng Hồng Phi vội vàng dùng vốn ngôn ngữ ký hiệu nghèo nàn của mình ra hiệu: “Không có gì.”

Tiết Nhất Nhất cười hiền với Đặng Hồng Phi, ra hiệu: “Có thể cho tôi số điện thoại của cậu không?”

Đặng Hồng Phi ngẩn người trong nụ cười của Tiết Nhất Nhất.

Tiết Nhất Nhất ra hiệu lại: “Không phải nói làm bạn sao? Số QQ cũng được.”

Đặng Hồng Phi hoàn hồn, đoán đại khái ngôn ngữ ký hiệu của Tiết Nhất Nhất, nhưng không dám chắc, đành ngượng ngùng gãi gãi sau gáy: “Ngôn ngữ ký hiệu của tớ mới chỉ học được chút ít, cậu nói gì tớ không hiểu.”

Tiết Nhất Nhất lật sách ra, cầm bút viết.

Hai người họ dần dần trò chuyện thường xuyên.

Đặng Hồng Phi rất đơn thuần, Tiết Nhất Nhất nghĩ vậy.

Cậu ta sẽ không ngần ngại chia sẻ hoàn cảnh gia đình của mình: bố mẹ ly hôn, mẹ cậu ta vất vả bán hàng ở chợ sớm để nuôi cậu ta.



Cậu ta cũng sẽ với tư cách là người đi trước, chia sẻ với cô làm thế nào để tránh bị bắt nạt nhiều nhất có thể, ví dụ như giảm thiểu tình trạng đi một mình, thường xuyên đến phòng giáo vụ, tốt nhất là kiếm một công việc bán thời gian.

Cậu ta còn lo lắng cô sẽ giống mình, nảy sinh ý nghĩ tự tử, khuyến khích cô hãy nhẫn nhịn, hãy chờ đợi, chờ đến khi tốt nghiệp là sẽ kết thúc…

Nhưng Đặng Hồng Phi không ngờ, Tiết Nhất Nhất không nhẫn nhịn nữa.

Buổi trưa ở nhà ăn, Tiết Nhất Nhất trước mặt mọi người lật đổ khay cơm của Trác Văn đang gây sự.

Lúc đó cả nhà ăn đều im lặng.

Trác Văn muốn lên dạy dỗ Tiết Nhất Nhất nhưng bị bạn bên cạnh khuyên can.

Giờ nghỉ trưa, Đặng Hồng Phi lén lút gửi cho Tiết Nhất Nhất mấy tin nhắn.

Đặng Hồng Phi nghi ngờ: [Hôm nay cậu sao vậy?]

Đặng Hồng Phi lo lắng: [Cậu không chịu nổi nữa à? Còn hơn một tháng nữa là thi đại học, nhẫn nhịn thêm chút nữa là qua, đừng làm chuyện dại dột!]

Đặng Hồng Phi: [Cô ta chắc chắn sẽ không tha cho cậu, cậu phải làm sao?]

Đặng Hồng Phi đưa ra ý kiến: [Hay là tớ nói với thầy Tôn, hôm nay cậu đi cùng tớ nhé?]

Nhìn thấy tin nhắn này, Tiết Nhất Nhất trả lời: [Trốn được hôm nay, không trốn được ngày mai.]

Sợ xảy ra chuyện, Tiết Nhất Nhất lại gửi tin nhắn: [Cậu đừng dính líu đến tớ, sẽ liên lụy đến cậu đấy.]

Đặng Hồng Phi vẫn câu nói đó: [Vậy cậu tính sao?]

Tiết Nhất Nhất: [Cậu không cần lo cho tớ.]

Đặng Hồng Phi: [Tớ thật sự rất lo cho cậu. [khóc][khóc][khóc]]

Tiết Nhất Nhất nhìn những lời nói và biểu cảm ngây ngô này: [Làm tốt việc của cậu đi, đây là cơ hội khó có được của cậu, cố lên!]

Đặng Hồng Phi: [Cùng nhau cố gắng!]

Buổi chiều, tiết học thứ hai.

Tiết Nhất Nhất cảm thấy điện thoại rung, cúi đầu nhìn rồi giơ tay ra hiệu đau bụng, muốn đi vệ sinh.

Sau khi giáo viên gật đầu, Tiết Nhất Nhất đứng dậy đi ra từ cửa sau lớp học.

Đi qua lớp 12A7, Tiết Nhất Nhất đi chậm lại.

Trác Văn ở lớp 12A7.

Tiết Nhất Nhất liếc mắt vào lớp học, đối diện với Trác Văn, khinh miệt và coi thường dời ánh mắt.

Rất nhanh, phía sau vang lên tiếng bước chân.

Tiết Nhất Nhất quay đầu, nhìn thấy Trác Văn và đám bạn của cô ta, hoảng hốt bỏ chạy.

Trác Văn và đám bạn đuổi theo không tha, thấy Tiết Nhất Nhất hoảng loạn chạy vào bể bơi vốn không có người liền cười toe toét.


Họ đóng cửa lớn của bể bơi, tự tin như thể bắt rùa trong chum.

Tiết Nhất Nhất nhanh chóng bị bắt được, bị giữ lấy cánh tay.

Trác Văn chế nhạo: “Trưa nay không phải rất lợi hại sao?”

Tiết Nhất Nhất tỏ ra không phục.

Trác Văn giơ tay định tát Tiết Nhất Nhất, tay dừng lại giữa không trung, nhìn bể bơi đầy nước bên cạnh, hạ tay xuống, nảy ra ý tưởng mới.

Họ đè Tiết Nhất Nhất nằm sấp bên bể bơi, ấn đầu cô xuống nước.

 

Nước tràn vào tai, mũi, miệng của Tiết Nhất Nhất, cô liều mạng giãy giụa, sóng nước từng đợt từng đợt dâng lên, cho đến khi gần kiệt sức mới được kéo lên.

Đợi cô hơi tỉnh táo lại bị nhấn vào trong nước.

Vài vòng như vậy, Tiết Nhất Nhất bị túm tóc đuôi ngựa kéo lên.

Lần này, không đợi cái tát của Trác Văn giáng xuống, Tiết Nhất Nhất phun một ngụm nước bể bơi trộn lẫn nước bọt về phía cô ta.

Sắc mặt Trác Văn khó coi đến cực điểm, túm lấy gáy Tiết Nhất Nhất ấn vào trong nước.

Thời gian trôi qua từng giây từng giây.

Trác Văn không có ý định dừng lại.

Người theo đuôi của Trác Văn thấy tình hình không ổn, sợ xảy ra chuyện, vội vàng kéo tay Trác Văn, nhỏ giọng khuyên: “Văn Văn, mau buông tay, sẽ chết người đấy!”

“Để nó thở một chút rồi lại làm!”

“Mau buông tay, Văn Văn, nó không động đậy nữa rồi…”

Mắt Trác Văn đỏ ngầu, không hề buông lỏng tay, gầm lên: “Con đ*! Mạng của thứ rác rưởi!! Chết cũng không ai quan tâm!!!”


Cùng lúc đó, một giọng nam kinh hoàng vang lên: “Các người đang làm gì vậy?!”

Tiếng hét vang dội trong nhà bơi âm u trống trải.

Trác Văn như tỉnh mộng, buông tay.

Tiết Nhất Nhất đã hoàn toàn không động đậy, đầu vẫn ngập trong nước bể bơi.

Cô gái bên cạnh vội vàng kéo Tiết Nhất Nhất lên.

Cô ngửa mặt lên, sắc mặt tái nhợt không chút sức sống.

Nhìn theo tiếng nói, một đoàn người từ tầng hai đi xuống, trong đó có lãnh đạo nhà trường, đại diện đoàn quan sát giao lưu từ trường trung học SBL Hồng Kông, lãnh đạo Sở Tuyên truyền thành phố Bắc Đô, lãnh đạo Sở Giáo dục thành phố Bắc Đô, và phóng viên ZY.

Trác Văn và đám bạn sợ đến ngẩn người, thấy Đặng Hồng Phi lao tới đầu tiên mới nghĩ đến việc bỏ chạy.

Đặng Hồng Phi chạy đến trước mặt Tiết Nhất Nhất, vừa chạm vào cánh tay cô, Tiết Nhất Nhất đã lật người tỉnh lại, phun ra một ngụm nước bể bơi lớn.

Tiếp theo là không ngừng ho.

Một đoàn người vây lại.

“Hiệu trưởng Đàm, đây là trường học do ông quản lý sao?!”

“Cái này… cái này…”

“Hiệu trưởng Đàm, xin hỏi trường của ông có thường xuyên xảy ra bạo lực học đường không? Nhà trường có tuyên truyền phòng chống bạo lực học đường cho học sinh không?”

“Đây là trường hợp cá biệt, chúng tôi chắc chắn sẽ xử lý nghiêm.”

“Báo cảnh sát, mau báo cảnh sát.”

“Còn không gọi xe cứu thương…”



Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị Truyện Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị Story Chương 14
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...