Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị

Chương 13

113@-

Tiết Nhất Nhất ngồi trên sofa ở sảnh tầng một của quán bar, một nữ phục vụ mặc vest gile tiến lại, cung kính đưa cho cô một túi giấy, nói rằng đó là số chip cô đã để quên.


Nữ phục vụ dẫn Tiết Nhất Nhất ra cửa, lên xe.


Không phải xe của Thi Cảnh, người lái xe cũng không phải Văn Hổ.


Sau khi xe đi xa Tiết Nhất Nhất mở túi giấy.


Bên trong là những tờ tiền đỏ rực.


Khoảng 10 vạn.


Tiết Nhất Nhất nhìn những tờ tiền đó, chậm rãi đóng túi giấy lại.


Xe dừng trước biệt thự nhà họ Thi, bảo vệ nhà họ Thi mở cửa xe cho Tiết Nhất Nhất, tài xế xuống xe lấy từ cốp sau ra mấy túi giấy lớn, bên trong là đồ cũ mà Tiết Nhất Nhất đã thay ra hôm nay.


Tiết Nhất Nhất không nhờ ai giúp, tự mình xách tất cả đồ đạc, đi vòng qua vườn hoa nhỏ vào nhà.


Vốn dĩ là để tránh sự chú ý với bộ đồ lộng lẫy này.


Thi Trạch đang ngồi trên chiếc ghế xích đu bằng mây trong vườn hoa nhỏ, 14 tuổi, ngũ quan đã bắt đầu hiện lên đường nét sắc sảo nhưng dáng vẻ vẫn còn là trẻ con, đang ngồi khoanh chân gặm táo.


Cậu nhìn thấy bộ dạng tay xách nách mang của Tiết Nhất Nhất, lên tiếng: “Chị Nhất Nhất, đi mua sắm cả đống à.”


Tiết Nhất Nhất nghe tiếng, khựng bước.


Thi Trạch: “Mẹ em đang ở phòng khách phụ, em thấy chị nên đi đường khác thì hơn.”


Tiết Nhất Nhất cười ngượng.


Về đến phòng, Tiết Nhất Nhất lấy ra chiếc hộp của mình từ trong tủ quần áo.


Chiếc hộp vuông vức, mua ở cửa hàng văn phòng phẩm, dùng một chiếc chìa khóa nhỏ để mở, bên trong toàn là tiền mặt.



Tiết Nhất Nhất đếm lại, cộng cả số tiền Thi Cảnh cho hôm nay, tổng cộng có gần 30 vạn.


Những năm ở nhà họ Thi, tiền tiêu vặt hàng tháng đều được chuyển đúng hạn, mỗi dịp lễ tết, khi ông cụ Thi chuẩn bị lì xì cho Thi Kỳ và Thi Trạch, Tiết Nhất Nhất cũng có một phần.


Về mặt này, cô không bị bạc đãi.


Nhưng ở lại nhà họ Thi không phải là kế lâu dài.



Kế hoạch ban đầu của Tiết Nhất Nhất là nhân cơ hội lên đại học để rời khỏi Bắc Đô.


Để không gây ra nhiều nghi ngờ, nguyện vọng một của cô sẽ điền vào một trường đại học ở Bắc Đô, nhưng cuối cùng vì trượt nguyện vọng mà đỗ nguyện vọng hai.


Điều then chốt của kế hoạch này là việc điền nguyện vọng và điểm thi đại học.


Lúc đó ở nơi khác, kho tiền nhỏ này sẽ là quỹ tự do của cô.


Giày nam nữ
Sau đó cô sẽ từ từ thoát khỏi nhà họ Thi.


Chính vì vậy, số tiền này không được gửi vào tài khoản, sợ bị người khác phát hiện.


Tiết Nhất Nhất xếp toàn bộ tiền vào chiếc hộp, khóa lại.


Kỳ thi đại học sắp đến gần nhưng Thi Cảnh đột nhiên tìm đến cô nói rõ là muốn cô ở lại Bắc Đô.



Ban đầu cô nghĩ người nhà họ Thi không quan tâm đến cô, đến lúc đó cô trượt nguyện vọng, diễn một màn buồn bã thất vọng thì sẽ không bị điều tra hay nghi ngờ gì.


Nhưng bây giờ, nếu Thi Cảnh cứ bám lấy không buông…


Tiết Nhất Nhất do dự, sợ rằng bước đi này sẽ trở thành một nước cờ mạo hiểm.


Đêm đó Tần Anh không gọi Tiết Nhất Nhất đến làm khó, những ngày sau cũng vậy.


Tiết Nhất Nhất cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.


Buổi trưa, nhà ăn của trường.


Tiết Nhất Nhất bưng khay cơm vừa mới lấy, đang tìm một chỗ trống để ăn.


Lối đi giữa các bàn ăn hẹp, trước mặt có một người đi tới, Tiết Nhất Nhất chủ động nép người sang một bên, kết quả vẫn bị va vào vai, nước canh trong bát nhỏ văng ra, làm bẩn cả mu bàn tay và giày của cô.


Giọng nữ vang lên: “Xin lỗi nhé, không cố ý.”


Giọng điệu nhẹ bẫng, chẳng có chút thành ý xin lỗi nào.


Tiết Nhất Nhất ngẩng đầu lên liền nhìn thấy Trác Văn.


Trác Văn xõa tóc, mái xéo, cài kẹp tóc pha lê trên tai, môi cong, mắt cong.


Tiết Nhất Nhất không quen biết Trác Văn, lần tiếp xúc duy nhất là vài ngày trước ở quán bar của Kỷ Chiêu Minh.


Nhưng cô không hề trêu chọc cô ta.



Trác Văn cười, nhún vai một cách khinh miệt, giơ tay cầm bát canh của Tiết Nhất Nhất, giơ qua đầu cô, chậm rãi đổ xuống.


Nước canh mặn chảy xuống, Tiết Nhất Nhất nhắm chặt mắt.


Cùng với tiếng bát canh rơi xuống đất, Trác Văn khoanh tay trước ngực: “Giờ thì là cố ý đấy.”



Trác Văn trút được một hơi bực tức rồi nghênh ngang rời đi.


Hôm đó ở quán bar cô ta bị Thi Cảnh tháo cằm, đưa thẳng về nhà.


Hành động này, ngoài việc không cho cô ta đến bệnh viện điều trị ngay để chịu khổ thêm, còn là lời cảnh cáo trực tiếp cho bố cô ta.


Hại cô ta bị bố đánh mắng.


Mắng cô ta ngu ngốc, quan hệ khó khăn lắm mới leo lên được với nhà họ Uông lại bị chính tay cô ta phá hỏng.


Đánh cô ta không biết điều, Tiết Nhất Nhất tuy là con riêng không ra được ánh sáng của nhà họ Thi nhưng dù sao cũng là người do Thi Cảnh mang đến, vậy mà cô ta cũng dám công khai làm mất mặt Thi Cảnh.


Trác Văn bị mắng bị đánh nhưng vì bị tháo cằm nên ngay cả khóc cũng không ra tiếng, hôm sau đến bệnh viện điều trị phải nghỉ ngơi mấy ngày mới đi học lại được.


Hôm nay ở nhà ăn gặp Tiết Nhất Nhất, nghĩ đến sự lạnh nhạt của bố, sự lải nhải của mẹ, và sự tủi thân của mình những ngày qua nên lập tức muốn trút giận.


Trác Văn dám làm như vậy, một là gây sự với Tiết Nhất Nhất ở trường sẽ không làm mất mặt bất kỳ ai trong nhà họ Thi.


Hai là biết được vị trí của Tiết Nhất Nhất ở nhà họ Thi từ Thi Kỳ, nhà họ Thi sẽ không ra mặt vì cô con gái riêng không ra được ánh sáng này.


Nghĩ vậy, đổ một bát canh lên đầu cô thật chưa đủ.


Nước canh trên mặt đã chảy hết, Tiết Nhất Nhất mở mắt ra, vẫn còn một ít nước canh dính trên mi mắt chảy vào làm cay mắt.


Cô chớp chớp mắt, đặt khay cơm xuống, lấy giấy ăn ra lau sạch nước canh còn sót lại trên mặt rồi bưng khay cơm rời đi, thậm chí còn nhớ nhặt bát canh dưới đất lên.


Những bạn học xung quanh và cả nhân viên nhà ăn đều làm như không thấy gì nhưng vẫn liếc nhìn theo sau lưng.


Tiết Nhất Nhất cũng đã từng là một trong những khán giả như vậy.


Tiết Nhất Nhất còn một bộ quần áo khác, sau khi tự mình thu dọn sạch sẽ cô thay vào.


Giờ thể dục, cuối giờ.


Tiết Nhất Nhất cùng một bạn nữ khác thu dọn bóng rổ.


Đột nhiên, một quả bóng ném rất mạnh vào sau gáy Tiết Nhất Nhất.




Tiết Nhất Nhất không đứng vững, ngã quỵ xuống đất, hai tay chống xuống đất, lòng bàn tay rớm máu.


Cô còn chưa kịp phản ứng đã nghe thấy tiếng Trác Văn từ phía sau: “Nhiều bóng thế này phải nhặt đến bao giờ? Bạn bè phải giúp đỡ nhau phải không? Vậy thì chúng ta giúp bạn Tiết Nhất Nhất đi.”


Trác Văn và đám bạn cười cợt trông rõ ràng là đang bắt nạt, từng người cúi xuống nhặt bóng rồi lần lượt ném mạnh vào ngườ Tiết Nhất Nhất.


Tiết Nhất Nhất bị ném ngã xuống đất, hai tay ôm đầu.


Ban đầu có hai bạn cùng lớp muốn lên ngăn cản nhưng sau tiếng ho nhẹ của Uông Vũ Đồng, họ quay đi giả vờ không thấy.


Trác Văn thấy thái độ của Uông Vũ Đồng, để cứu vãn quan hệ với nhà họ Uông, cô ta nhặt bóng lên ném mạnh hơn vào Tiết Nhất Nhất.


Tiết Nhất Nhất ôm đầu cuộn tròn dưới đất, mãi lâu sau không động đậy Trác Văn mới thôi.


Giờ tin học.


Sau giờ học, các bạn lần lượt rời đi.


Tiết Nhất Nhất mở trang web tìm kiếm thông tin về điểm chuẩn đại học những năm trước.


Cô không dám tìm kiếm những thứ này ở nhà vì sẽ để lại lịch sử duyệt web.


Đồng thời, cô âm thầm tính toán điểm số và việc điền nguyện vọng trong lòng.


Một giọng nam phía sau thắc mắc: “Cậu muốn thi vào Đại học Úc Nam à?”


Giọng nói này Tiết Nhất Nhất rất quen thuộc, gần đây thường xuất hiện bên tai cô.


Là Đặng Hồng Phi.


Tiết Nhất Nhất vội vàng đóng tất cả các trang web.


Đặng Hồng Phi tiếp tục hỏi: “Cậu tra điểm chuẩn ngành Khoa học và Công nghệ Máy tính là muốn đăng ký ngành này à?”


Tiết Nhất Nhất tắt máy tính, thu dọn đồ đạc.


Đặng Hồng Phi phân tích: “Tiết Nhất Nhất, ngành này triển vọng thật sự không tệ, nhưng điểm của cậu có thể…”


Cậu ta ngập ngừng.


Tiết Nhất Nhất không để ý, đứng dậy định đi.


Đặng Hồng Phi đi theo Tiết Nhất Nhất, bỗng nhiên hiểu ra: “Đúng rồi! Cậu đã nói với tớ, ngoài điểm thi đại học, các điểm thi thử khác đều không có ý nghĩa, vậy nên cậu vẫn luôn giấu—”




Tiết Nhất Nhất nhìn chằm chằm Đặng Hồng Phi, mặt lạnh mắt trong, như dùng một con dao băng vạch ra ranh giới giữa hai người.


Hai giây.


Tiết Nhất Nhất dời ánh mắt, quay người rời đi.


Đặng Hồng Phi lại đi theo, nhìn những vết bầm tím trên cánh tay Tiết Nhất Nhất, đưa lọ thuốc mỡ: “Tớ thấy cậu bị thương, muốn…”


Không đợi Đặng Hồng Phi nói xong, Tiết Nhất Nhất quay người, lạnh lùng ra hiệu: “Tôi không cần!”


Tiết Nhất Nhất vừa định đi, Đặng Hồng Phi đã lách người chặn lại, cậu ta nhìn cô, dùng ngôn ngữ ký hiệu ra hiệu: “Chúng ta làm bạn được không?”


Tiết Nhất Nhất sững sờ một lúc.


Cậu ta… đã học ngôn ngữ ký hiệu?


Đặng Hồng Phi vội vàng ra hiệu lại: “Tớ thật lòng muốn làm bạn với cậu, được không?”


Mi mắt Tiết Nhất Nhất run rẩy một cái, khôi phục lại vẻ mặt lạnh lùng, ra hiệu: “Cậu bị bắt nạt còn chưa đủ à, vẫn chưa học được 5 chữ ‘ít quản chuyện bao đồng’ sao?”


Mắt Đặng Hồng Phi nhìn chằm chằm vào bàn tay đang múa của Tiết Nhất Nhất, vội vàng nói: “Chậm… cậu chậm một chút, tớ… tớ không hiểu lắm.”


Tiết Nhất Nhất hít một hơi, ra một cử chỉ đơn giản: “Không!”


Rồi quay người bỏ đi.


Bao nhiêu năm qua, Đặng Hồng Phi là người đầu tiên muốn làm bạn với Tiết Nhất Nhất.


Nhưng người này lại không thông minh – lại đi kết bạn với một người trong hoàn cảnh như cô.


Giữ mình an toàn mới là cách sống của kẻ khôn ngoan.


Lại còn học ngôn ngữ ký hiệu.


Đúng là đồ mọt sách.


Tiết Nhất Nhất đi trên hành lang, đang suy nghĩ thì bị một cánh tay đột nhiên xuất hiện kéo vào nhà vệ sinh.


Cửa nhà vệ sinh đóng sầm lại.


Mấy người phối hợp ăn ý, đẩy ngã Tiết Nhất Nhất xuống đất.


Một người trói hai chân, một người trói hai tay, một người nhét một cục giấy bài tập vo tròn vào miệng Tiết Nhất Nhất.


Mọi thứ diễn ra thuần thục.


Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị Truyện Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị Story Chương 13
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...