Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị

Chương 10

107@-

Lời của Triệu Lão Tam vừa dứt, Thi Cảnh ngước mắt lên.


Ánh nhìn lạnh lẽo còn đáng sợ hơn cả câu ‘tháo cằm’ lúc nãy.


Nhưng Triệu Lão Tam cũng không phải kẻ dễ bị dọa.


Không khí trên bàn trở nên vi diệu.


Người phụ nữ thấy tình hình, nũng nịu chuyển hướng căng thẳng: “Thiếu gia Triệu, anh không được nhìn người khác đâu~”


Triệu Lão Tam cũng cưng chiều đáp lại: “Chỉ nhìn em thôi, được chưa?”


Kỷ Chiêu Minh đứng bên trái Thi Cảnh, tay tùy ý cầm ly rượu trong suốt, đánh giá cô gái bên quầy bar.


Ban đầu anh ta cho rằng Thi Cảnh chỉ là không hài lòng với Uông Minh Hoa nên tùy tiện mang một người đến để chọc tức nhưng bây giờ xem ra cô gái đó cũng có sức nặng nhất định.


Kỷ Chiêu Minh đặt cổ tay lên vai Thi Cảnh, hỏi: “Thi Nhị, cô bé đó cậu quen ở đâu vậy?”


Thi Cảnh gập những lá bài trên tay lại nhét vào lòng bàn tay: “Sao?”


Kỷ Chiêu Minh cười đầy ẩn ý: “Đừng nói với tôi là cậu đổi khẩu vị rồi nhé?”


Thi Cảnh ngẩng đầu, đường viền hàm sắc cạnh, giọng điệu bông đùa: “Khẩu vị của tôi là gì?”


Kỷ Chiêu Minh nói nhỏ: “Cậu không hài lòng với đại tiểu thư Uông à?”


Thi Cảnh hơi nhướng mày, không tỏ ý kiến.


Kỷ Chiêu Minh: “Cho nên… tùy tiện tìm một cô bé?”


Đây là lời giải thích hợp lý nhất mà Kỷ Chiêu Minh có thể nghĩ ra.


Thi Cảnh ném những lá bài trên tay: “Không phải tùy tiện.”



Anh ta liếc nhìn Tiết Nhất Nhất, hào phóng nói cho mọi người biết tên cô: “Tiết Nhất Nhất.”


Trên bàn im lặng một lúc, có người nghĩ ra điều gì đó buột miệng: “Vậy không phải là con riêng của anh cả cậu sao…”


Người đó nhận ra không ổn, sửa lại: “Thì ra là cháu gái của Nhị gia.”



Thi Cảnh cảm thấy chói tai: “Cô ấy họ Tiết, tôi họ Thi, cô ấy có quan hệ quái gì với tôi?”


Lời này lọt vào tai mọi người lại là điều bình thường, dù sao thì ai lại muốn thừa nhận thân phận con riêng trong gia tộc?


Một ván mới lại bắt đầu.


Lượt chia bài cuối cùng, người ngồi đối diện Thi Cảnh gõ gõ bàn, mở lời: “Hay ván này chúng ta cược thứ khác đi?”


Tưởng có trò vui mới, mọi người ‘rửa tai lắng nghe’.


Shopee sale đỉnh nóc 25/9
Người đó nói: “Tôi có một kho hàng toàn vật tư y tế, hôm nay ai thua thì tìm đường giúp tôi xử lý số hàng đó nhé?”


Mọi người nghe vậy cười một tiếng, không ai đáp lời.


Đây là sân nhà của Kỷ Chiêu Minh, tự nhiên anh ta phải ra mặt chủ trì: “Đỗ tổng, chúng tôi làm gì có mối quan hệ như cậu, chỗ vật tư đó vẫn nên để cậu tự xoay xở thì hơn!”


Đỗ Duy nhắc chuyện này cũng không tự tin, hoàn toàn là không còn cách nào khác, nhân lúc mọi người đang cao hứng trên bàn cược, nghĩ rằng biết đâu được.


Nhưng đám thiếu gia này dù chơi thì chơi nhưng tinh ranh lắm.


Tất nhiên cũng có người không tinh.


Nhưng những người không tinh đó từ nhỏ đã được gia đình dặn dò: tiền trong nhà cứ tiêu thoải mái nhưng tuyệt đối không được kinh doanh vớ vẩn, khởi nghiệp linh tinh!


Đỗ Duy là một ví dụ sống.


Đỗ Duy chính là một ví dụ sống.


Không có năng lực lại cứ thích ôm việc lớn, thấy ngành y tế có thể kiếm lời lớn liền liều mạng chen chân vào. Muốn làm nên chút thành tích để nở mày nở mặt, kết quả là đầu năm gặp trận bão tuyết hiếm thấy, mất điện, mất nước, đường sá bị chặn khiến thuốc hỏng hết, thiệt hại rơi hết vào đầu.


Kỷ Chiêu Minh đã nói đến đây, Đỗ Duy cười gượng: “Nói đùa thôi, ván này các cậu có theo không?”


Hai người theo.


Thi Cảnh đang định ra bài, Uông Minh Hoa cầm một ly rượu cao cổ đi tới.


Người vốn đứng bên phải Thi Cảnh ‘quan sát trận đấu’ chủ động nhường chỗ chờ xem kịch vui.



Ly rượu cao cổ đặt trước mặt Thi Cảnh, được những ngón tay sơn móng màu đỏ sẫm cầm lấy.


Thi Cảnh ngẩng đầu, giọng điệu cà lơ phất phơ: “Đại tiểu thư Uông có việc gì à?”



Uông Minh Hoa hơi nhún vai: “Cảm thấy pha chế rượu thú vị, vừa thử một chút, anh nếm giúp được không?”


Lời này vừa lịch sự vừa chừng mực, vô cùng phóng khoáng.


“Trong nhà có quy định…” Thi Cảnh liếc nhìn ly rượu của Uông Minh Hoa, tỏ vẻ khó xử nói tiếp, “Thứ đã rời khỏi tầm mắt thì không cho vào miệng.”


Đúng là có quy định này.


Nhưng quy định gì thì quy định, chẳng qua cũng chỉ là nhìn người mà đối xử.


Mọi người đều biết rõ, anh chính là không nể mặt Uông Minh Hoa.


Thi Cảnh làm ra vẻ tạ lỗi: “Đại tiểu thư Uông, xin thứ lỗi.”


Tất cả mọi người đều đang nhìn.


Bao gồm cả những người bên quầy bar.


Uông Minh Hoa suýt nữa đã hất ly rượu vào đầu Thi Cảnh nhưng đã nhịn được.


Cô ta xoay nhẹ ly rượu trong tay: “Vậy anh đã bỏ lỡ ly rượu ngon nhất đêm nay rồi.”


Thi Cảnh không hề bắt sóng, tiếc nuối ‘chậc’ một tiếng: “Tiếc quá, tiếc quá.”


Uông Minh Hoa tự mình nhấp một ngụm rượu ngon, dập tắt lửa giận, nụ cười lại hiện trên môi, giọng điệu thân mật: “Thế nào, thắng chưa?”


Triệu Lão Tam cướp lời: “Hôm nay anh Cảnh thiếu người đẹp bên cạnh, vận may không tốt, nhưng đại tiểu thư Uông đến rồi, không chừng có thể giúp đổi vận.”


Triệu Lão Tam đang cố ý gây sự.


Nhưng Uông Minh Hoa không biết, đang định bảo người mang một chiếc ghế lại.


Thi Cảnh nghiêng đầu, một đôi mắt sắc bén xuyên thẳng qua ánh đèn nhìn về góc tối nhất của quầy bar.



Tiết Nhất Nhất vốn đã luôn nhìn chằm chằm Thi Cảnh, lập tức bốn mắt nhìn nhau.


Thi Cảnh khẽ cong ngón tay, ngồi thẳng dậy, đẩy ra một nửa số chip trước mặt: “Theo.”


Anh chắc chắn người sẽ đến.


Uông Minh Hoa một tay cầm ly rượu, một tay khoanh dưới ngực, nghiêng người nhìn Tiết Nhất Nhất đang đi tới.



Thi Cảnh: “Đại tiểu thư Uông, phiền cô nhường một chút.”


Tiết Nhất Nhất nghiêng người chen vào bên cạnh Thi Cảnh, sắc mặt Uông Minh Hoa không giữ được nhưng vẫn phải lùi lại hai bước.


Thi Cảnh vỗ vỗ vào tay vịn tròn của chiếc ghế bành, ra hiệu cho Tiết Nhất Nhất.


Dưới ánh mắt của mọi người, Tiết Nhất Nhất khẽ hít một hơi, nhẹ nhàng ngồi lên.


Cả người Thi Cảnh nghiêng sang tựa vào tay vịn.


Những sợi tóc cứng của người đàn ông cọ vào làn da non mềm trên cánh tay cô gái.


Mập mờ.


Khác với sự cứng đờ của Tiết Nhất Nhất, Thi Cảnh lại rất tự nhiên, anh không nhìn ngang liếc dọc, giơ tay trái lên, trong lòng bàn tay là mấy lá bài gập lại, đưa lên cao: “Cháu gái nhỏ, thổi một cái đi.”


Tiết Nhất Nhất khựng lại nửa giây, cúi người, khẽ thổi một cái.


Hương thơm mềm mại ngọt ngào lấn át cả mùi rượu và khói thuốc.


Thi Cảnh cảm thấy… thơm không chịu nổi.


Thế là anh ngước mắt lên, đối diện với một đôi mắt màu hổ phách.


Giữa chốn đèn rượu xa hoa, vẫn trong veo như hổ phách, lấp lánh như sao trời.



Tiết Nhất Nhất bị Thi Cảnh nhìn chằm chằm, tự hiểu theo cách của mình, lại cúi đầu, thổi mạnh thêm lần nữa.


Thi Cảnh không nhịn được cười, cũng thu lại ánh mắt.


Anh chậm rãi lật lá bài thứ năm.


Tiết Nhất Nhất ngồi gần, chưa kịp nhìn rõ hoa văn lá bài đã bị người đàn ông lướt tay tung ra.


Từng lá bài lật ngửa.


“Má nó! Thùng phá sảnh!!” Ai đó hét lên.


Mọi người lần lượt bỏ bài.


Không lâu sau, trước mặt Thi Cảnh đã chất thành đống các loại chip.



Đây là thùng phá sảnh đầu tiên xuất hiện trong ngày hôm nay.


Có người trêu chọc: “Thi Nhị, cho tôi mượn chút may mắn của tiểu thư Tiết được không?”


Thi Cảnh không đáp lời, gọi tên Tiết Nhất Nhất, nhướng mày: “Tay.”


Tiết Nhất Nhất không hiểu gì nhưng ngoan ngoãn đưa tay trái ra.


Thi Cảnh vơ một chồng chip đặt lên.


Tiết Nhất Nhất nhận ra ý đồ của Thi Cảnh, lập tức ngửa lòng bàn tay nhận lấy chồng chip.


Những con chip nặng hơn tưởng tượng.


Tiết Nhất Nhất chưa kịp phản ứng, Thi Cảnh lại vơ thêm một chồng nữa.


Tiết Nhất Nhất dùng hai tay nhận lấy, ôm vào lòng.


Có người cười: “Xem ra thùng phá sảnh này cũng không rẻ nhỉ.”


Dường như tâm trạng Thi Cảnh rất tốt, tiện tay cầm ly rượu, như thể dỗ trẻ con xong rồi đuổi đi: “Đi chơi đi.”


Rượu trong ly, một hơi cạn sạch.


Thi Cảnh liếc thấy bóng dáng chướng mắt bên cạnh, giọng khàn khàn gọi: “Tiết Nhất Nhất.”


Cơ thể vừa đứng thẳng của Tiết Nhất Nhất lại cúi xuống chờ lệnh.



Thi Cảnh lắc lắc ly rượu trong tay: “Lấy cho tôi chút rượu.”


Trên bàn rõ ràng có rất nhiều rượu, đủ các loại.


Thi Cảnh: “Lấy chút gì mới lạ nếm thử xem.”


Nói rồi anh hất cằm về phía quầy bar.


Người phản ứng nhanh hơn Tiết Nhất Nhất là Uông Minh Hoa.


Cô ta uốn éo rời đi.


Nếu như lúc nãy Thi Cảnh từ chối rượu của cô ta là không nể mặt thì lần này… chính là đang tát vào mặt cô ta.


 


Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị Truyện Lửa Hoang Câm Lặng - Toàn Nhị Story Chương 10
10.0/10 từ 26 lượt.
loading...