Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ

Chương 183: Chính là hôm nay


Xung quanh vang lên bốn tiếng "a", ngay cả bác Trương trong bếp cũng làm rơi cả dao xuống đất.


Yến Lạc dùng một cái ôm chặn hết những lời tôi chưa kịp nói, bàn tay siết chặt lấy tôi, ép mặt tôi vào ngực anh.


"Anh nhất định sẽ đưa em về nhà, Liên Hà, đợi anh nhé." Anh v**t v* lưng tôi, động tác dùng sức đến mức khiến tôi thấy đau: "Không cần mười năm đâu ... bảy năm, không, năm năm thôi ... năm năm anh sẽ đón em về."


Mẹ tôi nghẹn ngào: "Yến Lạc, không phải một trăm đâu, là sáu trăm..."


"Mẹ!" Tôi ngắt lời bà, đẩy Yến Lạc ra, giơ tay trái lên: "Tôi không về! Tôi và Cư Diên đã đính hôn, sắp kết hôn rồi."


Mẹ Yến kinh hãi đến mức há hốc miệng: "Tiểu Hà, con với Cư Diên ... chẳng phải cậu ta là con riêng của Vân Trang sao? Gần ba mươi rồi đấy!"


Yến Lạc nhìn chằm chằm vào chiếc nhẫn trên tay tôi, vẻ đau đớn và bối rối trên mặt dần hóa thành tĩnh lặng: "...Ra là vậy."


Tôi hạ tay xuống, cắn răng nói với người nhà họ Yến: "Chú dì, từ giờ xin đừng đến nữa. Cư Diên không thích con qua lại với mọi người nhiều đâu."



Rồi tôi nhìn sang Yến Lạc: "Chúng ta đã chia tay rồi, anh cũng đừng đến làm phiền tôi nữa. Anh hãy học hành cho tốt, làm việc chăm chỉ, đối xử tốt với chú dì ... họ đã khổ cả đời rồi."


Mẹ Yến còn định nói thêm gì đó, nhưng Yến Lạc đặt tay lên vai bà, chỉ gật đầu với tôi: "Được, bọn anh đi. Liên Hà, em cũng phải giữ gìn sức khỏe. Nhớ lời anh."


Chiếc xe Didi từ từ rời đi.


Bố mẹ tôi tiễn họ ra, trở lại thì thấy tôi ngồi bệt trên ghế sofa, sắc mặt trắng bệch. Hai người ngồi xuống hai bên, cùng thở dài.


Bác Trương bưng đĩa hoa quả ra, định hỏi lại thôi, rồi lặng lẽ lui xuống.


Mẹ tôi lấy khăn giấy lau nước mắt: "Thôi, nói rõ ràng cũng tốt. Mấy hôm nay họ cứ hỏi về con, mẹ cũng chẳng biết trả lời sao cho phải."


Bố tôi cầm tờ giấy nợ trên bàn, gấp lại đưa cho tôi: "Tiểu Hà, con cất đi. Họ thương con như vậy, điều họ sợ nhất là còn nợ con..."


Tôi đứng dậy: "Con không muốn nhìn thấy nó. Hai người giữ đi, con lên phòng nằm một lát, đừng gọi con."


Lên đến tầng hai, tôi nghe thấy tiếng cửa phòng Cư Bảo Các khép lại khe khẽ.



Cứ mách đi, cũng chẳng sao.


Tôi ở trong căn phòng nhỏ của Vân Trang, vừa ngả xuống giường là không còn sức cử động. Ngủ không nổi mà dậy cũng không được.


Tôi không dám nhớ đến vẻ mặt của người nhà họ Yến khi rời đi. Chỉ cần nghĩ đến chiếc xe Didi đó thôi, tim tôi đã như bị dao cắt.


Mẹ tôi lên xem mấy lần, sợ tôi lại nghĩ quẩn như chị gái năm xưa.


Trời dần tối, ngoài cửa sổ lóe lên ánh đèn xe, Cư Diên đã tan làm.


Cư Bảo Các tíu tít chạy ra đón, miệng gọi "anh ơi, anh ơi".


Không lâu sau, Cư Diên lên thẳng lầu, đẩy cửa phòng tôi, bật đèn rồi ngồi xuống mép giường. Anh chạm trán tôi, thấy không sốt thì vỗ nhẹ lên đầu tôi: "Xuống ăn cơm."


Tôi cố gượng ngồi dậy, đôi chân nặng trĩu, không sao xỏ nổi dép.


Ngồi bên mép giường, tôi yếu ớt nói: "Tôi không muốn xuống, không muốn ăn."



"Không được."


Anh ta quỳ một gối xuống, tự tay giúp tôi mang dép, rồi nắm lấy tay gần như ép tôi phải đi theo.


Trong phòng ăn chỉ có tôi và anh, còn Cư Bảo Các thì đang hả hê chờ xem kịch.


Sau khi gặp lại nhà họ Yến, bố mẹ tôi đều chẳng còn tâm trạng ăn uống, Cư Diên cũng không gọi họ xuống.


Cả bàn cơm yên tĩnh lạ thường.


Khi bữa ăn kết thúc mà chẳng có chuyện gì xảy ra, Cư Bảo Các bèn nhắc nhở Cư Diên: "Anh ơi, hôm nay Liên Hà ôm một người tên Yến Lạc đấy! Chị ta trơ trẽn như vậy, sao anh còn chưa dạy cho chị ta một bài học..."


Cư Diên liếc nó một cái, thằng nhóc lập tức im bặt, co giò chuồn mất.


Anh ta lại nhìn tôi: "Tối nay sang phòng chính."


Tôi cúi đầu: "Có thể để hôm khác không? Bố mẹ tôi còn ở đây..."


Anh ta nâng cằm tôi lên, ánh mắt lạnh lùng nhìn xuống: "Không. Là tối nay."



Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ Truyện Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ Story Chương 183: Chính là hôm nay
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...