Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Chương 152: Đèn vẫn sáng
Thang máy khép cửa đi lên, tôi liều mạng đẩy anh ta ra, dùng mu bàn tay chà mạnh lên môi: "Ghê tởm! Ghê tởm quá!"
Đồ b**n th**, đồ vô lại!
Sao anh ta có thể hôn tôi ngay ở chỗ này!
Lỡ mà bị người khác nhìn thấy thì phải làm sao!
Anh ta có thể phủi mông bỏ đi, còn tôi thì vẫn phải tiếp tục sống ở đây!
Cư Diên thuận thế lùi lại hai bước, dựa lưng vào vách thang máy, nhìn tôi cười cợt.
Nhà tôi ở tầng bốn, thấy sắp đến nơi, tôi vội vã bấm nút tầng một, tầng hai, tầng ba.
Tôi tuyệt đối không muốn đi về nhà cùng anh ta!
Thang máy dừng ở tầng ba, một bà lão mới từ quê chuyển lên đẩy xe gấp vào, định đi nhặt ve chai. Lợi dụng lúc bà đưa xe vào, tôi nghiêng người chen ra khỏi thang máy, lao thẳng xuống cầu thang, chạy vội xuống dưới.
Cư Diên bị chiếc xe chặn lại, đành cùng bà lão đi tiếp lên tầng bốn.
Tôi phóng ra khỏi hành lang, chạy thẳng đến nhà Yến Lạc. Sợ Cư Diên đuổi theo, tôi không dám đợi thang máy, chạy một mạch lên tầng bảy.
Đứng trước cửa nhà anh, tim tôi như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực.
Mẹ Yến mở cửa, ngạc nhiên hỏi: "Tiểu Hà, sao lại quay về nữa rồi? Còn mệt thế này?"
Tôi mệt đến mức không nói nổi, đôi chân run lẩy bẩy bước vào.
Chỉ khi cả người đứng gọn trong nhà họ Yến, tôi mới thấy an tâm, ngồi phịch xuống ghế thay giày: "Dì ơi, bố mẹ con đều không ở nhà ... con muốn ở đây... chờ Yến Lạc về..."
Mẹ Yến mỉm cười: "Ở nhà một mình nên sợ à? Thế thì xem tivi đi, dì gọt ít hoa quả cho."
Tôi xua tay: "Không cần đâu ạ, dì đừng bận tâm, mau ngồi nghỉ đi..."
Hôm nay Yến Lạc còn về muộn hơn hôm qua, tận mười giờ mới về đến nhà.
Mọi người đều ngủ cả rồi, Cà Ri cũng đã về ổ, chỉ còn tôi ngồi phòng khách chờ.
Anh vào nhà, trên người toàn mùi rượu, bước đi loạng choạng. Thấy tôi ra mở cửa, anh cười ngốc nghếch, ánh mắt sáng long lanh: "Liên Hà."
Nói rồi anh tháo balo, dựa hẳn vào vai tôi, lại gọi: "Liên Hà."
Tôi đỡ anh ngồi xuống, rót cốc nước đưa cho: "Nhỏ giọng thôi, mọi người đều ngủ cả rồi. Sao anh lại đi uống rượu thế?"
Yến Lạc ngà ngà, nói đứt quãng: "Khách hàng ... ép uống ... không uống thì ... không ký ... Hôm nay ... anh lấy được ... chín nghìn ... chia em ... một nửa..."
Tôi nghe mà lòng chua xót.
Say đến mức này rồi vẫn còn nhớ chia tiền cho tôi.
Anh uống xong nước, ngả người trên vai tôi, thì thào: "Trả hết ... một triệu ... chúng ta sẽ ... khụ! Khụ khụ khụ..."
Anh Khởi lăn xe lăn ra, thấy vậy hơi ngạc nhiên: "Uống say rồi à?"
"Vâng, bị khách hàng chuốc ... Haizz..."
Tôi dìu Yến Lạc vào phòng rồi nói với Anh Khởi: "Em về trước, mai lại qua."
Anh Khởi bảo: "Không phải em sợ ở một mình sao? Ngủ tạm phòng anh đi, anh ngủ với Yến Lạc."
Phòng anh được thiết kế không có rào cản, tôi đâu nỡ chiếm chỗ, vội đẩy anh trở lại: "Không cần đâu! em không sao, anh nghỉ sớm đi!"
Muộn thế này rồi, chắc Cư Diên cũng về rồi nhỉ?
Không được, chỉ còn cách thuê nhà nghỉ thôi.
Haizz, Cư Diên chết tiệt, hại tôi có nhà mà chẳng dám về.
Xuống lầu, tôi vô tình ngẩng đầu lên, thấy đèn nhà mình sáng.
Sao không nói với tôi một tiếng.
Tôi thở phào, gọi điện cho bố, nhưng máy báo bận liên tục.
Nửa đêm bố tôi còn nói chuyện với ai nhỉ?
Đến cửa, tôi lục tìm chìa khóa.
Lạ thật, chìa khóa đâu? Rơi ở nhà Yến Lạc rồi à?
Thôi, mai lấy sau.
Tôi đang định gõ cửa gọi bố mẹ thì cửa trong bật mở. Qua lớp cửa sắt chống trộm, Cư Diên đứng bên trong, cầm chìa khóa của tôi, trên mặt thoáng nụ cười chế giễu.
"Làm rơi chìa khóa mà cũng chẳng biết, bất cẩn thế này thì không tốt đâu."
Tôi chết lặng, đứng chôn chân tại chỗ. Trong đầu hoàn toàn trống rỗng, bên tai chỉ còn tiếng tim đập chậm rãi, rõ ràng như hồi chuông báo tử.
Cốc. Cốc. Cốc.
Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Đánh giá:
Truyện Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Story
Chương 152: Đèn vẫn sáng
10.0/10 từ 12 lượt.
