Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ

Chương 151: Nhân hậu


Cà Ri được gửi ở nhà chị họ của Yến Lạc.


Nhà chị là khu tập thể cũ. Khi tôi đến, Cà Ri bị buộc ngoài lan can cầu thang. Bộ lông vốn bóng mượt nay đã xám xịt, bết lại thành từng búi.


Nó ủ rũ nằm bẹp dưới đất, bên cạnh là cái bát inox bẩn thỉu, trong đó đựng mớ cơm thừa canh cặn, trên miệng bát còn có hai con ruồi vo ve.


Thấy tôi, ban đầu nó còn ngỡ ngàng, sau đó bất chợt lao tới, vừa kêu vừa sủa, cái dây trói cổ căng cứng lại.


Tôi đau lòng, vội vã đến gỡ dây. Cà Ri r*n r* vùi vào ngực tôi, điên cuồng l**m tay tôi.


Trong phòng truyền ra tiếng đàn ông cộc cằn: "Mẹ kiếp! Ồn chết được! Gào nữa tao thịt mày!"


Cà Ri sợ hãi rúc vào lòng tôi, không dám kêu thêm.



Có tiếng dép lê loẹt quẹt, cửa bật mở, một gã đàn ông trung niên râu ria xồm xoàm, người sặc mùi mồ hôi xuất hiện.


Hắn thấy tôi với Cà Ri thì sững lại, rồi trợn mắt: "Mày là ai? Định trộm chó à?"


Tôi đáp: "Tôi là Liên Hà, bạn của Yến Lạc, tới đón Cà Ri về. Chắc anh ấy có nói với nhà mình rồi phải không?"


Nghe vậy, hắn bớt cảnh giác, xoa cằm: "À, thì ra mày là Liên Hà. Tao là anh rể nó, chị nó đi chợ rồi. Vào ngồi chút đi."


Rồi còn thêm câu: "Đừng dắt chó vào, bẩn lắm."


Trong nhà chỉ có hắn, tôi nào dám vào: "Thôi anh rể, tôi còn có việc, tôi về trước."


Rời khỏi đó, tôi nhắn ngay cho Yến Lạc, rồi đưa Cà Ri đi tắm gội, chăm sóc.


Nhà anh gửi nuôi có trả tiền, còn mua sẵn đồ ăn, lót vệ sinh, vậy mà mới một tháng Cà Ri đã bị biến thành chó giữ cửa.



Sau khi tân trang lại cho Cà Ri, tôi còn mua thêm mấy que kẹo, vừa cho ăn vừa dẫn nó về nhà họ Yến.


Vừa về tới, nó đã ngửi thấy hơi người lạ, lần theo đến cửa phòng anh Khởi, sủa vài tiếng.


Anh Khởi mới chỉ xem ảnh của Cà Ri. Nhưng khi anh quay người lại thì nó không hề thấy xa lạ, anh còn mỉm cười gọi: "Cà Ri, lại đây."


Cà Ri do dự một chút, thấy tôi gật đầu thì rón rén bước đến, ngửi ngửi tay chân anh, rồi bất ngờ nhảy tót lên người anh, hít ngửi rồi l**m khắp mặt khắp tay.


Anh Khởi v**t v* cái đầu nhỏ của nó, mắt rủ xuống, giọng vô cùng dịu dàng: "Chị Tiểu Hà đưa em đi tắm rồi phải không, thơm quá. Đã ăn chưa? Có muốn ăn xúc xích không..."


Cà Ri hưởng thụ, cứ thế làm nũng trong lòng anh.


Tôi đứng ở cửa, nhìn cảnh anh v**t v* chó, trong lòng bỗng mềm nhũn.


Tôi vốn nghĩ anh Khởi là kiểu người lý trí, không ngờ cũng có một mặt dịu dàng như vậy, chẳng trách chị gái tôi lại chọn anh.



Haiz...


Có những chuyện thật sự không thể nghĩ nhiều, nghĩ đến chỉ thấy khó mà sống nổi.


Thừa lúc một người một chó đang vui đùa, tôi lặng lẽ quay về phòng làm việc.


Hôm nay Yến Lạc lại về muộn. Tôi ăn cơm tối ở nhà anh xong, vừa xoay chìa khóa trong tay vừa đi về.


Tối nay vẫn muốn Yến Lạc qua ngủ cùng, nhưng tốt nhất anh nên mang theo vài bộ đồ để thay.


Sáng nay anh mặc đồ của bố tôi, đứng cạnh tôi mà cứ có cảm giác như bố đang nhìn chằm chằm vậy.


Tôi bước vào thang máy, cửa sắp khép lại thì một bàn tay lớn chặn lại.


Cửa hé mở, tôi thấy Cư Diên mặt không biểu cảm đứng đó, tim tôi chấn động: "Anh ... sao lại..."


Anh ta bước vào, lập tức ép tôi vào góc, nâng cằm tôi lên rồi cúi xuống hôn.



Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ Truyện Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ Story Chương 151: Nhân hậu
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...