Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ

Chương 145: Anh là đồ rác rưởi


Bóng đen nặng nề cùng đôi môi lạnh lẽo khiến tôi run rẩy, tôi lập tức đá mạnh về phía bác Trương bên cạnh.


Bác Trương "á" một tiếng ngồi bật dậy, còn cái bóng đen trước mắt tôi thì lập tức biến mất.


Thì ra là mơ.


Sợ muốn chết.


Bác Trương xoa xoa đầu gối, nhìn sắc mặt tôi rồi hỏi: "Cháu mơ thấy ác mộng à?"


Tôi lau mồ hôi trên mặt: "Vâng, ác mộng."


Bác Trương thở dài, giọng đầy cảm khái: "Nhà này rộng quá, chẳng có hơi người, nhìn thôi đã thấy âm u. Hồi ông cụ Cư còn sống thì tôi hay mơ thấy ông ta gọi mình, cứ như ma vậy. Nếu không vì lương cao, tôi bỏ đi từ lâu rồi."


Bà ấy cũng cỡ tuổi mẹ tôi, tôi hỏi: "Thế sau này bác còn làm ở đây nữa không?"



Bác Trương thở dài: "Thật ra tôi chẳng muốn làm nữa, nhưng nghĩ đến ơn nghĩa với phu nhân, lại lo cho Bảo Các. Tôi mà đi thì ai hầu hạ nổi vị tổ tông này? Giờ thuê bảo mẫu mới thì biết đâu mà lần, lỡ gặp người xấu bụng thì không biết sẽ dạy dỗ nó thành thế nào. Tôi vốn mong Cư Diên quay về chăm em trai, nhưng cậu ta thì chán ghét Bảo Các lắm..."


Nói tới đây, bà bỗng quay sang nhìn tôi, mắt sáng rực: "Tiểu Hà, hay là cháu ở lại chăm nó đi! Nhà này trả lương thế này này..."


Bà giơ ba ngón tay, tiếp tục thuyết phục tôi: "Nhiều hơn làm công bình thường nhiều lắm! Không chỉ đóng bảo hiểm đầy đủ, Tết nhất còn có lì xì! Việc nhà không muốn làm thì gọi người theo giờ, bình thường chỉ cần trông Bảo Các với nấu nướng vài món. Cháu lại là chị ruột nó, tiền này mà không lấy thì ai lấy chứ..."


Bà nói say sưa đến mức nước miếng bắn cả vào mặt tôi, tôi phải cầm giấy lên lau.


Bác Trương ngượng ngùng hắng giọng: "Nói chung cháu thật sự nên cân nhắc! Bảo Các tuy khó chiều nhưng nó cũng biết điều. Cháu chăm sóc tốt cho nó thì sau này nó không bạc đãi cháu đâu, biết đâu còn để cháu làm quản gia trong nhà nữa..."


"Không, không đâu, cháu còn phải đi học."


Bác Trương tiếc rẻ: "Ừ, cháu đã học ở Vân Đại rồi, không coi trọng nghề bảo mẫu cũng dễ hiểu..."


Tôi vội nói: "Không phải vậy đâu bác Trương, không phải cháu coi thường, mà là thật sự cháu không có tâm trí chăm trẻ. Chuyện nhà cháu cũng đã đủ rối rồi."


Bác Trương sực nhớ đến chuyện chị tôi, thở dài, không nói gì thêm.



Nhưng tôi thì bị cơn ác mộng vừa rồi ám ảnh, không sao ngủ lại được.


Anh ta có đến hay không, tôi vẫn chẳng thể thoát khỏi, ngay cả một giấc ngủ yên ổn cũng không có. Thật sự phiền chết đi được.


Rồi tôi lại nghĩ đến việc Vân Trang còn trẻ như vậy mà bị lão Cư giam giữ ở đây, ép phải sinh ra đứa con xấu xí kia, đến khi chết mới được giải thoát...


Đúng là cái nhà họ Cư thất đức, mong cho tuyệt tự tuyệt tôn đi!


Đang nghĩ ngợi, tôi chợt thấy Cư Diên mặc nguyên một bộ đen, chậm rãi bước xuống lầu.


Tôi nhìn anh ta, y hệt như trong giấc mơ vừa rồi.


Cơn ác mộng lại tiếp diễn.


Không mắng thì còn đợi lúc nào nữa.


Tôi nói thẳng: "Anh đúng là đồ khốn, rác rưởi, anh bắt nạt tôi, đi chết đi!"



Trời ạ, anh ta đi thẳng về phía tôi, chẳng khác nào một bóng ma.


Tôi vội níu lấy tay bác Trương lắc lắc, động tác nhỏ quá không làm bà tỉnh được. Tôi đành ra sức véo một cái, bà "ái" một tiếng ôm tay tỉnh hẳn.


Tôi nhìn Cư Diên trước mặt.


Anh ta vẫn ở đó, đứng cách tôi chỉ hai bước, ánh mắt lạnh lùng dán chặt.


Xong rồi, đây mới là thật!


Bác Trương thấy anh, dụi mắt ngồi dậy: "Ôi, là Cư Diên à, muộn thế còn xuống làm gì?"


Cư Diên đáp: "Cháu uống nước."


Rồi anh cầm một chiếc cốc thủy tinh trên bàn trà ngay cạnh tôi.


Khi cúi người lấy cốc, dù không hề nhìn thẳng tôi, nhưng đôi mắt đen ánh xanh ấy lại liếc nhẹ qua phía tôi.


Tôi sợ đến mức tim đập thình thịch, phải đến khi anh uống xong rồi quay lên lầu, nhịp tim mới dần dần lắng lại.



Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ Truyện Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ Story Chương 145: Anh là đồ rác rưởi
10.0/10 từ 12 lượt.
loading...