Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Chương 144: Gác đêm
Vừa trở lại trường là tôi điên cuồng lao vào học tập để theo kịp tiến độ.
Xin nghỉ gần một tháng, ghi chép và bài tập nhiều không đếm xuể. Khó khăn lắm mới đuổi kịp thì lại đến kỳ thi.
Ngày nào tôi cũng ngâm mình trong thư viện ôn tập, bận đến mức cuối tuần cũng chẳng về nhà được.
May mà nhà không còn xảy ra chuyện gì, dù anh Khởi vẫn nằm viện nhưng hai nhà thay phiên nhau chăm sóc. Gọi video về, trông bố mẹ Yến Lạc cũng dần phấn chấn, nụ cười trên mặt cũng nhiều hơn.
Yến Lạc thi cử thuận lợi, được chuyển vào đại học Song Nhất Lưu ở Thủ Đô, học lại từ năm nhất vào học kỳ sau.
Trước khi nhập học, để đỡ đần gia đình, anh còn nhận việc làm trung gian du học trên mạng. Hơn một tháng mà anh thật sự chốt thành công hai đơn, kiếm được năm nghìn tệ.
Mẹ tôi gọi video cảm khái: "Hai anh em nhà này đúng là thông minh thật. Con xem Yến Lạc mới nhận hai đơn đã dễ dàng kiếm được mấy nghìn. Con cũng học hỏi nó chút đi. Không thì ra đại lý xe bán xe, một đơn cũng năm trăm, đâu có ít..."
Trước đây tôi thấy bà lải nhải thì bực mình, nhưng giờ nghe chỉ thấy yên lòng.
Bà cũng dần dần bước ra khỏi nỗi đau mất chị.
Tôi hỏi: "Mẹ, mẹ vẫn ở bệnh viện à?"
"Ừ, Yến Khởi bắt đầu tập phục hồi chức năng rồi. Mẹ với bố con đang trông nó đây. Bố con vừa ở đây thôi, lại đi vệ sinh rồi."
Bà hướng máy quay cho tôi xem anh Khởi đang ngồi xe lăn tập luyện cử động bàn tay.
Trong phòng phục hồi có điều hòa, vậy mà mồ hôi trên trán anh túa ra, bác sĩ bên cạnh ấn tay anh xuống, ra hiệu đừng nóng vội.
Thấy camera lia tới, nét mặt căng thẳng của anh Khởi dịu đi: "Là Tiểu Hà ạ?"
Mẹ tôi cười: "Đúng rồi, đừng để ý nó, tiếp tục tập đi."
Rồi bà đảo ống kính về phía mình: "Dạo này bên nhà họ Cư có tìm con không?"
Tôi siết chặt nắm tay: "Không ạ."
"Hừ, chắc sợ con đòi chia tiền chứ gì! Họ không chủ động thì con đừng tìm họ. Nhưng nếu họ đưa tiền, con cũng đừng ngu ngốc mà từ chối, nhớ chưa?"
"Nhớ rồi, nhớ rồi. Con phải ôn thi, thi xong sẽ về. Bố mẹ giữ gìn sức khỏe nhé."
Tôi vội vàng cúp máy.
Một trăm vạn kia đã đủ nhục nhã rồi, sao còn phải tới tìm họ?
Tôi đâu có điên.
Nhưng sợ gì lại gặp nấy.
Buổi tối, vừa nằm xuống, Cư Diên đã gọi điện: "Hai ngày nữa là lễ thủy táng. Ngày mai anh đến đón em, ở nhà ngủ một đêm."
Chỉ có ngốc mới đi!
Tôi nói: "Anh cứ nói giờ cho tôi, tôi tự bắt xe tới, không ngủ ở nhà anh đâu..."
"Ngày mai gặp."
Anh ta dứt khoát cúp máy.
Tôi tức đến ném thẳng điện thoại xuống gối.
Hồ Đào đi ngang, ngẩng đầu hỏi: "Liên Ngẫu, là ai chọc cậu bực vậy?"
Tôi nghiến răng: "Một tên đáng chém ngàn dao!"
"Điện thoại lừa đảo hả?"
"Còn không bằng lừa đảo cơ!"
Cô ấy nói: "Chẳng phải ngày kia là lễ bốn chín ngày của chị Vân sao? Nghe bảo sẽ làm thủy táng, chúng ta có nên đi tiễn chị ấy lần cuối không?"
Tôi vừa nghe đã gật đầu lia lịa: "Đúng đúng, chúng ta cùng đi!"
Mạch Tuệ và Cô Cô cũng đồng ý.
Hôm sau, Cư Diên tới đón tôi, thấy bên cạnh tôi có ba cô bạn cùng phòng, ánh mắt anh ta như dao bén lướt qua.
Tôi vờ như không thấy, kéo cửa xe, đẩy Cô Cô lên ngồi ghế phụ, rồi ngồi vào ghế sau cạnh Mạch Tuệ.
Về đến nhà họ Cư, Cư Bảo Các ngoan ngoãn hơn hẳn. Giờ hễ vừa quậy, bác Trương lại dọa: "Còn ầm ĩ nữa thì đưa sang ở nhà chị Tiểu Hà."
Nó lập tức im re, cách này lần nào cũng linh nghiệm.
Buổi tối thức canh, Cư Diên không ở lại, Cư Bảo Các ngủ sớm.
Mạch Tuệ với mọi người cố gắng đến hai ba giờ sáng cũng không chịu nổi, trong phòng khách chỉ còn tôi và bác Trương ngồi trên ghế sa lông ngáp liên tục.
Tôi cảm giác mới chợp mắt một cái, mở mắt ra đã thấy Cư Diên mặc nguyên một thân đen đứng ngay trước mặt.
"Á..."
Tôi vừa định gọi bác Trương nhưng Cư Diên đã cúi xuống, vòng tay kẹp chặt, giam tôi giữa ghế sofa và cơ thể anh ta, rồi trong chớp mắt chặn kín môi tôi trước khi tôi kịp phát ra tiếng.
Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Đánh giá:
Truyện Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Story
Chương 144: Gác đêm
10.0/10 từ 12 lượt.
