Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Chương 105: Mẹ ruột
Bố tôi mở cửa mời mẹ kế vào.
Mẹ kế ăn mặc sang trọng thời thượng, vừa bước vào đã khiến mẹ tôi trông như bà vợ tần tảo già nua.
Bà lễ phép hỏi: "Thầy Liên, có cần đổi giày không?"
Bố tôi nói: "Không, không cần, cứ vào đi..."
"Vâng, làm phiền rồi." Bà dắt Bão Cách vào nhà.
Vừa vào cửa, Bão Cách đã kêu khát, bố tôi vội rót cho nó ly chanh mật ong. Thằng nhóc cầm ly tỏ vẻ chê bai, nếm một ngụm, rồi lại chậc lưỡi uống tiếp.
Tôi căng thẳng liếc bàn trà, kín đáo thu dọn dao gọt hoa quả và cái dụng cụ nạy hạt.
Lỡ đâu mẹ tôi với mẹ kế đánh nhau thì không thể để họ có vũ khí trong tay.
Mẹ kế bước vào cứ như bước vào nhà mình, đảo mắt một vòng rồi nói với bố tôi:
"Thầy Liên, xin mời ngồi."
Rồi quay sang cười với mẹ tôi: "Chị Liên, chị cũng ngồi đi."
Cuối cùng, bà nhìn tôi với vẻ dịu dàng: "Tiểu Hà."
Mẹ tôi cảm thấy bị đe dọa nghiêm trọng, đanh mắt nhìn bà: "Cô là ai vậy?"
Mẹ kế khổ sở cười: "Chị không nhận ra tôi sao? Tôi là Tiểu Vân đây."
Nghe đến cái tên ấy, mẹ tôi thoáng ngơ ngác, rồi hít sâu một hơi: "Cô ... giờ coi như cũng thành đạt rồi."
Mẹ kế khiêm tốn đáp: "Không dám, chỉ hơn người thường một chút thôi. Hôm nay tôi mạo muội đến, một là để chúc Tết, hai là có chuyện muốn thương lượng."
Nói rồi, bà đẩy Bão Cách một cái: "Bão Cách, con với chị Tiểu Hà ra ngoài chơi đi."
Bão Cách lập tức nói: "Không!"
Tôi cũng chẳng muốn đi, tôi muốn nghe xem họ định bàn gì.
Nhưng bố tôi dúi cho Bão Cách một nắm kẹo, nhất quyết bắt tôi dẫn nó xuống dưới, rõ ràng không muốn tôi nghe lỏm cuộc nói chuyện.
Bất đắc dĩ, tôi đành dẫn nó đi ra.
Cửa vừa đóng, hai đứa ngồi xổm trước cửa nghe lén.
Nghe mười phút, tôi bỗng đứng dậy, không nói tiếng nào, đi thẳng tới sảnh chờ thang máy.
Bão Cách cũng lẽo đẽo theo sau.
Tôi chạy sang nhà Yến Lạc. Mẹ Yến mở cửa, thấy tôi thì ngạc nhiên: "Tiểu Hà, sao mắt con đỏ thế này? Còn thằng bé này là..."
Mẹ Yến sững sờ.
Hôm nay, bố Yến hiếm khi cũng nghỉ ở nhà. Tôi ngồi giữa hai người họ, khóc bên trái, khóc bên phải.
"Con là đứa trẻ bị mẹ ruột bỏ rơi, sinh xong thì vứt ngay trước cửa quán ăn nơi bố làm việc..."
"Bố không nỡ bỏ, nghèo thế mà vẫn cùng mẹ nuôi con lớn lên..."
"Con suốt ngày trách mẹ thiên vị chị, nhưng nghĩ kỹ thì con đâu phải con ruột của bà, bà thiên vị cũng là bình thường..."
"Mẹ ruột giờ có tiền rồi quay về tìm con, còn muốn chuyển hộ khẩu cho con đi..."
"Con ghét bà ấy, con nhất định không đi theo, hu hu..."
Tôi đang khóc thì Bão Cách còn khóc to hơn: "Cái gì? Chị muốn về nhà tôi? Tôi không muốn có cô chị ngốc như thế!"
Tôi không khách khí: "Tôi cũng chẳng muốn có một con heo con béo ú làm em trai!"
Bão Cách lấy kẹo ném tôi: "Đồ ngốc!"
Tôi cũng ném lại: "Heo con béo ú!"
Thấy chúng tôi sắp lao vào đánh nhau, bố Yến vội bế nó vào phòng.
Mẹ Yến ngồi bên đưa giấy lau nước mắt cho tôi, đợi tôi khóc mệt rồi bà do dự một hồi mới nói: "Tiểu Hà, thật ra người nhặt được con là dì."
Tôi kinh ngạc nhìn bà.
Mẹ Yến lộ vẻ áy náy, nói một lúc rồi cũng rơi lệ: "Năm đó, dì và bố con làm ở cùng một quán ăn. Lúc ấy dì đang mang thai Yến Lạc, nhà lại nghèo, thật sự không nuôi nổi con, chỉ có thể nhờ bố con tìm một gia đình tử tế nuôi giúp. Bố con là người tốt, tìm mấy nhà rồi vẫn không yên tâm, thế là giữ con lại nuôi. Bao năm qua, ông ấy luôn coi con như con ruột."
Mẹ Yến khóc rất đau lòng.
Tôi chớp chớp mắt, không còn khóc nổi nữa.
Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Đánh giá:
Truyện Lồng Thủy Tinh - Nhất Diệp Quỳ
Story
Chương 105: Mẹ ruột
10.0/10 từ 12 lượt.
