Lời Thì Thầm Của Cánh Diều

Chương 65: Hoàn chính văn – Họ ôm chặt lấy nhau, trao nhau nụ hôn kiên định chan chứa tình yêu

132@-

 
Khi cô tỉnh lại, rèm cửa trong phòng đã kéo, xung quanh tối mờ. Mí mắt Trình Diên nặng trĩu, phải ì ạch hơn mười mấy phút mới gắng gượng ngồi dậy được, ánh sáng quá tối nên không nhìn rõ đồ đạc trong phòng, cô ngẩn ngơ một lát, mới ý thức được chỗ này hình như không phải khách sạn.


Ý nghĩ này vừa xuất hiện, thần kinh cô lập tức căng chặt, mồ hôi lạnh toát ra.


Ngay sau đó, có người đẩy cửa bước vào.


Trình Diên vô thức kéo chăn quấn quanh người.


Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, một luồng sáng len vào chiếu sáng khung cảnh trong phòng, Trì Nghiễn Hành bưng theo một cốc nước xuất hiện ở cửa.


Thấy bóng dáng cao lớn quen thuộc, vai cô trùng xuống, thở phào nhẹ nhõm.


Anh đứng ở cửa, không bước vào trong, “Anh tới xem em đã tỉnh chưa.”


Trình Diên hoàn hồn đảo mắt nhìn quanh, chậm chạp nhận ra, nơi này…… Hình như là nhà của họ.


“Sao em lại ở đây?”


Cô cầm điện thoại lên liếc nhìn, đã hơn sáu giờ tối, vậy mà cô đã ngủ một mạch hơn ba tiếng.


Trì Nghiễn Hành nói: “Em vừa lên xe đã ngủ, anh không biết nên đưa em đi đâu, chỉ có thể đưa về đây.”


Cô mới về nước hai ngày, còn chưa điều chỉnh được chênh lệch múi giờ dẫn đến sinh hoạt đảo lộn. Sau khi bị Du Nguyệt Bình gây náo loạn một trận, tâm trạng lên xuống kịch liệt, vừa nhìn thấy anh thì cô đã không kìm được mà bật khóc.


Quay lại xe anh, hơi ấm dồi dào, cô chỉ nhớ hương thơm từ tinh dầu trong xe rất dễ chịu, tiếng nhạc nhẹ nhàng như khúc ru ngủ, cô cởi bỏ áo lông dày, không bao lâu đã mệt mỏi ngủ thiếp đi.


Cô nâng mí mắt, “Anh có thể đưa em về khách sạn.”


“Làm sao anh biết em ở khách sạn nào?”


Trình Diên mím môi: “Đừng giả ngốc, rõ ràng cái gì anh cũng biết.”


Lúc này cô mới phản ứng lại, hai đêm liên tiếp được nâng cấp phòng miễn phí chắc chắn có vấn đề, lại còn chuyện cô vừa từ chỗ Du Nguyệt Bình ra anh đã lập tức xuất hiện trước mặt. Khách sạn mà cô tiện tay chọn lại trùng hợp là sản nghiệp dưới tên Trì Nghiễn Hành, chứng minh tất cả đều do anh tính toán từ lâu.


Trì Nghiễn Hành cười, “Anh còn tưởng em giống như trước đây, dễ bị lừa.”


Trình Diên hỏi: “Trước đây em dễ bị lừa điểm nào?”


Anh không trả lời trực tiếp mà đưa qua cho cô một cốc nước, “Nhiệt độ vừa đúng.”


“Cảm ơn.” Trình Diên nhận lấy cốc nước, uống hai ngụm, anh lại tự nhiên lấy lại, ngửa đầu uống nốt chỗ còn lại.


Rèm cửa kéo xuống, chỉ có một vệt sáng hắt qua khe cửa, căn phòng ngủ mới không hoàn toàn tối đen.


Yên ắng như chìm xuống đáy nước.


Cô ngồi trên giường, trong bóng tối nhìn anh một lúc, tình cảnh thế này cô nên nói gì đó, có lẽ Trì Nghiễn Hành cũng đang đợi cô mở miệng.


Mối quan hệ của họ hiện tại dở dang, cho dù trước kia từng có vô số lần thân mật, nhưng mấy năm xa cách cũng khiến trong lòng cô phủ một tầng sương mỏng, không dám tùy tiện tiến lại gần, nhưng cũng không cam tâm buông bỏ.



Trình Diên khẽ nói: “Xin lỗi.”


“Tại sao phải nói xin lỗi?”


Cô nói: “Chuyện của mẹ em, chắc là làm phiền anh nhiều lắm.”


Trì Nghiễn Hành không hề để ý, “Đừng để trong lòng, chuyện của em chính là chuyện của anh, anh chưa bao giờ thấy phiền.”


“Nhưng em vẫn thấy áy náy, nếu không phải vì em thì anh đâu phải quản mấy chuyện bẩn thỉu đó.” Cô hối hận nói: “Có lẽ em vẫn còn quá mềm lòng, đáng ra ngay lần đầu bọn họ gây chuyện đã phải ra tay mạnh mẽ để cho bọn họ nhớ, nếu không thì sau khi em ra nước ngoài, người gặp phiền phức vẫn là anh.”


Trì Nghiễn Hành xích lại gần hơn, ngón tay cái lau khóe môi cô, “Em nghĩ linh tinh gì vậy, anh thấy rất vui.”


Lúc nói những lời này, khóe môi anh cong lên, cởi bỏ vẻ trang trọng khi khoác lên mình bộ vest, giống như một chàng trai cà lơ phất phơ đơn thuần.


Trình Diên nhìn anh trong bóng tối, không kìm được mỉm cười.


“Em cười gì?” Trì Nghiễn Hành hỏi.


“Anh cười lên trông rất đẹp.”


Câu nói nghe từ nhỏ đến lớn đã quá quen thuộc nên đương nhiên chẳng tạo nên gợn sóng, nhưng Trì Nghiễn Hành vẫn phối hợp bày ra vẻ mặt ngạc nhiên, “Thẳng thắn vậy?”


Cô “ừhm” khẽ, chẳng hề che giấu lời khen ngợi dành cho anh, “Em rất thích.”


Cô nói nhẹ bẫng nhưng rơi vào trái tim chàng trai lại phát ra tiếng vang nặng nề. Anh làm bộ giữ khoảng cách: “Chưa danh chưa phận, ai cho em thích chứ?”


Ánh mắt Trình Diên nhìn anh ngập tràn ý cười, đôi mắt sáng long lanh, phủ một tầng hơi nước.


“Sẽ có, rồi sẽ có, cố gắng đừng bỏ cuộc nhé.”


Lời này như nói cho anh nghe, cũng như nói cho chính mình.


Trì Nghiễn Hành bị hai câu nói của cô chọc cười, đưa tay che mắt cô, “Đừng nhìn anh nữa, nhìn thêm là phải trả phí đấy.”


Trình Diên tránh tay anh ra, đuổi người đi, “Anh ra ngoài đi, em phải thay quần áo.”


Trì Nghiễn Hành nhướng mày, “Dùng xong là vứt chứ gì?”


“Anh nói cái gì vậy.”


“Dựa vào vai anh khóc nửa ngày, áo quần đều ướt hết, tỉnh dậy thì giả vờ như chưa có gì.”


“Vậy anh trả lại đi,” Trình Diên buông xuôi chỉ vào vai mình, “Đến đây, dựa vào vai em khóc đi.”


Trì Nghiễn Hành quả thật dựa vào.


Cô vô thức muốn ngả người ra sau, lại bị hai bàn tay giữ chặt vai.


“Tránh gì chứ?”


Anh cúi xuống, kéo cô trở lại trong lòng mình, ôm cô bằng một cái ôm nhẹ nhàng.



“Trả lại rồi mà.”


Anh xoa mái tóc rối của cô, “Đi tắm đi, anh chờ em ăn cơm.”


Trình Diên ngủ một giấc rất ngon, có lẽ vì trở về chiếc giường lớn đã xa cách lâu ngày, có hương vị và chăn gối mà quen thuộc nên khi tỉnh dậy trong lòng cô cũng ấm áp.


Chuyện chạy đến nhà Du Nguyệt Bình lấy album rõ ràng chỉ cách đây mấy tiếng trước, vậy mà cô lại thấy như ở kiếp trước. Trì Nghiễn Hành ôm cô về nhà, kéo cô ra khỏi thế giới cuồng loạn, thế giới của cô bỗng nhiên yên bình hẳn.


Trình Diên đột nhiên cảm thấy, thật ra cô cũng không đến mức tệ hại. Ở trước mặt anh, cô giống như một cô gái lần đầu biết yêu, khi trái tim rung động sẽ trở nên nhạy cảm, dễ nghĩ ngợi rồi như đang vươn ngón tay ra thăm dò từng chút một.


Cho dù họ đã từng có vô số lần tình ái mãnh liệt, giờ phút này cô vẫn mang theo mong đợi, cẩn thận từng li từng tí, lần này cô định bắt đầu lại từ đầu.


Cô tắm xong, trên người dễ chịu hơn nhiều.


Bài trí trong nhà vẫn y nguyên như hai năm trước, ngay cả món đồ treo trên bàn trang điểm của cô cũng chưa từng bị di chuyển.


Cô đi dép lê, thong thả bước quanh phòng, nhìn hết từng góc một.


Rồi cô sang phòng bên cạnh, khẽ ấn tay nắm cửa xuống, vừa mở ra một khe nhỏ, một cục tròn nhỏ màu bạc hớt hải chen ra khỏi khe cửa, lướt qua mu bàn chân cô.


Trình Diên vui mừng ngồi xổm xuống ôm nó vào lòng, “Em vẫn là Tiểu Mãn mà chị quen biết sao? Sao lại béo thành thế này mất rồi.”


Có lẽ cảm nhận được hơi thở người quen, Tiểu Mãn rúc rích trong lòng cô, bốn chân giơ lên trời, hoàn toàn không sợ người.


“Chị suýt không nhận ra em nữa rồi.”


Trình Diên ôm Tiểu Mãn vào trong lòng, thế là Tiểu Mãn leo lên cánh tay cô, dính chặt như gấu koala không buông.


Cô ngồi xổm dưới đất, chơi với Tiểu Mãn một lúc rồi lại bế nó xuống lầu.


Trên bàn cơm đặt hai bát mì bò nóng hổi, Trì Nghiễn Hành đang ngồi một bên bàn xem máy tính bảng.


Thấy cô từ trên lầu đi xuống, anh nói: “Mau lại ăn cơm.”


Trình Diên thích con mèo đến mức không nỡ buông tay, suýt chút nữa muốn ôm cả lên bàn, cuối cùng nhìn cái bụng tròn của Tiểu Mãn, đành bất lực đi rửa tay.


Cô ngồi xuống lập tức cắm cúi ăn uống, vì ngủ cả buổi chiều nên lúc này bụng trống rỗng, thậm chí còn chẳng có sức nói chuyện.


Hai phần mì bò, bên trên đều rắc một lớp rau mùi, sau khi Trình Diên ngồi xuống thì gắp rau mùi trong bát đối diện vào bát mình, động tác thuần thục tự nhiên.


Trì Nghiễn Hành từ tầng hầm đi lên, trên tay cầm một chai rượu, khi kéo ghế ngồi đối diện cô thì đúng lúc cô gắp xong cọng rau mùi cuối cùng.


Anh không ăn rau mùi.


“Cảm ơn.” Anh đưa cho Trình Diên một chiếc ly rượu vang, “Tỉnh rượu rồi, còn muốn uống chút không?”


Trình Diên lắc đầu, “Không uống, chiều mai em bay rồi.”


Trì Nghiễn Hành nghe xong cũng đặt ly xuống, không rót rượu mà đổi thành hai cốc coca.


“Anh đưa em ra sân bay.”



Trì Nghiễn Hành gắp thịt bò vào bát cô, thành thật nói: “Ngày mốt anh phải đi New York, có chút việc cần giải quyết.”


“Được thôi.”


Anh ngẩng đầu, “Không muốn về à?”


“Là không muốn về một mình,” Trình Diên sửa lại lời anh, “Em rất thiếu cảm giác an toàn.”


Trì Nghiễn Hành khẽ cười, “Đúng là không nói lý, rõ ràng anh mới là người bị bỏ lại.”


Trình Diên ngoan ngoãn xin lỗi: “Xin lỗi.”


“Không sao, anh không để ý.” Anh rộng rãi nói.


“Hay là bây giờ em viết đơn từ chức, còn kịp ở nhà đón Tiểu Niên*.”
(*Tiểu Niên chỉ một ngày lễ truyền thống của người Trung Quốc diễn ra ngay trước Tết Nguyên Đán. Cụ thể, Tiểu Niên là ngày 23 hoặc 24 tháng Chạp (theo lịch âm), được xem là ngày bắt đầu các hoạt động chuẩn bị đón năm mới, như dọn dẹp nhà cửa, cúng tế, và ăn bữa cơm đoàn viên. Ở Việt Nam được coi như ngày ông Công ông Táo về trời.)


Trình Diên lắc đầu: “Không được, nếu mất công việc em sẽ càng không có cảm giác an toàn.”


“Nếu em thiếu cảm giác an toàn, chúng ta có thể đi làm công chứng tài sản ——”


“Không phải chuyện tiền bạc,” Trình Diên cắt lời anh, “Đương nhiên em cũng thừa nhận tiền rất quan trọng, nhưng điều em thật sự muốn là cuộc sống của chính mình. Độc lập, không dựa vào anh, có bạn bè và sự nghiệp riêng, cho dù chia xa anh, em cũng không trở thành kẻ vô dụng.”


Cô vĩnh viễn sẽ là cô Trình, bà Trình, sau này có lẽ sẽ là Dr. Cheng, Prof. Cheng. Nhưng cô không thể bỏ những thứ sáng chói này để đánh cược vào một “bà Trì” hư vô mờ mịt.


Trì Nghiễn Hành đã ăn xong, anh đặt đũa xuống, nghiêm túc nói: “Nhưng anh chưa từng nghĩ đến chuyện chia tay.”


“Em cũng vậy.” Trình Diên nhìn anh, “Nhưng chuyện này không hề mâu thuẫn, việc em yêu anh và em yêu bản thân mình đều không hề mâu thuẫn.”



Ngày cô đi là một ngày nắng đẹp, Trì Nghiễn Hành đưa cô ra sân bay. Cô xách túi đi qua hành lang chật hẹp, vừa ngồi xuống ghế thì một bóng dáng cao lớn ngồi xuống bên cạnh.


Trình Diên mở to mắt, ngạc nhiên nhìn anh, “Anh, không phải anh đi New York công tác sao?”


Trì Nghiễn Hành bình thản cài dây an toàn: “Tiện đường, trước tiên đi cùng em tới Luân Đôn đã.”


Rõ ràng không hề cùng một hướng.


Trình Diên nói: “Em chỉ đùa thôi, thật sự không cần……”


Anh mở chăn mỏng đưa cho cô, “Anh không đùa.”


Trình Diên vẫn ngạc nhiên, “Đây là khoang phổ thông, mười ba tiếng lận đó, bây giờ anh hối hận vẫn còn kịp.”


Anh liếc nhìn phía trước, nghiêng người đến bên tai cô khẽ nói: “Không kịp nữa rồi cô Trình, cửa khoang đóng mất rồi, ai cũng không chạy được.”


Quay lại Luân Đôn, Trình Diên từ chức công việc cũ. Cô dành hơn nửa năm để điều chỉnh nhịp sống, tạm biệt những ngày ăn cơm hộp, đúng giờ thức dậy, đúng giờ tập thể dục. Sau khi vượt qua mùa Đông ở Luân Đôn, cô dựa vào các mối quan hệ tích lũy ở công ty, bắt đầu nhận đơn độc lập, làm một phiên dịch tự do.


Cô không sợ bắt đầu lại, nhiều nhất là tốn thêm chút thời gian, dù sao cô vẫn còn trẻ, một tháng hay một năm, mười năm, cô đều có dũng khí thử sức.


Sách viết rằng khi bạn chọn đúng con đường, bạn sẽ cảm nhận được lực đẩy của số phận.



Trong vài tháng tiếp theo, cô đã được “đẩy đi”. Từ con số không, lập nên phòng làm việc phiên dịch của riêng mình, bắt kịp làn sóng Internet, mở rộng kinh doanh lên mạng, trong chốc lát trở thành phiên dịch tự do nổi tiếng, đơn hàng mỗi tháng kín mít, thường xuyên bận rộn đến mức chân không chạm đất.


Mạnh Miểu Miểu thỉnh thoảng sẽ gọi điện hỏi thăm tình hình của cô, giống như một bà mẹ già dặn dò cô tuyệt đối đừng tái phát bệnh nghiện việc, bỏ ăn bỏ uống chỉ biết đến công việc. Với điều này, Trình Diên phản bác rằng tuyệt đối không, cô đã từ bị bắt ép tăng ca biến thành chủ động tăng ca nên tinh thần hăng hái vô cùng.


“Bây giờ tớ đang trong trạng thái cực kỳ tốt.”


Mạnh Miểu Miểu nói: “Vậy chứng minh con đường cậu đi là đúng rồi.”


Vào mùa Hè nửa năm sau, Trình Diên cùng mấy người bạn bận tối tăm mặt mũi, dưới cái nắng gắt của Luân Đôn khuân hết hành lý lên xe tải, sau đó ngồi bệt xuống ven đường uống bia cùng nhau. Cô dọn dẹp sạch sẽ căn hộ nhỏ đã ở nhiều năm gọn gàng tinh tươm, không để sót lại thứ gì.


Mọi người đứng trên bậc thềm cao ngoài cửa, phía trước dựng một cái máy ảnh.


“Say cheese!”


Trong vòng vây của bạn bè, Trình Diên đứng ở chính giữa, trong tay ôm một bó hướng dương tươi tắn, bức ảnh ghi lại nụ cười rạng rỡ xuất phát từ nội tâm của cô.


Tháng Bảy tháng Tám là mùa du lịch cao điểm, trong sân bay Heathrow ở Luân Đôn người người đông đúc nhốn nháo, mỗi quầy đều xếp hàng dài dằng dặc. Trình Diên mặc một chiếc áo thun màu xanh ngọc mát mẻ, quần dài xám rộng rãi, chân đi đôi giày vải đen trắng, dáng vẻ lười biếng thoải mái.


Vẫn hành trình bay mười ba tiếng, tuyến đường này cô đã đi nhiều lần, công tác, gặp bạn, đàm phán…… Chưa từng có lần nào thư thả như thế. Cô ngủ một giấc thật dài trên máy bay, bộ phim Before Trilogy đã xem đến đoạn kết, cho đến khi cảm giác mất trọng lực ập tới, máy bay bắt đầu hạ cánh. Trình Diên tháo tai nghe, mặc áo khoác, cầm túi xách, giống như vô số lần trước, chuẩn bị sẵn sàng, chờ tiếng phát thanh báo hạ cánh.


Kinh Thị cũng xem như một thành phố du lịch nổi tiếng, lần này trở về cô được hạ cánh ở sân bay vừa mới xây xong.


Quần thể đô thị dần hiện ra, Trình Diên mở tấm chắn sáng cúi đầu nhìn xuống, sân bay giống như một con phượng hoàng đang giương cánh bay lên. Cô cùng hành khách chụp vài tấm ảnh, chuẩn bị sau khi hạ cánh thì đăng lên vòng bạn bè.


Máy bay tiếp đất, tín hiệu điện thoại cũng phục hồi đầy vạch, tin nhắn ùa tới.


Mạnh Miểu Miểu: Cậu xuống sân bay nào? Tớ tới đón cậu.


Tiểu Đường: Chị dâu ơi chị có ăn bánh su kem matcha không?


Cô vừa trả lời tin nhắn vừa bước đi theo dòng người, bước trên cầu nối treo lơ lửng, trái tim Trình Diên cũng treo lơ lửng, vừa hồi hộp vừa mong chờ.


Sắp được về nhà rồi.


Cô lấy hành lý, chen ra khỏi dòng người đông nghịt, đi ngang qua từng cảnh người yêu ôm chặt lấy nhau, cảm nhận được sự ấm áp chân thực. Cô dừng bước, lấy điện thoại ra gửi một tin nhắn.


“Còn chưa tới sao?”


Từng đợt tiếng cười nói rộn ràng vang lên bên tai, trong đám đông không ngừng vang lên những tiếng hò reo phấn khích.


Điện thoại khẽ rung lên, đối phương gần như trả lời ngay lập tức:


“Ngẩng đầu lên.”


Trình Diên ngẩng đầu nhìn lại, dòng người chen chúc nhưng anh quá nổi bật, dáng người cao ráo, gương mặt vô cùng xuất sắc, huống hồ trong tay anh còn ôm một bó hồng đỏ tươi thắm.


Trình Diên mỉm cười chạy đến, chạy về phía anh, cô buông tay khỏi hành lý ôm chặt lấy anh.


Khi cánh tay Trì Nghiễn Hành ôm lấy eo cô, cô ngửa đầu đón lấy nụ hôn của anh.


Họ ôm chặt lấy nhau, trao nhau nụ hôn kiên định chan chứa tình yêu.


(Hoàn chính văn )
 


Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lời Thì Thầm Của Cánh Diều Truyện Lời Thì Thầm Của Cánh Diều Story Chương 65: Hoàn chính văn – Họ ôm chặt lấy nhau, trao nhau nụ hôn kiên định chan chứa tình yêu
10.0/10 từ 46 lượt.
loading...