Lời Thì Thầm Của Cánh Diều

Chương 64: Đi dạo – “Cực kì cần được ôm một lát.”

139@-

 
Tuyết rơi thường là nhân chứng cho rất nhiều điều lãng mạn.


Đáng tiếc tối nay Trình Diên vẫn không thể đợi được tuyết, cô sóng vai đi cùng Trì Nghiễn Hành trong gió lạnh, từ cửa nhà hàng đi gần một cây số nhưng vẫn chưa cảm thấy lạnh.


Từ góc độ sinh học mà nói, vì tim cô đập nhanh, nhịp tim vượt quá 120 lần mỗi phút nên thúc đẩy tuần hoàn máu.


Nhưng Trình Diên càng muốn lãng mạn hóa hiện tượng này một chút.


——Ví dụ như cô đang tan chảy.


Đi thêm một đoạn nữa là tới con phố ăn vặt đèn đóm sáng trưng, đã đến giờ ăn đêm, các quầy hàng đang đón lượng khách cao điểm. Mùi thơm của xiên chiên, đồ nướng tỏa ra ngào ngạt, tiếng dầu mỡ xèo xèo, bột ớt, gia vị nướng rắc lên bếp than tỏa ra mùi thơm ngào ngạt, không khí thật náo nhiệt và tràn ngập hương vị cuộc sống.


Trình Diên nhìn lướt qua một vòng, sau đó mắt cô sáng lên, đi về phía quầy hàng.


“Ở Luân Đôn không thể ăn được sơn tra bọc đường chính tông như thế này.”


Cô mua một hộp sơn tra bọc đường, ông chủ còn tặng thêm một quả nho bọc đường.


Trì Nghiễn Hành đi theo trả tiền.


Trình Diên vốn định ngăn lại thì nghe thấy anh nói: “Quầy đồ ăn vặt không thể dùng bảng Anh.”


Cô ngại ngùng mỉm cười: “Xin lỗi, trước khi đi em có đổi một ít tiền, không ngờ tiêu nhanh quá, tiền chuyển trên điện thoại còn chưa đến.”


Trì Nghiễn Hành: “Không sao, anh vẫn có thể mua nổi một hộp sơn tra bọc đường.”


Quả sơn tra to đầy đặn, trên quả đỏ bọc một lớp đường trắng, chua chua ngọt ngọt, rất k*ch th*ch vị giác.


Trình Diên dùng tăm xiên một quả nho, giơ lên cho anh xem.


“Nho cũng có thể bọc đường, ông chủ này cũng khá biết buôn bán.”


Cô ở nước ngoài đã lâu, lâu rồi không thấy cách ăn mới mẻ như vậy.


Trì Nghiễn Hành nói: “Bên kia cũng có quầy kẹo hồ lô.”


Đi thêm hai bước đúng là có một quầy nhỏ “Kẹo hồ lô khổng lồ Đông Bắc”, cô bước lại gần nhìn, quả nhiên, không chỉ bày kẹo hồ lô tròn hay dẹt mà còn có kẹo nho, kẹo nho nhỏ, kẹo dâu tây…… Trình Diên chỉ vào chỗ “Kẹo hồ lô thịt cay bọc đường” há hốc miệng: “Cái này cái này……”


Trì Nghiễn Hành cũng khẽ cười: “Muốn ăn sao?”


Cô lắc đầu, cắn một miếng sơn tra bọc đường trong hộp nhỏ: “Ngọt quá.”


Lớp đường phèn bên ngoài quá cứng, cắn cả miếng cho vào miệng lại thấy ngấy, chỉ có sơn tra phủ đường là vừa miệng, ngọt dịu mà không ngán.


Họ đi từ đầu phố đến cuối phố, bầu không khí êm dịu lạ kỳ, nếu là trước kia đi từ quầy kẹo hồ lô là đã cãi vã rồi.


Giữa các cặp đôi có quá nhiều chuyện có thể cãi nhau.


Trong đầu Trì Nghiễn Hành tính toán lợi nhuận của quầy hàng, nói chủ quầy lợi dụng tâm lý hiếu kỳ, chuyên bán đồ mới mẻ hấp dẫn khách, Trình Diên thì nhíu mày tranh cãi với anh.


“Không đến nỗi phức tạp như thế, anh không thể luôn mang tư duy kinh tế vào trong cuộc sống.”



Cô chỉ trích anh sống không đủ thoải mái, cả ngày căng dây thần kinh như thế không mệt sao?


Từ một que kẹo hồ lô nhỏ xíu kéo sang cách sống, cuối cùng nâng lên thành giá trị quan, nhất định phải đợi một bên cúi đầu thỏa hiệp chuyện này mới có thể qua đi. Nhưng chắc chắn trong một lần cãi vã nào đó ở tương lai sẽ lôi ra nhắc lại.


Hai người họ đều không phải loại người cuồng loạn, ngay cả khi cãi nhau đến lúc nóng giận nhất cũng không nói lời cay nghiệt. Cũng chính vì thế nên Trình Diên luôn cảm thấy anh chẳng quan tâm đến bất cứ điều gì.


Cuối cùng sẽ đưa ra kết luận, sau này sẽ không bao giờ đến nơi này nữa vì nó ảnh hưởng tình cảm.


Trình Diên nói được, vậy thì đi bảo tàng, đi phòng triển lãm, không phải anh muốn bàn luận giá trị sao, đến đó nói cho đã.


Thế là lần hẹn hò tiếp theo, hai người chuyển trận địa đến nơi được cho là có giá trị cực kì cao trong truyền thuyết.


Trình Diên xem văn vật, thông qua văn vật thấy được lịch sử, đây là sự lãng mạn của sinh viên khối xã hội. Cô xem tranh, xem điêu khắc, cố gắng cộng hưởng với bản thân tác giả.


Sau đó Trì Nghiễn Hành đứng bên cạnh, khoa tay múa chân: “Cái này, cái này, còn cái kia, đều là đồ giả.”


Vậy mà hôm nay họ không chỉ bình tĩnh dạo phố, còn có thể em một miếng anh một miếng mà chia sẻ hết một hộp sơn tra bọc đường.


Trình Diên nói: “Lúc học nghiên cứu sinh, em có một bạn học là con nhà giàu, bố cô ấy cho cô ấy một khoản vốn khởi nghiệp, bảo cô ấy học đầu tư kinh doanh. Sau đó ngay ngày hôm sau cô ấy đã ở dựng một quầy nhỏ bán bánh kẹp trứng bên cạnh Đại học Manchester.”


“Trước khi khai trương còn mất hai tuần bay về nước, học cách đập trứng từ thầy giáo.”


Trì Nghiễn Hành khá hiếu kỳ, hỏi: “Sau đó thì sao?”


“Sau đó…… Bán được một tuần, bị người ta cướp mất cả xe đẩy lẫn nguyên liệu.”


Trình Diên nói xong thì không nhịn được cười, sau đó nghiêng đầu nhìn Trì Nghiễn Hành, phát hiện khóe miệng anh cũng đang nhếch lên.


Trì Nghiễn Hành nói: “Em cũng có thể cân nhắc dựng một cái ở Luân Đôn.”


Cô ăn xong hộp sơn tra kia, cười nói: “Không được không được, chi phí của bánh kẹp trứng quá cao, hơn nữa em cũng không làm được.”


Sau mấy giây yên tĩnh, cô lại đột nhiên nói.


“Nhưng em thật sự không muốn tiếp tục ở lại công ty làm nữa.”


Trì Nghiễn Hành hỏi: “Ông chủ bóc lột nhân viên à?”


Cô lắc đầu: “Cũng không phải, là em tự bóc lột chính mình.”


“Trước kia em luôn cảm thấy mình quá trẻ, biết quá ít nên liều mạng học. Muốn giống như bọt biển liều mạng hút lấy nước, trong công việc cũng không ngừng nghỉ, sau lại đột nhiên cảm thấy khá vô vị.”


Trì Nghiễn Hành không nói gì, yên lặng nghe cô kể, nhưng nghe thấy từ “không ngừng nghỉ” thì ấn đường anh không khống chế được giật một cái.


Trình Diên cúi đầu, lúc nói những lời này cô không dám nhìn mắt anh.


“Có lẽ do em quá thích so đo với chính mình, không muốn thua kém anh quá nhiều. Em sợ có một ngày không đuổi kịp anh, kết cục sẽ rất thảm. Vốn dĩ khoảng cách giữa chúng ta đã đủ lớn rồi, nếu em không chạy nhanh hơn một chút, vậy thì vĩnh viễn cũng không thể đuổi kịp.”


Cô lại nói: “Bây giờ nghĩ lại, còn không bằng đi bán bánh kẹp trứng, đi con đường không giống anh, nếu không giao nhau cũng không cần tốn sức đuổi theo anh nữa.”


Bước chân sột soạt, Trì Nghiễn Hành nghe thấy câu này thì trong lòng chua xót, cô liều mạng chứng minh bản thân như vậy, sợ hãi bị bỏ lại. Cho nên, trước đó cô đã trải qua bao nhiêu lần bị vứt bỏ?


“Bản thân em vốn đã rất xuất sắc rồi, tại sao không thể là anh đuổi theo em?”



Trì Nghiễn Hành muốn phản bác cô, muốn nói cho cô biết sự thật không phải như vậy, anh chưa bao giờ cảm thấy cô có gì không tốt, cũng chưa bao giờ có qua cái ý nghĩ bỏ hay không bỏ. Nhưng nghĩ lại, đạo lý khô khan ai cũng hiểu, mà thứ cô cần không chỉ là đạo lý lớn lao.


Vẫn là do anh không mang lại đủ cảm giác an toàn.


Trì Nghiễn Hành nói đùa, “Em không sợ anh khích lệ em đi mở chuỗi cửa hàng, lưu diễn toàn quốc, làm quán quân bán bánh kẹp trứng sao?”


Cô lắc đầu, “Cách đơn giản hơn là thu mua cửa hàng của em, sau đó em làm công cho anh.”


“Sao đột nhiên lại nói những điều này với anh?”


“Không phải muốn bắt đầu từ bạn bè sao?” Vẻ mặt của cô nghiêm túc, “Bước đầu tiên chính là chia sẻ.”


“Sau đó thì sao?”


“Sau đó thì lần sau lại nói.”


Anh cúi đầu mỉm cười, “Có thể có lần sau đã là tin tức tốt nhất anh nghe được hôm nay rồi.”


Trình Diên từ chối để Trì Nghiễn Hành lái xe đưa đi, số ngoại tệ quy đổi đã vào tài khoản, cô hào sảng bắt một chiếc taxi ven đường, trở lại khách sạn.


Vẫn là nhân viên phục vụ ấy, vẫn giọng điệu áy náy như thế, nói với cô rằng tối nay vẫn có thể được miễn phí nâng cấp phòng.


Ngày hôm sau Trình Diên không còn nằm lì trên giường nữa. Trái lại cô trang điểm chỉnh tề đầy trang trọng, mặc áo lông vũ, mục tiêu rõ ràng, đi thẳng tới nơi cần đến.


Ngày cuối cùng trước khi quay lại Luân Đôn, cô còn có chuyện chưa hoàn thành.


Taxi dừng ở gần khu phố Nhà Máy Cũ.


Nửa năm trước, cả nhà Du Nguyệt Bình thuê phòng ở đây, xưởng gỗ đã không thể tiếp tục, kinh doanh thất bại nên bọn họ cũng không còn tâm tư quản lý. Vì vậy thứ còn lại chỉ là một cái vỏ rỗng bán được chút tiền, miễn cưỡng gửi em trai ra nước ngoài học một trường đại học, bà ấy và Vu Hưng Trung ở đây tìm được một công việc, làm ăn buôn bán không được nữa thì đi làm thuê cho người ta.


Cô quay lại không đúng lúc.


Du Nguyệt Bình mở cửa, sau bao lâu mới thấy lại gương mặt của cô, trên mặt không giấu nổi vẻ ngạc nhiên.


“Sao con……”


Biểu cảm trên mặt muôn màu muôn vẻ, trong khoảnh khắc đó, Trình Diên cảm thấy bà ấy giống như nhìn thấy một con ma sống lại từ cõi chết.


Giọng điệu của cô bình tĩnh, “Con về lấy chút đồ.”


Còn chưa đợi Du Nguyệt Bình nói chuyện, tiếng nói cười đã vang lên từ khe cửa.


Trình Diên vượt qua bà ấy, trực tiếp đẩy cửa đi vào.


Cô chưa từng đến ngôi nhà này, đây là khu tập thể cũ, vừa đi vào chính là một mùi gỗ và mùi mốc, đại khái là phía trước phía sau có cao ốc che khuất, ban ngày cũng bật đèn, tầm nhìn rất tối.


Cô vừa vào cửa thì thấy có mấy người phụ nữ và trẻ con ngồi trên sofa, tiếng cười vang phát ra từ đây.


Du Nguyệt Bình đóng cửa, từ phía sau đi tới, huých khuỷu tay vào tay cô, “Con bé này, mấy năm không gặp sao vẫn rụt rè chẳng chịu mở miệng? Mau gọi dì cả, dì hai đi!”


Trình Diên không nói gì, dưới ánh mắt của cả phòng cô kéo ghế ngồi xuống, cầm cốc nước uống.


Cô ngồi yên một lúc thì hiểu ra hôm nay là chuyện gì.



Trình Diên bỗng thấy hơi phục diễn xuất của mẹ cô. Rõ ràng tối hôm qua cô đã gọi điện cho em trai hỏi địa chỉ nhà, còn nói ngày mai sẽ ghé qua một chuyến, vậy mà lúc gặp, mẹ cô vẫn diễn ra được vẻ mặt vô cùng ngạc nhiên.


Hai năm nay, cô chỉ giữ số của em trai, một là để yên ổn, hai là phòng khi có chuyện bất ngờ cũng không đến mức chẳng biết gì.


May là Trình Diên với em trai gần như không có tình cảm, còn chặn nhau trên mạng xã hội nên cũng không có chuyện cô trở thành “chị gái hy sinh hoàn toàn vì em trai”. Tối qua cô gọi, em trai chỉ nói: “Hai năm nay thần kinh mẹ hơi không bình thường.”


Cô không hỏi là bệnh thần kinh hay tâm lý, đoán chừng Trình Quang cũng chẳng để ý. Cô chỉ ừ khẽ, cũng không bất ngờ. Nghĩ lại thì hồi trẻ Du Nguyệt Bình đã lộ rõ tính cay nghiệt, nhạy cảm, hay làm quá, còn mang cái chứng ảo tưởng mình là nạn nhân.


Phòng khách chìm trong im lặng tuyệt đối suốt mấy phút liền, mấy người họ hàng không nói một lời, ngay cả đứa trẻ đang ngồi xổm chơi dưới đất cũng không dám lên tiếng, cứ thế ngơ ngác nhìn chằm chằm vào cô. Trình Diên biết rõ, sau ngày hôm nay trong miệng họ hàng, cô lại có thể được gắn thêm vài cái mác mới.


—— Xinh đẹp, học cao, lấy chồng giàu nhưng vong ân bội nghĩa.


“Nói về là về, cũng chẳng báo trước một tiếng……”


Du Nguyệt Bình lải nhải, vừa cầm chổi quét nhà vừa nói không ngớt.


Từ phòng khách nhìn qua, bếp và nhà vệ sinh chen chúc một chỗ, cạnh phòng ngủ lớn là hai phòng nhỏ, mặc định để cho Trình Quang và con cái của cậu ta sau này.


Cô không vội đi vào, hỏi mẹ: “Cái hộp gỗ dưới gầm giường của con, mẹ vứt rồi à?”


“Hộp nào cơ?”


Trình Diên im lặng.


Khi cô im lặng, vẻ mặt rất hiền hòa, nhìn ngoài chẳng hề có chút công kích nhưng bà ấy lại thấy chột dạ.


Ngay từ lúc Trình Diên bước vào, tim bà ấy đã treo lơ lửng, bất an, căng thẳng. Năm đó bà ấy nghe lời Vu Hưng Trung, dùng một lá đơn kiện cô ra tòa, vốn dĩ chỉ muốn cho cô một cú dằn mặt, để cô nhớ cho kỹ, đừng quên ai mới là người đã sinh ra mình.


Kết quả là chưa đợi được tiền từ cô thì thư ký của Trì Nghiễn Hành đã tìm đến cửa.


Căn nhà này chính là do họ sắp xếp, tiền thuê nhà mỗi tháng Du Nguyệt Bình đều tự chi trả. Trường học của Trình Quang, họ cũng đã lo liệu xong xuôi, nhưng học phí và các khoản khác thì hoàn toàn không quan tâm.


Trì Nghiễn Hành nhắn lại: “Nếu còn muốn có ngày sau thì ngoan ngoãn sống dưới mắt anh ấy, đừng gây chuyện, đi làm đàng hoàng. Sau này Trình Quang tốt nghiệp, anh ấy còn có thể sắp xếp công việc. Nếu còn toan tính khác thì khỏi học hành gì nữa.”


Hai câu nói đã đủ dọa người, thật ra nghĩ kỹ thì cũng biết, vợ chồng Du Nguyệt Bình để tâm nhất chẳng qua chỉ có hai thứ: tiền và con trai.


Nắm chặt được hai thứ này, bọn họ chắc chắn sẽ ngoan ngoãn.


Bà ấy không rõ Trình Diên có ghi hận chuyện bị kiện hay không, nhưng bà ấy tự an ủi, cho dù có ghi hận thì sao chứ?


Hai mẹ con cùng chung máu liền tim, sau này chẳng lẽ cô lại dám không phụng dưỡng mẹ mình sao?


Huống chi, trước mắt còn có việc quan trọng hơn.


Con trai sắp tốt nghiệp đại học, ngay trước mắt đã phải tính đến chuyện kết hôn, Du Nguyệt Bình biết rõ ai mới là người có thể thật sự giúp được mình. Sau này, số tiền mua nhà mua xe bà ấy vẫn phải trông cậy vào con gái. Thế nên hôm nay, trước hết phải lấy lòng cho vị thần tài này vui vẻ đã, đợi khi nào rảnh lại hé lời một chút, nhẹ nhàng nhắc đến chuyện mua nhà.


Du Nguyệt Bình lập tức đi tìm cái hộp gỗ cho cô.


“Ở đây này, lúc dọn nhà đều mang theo cho con, bảo quản rất tốt, bên trong không thiếu thứ gì.”


Trình Diên mở ra nhìn thoáng qua, bên trong có rất nhiều món đồ nhỏ lộn xộn. Cô lật những thứ nằm ở trên ra, lấy một cuốn album ảnh, lau đi lớp bụi trên bìa rồi cẩn thận bỏ vào túi. Sau đó cô đóng hộp lại, những thứ còn lại đều không mang theo.


Khi đứng dậy, cô nói: “Con đi trước, sau này sẽ không tới nữa, cũng không cần liên lạc.”



Bà ấy nói lớn nên mấy người thân đều quay lại nhìn, Trình Diên thản nhiên đáp:  “Về Luân Đôn, vừa nãy con nói rồi, mẹ lại quên à.”


“Con còn về đó làm gì? Con mặc kệ không lo cái nhà này nữa sao!?”


Không biết trong tiếng nức nở bà ấy đang nhắc đến ngôi nhà nào, Trình Diên đều phủ nhận tất cả.


“Đúng, mặc kệ.”


Du Nguyệt Bình cuống lên, chỉ tay vào mặt cô mà mắng nhiếc xối xả: “Thái độ của con là sao? Giờ còn dám trở mặt với mẹ à? Mẹ đã nói từ sớm là không cho con ra nước ngoài, con xem con học hành ra cái thói gì rồi, đến cả mẹ ruột cũng không nhận nữa!”


Lúc này mấy dì cũng ngồi không yên, đứng dậy đỡ Du Nguyệt Bình, miệng rối rít: “Đừng cãi nữa, mẹ cháu đã lớn tuổi, dạo này sức khỏe cũng không tốt, có chuyện gì không thể ngồi lại nói chuyện sao?”


“Vừa mới về được mấy hôm, mẹ cháu cũng là lo cho cháu thôi!”


Một đám người xúm lại, cãi cọ ầm ĩ làm cô nhức đầu, dù sao cũng chẳng có ai đứng về phía cô.


Trình Diên khoác túi định đi ra, Du Nguyệt Bình kéo lại: “Mẹ còn chưa cho con đi, con thấy mẹ nói khó nghe à? Con lặng lẽ quay về, đi là lại đi mấy năm, để mặc chúng ta ở đây chờ chết sao?”


Ai nghe câu này cũng không thể bình tĩnh, một luồng khí nóng xộc thẳng lên đầu, Trình Diên cố sức nhịn xuống.


“Không thấy khó nghe, đã đỡ nhiều rồi, trước kia mẹ còn chửi con ra nước ngoài là không lo làm ăn, trốn đi tìm đàn ông, bây giờ kiềm chế hơn nhiều, thế cũng tốt.”


“Vậy con ra nước ngoài làm gì? Đang yên đang lành lại bỏ biệt thự không ở, cứ phải ra nước ngoài. Khỏi cần nói mẹ cũng biết là vợ chồng con cãi nhau, con gái mẹ ở ngoài chịu ấm ức chẳng lẽ mẹ không được hỏi? Mẹ không được nói à?”


Trình Diên quay đầu lại, nhìn Du Nguyệt Bình thở hổn hển rồi lại nhìn một vòng đám họ hàng đứng quanh xem náo nhiệt với ánh mắt lạnh lùng. Cô bình thản: “Vừa uống thuốc hạ huyết áp xong, mẹ ngồi nghỉ một lúc đi. Đứng nói mà không thấy mệt à, gào to thế không thấy mệt sao? Mấy lời này ở nhà nói thì thôi đi, sao cứ phải gân cổ lên cho tất cả mọi người cùng nghe?”


Lồng ngực Du Nguyệt Bình phập phồng dữ dội, bà ấy càng kích động thì càng khiến Trình Diên trở nên bình tĩnh hơn.


Cô dường như hoàn toàn không bị những lời đó ảnh hưởng, lặng lẽ chịu đựng hết thảy cơn giận dữ.


Rồi Trình Diên nói: “Hôm nay con về để lấy đồ, nhân tiện nói lời từ biệt với mẹ. Nếu mẹ cảm thấy không phục, mẹ cứ đi kiện con. Khi nào tòa án phán con tội bỏ rơi thì con tự nhiên sẽ gửi tiền để phụng dưỡng mẹ.”


Quả nhiên Du Nguyệt Bình sững sờ tại chỗ.


“Trước đó đừng tìm con nữa. Với lại, nếu còn đi tìm Trì Nghiễn Hành gây chuyện thì lần tới, người nhận được giấy triệu tập của tòa án sẽ là các người.”


Cô lạnh lùng buông một câu, không ngoái đầu lại mà đẩy cửa rời khỏi ngôi nhà xa lạ này.


Du Nguyệt Bình đuổi theo, nắm tay giáng một cú vào lưng cô, tiếng bộp vang trên chiếc áo lông dày. Lúc này bà ấy hoàn toàn không còn chút dáng vẻ nào của một người mẹ, không còn chửi mắng mà ngồi bệt xuống đất òa khóc nức nở.


Vừa bước ra khỏi khu tập thể, trên trời bắt đầu có tuyết rơi. Trình Diên ngẩng đầu, ngay khoảnh khắc ấy, một bông tuyết rơi vào mắt.


Lạnh buốt, tê dại, cô nhắm mắt lại, nước mắt không kìm được mà trào ra.


“Không sao chứ?”


Cô còn chưa kịp mở mắt đã nghe tiếng bước chân Trì Nghiễn Hành đi tới.


Trên mặt anh toàn là vẻ lo lắng, như đã chờ cô từ rất lâu.


“Không ổn.” Trình Diên nói.


Chua xót, mệt mỏi cùng lúc ập đến, trong thoáng chốc cô dường như mất hết sức lực, lao vào vòng tay ấm áp rộng lớn của anh.


“Bây giờ vô cùng không ổn, cực kỳ cần được ôm một lát.”
 


Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lời Thì Thầm Của Cánh Diều Truyện Lời Thì Thầm Của Cánh Diều Story Chương 64: Đi dạo – “Cực kì cần được ôm một lát.”
10.0/10 từ 46 lượt.
loading...