Lời Thì Thầm Của Cánh Diều

Chương 55: Trưởng thành – “Sự lãng mạn được cố ý tạo ra sẽ không có linh hồn.”

136@-

 
Xe của Trì Nghiễn Hành dừng bên đường, chỉ trong 30 phút ngắn ngủi, anh đã hút hết 6 điếu thuốc và nảy sinh 178 lần xúc động muốn xuống xe ôm cô vào lòng.


Nhưng anh là một người trưởng thành lý trí, sự bình tĩnh phải đặt lên hàng đầu, anh không thể không để ý tới sự tự tôn của cô mà dùng bạo lực kéo người đi trước mặt bạn bè cô.


——Nhưng đó là nếu như tên ngốc tóc xoăn vàng kia xứng với hai chữ bạn bè.


Landen cố ý đứng chờ trên con đường Trình Diên bắt buộc phải đi qua để về nhà, thật sự đợi được người rồi lại có chút ngượng ngùng.


Anh ấy đứng dưới một cột đèn đường có ánh sáng tốt hơn một chút, không biết đã đợi bao lâu, trên người mang theo luồng khí lạnh buốt, mỗi khi nói chuyện lại phả ra một làn khói trắng.


Trình Diên từng học chung lớp kịch cổ điển với anh ấy, ấn tượng của cô về chàng trai lịch lãm này vô cùng sâu sắc.


Không chỉ bởi dáng người cao ráo và gương mặt tuấn tú, mà còn vì anh ấy là bạn thân của Maria.


Trước khi rời Manchester, Trình Diên và Maria đã trao đổi tài khoản mạng xã hội với nhau, tuần đầu tiên cô đến Luân Đôn đã nhận được tin nhắn của Maria.


“Cậu đến Luân Đôn rồi sao? Cậu đã gặp Landen chưa?”


Trình Diên dở khóc dở cười, cô bận rộn chuyển nhà và chọn môn học, căn bản chẳng biết Landen là ai.


Sau này mỗi lần nhắn tin, Maria đều kích động hỏi cô:


“Hôm nay cậu có đến trường không? Cậu có gặp Landen không?”


Landen mà Maria nhắc đến là điển hình của một đứa trẻ xuất thân từ gia đình tinh anh, anh ấy đã có hai bằng kép đại học là tài chính và luật, chỉ cần hai năm đã hoàn thành xong nội dung của bốn năm đại học, sau đó thuận lợi bắt đầu con đường nghiên cứu sinh.


Nhưng Trình Diên lại ngạc nhiên là anh ấy cũng hứng thú với văn học và kịch.


Cô thầm nghĩ, đứa trẻ của gia đình tinh anh quả thật lợi hại, khoa học xã hội và nghệ thuật đều nở rộ cùng lúc.


Cho đến khi trong tiết học kịch, vị giáo sư râu trắng đứng trên bục cùng mọi người phân tích kịch của Christopher Marlowe, bạn học bên cạnh chọt cô một cái.


“Cậu mau nhìn cậu ấy kìa!”


Trình Diên quay đầu liếc mắt và thấy bạn học Landen ngồi ở hàng ghế sau. Anh ấy lặng lẽ lấy ra vài chiếc kim đan cùng những cuộn len nhiều màu từ trong cặp sách rồi tỉ mỉ đan khăn quàng cổ.


Bạn học nhướn mày với cô: “Tiết trước cậu ấy cũng đến, tớ ngồi ngay sau lưng, lúc học cậu ấy cứ nhìn cậu mãi! Chắc chắn cậu ấy đến vì cậu!”


Trình Diên ngượng ngùng mỉm cười, nói: “Chắc cậu nhìn nhầm rồi, tớ căn bản không quen cậu ấy.”


“Thì đã sao! Hai người có thể làm quen trong tiết học này, cũng có khi tan học cậu ấy sẽ tìm cậu xin số đấy.”


Thế là, trên đường về nhà, Trình Diên quả nhiên “tình cờ gặp” Landen.


Đường về nhà cô chỉ có một con đường lớn, những con đường nhỏ khác đều ẩn trong các tòa nhà cao, không có đèn đường.


Chỉ một lần, vì muốn đi đường tắt nên cô rẽ vào lối nhỏ, lại bắt gặp mấy kẻ vô gia cư và kẻ điên đang chơi bời ngồi bên tường, có vài tên cứ nhìn chằm chằm vào túi xách của cô, ánh mắt đờ đẫn nhưng đầy ác ý.


Từ đó về sau, cô không bao giờ dám đi đường nhỏ nữa.


Câu chào đầu tiên của Landen quả nhiên là:



“Cậu có quen Maria không?”


Trình Diên chỉ thấy ngượng ngùng.


Cô không muốn kết giao bạn bè mới, cũng không hứng thú với cậu ấm nhà giàu này, vào lúc này cô chỉ muốn về nhà ăn cơm.


Nhưng chàng trai trông có vẻ rất phấn khích.


Anh ấy lấy từ trong túi ra một chiếc khăn quàng màu xanh lam, lại khẽ gãi đầu, động tác cứng nhắc đưa cho Trình Diên.


“Cái này coi như quà gặp mặt.”


Chiếc khăn được đan bằng len xanh da trời đẹp mắt, ở giữa điểm xuyết bằng những ô vuông nhỏ màu vàng, nhìn ra được chủ nhân đã cực kì có lòng.


Trình Diên hơi ngạc nhiên, chắc đây chính là thành quả mà anh ấy làm ra trong tiết học kịch.


Nhưng cô từ chối chiếc khăn quàng này.


Cô và Landen còn chưa thân đến mức có thể tặng quà cho nhau.


Có lẽ là sợ quá đột ngột, chàng trai lại lục lọi trong túi một lúc rồi lấy ra một túi quà màu đen, mở miệng túi đưa đến trước mặt cô.


“Cậu có thể bỏ vào trong này.”


Trình Diên bày tỏ sự cảm ơn với anh ấy, nhưng cô vẫn từ chối món quà này.


Giọng điệu Landen chân thành, “Tuần sau là Tết của Trung Quốc đúng không? Nghe nói người Trung Quốc đều tụ tập cùng nhau tặng quà chúc mừng, giống như Giáng Sinh vậy.”


Trình Diên hiểu ra, cô khẽ gật đầu.


“Đúng vậy, cảm ơn cậu đã nhớ đến Tết của Trung Quốc, cũng cảm ơn cậu đã chu đáo chuẩn bị quà như thế.” Cô mỉm cười nhẹ, “Nhưng màu sắc của chiếc khăn quàng này hợp với cậu hơn, hoặc cũng có thể tặng cho Maria, cô ấy thích nhất là màu xanh lam.”


Bị từ chối liên tiếp ba lần, anh ấy chỉ đành nhận lại món quà.


Ngay từ lần đầu tiên gặp Trình Diên, Landen đã cảm thấy khuôn mặt nhỏ nhắn đáng yêu của cô vô cùng xinh đẹp.


Anh ấy hoàn toàn chẳng hiểu gì về những thứ nhàm chán như kịch và văn học, nhưng vẫn mang len đến để chen chân vào lớp học.


Đối với anh ấy, Trình Diên không phải là một cô gái chỉ có vẻ bề ngoài.


Ví dụ như tiếng Anh của cô rất giỏi, những ẩn dụ và châm biếm khi người bản ngữ đùa giỡn cô đều nghe hiểu. Không chỉ vậy, cô còn có thể dễ dàng ứng dụng vào văn học cổ điển và thi ca, biến những thứ khô khan thành thứ sinh động thú vị.


Landen đã từng thấy biểu hiện của cô trong giờ văn học, hoàn toàn không thua kém các bạn học bản địa ở Anh, trong mắt cô lúc ấy lóe lên ánh sáng, tự tin lại phóng khoáng.


Điều này khác hẳn với tất cả những người bạn da trắng của anh ấy, trên người cô luôn có một khí chất sầu muộn tĩnh lặng. Thường ngày cô thích đi một mình, lúc đọc sách thì tuyệt đối yên tĩnh, nhưng trong phần thuyết trình trên lớp lại tràn đầy tự tin.


Hai đặc tính trái ngược dung hòa hoàn hảo trên người cô.


Anh ấy không ép buộc nữa mà chân thành bày tỏ, hy vọng có thể cho anh ấy một cơ hội đưa cô về tận cửa căn hộ.


Con phố này mỗi khi đến buổi tối sẽ có rất nhiều teenager* điên cuồng tấn công người nước ngoài.


(*teenager: thanh niên)



“Bọn họ thường tụ tập lại đánh người, chỉ là đám trẻ mười mấy tuổi thôi nhưng được pháp luật bảo vệ, vì vậy dù báo cảnh sát cũng vô ích.”


Vừa đi, Landen vừa xòe tay nói: “Nhưng mà điều thần kỳ là, một khi bước sang tuổi mười tám, tất cả bọn teenager ấy sẽ mặc âu phục, thắt cà vạt, biến thành gentleman*.”


(*gentleman: quý ông)


Trình Diên không từ chối ý tốt của anh ấy nữa, hai người đi trên đường lớn, giẫm lên lá khô bên lề đường, sóng vai cùng nhau trở về.


Trong góc khuất mà cô không hề hay biết.


Trì Nghiễn Hành lái xe chầm chậm theo sau họ, cho đến khi nhìn thấy hai người vẫy tay chào tạm biệt, Trình Diên an toàn bước vào căn hộ.


Còn anh lại không thể xuống xe, nói với cô một câu nào.


Cô không quá mặn mà với quần áo và trang sức đẹp, trước đây các nhãn hiệu đều sẽ gửi sản phẩm mới theo mùa đến tận nhà, cô cũng chỉ chọn vài món quần áo màu nhạt, kiểu dáng đơn giản, tất cả đều lấy sự thoải mái làm chủ.


Thế nhưng bây giờ, trong mùa Đông giá lạnh tuyết phủ khắp nơi, trên người cô chỉ mặc chiếc áo bông cồng kềnh thô kệch, bông bên trong còn vón cục, lồi lõm không đều, vừa nhìn đã biết không giữ ấm được.


Tóc cô dài ra, dường như đã mất đi độ bóng mượt ngày trước, dưới ánh đèn đường xơ xác, khi gió thổi lên trông như một con sư tử nhỏ.


Trì Nghiễn Hành không thể tưởng tượng được sao cô có thể chăm sóc bản thân thành ra thế này.


Nhưng ánh mắt cô lại sáng lấp lánh.


Cô đã gạt bỏ sự yếu đuối, khi nói chuyện có thể thẳng thắn nhìn vào mắt đối phương, cũng có thể mỉm cười đùa giỡn với những người bạn chưa thân.


Khác xa hoàn toàn với trước kia.


Đã từng có lần, Trì Nghiễn Hành đi công tác về muộn mấy ngày, cô vừa sụt sịt chạy tới ôm anh vừa nhỏ giọng oán trách vì chịu ấm ức, chê anh về quá trễ.


Còn bây giờ, cô giống như một cái cây nhỏ kiên cường đang lớn lên, rũ bỏ dáng vẻ yếu ớt ngày trước, vươn thẳng thân mình, không ngừng phát triển.


Trì Nghiễn Hành dừng xe dưới lầu nhà cô rất lâu, trong lúc còn do dự, ánh đèn vàng trong ô cửa sổ trên lầu bỗng tách một tiếng phụt tắt.


Anh vẫn không thể gặp cô một lần.


Không có tác dụng gì cả, anh nghĩ vậy.


Mâu thuẫn giữa họ không được giải quyết thì quan hệ chỉ càng ngày càng căng thẳng.


Mà cô cũng không phải con chim sẻ nhỏ do anh nuôi nên anh không thể tùy tiện bắt về nhốt trong lồng.


Trì Nghiễn Hành nhớ lại quãng thời gian sau khi cô từ chức.


Hai người ngày càng ít nói chuyện và cô ngày càng trầm mặc, rõ ràng cơ thể không có vấn đề gì vậy mà thường xuyên sốt một cách khó hiểu.


Cô còn có việc học, cũng kết giao được bạn bè mới, hình như còn vui vẻ hơn trước kia.


Vậy thì anh có lý do gì để cướp đi niềm vui này?


Trong đêm khuya tĩnh lặng, Trì Nghiễn Hành xoay nửa vòng vô lăng, quay đầu rời khỏi dưới lầu căn hộ.


Càng gần Tết, công ty càng bận rộn.



Dương Hạo nói rằng quản lý bên kia đã gọi ba cuộc điện thoại, hỏi khi nào anh về nước.


“Dự án khu nghỉ dưỡng sắp bắt đầu đấu thầu, các công ty đều đang tăng ngân sách, vài quản lý đứng ngồi không yên, muốn mời sếp về bàn bạc.”


Trì Nghiễn Hành liếc nhìn lịch, trên đó lấp kín những lịch trình dày đặc, chi tiết đến từng giờ từng phút, việc này chưa hoàn thành sẽ kéo theo việc khác bị chậm trễ.


Vậy mà anh lại bỏ mặc hơn mười mấy quản lý dự án để ở lại Luân Đôn năm ngày.


Không phải không thể họp từ xa, nhưng vấn đề là hiệu suất quá thấp.


Một cuộc họp có thể kết thúc trong hai tiếng nếu gặp trực tiếp, đưa lên trực tuyến thì phải kéo dài đến năm tiếng.


Trì Nghiễn Hành xoa ấn đường, “Rạng sáng ngày mai tôi về.”


Dương Hạo đáp một tiếng “Vâng” rồi vội vàng đi sắp xếp tài liệu.



Đêm nay sân bay Kinh Thị có tuyết rơi lớn.


Trì Nghiễn Hành lại bay 13 tiếng, rạng sáng mới về tới Kinh Thị.


Một mình bước ra từ lối ra quốc tế, anh khoác một chiếc áo khoác đen, không quàng khăn, màu đen càng làm dáng người anh thêm gầy và xa cách.


Giữa nhóm khách du lịch, anh vô cùng nổi bật, tiếng cười nói trong sân bay chẳng liên quan gì đến anh. Anh đi xuyên qua đám đông ồn ào hỗn loạn, xuyên qua nhóm du học sinh xách vài chiếc vali về nước, xuyên qua đám người ôm hoa đón người, hai tay trống không trở về.


Dương Hạo xuống xe giúp anh mở cửa, không nhịn được hỏi: “Cô Trình không về cùng sếp sao?”


Trì Nghiễn Hành mở máy tính bảng như thường lệ, mắt nhìn chằm chằm vào số liệu chứng khoán.


“Không.” Sắc mặt anh không thể hiện vẻ tức giận, cũng không phải lạnh nhạt, chỉ nói một câu: “Về công ty trước đi.”


Ba giờ sáng, Trì Nghiễn Hành ngồi trong phòng Tổng giám đốc, bắt đầu làm việc.



Thời gian trôi qua từng ngày, mùa Hè xua tan sương mù và bóng tối của Luân Đôn, mang cái nóng nực đến.


Trình Diên ở Luân Đôn chỉ cần học một năm.


Tóc cô lại dài thêm một đoạn, xõa xuống gần tới eo.


Tóc dài gội đầu không tiện, rất tốn thời gian, mà trước khi sang Anh cô đã biết ở đây cắt tóc rất đắt, thế là Trình Diên học cách tự cắt tóc.


Chuyện này không có gì khó cả, ngay cả việc sửa tủ lạnh và dây điện cô cũng làm được, huống hồ tóc có mất đi rồi cũng mọc lại. Cho dù có cắt xấu như cỏ dại thì cùng lắm cũng chỉ cần đội thêm một chiếc mũ thôi.


Vì vậy ngày hôm sau Trình Diên đội chiếc mũ đỏ nhỏ ra ngoài.


Số tiền tiết kiệm trước kia của cô chỉ đủ học trường ngôn ngữ nửa năm, còn thẻ tín dụng và trang sức đắt tiền Trì Nghiễn Hành tặng thì cô lại không định động tới nên cuộc sống cũng chẳng dư dả.


May mà năm đầu học cao học cô đã thành công xin được học bổng, không cần lo học phí nữa.


Giáo sư hiểu tình hình của cô nên thường gửi email giới thiệu cho cô vài công việc lặt vặt, có khi là phiên dịch tạm thời cho hội nghị, có khi là dạy thêm cho con cái nhà giàu.



Trình Diên đều nhận hết.


Mỗi buổi chiều vào lúc 6 giờ 50 phút, cô sẽ đến cửa hàng tiện lợi gần đó đúng giờ, vì 7 giờ cửa hàng sẽ bán đồ giảm nửa giá nên cô có thể dùng rau và đạm để giải quyết bữa tối, sau đó trong những ngày có ít ánh sáng thì uống thêm vài cốc nước cam.


Trong mưa dầm và khói bụi sương mù độc hại, từng ngày trôi qua, cô lớn lên và vươn mình thành một cái cây nhỏ xinh đẹp.


Nửa năm đầu cô chuyên tâm vào học tập, nửa năm sau thì bắt đầu xoay vòng thực tập. Dưới sự giúp đỡ của giáo sư và vài người đi trước, cô cũng bắt đầu làm phiên dịch cho các công ty khác nhau.


Điều này phù hợp với suy nghĩ ban đầu của cô, tìm một công việc không cần phải giao tiếp với quá nhiều người, yên tĩnh hoàn thành phần việc của mình.


Tốt nhất là có thể ổn định trước khi tốt nghiệp, cầm visa làm việc để tiếp tục ở lại Anh.


Giáo sư là một ông cụ người Anh nhỏ nhắn, đeo kính gọng tròn, hoàn toàn phù hợp với ấn tượng rập khuôn của Trình Diên về người Anh. Áo vest lúc nào cũng chỉnh tề, cà vạt phẳng phiu, trời mưa thì che ô đen, trước khi lên lớp nhất định phải uống một tách cà phê.


Thế nhưng trong quá trình tiếp xúc thực sự, cô phát hiện tính cách ông cụ này chẳng hề quái gở.


Ông ấy không hề keo kiệt những lời khen cho bài văn Trình Diên viết ra, gọi cô là một nhà văn rất có thiên phú lãng mạn.


Đáng tiếc giáo sư không hiểu tiếng Trung, nếu không thì cũng có thể góp đôi lời bình phẩm cho tác phẩm dịch thuật của cô.


“Nhưng Chen à, tôi buộc phải chỉ ra một điểm như này.”


Lần thứ một nghìn Trình Diên thiện ý sửa cho ông: “Là Cheng ạ.”


“OK, Chen, nhân vật dưới ngòi bút của em rất rõ nét, tình tiết cũng đủ thú vị, nhưng văn của em quá lý tính.”


Trình Diên không quá hiểu, “Là người ghi chép câu chuyện, em cho rằng chúng ta nên dùng góc nhìn của người ngoài để miêu tả con người và sự việc trong câu chuyện, như vậy sẽ có lợi hơn cho việc khắc họa nhân vật.”


Giáo sư khẽ đẩy kính: “Không phải như vậy, Chen, môn học này là văn học, không phải phóng sự báo chí. Nếu em muốn viết ra những nhân vật sống động hơn, nhất định phải nhập vai vào họ, chứ không phải trở thành một người ghi chép lạnh lùng.”


Ông ấy lật mấy trang bản thảo vừa in từ máy fax ra, “Hơn nữa, vì sao kết cục của em không thể lãng mạn một chút?”


“Nhưng giáo sư, kết cục trong hiện thực thường không tràn đầy lãng mạn.”


“Cho nên, đây không phải hiện thực.” Ông ấy cười nói, “Hiện thực đã đủ tàn khốc rồi, vì sao không để con người giữ lại chút ảo tưởng?”


Trình Diên ngẩn ra một chút, khẽ gật đầu, nửa hiểu nửa không rời đi.


Cô ôm máy tính quay về thư viện, dựa theo ý kiến của giáo sư tiếp tục sửa lại bản thảo.


Mở máy tính ra, Trình Diên lật qua lật lại tài liệu nhiều lần rồi ngẩn người.


Cô giỏi tạo ra sự lãng mạn, chẳng hạn như những thứ đã quá quen thuộc là hoa và lời cầu hôn, pháo hoa và lời tỏ tình, hay sao băng, vòng đu quay v.v… Nhưng tất cả những chi tiết hư cấu đó đều bị giáo sư đánh dấu bằng mực đỏ và kèm theo cùng một lời phê bình.


“Sự lãng mạn được cố ý tạo ra sẽ không có linh hồn.”


Trình Diên nhìn chằm chằm lời phê đỏ chói mà ngẩn người rồi thở dài, dường như cảm hứng của cô sắp cạn kiệt.


Mười phút sau, cô đóng sập máy tính lại.


Bạn học đi cùng ở bên cạnh ngạc nhiên nhìn cô, “Cậu mới ngồi xuống chưa đầy nửa tiếng mà!”


Trình Diên vừa nhét máy tính vào túi, vừa bất lực nói: “Tớ phải ra ngoài tìm lại sự lãng mạn đã thất lạc.”


  


Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lời Thì Thầm Của Cánh Diều Truyện Lời Thì Thầm Của Cánh Diều Story Chương 55: Trưởng thành – “Sự lãng mạn được cố ý tạo ra sẽ không có linh hồn.”
10.0/10 từ 46 lượt.
loading...