Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Chương 54: Mùa Đông – Chúng ta gặp nhau một lần trước có được không?
157@-
Sau khị bị kéo vào danh sách đen, Trì Nghiễn Hành vội vàng chạy về nhà cũ.
Ông bà nội đã ngủ sớm, chỉ có Trì Dật Nhiên vừa ăn đồ nướng vừa chơi điện thoại ở phòng khách.
“Anh, anh làm gì mà vội vàng thế?”
Anh hùng hổ xông vào, dọa Trì Dật Nhiên sợ tới mức vội vàng nhét điện thoại vào túi áo hoodie.
Trì Nghiễn Hành nhạy bén nhận ra động tác nhỏ của cô ấy.
“Trong túi đựng cái gì?”
Chiếc điện thoại mới của cô ấy là nhờ xem bài tarot giúp bạn học mới kiếm được tiền mua, nhưng nếu để anh trai biết được chuyện này…… Nghĩ thôi là đã thấy tìm đường chết.
Trì Dật Nhiên nghiêng người, chuẩn bị trốn lên lầu, giọng rất nhỏ: “Đây là…… linh hồn để em tồn tại.”
Trì Nghiễn Hành đi tới, không cho phép từ chối đưa tay ra: “Đưa linh hồn của em cho anh mượn một tiếng.”
—
“Tiểu Đường, sao vậy?”
Khi nhận được điện thoại, Trình Diên vừa mới gọi điện với bạn xong, trong giọng nói vẫn còn xen chút ý cười. Cô cao giọng, cảm giác vui vẻ truyền qua sóng vô tuyến đến đầu bên kia điện thoại.
Ngay sau đó, giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên.
Trì Nghiễn Hành nói: “Là anh.”
Đầu dây bên kia quả nhiên yên lặng.
Trình Diên cầm điện thoại, dừng bước trước cửa phòng bếp.
Cô không hề cảm thấy bất ngờ, giọng điệu nhạt nhẽo.
“Có chuyện gì sao?”
Điều anh muốn nói quá nhiều, lời đều nghẹn lại chen chúc nơi cổ họng muốn bật ra, nhưng lại không biết nên nói câu nào.
Trì Nghiễn Hành kìm nén rất lâu, cuối cùng thốt ra một câu: “Đi du học, sao không bàn với anh một tiếng?”
Câu này vừa thốt ra anh đã hối hận.
Nghe xem, anh vừa nói cái gì vậy?
Trước đó vì sao mà cãi nhau?
Bởi vì cô trách anh việc gì cũng không bàn với cô.
Anh lập tức nhớ lại cảnh Trình Diên ngẩng đầu hỏi anh:
“Tiểu Đường làm phẫu thuật, sao không bàn với em một tiếng?”
“Không cho Emma vào bộ phận Dự án, sao không bàn với em một tiếng?”
……
Trì Nghiễn Hành cảm thấy, câu tiếp theo của cô nhất định sẽ là: “Vậy trước kia sao anh không bàn với em một tiếng?”
Nhưng Trình Diên lại không nói vậy.
Cô ở trong bếp làm bánh mì kẹp trứng cà chua cho bữa sáng.
Trứng sau khi đánh, lòng trắng và lòng đỏ đã hòa vào nhau, biến thành màu vàng đặc đẹp mắt.
Nấu ăn là một việc chữa lành, giúp xoa dịu những căng thẳng và khiến con người bình tĩnh lại.
Cô đặt điện thoại lên bàn, rảnh tay múc trứng ra.
“Du học là chuyện của em, không cần thiết phải báo cho anh.”
Trì Nghiễn Hành nói: “Vậy em chưa từng nghĩ đến anh sao?”
“Nghĩ rồi, cho nên em đã để đơn ly hôn trong phòng làm việc đó.”
Quả thật Trì Nghiễn Hành đã nhìn thấy, nếu không cũng sẽ chẳng phóng xe đến nhà cũ vào giữa đêm, anh không thể chờ thêm một khắc nào, chỉ muốn hỏi rốt cuộc cô định thế nào.
“Anh không đồng ý.” Anh nói: “Nước ngoài không an toàn như em nghĩ, nếu em muốn đi du học cũng được, nhưng em nên bàn với anh trước, ít nhất thuê một vệ sĩ được không?”
“Em không cần vệ sĩ.” Trình Diên nói: “Hơn nữa em cũng không quan tâm anh có đồng ý hay không.”
Trì Nghiễn Hành nhịn không được: “Vậy em cũng không quan tâm đến ông bà sao?”
Quả nhiên anh là người hiểu rõ điểm yếu của cô nhất.
Điều lúc này, Trình Diên không muốn đối mặt nhất chính là hai ông bà cụ.
Họ thật lòng đối xử tốt với cô, chính vì thế cô càng thêm áy náy.
Dù sao cũng không thể cứ giấu giếm mãi, Trình Diên nói: “Em sẽ gọi điện cho họ, giải thích rõ ràng.”
Hai đầu dây điện thoại lại rơi vào im lặng.
“Anh đừng gọi cho em nữa, giữa chúng ta cũng chẳng còn gì để nói, em phải đi học rồi.”
“Chúng ta gặp nhau một lần trước có được không?” Trì Nghiễn Hành nói: “Tuần sau anh sẽ đến tìm em.”
Trình Diên bình tĩnh ngắt lời anh, nói: “Em thấy không cần thiết.”
“Tại sao?”
Cô thở dài, “Chúng ta thật sự không hợp, anh đừng gọi cho em nữa.”
Trì Nghiễn Hành phản bác cô: “Kết hôn hơn hai năm rồi em mới nói không hợp, trước đó chẳng phải vẫn sống rất tốt sao? Nếu em cảm thấy anh có chỗ nào làm không đúng, chúng ta có thể bàn bạc với nhau——”
……
Vốn dĩ nghĩ là một tiếng, thế nhưng mới mười phút Trì Dật Nhiên đã lấy lại được điện thoại.
Khi Trì Nghiễn Hành sầm mặt ném điện thoại cho cô ấy, cô ấy không dám thở mạnh.
Trên đầu anh phủ một tầng mây đen.
Chỉ cần nghĩ bằng đầu gối cũng biết sắc mặt anh trai cô ấy không ổn, đang ở ranh giới bùng nổ.
Cô ấy cẩn thận xoay người, lén lút muốn rời đi: “Anh, nếu không có chuyện gì thì em đi trước——”
“Đứng lại, điện thoại mới ở đâu ra?”
—
Đã hơn nửa năm kể từ cuộc gọi đó, Trì Nghiễn Hành không còn liên lạc với cô nữa.
Tính toán thời gian thì trong nước cũng sắp đến Tết.
Vài ngày trước Trình Diên nhận được bưu thiếp Hiểu Hiểu gửi từ cao nguyên ở Tứ Xuyên sang Luân Đôn, phải mất hơn ba tháng mới trôi dạt đến.
Một xấp bưu thiếp dày, hơn năm mươi tấm ảnh, toàn bộ đều là phong cảnh thiên nhiên dọc đường chụp được, sông lớn núi cao, kiến trúc dân tộc thiểu số, còn có không ít ảnh tự sướng của cô ấy.
Trình Diên vừa tan học, sau khi đến Luân Đôn cô không đi làm thêm, chỉ chuyên tâm bận rộn học hành.
Vừa học vừa làm rất vất vả, hơn nữa còn dễ lơ là việc học, chi bằng dốc toàn lực vào học tập, lấy thành tích tốt rồi xin học bổng.
Sau hơn một tuần xoay vòng tìm nhà, cuối cùng cô cũng thuê được một căn hộ đơn giá cả hợp lý ở gần trường, tiền thuê không cao mà còn có cửa sổ sát đất rất lớn, ánh nắng xuyên qua cửa sổ tràn vào, sưởi ấm căn phòng.
Ngoài cửa sổ là bãi cỏ cao ngang nửa người, trên tường ngoài treo đầy dây leo xanh mướt.
Căn hộ nhỏ không thể so với biệt thự lớn trong nước, nhưng nơi đất khách quê người, quả thật đã cho cô một mái nhà tránh gió.
Về nhà, Trình Diên đơn giản cắt ít cam, cho vào máy ép cầm tay rồi gọi điện lại cho Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu nói nửa năm nay cô ấy hầu như không đi làm, sau khi nghỉ việc cô ấy thuê một chiếc xe nhà di động, vừa lái xe vừa sống, từ phía Bắc chạy xuống Giang Nam, lại chạy tiếp tới Tứ Xuyên.
Tiếng gió gào thét xuyên qua điện thoại, ù ù truyền vào tai cô.
“Bây giờ chị đang ở trên thảo nguyên!”
Trình Diên cầm điện thoại, hơi ngạc nhiên, “Cái nền này của chị thật sự không phải giả sao?”
Phông nền sau lưng Hiểu Hiểu bị chia làm hai phần rõ rệt, phía trên là bầu trời xanh thẳm trong vắt, phía dưới là đồng cỏ xanh um tươi tốt, toàn là những màu sắc rực rỡ đến cực hạn.
Hiểu Hiểu lớn tiếng trả lời: “Hahaha nền hoàn toàn tự nhiên không hề thêm bớt, ghen tỵ không?”
Cô ấy chỉ vừa xõa tóc một lúc, gió đã thổi tóc bay tán loạn dính đầy mặt, biến cô ấy thành một quái vật tóc đen.
Có lẽ tín hiệu không tốt, hai người mới nói được vài câu màn hình đã giật thành PPT, thế là Hiểu Hiểu chuyển vào trong nhà.
Cùng với một trận gió, Trình Diên nhìn cô ấy chạy vào căn lều Mông Cổ gần đó.
Bên ngoài hoa lệ, bên trong trang trí tràn ngập hơi thở dân tộc, những dải vải hoa văn đan xen giống như một tòa lâu đài nhỏ ấm áp.
Chưa đến mấy phút, máy ép dừng lại, ly nước cam vàng óng tỏa ra hương trái cây tươi mát.
Ngay từ cuối tháng Mười nước Anh đã nghênh đón mùa Đông. Thời gian có nắng ban ngày thậm chí chưa đến năm tiếng, mọi người đều chọn uống chút vitamin D để bổ sung canxi, lúc mới tới nơi đàn chị cũng khuyên cô như vậy.
Lúc ấy, sắc mặt đàn chị trắng bệch, giọng điệu tràn ngập u ám vì không viết nổi luận văn.
“Uống chút đi, mùa Đông ở Luân Đôn giống như tận thế vậy, không uống thì thành ma cà rồng mất.”
Để tránh biến thành ma cà rồng, ngoài việc hàng ngày uống vitamin, cô còn phải bổ sung thêm trái cây. Giống như bây giờ, Trình Diên cuộn mình trong nhà uống nước cam, gọi một cuộc điện thoại dài với Hiểu Hiểu.
Đi du lịch khắp nơi, vậy mà Hiểu Hiểu vẫn không bỏ lỡ chuyện hóng hớt dọc đường.
“Trong Lam Dịch có không ít tai mắt của chị đó, nhiều tin còn đang chờ hóng cái kết, sao có thể bỏ qua được!”
Trình Diên mỉm cười, “Người bận rộn à, chị đúng là tràn đầy sức lực đấy.”
Hiểu Hiểu nói rằng tên trà xanh khét tiếng kia thảm rồi.
Cậu ta bị tình nghi phạm tội xâm phạm bí mật thương mại, mấy ngày trước đã bị đưa vào trại tạm giam, có người trong nội bộ nói mức phạt tù là bốn năm, còn phải nộp phạt.
Hiểu Hiểu nói rằng lần này là sếp Trì quyết tâm muốn tống cậu ta vào tù, bao nhiêu tiền cũng không hòa giải. Hơn nữa buồn cười nhất là cậu ta đã giúp cho đối thủ không ít, đến lúc then chốt người ta căn bản chẳng có ý bảo vệ cậu ta.
Chính công ty đối thủ còn bận bịu lo kiện cáo, đều là tượng bùn qua sông, chẳng ai hơn ai bao nhiêu.
Lần này Lam Dịch cũng tổn thất không ít, nhưng sau một đợt chấn chỉnh từ trên xuống dưới, chuyện rắc rối trong công ty quả thực ít đi, cuối tháng tính toán lợi nhuận công ty lại còn tăng lên không ít.
“Bây giờ sếp Trì đúng là nhân vật nổi bật của tạp chí kinh tế, truyền thông cứ bám riết muốn phỏng vấn anh ấy, em không biết náo nhiệt đến mức nào đâu.”
Nhưng những chuyện này đã chẳng còn liên quan gì đến Trình Diên nữa.
Cô sớm đã nghỉ việc, không còn là nhân viên của Lam Dịch, cũng không muốn tham gia vào bất kỳ việc gì của công ty.
Sống quy củ hơn 20 năm, đây là quyết định ngông cuồng, điên rồ nhất mà cô từng làm.
Theo tính cách của cô, nhiều chuyện nhẫn nhịn một chút cũng sẽ qua.
Ban đầu, Trình Diên quả thật nghĩ như vậy và cũng làm như vậy. Cô chịu chút ấm ức cũng chẳng sao, sau này hai người còn phải cùng nhau sống tiếp.
Từ nhỏ cô cũng đã chịu ấm ức mà lớn lên như thế, chẳng phải vẫn trưởng thành tốt sao?
Nhưng, hết lần này đến lần khác lại có một khoảnh khắc cô không muốn tiếp tục như vậy nữa.
Ngay khi Mạnh Miểu Miểu biết cô muốn đi du học đã lập tức tìm đến tận nơi.
“Rốt cuộc cậu nghĩ thế nào?”
Trình Diên đang xem một tờ báo nước ngoài, mấy tháng nay cô chưa từng tiếp xúc với ngoại ngữ mà luôn phải đối mặt với những bảng biểu máy móc, trong những ngày ở bộ phận Dự án không hề thấy tiến bộ chút nào.
“Tớ vẫn rất muốn đi, chỉ là đột nhiên hạ quyết tâm mà thôi.”
Mạnh Miểu Miểu không hiểu: “Vậy thì cũng phải có cái cớ hay lý do gì đó chứ?”
Trình Diên lắc đầu: “Không có, chỉ là tớ muốn đi thôi.”
Đưa ra quyết định thì nhất định phải có lý do sao?
Chỉ dựa vào một điều “tôi muốn làm” chẳng lẽ vẫn chưa đủ à?
Trình Diên cảm thấy không phức tạp như vậy, cô muốn đi thì đi thôi.
Có lẽ sẽ ở Florence, nhưng cũng không nhất định, cũng có thể là Barcelona, Madrid, Tokyo hoặc Milan.
Tóm lại là mình có tự do, dựa vào nỗ lực của mình để bắt đầu một cuộc sống mới, mỗi ngày nhìn thấy phong cảnh mới, mỗi ngày có thử thách mới.
Vì em trai học tập không tốt nên mới ra nước ngoài mạ vàng, bố mẹ đã sớm trải sẵn cho cậu ta một con đường.
Trong nhà hoàn toàn có khả năng cho cả hai đứa con ra nước ngoài, nhưng lại chỉ để em trai đi.
Dựa vào cái gì chứ?
Từ nhỏ thành tích cô luôn xuất sắc, vậy mà chưa từng có ai nhắc đến chuyện đưa cô ra nước ngoài “mạ vàng”.
Trước đây cô không hiểu, học giỏi thì không cần “mạ vàng” sao? Cho dù là vàng, mạ thêm một lớp chẳng phải càng quý giá hơn à.
Cô gạt bỏ lo lắng, gạt bỏ do dự, trong một suy nghĩ đã hạ quyết tâm.
May mà kế hoạch du học của cô được thầy cô hết sức ủng hộ.
Cho dù đã tốt nghiệp, sự quan tâm của thầy cô với sinh viên giỏi cũng chỉ có nhiều hơn chứ không ít đi.
Cô Hình khuyên cô: “Dù sao cũng phải bước được bước đầu tiên, em xem giảng viên Lư ở văn phòng, hơn ba mươi tuổi rồi còn có thể lấy dũng khí sang Pháp cơ mà!”
Trình Diên mỉm cười, nói: “Cảm ơn cô, em nhất định sẽ học thật tốt.”
“Được, về nhà bàn bạc với bố mẹ em đi, trong nhà có cô con gái ưu tú như vậy chắc chắn là tự hào rồi.”
—
“Con điên rồi sao? Con không ở công ty làm việc cho tốt, ra nước ngoài làm gì?”
Trình Diên rõ ràng cảm nhận được cơn giận của bà ấy, cô đã quen từ lâu, đợi đến khi Du Nguyệt Bình mắng một hơi xong mới tới lượt cô lên tiếng.
Lúc này Du Nguyệt Bình bày ra dáng vẻ phụ huynh dạy dỗ, “Nước ngoài ngày nào cũng cướp bóc giết người, có gì đáng học chứ? Thành tích của con tốt, học ở đâu mà chẳng như nhau? Trung Quốc lớn như vậy chẳng lẽ không chứa nổi con sao?”
Trình Diên nói: “Vậy cũng đừng để em trai ra ngoài, nước ngoài loạn lắm, nó không biết tiếng Anh, ra ngoài có ích gì?”
“Đó không phải cùng một chuyện! Con đã học xong đại học rồi, ra nước ngoài hay không cũng không cần thiết, em trai con còn trẻ, thầy giáo người ta đều nói phải đầu tư cho con nhỏ trước.”
Trình Diên nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn, “Lúc trước cũng đâu thấy hai người đầu tư cho con cái gì.”
“Sao con lại nói chuyện với mẹ như vậy! Mẹ không phải đang nghĩ cho con sao? Con mới kết hôn được hai năm, không lo ở nhà bồi dưỡng tình cảm, chạy đi xa như vậy không sợ bị tiểu tam tìm tới cửa à?”
Cô đã sớm thấy lúc Du Nguyệt Bình phát bệnh nổi điên, cũng sớm biết với loại người này thì không thể so đo, nhưng trước kia cô không so đo là vì tính tình tốt.
Qua điện thoại, mẹ và con gái ruột liều mạng trút ra những lời lẽ ác độc nhất.
“Mẹ mắng con thì thôi, kéo người khác vào làm gì? Ai cũng có thể để mẹ tùy tiện mắng sao?”
Cơn giận của Du Nguyệt Bình bốc lên tận đầu, giọng chói tai: “Mẹ muốn mắng ai thì mắng người đó! Con đừng tưởng mẹ không biết, con gả vào hào môn rồi là chê chúng ta nghèo, trèo không nổi, mong cả nhà chúng ta chết sạch để được yên tĩnh chứ gì!”
May là đang nói chuyện qua điện thoại.
Nếu ở nhà, Du Nguyệt Bình sớm đã xông tới đập đồ rồi.
Cô đã thấy vô số lần, mẹ cô lao tới như một con chó điên, quét sạch đồ trên bàn trà xuống đất, sau đó ngồi giữa đống mảnh vỡ gào khóc thảm thiết.
Em trai gửi tin nhắn cho cô.
Chị, chị lại cãi nhau với mẹ à? Bà ấy làm vỡ cả máy tính bảng của tôi rồi, dạo này bà ấy cứ thần kinh thế nào ấy, chị có thể bớt nói vài câu được không?
Cúp điện thoại xong, Trình Diên bắt đầu hối hận.
Cô vẫn quá mềm lòng, đáng lẽ không nên gọi cuộc điện thoại này.
Vậy mà cô còn ôm mong đợi với bọn họ, tưởng rằng người ta đến một độ tuổi nào đó thì nhất định sẽ thay đổi.
—
Trì Nghiễn Hành chỉ ở Luân Đôn chưa đến một tuần.
Chuyện trong công ty vẫn chưa kết thúc nên không thể thiếu anh. Dương Hạo cũng không thể tự quyết mọi chuyện, có rất nhiều tình huống vẫn cần anh ra mặt.
Trời Đông giá buốt, sương mù dày đặc, nơi ánh đèn đường không chiếu tới giống như vực sâu.
Trì Nghiễn Hành dừng xe bên đường, kéo thắng tay, hai tay rời khỏi vô lăng.
Anh ngồi một mình trong xe, châm một điếu thuốc.
Ngọn lửa màu xanh nhảy múa chiếu lên khuôn mặt gầy gò của chàng trai. Anh tựa đầu vào lưng ghế, với một tư thế lười biếng, thảnh thơi hút hết một điếu thuốc.
Cách đó không xa, trong một khoảng sáng vuông vức của đèn đường chiếu xuống, Trình Diên đang cúi đầu nói chuyện với người nào đó.
Đã sang Đông.
Hôm nay cô mặc áo khoác phao màu nâu dày nặng, mái tóc đã dài hơn nhiều, mềm mại xõa sau lưng, tóc đen càng làm gương mặt cô thêm trắng trẻo.
Nhưng cô không chỉ có một mình.
Đối diện cô là một chàng trai tóc vàng, mái tóc hơi xoăn, cao hơn cô một cái đầu, mặc quần bò và áo khoác gió màu đen, hai người đang ngồi đối diện trò chuyện với nhau.
Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Sau khị bị kéo vào danh sách đen, Trì Nghiễn Hành vội vàng chạy về nhà cũ.
Ông bà nội đã ngủ sớm, chỉ có Trì Dật Nhiên vừa ăn đồ nướng vừa chơi điện thoại ở phòng khách.
“Anh, anh làm gì mà vội vàng thế?”
Anh hùng hổ xông vào, dọa Trì Dật Nhiên sợ tới mức vội vàng nhét điện thoại vào túi áo hoodie.
Trì Nghiễn Hành nhạy bén nhận ra động tác nhỏ của cô ấy.
“Trong túi đựng cái gì?”
Chiếc điện thoại mới của cô ấy là nhờ xem bài tarot giúp bạn học mới kiếm được tiền mua, nhưng nếu để anh trai biết được chuyện này…… Nghĩ thôi là đã thấy tìm đường chết.
Trì Dật Nhiên nghiêng người, chuẩn bị trốn lên lầu, giọng rất nhỏ: “Đây là…… linh hồn để em tồn tại.”
Trì Nghiễn Hành đi tới, không cho phép từ chối đưa tay ra: “Đưa linh hồn của em cho anh mượn một tiếng.”
—
“Tiểu Đường, sao vậy?”
Khi nhận được điện thoại, Trình Diên vừa mới gọi điện với bạn xong, trong giọng nói vẫn còn xen chút ý cười. Cô cao giọng, cảm giác vui vẻ truyền qua sóng vô tuyến đến đầu bên kia điện thoại.
Ngay sau đó, giọng nói trầm thấp quen thuộc vang lên.
Trì Nghiễn Hành nói: “Là anh.”
Đầu dây bên kia quả nhiên yên lặng.
Trình Diên cầm điện thoại, dừng bước trước cửa phòng bếp.
Cô không hề cảm thấy bất ngờ, giọng điệu nhạt nhẽo.
“Có chuyện gì sao?”
Điều anh muốn nói quá nhiều, lời đều nghẹn lại chen chúc nơi cổ họng muốn bật ra, nhưng lại không biết nên nói câu nào.
Trì Nghiễn Hành kìm nén rất lâu, cuối cùng thốt ra một câu: “Đi du học, sao không bàn với anh một tiếng?”
Câu này vừa thốt ra anh đã hối hận.
Nghe xem, anh vừa nói cái gì vậy?
Trước đó vì sao mà cãi nhau?
Bởi vì cô trách anh việc gì cũng không bàn với cô.
Anh lập tức nhớ lại cảnh Trình Diên ngẩng đầu hỏi anh:
“Tiểu Đường làm phẫu thuật, sao không bàn với em một tiếng?”
“Không cho Emma vào bộ phận Dự án, sao không bàn với em một tiếng?”
……
Trì Nghiễn Hành cảm thấy, câu tiếp theo của cô nhất định sẽ là: “Vậy trước kia sao anh không bàn với em một tiếng?”
Nhưng Trình Diên lại không nói vậy.
Cô ở trong bếp làm bánh mì kẹp trứng cà chua cho bữa sáng.
Trứng sau khi đánh, lòng trắng và lòng đỏ đã hòa vào nhau, biến thành màu vàng đặc đẹp mắt.
Nấu ăn là một việc chữa lành, giúp xoa dịu những căng thẳng và khiến con người bình tĩnh lại.
Cô đặt điện thoại lên bàn, rảnh tay múc trứng ra.
“Du học là chuyện của em, không cần thiết phải báo cho anh.”
Trì Nghiễn Hành nói: “Vậy em chưa từng nghĩ đến anh sao?”
“Nghĩ rồi, cho nên em đã để đơn ly hôn trong phòng làm việc đó.”
Quả thật Trì Nghiễn Hành đã nhìn thấy, nếu không cũng sẽ chẳng phóng xe đến nhà cũ vào giữa đêm, anh không thể chờ thêm một khắc nào, chỉ muốn hỏi rốt cuộc cô định thế nào.
“Anh không đồng ý.” Anh nói: “Nước ngoài không an toàn như em nghĩ, nếu em muốn đi du học cũng được, nhưng em nên bàn với anh trước, ít nhất thuê một vệ sĩ được không?”
“Em không cần vệ sĩ.” Trình Diên nói: “Hơn nữa em cũng không quan tâm anh có đồng ý hay không.”
Trì Nghiễn Hành nhịn không được: “Vậy em cũng không quan tâm đến ông bà sao?”
Quả nhiên anh là người hiểu rõ điểm yếu của cô nhất.
Điều lúc này, Trình Diên không muốn đối mặt nhất chính là hai ông bà cụ.
Họ thật lòng đối xử tốt với cô, chính vì thế cô càng thêm áy náy.
Dù sao cũng không thể cứ giấu giếm mãi, Trình Diên nói: “Em sẽ gọi điện cho họ, giải thích rõ ràng.”
Hai đầu dây điện thoại lại rơi vào im lặng.
“Anh đừng gọi cho em nữa, giữa chúng ta cũng chẳng còn gì để nói, em phải đi học rồi.”
“Chúng ta gặp nhau một lần trước có được không?” Trì Nghiễn Hành nói: “Tuần sau anh sẽ đến tìm em.”
Trình Diên bình tĩnh ngắt lời anh, nói: “Em thấy không cần thiết.”
“Tại sao?”
Cô thở dài, “Chúng ta thật sự không hợp, anh đừng gọi cho em nữa.”
Trì Nghiễn Hành phản bác cô: “Kết hôn hơn hai năm rồi em mới nói không hợp, trước đó chẳng phải vẫn sống rất tốt sao? Nếu em cảm thấy anh có chỗ nào làm không đúng, chúng ta có thể bàn bạc với nhau——”
……
Vốn dĩ nghĩ là một tiếng, thế nhưng mới mười phút Trì Dật Nhiên đã lấy lại được điện thoại.
Khi Trì Nghiễn Hành sầm mặt ném điện thoại cho cô ấy, cô ấy không dám thở mạnh.
Trên đầu anh phủ một tầng mây đen.
Chỉ cần nghĩ bằng đầu gối cũng biết sắc mặt anh trai cô ấy không ổn, đang ở ranh giới bùng nổ.
Cô ấy cẩn thận xoay người, lén lút muốn rời đi: “Anh, nếu không có chuyện gì thì em đi trước——”
“Đứng lại, điện thoại mới ở đâu ra?”
—
Đã hơn nửa năm kể từ cuộc gọi đó, Trì Nghiễn Hành không còn liên lạc với cô nữa.
Tính toán thời gian thì trong nước cũng sắp đến Tết.
Vài ngày trước Trình Diên nhận được bưu thiếp Hiểu Hiểu gửi từ cao nguyên ở Tứ Xuyên sang Luân Đôn, phải mất hơn ba tháng mới trôi dạt đến.
Một xấp bưu thiếp dày, hơn năm mươi tấm ảnh, toàn bộ đều là phong cảnh thiên nhiên dọc đường chụp được, sông lớn núi cao, kiến trúc dân tộc thiểu số, còn có không ít ảnh tự sướng của cô ấy.
Trình Diên vừa tan học, sau khi đến Luân Đôn cô không đi làm thêm, chỉ chuyên tâm bận rộn học hành.
Vừa học vừa làm rất vất vả, hơn nữa còn dễ lơ là việc học, chi bằng dốc toàn lực vào học tập, lấy thành tích tốt rồi xin học bổng.
Sau hơn một tuần xoay vòng tìm nhà, cuối cùng cô cũng thuê được một căn hộ đơn giá cả hợp lý ở gần trường, tiền thuê không cao mà còn có cửa sổ sát đất rất lớn, ánh nắng xuyên qua cửa sổ tràn vào, sưởi ấm căn phòng.
Ngoài cửa sổ là bãi cỏ cao ngang nửa người, trên tường ngoài treo đầy dây leo xanh mướt.
Căn hộ nhỏ không thể so với biệt thự lớn trong nước, nhưng nơi đất khách quê người, quả thật đã cho cô một mái nhà tránh gió.
Về nhà, Trình Diên đơn giản cắt ít cam, cho vào máy ép cầm tay rồi gọi điện lại cho Hiểu Hiểu.
Hiểu Hiểu nói nửa năm nay cô ấy hầu như không đi làm, sau khi nghỉ việc cô ấy thuê một chiếc xe nhà di động, vừa lái xe vừa sống, từ phía Bắc chạy xuống Giang Nam, lại chạy tiếp tới Tứ Xuyên.
Tiếng gió gào thét xuyên qua điện thoại, ù ù truyền vào tai cô.
“Bây giờ chị đang ở trên thảo nguyên!”
Trình Diên cầm điện thoại, hơi ngạc nhiên, “Cái nền này của chị thật sự không phải giả sao?”
Phông nền sau lưng Hiểu Hiểu bị chia làm hai phần rõ rệt, phía trên là bầu trời xanh thẳm trong vắt, phía dưới là đồng cỏ xanh um tươi tốt, toàn là những màu sắc rực rỡ đến cực hạn.
Hiểu Hiểu lớn tiếng trả lời: “Hahaha nền hoàn toàn tự nhiên không hề thêm bớt, ghen tỵ không?”
Cô ấy chỉ vừa xõa tóc một lúc, gió đã thổi tóc bay tán loạn dính đầy mặt, biến cô ấy thành một quái vật tóc đen.
Có lẽ tín hiệu không tốt, hai người mới nói được vài câu màn hình đã giật thành PPT, thế là Hiểu Hiểu chuyển vào trong nhà.
Cùng với một trận gió, Trình Diên nhìn cô ấy chạy vào căn lều Mông Cổ gần đó.
Bên ngoài hoa lệ, bên trong trang trí tràn ngập hơi thở dân tộc, những dải vải hoa văn đan xen giống như một tòa lâu đài nhỏ ấm áp.
Chưa đến mấy phút, máy ép dừng lại, ly nước cam vàng óng tỏa ra hương trái cây tươi mát.
Ngay từ cuối tháng Mười nước Anh đã nghênh đón mùa Đông. Thời gian có nắng ban ngày thậm chí chưa đến năm tiếng, mọi người đều chọn uống chút vitamin D để bổ sung canxi, lúc mới tới nơi đàn chị cũng khuyên cô như vậy.
Lúc ấy, sắc mặt đàn chị trắng bệch, giọng điệu tràn ngập u ám vì không viết nổi luận văn.
“Uống chút đi, mùa Đông ở Luân Đôn giống như tận thế vậy, không uống thì thành ma cà rồng mất.”
Để tránh biến thành ma cà rồng, ngoài việc hàng ngày uống vitamin, cô còn phải bổ sung thêm trái cây. Giống như bây giờ, Trình Diên cuộn mình trong nhà uống nước cam, gọi một cuộc điện thoại dài với Hiểu Hiểu.
Đi du lịch khắp nơi, vậy mà Hiểu Hiểu vẫn không bỏ lỡ chuyện hóng hớt dọc đường.
“Trong Lam Dịch có không ít tai mắt của chị đó, nhiều tin còn đang chờ hóng cái kết, sao có thể bỏ qua được!”
Trình Diên mỉm cười, “Người bận rộn à, chị đúng là tràn đầy sức lực đấy.”
Hiểu Hiểu nói rằng tên trà xanh khét tiếng kia thảm rồi.
Cậu ta bị tình nghi phạm tội xâm phạm bí mật thương mại, mấy ngày trước đã bị đưa vào trại tạm giam, có người trong nội bộ nói mức phạt tù là bốn năm, còn phải nộp phạt.
Hiểu Hiểu nói rằng lần này là sếp Trì quyết tâm muốn tống cậu ta vào tù, bao nhiêu tiền cũng không hòa giải. Hơn nữa buồn cười nhất là cậu ta đã giúp cho đối thủ không ít, đến lúc then chốt người ta căn bản chẳng có ý bảo vệ cậu ta.
Chính công ty đối thủ còn bận bịu lo kiện cáo, đều là tượng bùn qua sông, chẳng ai hơn ai bao nhiêu.
Lần này Lam Dịch cũng tổn thất không ít, nhưng sau một đợt chấn chỉnh từ trên xuống dưới, chuyện rắc rối trong công ty quả thực ít đi, cuối tháng tính toán lợi nhuận công ty lại còn tăng lên không ít.
“Bây giờ sếp Trì đúng là nhân vật nổi bật của tạp chí kinh tế, truyền thông cứ bám riết muốn phỏng vấn anh ấy, em không biết náo nhiệt đến mức nào đâu.”
Nhưng những chuyện này đã chẳng còn liên quan gì đến Trình Diên nữa.
Cô sớm đã nghỉ việc, không còn là nhân viên của Lam Dịch, cũng không muốn tham gia vào bất kỳ việc gì của công ty.
Sống quy củ hơn 20 năm, đây là quyết định ngông cuồng, điên rồ nhất mà cô từng làm.
Theo tính cách của cô, nhiều chuyện nhẫn nhịn một chút cũng sẽ qua.
Ban đầu, Trình Diên quả thật nghĩ như vậy và cũng làm như vậy. Cô chịu chút ấm ức cũng chẳng sao, sau này hai người còn phải cùng nhau sống tiếp.
Từ nhỏ cô cũng đã chịu ấm ức mà lớn lên như thế, chẳng phải vẫn trưởng thành tốt sao?
Nhưng, hết lần này đến lần khác lại có một khoảnh khắc cô không muốn tiếp tục như vậy nữa.
Ngay khi Mạnh Miểu Miểu biết cô muốn đi du học đã lập tức tìm đến tận nơi.
“Rốt cuộc cậu nghĩ thế nào?”
Trình Diên đang xem một tờ báo nước ngoài, mấy tháng nay cô chưa từng tiếp xúc với ngoại ngữ mà luôn phải đối mặt với những bảng biểu máy móc, trong những ngày ở bộ phận Dự án không hề thấy tiến bộ chút nào.
“Tớ vẫn rất muốn đi, chỉ là đột nhiên hạ quyết tâm mà thôi.”
Mạnh Miểu Miểu không hiểu: “Vậy thì cũng phải có cái cớ hay lý do gì đó chứ?”
Trình Diên lắc đầu: “Không có, chỉ là tớ muốn đi thôi.”
Đưa ra quyết định thì nhất định phải có lý do sao?
Chỉ dựa vào một điều “tôi muốn làm” chẳng lẽ vẫn chưa đủ à?
Trình Diên cảm thấy không phức tạp như vậy, cô muốn đi thì đi thôi.
Có lẽ sẽ ở Florence, nhưng cũng không nhất định, cũng có thể là Barcelona, Madrid, Tokyo hoặc Milan.
Tóm lại là mình có tự do, dựa vào nỗ lực của mình để bắt đầu một cuộc sống mới, mỗi ngày nhìn thấy phong cảnh mới, mỗi ngày có thử thách mới.
Vì em trai học tập không tốt nên mới ra nước ngoài mạ vàng, bố mẹ đã sớm trải sẵn cho cậu ta một con đường.
Trong nhà hoàn toàn có khả năng cho cả hai đứa con ra nước ngoài, nhưng lại chỉ để em trai đi.
Dựa vào cái gì chứ?
Từ nhỏ thành tích cô luôn xuất sắc, vậy mà chưa từng có ai nhắc đến chuyện đưa cô ra nước ngoài “mạ vàng”.
Trước đây cô không hiểu, học giỏi thì không cần “mạ vàng” sao? Cho dù là vàng, mạ thêm một lớp chẳng phải càng quý giá hơn à.
Cô gạt bỏ lo lắng, gạt bỏ do dự, trong một suy nghĩ đã hạ quyết tâm.
May mà kế hoạch du học của cô được thầy cô hết sức ủng hộ.
Cho dù đã tốt nghiệp, sự quan tâm của thầy cô với sinh viên giỏi cũng chỉ có nhiều hơn chứ không ít đi.
Cô Hình khuyên cô: “Dù sao cũng phải bước được bước đầu tiên, em xem giảng viên Lư ở văn phòng, hơn ba mươi tuổi rồi còn có thể lấy dũng khí sang Pháp cơ mà!”
Trình Diên mỉm cười, nói: “Cảm ơn cô, em nhất định sẽ học thật tốt.”
“Được, về nhà bàn bạc với bố mẹ em đi, trong nhà có cô con gái ưu tú như vậy chắc chắn là tự hào rồi.”
—
“Con điên rồi sao? Con không ở công ty làm việc cho tốt, ra nước ngoài làm gì?”
Trình Diên rõ ràng cảm nhận được cơn giận của bà ấy, cô đã quen từ lâu, đợi đến khi Du Nguyệt Bình mắng một hơi xong mới tới lượt cô lên tiếng.
Lúc này Du Nguyệt Bình bày ra dáng vẻ phụ huynh dạy dỗ, “Nước ngoài ngày nào cũng cướp bóc giết người, có gì đáng học chứ? Thành tích của con tốt, học ở đâu mà chẳng như nhau? Trung Quốc lớn như vậy chẳng lẽ không chứa nổi con sao?”
Trình Diên nói: “Vậy cũng đừng để em trai ra ngoài, nước ngoài loạn lắm, nó không biết tiếng Anh, ra ngoài có ích gì?”
“Đó không phải cùng một chuyện! Con đã học xong đại học rồi, ra nước ngoài hay không cũng không cần thiết, em trai con còn trẻ, thầy giáo người ta đều nói phải đầu tư cho con nhỏ trước.”
Trình Diên nhẫn nhịn rồi lại nhẫn nhịn, “Lúc trước cũng đâu thấy hai người đầu tư cho con cái gì.”
“Sao con lại nói chuyện với mẹ như vậy! Mẹ không phải đang nghĩ cho con sao? Con mới kết hôn được hai năm, không lo ở nhà bồi dưỡng tình cảm, chạy đi xa như vậy không sợ bị tiểu tam tìm tới cửa à?”
Cô đã sớm thấy lúc Du Nguyệt Bình phát bệnh nổi điên, cũng sớm biết với loại người này thì không thể so đo, nhưng trước kia cô không so đo là vì tính tình tốt.
Qua điện thoại, mẹ và con gái ruột liều mạng trút ra những lời lẽ ác độc nhất.
“Mẹ mắng con thì thôi, kéo người khác vào làm gì? Ai cũng có thể để mẹ tùy tiện mắng sao?”
Cơn giận của Du Nguyệt Bình bốc lên tận đầu, giọng chói tai: “Mẹ muốn mắng ai thì mắng người đó! Con đừng tưởng mẹ không biết, con gả vào hào môn rồi là chê chúng ta nghèo, trèo không nổi, mong cả nhà chúng ta chết sạch để được yên tĩnh chứ gì!”
May là đang nói chuyện qua điện thoại.
Nếu ở nhà, Du Nguyệt Bình sớm đã xông tới đập đồ rồi.
Cô đã thấy vô số lần, mẹ cô lao tới như một con chó điên, quét sạch đồ trên bàn trà xuống đất, sau đó ngồi giữa đống mảnh vỡ gào khóc thảm thiết.
Em trai gửi tin nhắn cho cô.
Chị, chị lại cãi nhau với mẹ à? Bà ấy làm vỡ cả máy tính bảng của tôi rồi, dạo này bà ấy cứ thần kinh thế nào ấy, chị có thể bớt nói vài câu được không?
Cúp điện thoại xong, Trình Diên bắt đầu hối hận.
Cô vẫn quá mềm lòng, đáng lẽ không nên gọi cuộc điện thoại này.
Vậy mà cô còn ôm mong đợi với bọn họ, tưởng rằng người ta đến một độ tuổi nào đó thì nhất định sẽ thay đổi.
—
Trì Nghiễn Hành chỉ ở Luân Đôn chưa đến một tuần.
Chuyện trong công ty vẫn chưa kết thúc nên không thể thiếu anh. Dương Hạo cũng không thể tự quyết mọi chuyện, có rất nhiều tình huống vẫn cần anh ra mặt.
Trời Đông giá buốt, sương mù dày đặc, nơi ánh đèn đường không chiếu tới giống như vực sâu.
Trì Nghiễn Hành dừng xe bên đường, kéo thắng tay, hai tay rời khỏi vô lăng.
Anh ngồi một mình trong xe, châm một điếu thuốc.
Ngọn lửa màu xanh nhảy múa chiếu lên khuôn mặt gầy gò của chàng trai. Anh tựa đầu vào lưng ghế, với một tư thế lười biếng, thảnh thơi hút hết một điếu thuốc.
Cách đó không xa, trong một khoảng sáng vuông vức của đèn đường chiếu xuống, Trình Diên đang cúi đầu nói chuyện với người nào đó.
Đã sang Đông.
Hôm nay cô mặc áo khoác phao màu nâu dày nặng, mái tóc đã dài hơn nhiều, mềm mại xõa sau lưng, tóc đen càng làm gương mặt cô thêm trắng trẻo.
Nhưng cô không chỉ có một mình.
Đối diện cô là một chàng trai tóc vàng, mái tóc hơi xoăn, cao hơn cô một cái đầu, mặc quần bò và áo khoác gió màu đen, hai người đang ngồi đối diện trò chuyện với nhau.
Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Đánh giá:
Truyện Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Story
Chương 54: Mùa Đông – Chúng ta gặp nhau một lần trước có được không?
10.0/10 từ 46 lượt.