Lời Thì Thầm Của Cánh Diều

Chương 34: Chống lưng – “Tôi thấy ổn, anh thấy sao?”

121@-

 
Sau khi thấy cô giơ tay lên, một góc nhỏ trong văn phòng lập tức im lặng như tờ.


Hiểu Hiểu và Nora đồng loạt nhìn cô bằng ánh mắt ngạc nhiên.


“Trời ạ, sao lại là em chứ? Đến giờ chị mới biết đấy!”


“Chị Lily cũng thật sự dám để em đi, chẳng phải rõ ràng là muốn em đi nhận quở trách sao?”


Nora nói: “Thừa dịp bây giờ còn chút thời gian, nửa tiếng nữa chúng ta mới phải đi, để chị nhanh chóng xem PPT cho em nhé.”


Nora cũng là một người kỳ cựu trong giới, từng trải qua kiểu trình bày công khai như này nhiều lần nên khi thấy Trình Diên lo lắng như vậy, không nhịn được muốn giúp đỡ.


Hiểu Hiểu cũng an ủi cô: “Dù sao đây cũng là một hạng mục quan trọng, có vài bộ phận sẽ cử người có kinh nghiệm, nhưng em chỉ là một thực tập sinh, họ cũng sẽ không làm khó em quá đâu, yên tâm nhé!”


Ba cô gái vừa chen chúc trước máy tính vừa phân tích lại PPT của cô.


“Phần kế hoạch và tổng kết em làm rất tốt, chị thấy không có khuyết điểm gì cả.”


Trong lòng Trình Diên vẫn không yên tâm.


Cô đã chuẩn bị rất lâu cho buổi báo cáo này, vài hôm trước Miểu Miểu hẹn cô đi ăn nhưng cô không đồng ý.


Trì Nghiễn Hành còn định dẫn cô đi du lịch nước ngoài, nhưng cô nhất quyết đợi xong buổi báo cáo mới tính tiếp.


Có chuyện này gây áp lực trong lòng, cô có đi chơi cũng không thấy thoải mái.


Cô còn có một tật xấu khi căng thẳng, đó là thích rửa tay.


Trong nhà vệ sinh, dòng nước trong veo chảy ào ào, Trình Diên cúi xuống, liên tục chà xát các ngón tay, cả mặt trước lẫn mặt sau cho đến khi tay đỏ lên.


Cô lại soi gương một lần nữa và buộc tóc thành một búi gọn gàng.


Sau khi lau khô tay, cô lấy điện thoại ra và gửi tin nhắn cho người trong hộp thoại được ghim lên đầu.


Em sắp ra trận rồi, lo quá ==


Sau đó lại gửi thêm một biểu tượng cảm xúc khóc.


Cuối cùng, Trình Diên thở sâu một hơi, ra khỏi nhà vệ sinh, lao về phía pháp trường.


Kết quả còn chưa đi được hai bước đã đụng phải một chàng trai.


Anh ấy hấp tấp chạy về phía trước, còn Trình Diên cúi đầu nhìn điện thoại nên đúng lúc bị đụng trúng.


Bịch một tiếng, Trình Diên đứng không vững, cơ thể mất kiểm soát nghiêng về phía bồn hoa bên cạnh.



Chàng trai cầm trên tay một xấp tài liệu dày, tay anh ấy khẽ run rẩy, một đống giấy trắng xào xạc rơi xuống, bay đầy đất.


Vừa khéo bên cạnh có một chậu cây phát tài, cánh tay va vào chậu gốm cứng khiến cô đau đến mức hít sâu một hơi, cô ôm lấy cánh tay, đứng dậy một cách khó nhọc.


“Xin lỗi, xin lỗi!” Chàng trai vội vàng xin lỗi: “Tôi không thấy đường, thật sự rất xin lỗi! Cô có bị thương không?”


Trình Diên nhìn vào cánh tay, không có gì đáng ngại, sau đó nhìn xuống tay.


Bàn tay ma sát với viền chậu hoa bằng gạch tráng men, khi đứng dậy mới phát hiện lòng bàn tay bị xước, rỉ ra ít máu.


Cô lắc đầu: “Không sao đâu, chỉ bị xước một chút thôi.”


Chàng trai ngồi xổm trên mặt đất, nhặt lại đống tài liệu vương vãi, có vài tờ bay khá xa, Trình Diên bước qua nhặt lên giúp anh ấy.


Chàng trai nhận lại một cách ngượng ngùng, gãi đầu nói: “Cảm ơn cô nhé, hôm nay thật sự xin lỗi.”


Thấy anh ấy lo lắng, vội vàng thì chắc là có chuyện gấp phải đi, Trình Diên không nỡ làm mất thời gian của anh ấy.


“Anh có chuyện gấp sao? Nếu vậy thì anh đi trước đi.”


Chàng trai liên tục nói xin lỗi, sau đó vội vàng rời đi, gió thổi khiến tài liệu kêu xào xạc.


Trình Diên lại quay về nhà vệ sinh, lau sạch những vết đất bám trên quần áo rồi từ trong túi lấy ra hai miếng băng cá nhân dán lên lòng bàn tay.


Cô thầm nghĩ: thấy máu là sẽ giải hạn, thấy máu là sẽ giải hạn.


Sau khi chuẩn bị xong mọi thứ, cô lại lẩm bẩm mấy lần, định nhờ vào sức mạnh cổ xưa và huyền bí của phương Đông để cầu nguyện cho buổi báo cáo này.



Trong phòng làm việc của tổng giám đốc, Trì Nghiễn Hành đang xem các dự án được nộp lên, điện thoại rung lên hai lần, anh liếc nhìn qua.


Em thật sự phải vào phòng họp rồi!


Làm sao đây, em vẫn rất lo lắng…


Cách một màn hình cũng có thể tưởng tượng ra vẻ mặt hoảng hốt của cô.


Anh nở một nụ cười, ngẩng đầu hỏi: “Cuộc họp với Tân Diệu sáng nay, địa điểm ở SOHO Center phải không?”


Dương Hạo nhìn vào máy tính bảng, nói: “Vâng, sếp Trì, đường hơi xa, chúng ta dự kiến sẽ xuất phát sau 10 phút, khoảng 50 phút nữa sẽ đến.”


Trì Nghiễn Hành dựa lưng vào ghế, dáng vẻ thoải mái, ngắm nghía cây bút bi trong tay.


“Chuyển thành họp online đi, hôm nay không đi nữa.”


Dương Hạo cảm thấy hơi bất ngờ.



Trên máy tính bảng, lịch trình sắp tới được sắp xếp chật kín, nhưng sáng nay chỉ có một cuộc họp, chẳng lẽ tổng giám đốc còn có sắp xếp khác sao?


Anh ấy không dám hỏi thêm, chỉ vâng một tiếng rồi cầm điện thoại gọi thông báo mọi người điều chỉnh địa điểm họp.


Phòng họp có bàn tròn lớn, phía trước đặt một màn hình chiếu khổng lồ, mỗi chỗ ngồi đều có một chai nước khoáng đặt trên bàn.


Thư ký đi giày cao gót lộp cộp bước vào đặt một chồng tài liệu trên mỗi chỗ ngồi, sắp xếp gọn gàng và mở ra.


Trình Diên thở dài, khẽ xoa tay, cô ngồi ở phía sau căng thẳng nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính, thực hiện lần luyện tập cuối cùng.


Thời gian sắp đến, nhiều người bắt đầu vào phòng, Hiểu Hiểu ôm laptop đi qua, ra hiệu bằng mắt và dùng khẩu hình miệng thì thầm với cô:


“Nhìn bên kia, bộ phận Kỹ thuật, khó xử lý.”


Mặt Trình Diên cứng đờ, đáp lại bằng biểu cảm khóc lóc.


Không lâu sau, quản lý Lâm cũng ôm laptop bước vào.


Ngoài vài đồng nghiệp quen thuộc trong bộ phận Dịch thuật ra, phía sau có một nhóm người ùn ùn đi tới, tổng cộng khoảng hơn 20 người, đều là các bộ phận khác đến để thảo luận và tham dự cuộc họp.


Bị mất mặt trong bộ phận của mình cũng đành chịu, đằng này còn phải công khai chịu chỉ trích trước mặt toàn người lạ, trong lòng Trình Diên dâng lên một cảm giác chua xót.


Cô chỉ là một thực tập sinh năng lực còn yếu, mà những người khác đều là chuyên gia của các bộ phận. Có lẽ người ta nhìn cô chẳng khác gì nhìn một chú hề đang nhảy múa.


Quản lý Lâm nhìn cô sau khi bước vào rồi quét mắt nhìn khắp phòng, hôm nay cô ấy mặc một bộ vest màu be, bước đi vẻ đầy tự tin, toát lên khí chất của một nữ lãnh đạo.


“Mọi người gần như đã đến hết rồi, bắt đầu thôi.”


Tim cô đập thình thịch không ngừng, khi quản lý Lâm vừa dứt lời, cô giật mình đứng dậy.


Cơ thể di chuyển nhanh hơn suy nghĩ, cô vội vàng bước lên.


Phần lớn nhân viên tham gia bên dưới đều cúi đầu, có lẽ họ cũng không thèm nhìn cô.


Cô chỉnh lại máy tính, liếc mắt nhìn quanh phòng họp lớn, tình cờ nhìn thấy một gương mặt quen thuộc.


Đó là chàng trai đã đụng phải cô.


Trình Diên hơi ngạc nhiên, thảo nào anh ấy vội vã như vậy, hóa ra cũng đến họp.


Chàng trai ngẩng đầu lên, đúng lúc nhìn thấy cô.


Anh ấy nhìn về phía trước, mỉm cười với Trình Diên như một phép lịch sự.


“Tạ Hàng Việt, cười ngây ngô gì đó?” Đồng nghiệp bên cạnh đụng vào anh ấy.


Anh ấy quay đầu lại: “Không có gì, nhanh chóng ghi chép đi.”



Đồng nghiệp khinh thường: “Có gì hay mà ghi chép chứ, bộ phận Dịch thuật lấy một thực tập sinh ra để qua loa với chúng ta, nói trước luôn nhé, lát nữa xong việc cậu đấu với người ta đi, tính tình tôi không tốt, nhỡ đâu lại mắng cô gái nhỏ khóc thì không hay lắm.”


Tạ Hàng Việt thuận nước đẩy thuyền: “Được được được, để tôi làm.”


Sau khi phòng họp yên lặng lại, Trình Diên hắng giọng, chuẩn bị nói một câu mở đầu mà cô đã thuộc lòng từ lâu.


Đúng lúc này, cánh cửa bỗng nhiên mở ra.


Mọi người đều quay lại nhìn, biểu cảm trên mặt từ hoang mang chuyển thành ngạc nhiên, trong bầu không khí im lặng vang lên vài tiếng thì thầm “Chết tiệt.”


Giữa tiếng xôn xao, Trì Nghiễn Hành mặt không cảm xúc bước vào.


Trình Diên ở phía trước nên thấy rõ nhất, cô hơi sững sờ, ngây người nhìn anh bước qua rồi ngồi vào vị trí chính.


Trước khi bắt đầu, cô gửi tin nhắn mà anh còn không trả lời. Cô nhớ mang máng rằng tối qua hình như anh nói hôm nay có một cuộc họp.


Sao đột nhiên lại chạy đến đây nghe cô báo cáo?


Mấy quản lý đều dồn dập đứng dậy, chào hỏi, “Sếp Trì.”


Anh mặc bộ vest đen, sắc mặt nghiêm nghị, vẫy tay ra hiệu cho mọi người ngồi xuống, không cần đứng lên.


Phòng họp yên tĩnh đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi, thế nên Trình Diên đứng phía trên nghe thấy vài câu thì thầm.


“Chuyện gì thế này? Sao tổng giám đốc lại đích thân đến?”


“Sao tôi biết được? Chỉ nghe nói hạng mục này khá quan trọng, cấp trên rất coi trọng, nhưng chưa bao giờ nghe nói tới mức độ thế này.”


Trước giờ bọn họ chưa từng tham dự một dịp trang trọng như vậy, Trình Diên đứng trên kia tay chân luống cuống, như thể bị kẹp trên lửa, cô không biết tiếp theo nên mở lời ra sao.


Cho đến khi Trì Nghiễn Hành gật đầu, sau đó liếc mắt nhìn cô ở trước màn hình, nói với cô:


“Bắt đầu đi.”


Cô ngẩn người trong giây lát, sau đó nhanh chóng hoàn hồn.


Nội dung trên màn hình lật từng trang một, mỗi khi liếc nhìn xuống mọi người phía dưới, cô đều có thể bắt gặp ánh mắt của anh.


Anh chỉ lặng lẽ ngồi dựa lưng vào ghế, ánh mắt kiên định nhìn chằm chằm vào cô, mang theo khí thế như đang nắm cả phòng họp trong tay.


Không biết tại sao, chỉ cần có anh ở đó, Trình Diên luôn cảm thấy lòng mình bình tĩnh.


Cô như vừa được tiêm một liều thuốc tiếp sức, dựa theo vô số lần luyện tập, cô bình tĩnh lật từng trang nội dung, tốc độ nói vừa phải, trình bày một cách trôi chảy.


“…Đó là tất cả nội dung tôi muốn trình bày, mời mọi người góp ý.”


Khi báo cáo kết thúc, dưới phòng họp bắt đầu có tiếng xì xầm.



Ví dụ như trên mặt của những nhân viên từ bộ phận Kỹ thuật hiện rõ một biểu cảm khó tả, có mấy người can đảm hơn, thậm chí còn dám nói ra tiếng, không khó để nhận thấy họ không hài lòng với chất lượng báo cáo của cô.


“Thực tập sinh à? Trình độ này mà cũng nói được sao…”


“Nói cái gì vậy? Hoàn toàn không có logic gì cả!”


Nhưng chàng trai ngồi ở vị trí chính không lên tiếng, không ai dám đứng lên nhận xét đầu tiên.


Tiếp theo là phần phát biểu ý kiến, nói dễ hiểu thì chính là phần phê bình.


Trì Nghiễn Hành gật đầu với một quản lý nam bên cạnh, giọng nói không lớn, nhưng vừa đủ để cả phòng đều nghe rõ.


“Tôi thấy ổn, anh thấy sao?”


Quản lý lập tức ngầm hiểu, cúi đầu phụ họa: “Tôi cũng thấy thực sự ổn.”


Trì Nghiễn Hành hài lòng gật đầu, nói một câu với quản lý Lâm:


“Sau này mọi người cứ làm theo quy trình, tôi còn có việc phải đi trước.”


Sau đó anh lập tức đứng dậy rời khỏi phòng họp, để lại mọi người như nước đang sôi trong nồi.


Chàng trai từ bộ phận Kỹ thuật khẽ vỗ vai Tạ Hàng Việt, nói: “Lão Tạ à! Tiếc thật, hôm nay không có cơ hội cho cậu thể hiện.”


“Thật ra tôi cũng không định nói gì, chẳng phải nói rất ổn sao, sao lại phải phê bình?”


“Cậu quá dễ mềm lòng rồi, ôi…”


Tổng giám đốc chỉ ở có hơn 10 phút, nhìn như không nói gì nhưng sau khi anh đi, ánh mắt của mấy đồng nghiệp nhìn cô đã khác hẳn.


Trình Diên ngồi lại vào vị trí của mình giữa những ánh mắt nóng rực, đầy tọc mạch.


Nhờ một câu nói của Trì Nghiễn Hành, mấy quản lý còn lại cũng không phê bình nhiều, chỉ nói vài câu chú ý hạng mục rồi cho qua.


Công việc lớn trong lòng cô đã hoàn thành, gánh nặng trong lòng Trình Diên bỗng chốc biến mất, cả người cũng nhẹ nhõm hơn hẳn.


Lần xuất hiện chói mắt này của anh thật sự rất đẹp trai, nhưng lại mang đến cho Trình Diên không ít rắc rối.


Cho đến khi quay lại phòng làm việc của bộ phận, vài đồng nghiệp thân thiết vẫn không tha mà kéo cô lại.


Một đồng nghiệp không nhịn được hỏi: “Tình hình như thế nào? Sếp Trì cố tình đến xem báo cáo của em à?”


“Đúng vậy, đúng vậy, lúc nãy em không để ý chứ ánh mắt anh ấy nhìn em phải nói là đầy tình ý luôn!”


“Nói lung tung! Cô lúc nào cũng là người tình trong mắt hóa Tây Thi, nhìn ai cũng thấy đầy tình ý!”


“Cô thì biết cái gì? Tình yêu của người ta đã tí tách b*n r* tia lửa tình yêu mà cô còn tưởng là trục trặc đường dây cơ?”


“Yara, tôi nói này, không phải sếp Trì vừa ý em rồi đấy chứ?”
 


Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lời Thì Thầm Của Cánh Diều Truyện Lời Thì Thầm Của Cánh Diều Story Chương 34: Chống lưng – “Tôi thấy ổn, anh thấy sao?”
10.0/10 từ 46 lượt.
loading...