Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Chương 33: Lộ tẩy – Tôi cảm thấy cô gái đó rất giống Trình Diên
163@-
Vết thương của Trì Nghiễn Hành dần dần lành lại, còn Trình Diên thì ngày càng bận rộn hơn.
Gần đây dự án app dịch thuật AI đã đến giai đoạn quan trọng, cả bộ phận Dịch thuật đều đang nỗ lực hết mình. Mấy ngày nay thời gian tăng ca tăng lên thấy rõ, khiến khi về đến nhà cô cũng mệt nhoài.
Công việc thì nhiều, yêu cầu của cấp trên cũng cao, nhưng may mắn là năng lực chuyên môn của cô đủ mạnh. Cô làm việc rất tích cực, có thể thấy rõ sự tiến bộ.
Trì Nghiễn Hành cũng vui mừng nhìn thấy sự tiến bộ của cô.
Trình Diên nhiều lần nhấn mạnh rằng không muốn anh can thiệp vào công việc của cô, cho cô không gian để phát huy.
Vì vậy, Trì Nghiễn Hành đã dùng cách của mình để giúp cô giảm bớt gánh nặng.
Họ giống như vô số cặp đôi trẻ yêu nhau, anh sẽ đón đưa cô đi làm, nắm tay cùng nhau đi siêu thị, khi bận rộn sẽ mua cho cô ly trà sữa cô thích, tận dụng kỳ nghỉ để yêu không ngừng.
Mỗi ngày cô đều ra khỏi nhà từ sáng sớm và đến khuya mới về, khiến cho giờ tan ca của tổng giám đốc cũng bị kéo dài, anh cũng bị ép phải về nhà muộn như bao người làm công khác.
Hôm nay, vì để thử nghiệm app mà bộ phận Dịch thuật lại bận đến tận 7 giờ tối.
Lily đi đến, vỗ tay một cái: “Hôm nay mọi người đã vất vả rồi, gần đây bộ phận của chúng ta thật sự bận rất nhiều việc, đã trễ thế này mà vẫn chưa ăn cơm, đừng nản lòng, có một tin tốt đây!”
Mọi người đều ngẩng đầu lên từ màn hình máy tính, vừa mệt mỏi vừa kiệt sức, mặt mũi nhợt nhạt như màu đất.
Lily nói: “Tối nay, sếp sẽ chi tiền mời chúng ta đi ăn đại tiệc ở nhà hàng Nhật Bản gần đây, đã đặt bàn rồi. Mọi người chỉ cần kiên nhẫn thêm nửa tiếng nữa, hoàn thành xong hạng mục kiểm tra cuối cùng là có thể thu dọn đồ và xuất phát nhé!”
Một câu nói như lệnh ân xá của hoàng đế, mọi người hoan reo hò, tinh thần phấn chấn.
“Ôi trời! Món Kaiseki* à, tôi chưa từng ăn bao giờ!”
̣(*Đây là tên một loại món ăn truyền thống của Nhật Bản, một kiểu bữa ăn nhiều món, thường được chuẩn bị công phu, tinh tế và thể hiện sự hòa hợp với thiên nhiên.)
“Nhà hàng Nhật Bản đó bình quân mỗi người cũng phải tốn hơn 7000, tôi cũng tiếc tiền thay cho sếp……”
Nora chen vào: “Vậy thì cậu đừng đi, tiết kiệm tiền giúp sếp.”
Mấy đồng nghiệp cười haha.
“Trời! Cơ hội tốt như vậy sao có thể bỏ qua! Tôi mà lại đi đồng cảm với nhà tư bản à?”
Các đồng nghiệp cười một hồi, sau đó quay lại gõ bàn phím lạch cạch, trước món ăn ngon, quả thật tràn đầy động lực.
Trình Diên lặng lẽ nghe, cô cúi đầu lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Trì Nghiễn Hành.
Cảm ơn sếp thân yêu đã mời cơm nhé!
Còn gửi thêm một biểu tượng khiêu vũ đáng yêu.
Trì Nghiễn Hành:Mấy giờ đi ăn? Anh đến đón em.
Còn nửa tiếng nữa mới ăn, anh về nhà trước đi, hôm nay em sẽ đi chung xe đồng nghiệp.
Đúng lúc anh có việc đi ngang qua, em ăn xong thì nhắn tin cho anh. Anh còn cố ý bổ sung thêm một câu.
Buổi tối sẽ không ai thấy đâu, sẽ không bị đồng nghiệp phát hiện.
Nhà hàng được trang trí đậm phong cách Nhật Bản, các nhân viên phục vụ mặc đồng phục kimono, bình phong gỗ được dựng trong sảnh, hoa văn chạm khắc cực kì tinh xảo, ánh sáng dịu nhẹ, kết hợp với cây xanh tạo thành một bức tranh phong cảnh hài hòa.
Sau khi mọi người ngồi xuống, họ nhịn không được mà bắt đầu nhìn Đông nhìn Tây.
Không lâu sau, những nhân viên phục vụ chuyên nghiệp gõ cửa, từng món ăn được bưng lên.
Có lẽ là do đói quá lâu nên vài đồng nghiệp thậm chí còn ăn uống ngấu nghiến, chưa kịp nếm thử hương vị thì món ăn đã vào bụng.
Trình Diên chụp một tấm ảnh món ăn, gửi đi.
Tiếc là anh không đến, có phải hơi tiếc không?
Cô vẫn còn nở nụ cười trên môi, đang đắc chí thì giây tiếp theo đã bị Hiểu Hiểu ở bên cạnh vỗ vào vai.
“Sếp!!!”
Bây giờ Trình Diên giờ hơi nhạy cảm với từ này, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với một đôi mắt quen thuộc.
Đối phương cũng đang nhìn cô.
Trì Nghiễn Hành mặc vest đứng ở cửa phòng bao, phía sau là thư ký Dương Hạo, bên cạnh là Lily đang mở cửa cho anh.
Trình Diên sợ đến mức suýt chút nữa làm rơi đũa.
Anh vừa mới mua lại Lam Dịch không lâu, vài đồng nghiệp không quan tâm thế sự vẫn chưa kịp phản ứng, khẽ thì thầm với nhau vài câu.
“Người này là ai vậy?”
Ngay sau đó, có một cao thủ trong dân gian* nói: “Là người trả lương cho mọi người đấy…”̣
(*cao thủ trong dân gian: Cách nói bóng gió, còn có nghĩa là người chuyện gì cũng biết.)
Bàn ăn lập tức im lặng.
Hiển nhiên Lily cũng rất bất ngờ, hai tay cô ấy nắm chặt, biểu cảm vẫn chưa thể thoát khỏi sự ngạc nhiên.
“Sếp Trì, sao sếp lại đột nhiên đến đây? Chúng tôi đang định cảm ơn sếp đã mời cơm…”
Trì Nghiễn Hành tự nhiên bước vào.
“Không sao, đúng lúc tôi đi ngang qua, gần đây mọi người trong bộ phận đã vất vả rồi.”
Được sếp công nhận có thể xem là vinh quang cao nhất của dân công sở, vài đồng nghiệp ưỡn ngực, trong sự e dè lại pha chút tự hào.
Lily vẫn là người lên tiếng trước, lịch sự hỏi: “Sếp Trì, sếp có muốn ăn cùng không?”
Đây rõ ràng là câu nói xã giao.
Có sếp ở đây, ai có thể yên tâm ăn uống chứ?
Ánh mắt của vài đồng nghiệp né tránh, nếu đã là tổng giám đốc thì lẽ nào lại không hiểu nguyên tắc này?
Kết quả là người này thật sự tùy ý.
Tầm mắt anh lướt qua từng gương mặt căng thẳng, dừng lại trên người Trình Diên đang ngồi cúi đầu ở góc phòng, nói:
“Được, thêm hai cái ghế nữa.”
Các đồng nghiệp ở đó đã muốn bỏ chạy ngay lập tức.
Trình Diên không dám ngẩng đầu nhìn anh, cô vẫn giữ im lặng, cúi đầu ăn.
Bọn họ đã ăn gần xong, Trì Nghiễn Hành cũng đã ngồi vào vị trí chính, cách Trình Diên một khoảng xa, không có bất kỳ tương tác nào.
Lén nhìn một cái, anh đang nói chuyện với một quản lý bên cạnh, cũng không động đũa nhiều.
Điện thoại ong ong hai tiếng, Trì Nghiễn Hành mở ra.
Anh thực sự thuận đường sao?
Ngẩng đầu nhìn sang, đúng lúc cô nhìn lại.
Ánh mắt Trình Diên vẫn hơi hung ác, nhìn anh một cách bất mãn.
Anh làm như không thấy, thong thả uống một ngụm trà, khóe môi cong lên một nụ cười.
Hiểu Hiểu vỗ nhẹ vào cánh tay cô: “Yara, em làm gì thế?”
Cô hoàn hồn: “Hả? Không có gì, sao vậy?”
“Cảm giác em không tập trung, cứ nhìn về phía sếp.”
Bị phát hiện, Trình Diên lập tức xấu hổ, không dám nhìn anh nữa.
“Ôi ôi, cái cà vạt của anh ấy hình như là sản phẩm pre-sale của Duspvi, màu sắc này thật cao cấp đấy!”
Trình Diên ngạc nhiên: “Chị Hiểu Hiểu, chị cũng biết à?”
“Đừng nhắc nữa, trước đây chị đã từng tặng đồ của nhãn hàng đó cho bạn trai cũ, mất gần hai tháng lương đấy! Bây giờ nhìn lại, nói thật lòng là sếp đeo quả thật nhìn khác hẳn, không cùng đẳng cấp với chúng ta, lập tức toát ra vẻ sang trọng.”
“Ừhm…… Đúng là vậy.”
“Bao giờ chị mới có thể hẹn hò với người như vậy chứ!”
Nora quay lại, ngạc nhiên nói: “Yara, em không uống rượu mà sao mặt lại đỏ vậy?”
Mọi người đồng loạt quay lại nhìn cô, Trình Diên lập tức trở thành trung tâm chú ý, mặt cô càng đỏ hơn.
Cô vội vàng xua tay: “Không sao đâu! Em chỉ, hơi nóng thôi…”
Chưa kịp để mọi người nhìn rõ, cô lập tức đứng dậy.
“Em đi vệ sinh một chút.”
Nước lạnh tạt xuống, cô khẽ vỗ mặt, đợi hạ nhiệt xong mới từ từ quay lại.
Bữa ăn kéo dài đến gần 10 giờ tối vì hôm sau còn phải đi làm, sau khi mọi người chào hỏi Trì Nghiễn Hành vài câu thì lần lượt bắt taxi rời đi.
“Yara, tiện đường chị đưa em về nhé?”
Trên đường tới đây với Hiểu Hiểu, cô đã nói rằng tiện đường thì đưa cô đến ga tàu điện ngầm gần biệt thự, cô sẽ lén đi tàu điện ngầm về.
Nhưng lúc này Trì Nghiễn Hành lại đang nhìn hai người một cách hứng thú, bị anh nhìn chằm chằm như vậy, Trình Diên khẽ xoa mũi, miễn cưỡng trả lời.
“Chị Hiểu Hiểu, ờ thì, hôm nay em không về cùng chị được rồi, bạn trai em nói sẽ đến đón em.”
Hiểu Hiểu ừhm khẽ: “Được, vậy chị đi trước nhé, mai gặp.”
“Ừhm, mai gặp.”
Cô đứng một mình bên lề đường giả vờ đón taxi, còn nhìn xung quanh như thật, nhìn xem xe đã đến chưa.
Mãi cho đến khi điện thoại của Trì Nghiễn Hành gọi tới.
“Đến bên phải nhà hàng, ở đây không có ai thấy đâu.”
“Được, em biết rồi.”
Lúc này cô mới vội vã chạy qua, lén lút đến điểm hẹn.
Đèn đường ở đây mờ tối, tầm nhìn bị hạn chế, hơn nữa đồng nghiệp cũng đã đi gần hết, vì vậy cuối cùng Trình Diên cũng cảm thấy yên tâm.
Cô mở cửa xe ra, vội vàng chui vào.
“Sao anh lại đột kích bất ngờ thế, em sắp sợ chết khiếp rồi!”
Bắt đầu bằng một câu chất vấn.
Trì Nghiễn Hành ngồi ở ghế lái, anh đã cởi áo vest, tháo cà vạt, chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi trắng.
Anh khởi động xe với tâm trạng khá tốt, nhìn qua người ngồi ghế phụ đang bĩu môi.
“Sao lại vô lý như thế, bữa ăn này anh mời, mà không cho anh ăn một miếng à?”
“Thế thì anh cũng phải bàn với em trước, như vậy rất dễ bị lộ.”
“Yên tâm đi, diễn xuất của anh không tệ chứ?”
Cô không đáp lại, cố tình chuyển sang chủ đề khác.
Cô thắt dây an toàn, lấy điện thoại ra, nhanh chóng kết nối bluetooth và mở nhạc.
“Travelling Lightthế nào?”
Trì Nghiễn Hành nói: “Được, mở đi.”
Âm nhạc nhẹ nhàng du dương vang lên trong xe, hai người vẫn trở về nhà cùng ánh trăng như thường lệ.
Phía sau chiếc Maybach màu đen, trong một chiếc Volkswagen trắng không nổi bật, Ngô Phi đang cầm vô lăng, hơi nghi ngờ nhìn về phía ghế phụ.
Ngô Phi – hay còn gọi là Ngô Miệng Rộng, chính là người từng tuyên bố sẽ không đồng cảm với tư bản.
Từng một thời được bộ phận đánh giá là ứng cử viên sáng giá nhất cho danh hiệu “Cho dù đánh chết cũng không được tiết lộ bí mật cho anh ta”, là người chơi cấp 10 trên diễn đàn công ty, tính tình cực kì nhiều chuyện, từ trên xuống dưới trong bộ phận, không có tin đồn nhỏ nào mà anh ta không biết.
Anh ta hỏi: “Chẳng lẽ vừa nãy tôi nhìn nhầm rồi sao?”
Ian ngẩng đầu lên: “Anh Ngô Phi, anh nhìn thấy gì vậy?”
Hôm nay cậu ta không lái xe, đi nhờ xe của Ngô Phi về nhà.
“Tôi cảm thấy cô gái đó rất giống Trình Diên, cậu không thấy sao?”
“Ở đâu?”
Nói như vậy, Ngô Phi lại không chắc chắn lắm, anh ta hít một hơi.
“Chính là vừa nãy, người lên xe của sếp ấy, hôm nay cô ấy mặc áo khoác trắng phải không? Quả thật dáng lưng giống nhau như đúc!”
Ian mỉm cười, nói: “Anh Ngô Phi, chắc chắn là anh đã nhìn nhầm, chị Yara có bạn trai rồi, nghe nói là một người làm đầu tư mạo hiểm, bọn họ rất hạnh phúc, chuyện này ai cũng biết.”
Anh ta gãi đầu: “Cũng đúng, có lẽ là tôi hoa mắt.”
—
Sau khi về đến nhà, Trình Diên vội vàng tắm rửa rồi vào phòng làm việc, ngồi trước máy tính.
Hôm nay không chỉ thức khuya tăng ca, mà cô còn có một vấn đề khó khăn.
Sau khi Trì Nghiễn Hành bước vào, phát hiện dép lê và đồ ngủ cô đã chuẩn bị chu đáo cho anh, bên cạnh còn có một cốc nước ấm vừa phải.
Vô cớ ân cần, ắt có âm mưu.
Chàng trai nhướng mày, đi qua.
“Muốn gì?”
Quả nhiên, Trình Diên nói: “Ngày mai sẽ họp tổ, chị Lily bảo em chuẩn bị một chút, lần này báo cáo sẽ do em làm.”
Trì Nghiễn Hành: “Cho nên?”
Nói một hồi, hóa ra chỉ có chút chuyện nhỏ như vậy.
Trì Nghiễn Hành gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
“Anh đi tắm, em vào phòng ngủ đợi anh.”
Bây giờ Trình Diên vừa nghe đến từ tắm là có chút phản xạ, sau một thời gian dài sống chung, rất nhiều hành động đơn giản đã không còn chỉ mang ý nghĩa bề ngoài.
Tiêu biểu nhất là việc tháo đồng hồ.
Ngay khi anh tháo đồng hồ là cô đã bắt đầu muốn chạy.
Trình Diên vội vàng nói: “Không, không cần tắm đâu, anh liếc mắt xem nhanh giúp em là được rồi, chỉ cần liếc mắt một cái thôi là được.”
Ban ngày anh có tham gia một buổi tiệc, có người hút thuốc nên cả người anh đầy mùi thuốc lá, sợ sẽ làm cô bị ảnh hưởng nên mới đi tắm.
Cô hoàn thành phần sườn cơ bản rất tốt, chỉ có vài chi tiết cần chỉnh sửa, dựa theo đề xuất của Trì Nghiễn Hành, cô sửa lại một lần nữa rồi mới đóng máy tính đi ngủ.
–
Ngày hôm sau đi làm, Trình Diên cố ý đến sớm hơn nửa tiếng.
Trước khi đi, cô đã kiểm tra lại USB và các tài liệu trong máy tính nhiều lần, đảm bảo không có sai sót nào.
Sau khi đến chỗ làm sớm, cô lén lút luyện tập lại trong lòng nội dung sắp báo cáo một lần nữa.
Một cốc cà phê được đưa đến trước mặt.
Hiểu Hiểu đi qua chào hỏi: “Chào Yara, mang cà phê cho em đây.”
Trình Diên: “Cảm ơn chị Hiểu Hiểu, em nướng chút bánh quy, đây là cho chị.”
“Tự làm à? Được đấy, giỏi thật!”
Đang nói chuyện thì Nora cũng mang túi xách bước vào.
“Chào buổi sáng, Yara, Hiểu Hiểu.”
“Chào buổi sáng.”
Nora đặt túi xuống, “Hôm nay các cậu cũng đi họp phải không?”
Hiểu Hiểu: “Đúng rồi, tớ đoán là lại mất cả buổi sáng, thật khó chịu.”
Đây là lần đầu Trình Diên tham gia một cuộc họp lớn, cô vẫn chưa quen với quy trình.
“Có nhiều người đến không ạ?”
Nora: “Chắc chắn quản lý Lâm sẽ đến, ngoài ra, hình như bộ phận Kỹ thuật cũng sẽ đến.”
Hiểu Hiểu đảo mắt: “Kỹ thuật? Lần trước tớ đi họp với bên kỹ thuật, cả buổi tớ chỉ nói một câu ‘Tôi thấy ổn’, các cậu đoán xem kết quả thế nào nào?”
“Đám lập trình viên đó cứ phản đối điên cuồng, nói ổn chỗ nào? Chê tớ không hiểu kỹ thuật, tùy tiện chỉ đạo, tớ không bao giờ muốn tiếp xúc với nhóm người này nữa!”
Nói vậy, Trình Diên bắt đầu hơi lo lắng.
Nora gật đầu, tỏ ý đồng tình.
“Đám kỹ thuật đó đúng là khó xử lý.”
Hiểu Hiểu thở dài: “Không biết hôm nay là ai xui xẻo báo cáo, cảm giác lành ít dữ nhiều.”
Vào lúc này, người xui xẻo Trình Diên cúi đầu uống một ngụm cà phê, lặng lẽ giơ tay lên.
Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Vết thương của Trì Nghiễn Hành dần dần lành lại, còn Trình Diên thì ngày càng bận rộn hơn.
Gần đây dự án app dịch thuật AI đã đến giai đoạn quan trọng, cả bộ phận Dịch thuật đều đang nỗ lực hết mình. Mấy ngày nay thời gian tăng ca tăng lên thấy rõ, khiến khi về đến nhà cô cũng mệt nhoài.
Công việc thì nhiều, yêu cầu của cấp trên cũng cao, nhưng may mắn là năng lực chuyên môn của cô đủ mạnh. Cô làm việc rất tích cực, có thể thấy rõ sự tiến bộ.
Trì Nghiễn Hành cũng vui mừng nhìn thấy sự tiến bộ của cô.
Trình Diên nhiều lần nhấn mạnh rằng không muốn anh can thiệp vào công việc của cô, cho cô không gian để phát huy.
Vì vậy, Trì Nghiễn Hành đã dùng cách của mình để giúp cô giảm bớt gánh nặng.
Họ giống như vô số cặp đôi trẻ yêu nhau, anh sẽ đón đưa cô đi làm, nắm tay cùng nhau đi siêu thị, khi bận rộn sẽ mua cho cô ly trà sữa cô thích, tận dụng kỳ nghỉ để yêu không ngừng.
Mỗi ngày cô đều ra khỏi nhà từ sáng sớm và đến khuya mới về, khiến cho giờ tan ca của tổng giám đốc cũng bị kéo dài, anh cũng bị ép phải về nhà muộn như bao người làm công khác.
Hôm nay, vì để thử nghiệm app mà bộ phận Dịch thuật lại bận đến tận 7 giờ tối.
Lily đi đến, vỗ tay một cái: “Hôm nay mọi người đã vất vả rồi, gần đây bộ phận của chúng ta thật sự bận rất nhiều việc, đã trễ thế này mà vẫn chưa ăn cơm, đừng nản lòng, có một tin tốt đây!”
Mọi người đều ngẩng đầu lên từ màn hình máy tính, vừa mệt mỏi vừa kiệt sức, mặt mũi nhợt nhạt như màu đất.
Lily nói: “Tối nay, sếp sẽ chi tiền mời chúng ta đi ăn đại tiệc ở nhà hàng Nhật Bản gần đây, đã đặt bàn rồi. Mọi người chỉ cần kiên nhẫn thêm nửa tiếng nữa, hoàn thành xong hạng mục kiểm tra cuối cùng là có thể thu dọn đồ và xuất phát nhé!”
Một câu nói như lệnh ân xá của hoàng đế, mọi người hoan reo hò, tinh thần phấn chấn.
“Ôi trời! Món Kaiseki* à, tôi chưa từng ăn bao giờ!”
̣(*Đây là tên một loại món ăn truyền thống của Nhật Bản, một kiểu bữa ăn nhiều món, thường được chuẩn bị công phu, tinh tế và thể hiện sự hòa hợp với thiên nhiên.)
“Nhà hàng Nhật Bản đó bình quân mỗi người cũng phải tốn hơn 7000, tôi cũng tiếc tiền thay cho sếp……”
Nora chen vào: “Vậy thì cậu đừng đi, tiết kiệm tiền giúp sếp.”
Mấy đồng nghiệp cười haha.
“Trời! Cơ hội tốt như vậy sao có thể bỏ qua! Tôi mà lại đi đồng cảm với nhà tư bản à?”
Các đồng nghiệp cười một hồi, sau đó quay lại gõ bàn phím lạch cạch, trước món ăn ngon, quả thật tràn đầy động lực.
Trình Diên lặng lẽ nghe, cô cúi đầu lấy điện thoại ra gửi tin nhắn cho Trì Nghiễn Hành.
Cảm ơn sếp thân yêu đã mời cơm nhé!
Còn gửi thêm một biểu tượng khiêu vũ đáng yêu.
Trì Nghiễn Hành:Mấy giờ đi ăn? Anh đến đón em.
Còn nửa tiếng nữa mới ăn, anh về nhà trước đi, hôm nay em sẽ đi chung xe đồng nghiệp.
Đúng lúc anh có việc đi ngang qua, em ăn xong thì nhắn tin cho anh. Anh còn cố ý bổ sung thêm một câu.
Buổi tối sẽ không ai thấy đâu, sẽ không bị đồng nghiệp phát hiện.
Nhà hàng được trang trí đậm phong cách Nhật Bản, các nhân viên phục vụ mặc đồng phục kimono, bình phong gỗ được dựng trong sảnh, hoa văn chạm khắc cực kì tinh xảo, ánh sáng dịu nhẹ, kết hợp với cây xanh tạo thành một bức tranh phong cảnh hài hòa.
Sau khi mọi người ngồi xuống, họ nhịn không được mà bắt đầu nhìn Đông nhìn Tây.
Không lâu sau, những nhân viên phục vụ chuyên nghiệp gõ cửa, từng món ăn được bưng lên.
Có lẽ là do đói quá lâu nên vài đồng nghiệp thậm chí còn ăn uống ngấu nghiến, chưa kịp nếm thử hương vị thì món ăn đã vào bụng.
Trình Diên chụp một tấm ảnh món ăn, gửi đi.
Tiếc là anh không đến, có phải hơi tiếc không?
Cô vẫn còn nở nụ cười trên môi, đang đắc chí thì giây tiếp theo đã bị Hiểu Hiểu ở bên cạnh vỗ vào vai.
“Sếp!!!”
Bây giờ Trình Diên giờ hơi nhạy cảm với từ này, cô đột nhiên ngẩng đầu lên, đúng lúc đối diện với một đôi mắt quen thuộc.
Đối phương cũng đang nhìn cô.
Trì Nghiễn Hành mặc vest đứng ở cửa phòng bao, phía sau là thư ký Dương Hạo, bên cạnh là Lily đang mở cửa cho anh.
Trình Diên sợ đến mức suýt chút nữa làm rơi đũa.
Anh vừa mới mua lại Lam Dịch không lâu, vài đồng nghiệp không quan tâm thế sự vẫn chưa kịp phản ứng, khẽ thì thầm với nhau vài câu.
“Người này là ai vậy?”
Ngay sau đó, có một cao thủ trong dân gian* nói: “Là người trả lương cho mọi người đấy…”̣
(*cao thủ trong dân gian: Cách nói bóng gió, còn có nghĩa là người chuyện gì cũng biết.)
Bàn ăn lập tức im lặng.
Hiển nhiên Lily cũng rất bất ngờ, hai tay cô ấy nắm chặt, biểu cảm vẫn chưa thể thoát khỏi sự ngạc nhiên.
“Sếp Trì, sao sếp lại đột nhiên đến đây? Chúng tôi đang định cảm ơn sếp đã mời cơm…”
Trì Nghiễn Hành tự nhiên bước vào.
“Không sao, đúng lúc tôi đi ngang qua, gần đây mọi người trong bộ phận đã vất vả rồi.”
Được sếp công nhận có thể xem là vinh quang cao nhất của dân công sở, vài đồng nghiệp ưỡn ngực, trong sự e dè lại pha chút tự hào.
Lily vẫn là người lên tiếng trước, lịch sự hỏi: “Sếp Trì, sếp có muốn ăn cùng không?”
Đây rõ ràng là câu nói xã giao.
Có sếp ở đây, ai có thể yên tâm ăn uống chứ?
Ánh mắt của vài đồng nghiệp né tránh, nếu đã là tổng giám đốc thì lẽ nào lại không hiểu nguyên tắc này?
Kết quả là người này thật sự tùy ý.
Tầm mắt anh lướt qua từng gương mặt căng thẳng, dừng lại trên người Trình Diên đang ngồi cúi đầu ở góc phòng, nói:
“Được, thêm hai cái ghế nữa.”
Các đồng nghiệp ở đó đã muốn bỏ chạy ngay lập tức.
Trình Diên không dám ngẩng đầu nhìn anh, cô vẫn giữ im lặng, cúi đầu ăn.
Bọn họ đã ăn gần xong, Trì Nghiễn Hành cũng đã ngồi vào vị trí chính, cách Trình Diên một khoảng xa, không có bất kỳ tương tác nào.
Lén nhìn một cái, anh đang nói chuyện với một quản lý bên cạnh, cũng không động đũa nhiều.
Điện thoại ong ong hai tiếng, Trì Nghiễn Hành mở ra.
Anh thực sự thuận đường sao?
Ngẩng đầu nhìn sang, đúng lúc cô nhìn lại.
Ánh mắt Trình Diên vẫn hơi hung ác, nhìn anh một cách bất mãn.
Anh làm như không thấy, thong thả uống một ngụm trà, khóe môi cong lên một nụ cười.
Hiểu Hiểu vỗ nhẹ vào cánh tay cô: “Yara, em làm gì thế?”
Cô hoàn hồn: “Hả? Không có gì, sao vậy?”
“Cảm giác em không tập trung, cứ nhìn về phía sếp.”
Bị phát hiện, Trình Diên lập tức xấu hổ, không dám nhìn anh nữa.
“Ôi ôi, cái cà vạt của anh ấy hình như là sản phẩm pre-sale của Duspvi, màu sắc này thật cao cấp đấy!”
Trình Diên ngạc nhiên: “Chị Hiểu Hiểu, chị cũng biết à?”
“Đừng nhắc nữa, trước đây chị đã từng tặng đồ của nhãn hàng đó cho bạn trai cũ, mất gần hai tháng lương đấy! Bây giờ nhìn lại, nói thật lòng là sếp đeo quả thật nhìn khác hẳn, không cùng đẳng cấp với chúng ta, lập tức toát ra vẻ sang trọng.”
“Ừhm…… Đúng là vậy.”
“Bao giờ chị mới có thể hẹn hò với người như vậy chứ!”
Nora quay lại, ngạc nhiên nói: “Yara, em không uống rượu mà sao mặt lại đỏ vậy?”
Mọi người đồng loạt quay lại nhìn cô, Trình Diên lập tức trở thành trung tâm chú ý, mặt cô càng đỏ hơn.
Cô vội vàng xua tay: “Không sao đâu! Em chỉ, hơi nóng thôi…”
Chưa kịp để mọi người nhìn rõ, cô lập tức đứng dậy.
“Em đi vệ sinh một chút.”
Nước lạnh tạt xuống, cô khẽ vỗ mặt, đợi hạ nhiệt xong mới từ từ quay lại.
Bữa ăn kéo dài đến gần 10 giờ tối vì hôm sau còn phải đi làm, sau khi mọi người chào hỏi Trì Nghiễn Hành vài câu thì lần lượt bắt taxi rời đi.
“Yara, tiện đường chị đưa em về nhé?”
Trên đường tới đây với Hiểu Hiểu, cô đã nói rằng tiện đường thì đưa cô đến ga tàu điện ngầm gần biệt thự, cô sẽ lén đi tàu điện ngầm về.
Nhưng lúc này Trì Nghiễn Hành lại đang nhìn hai người một cách hứng thú, bị anh nhìn chằm chằm như vậy, Trình Diên khẽ xoa mũi, miễn cưỡng trả lời.
“Chị Hiểu Hiểu, ờ thì, hôm nay em không về cùng chị được rồi, bạn trai em nói sẽ đến đón em.”
Hiểu Hiểu ừhm khẽ: “Được, vậy chị đi trước nhé, mai gặp.”
“Ừhm, mai gặp.”
Cô đứng một mình bên lề đường giả vờ đón taxi, còn nhìn xung quanh như thật, nhìn xem xe đã đến chưa.
Mãi cho đến khi điện thoại của Trì Nghiễn Hành gọi tới.
“Đến bên phải nhà hàng, ở đây không có ai thấy đâu.”
“Được, em biết rồi.”
Lúc này cô mới vội vã chạy qua, lén lút đến điểm hẹn.
Đèn đường ở đây mờ tối, tầm nhìn bị hạn chế, hơn nữa đồng nghiệp cũng đã đi gần hết, vì vậy cuối cùng Trình Diên cũng cảm thấy yên tâm.
Cô mở cửa xe ra, vội vàng chui vào.
“Sao anh lại đột kích bất ngờ thế, em sắp sợ chết khiếp rồi!”
Bắt đầu bằng một câu chất vấn.
Trì Nghiễn Hành ngồi ở ghế lái, anh đã cởi áo vest, tháo cà vạt, chỉ mặc mỗi chiếc áo sơ mi trắng.
Anh khởi động xe với tâm trạng khá tốt, nhìn qua người ngồi ghế phụ đang bĩu môi.
“Sao lại vô lý như thế, bữa ăn này anh mời, mà không cho anh ăn một miếng à?”
“Thế thì anh cũng phải bàn với em trước, như vậy rất dễ bị lộ.”
“Yên tâm đi, diễn xuất của anh không tệ chứ?”
Cô không đáp lại, cố tình chuyển sang chủ đề khác.
Cô thắt dây an toàn, lấy điện thoại ra, nhanh chóng kết nối bluetooth và mở nhạc.
“Travelling Lightthế nào?”
Trì Nghiễn Hành nói: “Được, mở đi.”
Âm nhạc nhẹ nhàng du dương vang lên trong xe, hai người vẫn trở về nhà cùng ánh trăng như thường lệ.
Phía sau chiếc Maybach màu đen, trong một chiếc Volkswagen trắng không nổi bật, Ngô Phi đang cầm vô lăng, hơi nghi ngờ nhìn về phía ghế phụ.
Ngô Phi – hay còn gọi là Ngô Miệng Rộng, chính là người từng tuyên bố sẽ không đồng cảm với tư bản.
Từng một thời được bộ phận đánh giá là ứng cử viên sáng giá nhất cho danh hiệu “Cho dù đánh chết cũng không được tiết lộ bí mật cho anh ta”, là người chơi cấp 10 trên diễn đàn công ty, tính tình cực kì nhiều chuyện, từ trên xuống dưới trong bộ phận, không có tin đồn nhỏ nào mà anh ta không biết.
Anh ta hỏi: “Chẳng lẽ vừa nãy tôi nhìn nhầm rồi sao?”
Ian ngẩng đầu lên: “Anh Ngô Phi, anh nhìn thấy gì vậy?”
Hôm nay cậu ta không lái xe, đi nhờ xe của Ngô Phi về nhà.
“Tôi cảm thấy cô gái đó rất giống Trình Diên, cậu không thấy sao?”
“Ở đâu?”
Nói như vậy, Ngô Phi lại không chắc chắn lắm, anh ta hít một hơi.
“Chính là vừa nãy, người lên xe của sếp ấy, hôm nay cô ấy mặc áo khoác trắng phải không? Quả thật dáng lưng giống nhau như đúc!”
Ian mỉm cười, nói: “Anh Ngô Phi, chắc chắn là anh đã nhìn nhầm, chị Yara có bạn trai rồi, nghe nói là một người làm đầu tư mạo hiểm, bọn họ rất hạnh phúc, chuyện này ai cũng biết.”
Anh ta gãi đầu: “Cũng đúng, có lẽ là tôi hoa mắt.”
—
Sau khi về đến nhà, Trình Diên vội vàng tắm rửa rồi vào phòng làm việc, ngồi trước máy tính.
Hôm nay không chỉ thức khuya tăng ca, mà cô còn có một vấn đề khó khăn.
Sau khi Trì Nghiễn Hành bước vào, phát hiện dép lê và đồ ngủ cô đã chuẩn bị chu đáo cho anh, bên cạnh còn có một cốc nước ấm vừa phải.
Vô cớ ân cần, ắt có âm mưu.
Chàng trai nhướng mày, đi qua.
“Muốn gì?”
Quả nhiên, Trình Diên nói: “Ngày mai sẽ họp tổ, chị Lily bảo em chuẩn bị một chút, lần này báo cáo sẽ do em làm.”
Trì Nghiễn Hành: “Cho nên?”
Nói một hồi, hóa ra chỉ có chút chuyện nhỏ như vậy.
Trì Nghiễn Hành gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
“Anh đi tắm, em vào phòng ngủ đợi anh.”
Bây giờ Trình Diên vừa nghe đến từ tắm là có chút phản xạ, sau một thời gian dài sống chung, rất nhiều hành động đơn giản đã không còn chỉ mang ý nghĩa bề ngoài.
Tiêu biểu nhất là việc tháo đồng hồ.
Ngay khi anh tháo đồng hồ là cô đã bắt đầu muốn chạy.
Trình Diên vội vàng nói: “Không, không cần tắm đâu, anh liếc mắt xem nhanh giúp em là được rồi, chỉ cần liếc mắt một cái thôi là được.”
Ban ngày anh có tham gia một buổi tiệc, có người hút thuốc nên cả người anh đầy mùi thuốc lá, sợ sẽ làm cô bị ảnh hưởng nên mới đi tắm.
Cô hoàn thành phần sườn cơ bản rất tốt, chỉ có vài chi tiết cần chỉnh sửa, dựa theo đề xuất của Trì Nghiễn Hành, cô sửa lại một lần nữa rồi mới đóng máy tính đi ngủ.
–
Ngày hôm sau đi làm, Trình Diên cố ý đến sớm hơn nửa tiếng.
Trước khi đi, cô đã kiểm tra lại USB và các tài liệu trong máy tính nhiều lần, đảm bảo không có sai sót nào.
Sau khi đến chỗ làm sớm, cô lén lút luyện tập lại trong lòng nội dung sắp báo cáo một lần nữa.
Một cốc cà phê được đưa đến trước mặt.
Hiểu Hiểu đi qua chào hỏi: “Chào Yara, mang cà phê cho em đây.”
Trình Diên: “Cảm ơn chị Hiểu Hiểu, em nướng chút bánh quy, đây là cho chị.”
“Tự làm à? Được đấy, giỏi thật!”
Đang nói chuyện thì Nora cũng mang túi xách bước vào.
“Chào buổi sáng, Yara, Hiểu Hiểu.”
“Chào buổi sáng.”
Nora đặt túi xuống, “Hôm nay các cậu cũng đi họp phải không?”
Hiểu Hiểu: “Đúng rồi, tớ đoán là lại mất cả buổi sáng, thật khó chịu.”
Đây là lần đầu Trình Diên tham gia một cuộc họp lớn, cô vẫn chưa quen với quy trình.
“Có nhiều người đến không ạ?”
Nora: “Chắc chắn quản lý Lâm sẽ đến, ngoài ra, hình như bộ phận Kỹ thuật cũng sẽ đến.”
Hiểu Hiểu đảo mắt: “Kỹ thuật? Lần trước tớ đi họp với bên kỹ thuật, cả buổi tớ chỉ nói một câu ‘Tôi thấy ổn’, các cậu đoán xem kết quả thế nào nào?”
“Đám lập trình viên đó cứ phản đối điên cuồng, nói ổn chỗ nào? Chê tớ không hiểu kỹ thuật, tùy tiện chỉ đạo, tớ không bao giờ muốn tiếp xúc với nhóm người này nữa!”
Nói vậy, Trình Diên bắt đầu hơi lo lắng.
Nora gật đầu, tỏ ý đồng tình.
“Đám kỹ thuật đó đúng là khó xử lý.”
Hiểu Hiểu thở dài: “Không biết hôm nay là ai xui xẻo báo cáo, cảm giác lành ít dữ nhiều.”
Vào lúc này, người xui xẻo Trình Diên cúi đầu uống một ngụm cà phê, lặng lẽ giơ tay lên.
Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Đánh giá:
Truyện Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Story
Chương 33: Lộ tẩy – Tôi cảm thấy cô gái đó rất giống Trình Diên
10.0/10 từ 46 lượt.