Lời Thì Thầm Của Cánh Diều

Chương 22: Màn đêm – “Rất thích em”

131@-

 
Một giờ sáng, Trình Diên hoảng hốt ngồi trên giường, chưa bao giờ cô thấy tim mình đập nhanh như lúc này.


Cô còn chưa kịp chuẩn bị sẵn sằn thì cửa phòng đã bị đẩy ra từ bên ngoài, Trì Nghiễn Hành cầm điện thoại bước vào.


Trình Diên ngẩng đầu lên, đúng lúc chạm phải ánh mắt anh. Ánh nhìn nóng bỏng giao nhau, cô lập tức rời mắt, không dám nhìn anh.


Trì Nghiễn Hành đi đến, vén chăn lên một cách tự nhiên, hỏi: “Sao còn chưa ngủ?”


Thế này thì ngủ sao được.


Cô lí nhí nói khẽ là đi ngủ thôi rồi chui ngay vào chăn, nhắm mắt lại.


Trước mặt tối sầm, anh vừa bước vào đã tắt đèn, chỉ bật chiếc đèn ngủ hình đám mây ở đầu giường.


Chiếc đèn này là cô mua sau khi chuyển vào sống ở đây, hình dạng như một đám mây lơ lửng, dễ thương và đẹp mắt, chỉ là không có tác dụng gì nhiều, ánh sáng vàng ấm chỉ đủ soi sáng một góc nhỏ đầu giường.


Cô lại cứ mê mẩn những món đồ vô dụng mà xinh đẹp như thế.


Một hơi thở ấm áp bất ngờ phả vào mặt, lông mi Trình Diên khẽ rung lên và vô thức mở mắt ra. Gương mặt tuấn tú của Trì Nghiễn Hành bỗng phóng đại ngay trước mắt cô.


Anh cúi người sát lại, khẽ hỏi: “Em đang rất căng thẳng?”


Bàn tay dưới chăn của Trình Diên siết chặt lại, gật đầu một cách thành thật.


Đã khuya rồi mà anh vẫn chưa có ý định đi ngủ, lại nhớ đến chuyện tối nay anh nhất quyết muốn ngủ ở phòng ngủ chính khiến cô càng thêm lúng túng.


“Có lẽ tôi…… Vẫn chưa sẵn sàng.”


Anh khẽ ồ lên, kéo dài âm sắc, giọng trầm khàn mang theo ý cười: “Chưa sẵn sàng à?”


Rồi chàng trai đứng dậy, mở ngăn tủ nhỏ bên giường ngay trước mặt cô.


Một tiếng két nhẹ vang lên.


Trong nháy mắt, Trình Diên như bị sét đánh ngang tai, cơn buồn ngủ vừa rồi lập tức tan biến, biểu cảm trên mặt cô vô cùng đặc sắc.


Cô lại quên mất chuyện đó!


Và thế là, cả một ngăn tủ đầy những chiếc hộp nhỏ đủ màu xanh đỏ, đủ loại nhãn hiệu, đủ loại công năng cứ thế hiện ra dưới ánh đèn……


Trì Nghiễn Hành nhướng mày, giọng trầm thấp, nói một cách sâu xa: “Tôi thấy em chuẩn bị rất chu đáo mà.”


Mặt Trình Diên từ trắng chuyển sang đỏ bừng, nghẹn lời nửa ngày không nói được câu nào, vừa xấu hổ vừa giận dữ: “Không phải như vậy……”


Dù cô thích Trì Nghiễn Hành, nhưng vẫn chưa rõ ý nghĩ trong lòng anh.


Cô cúi đầu, dè dặt mở lời.


“Chúng ta chỉ là kết hôn giả.” Giọng cô càng nói càng nhỏ: “Anh như vậy dễ khiến tôi hiểu lầm lắm.”



Trì Nghiễn Hành đứng bên giường, từ trên cao nhìn xuống cô.


Dưới ánh đèn yếu ớt, mái tóc cô xõa xuống vai, dài và đen nhánh, vì ngượng ngùng nên đôi má vẫn còn ửng hồng. Cô cúi đầu, ngoan ngoãn ngồi trên giường, giống như một nụ hoa trắng chưa nở.


Vài giây im lặng bị kéo dài vô tận, khi anh chưa trả lời, Trình Diên không biết nên bày ra biểu cảm gì.


Cô cảm thấy vừa rồi mình quá bốc đồng, nhưng lời đã nói ra rồi không thể thu lại, chỉ có thể chờ một cách bị động.


Cuối cùng Trì Nghiễn Hành lên tiếng: “Vậy là tại anh, thể hiện vẫn chưa đủ rõ.”


Cô ngẩng đầu, trong mắt lướt qua vẻ hoài nghi, nhưng dường như vẫn chưa hoàn toàn hiểu hết lời anh nói. Ngay sau đó, trước mắt cô tối sầm lại, nụ hôn của chàng trai rơi xuống.


“Hình như vẫn chưa nói.” Giọng anh vang lên bên tai cô, nghe khiến người ta tê dại: “Rất thích em.”


Ngoài cửa sổ là hồ nước tĩnh lặng, màn đêm dày đặc, còn lâu mặt trời mới mọc. Trên đường thi thoảng có xe chạy qua, nhưng lại nhanh chóng rơi vào tĩnh mịch.


Cửa sổ biệt thự phản chiếu ánh đèn mờ, cùng bóng dáng hai người quấn lấy nhau.


Trì Nghiễn Hành đưa tay kéo về phía sau, rèm cửa từ từ khép lại.


Nhiệt độ trong phòng dần dâng cao, Trình Diên chỉ cảm thấy cả người nóng ran. Nụ hôn của anh không còn kịch liệt như ban ngày, mất đi thị giác trong bóng tối khiến các giác quan khác trở nên nhạy cảm hơn.


“Có thể, tắt đèn được không……”


Trình Diên nằm ngửa trên giường, tóc cô rối tung, đôi mắt phủ một lớp sương mờ.


Tách một tiếng, đèn tắt, anh và bóng tối cùng tràn đến.


Giữa cơn hỗn loạn, cô đã mất đi khả năng suy nghĩ, chỉ có thể bị động mặc anh trêu chọc.


“Nhiều thế này, là em mua sao?”


Rõ ràng là câu hỏi, nhưng anh lại cố ý chặn môi cô, không cho trả lời.


Ánh mắt Trình Diên mờ mịt, chỉ nghe thấy tiếng sột soạt rõ ràng, như tiếng bao bì nhựa bị xé ra.


Anh nhẹ nhàng vén tóc bên tai cô, vừa hôn vừa thì thầm.


“Mua rồi mà không dùng, chẳng phải quá lãng phí sao?”


Bên ngoài biệt thự, mặt hồ vẫn yên ả như trước, thi thoảng có cánh chim lướt qua làm gợn sóng, từng vòng sóng nước lan rộng.


Cô không biết mình ngủ thiếp đi từ lúc nào, trong giấc mơ cô như rơi vào biển cả, bị rong biển cuốn lấy.


Cô chìm xuống biển, cả người ngâm trong làn nước.


Trăng treo cao ngoài cửa sổ, thi thoảng có vài ngôi sao lấp lánh, trong khi bên trong phòng như vừa đổ mưa, bầu không khí kiều diễm.


Khóc cũng vô ích, nước mắt chẳng những không khiến anh dừng lại, ngược lại còn làm mọi chuyện mãnh liệt hơn.


Anh chỉ hôn lên má cô, hôn khô nước mắt rồi lại kéo cô chìm vào biển sâu một lần nữa.




Yêu cầu của Trì Nghiễn Hành đối với môi trường ngủ cực kì cao, rèm cửa trong nhà đều dùng loại tối màu, chỉ cần kéo lại là cả căn phòng chìm ngay vào bóng đêm, vừa yên tâm lại vừa dễ ngủ.


Vì vậy khi Trình Diên tỉnh lại, cô hoàn toàn không biết bây giờ là ngày tháng năm nào nữa.


Cô mơ màng mở mắt, vừa cử động đã thấy cả người đau nhức, nhưng cơ thể lại sạch sẽ, thơm tho.


Trong nhà chỉ có hai người, không cần nghĩ cũng biết ai là người đã giúp cô tắm rửa.


Chống người ngồi dậy, trong phòng chỉ còn mình cô.


Quần áo sạch sẽ được gấp gọn đặt ở đầu giường, cô cầm lên mặc vào, liếc nhìn điện thoại thì phát hiện đã hơn 12 giờ trưa.


Nhìn xong đã thấy không ổn, cô tỉnh hẳn trong tích tắc. Mặc kệ cơn đau nhức, Trình Diên vội nhảy xuống giường. Vừa chạm chân xuống đất, đôi chân cô đã mềm nhũn, không kiểm soát được mà quỳ rạp xuống tấm thảm lông.


Cô nhíu mày, khó khăn đứng dậy, đúng lúc này cửa phòng đột ngột mở ra.


Giọng Trì Nghiễn Hành vang lên, anh tựa vào khung cửa, tinh thần phơi phới: “Chào buổi sáng.”


Anh mặc chiếc áo sơ mi đen đơn giản, tay áo được xắn lên tới khuỷu tay, để lộ phần cánh tay rắn rỏi, khỏe mạnh.


Trình Diên vừa nhìn thấy anh thì lập tức không kiểm soát được mà nhớ đến mọi chuyện xảy ra đêm qua, cô đỏ mặt trả lời: “Buổi sáng tốt lành.”


Vừa mở miệng đã phát hiện giọng mình khàn đặc, cổ họng có chút đau.


Chỉ nhớ rằng đêm qua cổ họng cô khô rát khó chịu, anh đã đỡ cô dậy, cho cô uống nước, sau đó lại chẳng chút nương tay mà tiếp tục.


Cô không hiểu sức lực anh từ đâu ra mà dồi dào đến thế. Nhìn vẻ mặt mãn nguyện của anh, Trình Diên bỗng cảm thấy tức tối.


“Sao không ngủ thêm một chút?”


Cô rầu rĩ đáp: “Em phải đi làm.”


Trì Nghiễn Hành nghe xong thì bật cười: “Hôm nay là thứ Bảy, đến cả sếp còn không đi tăng ca, em đi làm gì?”


Cô ngớ người mất hai giây rồi lại liếc nhìn điện thoại một cách không chắc chắn.


Thật sự là đầu óc mụ mị, hôm nay đúng là thứ Bảy.


Như trút được gánh nặng, cô thở phào nhẹ nhõm.


Trì Nghiễn Hành bước lại gần, chăm chú nhìn gương mặt nhỏ nhắn rồi không nhịn được hôn nhẹ lên trán cô.


“Dễ thương quá.”


Khoảng cách bất ngờ bị rút ngắn, Trình Diên ngẩng đầu lên và thấy vài vết cào mới trên cánh tay anh, có vết vẫn chưa lành hẳn.


Đó là do tối qua cô không chịu nổi nên đã cào anh.


Rõ ràng là vết thương chảy máu, nhưng nhìn lại cực kỳ ám muội khiến cô phải quay mặt đi.



Mới vài ngày trước họ còn là cặp vợ chồng kết hôn giả tôn trọng lẫn nhau, chớp mắt đã thành mối quan hệ như hiện tại, cô cảm thấy hơi khó thích nghi.


Nhưng lại thấy lâng lâng, như thể cả người đang ngâm trong hũ mật.


Khi cô xuống lầu thì bữa sáng đã được chuẩn bị xong, Trì Nghiễn Hành đặt trước mặt cô một ly sữa ấm.


Bữa sáng gồm vài quả trứng chiên và bò bít tết mềm mọng.


Trình Diên ngồi đối diện anh, nếm thử một miếng thịt bò chín vừa tới, mềm nhưng vẫn giữ được độ dai, cô hơi ngạc nhiên: “Anh đã làm tất cả sao?”


Trì Nghiễn Hành nhướng mày: “Dĩ nhiên.”


Cô ngạc nhiên vì không ngờ anh lại tự tay xuống bếp, hơn nữa còn nấu ngon đến vậy.


Anh nói: “Những gì em chưa biết về anh còn nhiều lắm.”


Cô ăn chậm, nhai kỹ nuốt từ tốn, lại có thói quen vừa ăn vừa thẫn thờ.


Thấy cô không chuyên tâm, ánh mắt có chút lơ đãng, Trì Nghiễn Hành hỏi: “Còn thấy khó chịu à?”


Trình Diên chợt bừng tỉnh, cô cúi đầu, nhỏ giọng đáp: “Cũng ổn rồi.”


“Có muốn đến bệnh viện không?”


Cô từ chối: “Không được!”


Chuyện này sao có thể đi bệnh viện được chứ.


Nhưng Trì Nghiễn Hành vẫn chưa yên tâm: “Vậy mua ít thuốc nhé?”


“Không cần, thật sự không cần đâu.”


“Thấy em cứ lơ đễnh.”


Cô lơ đễnh là vì cả người ê ẩm, mệt mỏi, không ngủ ngon. Mà không ngủ ngon là vì sao?


Chẳng lẽ phải nói thẳng ra?


Một bữa trưa mà ăn gần nửa tiếng, Trì Nghiễn Hành đợi cô ăn xong, lau miệng rồi hỏi: “Hôm nay nghỉ, định làm gì?”


Ý anh là nhân dịp cuối tuần, hai người có thể cùng đi dạo công viên hay khu vui chơi gần đó. Vài hôm trước, Kha Húc Dương cũng nhắn anh như vậy, nói rằng tạo cơ hội riêng tư sẽ giúp tăng tình cảm.


Nhưng Trình Diên chỉ lắc đầu.


Ngày nghỉ cô thường đọc sách hoặc nghe nhạc để thư giãn, nhưng đêm qua ngủ không ngon, cô yếu ớt nói: “Hay là ngủ tiếp đi.”


Trì Nghiễn Hành ngẩn ra một chút rồi cong môi cười: “Em chắc chứ?”


Giây sau, cô lập tức hiểu ra ẩn ý trong lời anh, trước đây không biết anh lại có đầu óc đen tối như vậy, Trình Diên tức giận: “Em muốn, đi ngủ, một mình!”


Thấy cô tức giận giống như con thú nhỏ bị chọc giận, chỉ biết đỏ mặt, cực kì đáng yêu.



Trì Nghiễn Hành nhếch môi: “Được, đi ngủ đi.”


Anh lại nói: “Hôm trước ông nội gọi điện, bảo mai về nhà cũ ăn cơm, em có lịch gì không?”


Trình Diên: “Được, em không có việc gì.”


Cô hỏi: “Vậy chiều nay có nên đi chọn quà cho họ không?”


Trì Nghiễn Hành: “Không cần, anh đã cho người chuẩn bị rồi.”


Cô ồ khẽ, anh luôn như vậy, mọi việc đều sắp xếp chu đáo, khiến cô cảm thấy chỉ cần ở bên anh thì chẳng cần lo nghĩ gì nữa.


“Lần này về, chủ yếu là muốn ăn cơm với em.” Anh ngừng một chút, nắm lấy tay cô đang đặt trên bàn, vuốt nhẹ: “Tiện thể, có thể sẽ hỏi vài chuyện khác.”


Cô chưa hiểu, nghi ngờ: “Chuyện gì?”


Trì Nghiễn Hành rũ mắt nhìn cô, nét mặt vẫn thư thái điềm đạm như cũ.


“Ví dụ như, bao giờ tổ chức đám cưới?”


Trình Diên mở to mắt: “Đám cưới?”


Anh không hề bất ngờ: “Kết hôn lâu như vậy rồi mà vẫn chưa tổ chức đám cưới, việc này vốn dĩ là lỗi của anh. Giờ thời điểm cũng khá thích hợp, em thấy sao?”


“Nếu vậy, chúng ta ở công ty…”


Anh từ từ tiến lại gần, bắt chước giọng điệu gấp gáp của cô, bắt chước dáng cô nhíu mày, nhưng giọng lại đầy đùa giỡn: “Ừh đấy, chúng ta ở công ty……”


“Anh!” Trình Diên tức giận: “Anh không được bắt chước em!”


Trì Nghiễn Hành chống cằm, lười biếng đáp: “Em được ngang ngược vô lý, lại không cho người ta bắt chước à?”


Anh hiểu rõ tâm tư nhỏ nhặt của cô, Trình Diên quả nhiên sa vào cái bẫy tự biện hộ của mình.


Cô phản bác: “Em không ngang ngược vô lý, em đang nói sự thật với anh!”


“Sự thật là em sắp tổ chức hôn lễ với tổng giám đốc của công ty, mời đồng nghiệp đến dự, sau khi tham dự đám cưới còn phải làm việc hòa hợp cùng nhau.”


Người đối diện lập tức xụ mặt.


Cô chống cằm, chán nản hỏi: “Vậy bao giờ tổ chức đám cưới?”


Trì Nghiễn Hành nói: “Chuyện lớn như đám cưới chắc chắn hai bên gia đình phải bàn bạc. Khi nào em rảnh thì gọi cho bố mẹ em hỏi thử nhé?”


Những lời này lập tức đánh thức cô.


Đám cưới chẳng phải là phải mời cả nhóm Du Nguyệt Bình đến Kinh Thị sao?


Cô chợt trở nên tỉnh táo hơn vài phần, do dự một chút rồi nhỏ giọng nói: “Không cần bàn bạc đâu.”


Trì Nghiễn Hành không nghe rõ: “Hửm?”


Trình Diên nhìn thẳng vào mắt anh, kiên định nói: “Em nói là, đám cưới không cần họ tham dự, một mình em là đủ rồi.”
 


Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lời Thì Thầm Của Cánh Diều Truyện Lời Thì Thầm Của Cánh Diều Story Chương 22: Màn đêm – “Rất thích em”
10.0/10 từ 46 lượt.
loading...