Lời Thì Thầm Của Cánh Diều

Chương 21: Phim – “Tối nay tôi sẽ ngủ ở phòng ngủ chính”

125@-

 
Ngay khoảnh khắc nhìn rõ gương mặt Phương Vân, Trình Diên bỗng khựng lại, miếng thịt lươn nướng than cô đang gắp trong đũa lập tức rơi xuống bàn.


Trì Nghiễn Hành nhạy bén nhận ra sự khác thường của cô, “Sao thế?”


“Hình như tôi nhìn thấy quản lý Phương.”


Trì Nghiễn Hành suy nghĩ một lúc, “Phương Vân ở bộ phận dịch thuật trước đây?”


Cô gật đầu.


Phương Vân đi cùng Ian, đúng là một sự kết hợp khiến người ta không ngờ tới, càng trớ trêu hơn là cả hai đều từng có xích mích với cô. Cô hơi chột dạ, dù Ian mới vào công ty chưa lâu nên chưa chắc nhận ra Trì Nghiễn Hành, nhưng Phương Vân có thể sẽ nhận ra anh.


Cô không dám tưởng tượng nếu Phương Vân công khai chuyện này thì hậu quả sẽ ra sao.


Đến lúc đó, cô phải đối diện với đồng nghiệp trong công ty thế nào đây?


Có ai sẽ bàn tán sau lưng không?


Hai người ăn xong, Trình Diên vẫn lo lắng nên cố tình yêu cầu đi ra từ cửa khác của nhà hàng, tránh con đường buộc phải đi qua bàn của Ian.


Cô cúi đầu im lặng không nói gì, nghe anh hỏi: “Muốn xem phim không?”


Từ London đến Kinh Thị phải bay mất 12 tiếng, anh bôn ba xuôi ngược mấy ngày rồi chưa nghỉ ngơi. Trình Diên nhận ra điều đó, nói: “Anh vừa xuống máy bay, hay là về nghỉ đã.”


Tuy nhiên anh lại bình thản đáp: “Tôi không mệt, em muốn xem phim không?”


Giờ này nếu đi xem phim thì ít nhất cũng đến tận rạng sáng mới xem xong, cô hơi do dự: “Hay là về nhà xem?”


“Được, vậy về nhà xem.”


Tầng hai biệt thự có phòng chiếu phim riêng, cả bức tường là màn hình, xung quanh được phủ vật liệu cách âm dày.


Cô thay bộ đồ ngủ dài tay ở nhà, ngồi trên chiếc ghế sofa êm ái thoải mái, trước mặt là một đĩa trái cây đã rửa sạch. Khi Trì Nghiễn Hành ngồi xuống, ghế sofa bên cạnh hơi lún xuống theo.


Có vẻ anh vừa tắm xong, tóc vẫn còn ướt, anh mặc áo thun đen mát mẻ, khoảnh khắc anh vừa ngồi xuống, mùi hương tùng bách sảng khoái của sữa tắm tỏa ra.


Trình Diên hơi dịch người ngồi xa anh ra một chút, tập trung nhìn vào điện thoại chọn phim. Cô không biết anh thích thể loại gì, nên cầm điện thoại nhìn hồi lâu, cuối cùng bảo, “Hay là anh chọn đi.”


Anh không nhận, “Em chọn đi, tôi xem gì cũng được.”


Cuối cùng cô chọn một bộ phim tình cảm lãng mạn của nước Pháp ít người biết đến, thật ra cô hơi có tâm tư riêng.


Trước đó bạn cùng phòng nói cô ấy và bạn trai đi rạp xem bộ phim này, cả hai đều rất thích, lãng mạn lại ngọt ngào. Cô ấy còn đùa rằng sau này khi có bạn trai cô nhất định phải xem phim này, vì cặp đôi xem phim này là hợp nhất.


Cô mím môi, do dự rồi bấm vào video, nhấn phát.


Trước khi phim bắt đầu, Trì Nghiễn Hành đưa tay nhấn điều khiển, căn phòng lập tức chìm vào bóng tối, Trình Diên vô thức nhắm mắt lại.



Bốn bề im lặng đến mức mọi âm thanh đều trở nên rõ ràng, cô cảm nhận được hơi thở nóng rực của chàng trai bên cạnh, hai người gần nhau đến mức chỉ cần cô hơi nhúc nhích là có thể chạm vào chân anh.


Ban đầu cô ngồi khoanh chân, nhưng lại thấy không được đoan trang nên đổi sang kiểu ngồi nghiêm chỉnh, dáng vẻ thục nữ nghiêm túc như nữ sinh, tay đặt trên đùi một cách mất tự nhiên.


Âm nhạc du dương vang lên, bộ phim bắt đầu, cuối cùng trong phòng cũng có chút ánh sáng.


Tình tiết phim lãng mạn, không có mấy cảnh yêu hận sến súa, nhịp phim chậm rãi nhưng đẹp mắt. Có lẽ vì bên cạnh có người nên cô hơi mất tập trung.


Cảm giác lần đầu xem phim cùng người khác giới thật kỳ diệu.


Hơn nữa, lại là trong căn phòng theo kiểu kín đáo, đậm chất riêng tư như này.


Ý nghĩ bất chợt hiện lên trong đầu khiến mặt cô nóng bừng, vừa xấu hổ vừa bực mình, cô khẽ hắng giọng một cách mất tự nhiên, cố ép bản thân tập trung vào màn hình.


Nhưng càng cố gắng tập trung thì những ý nghĩ trong đầu cô lại càng xuất hiện một cách mất kiểm soát.


Ngay lúc này những lời Mạnh Miểu Miểu nói cứ văng vẳng bên tai, xoay tròn trên đỉnh đầu cô.


“Cậu phải chủ động xuất kích, đánh nhanh rút gọn!”


“Đã là vợ chồng rồi còn sợ gì nữa? Có thể mạnh dạn lên chút không, giữa hai người mà xảy ra chuyện gì thì có gì là bất thường đâu?”


“Thừa nhận đi, chắc chắn cậu thích anh ấy, đối mặt với lòng mình đi được không?”


Trong khi xem phim, tình tiết trong phim còn không nhiều bằng kịch bản trong lòng cô.


Trùng hợp thay, cảnh trên phim lúc đó cũng đang chiếu đoạn hai người yêu nhau cùng xem phim ở nhà.


Cả hai đắp chung một chiếc chăn mỏng, chen chúc trên chiếc ghế sofa vốn đã chật, tư thế thân mật, vừa xem vừa cười lớn.


Tạo thành sự tương phản rõ rệt với hai người đang ngồi nghiêm chỉnh trước màn hình.


Cả hai người trên ghế sofa đều có tâm sự riêng trong lòng. Trình Diên dường như phản ứng chậm nửa nhịp, cô quay đầu nhìn Trì Nghiễn Hành, phát hiện anh cũng đang nhìn cô.


Trong khoảnh khắc anh mắt họ chạm nhau, cô đã lập tức quay đi.


Cuối cùng bây giờ đang trong tình huống gì?


Giống như cặp đôi trong phim cùng xem phim đêm khuya đúng không?


Ngay giây tiếp theo, bầu không khí đột ngột thay đổi, cặp đôi trên màn hình bắt đầu thân mật. Phong cách điện ảnh nước ngoài phóng khoáng, cảnh hôn nhau của hai người được quay cận cảnh.


Họ môi kề môi, tay chạm vào nhau, đắm chìm trong sự ngọt ngào đầy mập mờ. Lúc này, bộ loa 3D đắt tiền trong phòng càng phát huy tác dụng tuyệt vời, nâng tầm khoảnh khắc.


Toàn bộ phòng chiếu phim được bao quanh bằng tiếng thở gấp gáp và mờ ám của hai diễn viên.


Trình Diên không ngờ lại có cảnh như vậy, nếu bật đèn thì chắc chắn sẽ thấy rõ hai tai cô đột nhiên đỏ bừng, đôi tay siết chặt, vừa căng thẳng vừa lúng túng, vô thức nín thở.


Nhất là nghĩ đến việc người bên cạnh cũng đang xem, cô chỉ muốn tìm vết nứt trên mặt đất để chui xuống.



Khi người ta lúng túng sẽ rất bận rộn, cô nhét mấy trái nho vào miệng, lúc thì ngồi nghiêm chỉnh lúc thì ôm chân, cứ như vậy loay hoay một lúc. Trong khi đó Trì Nghiễn Hành vẫn ngồi yên bất động, khiến cô bối rối muốn chết.


Nhìn thấy trên màn hình hai người kia càng lúc càng táo bạo, từ ngồi chuyển sang nằm, quần áo rơi lả tả trên sàn, mà ống kính vẫn chưa có ý định dừng lại.


Cô ôm đầu gối, cuối cùng cũng không chịu nổi nữa định đổi phim, Trình Diên hơi nhổm người dậy.


“Hay là……”


Giây tiếp theo, mắt cá chân trắng trẻo mảnh mai của cô lại bị một bàn tay to lớn nắm lấy.


Cảm giác thô ráp và nóng rực truyền tới, ngay lập tức dây thần kinh của cô căng lên.


Trì Nghiễn Hành bỗng lên tiếng: “Đi đâu?”


Cô lắp bắp: “Tôi, tôi muốn nói, hay là đổi, đổi một bộ phim khác?”


Khoảnh khắc tiếp xúc da thịt, cả hai như bị điện giật, Trì Nghiễn Hành chậm rãi buông tay.


Thấy gò má cô rõ ràng đỏ bừng lên, chàng trai bỗng nổi hứng trêu chọc, cong môi nói:


“Tôi thấy cũng hay mà, hơn nữa, là em tự chọn đấy.”


Trình Diên khóc không ra nước mắt, cô ngượng ngùng ngồi lại chỗ cũ rồi luống cuống với tay vào đĩa để lấy nho.


Cho đến khi chạm vào lớp sứ lạnh lẽo, cô mới phát hiện trong đĩa vốn chẳng còn quả nho nào.


Thực ra vừa nãy cô đã ăn hết quả nho cuối cùng rồi, anh vừa nhắc cô xong nhưng cô quay đầu là quên mất luôn.


Trình Diên gãi cổ rồi khẽ xoa mũi, chỉ trách bản thân sao lại nghe hiểu tiếng Pháp.


Chưa đầy vài giây, Trì Nghiễn Hành bỗng đứng dậy và đi ra ngoài. Cô như được giải thoát, ngả người thả lỏng trên ghế sofa.


Khi anh quay lại, tình tiết phim đã quay về nhịp bình thường. Anh mang vào một đĩa nho lớn đã rửa sạch, đặt lên bàn.


Trình Diên nhìn chằm chằm vào đĩa nho rồi lại liếc trộm anh, cô khẽ cúi đầu, cong khóe môi mỉm cười.


Nam chính là một diễn viên nổi tiếng người Pháp, vừa có nhan sắc vừa diễn xuất tốt, còn rất trẻ mà đã đạt được nhiều giải thưởng điện ảnh quốc tế, đặc biệt là đôi mắt xanh lam khiến biết bao thiếu nữ si mê ấy.


Còn Trì Nghiễn Hành bên cạnh thì không mấy hứng thú với loại phim này, anh đã qua cái tuổi có thể tĩnh tâm thưởng thức những điều hư ảo và vô bổ thế này. Thấy cô xem chăm chú, anh không nhịn được hỏi: “Hay không*?”


Trình Diên gật đầu, “Tôi thấy rất đẹp**.”


(*raw gốc có thể hiểu theo hai nghĩa là hay không hoặc đẹp không. Nên Trình Diên đã hiểu lầm và trả lời sai vấn đề ở câu **.)


Anh thắc mắc: “Hay chỗ nào?”


Trình Diên không nghĩ ngợi gì, buột miệng nói: “Tôi thấy mắt anh ấy rất đẹp, mặc đồ đen trông vừa cao vừa đẹp trai.”


Nói xong, bên cạnh bỗng chốc im lặng.



Cảm nhận được ánh mắt nóng rực dán vào mặt mình, Trình Diên chợt ý thức ra điều gì, cô quay đầu.


Không phải anh, đang hỏi về bộ phim đấy chứ……?


Đầu óc cô như tạm ngừng hoạt động, cô quay đầu không dám nhìn thẳng vào mắt anh, không hiểu vì sao lại có cảm giác xấu hổ như bị bắt quả tang.


“Ừhm..…. cũng hay mà, phim cũng rất hay.”


Trì Nghiễn Hành có vẻ không quan tâm, anh bắt chéo chân, giống như một cậu ấm đầy rẫy tâm tư xấu xa.


“Bình thường thôi, phẫu thuật thẩm mỹ quá nhiều.”


“Hả?”


Ngôi sao tầm cỡ thế này sao có thể phẫu thuật thẩm mỹ chứ. Trong các buổi phỏng vấn anh ấy cũng để mặt mộc như vậy, hơn nữa tính cách còn hòa nhã, tôn trọng tiền bối.


Trình Diên không phục, nói: “Anh ấy không phẫu thuật thẩm mỹ, chỉ là trang điểm hơi đậm thôi.”


Anh vươn tay lấy một quả nho cho vào miệng, nhìn lên màn hình, giọng nhàn nhạt:


“Tôi gặp anh ta ba năm trước, lúc đó sống mũi chưa cao thế này, mắt cũng không phải hai mí.”


Sau đó, anh thấy gương mặt cô gái đang cười tươi bỗng khựng lại, cô mím môi không nói gì nữa.


Trì Nghiễn Hành bật cười, xoa đầu cô như muốn an ủi.


An ủi cũng chẳng ích gì, Trình Diên chưa từng nghĩ chỉ xem phim thôi cũng có thể nhận về một cú sốc như vậy. Trong phòng ký túc, cả bốn người đều thích nam diễn viên người Pháp này, thậm chí trong album điện thoại của cô còn lưu không ít ảnh tạp chí, một thời gian dài ảnh nền điện thoại của cô cũng là ảnh của anh ấy.


Bộ phim dài ba tiếng, nửa sau có phần nhạt hơn nên Trình Diên bắt đầu thấy chán, cô liếc nhìn người bên cạnh, mới phát hiện không biết anh đã ngủ từ lúc nào.


Trong phòng thiếu một người trò chuyện, cô đột nhiên cảm thấy hơi lúng túng.


Một mình cô không thể đỡ nổi anh, chỉ có thể cầm điều khiển bấm tạm dừng bộ phim trước.


Dựa vào ánh sáng yếu ớt từ màn hình, cô nhìn người đang ngủ say.


Có lẽ vì quá mệt, anh dựa đầu vào sofa, nửa nằm nửa ngồi trong một tư thế không mấy thoải mái.


Lông mi anh rất dài, rủ xuống như phủ thành một khoảng bóng mờ, khi anh ngủ thiếp đi nhìn ấm áp hơn hẳn thường ngày.


Nhìn thế này, anh hoàn toàn không giống người khó ở chung.


Cô nhẹ nhàng tiến lại gần, gần đến mức có thể cảm nhận được hơi thở ấm áp của anh.


Một buổi tối bình dị mà lại đầy kịch tính, anh lái xe đến công ty đón cô tan làm, cả hai đi dạo cùng nhau như bao cặp tình nhân bình thường khác, ăn tối chung rồi còn quấn quýt xem một bộ phim lãng mạn.


Suốt cả buổi tối tim cô cứ như nai con nhảy loạn, mỗi lần chạm mắt với anh đều thấy tim đập nhanh hơn, vừa muốn anh biết lại vừa không muốn để cho anh biết.


Dù phản ứng có chậm thế nào cũng phải nhận ra.



Như dòng sông băng giá vạn năm tan chảy, như mảnh đất khô cằn bất chợt gặp cơn mưa ngọt mát, mầm non lặng lẽ đâm chồi nảy nở, nở thành những khóm hoa nghênh đón mùa Xuân e ấp, rực rỡ.


Không phải gió lay, không phải cờ bay mà là trái tim cô đang rung động.


Cô chợt cảm thấy, hình như, có lẽ, cô có chút thích Trì Nghiễn Hành.


Mà ngay sau khi nghĩ đến chuyện đó, lập tức có một ý nghĩ táo bạo và k*ch th*ch nảy sinh trong đầu cô.


Đêm đen vô tận, bốn bề yên tĩnh, chỉ có cô là còn thức.


Trình Diên ngó trái ngó phải, tay siết chặt vạt áo rồi cô cúi người xuống, nhắm mắt lại.


Nhẹ nhàng như một chiếc lông vũ, cô hôn lên khóe môi anh.


Cảm nhận hơi thở ấm áp phả lên mặt mình, Trình Diên hôn lên môi anh một nụ hôn nhẹ nhàng như chuồn chuồn lướt nước.


Giây tiếp theo, chàng trai đang ngủ bỗng mở mắt.


Bất ngờ chạm phải ánh mắt Trì Nghiễn Hành khiến cô hoảng loạn, cô vô thức muốn rút lui nhưng lại bị một cánh tay giữ chặt eo.


Chàng trai chẳng chút ngần ngại giữ lấy gáy cô, không để cô kịp phản ứng mà hôn thẳng lên môi cô.


Khác với sự dịu dàng ân cần trước đây, tối nay anh đặc biệt dữ dội, tim đập mạnh như muốn nghiền nát người ta rồi nuốt chửng vào bụng.


Đầu óc Trình Diên trống rỗng, mặc anh công thành chiếm đất, đến khi lấy lại ý thức thì cô đã bị đè lên sofa, môi răng bị cạy mở, hơi thở nam tính mạnh mẽ bao phủ khiến cô ngạt thở.


Bộ đồ ngủ chẳng biết trượt xuống khỏi vai từ lúc nào, cô định giãy giụa thì đột nhiên bị anh giữ chặt hai tay, ép l*n đ*nh đầu.


Không khí xung quanh ngày càng nóng lên, một cảm giác bất an kỳ lạ dâng trào trong lòng cô.


Đúng lúc này điện thoại của Trì Nghiễn Hành rung liên tục, cuộc gọi bất ngờ phá vỡ bầu không khí say đắm ấy.


Anh dừng lại, thấp giọng chửi thề.


Trình Diên gần như bật dậy ngay lập tức, cô vội vàng chỉnh lại quần áo, ánh mắt né tránh không dám nhìn anh.


“Muộn rồi, tôi về phòng ngủ trước đây!”


Nhưng còn chưa kịp ra khỏi phòng, cô đã bị gọi lại.


“Đợi đã.”


Cuộc gọi bị cúp máy một cách tàn nhẫn, căn phòng lại rơi vào im lặng.


Cô đang đặt tay lên nắm cửa thì dừng lại, chờ anh nói tiếp.


Trì Nghiễn Hành ngồi dậy, nhìn bóng lưng lúng túng của cô, ánh mắt anh sâu thẳm, mang theo vẻ lười biếng vẫn chưa thỏa mãn, nói:


“Tối nay tôi sẽ ngủ ở phòng ngủ chính, em đừng khóa cửa.”
 


Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lời Thì Thầm Của Cánh Diều Truyện Lời Thì Thầm Của Cánh Diều Story Chương 21: Phim – “Tối nay tôi sẽ ngủ ở phòng ngủ chính”
10.0/10 từ 46 lượt.
loading...