Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Chương 17: Không vui – Chuyện người lớn phải làm
94@-
Cuộc gọi tối qua thực sự đã ảnh hưởng đến tâm trạng của Trình Diên, khiến sáng nay khi uể oải thức dậy hành động của cô có phần lơ đãng, đến nỗi khi cầm bàn chải đánh răng lên để bóp kem thì phát hiện trong tay là sữa rửa mặt.
Cô nhanh chóng hất hai cốc nước lạnh lên mặt, cố gắng lấy lại tinh thần.
Không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy hôm nay tâm trạng của Trì Nghiễn Hành cũng rất bình thường.
Sở dĩ nói là ảo giác vì người này quá giỏi che giấu cảm xúc, dù tức giận hay vui vẻ trên mặt anh vẫn luôn bình thản, khuôn mặt vốn đã lạnh lùng của anh, cho dù không nói lời nào cũng khiến người khác cảm thấy nghiêm nghị. Nhưng từ lúc sống chung đến nay, Trình Diên chưa từng thấy anh nổi giận.
Dì giúp việc đã chuẩn bị xong bữa sáng, sau khi Trình Diên ngồi xuống, cô vừa nhấp từng ngụm cháo nhỏ vừa len lén liếc nhìn anh.
Trì Nghiễn Hành từ phòng tập đi ra, anh mặc bộ đồ thể thao đen, trên vai vắt một chiếc khăn lông trắng, sau đó như thường lệ đi rót một ly nước lạnh trước.
Cửa tủ lạnh đóng rầm lại, Trình Diên hoảng hốt thôi không nhìn nữa.
Trì Nghiễn Hành cũng không nhìn cô, anh chậm rãi ngồi xuống đối diện và bắt đầu ăn sáng.
Tối qua thấy cô có gì đó không ổn, anh vốn định xem cô ngủ thế nào nhưng khi vừa ấn tay nắm cửa thì phát hiện cửa phòng ngủ đã khóa, còn khóa tới hai lớp.
Từ ngày đầu tiên chuyển đến cô đã khóa chặt cửa phòng, không biết là vì cô quá cảnh giác hay vì không muốn tiếp nhận anh. Vài ngày trôi qua mà hai người vẫn khách sáo giữ khoảng cách, nói chung rất bực mình.
Chiều nay Trình Diên đã hẹn uống cà phê với Mạnh Miểu Miểu nên buổi sáng cô không lái xe, định chiều tan làm sẽ đi thẳng từ công ty đến gặp Mạnh Miểu Miểu luôn.
Sau khi lên xe của Trì Nghiễn Hành, Trình Diên xác định được một điều.
Hôm nay tâm trạng anh thực sự không tốt.
Kể từ nụ hôn trong lần uống rượu trước đó, mỗi lần nhìn thấy anh, Trình Diên lại có cảm giác chột dạ đến lạ thường nhưng anh lại như chẳng có chuyện gì xảy ra. Trình Diên không hiểu sao anh có thể nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng trong vài ngày và hành xử như không có gì. Còn cô thì lại chán nản vì quá rối rắm, mỗi lần gặp anh tim cô đều đập thình thịch không có lập trường gì.
Tốc độ xe tăng từ 80 lên 100, lại còn có xu hướng ngày càng nhanh hơn, anh đeo kính râm, cả người tựa vào ghế với dáng vẻ thoải mái, chiếc Mercedes đen lao vun vút trên đường cao tốc, làm hàng cây xanh ven đường nhòe thành một vệt dài xanh mướt.
Trình Diên siết chặt hai tay vào dây an toàn, tim đập thình thịch khi thấy anh vượt hết chiếc xe này đến xe khác.
Cho đến khi đưa cô tới trước cửa công ty, Trì Nghiễn Hành mới nói: “Buổi tối về sớm một chút.”
Trình Diên gật đầu rồi cầm túi bước xuống xe, cô vẫn đi thang máy bên kia, cố tình tách xa anh.
Trì Nghiễn Hành nhìn theo bóng dáng gầy yếu kia chạy vào tòa nhà văn phòng rồi đạp ga, quay đầu xe đi vào tòa nhà công ty từ lối khác.
Buổi sáng có một cuộc họp nhóm quan trọng, quản lý Lâm nói sơ qua về kế hoạch phiên dịch trong tháng tới. Trình Diên – với tư cách là thực tập sinh, cũng sẽ tham gia cuộc họp.
“Chắc hẳn mọi người đều đã nghe nói gần đây công ty đang thúc đẩy phát triển app dịch thuật bằng AI. Đây là một dự án cốt lõi nên đương nhiên tổ phiên dịch của chúng ta phải hỗ trợ cho bộ phận Kỹ thuật. Dự án này đã được triển khai gần nửa năm rồi nhưng cấp trên luôn cảm thấy hiệu suất giao tiếp thế này vẫn quá chậm. Vậy nên từ tuần sau sẽ thành lập tổ chuyên trách để đẩy mạnh phát triển app.”
Trình Diên cầm sổ ghi chép, nghiêm túc ghi lại nội dung cuộc họp, quản lý Lâm tiếp tục nói: “Ý của sếp Trì là bộ phận Dịch thuật của chúng ta cũng sẽ cử người tham gia.”
Câu nói này vừa dứt, mọi người lập tức thở dài than thở.
Nghĩa là ngoài công việc dịch thuật thường ngày vẫn phải làm còn phải làm thêm một dự án mới.
Quản lý Lâm vỗ tay cổ vũ: “Đừng thở dài nữa, dự án này cấp trên rất coi trọng, mà tiền thưởng cũng hậu hĩnh, tỷ lệ hoàn vốn rất cao, chắc chắn khiến mọi người hài lòng.”
“Về phần nhân sự, mỗi ngôn ngữ cốt lõi chắc chắn sẽ được ưu tiên vào nhóm trước, nhưng danh sách cụ thể vẫn chưa được chốt, dự kiến trong tuần này sẽ có. Đến lúc đó tôi sẽ thông báo trong nhóm cho mọi người nắm bắt.”
Khi đang chăm chú lắng nghe thì màn hình điện thoại của Trình Diên sáng lên, có thông báo tin nhắn mới.
Cô dán miếng dán màn hình chống nhìn trộm nên không sợ người khác thấy nội dung trò chuyện, vì vậy ghi chú liên lạc cũng để tên thật, ba chữ “Trì Nghiễn Hành” hiển thị rất rõ ràng.
Trì Nghiễn Hành:Tối nay tôi có việc, sẽ về muộn. Tan làm để Dương Hạo đưa em về.
Trình Diên:Không cần đâu, chiều nay tôi có hẹn với bạn đi uống cà phê, tôi gọi xe đi là được.
Trì Nghiễn Hành:Được.
Mạnh Miểu Miểu làm giáo viên tại một phòng vẽ gần trường, dạy vẽ cho học sinh cấp ba đang luyện thi Mỹ thuật. Chủ phòng vẽ là “Sách Nhị Đại”*, sau khi có tiền đã sớm xách balo đi du lịch vòng quanh thế giới, để lại phòng vẽ nhỏ này cho cô ấy trông nom, nhiều năm rồi cũng không hỏi han gì. Lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, Trình Diên thường đến xem cô ấy vẽ.
(*”Sách Nhị Đại” ám chỉ những người trẻ có cha mẹ (thế hệ thứ nhất) nhận được khoản tiền bồi thường lớn hoặc nhiều tài sản (như nhà cửa, đất đai) từ các dự án quy hoạch đô thị, phá dỡ nhà cũ để xây dựng mới. Thuật ngữ này tương tự như Phú Nhị Đại, tức thế hệ thứ hai của những gia đình giàu có, nhưng nhấn mạnh vào nguồn gốc tài sản từ việc phá dỡ và đền bù.)
Sau khi tan làm, Trình Diên bắt xe đi thẳng đến phòng vẽ, lúc mặt trời vẫn chưa lặn, cô trực tiếp đẩy cửa kính bước vào.
Mạnh Miểu Miểu đang ngồi trên ghế thấp, giơ tay sửa bài vẽ cho học sinh, xung quanh sàn nhà toàn là màu vẽ, trông như một thợ sơn.
Trình Diên đáp lời rồi nhón chân nhảy qua cảnh bừa bộn trong phòng vẽ, cuối cùng cũng tìm được một chiếc ghế thấp đen thui chưa bị dính màu, ngồi phịch xuống.
Vài phút sau ở quán cà phê dưới lầu, Mạnh Miểu Miểu như thể đã mệt rã rời, xoay cánh tay mấy cái để giãn cơ, hỏi:
“Chuyện gì thế? Hôm qua cậu nói bố dượng của cậu lại tìm cậu vay tiền à?”
Từ lúc ngồi xuống, Trình Diên đã bắt đầu gặm ống hút, vẻ mặt chán nản: “Ừhm, trước đây cũng gọi mấy lần rồi, nhưng tớ chặn số hết, chắc lần này đổi số khác.”
Mạnh Miểu Miểu trợn tròn mắt: “Ông ta đã lấy của nhà họ Trì nhiều tiền như vậy, sao còn đến tìm cậu?”
“Mẹ tớ nói dạo này làm ăn không tốt, chắc đổ tiền vào không ít, số tiền đó trả được nợ là may rồi. Bọn họ vốn quen sống sung sướng, giờ đột ngột phải cắt giảm chi tiêu thì sao mà chịu được.”
Mạnh Miểu Miểu hỏi: “Mẹ cậu có biết chuyện này không?”
“Tớ không rõ, chắc là biết.”
Mấy năm trước, số tiền sính lễ lớn mà nhà họ Trì đưa là một trong số ít những khoản tiền được giao trực tiếp cho Trình Diên. Cô biết rõ bố mẹ mình là người có đức hạnh thế nào nên đã gửi toàn bộ số tiền lớn vào sổ tiết kiệm có kỳ hạn. Vì chuyện đó, Du Nguyệt Bình đã không ít lần tỏ thái độ khó chịu.
Nhưng Trình Diên kiên quyết không đưa ra, đến cuối cùng cô cũng không cần viện cớ nữa: “Con gửi hết vào sổ tiết kiệm có kỳ hạn rồi, có thể làm gì được? Nếu mẹ giỏi thì cứ ra ngân hàng rút đi, không làm được thì thôi.”
Suốt 4 năm Đại học, tiền sinh hoạt và học phí đều rút từ quỹ đen của cô. Tuy bề ngoài mang hào quang bà Trì, nhưng chỉ có cô biết trong tay mình thật ra chẳng có bao nhiêu tiền.
Mạnh Miểu Miểu chống cằm hỏi: “Thế cậu đã nói chuyện này với chồng cậu chưa?”
“Anh ấy có tên hẳn hoi mà.” Trình Diên bất lực nói: “Chưa nói, không biết mở miệng kiểu gì.”
“Cậu với anh ấy là người một nhà, có gì mà không thể nói? Với lại sớm muộn gì anh ấy cũng phải gặp bố mẹ cậu, chẳng lẽ định giấu mãi à?”
“Tất nhiên là không phải, chỉ là tớ nghĩ nếu nói ra, chắc chuyện này cũng khiến anh ấy khó xử.”
Mạnh Miểu Miểu không hiểu: “Sao lại khó xử?”
“Tớ lo là, dù nhà họ Trì thật sự có gia thế lớn đi chăng nữa nhưng cũng không chịu nổi việc bố mẹ tớ đòi hỏi quá mức. Hơn nữa…… vì nể mặt tớ, chắc chắn Trì Nghiễn Hành sẽ không thể thẳng tay đuổi bọn họ đi.”
“Cậu nghĩ nhiều quá rồi.”
Trình Diên nghi ngờ.
Cô ấy bĩu môi: “Thái độ của cậu làm tớ rất bất ngờ. Mấy hôm trước lúc hai đứa mình uống rượu, rõ ràng cậu còn nói kiểu ‘cứ sống thế này đi, sớm muộn cũng ly hôn, ly thì ly’, vậy mà hôm nay lại nói Trì Nghiễn Hành sẽ vì nể mặt cậu mà khó xử. Nếu thật sự là hôn nhân hình thức thôi thì anh ấy có cần để ý đến cậu không? Theo kinh nghiệm nhiều năm hóng chuyện của tớ thì nhìn ra——”
Trình Diên ngơ ngác: “Nhìn ra gì cơ?”
Mạnh Miểu Miểu cười hìhì: “Khai thật đi, hai người đã tiến tới bước nào rồi?”
Trình Diên: “Cậu đang phân tích linh tinh cái gì vậy, làm gì có bước nào chứ.”
“Hửm?” Mạnh Miểu Miểu bỗng nghiêng người gần lại, gần hơn, gần đến mức sắp chui vào mắt người ta: “Thật sự không có gì à?”
Trình Diên chịu không nổi cô ấy như vậy, cô tránh sang bên cạnh rồi bật cười: “Đừng nhìn nữa, đừng nhìn nữa, tớ nói được chưa?”
Chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng từng thấy heo chạy, ví dụ như cô chưa từng yêu ai nhưng lại từng thấy Mạnh Miểu Miểu chạy.
——Cô từng thấy Mạnh Miểu Miểu yêu đương, dù chỉ vỏn vẹn 7 ngày.
Mạnh Miểu Miểu vừa nghe cô đỏ mặt lí nhí kể lại vừa cười toe toét đưa ra nhận xét.
“Ừhm~ tốt đấy! Rồi sao nữa?”
“Thì chỉ hôn mấy phút thôi đó?”
“Mới tới đó? Không làm tiếp bước kế tiếp à?”
Trình Diên tức giận: “Không được nói nữa! Vậy là quá đáng lắm rồi!”
Mạnh Miểu Miểu không hài lòng: “Gì cơ? Đã hôn rồi mà sao hai người không lập tức làm chuyện người lớn nên làm?”
“Tớ bắt đầu nghi ngờ năng lực của Trì Nghiễn Hành đấy.”
Trình Diên: “Không phải vậy, cậu đừng nói bậy……”
Mạnh Miểu Miểu chân thành khuyên nhủ: “Cậu còn chưa thử thì sao biết? Cứ ngơ ngơ ngác ngác mà kết hôn, nhỡ đâu chồng cậu chỉ được cái mã ngoài mà chẳng có tác dụng gì thì sao?”
Trình Diên: “Không phải, cậu lạc đề rồi……”
“Lẽ nào buổi tối hai người chỉ đắp chăn trò chuyện thôi à? Nếu anh ấy là một người đàn ông bình thường thì đã sớm có hành động rồi, tớ không tin có ai kìm lòng được.”
Lần này đến lượt Trình Diên sững người: “À, tớ quên nói, thật ra tụi tớ không ngủ cùng nhau……”
Một tiếng bịch vang lên, vì quá ngạc nhiên nên Mạnh Miểu Miểu lỡ tay làm rơi điện thoại xuống bàn.
Màn hình vẫn sáng, mấy chữ “Siêu mỏng, không cảm giác, ẩm mượt” hiện to đùng trên đó……
—
Tối đến, xe taxi dừng trước căn biệt thự, Trình Diên thanh toán tiền xong và bước chân nặng nề đi vào trong.
Sự nặng nề đó có hai lý do: Một là vì công việc mệt mỏi, hai là vì món quà mà Mạnh Miểu Miểu chuẩn bị. Cô ấy như đang đi buôn, nhét đầy hộp vào túi Trình Diên, còn vỗ ngực đảm bảo: “Yên tâm, toàn là đồ xịn đấy.”
Một tiếng “Đinh” vang lên, giọng nữ máy móc cất tiếng: “Kính chào chủ nhân, hoan nghênh người trở về nhà. Điều hòa đã bật, điều chỉnh đến 26 độ C……”
Hôm nay dì Dương nghỉ phép, trong nhà có hơi trống trải, không biết anh đã về chưa.
Cô đang định lên lầu xem thử thì điện thoại bỗng đổ chuông.
Trì Nghiễn Hành hỏi cô: “Về nhà rồi à?”
“Ừhm, tôi vừa về.”
Hình như anh đang trên đường, trong điện thoại truyền đến tiếng gió vù vù, anh nói rất nhanh: “Có một dự án xảy ra sự cố khẩn cấp, mấy hôm tới tôi phải đi công tác nước ngoài, tạm thời sẽ không về nhà được. Em nhớ chăm sóc bản thân, muốn mua gì thì cứ mua.”
Sự việc xảy ra quá đột ngột, bước chân lên lầu của cô khựng lại, đầu bên kia không thấy tiếng trả lời nên lại hỏi: “Em có đang nghe không?”
Trình Diên hoàn hồn, vội đáp: “À, được rồi, tôi biết rồi. Anh…… chú ý an toàn.”
Chỉ căn dặn vài câu ngắn ngủi rồi tín hiệu đột nhiên kém đi, khi cô bình tĩnh lại thì cuộc gọi đã kết thúc, căn nhà lại trở về yên ắng.
Trình Diên nhìn chiếc túi trong tay, lúc ra khỏi nhà nó còn xẹp lép, giờ thì căng phồng, còn có góc cạnh lồi ra rõ ràng.
Cô lập tức lên lầu, đổ hết đồ ra và nhét tất cả vào tủ sau đó nằm dài trên giường, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Cuộc gọi tối qua thực sự đã ảnh hưởng đến tâm trạng của Trình Diên, khiến sáng nay khi uể oải thức dậy hành động của cô có phần lơ đãng, đến nỗi khi cầm bàn chải đánh răng lên để bóp kem thì phát hiện trong tay là sữa rửa mặt.
Cô nhanh chóng hất hai cốc nước lạnh lên mặt, cố gắng lấy lại tinh thần.
Không biết có phải ảo giác hay không, cô cảm thấy hôm nay tâm trạng của Trì Nghiễn Hành cũng rất bình thường.
Sở dĩ nói là ảo giác vì người này quá giỏi che giấu cảm xúc, dù tức giận hay vui vẻ trên mặt anh vẫn luôn bình thản, khuôn mặt vốn đã lạnh lùng của anh, cho dù không nói lời nào cũng khiến người khác cảm thấy nghiêm nghị. Nhưng từ lúc sống chung đến nay, Trình Diên chưa từng thấy anh nổi giận.
Dì giúp việc đã chuẩn bị xong bữa sáng, sau khi Trình Diên ngồi xuống, cô vừa nhấp từng ngụm cháo nhỏ vừa len lén liếc nhìn anh.
Trì Nghiễn Hành từ phòng tập đi ra, anh mặc bộ đồ thể thao đen, trên vai vắt một chiếc khăn lông trắng, sau đó như thường lệ đi rót một ly nước lạnh trước.
Cửa tủ lạnh đóng rầm lại, Trình Diên hoảng hốt thôi không nhìn nữa.
Trì Nghiễn Hành cũng không nhìn cô, anh chậm rãi ngồi xuống đối diện và bắt đầu ăn sáng.
Tối qua thấy cô có gì đó không ổn, anh vốn định xem cô ngủ thế nào nhưng khi vừa ấn tay nắm cửa thì phát hiện cửa phòng ngủ đã khóa, còn khóa tới hai lớp.
Từ ngày đầu tiên chuyển đến cô đã khóa chặt cửa phòng, không biết là vì cô quá cảnh giác hay vì không muốn tiếp nhận anh. Vài ngày trôi qua mà hai người vẫn khách sáo giữ khoảng cách, nói chung rất bực mình.
Chiều nay Trình Diên đã hẹn uống cà phê với Mạnh Miểu Miểu nên buổi sáng cô không lái xe, định chiều tan làm sẽ đi thẳng từ công ty đến gặp Mạnh Miểu Miểu luôn.
Sau khi lên xe của Trì Nghiễn Hành, Trình Diên xác định được một điều.
Hôm nay tâm trạng anh thực sự không tốt.
Kể từ nụ hôn trong lần uống rượu trước đó, mỗi lần nhìn thấy anh, Trình Diên lại có cảm giác chột dạ đến lạ thường nhưng anh lại như chẳng có chuyện gì xảy ra. Trình Diên không hiểu sao anh có thể nhanh chóng điều chỉnh tâm trạng trong vài ngày và hành xử như không có gì. Còn cô thì lại chán nản vì quá rối rắm, mỗi lần gặp anh tim cô đều đập thình thịch không có lập trường gì.
Tốc độ xe tăng từ 80 lên 100, lại còn có xu hướng ngày càng nhanh hơn, anh đeo kính râm, cả người tựa vào ghế với dáng vẻ thoải mái, chiếc Mercedes đen lao vun vút trên đường cao tốc, làm hàng cây xanh ven đường nhòe thành một vệt dài xanh mướt.
Trình Diên siết chặt hai tay vào dây an toàn, tim đập thình thịch khi thấy anh vượt hết chiếc xe này đến xe khác.
Cho đến khi đưa cô tới trước cửa công ty, Trì Nghiễn Hành mới nói: “Buổi tối về sớm một chút.”
Trình Diên gật đầu rồi cầm túi bước xuống xe, cô vẫn đi thang máy bên kia, cố tình tách xa anh.
Trì Nghiễn Hành nhìn theo bóng dáng gầy yếu kia chạy vào tòa nhà văn phòng rồi đạp ga, quay đầu xe đi vào tòa nhà công ty từ lối khác.
Buổi sáng có một cuộc họp nhóm quan trọng, quản lý Lâm nói sơ qua về kế hoạch phiên dịch trong tháng tới. Trình Diên – với tư cách là thực tập sinh, cũng sẽ tham gia cuộc họp.
“Chắc hẳn mọi người đều đã nghe nói gần đây công ty đang thúc đẩy phát triển app dịch thuật bằng AI. Đây là một dự án cốt lõi nên đương nhiên tổ phiên dịch của chúng ta phải hỗ trợ cho bộ phận Kỹ thuật. Dự án này đã được triển khai gần nửa năm rồi nhưng cấp trên luôn cảm thấy hiệu suất giao tiếp thế này vẫn quá chậm. Vậy nên từ tuần sau sẽ thành lập tổ chuyên trách để đẩy mạnh phát triển app.”
Trình Diên cầm sổ ghi chép, nghiêm túc ghi lại nội dung cuộc họp, quản lý Lâm tiếp tục nói: “Ý của sếp Trì là bộ phận Dịch thuật của chúng ta cũng sẽ cử người tham gia.”
Câu nói này vừa dứt, mọi người lập tức thở dài than thở.
Nghĩa là ngoài công việc dịch thuật thường ngày vẫn phải làm còn phải làm thêm một dự án mới.
Quản lý Lâm vỗ tay cổ vũ: “Đừng thở dài nữa, dự án này cấp trên rất coi trọng, mà tiền thưởng cũng hậu hĩnh, tỷ lệ hoàn vốn rất cao, chắc chắn khiến mọi người hài lòng.”
“Về phần nhân sự, mỗi ngôn ngữ cốt lõi chắc chắn sẽ được ưu tiên vào nhóm trước, nhưng danh sách cụ thể vẫn chưa được chốt, dự kiến trong tuần này sẽ có. Đến lúc đó tôi sẽ thông báo trong nhóm cho mọi người nắm bắt.”
Khi đang chăm chú lắng nghe thì màn hình điện thoại của Trình Diên sáng lên, có thông báo tin nhắn mới.
Cô dán miếng dán màn hình chống nhìn trộm nên không sợ người khác thấy nội dung trò chuyện, vì vậy ghi chú liên lạc cũng để tên thật, ba chữ “Trì Nghiễn Hành” hiển thị rất rõ ràng.
Trì Nghiễn Hành:Tối nay tôi có việc, sẽ về muộn. Tan làm để Dương Hạo đưa em về.
Trình Diên:Không cần đâu, chiều nay tôi có hẹn với bạn đi uống cà phê, tôi gọi xe đi là được.
Trì Nghiễn Hành:Được.
Mạnh Miểu Miểu làm giáo viên tại một phòng vẽ gần trường, dạy vẽ cho học sinh cấp ba đang luyện thi Mỹ thuật. Chủ phòng vẽ là “Sách Nhị Đại”*, sau khi có tiền đã sớm xách balo đi du lịch vòng quanh thế giới, để lại phòng vẽ nhỏ này cho cô ấy trông nom, nhiều năm rồi cũng không hỏi han gì. Lúc rảnh rỗi không có việc gì làm, Trình Diên thường đến xem cô ấy vẽ.
(*”Sách Nhị Đại” ám chỉ những người trẻ có cha mẹ (thế hệ thứ nhất) nhận được khoản tiền bồi thường lớn hoặc nhiều tài sản (như nhà cửa, đất đai) từ các dự án quy hoạch đô thị, phá dỡ nhà cũ để xây dựng mới. Thuật ngữ này tương tự như Phú Nhị Đại, tức thế hệ thứ hai của những gia đình giàu có, nhưng nhấn mạnh vào nguồn gốc tài sản từ việc phá dỡ và đền bù.)
Sau khi tan làm, Trình Diên bắt xe đi thẳng đến phòng vẽ, lúc mặt trời vẫn chưa lặn, cô trực tiếp đẩy cửa kính bước vào.
Mạnh Miểu Miểu đang ngồi trên ghế thấp, giơ tay sửa bài vẽ cho học sinh, xung quanh sàn nhà toàn là màu vẽ, trông như một thợ sơn.
Trình Diên đáp lời rồi nhón chân nhảy qua cảnh bừa bộn trong phòng vẽ, cuối cùng cũng tìm được một chiếc ghế thấp đen thui chưa bị dính màu, ngồi phịch xuống.
Vài phút sau ở quán cà phê dưới lầu, Mạnh Miểu Miểu như thể đã mệt rã rời, xoay cánh tay mấy cái để giãn cơ, hỏi:
“Chuyện gì thế? Hôm qua cậu nói bố dượng của cậu lại tìm cậu vay tiền à?”
Từ lúc ngồi xuống, Trình Diên đã bắt đầu gặm ống hút, vẻ mặt chán nản: “Ừhm, trước đây cũng gọi mấy lần rồi, nhưng tớ chặn số hết, chắc lần này đổi số khác.”
Mạnh Miểu Miểu trợn tròn mắt: “Ông ta đã lấy của nhà họ Trì nhiều tiền như vậy, sao còn đến tìm cậu?”
“Mẹ tớ nói dạo này làm ăn không tốt, chắc đổ tiền vào không ít, số tiền đó trả được nợ là may rồi. Bọn họ vốn quen sống sung sướng, giờ đột ngột phải cắt giảm chi tiêu thì sao mà chịu được.”
Mạnh Miểu Miểu hỏi: “Mẹ cậu có biết chuyện này không?”
“Tớ không rõ, chắc là biết.”
Mấy năm trước, số tiền sính lễ lớn mà nhà họ Trì đưa là một trong số ít những khoản tiền được giao trực tiếp cho Trình Diên. Cô biết rõ bố mẹ mình là người có đức hạnh thế nào nên đã gửi toàn bộ số tiền lớn vào sổ tiết kiệm có kỳ hạn. Vì chuyện đó, Du Nguyệt Bình đã không ít lần tỏ thái độ khó chịu.
Nhưng Trình Diên kiên quyết không đưa ra, đến cuối cùng cô cũng không cần viện cớ nữa: “Con gửi hết vào sổ tiết kiệm có kỳ hạn rồi, có thể làm gì được? Nếu mẹ giỏi thì cứ ra ngân hàng rút đi, không làm được thì thôi.”
Suốt 4 năm Đại học, tiền sinh hoạt và học phí đều rút từ quỹ đen của cô. Tuy bề ngoài mang hào quang bà Trì, nhưng chỉ có cô biết trong tay mình thật ra chẳng có bao nhiêu tiền.
Mạnh Miểu Miểu chống cằm hỏi: “Thế cậu đã nói chuyện này với chồng cậu chưa?”
“Anh ấy có tên hẳn hoi mà.” Trình Diên bất lực nói: “Chưa nói, không biết mở miệng kiểu gì.”
“Cậu với anh ấy là người một nhà, có gì mà không thể nói? Với lại sớm muộn gì anh ấy cũng phải gặp bố mẹ cậu, chẳng lẽ định giấu mãi à?”
“Tất nhiên là không phải, chỉ là tớ nghĩ nếu nói ra, chắc chuyện này cũng khiến anh ấy khó xử.”
Mạnh Miểu Miểu không hiểu: “Sao lại khó xử?”
“Tớ lo là, dù nhà họ Trì thật sự có gia thế lớn đi chăng nữa nhưng cũng không chịu nổi việc bố mẹ tớ đòi hỏi quá mức. Hơn nữa…… vì nể mặt tớ, chắc chắn Trì Nghiễn Hành sẽ không thể thẳng tay đuổi bọn họ đi.”
“Cậu nghĩ nhiều quá rồi.”
Trình Diên nghi ngờ.
Cô ấy bĩu môi: “Thái độ của cậu làm tớ rất bất ngờ. Mấy hôm trước lúc hai đứa mình uống rượu, rõ ràng cậu còn nói kiểu ‘cứ sống thế này đi, sớm muộn cũng ly hôn, ly thì ly’, vậy mà hôm nay lại nói Trì Nghiễn Hành sẽ vì nể mặt cậu mà khó xử. Nếu thật sự là hôn nhân hình thức thôi thì anh ấy có cần để ý đến cậu không? Theo kinh nghiệm nhiều năm hóng chuyện của tớ thì nhìn ra——”
Trình Diên ngơ ngác: “Nhìn ra gì cơ?”
Mạnh Miểu Miểu cười hìhì: “Khai thật đi, hai người đã tiến tới bước nào rồi?”
Trình Diên: “Cậu đang phân tích linh tinh cái gì vậy, làm gì có bước nào chứ.”
“Hửm?” Mạnh Miểu Miểu bỗng nghiêng người gần lại, gần hơn, gần đến mức sắp chui vào mắt người ta: “Thật sự không có gì à?”
Trình Diên chịu không nổi cô ấy như vậy, cô tránh sang bên cạnh rồi bật cười: “Đừng nhìn nữa, đừng nhìn nữa, tớ nói được chưa?”
Chưa từng ăn thịt heo nhưng cũng từng thấy heo chạy, ví dụ như cô chưa từng yêu ai nhưng lại từng thấy Mạnh Miểu Miểu chạy.
——Cô từng thấy Mạnh Miểu Miểu yêu đương, dù chỉ vỏn vẹn 7 ngày.
Mạnh Miểu Miểu vừa nghe cô đỏ mặt lí nhí kể lại vừa cười toe toét đưa ra nhận xét.
“Ừhm~ tốt đấy! Rồi sao nữa?”
“Thì chỉ hôn mấy phút thôi đó?”
“Mới tới đó? Không làm tiếp bước kế tiếp à?”
Trình Diên tức giận: “Không được nói nữa! Vậy là quá đáng lắm rồi!”
Mạnh Miểu Miểu không hài lòng: “Gì cơ? Đã hôn rồi mà sao hai người không lập tức làm chuyện người lớn nên làm?”
“Tớ bắt đầu nghi ngờ năng lực của Trì Nghiễn Hành đấy.”
Trình Diên: “Không phải vậy, cậu đừng nói bậy……”
Mạnh Miểu Miểu chân thành khuyên nhủ: “Cậu còn chưa thử thì sao biết? Cứ ngơ ngơ ngác ngác mà kết hôn, nhỡ đâu chồng cậu chỉ được cái mã ngoài mà chẳng có tác dụng gì thì sao?”
Trình Diên: “Không phải, cậu lạc đề rồi……”
“Lẽ nào buổi tối hai người chỉ đắp chăn trò chuyện thôi à? Nếu anh ấy là một người đàn ông bình thường thì đã sớm có hành động rồi, tớ không tin có ai kìm lòng được.”
Lần này đến lượt Trình Diên sững người: “À, tớ quên nói, thật ra tụi tớ không ngủ cùng nhau……”
Một tiếng bịch vang lên, vì quá ngạc nhiên nên Mạnh Miểu Miểu lỡ tay làm rơi điện thoại xuống bàn.
Màn hình vẫn sáng, mấy chữ “Siêu mỏng, không cảm giác, ẩm mượt” hiện to đùng trên đó……
—
Tối đến, xe taxi dừng trước căn biệt thự, Trình Diên thanh toán tiền xong và bước chân nặng nề đi vào trong.
Sự nặng nề đó có hai lý do: Một là vì công việc mệt mỏi, hai là vì món quà mà Mạnh Miểu Miểu chuẩn bị. Cô ấy như đang đi buôn, nhét đầy hộp vào túi Trình Diên, còn vỗ ngực đảm bảo: “Yên tâm, toàn là đồ xịn đấy.”
Một tiếng “Đinh” vang lên, giọng nữ máy móc cất tiếng: “Kính chào chủ nhân, hoan nghênh người trở về nhà. Điều hòa đã bật, điều chỉnh đến 26 độ C……”
Hôm nay dì Dương nghỉ phép, trong nhà có hơi trống trải, không biết anh đã về chưa.
Cô đang định lên lầu xem thử thì điện thoại bỗng đổ chuông.
Trì Nghiễn Hành hỏi cô: “Về nhà rồi à?”
“Ừhm, tôi vừa về.”
Hình như anh đang trên đường, trong điện thoại truyền đến tiếng gió vù vù, anh nói rất nhanh: “Có một dự án xảy ra sự cố khẩn cấp, mấy hôm tới tôi phải đi công tác nước ngoài, tạm thời sẽ không về nhà được. Em nhớ chăm sóc bản thân, muốn mua gì thì cứ mua.”
Sự việc xảy ra quá đột ngột, bước chân lên lầu của cô khựng lại, đầu bên kia không thấy tiếng trả lời nên lại hỏi: “Em có đang nghe không?”
Trình Diên hoàn hồn, vội đáp: “À, được rồi, tôi biết rồi. Anh…… chú ý an toàn.”
Chỉ căn dặn vài câu ngắn ngủi rồi tín hiệu đột nhiên kém đi, khi cô bình tĩnh lại thì cuộc gọi đã kết thúc, căn nhà lại trở về yên ắng.
Trình Diên nhìn chiếc túi trong tay, lúc ra khỏi nhà nó còn xẹp lép, giờ thì căng phồng, còn có góc cạnh lồi ra rõ ràng.
Cô lập tức lên lầu, đổ hết đồ ra và nhét tất cả vào tủ sau đó nằm dài trên giường, cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm.
Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Đánh giá:
Truyện Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Story
Chương 17: Không vui – Chuyện người lớn phải làm
10.0/10 từ 46 lượt.