Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Chương 16: Công ty – “Thấy chưa, ngay cả thực tập sinh cũng không tha.”
112@-
Một câu nhẹ nhàng của Lily lại khiến cả văn phòng bùng nổ.
Sếp Trì, thực tập sinh, nói chuyện riêng.
Vài tổ hợp chữ cực kỳ đơn giản kết hợp với nhau.
Mọi người bỗng chốc biến thành mấy con ngỗng cổ dài, người ngồi, người đứng, người đang uống cà phê, người ăn sáng, người gõ máy tính, mọi người đều ngóng cổ nhìn sang.
Trình Diên lập tức đỏ mặt đến mang tai, cô nhìn trái nhìn phải, đối diện với những ánh mắt to tròn của ngỗng, à không, là ánh mắt tò mò của đồng nghiệp, lúc này cô có cảm giác như bị địch vây tứ phía.
“Có ý gì đây? Sao lại gọi riêng Yara sang đó?”
“Không biết nữa, cứ đợi thêm một lát xem sao.”
“Từ bao giờ mà sếp Trì lại gây khó dễ với thực tập sinh vậy?”
Trình Diên cúi đầu, nhất thời không biết nên giải thích với ai, Hiểu Hiểu trước mặt đang nhìn cô bằng ánh mắt tò mò, nhìn cô bằng ánh mắt “Em hiểu mà” để ra hiệu.
Cô nắm bắt cơ hội, cười khổ hai tiếng, “Em cũng không biết chuyện gì xảy ra, chắc xảy ra vấn đề gì đó với bản dịch em nộp hôm qua.”
Trước khi đi cô còn nhún vai tự giễu đầy thương cảm: “Em đi nghe phê bình đây.”
Dưới ánh mắt hóng hớt của mọi người, Trình Diên cứng đờ rời khỏi văn phòng, cô bấm thang máy đi về phía văn phòng Tổng giám đốc.
Bên ngoài phòng làm việc của Tổng giám đốc có thư ký chịu trách nhiệm trực ban, lễ tân nở nụ cười tiêu chuẩn, thấy thẻ thực tập sinh trên ngực Trình Diên thì lễ phép hỏi: “Cô đến tìm sếp Trì sao? Xin hỏi có hẹn trước không?”
Đây là lần đầu tiên cô đến văn phòng của Tổng giám đốc, đang định nhắn tin cho Trì Nghiễn Hành, vừa ngẩng đầu lên đã thấy thư ký Dương đang đi về hướng này.
Dương Hạo bước nhanh vài bước, nói với lễ tân: “Quý cô này không cần hẹn trước,” sau đó anh ấy quay đầu nhìn Trình Diên, “Mời cô đi theo tôi.”
Trình Diên theo sau anh ấy, băng qua từng phòng làm việc nghiêm túc và quan trọng, thư ký Dương chỉ vào căn phòng cuối cùng rồi giới thiệu rằng đó chính là phòng làm việc của sếp Trì.
Trình Diên gật đầu nói cảm ơn với anh ấy, cô gõ cửa nhẹ nhàng ba lần.
Bên trong truyền ra giọng nói của Trì Nghiễn Hành: “Vào đi.”
Trì Nghiễn Hành đang ngồi trên ghế, miệt mài ký một xấp văn kiện, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Trình Diên đẩy cửa bước vào.
Ở công ty nên cô vẫn còn đa nghi, nghiêm túc nói: “Sếp Trì, anh tìm tôi.”
Trì Nghiễn Hành hỏi: “Làm việc có mệt không?”
Ngay từ lúc bước vào, Trình Diên đã đứng thẳng người, cô há miệng nhưng không nói gì.
Trì Nghiễn Hành đặt bút trong tay xuống, đẩy xấp văn kiện trên bàn sang một bên, “Sao thế?”
Thấy anh như vậy nên Trình Diên cũng bất chấp luôn, bĩu môi nói: “Trước đó chúng ta đã nói rồi, trong công ty không được tùy tiện để lộ quan hệ.”
Trì Nghiễn Hành gật đầu, nói: “Nên tôi đã bí mật gọi em đến, không để lộ.”
Trình Diên bất mãn, nhíu mày, “Thế này sao có thể được xem là bí mật gọi tôi đến? Khua chiêng gióng trống như vậy, mọi người sẽ nghi ngờ đấy.”
Trì Nghiễn Hành cười khẽ, đứng dậy, “Em không hỏi lý do tôi tìm em sao?”
Trình Diên xụ mặt, nói: “Anh tìm tôi có việc gì?”
“Đến đây.”
Anh cởi áo vest phẳng phiu, chỉ mặc chiếc áo sơ mi màu xanh nước biển, bả vai anh rộng lớn, vừa cởi bỏ hai cúc áo trên cùng chỗ lồng ngực đã loáng thoáng thấy được những đường nét cơ bắp ở khắp cơ thể.
“Bà nội nhờ người mua bánh ngọt Giang Nam gửi thẳng đến công ty, muốn nếm thử không?”
Trình Diên nhìn sang, quả nhiên anh lấy từ trong tủ dưới bàn làm việc ra một hộp bánh ngọt.
Hơn nữa còn là tiệm mà cô đã từng ăn lúc nhỏ.
Lý do này cũng coi như chính đáng.
Trình Diên đi tới, bị anh ấn xuống ghế, “Ngồi xuống.”
Cô ngồi vào vị trí của Tổng giám đốc, cầm một miếng nhỏ cho vào miệng, ngọt mà không ngấy, xốp giòn ngon miệng, ăn một miếng lại lấy thêm miếng khác.
Trì Nghiễn Hành đứng sau nhìn cô ăn, “Thế nào, có phải hương vị ngày xưa không?”
Trình Diên gật đầu, “Sao anh biết trước kia tôi thích loại bánh ngọt này.”
“Tình cờ nghe ông nội nhắc đến.”
Nhìn cô ăn ngon lành, tuy cái miệng bé xinh không lớn nhưng nhét vào được không ít bánh.
Trì Nghiễn Hành đứng cạnh nghiêng đầu nhìn, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó anh bèn hỏi sâu xa: “Ra ngoài có mang theo son môi không?”
Bàn tay đang cầm bánh của Trình Diên khựng lại, cô ngậm miệng, nghi hoặc nhìn sang.
“Cái gì?”
Không biết chàng trai đã kề sát từ lúc nào, anh vòng tay ôm cô từ phía sau, phả hơi thở nóng bỏng vào gáy Trình Diên.
“Anh……”
Cô đặt bánh xuống, lập tức đứng dậy tránh né, nhìn quanh bốn phía rồi nói với vẻ chột dạ: “Đây là công ty.”
Trì Nghiễn Hành khó hiểu: “Có gì khác nhau? Công ty cũng là của nhà mình.”
Trình Diên từ chối: “Tí nữa tôi còn phải đi làm, bị người ta phát hiện—— Ưhm!”
Không đợi cô dứt lời, chàng trai đột ngột dùng sức xoay ghế một vòng, kề sát để mặt đối mặt rồi hôn xuống.
Cô chống hai tay trước ngực anh, Trì Nghiễn Hành nhận ra được sự kháng cự nhưng lại dịu dàng nắm lấy tay cô, giữ nguyên tư thế này, đặt tay cô lên eo anh.
Có lẽ hôm qua do có hơi men bốc lên, hôm nay động tác của Trì Nghiễn Hành đã nhẹ nhàng hơn hẳn nụ hôn ở cầu thang hôm qua. Anh không nóng lòng muốn công thành đoạt đất mà kiên nhẫn, tỉ mỉ dẫn dắt cô từng chút một.
Trong văn phòng có gam màu đen trắng nghiêm túc lạnh lùng, tràn ngập bầu không khí dây dưa mập mờ.
Hương tuyết tùng lành lạnh và trong trẻo bao trùm lấy cô, chóp mũi chạm vào nhau, cô nghe tiếng thở của anh hơi dồn dập, khi ngẩng đầu lên cô có thể nhìn thấy hàng mi dài như cánh quạt của anh.
Mãi đến khi hành lang ngoài cửa vang lên tiếng giày cao gót cộp cộp, cuối cùng Trì Nghiên Hàng cũng buông eo cô ra, nhưng vẫn để cô dựa lên vai, ôm cô vào lòng.
Trước khi ra khỏi phòng Trình Diên cố ý soi gương, cuối cùng cô cũng hiểu câu “Có mang theo son môi không” là có ý gì.
Cô hơi buồn bực, lấy vài tập văn kiện anh không dùng đến rồi quay về bàn làm việc.
Trong phòng làm việc rất yên tĩnh, công việc chủ yếu của bộ phận Dịch thuật là gửi email và dịch thuật, không cần giao tiếp quá nhiều với nhau, là công việc vô cùng thân thiện với những người mắc chứng sợ giao tiếp xã hội.
Thấy Trình Diên quay về với đôi mắt đỏ hoe, mấy đồng nghiệp thích buôn chuyện chợt bừng tỉnh và không lên tiếng nữa, ngay cả ánh mắt nhìn về phía cô cũng ẩn chứa thêm vài phần thương hại.
Cô nhóc xui xẻo này, chắc bị sếp mắng tới bật khóc rồi……
Hiểu Hiểu thấy cô điên cuồng gõ bàn phím từ lúc về tới giờ cũng không tiện làm phiền, hiểu ý nên không nói thêm mà tiếp tục vùi đầu làm việc.
Trình Diên cảnh giác nhìn xung quanh, xác nhận đã an toàn mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ dịch thuật của hôm nay.
Lúc ăn cơm trưa, Hiểu Hiểu buồn chán gắp thức ăn, thở dài, “Hôm nay chị phải ăn một bữa ra trò, bù đắp cho linh hồn bé nhỏ bị tổn thương.”
Nora bên cạnh chen lời vào, cười nói: “Hôm nay cô ấy bị sếp Trì đả kích rồi.”
Nora là phiên dịch viên tiếng Pháp của bộ phận, vào làm từ năm ngoái, sau khi quen thân thì thường rủ Hiểu Hiểu đi ăn cơm, tiện thể rủ thêm Trình Diên.
Hiểu Hiểu nói: “Sáng nay lúc họp, tâm trạng của sếp Trì vẫn rất tốt, chị còn tưởng Phật A Di Đà chị bái lạy hôm qua đã linh nghiệm.”
Giọng điệu Hiểu Hiểu cường điệu: “Sáng nay chị đi họp cùng quản lý Lâm, phụ trách ghi chép cuộc họp, tận mắt chứng kiến sếp Trì mắng xối xả mấy quản lý cấp dưới, dọa cho chị sợ suýt té ghế luôn.”
“Cũng không hẳn là mắng, anh ấy nói chuyện rất lịch sự, dùng nụ cười che giấu sự khinh thường để châm chọc quản lý Tần, nói, ‘Tôi nghĩ chắc ông hiểu lầm rồi, thứ tôi cần là trí tuệ nhân tạo chứ không phải loại trí tuệ nhân tạo khuyết tật* vô dụng như này!’, lão quản lý Tần kia ngồi ngay cạnh chị, chị còn thấy chân ông ta run lẩy bẩy luôn!”
(*Trí tuệ nhân tạo khuyết tật: (rén gōng zhì zhàng): Đây là một từ ghép mang tính châm biếm trên mạng, kết hợp giữa “nhân công” và “trí chướng ngại” (khuyết tật về trí tuệ). Nó được dùng để chỉ một AI hoạt động không hiệu quả, đưa ra những câu trả lời ngớ ngẩn, hoặc không đáp ứng được mong đợi.)
Nora gật đầu đồng tình: “Cậu hiểu cảm giác của tớ chưa! Lần trước tớ gặp anh ấy cũng vậy, lúc anh ấy không cười thì cực kỳ đáng sợ, kết quả lúc cười lên thì càng đáng sợ hơn.”
Hiểu Hiểu ủ rũ: “Người tớ muốn là một cún con ấm áp, bám người, chứ không phải một tên miệng lưỡi độc địa nói tôi là trí tuệ nhân tạo khuyết tật.”
Trình Diên ngượng ngùng ho khan, trên mặt cô là nụ cười cứng đờ gượng gạo, “Đáng sợ vậy sao……”
Hai đàn chị nhìn cô bằng ánh mắt an ủi, thở dài, “Người trẻ tuổi à, em còn non và xanh lắm, không thể bị vẻ ngoài của sếp Trì lừa gạt.”
“À đúng rồi, sáng nay sếp Trì gọi em đến văn phòng làm gì vậy?”
Trình Diên bị điểm danh đột ngột, cô khựng lại, “À thì, hôm qua có một bản dịch anh ấy bảo em làm lại, không có việc gì khác.”
Hiểu Hiểu và Nora chép miệng, lắc đầu: “Thấy chưa, ngay cả thực tập sinh cũng không tha.”
Trình Diên lặng lẽ cúi đầu, phụ họa: “Đúng, thật sự rất quá đáng.”
Quá đáng thì quá đáng, nhưng chiều nay cô còn phải đánh du kích, tránh né mọi con mắt để chạy đến bên chiếc Maybach màu đen của Trì Nghiễn Hành.
Hôm nay Dương Hạo lái xe, cô thở phào ngồi vào ghế phụ phía sau, ngay sau đó một hộp bánh ngọt được đưa tới trước mặt.
Là hộp bánh sáng nay cô vẫn chưa ăn hết.
Không hiểu sao vừa thấy những chiếc bánh ngọt bé nhỏ này đã khiến cô nhớ lại hình ảnh trong phòng làm việc, anh ôm eo cô thân mật quấn quýt, Trình Diên lắc đầu để xua tan những ý nghĩ không trong sáng trong đầu.
Đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên làm cô bừng tỉnh, nhìn thấy người gọi đến cô nhíu mày, sau đó dùng tốc độ cực kỳ nhanh tắt máy.
Trì Nghiễn Hành hỏi: “Sao không nghe máy?”
Trình Diên không nhìn anh, “Không có gì, cuộc gọi quảng cáo thôi, không muốn nghe.”
Đến tận lúc ăn cơm xong, Trình Diên vẫn trông có vẻ buồn bã, đến cả bánh ngọt Trì Nghiễn Hành mang về cô cũng chỉ ăn vài miếng đã kêu no. Chưa kịp nói chuyện với cô vài câu, người đã chuồn vào phòng ngủ, đóng cửa im ỉm.
Trình Diên ngồi trên giường, thay bộ đồ ngủ thoải mái, nhưng chân mày vẫn nhíu chặt, mây đen giăng đầy đầu.
Cô tìm lại dãy số quen thuộc đó trên điện thoại, không quan tâm đêm khuya có làm phiền người khác hay không, gọi thẳng qua.
Hình như người ở đầu dây bên kia đang ngủ, bị đánh thức nên giọng điệu rất khó chịu, “Ai đấy?”
Trình Diên nghiến chặt hàm, “Đừng gọi điện thoại cho tôi nữa.”
Bên kia lập tức hạ giọng.
“Ồ, Tiểu Diên à, muộn thế này rồi có chuyện gì vậy?”
Trình Diên cắt ngang lời ông ấy, “Chú đừng gọi tôi như vậy.”
“Tiểu Diên, bố chỉ muốn mượn con ít tiền thôi, không có ý gì khác. Con xem con đã trèo lên được nhà họ Trì, Trì Nghiễn Hành giàu có như vậy, còn thiếu 10 vạn hay 8 vạn sao?”
“Tôi không có tiền, dù có cũng sẽ không cho chú mượn, chú cũng đừng giả vờ đáng thương với mẹ tôi nữa.”
“Con bé này, con xem con ăn nói kiểu gì thế? Không phải bố mượn tiền cũng là để cho em trai của con đi học sao? Đã là người một nhà thì phân biệt làm gì, đến cả em trai ruột của mình mà con cũng không giúp?”
Trình Diên cúp máy ngang.
Bên kia biệt thự, Trì Nghiễn Hành tắm xong đi ra, anh vừa lau tóc vừa mở điện thoại, xem tin nhắn wechat Dương Hạo gửi tới.
Trì Nghiễn Hành gọi thẳng qua đó.
“Điều tra thế nào rồi?”
“Sếp Trì, mấy năm trước đã điều tra lý lịch gia đình của cô Trình, lần này theo như manh mối anh đưa, cũng không tra ra được thông tin mới. Bố của cô Trình mất sớm, mẹ cô ấy dẫn theo cô ấy và em trai, tái giá với người bố dượng.”
Dương Hạo nói tiếp, “Bố dượng của cô Trình cũng chính là ông chủ của công ty gỗ Vu Thị, hai năm trước đã tuyên bố phá sản. Nhờ sếp Trì giới thiệu cho vài mối khách hàng quan trọng mới cứu vãn được một chút, hiện tại chỉ có thể nói là gắng gượng duy trì.”
“Được, tôi biết rồi, có tiến triển gì thì báo cáo lại cho tôi.”
Dương Hạo ở đầu dây bên kia đáp lại vài tiếng rồi cúp máy.
Anh đặt khăn lông xuống, buồn chán lướt điện thoại, trong đầu không ngừng nhớ lại vẻ mặt hoảng hốt của cô lúc cúp máy, lại bấm một số điện thoại khác.
Bên kia truyền đến tiếng va chạm của những quân mạt chược, Kha Húc Dương la to: “Ba thiếu một?”
Trì Nghiễn Hành: “Thiếu cái đếch! Nhờ cậu điều tra chút chuyện, xong việc thì cho tôi biết.”
Bên Kha Húc Dương quá ồn ào, anh vội nói mấy câu rồi cúp máy.
Đèn trong biệt thự lần lượt tắt, Trì Nghiễn Hành đứng trên ban công, anh châm điếu thuốc rồi nhìn về phía ban công nối với phòng ngủ cho khách bên kia.
Rèm cửa dày dặn che chắn chẳng để lọt chút ánh sáng nào, không biết giờ này cô đã ngủ hay chưa.
Nghĩ đến đây, Trì Nghiễn Hành dập điếu thuốc trong tay, đẩy cửa sải bước ra ngoài.
Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Một câu nhẹ nhàng của Lily lại khiến cả văn phòng bùng nổ.
Sếp Trì, thực tập sinh, nói chuyện riêng.
Vài tổ hợp chữ cực kỳ đơn giản kết hợp với nhau.
Mọi người bỗng chốc biến thành mấy con ngỗng cổ dài, người ngồi, người đứng, người đang uống cà phê, người ăn sáng, người gõ máy tính, mọi người đều ngóng cổ nhìn sang.
Trình Diên lập tức đỏ mặt đến mang tai, cô nhìn trái nhìn phải, đối diện với những ánh mắt to tròn của ngỗng, à không, là ánh mắt tò mò của đồng nghiệp, lúc này cô có cảm giác như bị địch vây tứ phía.
“Có ý gì đây? Sao lại gọi riêng Yara sang đó?”
“Không biết nữa, cứ đợi thêm một lát xem sao.”
“Từ bao giờ mà sếp Trì lại gây khó dễ với thực tập sinh vậy?”
Trình Diên cúi đầu, nhất thời không biết nên giải thích với ai, Hiểu Hiểu trước mặt đang nhìn cô bằng ánh mắt tò mò, nhìn cô bằng ánh mắt “Em hiểu mà” để ra hiệu.
Cô nắm bắt cơ hội, cười khổ hai tiếng, “Em cũng không biết chuyện gì xảy ra, chắc xảy ra vấn đề gì đó với bản dịch em nộp hôm qua.”
Trước khi đi cô còn nhún vai tự giễu đầy thương cảm: “Em đi nghe phê bình đây.”
Dưới ánh mắt hóng hớt của mọi người, Trình Diên cứng đờ rời khỏi văn phòng, cô bấm thang máy đi về phía văn phòng Tổng giám đốc.
Bên ngoài phòng làm việc của Tổng giám đốc có thư ký chịu trách nhiệm trực ban, lễ tân nở nụ cười tiêu chuẩn, thấy thẻ thực tập sinh trên ngực Trình Diên thì lễ phép hỏi: “Cô đến tìm sếp Trì sao? Xin hỏi có hẹn trước không?”
Đây là lần đầu tiên cô đến văn phòng của Tổng giám đốc, đang định nhắn tin cho Trì Nghiễn Hành, vừa ngẩng đầu lên đã thấy thư ký Dương đang đi về hướng này.
Dương Hạo bước nhanh vài bước, nói với lễ tân: “Quý cô này không cần hẹn trước,” sau đó anh ấy quay đầu nhìn Trình Diên, “Mời cô đi theo tôi.”
Trình Diên theo sau anh ấy, băng qua từng phòng làm việc nghiêm túc và quan trọng, thư ký Dương chỉ vào căn phòng cuối cùng rồi giới thiệu rằng đó chính là phòng làm việc của sếp Trì.
Trình Diên gật đầu nói cảm ơn với anh ấy, cô gõ cửa nhẹ nhàng ba lần.
Bên trong truyền ra giọng nói của Trì Nghiễn Hành: “Vào đi.”
Trì Nghiễn Hành đang ngồi trên ghế, miệt mài ký một xấp văn kiện, vừa ngẩng đầu lên thì thấy Trình Diên đẩy cửa bước vào.
Ở công ty nên cô vẫn còn đa nghi, nghiêm túc nói: “Sếp Trì, anh tìm tôi.”
Trì Nghiễn Hành hỏi: “Làm việc có mệt không?”
Ngay từ lúc bước vào, Trình Diên đã đứng thẳng người, cô há miệng nhưng không nói gì.
Trì Nghiễn Hành đặt bút trong tay xuống, đẩy xấp văn kiện trên bàn sang một bên, “Sao thế?”
Thấy anh như vậy nên Trình Diên cũng bất chấp luôn, bĩu môi nói: “Trước đó chúng ta đã nói rồi, trong công ty không được tùy tiện để lộ quan hệ.”
Trì Nghiễn Hành gật đầu, nói: “Nên tôi đã bí mật gọi em đến, không để lộ.”
Trình Diên bất mãn, nhíu mày, “Thế này sao có thể được xem là bí mật gọi tôi đến? Khua chiêng gióng trống như vậy, mọi người sẽ nghi ngờ đấy.”
Trì Nghiễn Hành cười khẽ, đứng dậy, “Em không hỏi lý do tôi tìm em sao?”
Trình Diên xụ mặt, nói: “Anh tìm tôi có việc gì?”
“Đến đây.”
Anh cởi áo vest phẳng phiu, chỉ mặc chiếc áo sơ mi màu xanh nước biển, bả vai anh rộng lớn, vừa cởi bỏ hai cúc áo trên cùng chỗ lồng ngực đã loáng thoáng thấy được những đường nét cơ bắp ở khắp cơ thể.
“Bà nội nhờ người mua bánh ngọt Giang Nam gửi thẳng đến công ty, muốn nếm thử không?”
Trình Diên nhìn sang, quả nhiên anh lấy từ trong tủ dưới bàn làm việc ra một hộp bánh ngọt.
Hơn nữa còn là tiệm mà cô đã từng ăn lúc nhỏ.
Lý do này cũng coi như chính đáng.
Trình Diên đi tới, bị anh ấn xuống ghế, “Ngồi xuống.”
Cô ngồi vào vị trí của Tổng giám đốc, cầm một miếng nhỏ cho vào miệng, ngọt mà không ngấy, xốp giòn ngon miệng, ăn một miếng lại lấy thêm miếng khác.
Trì Nghiễn Hành đứng sau nhìn cô ăn, “Thế nào, có phải hương vị ngày xưa không?”
Trình Diên gật đầu, “Sao anh biết trước kia tôi thích loại bánh ngọt này.”
“Tình cờ nghe ông nội nhắc đến.”
Nhìn cô ăn ngon lành, tuy cái miệng bé xinh không lớn nhưng nhét vào được không ít bánh.
Trì Nghiễn Hành đứng cạnh nghiêng đầu nhìn, đột nhiên nghĩ tới điều gì đó anh bèn hỏi sâu xa: “Ra ngoài có mang theo son môi không?”
Bàn tay đang cầm bánh của Trình Diên khựng lại, cô ngậm miệng, nghi hoặc nhìn sang.
“Cái gì?”
Không biết chàng trai đã kề sát từ lúc nào, anh vòng tay ôm cô từ phía sau, phả hơi thở nóng bỏng vào gáy Trình Diên.
“Anh……”
Cô đặt bánh xuống, lập tức đứng dậy tránh né, nhìn quanh bốn phía rồi nói với vẻ chột dạ: “Đây là công ty.”
Trì Nghiễn Hành khó hiểu: “Có gì khác nhau? Công ty cũng là của nhà mình.”
Trình Diên từ chối: “Tí nữa tôi còn phải đi làm, bị người ta phát hiện—— Ưhm!”
Không đợi cô dứt lời, chàng trai đột ngột dùng sức xoay ghế một vòng, kề sát để mặt đối mặt rồi hôn xuống.
Cô chống hai tay trước ngực anh, Trì Nghiễn Hành nhận ra được sự kháng cự nhưng lại dịu dàng nắm lấy tay cô, giữ nguyên tư thế này, đặt tay cô lên eo anh.
Có lẽ hôm qua do có hơi men bốc lên, hôm nay động tác của Trì Nghiễn Hành đã nhẹ nhàng hơn hẳn nụ hôn ở cầu thang hôm qua. Anh không nóng lòng muốn công thành đoạt đất mà kiên nhẫn, tỉ mỉ dẫn dắt cô từng chút một.
Trong văn phòng có gam màu đen trắng nghiêm túc lạnh lùng, tràn ngập bầu không khí dây dưa mập mờ.
Hương tuyết tùng lành lạnh và trong trẻo bao trùm lấy cô, chóp mũi chạm vào nhau, cô nghe tiếng thở của anh hơi dồn dập, khi ngẩng đầu lên cô có thể nhìn thấy hàng mi dài như cánh quạt của anh.
Mãi đến khi hành lang ngoài cửa vang lên tiếng giày cao gót cộp cộp, cuối cùng Trì Nghiên Hàng cũng buông eo cô ra, nhưng vẫn để cô dựa lên vai, ôm cô vào lòng.
Trước khi ra khỏi phòng Trình Diên cố ý soi gương, cuối cùng cô cũng hiểu câu “Có mang theo son môi không” là có ý gì.
Cô hơi buồn bực, lấy vài tập văn kiện anh không dùng đến rồi quay về bàn làm việc.
Trong phòng làm việc rất yên tĩnh, công việc chủ yếu của bộ phận Dịch thuật là gửi email và dịch thuật, không cần giao tiếp quá nhiều với nhau, là công việc vô cùng thân thiện với những người mắc chứng sợ giao tiếp xã hội.
Thấy Trình Diên quay về với đôi mắt đỏ hoe, mấy đồng nghiệp thích buôn chuyện chợt bừng tỉnh và không lên tiếng nữa, ngay cả ánh mắt nhìn về phía cô cũng ẩn chứa thêm vài phần thương hại.
Cô nhóc xui xẻo này, chắc bị sếp mắng tới bật khóc rồi……
Hiểu Hiểu thấy cô điên cuồng gõ bàn phím từ lúc về tới giờ cũng không tiện làm phiền, hiểu ý nên không nói thêm mà tiếp tục vùi đầu làm việc.
Trình Diên cảnh giác nhìn xung quanh, xác nhận đã an toàn mới thở phào nhẹ nhõm, tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ dịch thuật của hôm nay.
Lúc ăn cơm trưa, Hiểu Hiểu buồn chán gắp thức ăn, thở dài, “Hôm nay chị phải ăn một bữa ra trò, bù đắp cho linh hồn bé nhỏ bị tổn thương.”
Nora bên cạnh chen lời vào, cười nói: “Hôm nay cô ấy bị sếp Trì đả kích rồi.”
Nora là phiên dịch viên tiếng Pháp của bộ phận, vào làm từ năm ngoái, sau khi quen thân thì thường rủ Hiểu Hiểu đi ăn cơm, tiện thể rủ thêm Trình Diên.
Hiểu Hiểu nói: “Sáng nay lúc họp, tâm trạng của sếp Trì vẫn rất tốt, chị còn tưởng Phật A Di Đà chị bái lạy hôm qua đã linh nghiệm.”
Giọng điệu Hiểu Hiểu cường điệu: “Sáng nay chị đi họp cùng quản lý Lâm, phụ trách ghi chép cuộc họp, tận mắt chứng kiến sếp Trì mắng xối xả mấy quản lý cấp dưới, dọa cho chị sợ suýt té ghế luôn.”
“Cũng không hẳn là mắng, anh ấy nói chuyện rất lịch sự, dùng nụ cười che giấu sự khinh thường để châm chọc quản lý Tần, nói, ‘Tôi nghĩ chắc ông hiểu lầm rồi, thứ tôi cần là trí tuệ nhân tạo chứ không phải loại trí tuệ nhân tạo khuyết tật* vô dụng như này!’, lão quản lý Tần kia ngồi ngay cạnh chị, chị còn thấy chân ông ta run lẩy bẩy luôn!”
(*Trí tuệ nhân tạo khuyết tật: (rén gōng zhì zhàng): Đây là một từ ghép mang tính châm biếm trên mạng, kết hợp giữa “nhân công” và “trí chướng ngại” (khuyết tật về trí tuệ). Nó được dùng để chỉ một AI hoạt động không hiệu quả, đưa ra những câu trả lời ngớ ngẩn, hoặc không đáp ứng được mong đợi.)
Nora gật đầu đồng tình: “Cậu hiểu cảm giác của tớ chưa! Lần trước tớ gặp anh ấy cũng vậy, lúc anh ấy không cười thì cực kỳ đáng sợ, kết quả lúc cười lên thì càng đáng sợ hơn.”
Hiểu Hiểu ủ rũ: “Người tớ muốn là một cún con ấm áp, bám người, chứ không phải một tên miệng lưỡi độc địa nói tôi là trí tuệ nhân tạo khuyết tật.”
Trình Diên ngượng ngùng ho khan, trên mặt cô là nụ cười cứng đờ gượng gạo, “Đáng sợ vậy sao……”
Hai đàn chị nhìn cô bằng ánh mắt an ủi, thở dài, “Người trẻ tuổi à, em còn non và xanh lắm, không thể bị vẻ ngoài của sếp Trì lừa gạt.”
“À đúng rồi, sáng nay sếp Trì gọi em đến văn phòng làm gì vậy?”
Trình Diên bị điểm danh đột ngột, cô khựng lại, “À thì, hôm qua có một bản dịch anh ấy bảo em làm lại, không có việc gì khác.”
Hiểu Hiểu và Nora chép miệng, lắc đầu: “Thấy chưa, ngay cả thực tập sinh cũng không tha.”
Trình Diên lặng lẽ cúi đầu, phụ họa: “Đúng, thật sự rất quá đáng.”
Quá đáng thì quá đáng, nhưng chiều nay cô còn phải đánh du kích, tránh né mọi con mắt để chạy đến bên chiếc Maybach màu đen của Trì Nghiễn Hành.
Hôm nay Dương Hạo lái xe, cô thở phào ngồi vào ghế phụ phía sau, ngay sau đó một hộp bánh ngọt được đưa tới trước mặt.
Là hộp bánh sáng nay cô vẫn chưa ăn hết.
Không hiểu sao vừa thấy những chiếc bánh ngọt bé nhỏ này đã khiến cô nhớ lại hình ảnh trong phòng làm việc, anh ôm eo cô thân mật quấn quýt, Trình Diên lắc đầu để xua tan những ý nghĩ không trong sáng trong đầu.
Đến khi tiếng chuông điện thoại vang lên làm cô bừng tỉnh, nhìn thấy người gọi đến cô nhíu mày, sau đó dùng tốc độ cực kỳ nhanh tắt máy.
Trì Nghiễn Hành hỏi: “Sao không nghe máy?”
Trình Diên không nhìn anh, “Không có gì, cuộc gọi quảng cáo thôi, không muốn nghe.”
Đến tận lúc ăn cơm xong, Trình Diên vẫn trông có vẻ buồn bã, đến cả bánh ngọt Trì Nghiễn Hành mang về cô cũng chỉ ăn vài miếng đã kêu no. Chưa kịp nói chuyện với cô vài câu, người đã chuồn vào phòng ngủ, đóng cửa im ỉm.
Trình Diên ngồi trên giường, thay bộ đồ ngủ thoải mái, nhưng chân mày vẫn nhíu chặt, mây đen giăng đầy đầu.
Cô tìm lại dãy số quen thuộc đó trên điện thoại, không quan tâm đêm khuya có làm phiền người khác hay không, gọi thẳng qua.
Hình như người ở đầu dây bên kia đang ngủ, bị đánh thức nên giọng điệu rất khó chịu, “Ai đấy?”
Trình Diên nghiến chặt hàm, “Đừng gọi điện thoại cho tôi nữa.”
Bên kia lập tức hạ giọng.
“Ồ, Tiểu Diên à, muộn thế này rồi có chuyện gì vậy?”
Trình Diên cắt ngang lời ông ấy, “Chú đừng gọi tôi như vậy.”
“Tiểu Diên, bố chỉ muốn mượn con ít tiền thôi, không có ý gì khác. Con xem con đã trèo lên được nhà họ Trì, Trì Nghiễn Hành giàu có như vậy, còn thiếu 10 vạn hay 8 vạn sao?”
“Tôi không có tiền, dù có cũng sẽ không cho chú mượn, chú cũng đừng giả vờ đáng thương với mẹ tôi nữa.”
“Con bé này, con xem con ăn nói kiểu gì thế? Không phải bố mượn tiền cũng là để cho em trai của con đi học sao? Đã là người một nhà thì phân biệt làm gì, đến cả em trai ruột của mình mà con cũng không giúp?”
Trình Diên cúp máy ngang.
Bên kia biệt thự, Trì Nghiễn Hành tắm xong đi ra, anh vừa lau tóc vừa mở điện thoại, xem tin nhắn wechat Dương Hạo gửi tới.
Trì Nghiễn Hành gọi thẳng qua đó.
“Điều tra thế nào rồi?”
“Sếp Trì, mấy năm trước đã điều tra lý lịch gia đình của cô Trình, lần này theo như manh mối anh đưa, cũng không tra ra được thông tin mới. Bố của cô Trình mất sớm, mẹ cô ấy dẫn theo cô ấy và em trai, tái giá với người bố dượng.”
Dương Hạo nói tiếp, “Bố dượng của cô Trình cũng chính là ông chủ của công ty gỗ Vu Thị, hai năm trước đã tuyên bố phá sản. Nhờ sếp Trì giới thiệu cho vài mối khách hàng quan trọng mới cứu vãn được một chút, hiện tại chỉ có thể nói là gắng gượng duy trì.”
“Được, tôi biết rồi, có tiến triển gì thì báo cáo lại cho tôi.”
Dương Hạo ở đầu dây bên kia đáp lại vài tiếng rồi cúp máy.
Anh đặt khăn lông xuống, buồn chán lướt điện thoại, trong đầu không ngừng nhớ lại vẻ mặt hoảng hốt của cô lúc cúp máy, lại bấm một số điện thoại khác.
Bên kia truyền đến tiếng va chạm của những quân mạt chược, Kha Húc Dương la to: “Ba thiếu một?”
Trì Nghiễn Hành: “Thiếu cái đếch! Nhờ cậu điều tra chút chuyện, xong việc thì cho tôi biết.”
Bên Kha Húc Dương quá ồn ào, anh vội nói mấy câu rồi cúp máy.
Đèn trong biệt thự lần lượt tắt, Trì Nghiễn Hành đứng trên ban công, anh châm điếu thuốc rồi nhìn về phía ban công nối với phòng ngủ cho khách bên kia.
Rèm cửa dày dặn che chắn chẳng để lọt chút ánh sáng nào, không biết giờ này cô đã ngủ hay chưa.
Nghĩ đến đây, Trì Nghiễn Hành dập điếu thuốc trong tay, đẩy cửa sải bước ra ngoài.
Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Đánh giá:
Truyện Lời Thì Thầm Của Cánh Diều
Story
Chương 16: Công ty – “Thấy chưa, ngay cả thực tập sinh cũng không tha.”
10.0/10 từ 46 lượt.