Lời Muốn Nói, Trói Chẳng Đặng

Chương 4: Chương 4

128@-


Thứ sáu, khi chuông báo hết tiết học cuối cùng vang lên, Hạ Uý ngái ngủ mơ màng đứng dậy, trong khi những bạn học khác đang thu dọn cặp sách, Hạ Uý sau khi tỉnh táo lại hai giây thì trực tiếp lấy điện thoại di động và chìa khóa xe rồi rời đi.
Hắn chậm rãi đi đến cửa sau của lớp số 1, liếc mắt nhìn hàng ghế thứ ba, trống không.

Hạ Uý nghiêng đầu hỏi một omega đang sắp xếp bàn học: “Lục Hách Dương đâu?”
“Vừa rồi có omega tới tìm cậu ấy, cậu ấy đi ra ngoài rồi.” Đối phương thẹn thùng nhỏ giọng trả lời.
“Được rồi, cảm ơn.” Hạ Uý nói.
Omega tìm Lục Hách Dương có việc gì, Hạ Uý không cần nghĩ cũng biết.

Từ khi còn nhỏ cho đến lớn hắn luôn cho rằng Lục Hách Dương là một alpha lạnh lùng, quen giữ khoảng cách với người khác —— nhưng trùng hợp thay, cảm giác xa cách này ngược lại càng thu hút người khác hơn.
Hạ Uý nghĩ, ngoại trừ khuôn mặt và dáng người, nếu Lục Hách Dương ôn nhu và hòa nhã hơn một chút, có lẽ sẽ không được quá si mê đến thế.
Hoặc có thể giống như hắn này, dùng câu “hình mẫu lý tưởng của tôi là một omega có cơ bụng, cao trên một mét tám” để làm lý do từ chối cũng rất hiệu quả.
Hạ Uý xuống lầu mua hai chai nước từ máy bán nước ở không gian mở (*), đợi ở cầu thang một lúc thì thấy Lục Hách Dương từ một lối đi khác đi tới.
“Đây là lần thứ mấy cậu từ chối ở trường dự bị rồi?” Hắn đưa nước cho Lục Hách Dương.
Lục Hách Dương không nói gì, vặn mở nắp chai uống một hớp nước, sau đó đi ra khỏi toà nhà dạy học.

Đầu mùa hè, hoa tulip nở rộ trong các bồn hoa, bởi vì vấn đề chủng loại nên hương thơm rất nhẹ.

Các học sinh chậm rãi đi dọc theo đại lộ trung tâm về phía cổng trường, trong đám đông có rất nhiều cặp đôi.
Trường dự bị luôn không cấm đoán chuyện yêu đương, mỗi khi học sinh có đối tượng kết giao, phụ huynh đều sẽ kiểm tra chi tiết để nắm rõ hơn bất kỳ ai, phù hợp thì cha mẹ nhắm mắt làm ngơ, không phù hợp thì cũng có nhiều biện pháp để chấm dứt mối quan hệ đó.
“Này, rốt cuộc cậu thích kiểu thế nào?” Hạ Uý đột nhiên tò mò, mặc dù biết cũng sẽ hỏi không ra đáp án.
Lục Hách Dương trả lời: “Cao trên một mét tám, có cơ bụng.”
Hạ Uý cười mắng: “Bớt giùm!”
Lục Hách Dương trực tiếp bỏ qua đề tài này, hỏi: “Đi đâu đây?”


“Ăn cơm trước đi.” Hạ Uý cắn đầu lưỡi, hừ một tiếng, “Ăn cơm xong đi đến biệt thự hồ đá đi.”
“Đi đến đó làm gì?”
“Đừng nói với tôi cậu không biết, chỉ cần nói có đi hay không?”
Biệt thự hồ đá tọa lạc tại một thắng cảnh ở ngoại ô thủ đô, toàn bộ thắng cảnh này chỉ mở cửa phục vụ cho hội viên, cung cấp các dịch vụ nghỉ ngơi, vui chơi giải trí hoặc xử lý các sự vụ xã giao, biệt thự hồ đá là nơi bí ẩn nhất trong số đó, hơn nữa chỉ là sự ngầm hiểu giữa tất cả những người giàu có và các quan chức cấp cao.
“Lần trước dắt một omega đến chơi, kết quả cậu ta chỉ mới xem chưa đầy hai phút đã nôn ra, khóc lóc đòi tôi đưa cậu ta về nhà, sau đó còn gọi điện cho tôi kể lể cậu ta gặp ác mộng suốt mấy ngày, còn hỏi tôi tại sao lại thích cái thứ biến thái như vậy.” Hạ Uý cười bất đắc dĩ, “Chính là biến thái mới dễ nhìn nha, cuộc sống nhàm chán thế kia, không tìm mới lạ thì làm sao mà phát tiết đây?”
Có người sống khoảng mười mấy năm đã chứng kiến tất cả những thứ mà người khác không thể với tới cả đời, vì vậy phải cần những thứ hiếm hơn, mới lạ hơn để thỏa mãn nội tâm, Hạ Uý là một người như vậy.
“Tôi đã từng xem qua.” Lục Hách Dương nói ngắn gọn.
Một giây trước Hạ Uý còn đang tung chìa khóa xe, giây tiếp theo chìa khóa xe đã rơi xuống đất.

Lục Hách Dương cúi người nhặt chìa khóa lên, Hạ Uý nhìn anh chằm chằm, sửng sốt vài giây mới hỏi: “Cậu đi xem thứ đó làm gì?”
Hắn dường như quên mất rằng nửa phút trước còn hỏi Lục Hách Dương có muốn đến biệt thự hồ đá hay không.
“Không phải cậu nói rồi sao?” Lục Hách Dương đem chìa khóa xe trả lại trong tay hắn, “Đi tìm mới lạ.”
“Ờ ha… Lục Hách Dương là một đại biến thái ẩn mình nha.” Hạ Uý hồi thần, tặc lưỡi vài cái, “Sớm muộn gì tôi cũng tiết lộ chuyện này, khiến cho cậu thân bại danh liệt.”
Lục Hách Dương cười cười, không nói gì.
Ra khỏi cổng trường, Hạ Uý tháo vòng tay ra, đưa tay vuốt tóc mái ra sau, đột nhiên nghĩ tới một chuyện: “Đúng rồi, hôm nay là thứ sáu.”
Hắn giơ khuỷu tay lên làm tư thế đấm bốc nói: “Nghe nói hôm nay số 17 sẽ lên sàn.”
Lục Hách Dương nhìn hắn: “Ai cơ?”
“Đi rồi sẽ biết thôi, không làm cậu thất vọng đâu.”
Lục Hách Dương cũng không hỏi nhiều, hai người đi tới bãi đậu xe.

Trên đường đến bãi đậu xe sẽ đi qua một dãy nhà để xe được trường dự bị đặc biệt chuẩn bị cho học sinh đậu các loại phương tiện, từ xe đạp leo núi trị giá hàng nghìn tệ đến xe motor hạng nặng trị giá hàng trăm nghìn tệ, hầu như đều được sắp xếp không chỉnh tề ở đó.
Giờ tan học, hầu hết những chiếc xe trong nhà để xe đều đã được lái đi, vì vậy chiếc xe đạp cũ trong số đó mặc dù không bắt mắt nhưng vẫn khiến cho người khác nhìn thoáng qua đã chú ý tới — chưa kể còn có một alpha đang ngồi xổm bên cạnh.
Hứa Tắc đang sửa xe xích xe bằng tay không, có lẽ là bị rơi ra lúc đỗ xe vào buổi sáng, lúc đó cậu không để ý.



“Cần giúp không?”
Hứa Tắc ngẩng đầu lên, Hạ Uý vẫn mang vẻ mặt tươi cười không gây rắc rối thì sẽ chết, cúi đầu nhìn cậu.
“Không cần, cảm ơn.” Hứa Tắc không nhìn sang bên cạnh Hạ Uý, kịp thời thu lại ánh mắt, cúi đầu nghịch cái dây xích không nghe lời.
“Dầu nhớt dính trên tay thế này không phải rất khó rửa sao?” Hạ Uý dường như rất quan tâm đến chiếc xe đạp sắp bị ném vào bãi phế thải này, còn tiến gần lại nhìn rồi hỏi: “Bình thường sửa mất bao lâu vậy?”
Hôm nay nhiệt độ tựa hồ rất cao, Hứa Tắc cảm thấy sau lưng toát ra một tầng mồ hôi mỏng, cổ cũng nóng lên, hai mắt đảo qua đảo lại xoa xoa bàn tay đã bị dính đầy dầu đen.

Cuối cùng cậu gài xích vào bánh răng, giữ bàn đạp đạp thử vài vòng rồi đứng dậy trả lời: “Ba bốn phút”.
Nói xong, Hứa Tắc vân vê ngón tay, không biết vì sao cậu lại vô thức lau tay lên quần áo.
“Này, đồng phục đấy.” Hạ Uý nhắc nhở.
Tay của Hứa Tắc cứng đờ dừng lại giữa chừng, sau đó cậu xoa hai lòng bàn tay vào nhau, chà xát bừa bãi vài lần.

Cậu ngửi thấy mùi dầu rất nồng, một mùi mà chưa bao giờ cảm thấy khó ngửi đến thế.
Đột nhiên có một chiếc khăn giấy được đưa tới trước mặt, ngón tay cái ấn ở trên khăn trắng trẻo sạch sẽ, lại nhìn về phía trước, cổ tay mảnh khảnh.

Alpha ngữ khí bình đạm: “Chỉ tìm được một tờ thôi, lau đi.”
Hứa Tắc sửng sốt, ngẩng đầu lên, nhưng ánh mắt lại dừng lại giữa chừng, cuối cùng rơi vào sống mũi Lục Hách Dương —— trông có vẻ như đang nhìn thẳng vào anh, nhưng thực ra bốn mắt không giao nhau.
“Cảm ơn.” Hứa Tắc nhận lấy khăn giấy, cổ họng tựa hồ có chút không thoải mái, âm thanh phát ra nghe không giống giọng của chính mình.
“Không có gì.” Lục Hách Dương liếc nhìn điện thoại, nói với Hạ Uý, “Đi thôi.”
Ăn xong cơm tối, Hạ Uý cho người gửi quần áo tới, hai người thay đồng phục học sinh ra rồi lái xe về phía Tây thành phố.


So với các khu vực khác của thủ đô, dân cư di chuyển về phía Tây thành với tần suất lớn, tình huống cũng phức tạp hơn.

Hầu hết các tòa nhà ở đây đều có tuổi cả rồi, vừa lâu đời vừa cũ kỹ, đường bê tông không bằng phẳng, nhìn thoáng qua bảng hiệu đèn neon bên ngoài cửa hàng về cơ bản là sẽ thiếu một chữ hoặc một nét, rất ít cái vẫn còn lành lặn.
“Thảo nào cậu muốn đổi xe.” Lục Hách Dương nhìn ra ngoài cửa sổ nói.

“Lái siêu xe vào một nơi thế này không phải là tự tìm đường chết à.” Hạ Uý cười, “Ở đây lộn xộn lắm, phía trên bao nhiêu năm rồi cũng không dám động vào, tôi sẽ không là người đi đầu đâu.”
Xe chạy vào một con hẻm, nửa phút sau đã đến trước một tòa nhà, trên tường bên ngoài tòa nhà treo mấy tấm biển quảng cáo đã bạc màu.

Bên trong và bên ngoài tòa nhà đều không bật đèn, tối đen như mực, nhưng có thể nghe thấy tiếng người mơ hồ, từ một nơi rất xa truyền tới.
Hai người bước lên bậc thang, vén tấm rèm cao su cứng nhắc đã ố vàng sang một bên rồi bước vào tòa nhà.

Đi qua đại sảnh trống rỗng và tối tăm, Hạ Uý và Lục Hách Dương dừng lại trước một cái thang máy.

Tòa nhà trông giống như một hiện trường đổ nát nhưng thang máy vẫn đang chạy, tiếng người nghe thấy từ bên ngoài ngày càng gần hơn —— hình như không phải từ xa truyền đến, mà là từ dưới lòng đất truyền lên.
Cửa thang máy mở ra, Lục Hách Dương và Hạ Uý bước vào, trên tường thang máy dán đầy áp phích quảng cáo.

Hạ Uý nhấn tầng 2, khi thang máy đi xuống, tiếng ồn ngày càng rõ ràng.
Ting ——
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra giống như một tấm vải dày được nhấc lên, âm thanh vốn bị đè nén bên dưới bỗng trở nên rõ ràng bén nhọn, bang bang đập vào màng nhĩ.
“Chỗ này trước đây từng là một trung tâm mua sắm, nhưng sau đó bị bỏ hoang.” Bước ra khỏi thang máy, xung quanh ồn ào đến mức Hạ Uý phải ghé vào tai Lục Hách Dương để nói chuyện, “Có người đập thông nhà để xe tầng 2 với siêu thị trên tầng 1, sửa nó thành câu lạc bộ dưới lòng đất.”
Không khí tràn ngập các loại mùi vị, tin tức tố, nước hoa, thuốc lá, rượu… Một omega mặc bikini không biết từ lúc nào đã dựa tới, dán vào người Lục Hách Dương, bộ ngực mềm mại áp vào cánh tay anh.
Lục Hách Dương quay đầu cụp mắt xuống, thấy giữa ngón tay omega kẹp một bao thuốc lá, trong miệng ngậm một điếu, hai cánh môi hơi hé mở, nhẹ nhàng nhả ra khói thuốc mùi việt quất về phía anh, dưới hàng mi cong và dài là một đôi mắt với kính áp tròng màu tím.
Ánh sáng hồng đậm từ đỉnh đầu chiếu xuống, khó có thể phân biệt được, Lục Hách Dương cười với omega, vươn tay nhận lấy bao thuốc lá, sau đó dùng đầu ngón tay móc dây áo bikini của omega, nhét mấy tờ tiền giấy vào đó.
(ối giời bad thế =))))
“Lục công tử tốt thế.” Hạ Uý cười nói, ném qua một lon bia lạnh mới mua từ trong tay một omega khác.
Đám đông không ngừng đưa mắt tới, tò mò đánh giá hai alpha trẻ tuổi cao lớn đầy xa lạ, Hạ Uý không hề để tâm, khoác vai Lục Hách Dương dắt anh đến một hành lang khác.

Đi đến cuối đường, hiện ra trước mắt là một đấu trường hình tròn không lớn lắm, khán đài hình thang đã chật kín người, chính giữa đấu trường là một võ đài khép kín như một cái lồng hình bát giác trũng sâu xuống.

Trong khán phòng đủ mọi hạng người, từ những gã say xỉn nhếch nhác đến những thành phần trí thức, rồi đến những kẻ giàu có ngồi hàng ghế VIP, tất cả đều tập trung tại đây.

Sau khi ngồi xuống, Hạ Uý lấy ra vài tờ tiền, Lục Hách Dương đưa bao thuốc lá vừa mua qua, alpha nhận lấy từng thứ một rồi thức thời rời đi.
Chưa đến nửa phút, đèn đột nhiên tắt, toàn bộ khán đài tối đen như mực, sau đó, một luồng sáng chói lóa từ chính giữa mái nhà chiếu vào lồng bát giác.

Cùng lúc đó, màn hình điện tử ngay phía trên sáng lên, hiển thị tên võ sĩ là Owen và số 17, bên dưới là một dãy số đặt cược.
“Số 17 là võ sĩ trẻ tuổi nhất ở đây, một alpha cấp S, thứ sáu hàng tuần đều đến đấu.” Hạ Uý nói, “Nhưng thứ sáu tuần trước tôi đến thì không thấy, nghe nói đánh sớm từ thứ năm rồi, trận đó cực kỳ khốc liệt luôn.”
“Chỉ gọi là số 17 thôi sao?” Lục Hách Dương nhìn màn hình hỏi.
“Đúng vậy, chỉ gọi là số 17 thôi, đánh hay lắm, nhưng nghe nói không hay thắng lắm.

Quyền anh đen (*)ấy mà, làm gì thiếu mấy cái thao tác ngầm, có người muốn cậu ta thắng thì cậu ta phải thắng, muốn cậu ta thua, cậu ta đương nhiên phải thua.” Hạ Uý nói, “Chuyện đánh người đến chết là bình thường ở trong loại võ đài này, số 17 khá thông minh, không tranh thắng bại cũng không đứng đầu ngọn gió, mặc dù không kiếm được nhiều như những người khác nhưng ít nhất có thể giữ được mạng sống.”
(*) quyền anh đen: quyền anh không chính quy
Tiếng hét đột nhiên vang lên, một chùm ánh sáng truy đuổi chiếu vào lối đi của võ sĩ, một alpha bước ra, diễu võ dương oai đấm về phía đám đông.

Cơ bắp của hắn phình ra một cách đáng kinh ngạc, đến mức có hơi khoa trương.

Sau khi hắn nhấc chân bước vào trong lồng bát giác, Lục Hách Dương mới nhìn rõ một alpha khác bị che lại ở phía sau lưng hắn —— Số 17.
Nếu so sánh thì số 17 trông trẻ hơn và gầy hơn rất nhiều, dáng người cao lớn thẳng tắp, tứ chi thon thả, trên người chỉ có cơ bắp mỏng mịn thích hợp, dưới ánh đèn hiện lên vẻ khoan khoái sạch sẽ — nếu bỏ qua những vết sẹo trên da.
Tiếng hét càng lúc càng lớn, số 17 cắn miếng bảo vệ miệng, đeo găng tay vào, sau đó ngẩng đầu lên, rất bình tĩnh nhìn về phía khán giả.

Nửa trên khuôn mặt cậu đã bị thuốc màu che lấp, đường nét mơ hồ, chỉ để lộ môi và cằm.
Trọng tài lên sàn, cửa lồng bát giác đóng kín, hai alpha đứng bên trong đối diện nhau, xung quanh là lưới thép đen như mực.
Ở đây không có giám khảo, không có tiêu chuẩn, không có tính điểm, không có huy chương, chỉ có bạo lực hạng nặng không bàn về quy tắc, giống như đấu trường La Mã nguyên thủy nhất.
Tiếng hò hét của khán giả sắp nổ tung trước khi cuộc tranh đấu bắt đầu, ánh mắt Hạ Uý trở nên phấn khích, hắn bỏ một miếng kẹo cao su vào miệng, hạ giọng cười: “Cái này không phải còn thú vị hơn đấu kiếm, cưỡi ngựa và taekwondo bọn mình học nhiều à?”
Lục Hách Dương chỉ chỉnh thông số trên vòng tay cao lên, nhìn chằm chằm sườn mặt của số 17, không nói gì..



Lời Muốn Nói, Trói Chẳng Đặng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lời Muốn Nói, Trói Chẳng Đặng Truyện Lời Muốn Nói, Trói Chẳng Đặng Story Chương 4: Chương 4
10.0/10 từ 25 lượt.
loading...