Lời Muốn Nói, Trói Chẳng Đặng

Chương 3: Chương 3

106@-


Nội dung buổi họp đầu tiên rất đơn giản, giáo viên giải thích đại khái một số sắp xếp cho nửa học kỳ sau, về việc tập huấn ngoài trời, nghe toạ đàm, tham gia các hoạt động và thi đấu.
Hứa Tắc ngồi ở hàng giữa, nhìn vào màn hình lớn, nhưng trong quá trình này vẫn luôn vô thức cụp mắt xuống, thất thần nhìn chằm chằm vào ghế trước — nhưng mỗi lần chỉ thẫn thờ trong một hai giây, cậu rất nhanh liền hồi thần, sau đó lại nhìn về phía bục giảng.
Trước khi kết thúc, giáo viên phân phát lịch trình xuống, hầu hết các hoạt động đều do nhà trường tài trợ và tổ chức, phần còn lại phải tự chi trả.
Nhìn dọc xuống những dòng ghi ngày tháng, lúc nhìn thấy dòng chi phí đằng sau những hoạt động tự túc, ánh mắt của Hứa Tắc dừng lại, sau đó cậu gấp tờ đơn làm đôi bỏ vào túi đồng phục học sinh.

Những người khác lần lượt rời khỏi phòng họp, giáo viên đang thu dọn đồ đạc, Hứa Tắc đứng dậy bước xuống bậc thang, đi lên bục giảng.
“Có vấn đề gì sao?” Giáo viên hỏi.
“Thưa cô, hoạt động nào cũng bắt buộc tham gia ạ?”
“Không có yêu cầu bắt buộc, nhưng khuyến khích tham gia tất cả, sẽ giúp ích cho việc định hướng tuyển chọn và lựa chọn chuyên ngành trong tương lai.”
Cùng lúc đó, Lục Hách Dương và Hạ Uý đang đi về phía cửa thì nghe thấy giáo viên hỏi: “Có gì bất tiện sao?”
Alpha đứng trước bục giảng với tư thế rất thẳng, dừng lại một giây, cậu nói: “Em muốn xin phép không tham gia.”
Lục Hách Dương ngước mắt lên, vừa vặn nhìn thấy sườn mặt của Hứa Tắc, một lúc sau, anh từ phía sau Hứa Tắc đi qua.

Hạ Uý khoác lên vai Lục Hách Dương, khó có thể nói Hạ thiếu gia là đang không biết gì về những khó khăn của nhân gian hay là đang cảm thán, tóm lại, hắn cúi đầu cười, tự hỏi tự đáp: “Có bất tiện gì sao? Có chứ ~ tiền bạc rất bất tiện.”
Tiết học cuối cùng của buổi chiều là tiết học bơi, Hứa Tắc từ phòng thay đồ đi ra, Trì Gia Hàn đang đứng bên bể bơi khởi động, cậu học lớp 9, lớp 9 và lớp 11 đã học cùng một tiết học bơi kể từ khi năm 11 bắt đầu.
“Có xuống nước được không?” Trì Giai Hàn nhìn vết thương trên xương sườn của Hứa Tắc, ít nhiều có chút lo lắng.
“Không sao.”
“Có sao thì cậu cũng có bao giờ nói đâu.” Trì Giai Hàn giơ cao hai tay, tùy ý nói: “Vừa rồi tôi nghe giáo viên thể dục nói tiết học bơi của lớp cậu từ tuần sau sẽ chuyển sang thứ ba.”

Hứa Tắc không quan tâm lắm, nhưng cậu vẫn hỏi: “Tại sao?”


“Chỉ điều chỉnh lớp thôi, sau này cậu sẽ học chung với lớp 1… còn có vài lớp nữa mà tôi quên mất rồi, học cùng nhau đấy.”
Hứa Tắc sửng sốt, sau đó chậm rãi chuyển ánh mắt từ bể bơi xanh thẳm đến khuôn mặt của Trì Gia Hàn: “Lớp 1?”
“Ừm, hẳn là thế đó.” Cảm giác được lực chú ý của Hứa Tắc đột nhiên có sự tập trung rõ ràng, Trì Gia Hàn quay đầu lại hỏi: “Làm sao vậy?”
Hứa Tắc lắc đầu: “Không có gì.”
Tiếng còi vang lên, hai người lần lượt trở về hàng ngũ của alpha và omega, giáo viên thể dục bắt đầu phân phó nhiệm vụ huấn luyện, hoàn thành xong thì tan học sớm.
Trì Gia Hàn bơi lội dở tệ, trước đây Hứa Tắc đều sẽ đốc thúc cậu luyện tập sau khi chính mình đã đạt tiêu chuẩn, nhưng hôm nay Hứa Tắc sau khi luyện tập xong ra khỏi nước, Trì Gia Hàn phát hiện vết thương của cậu đã chuyển sang trắng bệch.

Giáo viên thể dục ghi xong số liệu, ngẩng đầu lên nhìn Hứa Tắc, biểu tình lộ ra vẻ do dự, cuối cùng không nói lời nào cho cậu tan học luôn.
Suy cho cùng vết thương trên người Hứa Tắc vẫn luôn tầng tầng lớp lớp, có gặng hỏi cậu vẫn không có kết quả, các giáo viên của trường dự bị lại còn tuân thủ nghiêm ngặt nguyên tắc không can thiệp vào cuộc sống riêng tư của học sinh, thời gian trôi qua, họ chỉ có thể duy trì thái độ ngoảnh mặt làm ngơ.
Một omega chạy đến chỗ Hứa Tắc nói gì đó với cậu, Hứa Tắc chỉ cúi đầu nhìn, sau đó lắc đầu.
Dùng đầu gối để nghĩ cũng biết cậu lại nói mấy chữ “không có gì”, Trì Gia Hàn leo lên bờ, đi tới đẩy Hứa Tắc đến bên chiếc ghế đặt ở một bên, bắt cậu ngồi xuống, lấy tăm bông và Povidone từ hộp thuốc công cộng bên cạnh giúp cậu khử trùng.
Cả quá trình Hứa Tắc cũng không phản kháng, cậu chỉ nói: “Cũng lành rồi, sẽ không nhiễm trùng đâu.”
Trì Gia Hàn suýt chút nữa bị cậu chọc giận phát cười: “Sẽ không nhiễm trùng, nhưng những omega kia sẽ đau lòng đấy.”
Hứa Tắc ở phương diện này vẫn luôn chậm hiểu — hoặc là chưa bao giờ để ý đến.

Cậu nhíu mày: “Cái gì?”
“Không có gì, lát nữa cậu đừng xuống nước, tôi tự tập, cậu tan học nghỉ ngơi sớm đi.”
“Cậu sẽ bị giữ lại sau giờ đấy.” Hứa Tắc hiểu rất rõ trình độ bơi lội của Trì Gia Hàn.

Trì Gia Hàn nghẹn ngào một lúc mới nói: “Gần đây tôi đã tiến bộ rồi, có thể hoàn thành huấn luyện đúng hạn thôi.”
“Không sao đâu, đi thôi.” Hứa Tắc thuận tay lấy ra một miếng gạc ấn lên vết thương, đứng dậy, “Tôi ở trên bờ trông chừng cậu.”

Quay trở lại hồ bơi, bầu không khí dường như khác hẳn, Trì Gia Hàn nhìn về phía trước, thấy một alpha đến muộn nửa tiết đang đứng bên hồ bơi bên cạnh, xung quanh có không ít omega.

Giáo viên thể dục cầm đồng hồ bấm giờ thổi còi, alpha dứt khoát xuống nước – Trì Gia Hàn hoài nghi vị trí xuống nước của hắn đủ để cậu phải bơi mất vài giây mới tới.
“Hạ Uý, cấp S, mới chuyển đến tuần trước, hôm nay vừa mới đến lớp.” Trì Gia Hàn nói, “Có quan hệ rất tốt với Lục Hách Dương.”
Lai lịch của Lục Hách Dương luôn là một bí ẩn, rất ít người biết, Hạ Uý là gương mặt mới chuyển đến chưa tới nửa ngày, không có tin tức nào bị lộ ra trước khi đến trường dự bị, hai người đi chung với nhau, ít nhiều cũng có chút ý vị sâu xa —— ở trong trường dự bị, tin tức của những cá nhân được giữ bí mật hoàn toàn và không bị tra ra nửa điểm thông thường đều đáng để suy ngẫm.
Theo quan điểm của Trì Gia Hàn, xem như cả trường đều suy đoán, Hứa Tắc sẽ không phải là một trong số họ.

Cậu dường như xa lánh mọi người, thờ ơ với mọi thứ —— trầm mặc ít nói, không giao du, không giải trí, bạn sẽ không biết cậu quan tâm đến điều gì, thích gì, mong muốn điều gì, nếu như khuôn mặt cậu bình thường hơn một chút, hoàn toàn sẽ trở thành một người vô danh chìm nghỉm trong khuôn viên trường.
Bất quá Trì Gia Hàn vẫn cảm thấy rằng, với tư cách là một người bạn, cậu có nghĩa vụ phải phổ cập một số kiến ​​​​thức về các mối quan hệ giữa người với người với Hứa Tắc, mặc dù Hứa Tắc sẽ không bao giờ chủ động gây sự, nhưng ở trường dự bị, biết nhiều hơn một chút sẽ không bao giờ là sai.
Hứa Tắc nhìn bể bơi bên kia, “ừm” một tiếng, như thường lệ, cậu không bày tỏ ý kiến ​​gì.
Trì Gia Hàn thực sự đã tiến bộ lên rồi, hoàn thành mục tiêu huấn luyện hôm nay năm phút trước khi tan học, trong khi Hạ Uý chỉ dùng mười lăm phút để hoàn thành tất cả các nhiệm vụ huấn luyện.
Trở lại phòng thay đồ, Hạ Uý tắm qua một lần, lúc đi ra thì thấy Lục Hách Dương đang ngồi trên ghế trước tủ quần áo nhìn điện thoại.

Nghe thấy tiếng bước chân, anh ngẩng đầu lên: “Xong rồi à?”
“Xong rồi, cám ơn Lục công tử đặc biệt tới đây chờ tôi.

Đi thôi, đi ăn cơm.”

Hai người đi dọc theo hành lang dài nối giữa phòng thay đồ và phòng tắm, đi ngang qua cửa phòng thay đồ số 4, một alpha đột nhiên từ trong đó bước ra, cậu mặc một chiếc áo thun đen đã giặt đến mức bạc màu, tóc ướt phân nửa, những giọt nước đọng trên đuôi tóc lăn dọc theo gáy xuống chiếc cổ trắng ngần vào trong đường viền cổ áo.
Hứa Tắc cúi đầu dừng lại trước cửa phòng thay đồ, cài vòng tay, thuận tiện nhường đường cho hai alpha đang bước ra ngoài.
Ai ngờ hai người kia cũng không đi ngang qua trước mặt cậu, Hứa Tắc nghe thấy có người gọi tên cậu, hơn nữa còn là gọi theo kiểu kia, từng chữ một.

“Hứa, Tắc.”
Giọng điệu này giống như muốn chặn người, Hứa Tắc mặt không đổi sắc ngẩng đầu lên, lạnh lùng nhìn qua, lại lập tức sửng sốt.
Hạ Uý cong khoé miệng mỉm cười với cậu: “Giáo viên nói với tôi kết quả huấn luyện của cậu hôm nay là tốt nhất trong tất cả các alpha, cậu bình thường thích bơi lội sao?”
Rõ ràng là Hạ Uý đang đặt câu hỏi cho cậu nhưng tầm mắt của Hứa Tắc lại rơi vào khuôn mặt của Lục Hách Dương.

Khi bắt gặp ánh mắt xa lạ và bình tĩnh kia, ngón tay của Hứa Tắc bất giác cuộn lại, vòng tay rơi xuống đất.
“Không thích.” Hứa Tắc hồi thần, cúi người nhặt vòng tay lên, thấp giọng đáp.
“Vậy chứng tỏ cậu có thiên phú, lớp học bơi tuần sau vừa vặn là bài kiểm tra giữa kỳ, chúng ta đấu một trận đi?”
Hứa Tắc tiếp tục cài vòng tay, nhưng không biết vì sao vẫn không thể canh chuẩn, cuối cùng đành dứt khoát bỏ cuộc, hạ tay xuống, nói: “Lớp bơi của chúng ta sau này sẽ chuyển sang thứ ba.”
“Thứ ba?” Hạ Uý suy nghĩ một chút, sau đó quay đầu hỏi Lục Hách Dương, “Hình như lớp bơi của lớp 1 các cậu cũng là thứ ba nhỉ?”
“Ừm.” Lục Hách Dương đáp một tiếng.
“Trùng hợp thế, hai người các cậu có thể so tài thử xem.” Con người Hạ Uý này tựa hồ không khiêu chiến chút chuyện thì sẽ chán chết.
Lục Hách Dương không tiếp lời, dáng vẻ tựa hồ cũng không để ý lắm.

Anh liếc nhìn điện thoại: “Cố Quân Trì nói cậu ta tới rồi, giục bọn mình qua kìa.”
“Chậc, khi nào thì tính kiên nhẫn của cậu ta mới tốt hơn một chút đây, đi đây đi đây.” Hạ Uý khoác tay lên vai Lục Hách Dương đi về phía trước, lúc đi ngang qua trước mặt Hứa Tắc, hắn thuận miệng nói: “Cậu đổi vòng tay đi, cũ quá rồi nên mới khó cài thế đấy.”
Hứa Tắc hơi cúi đầu không trả lời, đợi bọn họ rời đi, cậu lại cầm vòng tay lên.


Hành lang lờ mờ ánh sáng, Hứa Tắc mất nửa phút mới cài xong vòng tay.


Cậu đeo cặp sách lên vai trái rồi bước ra ngoài.

Một giọt nước theo tóc mái chảy vào mắt phải của cậu, tầm nhìn của cậu bị mờ đi một nửa, Hứa Tắc đưa tay lên lau mắt.
Không biết vì sao, cậu cảm thấy hơi ảo não.
“Cậu muốn làm gì?” Trên đường đi đến bãi giữ xe, Lục Hách Dương đột nhiên hỏi.
Hạ Uý giả ngu: “Làm gì là làm gì?”
Lục Hách Dương liếc hắn một cái.
“Cậu đang nói Hứa Tắc à?” Hạ Uý cười cười, “Tôi cũng có làm gì đâu, tán gẫu vài câu thì có sao đâu.”
“Sao lại nhắc đến chuyện đổi vòng tay.”
“Thật sự không có gì ác ý cả, chỉ là thuận miệng nhắc tới thôi, không nghĩ nhiều đến thế.” Hạ Uý vặn chìa khóa xe, “Em họ tôi trước đây học cấp 2 tại trường dự bị, năm ngoái đã chuyển sang trường khác, hẳn là cậu biết chứ?”
“Biết.”
“Đứa nhỏ này năm lớp 9 khóc lóc kể khổ với tôi rằng tỏ tình với một đàn anh mà bị từ chối, hôm nay nghe đến tến Hứa Tắc tôi mới nhớ ra, cậu ta chính là đàn anh đó.” Hạ Uý vừa nói vừa ngồi xuống ghế lái, “Vì vậy nên tôi tò mò thôi.”
“Sau này đừng có nhàm chán như vậy nữa.” Lục Hách Dương nói.
Một trong những ưu điểm của Hạ Uý là hắn vô cùng tò mò, khuyết điểm là sự tò mò của hắn chưa bao giờ được sử dụng đúng chỗ.
“Đều là alpha với nhau, cậu đừng làm như tôi đang bắt nạt cậu ta vậy.” Hạ Uý khởi động xe, “Dù sao cậu ta cũng là cấp S.”
Lục Hách Dương nhàn nhạt nói: “Sợ cậu gây chuyện.”
“Sao có thể, con người tôi đây là biết an phận nhất.” Hạ Uý nói không biết ngượng, “Vẫn là cậu đấy, tôi cảm thấy Hứa Tắc có vẻ rất sợ cậu, vừa bị cậu nhìn đã làm rơi vòng tay xuống đất.”
Hắn nói xong còn hỏi Lục Hách Dương: “Cậu phát hiện ra rồi sao?”
Lục Hách Dương tháo vòng tay ra, móc vào ngón tay ước lượng rồi trả lời: “Không phát hiện ra.”.



Lời Muốn Nói, Trói Chẳng Đặng
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lời Muốn Nói, Trói Chẳng Đặng Truyện Lời Muốn Nói, Trói Chẳng Đặng Story Chương 3: Chương 3
10.0/10 từ 25 lượt.
loading...