Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Chương 91

Chương 91. Đông đến rồi, chẳng lẽ xuân còn xa?


Hậu quả của việc tiếng chuông vang lên suốt đêm là sáng hôm sau Tạ Diễm không dậy nổi, mãi tới khi mặt trời lên tới đỉnh cậu mới mơ mơ màng màng ngồi dậy.


Chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức, không chỗ nào nguyên vẹn.


Cũng may thuốc bôi cúc hoa đã được bác sĩ Lý cải tiến, hiệu quả tốt hơn trước rất nhiều, chỗ nào đó cũng không cảm thấy khó chịu.


Nhìn thấy phòng ngủ rộng rãi và sang trọng hơn nhiều, Tạ Diễm vừa mới tỉnh ngủ đầu óc còn đang lộn xộn, nhất thời không biết bản thân đang ở đâu.


Theo bản năng gọi: “Anh ơi…”


Vừa mới mở miệng, đầu óc hỗn loạn của cậu cuối cùng cũng tỉnh táo trở lại, Tạ Diễm mới nhớ ra mình và Cố Ngộ Sâm đã chuyển sang nhà mới.


Tạ Diễm bị sự ngớ ngẩn của mình chọc cười.


Cậu đưa tay cào cào mái tóc rối xù của mình, đang định rời giường, nhưng chân vừa mới cử động nhẹ, Tạ Diễm nghe được một tiếng chuông truyền đến từ dưới chăn, tiếng chuông bị lớp chăn chặn lại nên không thanh thúy như đêm qua.


Mặc dù Tạ Diễm mặt dày mày dạn không biết ngại là gì, nhưng khi tiếng chuông vang lên thì trong đầu lại tự động phát lại những cảnh tượng của đêm hôm qua, một mảng màu hồng bắt đầu kéo dài từ ngực lên đến tận tai, vô cùng nóng bỏng.


Cận vén chăn lên, quả nhiên nhìn thấy trên chân trái của mình vẫn đeo cái vòng chuông từ tối hôm qua.


Cậu bị làm đến khi bất tỉnh nhân sự, lúc Cố Ngộ Sâm bế cậu đi tắm rửa vệ sinh, cả người cậu vẫn còn trong trạng thái lâng lâng, đương nhiên không biết Cố Ngộ Sâm đi ngủ mà không thèm tháo lắc chân ra.


Tạ Diễm mắng thầm trong lòng, tự cúi người tháo lắc chân ra.


Trước kia chiếc lắc chân này chẳng có ý nghĩa gì đặc biệt, sau khi trải qua chuyện hôm qua, nó lại mang ý nghĩa làm người ta mặt đỏ tim đập.


Tạ Diễm suy nghĩ một lúc rồi mở tủ đầu giường ra cất lắc chân vào.


Chiếc lắc chân như nóng phỏng tay, Tạ Diễm ném nó vào tủ đầu giường rồi nhanh chóng đóng lại, không thèm nhìn thêm giây nào.


Xấu hổ chết mất.


Sau khi giấu chiếc lắc chân đi, Tạ Diễm ngồi trên giường nghỉ ngơi, đợi đến khi cảm giác nóng trên mặt dịu đi cậu mới đứng dậy đi vào phòng tắm.


Sau khi rửa mặt rồi thay bộ quần áo mặc ở nhà, Tạ Diễm ra khỏi phòng tắm.


Cố Ngộ Sâm đang làm việc ở ngoài phòng khách, anh cong một bên chân ngồi trên ghế sô pha, ánh nắng từ cửa sổ chiếu vào, dát một tầng ánh sáng vàng ấm áp lên người anh.


Tạ Diễm dựa lên khung cửa phòng ngủ, ngắm nhìn Cố Ngộ Sâm một lúc lâu, chỉ cảm thấy năm tháng trôi qua thật bình yên, dường như trong không khí tràn ngập hương thơm ngọt ngào, khiến người ta chìm sâu vào đó.


Cố Ngộ Sâm cảm nhận được ánh mắt của Tạ Diễm, ngẩng đầu nhìn về phía cậu, lộ ra nụ cười dịu dàng: “Dậy rồi hửm?”


“Ò.”



Tạ Diễm đáp lại, đi về phía Cố Ngộ Sâm.


Đợi đến khi cậu đi đến bên cạnh Cố Ngộ Sâm, Tạ Diễm rõ ràng cảm nhận được ánh mắt của Cố Ngộ Sâm đang dán chặt vào mắt cá chân trái của mình, nóng ran như ánh mặt trời chiếu vào từ cửa sổ.


Tạ Diễm nhịn không được đá nhẹ vào Cố Ngộ Sâm: “Đừng có nhìn nữa, em cất đi rồi.”


Cố Ngộ Sâm thuận thế bắt lấy chân Tạ Diễm, gãi nhẹ vào lòng bàn chân cậu. Tạ Diễm vốn sợ nhột nên lập tức xoay người nằm vật xuống ghế sô pha.


Tạ Diễm vừa cười vừa nói: “Đừng mà, nhột anh ơi…”


Cố Ngộ Sâm lòng dạ từ bi nên buông tha cho cậu, đứng dậy hỏi: “Em đói chưa?”


“Đói rồi ạaa…”


Tạ Diễm xoa cái bụng xẹp lép, kéo âm cuối dài thật dài, như đang làm nũng.


“Vậy để anh đi nấu cho em bát mì.”


Cố Ngộ Sâm vừa nói vừa đi về hướng phòng bếp.


Nguyên liệu nấu ăn đã sớm được chuẩn bị, vì không biết đến khi nào Tạ Diễm mới thức giấc nên Cố Ngộ Sâm chưa nấu mì.


Giờ Tạ Diễm dậy rồi, nguyên liệu nấu ăn cũng đã chuẩn bị sẵn. Chỉ sau vài phút, hai bát mì nóng hổi đã ra lò.


Tạ Diễm ăn đến bụng căng tròn, sau đó cuộn mình trên sô pha mềm mại ở phòng khách phơi nắng.


Cố Ngộ Sâm ngồi cạnh cậu, dùng ngón tay nhẹ nhàng chải vuốt tóc cho Tạ Diễm như đang nựng mèo.


Làm cho Tạ Diễm cảm thấy vô cùng dễ chịu, nằm không bao lâu lại ngủ mất.


Cố Ngộ Sâm ngồi cạnh cậu để xử lý công việc.


Đến khi Tạ Diễm lần nữa thức giấc, cậu mang dép lê đi lên phòng vẽ trên lầu, mang theo dụng cụ vẽ tranh đi xuống dưới phòng khách tìm chỗ có đủ ánh sáng rồi ngồi xuống, dựng giá vẽ lên, bắt đầu vẽ Cố Ngộ Sâm.


Không quan trọng vẽ có đẹp hay không, miễn cậu cảm thấy vui là được.


Vẽ xong còn mang qua cho Cố Ngộ Sâm xem, Cố Ngộ Sâm dùng những lời hoa mỹ nhất để khen ngợi cậu, cảm giác chân thành tuyệt đối.


Cua Bá Vương run đùi đắc ý mãi không thôi, hì hục dọn dụng cụ mang về phòng vẽ tranh.


Hai người chứ thể quấn quýt bên nhau suốt cả ngày, đến ngày thứ hai mới ai làm việc nấy.


***


Tạ Hành Đông ở lại thành phố K ba ngày, ngày thứ tư mới mua vé bay về lại nước A.



Lần này Tạ Diễm tự mình đi tiễn ông.


Cha con hai người vẫn như cũ, không nhắc gì đến bà Hách, Tạ Hành Đông đã hoàn toàn trở thành một ông cha thích dong dài, kéo Tạ Diễm đi dặn dò cả đống thứ.


Mãi đến khi loa phát thanh vang lên, ông mới lưu luyến dừng lại.


Tạ Diễm suy nghĩ một lát, đưa tay ôm lấy Tạ Hành Đông, ghé vào tai Tạ Hành Đông nói: “Ba, ba đi đường cẩn thận.”


Khoảnh khắc đó Tạ Hành Đông cảm giác mắt mình lệ nóng doanh tròng, ôm chặt Tạ Diễm rồi mới quay người rời đi.


Trong nháy mắt khi xoay người rời đi, ông đưa tay lau đi những giọt nước mắt nơi khóe mắt, nhưng lại vui vẻ hơn bao giờ hết.


Cái ôm của Tạ Diễm, có ý nghĩa rất to lớn đối với ông.


Tạ Diễm nhìn theo bóng dáng Tạ Hành Đông khuất xa dần, mới quay người đi về phía anh trai mình.


Đến trước mặt Tạ Tấn, hỏi: “Anh, khi nào anh về lại thành phố Kinh?”


Tạ Tấn xoa đầu Tạ Diễm: “Em thật sự muốn anh về đến thế sao?”


“Đâu có!” Tạ Diễm vội phủ nhận: “Em chỉ hỏi thế thôi ạ.”


Lần này Tạ Tấn đến thành phố K cũng hơn nửa tháng rồi, xét theo tình trạng công việc bận rộn của anh mà nói thì đúng là có hơi lâu.


“Chắc là anh sẽ ở lại thành phố K một thời gian.” Tạ Tấn trả lời: “Lát nữa em đưa anh chìa khóa căn nhà gần công ty nhé, anh định vào đó ở trước.”


Bất động sản Hành Đông có một chi nhánh ở thành phố K, quy mô cũng không nhỏ hơn trụ sở chính ở thành phố Kinh là mấy, anh ấy hoàn toàn có thể làm việc ở chi nhánh công ty tại thành phố K.


Nghe Tạ Tấn nói muốn ở lại thành phố K một thời gian, Tạ Diễm hơi kinh ngạc, không nhịn được hỏi: “Sao đột nhiên anh lại muốn ở lại thành phố K thế?”


Trước đó cũng không để lộ chút tin tức nào, anh trai cậu không giống người đưa ra quyết định tùy hứng.


“Đương nhiên là anh ở lại để quan sát, xem cái tên Cố Ngộ Sâm kia có bắt nạt em không.” Tạ Tấn thuận mồm bịa chuyện.


Tạ Diễm xùy một tiếng: “Anh với anh ấy không đánh nhau thì em đã cảm ơn trời đất rồi.”


Hai người đi đến bãi đỗ xe, khi Tạ Diễm mở cửa xe chuẩn bị bước lên, đột nhiên trong lòng xoẹt qua một ý nghĩ.


Cậu không nói ý nghĩ đó ra, có điều trên đường về thỉnh thoảng sẽ dùng ánh mắt mờ ám nhìn Tạ Tấn.


Tạ Tấn bị cậu nhìn như vậy thì chột dạ vô cùng.


Thừa dịp dừng chờ đèn đỏ ở ngã tư hỏi: “Mắt em hôm nay làm sao thế hả? Cứ dùng ánh mắt kỳ quái nhìn anh.”


Tạ Diễm cười cười, ra vẻ cao thâm nói: “Mùa đông cũng sắp đến rồi. Đông đến rồi, chẳng lẽ xuân còn xa?”



***


Sau khi tiễn Tạ Hành Đông ra nước ngoài, Tạ Diễm lại trở về với cuộc sống bình thường.


Nếu có gì đó thay đổi, thì chính là trong khoảng thời gian này công ty đột nhiên trở nên nghiêm túc hơn, tất cả nhân viên trong công ty từ cao đến thấp đều áp lực cực độ.


Về phần nguyên nhân, đương nhiên là do cậu cả nhà họ Tạ không biết đã va phải ngọn gió nào mà chuyển hướng không trở về thành phố Kinh, bay thẳng đến chi nhánh Bất động sản Hành Đông tại thành phố K.


Trước đó đều là trời cao hoàng đế xa, hiện tại là ngự giá thân chinh, làm việc dưới mắt của thái tử điện hạ, tất nhiên không còn nhàn nhã như trước nữa.


Có điều luồng gió lạnh này cũng không thổi đến Bộ phận Chăm sóc sức khỏe và Dưỡng sinh.


Nhân viên trong Bộ phận Chăm sóc sức khỏe và Dưỡng sinh, ngoại trừ mấy ngày đầu tiên Tạ Tấn đến là chăm chỉ đi làm, mấy ngày sau đó thì đâu cũng vào đấy, trước kia thế nào thì giờ vẫn như vậy.


Buổi sáng Tạ Diễm vẫn làm cá mặn ở công ty, trưa thì đến phòng vẽ tranh để học vẽ, thỉnh thoảng lại giành ra một hai ngày đến tiệm bánh của Cố Ngộ Giác học làm bánh.


Năng khiếu của cậu ở mảng hội họa hơi yếu, nhưng năng khiếu ở mảng làm bánh ngọt kiểu Tây lại rất cao. Gần như chỉ cần Cố Ngộ Giác nói qua những điểm mấu chốt một hai lần, Tạ Diễm sẽ hiểu ngay, thử lại vài lần là có thể làm thành thạo.


Ở mảng này cậu phát huy rất tốt, hứng thú đối với việc làm bánh cũng càng ngày càng lớn.


Trước kia một tuần chỉ đi một hai ngày, dần dần tần suất ghé thăm tiệm bánh nhiều lên.


Đồ ngọt làm ra nhiều hơn, tương đương với việc ăn cũng nhiều hơn.


Cho dù Tạ Diễm thuộc tuýp người không dễ tăng cân thì đối với việc lượng calo hằng ngày nạp vào tăng đột biến, cân nặng của cậu vẫn tăng lên kha khá.


Mắt thường không dễ dàng nhận ra, nhìn vào thấy vẫn gầy như bình thường thôi, nhưng vừa đứng lên cân một cái là tăng vọt ba bốn cân.


***


Như Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm đã thương lượng trước khi tân gia, để thuận tiện cho việc đi làm thì các ngày trong tuần bọn họ sẽ ở nhà cũ, đến cuối tuần sẽ về biệt thự ở.


Mỗi lần về biệt thự là khởi đầu của “Sa đọa”.


Trước đó Tạ Diễm có nhắc đến “nhà cũ nhỏ quá không thể phát huy hết được”, đó cũng không phải là nói đùa, mà sự thật chính là như vậy.


Giờ chuyển sang biệt thự rồi thì mọi thứ đã khác, như thể muốn thử hết ở tất cả mọi ngóc ngách của biệt thự mới chịu.


Hôm nay lại là cuối tuần.


Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm mới vừa kết thúc một “trận chiến” trên ghế sô pha trong phòng khách, Tạ Diễm cả người mỏi mệt nằm bẹp trên thảm, trên bụng đắp một chiếc chăn.


Trong nhà có mở máy điều hòa, cho dù ngoài kia gió lạnh thổi vù vù thì trong phòng vẫn ấm áp.


Cậu nằm gối lên đùi Cố Ngộ Sâm, tay xoa xoa bụng mình, cảm giác mềm hơn trước kia rất nhiều.



“Anh ơi, hình như em béo lên rồi.” Tạ Diễm ngước mắt nhìn Cố Ngộ Sâm.


Mặc dù cậu không có cơ bụng, nhưng trước đây bụng cậu cũng có thể gọi là săn chắc, giờ sờ vào lại thấy có nhút nhô lên rồi.


Cơ bụng tám múi của Cố Ngộ Sâm hiện ra trước mắt, khe rãnh rõ ràng, cực kỳ gợi cảm.


Tạ Diễm nhịn không được đưa tay chọc mấy cái.


Bụng Cố Ngộ Sâm so với bụng của cậu đúng là một trời một vực.


Tạ Diễm càng nghĩ càng cảm thấy không công bằng, lại tiếp tục chọc cơ bụng Cố Ngộ Sâm thêm vài cái.


Cố Ngộ Sâm bế Tạ Diễm lên ôm vào lòng, bàn tay dày rộng xoa xoa bụng Tạ Diễm mấy cái, mềm mại, thích đến nỗi không muốn rời tay.


Anh cảm thấy Tạ Diễm chẳng béo xíu nào cả, lúc trước gầy nhom, giờ thì ôm thấy thích hơn.


“Đâu có béo.” Cố Ngộ Sâm n*n b*p bụng của Tạ Diễm, nói dối không chớp mắt.


Tạ Diễm không tin: “Sáng nay em vừa cân rồi, năng hơn trước kia 1.82kg! Là tăng hơn ba cân lận á!”


Cố Ngộ Sâm thay đổi tư thế, x** n*n mông Tạ Diễm: “Bảo sao anh thấy mềm mại hơn trước.”


Tạ Diễm: “…”


Coi như cậu đã được trải nghiệm khả năng ăn nói xà lơ của Cố Ngộ Sâm rồi.


Tạ Diễm hất tay của Cố Ngộ Sâm, trong lòng cũng đưa ra được quyết định…


Cậu sẽ âm thầm nỗ lực, bí mật tập ra cơ bụng tám múi để tạo bất ngờ cho Cố Ngộ Sâm!


____________


Tác giả có lời muốn nói:


[Kịch nhỏ]


Tạ Diễm âm thầm thực hiện kế hoạch nỗ lực:


Buổi sáng: Chạy một tiếng [Thực tế: zzzzzzz]


Buổi chiều: Đi đến phòng gym tập luyện [Thực tế: Hay để mai rồi tính]


Chế độ ăn: Kiểm soát khẩu phần ăn, giảm lượng đường tiêu thụ [Thực tế: Không được ăn ngọt? Vậy cuộc sống này còn có ý nghĩa gì nữa?]


To back, next plan to return (Tạm dịch: Thôi bỏ đi, lần sau tính tiếp.)


PS: Diễm Diễm là nhân vật trong sách, có thể chất ăn hoài không béo, mọi người cứ an tâm.


Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử Truyện Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử Story Chương 91
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...