Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Chương 90
*Chương 87 có bảo áo sơ mi màu hồng đậm, Lười bị sai nha mụi ngừi, là màu của hoa hồng => màu đỏ, só ri mấy phen, tui sửa lại rùi nha
__________
Edit: Bạch
Beta: Gà
Checker: Gà
***
Chương 90. Tiếng chuông vang suốt đêm.
Miêu Tình Tình mời Tạ Diễm một ly rồi rời đi, trở về bên cạnh cha mình là Miêu Vĩ Cường, nhìn thấy vẻ mặt ông hơi không vui: “Ba sao vậy ạ?”
Miêu Vĩ Cường uống một ngụm rượu: “Tạ Hành Đông vừa đến tìm ba.”
“Nói về chuyện con trai ông ấy đúng không ạ?” Miêu Tình Tình vén mái tóc dài, cô nhìn ra được suy nghĩ của Miêu Vĩ Cường, cười khẽ nói: “Ba, không phải con nói gì ba đâu, nhưng mà ba đang quan tâm đến gì ạ? Về gia cảnh của Tạ Diễm? Hay về chuyện anh ấy và Cố Ngộ Sâm có môn đăng hộ đối không? Người ta cưới nhau, là chuyện riêng nhà người ta, đâu liên quan gì đến mình.”
Đây đúng là sự thật, nếu hôm nay là người khác thì Miêu Vĩ Cường cũng chẳng thèm quan tâm, chuyện người ta kết hôn chẳng liên quan gì đến ông cả. Nhưng người hôm nay lại là Cố Ngộ Sâm, người mà con gái ông tương tư suốt bao nhiêu năm qua, ông không thể không hơn thua với người ta.
Miêu Tình Tình hiểu được suy nghĩ của Miêu Vĩ Cường, cô cầm ly rượu cụng ly với ông, giọng nói đầy vẻ thản nhiên: “Ba ơi, con nhớ con đã nói với ba rất nhiều lần rồi, con đã sớm buông bỏ Cố Ngộ Sâm.”
Những lời thế này cô đã từng nói với Miêu Vĩ Cường rất nhiều lần, nhưng ông lại không chịu tin.
Nguyên nhân chủ yếu cũng do mấy năm nay cô không nói chuyện yêu đương với ai, đã làm cho Miêu Vĩ Cường sinh ra ảo giác là cô vẫn chưa thể buông bỏ được Cố Ngộ Sâm.
Cô cũng muốn tìm người nói chuyện yêu đương lắm, nhưng đã từng có một người xuất sắc như thế xuất hiện trong cuộc đời cô, nên không kìm được sẽ mang người đàn ông khác ra so sánh với Cố Ngộ Sâm. Sau đó thì cảm giác rung động cũng bị cuốn bay mất, bao gồm cả Cố Ngộ Sâm hàng thật giá thật.
Vì thế nên cô đã sớm nhận ra người mà Miêu Tình Tình cô thích là “Cố Ngộ Sâm” trong tưởng tượng của cô chứ không phải là người tên Cố Ngộ Sâm đó.
Miêu Tình Tình cũng không phải người chịu thiệt thòi, trước khi tìm được “bạch mã hoàng tử” của đời mình, cô thà sống độc thân đến già.
Cô vừa giàu có vừa xinh đẹp lại còn tài giỏi, thiếu một người đàn ông cũng chẳng chết được, không cần phải tự tìm cho mình sự ngột ngạt mà bản thân không muốn. (Lười: chỉ biết ước được như chị =)))
Miêu Vĩ Cường nhìn thấy vẻ mặt sao cũng được của Miêu Tình Tình, lúc này mới đi thẳng vào vấn đề, ông hỏi Miêu Tình Tình: “Con thật sự buông bỏ rồi sao?”
Miêu Tình Tình nhún nhún vai: “Con buông từ cũng từ tám trăm năm trước rồi ạ.”
Thấy vậy, Miêu Vĩ Cường cũng không nói gì thêm, những buồn bực trong lòng cũng hoàn toàn biến mất.
Suy đi nghĩ lại, những gì mình làm trước đó đúng là rất thừa thãi.
Chẳng trách việc đầu tiên Tạ Hành Đông muốn làm là gửi đến ông một cú vả mặt.
***
Một hồi khói lửa đạn mù vô hình đã được dẹp yên.
Trừ Tạ Diễm ra, những đồng nghiệp xung quanh đều thấy khó hiểu.
Chỉ vậy thôi hả? Nhiêu đó thôi á?
Không phải hướng phát triển theo đúng cốt truyện là nữ phụ ác độc trực tiếp tuyên chiến, sau đó dấy lên những sự việc gây chia rẽ tình cảm cảm của Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm, cuối cùng lại bị hai người đánh lui nhiều lần?
Sao mà nữ phụ Miêu Tình Tình lại rộng lượng thế, đến mời Tạ Diễm một ly rượu là xong?
Trịnh Hi Duyệt bật chế độ nhiều chuyện của mình lên, vẻ mặt cau mày thâm sâu khó dò nói: “Không đúng, thật sự là sai quá sai! Cốt truyện không nên đi theo hướng này, chắc chắn còn hậu chiêu!”
Sau đó còn vỗ vai Tạ Diễm, dặn dò: “Vương Hỏa Hỏa, cậu nhất định không được thả lỏng cảnh giác. Dựa theo kinh nghiệm nhiều năm hóng drama của tôi, có thể việc rút lui chính là chiến thuật để cô ta lừa gạt cậu, khiến cậu bỏ phòng bị, sau đó thừa dịp cậu chưa chuẩn bị sẵn sàng sẽ cho cậu một chiêu chí mạng.”
Tạ Diễm: “…”
Cậu đẩy cái tay Trịnh Hi Duyệt đang để trên vai mình ra: “Tôi cảm thấy là do cô chưa hóng được drama kịch tính như mong đợi nên mới tự mình vẽ ra vở kịch như thế đúng không?”
Trịnh Hi Duyệt cười: “Tôi chỉ tự động liên tưởng theo quy luật hóng drama thôi mà.”
Lý Trạch Khâm thấy Tạ Diễm không để tâm đến chuyện này thì tò mò hỏi: “Mày cảm thấy cô Miêu kia đã buông bỏ thật rồi sao?”
Tạ Diễm hỏi lại: “Nếu không thì sao?”
“Miêu Tình Tình có tiền có sắc lại có dáng, đàn ông trên đời này còn nhiều lắm, có mà não úng nước thì mới cắn không tha một người đàn ông đã có gia đình.”
Sau vài phút tiếp xúc, Tạ Diễm có thể cảm nhận được Miêu Tình Tình là người vô cùng kiêu ngạo, cho dù cô không thể buông bỏ Cố Ngộ Sâm, nhưng biết Cố Ngộ Sâm đã kết hôn, cũng sẽ không tiếp tục làm phiền.
Sự kiêu ngạo của cô không cho phép bản thân làm như vậy.
Huống hồ, trong mắt Miêu Tình Tình, Cố Ngộ Sâm cũng không phải người hoàn mỹ không một vết nứt.
Chuyện này cứ thế trôi qua, tiệc tân gia cũng diễn ra trong êm đẹp, khi Tạ Diễm gặp lại một số người, cậu có thể thấy rõ sự thay đổi thái độ của những người đó đối với cậu.
Nếu trước kia là những lời hạ bệ cậu thì giờ đây lại nịnh nọt, tâng bốc hết mình.
Tạ Diễm cảm thấy không có gì đặc sắc.
Cậu vẫn là cậu, nhưng bởi vì trở thành con trai của Tạ Hành Đông mà thân phận và cách đối đãi đã thay đổi chóng mặt.
Nhưng Tạ Diễm cũng biết, từ nay về sau những người muốn đạp đổ cậu để kết thông gia với Cố Ngộ Sâm sẽ giảm đi rất nhiều, dù sao trong mắt bọn họ, cậu không còn là một chàng trai trẻ xuất thân từ một gia đình nhỏ nữa, mà là cậu chủ nhỏ của Bất động sản Hành Đông, vô cùng môn đăng hộ đối với Cố Ngộ Sâm.
Nếu nhìn trên góc độ này, cũng xem như tạm chấp nhận được.
***
Tiệc tân gia kết thúc khoảng mười giờ.
Ông nội Cố và bà nội Cố vì tuổi cao nên chỉ ở sảnh tiệc một tiếng, sau khi đạt được mục đích giúp Tạ Diễm phô trương thanh thế xong thì được ba Cố và mẹ Cố đưa về.
Đến mười giờ tối, khách mời cũng lục tục rời đi, Tạ Diễm không thấy Tạ Tấn nên hỏi Tạ Hành Đông: “Ba ơi, anh đâu rồi ạ?”
Tạ Hành Đông trả lời: “Một người bạn họ Lý của anh con uống say, anh con đưa người đó về cách đây nửa tiếng trước rồi.”
Người bạn họ Lý?
Chắc là bác sĩ Lý.
Hôm nay bác sĩ Lý có ca phẫu thuật nên đến trễ hai tiếng.
Nhưng điều làm Tạ Diễm khó hiểu là em trai của bác sĩ Lý, Lý Trạch Khâm vẫn đang trong sảnh tiệc, bác sĩ Lý uống say không phải nên để Lý Trạch Khâm đưa về nhà à? Sao Tạ Tấn lại tự mình ra tay nhỉ?
Từ khi nào mà anh trai cậu tốt bụng thế?
Tạ Diễm âm thầm chửi thề.
Nhưng Tạ Diễm cũng không nói ra, sau khi cùng Cố Ngộ Sâm tiễn khách xong, bạn bè của hai người vẫn còn muốn tiếp tục bày tiệc, nhưng lại bị Cố Ngộ Sâm dùng lý do hôm nay hơi mệt để từ chối.
Những người kia cũng không ép, thả Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm về nhà.
Dù sao hôm nay cũng là tiệc tân gia của hai người, hai người không tránh khỏi việc bị mời rượu, không tự lái xe về mà gọi một chiếc taxi.
Ngồi vào ghế sau, Tạ Diễm như không có xương mà tựa hết lên người Cố Ngộ Sâm. Cậu vừa tựa người vào, Cố Ngộ Sâm đã đặt tay lên trán cậu, dịu dàng xoa bóp: “Mệt rồi hửm?”
“Vẫn ổn ạ.” Tạ Diễm cọ cọ bả vai Cố Ngộ Sâm, tìm tư thế thoải mái để nằm lên người Cố Ngộ Sâm.
Cũng không hẳn là mệt mỏi, chỉ là cùng một lúc phải tiếp xúc với quá nhiều người, có hơi không quen.
Lúc trước cậu thật sự rất ít tham gia vào các dịp như thế này, ban đầu là do bà Hách không cho tham gia, sau cũng dần hình thành thói quen.
Thói quen này cũng dẫn đến Tạ Diễm không muốn nói với người khác rằng mình là con trai của Tạ Hành Đông, là em trai của Tạ Tấn, trở nên cực kỳ điệu thấp.
Từng có một thời gian cậu rất bài xích thân phận con trai của Tạ Hành Đông, cậu cảm thấy thân phận con trai út của Tạ Hành Đông là một loại trói buộc. Nếu cậu không sinh ra ở nhà họ Tạ, có phải cậu sẽ có mối quan hệ gia đình như những người khác không?
Yêu thương cha mẹ của mình, có thể quang minh chính đại thương yêu anh trai mình
Người ngoài đều nói cậu chủ nhỏ nhà họ Tạ rất kín tiếng, cũng chỉ có mình Tạ Diễm biết, cái gọi là kín tiếng của cậu chính là để trốn tránh cái thân phân cậu chủ nhỏ nhà họ Tạ này.
Cậu cứ nghĩ tối nay cậu sẽ cảm thấy không thoải mái, nhưng khi dùng thân phận cậu chủ nhỏ nhà họ Tạ xuất hiện trước công chúng, cậu lại không bài xích như trước kia, còn rất vui vẻ chấp nhận.
Lúc này Tạ Diễm mới phát hiện, cái gọi là sự trói buộc của nhà họ Tạ trong tâm trí của cậu hình như đã được nới lỏng đi rất nhiều, bản thân cậu cũng cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.
Buổi tối hôm nay, điều khiến cậu lo lắng hơn chính là thân phận bạn đời của Cố Ngộ Sâm. Mặc dù không phải là hôn lễ, nhưng là để tuyên bố cho mọi người biết “chủ quyền” của mình đối với Cố Ngộ Sâm.
Nghĩ đến đây, Tạ Diễm không kìm được bật cười.
Chuyện này khiến cậu cảm thấy rất thỏa mãn.
Tạ Diễm nói một câu “Vẫn ổn ạ.” xong rồi cũng không nói thêm gì, Cố Ngộ Sâm cũng không giục cậu nói chuyện mà chỉ khẽ dịch chuyển cơ thể, để Tạ Diễm nằm thoải mái hơn.
Sau đó Cố Ngộ Sâm thấy Tạ Diễm đột nhiên bật cười, không khỏi cúi đầu hỏi cậu: “Sao vậy em?”
Chỉ cần có Cố Ngộ Sâm ở đây, mọi buồn phiền trong lòng cậu đều biến tan.
Nghĩ như thế, nét cười trên mặt Tạ Diễm rạng rỡ hơn, lại ngẩng đầu hôn Cố Ngộ Sâm.
Như thể Cố Ngộ Sâm đoán được hành động tiếp theo của Tạ Diễm, lúc Tạ Diễm đang ngẩng đầu thì anh cúi đầu, chủ động chạm môi với Tạ Diễm.
Động tác của Tạ Diễm hơi mạnh bạo, tai nạn giữa đường, môi va vào răng.
“Ui…”
Tạ Diễm nhịn không được rít một tiếng, che miệng rồi trở về lại vị trí của mình, khó chịu vô cùng nói: “Sao anh cúi đầu vậy?”
Cố Ngộ Sâm lại gần xem thử: “Đưa anh xem thử xem có chảy máu không nào?”
Đầu lưỡi Tạ Diễm lượn một vòng môi, không nếm thấy mùi máu tươi thì lắc đầu nói: “Không thấy bị rách da, đụng mạnh quá nên có hơi đau thôi.”
Để Cố Ngộ Sâm tin, cậu còn buông tay ra, hơi hé miệng cho anh nhìn.
Sau đó Cố Ngộ Sâm lại trực tiếp cúi người, dùng đầu lưỡi của mình kiểm tra thử, mãi đến khi cả người Tạ Diễm mềm nhũn như bún anh mới buông tha, khẳng định: “Ừm, đúng là không bị rách da.”
Tạ Diễm dùng khuỷu tay thúc Cố Ngộ Sâm: “Tài xế còn đang ở đây kìa!”
Tài xế: “…”
Hai người có thể xem như tôi không tồn tại.
***
Đi xe từ khách sạn về đến nhà mất hơn một tiếng, lúc Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm về đến nhà thì đã gần đến mười hai giờ đêm.
Đi vào nhà, bật đèn.
Mặc dù mọi thứ đều mới toanh, nhưng đối với Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm mà nói, nơi này lại ấm áp lạ thường.
Tạ Diễm hài lòng đánh giá mọi thứ trong nhà mới, sau đó quay người nhón chân ôm cổ Cố Ngộ Sâm, ánh mắt lấp lánh nhìn anh: “Anh, mừng anh tân gia nhà mới.”
Cố Ngộ Sâm đáp lại: “Em cũng vậy, chúc em tân gia nhà mới.”
Cố Ngộ Sâm nói xong, định hôn Tạ Diễm.
Tạ Diễm bỗng nhiên lùi về sau mấy bước, cười híp mắt nhìn Cố Ngộ Sâm, mắt như mang theo móc câu: “Em đi tắm trước đây.”
Cố Ngộ Sâm nheo mắt, không nói gì, nhìn Tạ Diễm đi vào phòng ngủ.
Anh suy nghĩ một lúc rồi cầm đồ đi vào phòng tắm bên ngoài.
Tới khi Cố Ngộ Sâm tắm rửa xong trở về phòng, Tạ Diễm vẫn chưa ra ngoài, anh ngồi trên giường đợi.
Mấy phút sau, Tạ Diễm đầu tóc ướt mèm bước ra ngoài.
Cậu chỉ mặc một chiếc áo sơ mi đỏ, chẳng cần nghĩ gì cũng biết đó là áo sơ mi của Cố Ngộ Sâm.
Vóc dáng của Tạ Diễm thấp hơn Cố Ngộ Sâm cũng mười mấy centimet, thế nên áo sơ mi của Cố Ngộ Sâm trên người cậu có hơi rộng, vừa che được đến mông, để lộ ra đôi chân thon dài trắng nõn.
Màu đỏ khiến cậu trở nên trắng hơn, như thể ánh sáng có thể chiếu xuyên qua.
Tạ Diễm đi về hướng Cố Ngộ Sâm.
Theo động tác di chuyển của Tạ Diễm, Cố Ngộ Sâm hình như còn nghe thấy tiếng chuông thanh thúy. Đợi Tạ Diễm bước vào, Cố Ngộ Sâm mới thấy chiếc vòng được đeo trên đôi chân mảnh khảnh của Tạ Diễm, trên vòng chân còn gắn thêm một cái chuông.
Ánh mắt của Cố Ngộ Sâm tối lại, không đợi Tạ Diễm đi đến đã trực tiếp đưa tay kéo người vào lòng.
Động tác mạnh mẽ của Cố Ngộ Sâm làm chiếc chuông vang lên mấy lần.
Tạ Diễm cười, biết rồi vẫn hỏi: “Anh, vội thế sao hửm?”
Đáp lại Tạ Diễm là nụ hôn mang theo tiếng thở nặng nề của Cố Ngộ Sâm.
Tiếng chuông thanh thúy vang liên tục, từ trên giường đến phòng tắm, cuối cùng lại vang lên bên cửa sổ sát đất.
Mãi đến khi chân trời hửng sáng mới dừng lại.
________
Tác giả có lời muốn nói:
[Kịch nhỏ]
Từ đó trở đi, Tạ Diễm phát hiện ở nhà có rất nhiều lục lạc.
Đeo chân, đeo tay, còn có đeo cổ.
Đặc biệt là cái lục lạc mang trên cổ kia hình như là đi cùng với một cặp tai mèo lông xù xù.
Tạ Diễm: …
Cậu không nên giúp Cố Ngộ Sâm mở ra cánh cửa thế giới mới mà!
Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
