Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Chương 83

Chương 83. Vui một mình không bằng vui cùng Cố Ngộ Sâm


Sếp Lý hận không thể tìm cho mình một lỗ dưới đất để chui xuống, làm sao ông ta dám ở trong phòng làm việc của Cố Ngộ Sâm thêm nữa? Hành vi vừa rồi của ông ta chẳng khác gì tự mình đưa mặt đến cho Tạ Diễm đánh đâu.


Sếp Lý nghĩ thôi cũng tự làm bản thân khó thở.


Nếu sớm biết đối tượng kết hôn của Cố Ngộ Sâm là cậu chủ nhỏ của bất động sản Hành Đông, ông ta chắc chắn sẽ không ôm hy vọng xa vời rằng con gái mình có thể liên hôn với Cố Ngộ Sâm.


Sếp Lý càng nghĩ càng cảm thấy hành động vừa rồi của mình thật sự quá ngu ngốc, mặt xám xịt rời khỏi phòng làm việc của Cố Ngộ Sâm.


Mãi đến khi cửa phòng làm việc đóng lại lần nữa, Tạ Diễm mới nhìn Cố Ngộ Sâm, trầm ngâm hỏi anh: “Sếp Lý không phải người đầu tiên đâu nhỉ?”


Cố Ngộ Sâm suy nghĩ một lát rồi quyết định nói thật: “Sếp Lý không phải là người đầu tiên có suy nghĩ này.”


Luôn có người muốn liên hôn với Cố Ngộ Sâm, trước khi Cố Ngộ Sâm kết hôn đã có rất nhiều, sau khi công khai mình đã kết hôn vẫn có một số ít người đã biết nhưng vẫn giả mù như sếp Lý.


Bọn họ cho rằng Cố Ngộ Sâm cũng như bọn họ, đặt lợi ích lên hàng đầu.


Sếp Lý chưa chắc là không biết Cố Ngộ Sâm đã kết hôn, dù sao lần phỏng vấn trước đó Cố Ngộ Sâm đã nói rõ ràng rồi. Nhưng đến hôm nay ông ta vẫn lựa chọn làm vậy, đơn giản là do ông ta tự cho rằng thân phận của đối tượng kết hôn của Cố Ngộ Sâm lớn, không xứng với Cố Ngộ Sâm.


Theo lời sếp Lý nói thì người kia của Cố Ngộ Sâm không phải là “người vợ hiền”.


Thế nên vừa rồi mới bàn đến chuyện liên hôn.


Ý của sếp Lý là không cần quan tâm Cố Ngộ Sâm đã kết hay chưa, có người tình ở bên ngoài hay không, chỉ cần hai nhà kết thông gia và mang lại lợi ích cho đôi bên thì đó chính là lựa chọn tốt nhất.


Hiển nhiên, sếp Lý đã cho rằng Tạ Diễm là tình nhân của Cố Ngộ Sâm, ông ta muốn con gái mình và Cố Ngộ Sâm kết hôn, lại muốn đánh “đòn phủ đầu” với Tạ Diễm.


Chắc trước khi làm thế ông ta cũng không ngờ Tạ Diễm là bạn đời hợp pháp của Cố Ngộ Sâm, càng không ngờ rằng thân phận của Tạ Diễm không bình thường như Tạ Diễm nói.


Cố Ngộ Sâm chả hiểu tại sao sếp Lý lại nghĩ như thế, cũng như sếp Lý cũng chẳng thể hiểu tại sao Cố Ngộ Sâm lại không sử dụng hôn nhân của mình như một con bài.


Tạ Diễm vẫn hiểu đại khái đám người sếp Lý nghĩ gì, nhưng cậu cũng giống Cố Ngộ Sâm, chẳng thể hiểu nổi.


Bày ra chuyện dùng lợi ích làm đầu như thế, lấy hôn nhân của con gái trở thành con bài trong tay, Tạ Diễm cảm thấy mình cũng hơi đồng cảm đối với cô gái nhà họ Lý chưa từng chạm mặt kia.


Có điều bây giờ không phải là lúc để đồng cảm với người khác.


Tạ Diễm cảm thấy cậu nên đồng cảm với bản thân thì hơn, dù sao thì trong mắt người khác, chồng cậu như bánh thơm ngon, tuy đã kết hôn rồi nhưng người ta vẫn nhớ thương.


Nghĩ đến đây, trong lòng Tạ Diễm cũng hơi bực, nhịn không được vươn tay véo mặt Cố Ngộ Sâm, cuối cùng vẫn không nỡ, véo Cố Ngộ Sâm cũng không dùng nhiều sức.


Sau khi kéo mặt Cố Ngộ Sâm, cậu còn cúi người đặt lên môi anh một nụ hôn, lại học theo dáng vẻ ghen tuông của Cố Ngộ Sâm, cậu cắn môi anh một cái, lưu lại dấu răng nhàn nhạt.


Lúc này cũng chẳng đoái hoài tới việc virus cảm lạnh có lây hay không.



Tạ Diễm chiêm ngưỡng kiệt tác mà mình để lại trên môi Cố Ngộ Sâm, đột nhiên hiểu ra tại sao khi ghen tuông Cố Ngộ Sâm lại thích cắn mình.


Cậu đánh dấu Cố Ngộ Sâm, Cố Ngộ Sâm là của cậu.


Những cái đánh dấu này chỉ có mình Tạ Diễm biết, hiện tại Tạ Diễm chợt thấy tâm tình có cái gì đó rất gấp gáp, gấp gáp muốn tuyên bố với toàn thế giới Cố Ngộ Sâm là của cậu.


“Anh.” Tạ Diễm như được khai sáng, nắm lấy tay Cố Ngộ Sâm nói: “Hay là chúng ta tổ chức một hôn lễ đi?”


Tạ Diễm bắt đầu tưởng tượng về hôn lễ: “Đến lúc đó anh hãy mời tất cả những người muốn liên hôn nhà anh đến, để tận mắt họ nhìn thấy Cố Ngộ Sâm là người của Tạ Diễm này!”


Hôn lễ phải thật hoành tráng!


Càng lớn càng tốt, tốt nhất là phải để cả thế giới biết Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm kết hôn!


Tạ Diễm càng nghĩ càng thấy khả thi.


Chủ nhà vô nhân tính, chủ nhà không thiếu tiền!


Hôn lễ của cậu, cậu thích tổ chức như nào thì tổ chức!


Tạ Diễm tự chìm đắm trong tưởng tượng của mình, lại không nghe được Cố Ngộ Sâm trả lời.


Cậu nhìn Cố Ngộ Sâm, thấy Cố Ngộ Sâm nhìn mình với vẻ mặt vi diệu, Tạ Diễm sửng sốt, như bị một chậu nước lạnh tạt vào mặt.


Cả người Tạ Diễm cừng đờ, khô khốc nói: “Sao vậy? Em nói gì sai hả?”

 


Cậu cũng là quan tâm quá sẽ bị loạn, lúc này chỉ cần dùng não một xíu là sẽ nhận ra có gì đó kì lạ.


Cố Ngộ Sâm bất đắc dĩ thở dài, tay ấn lên gáy Tạ Diễm xoa nhẹ: “Đừng có nghĩ lung tung, anh chỉ nghĩ tại sao việc gì em cũng đi trước anh một bước.”


Lần đầu hai người gặp nhau, Tạ Diễm là người đề nghị thử quen.


Chuyện cầu hôn cũng vậy, cũng là Tạ Diễm đề xuất trước.


Cuối cùng chuyện hôn lễ, vẫn là Tạ Diễm mở lời.


Tạ Diễm nhìn chằm chằm Cố Ngộ Sâm một lúc lâu, sau khi xác nhận suy nghĩ của Cố Ngộ Sâm, cậu mới thả lỏng: “Làm em sợ muốn chết, em còn tưởng anh không muốn cử hành hôn lễ với em.”


“Không có chuyện đó đâu.” Cố Ngộ Sâm lại gần hôn trấn an Tạ Diễm: “Anh nằm mơ còn ước.”


Dứt lời, Cố Ngộ Sâm đứng dậy, đồng thời đỡ Tạ Diễm lên.


“Anh dẫn em đến chỗ này.” Cố Ngộ Sâm nói.


Mặc dù Tạ Diễm hơi nghi ngờ, nhưng vẫn ngoan ngoãn đi cùng Cố Ngộ Sâm.



Hai người đi đến bãi đỗ xe, lên xe, Cố Ngộ Sâm lái xe đưa Tạ Diễm rời khỏi tòa nhà YC.


Khoảng bốn mươi phút sau, xe tiến vào một khu biệt thự xanh hóa tươi tốt, các biệt thự đều nằm cách xa nhau, ở giữa được ngăn cách bằng một dải cây xanh, đảm bảo sự riêng tư cho các chủ sở hữu.


Vừa tiến vào khu biệt thự, trái tim Tạ Diễm đã bắt đầu đập mạnh.


Có lẽ cậu đoán được mục đích của Cố Ngộ Sâm khi dẫn cậu đến đây.


Quả nhiên, mấy phút sau xe dừng lại trong gara của một căn biệt thự, Cố Ngộ Sâm nắm tay Tạ Diễm mở cửa chính biệt thự, cũng bày sự bất ngờ đã chuẩn bị sẵn trong biệt thự ra trước mặt Tạ Diễm.


Nội thất trong biệt thự đã hoàn thiện.


Màu sắc chủ đạo là màu vàng ấm áp, là màu Tạ Diễm thích nhất.


Cả một bức tường kính sát đất hướng về phía mặt trời mọc, trời lúc này vừa vặn cũng đang nắng, ánh mặt trời theo cửa sổ rót vào trong, dường như chảy đến mọi ngóc ngách trong biệt thự.


“Anh dẫn em đi xem.” Cố Ngộ Sâm nắm tay Tạ Diễm đi vào trong biệt thự.


Đầu tiên là xem phòng bếp.


Phòng bếp được xây rất lớn chia thành phong cách Trung Hoa và phong cách phương Tây.


Tạ Diễm rất thích phòng bếp này.


Cậu gần như đã có thể tưởng tượng ra cuộc sống sau này…


Ánh nắng tràn từ những ô cửa sổ lớn sát đất, cậu đứng chuẩn bị tráng miệng ở khu bếp Tây, hơi quay đầu là có thể nhìn thấy Cố Ngộ Sâm nấu ăn trong khu bếp Trung Hoa.


Hơi thở đời thường lập tức lan tỏa khắp nơi.


Bàn ăn nằm cách phòng bếp không xa, tiếp đến là phòng khách.


Ghế sô pha mềm đến mức nằm lên là có thể chìm luôn vào nó.


Đó vừa hay lại là thói quen của Tạ Diễm.


Trước kia mỗi lần về đến nhà là cậu sẽ thả mình lên ghế sô pha, sau đó trút bỏ hết mọi thứ, mỗi lần trút bỏ hết là thoải mái như sắp được siêu thoát vậy.


Ghế sô pha được đặt ở nơi có nhiều nắng, chỉ cần nhìn vào là Tạ Diễm có thể tưởng tượng đến những ngày mùa đông tươi đẹp nằm cuộn mình trên sô pha phơi nắng rồi.


Cố Ngộ Sâm dẫn Tạ Diễm đến xem phòng ngủ chính.


Phòng ngủ chính nằm ở lầu một.


Giường vừa lớn vừa mềm.



Ý nghĩ này vô cùng nguy hiểm, Tạ Diễm vỗ vỗ mặt mình, vội kéo suy nghĩ của mình trở lại quỹ đạo.


Nhưng một khi suy nghĩ được hình thành thì sẽ như ngựa hoang đứt cương, kéo thế nào cũng không trở về được.


Sao Tạ Diễm mà có thể để cái suy nghĩ không phù hợp với trẻ con này hành hạ mình chứ?


Bởi vì cái gọi là vui một mình không bằng vui cùng Cố Ngộ Sâm.


Nhìn thấy bồn tắm siêu lớn trong phòng tắm, Tạ Diễm kéo Cố Ngộ Sâm nói: “Em rất hài lòng với cái bồn tắm này, rất phù hợp để ịch ịch.”


Đến cửa sổ sát đất cạnh phòng ngủ, Tạ Diễm càng thêm vừa ý: “Anh đè em từ phía sau, nhất định rất đã.”


Tiếp là xích đu đặt trong vườn hoa nhỏ nối liền phòng ngủ, bể bơi lớn trong vườn hoa, phòng làm việc, phòng vẽ tranh,…


Mỗi một nơi Tạ Diễm đi qua, đều có thể nghĩ ra được một tư thế không đứng đắn nào đó.


Khiến người ta không biết liệu có phải là do căn hộ cũ có diện tích quá khiêm tốn đã áp chế bản tính của Tạ Diễm hay không, giờ đây được đổi sang biệt thự lớn, thiên tính lập tức được bộc lộ, muốn lấy tất cả tư thế và cảnh phim trong thư mục nào đó của Cố Ngộ Sâm ra thực hành hết một lượt.


Kết quả là không chỉ thành công trêu chọc Cố Ngộ Sâm mà còn dẫn lửa lan đến mình.


Cuối cùng bị Cố Ngộ Sâm đè ra sô pha hôn cho toàn thân mềm nhũn.


Còn chưa vào ở chính thức, đương nhiên là không thể đạp ga phóng xe tới đích được rồi, Cố Ngộ Sâm chỉ có thể hôn Tạ Diễm để thỏa cơn d*c v*ng.


Cái hôn này có vẻ khá lâu.


Đợi đến lúc tách nhau ra, hơi thở của cả hai đều có chút tán loạn.


Giọng Cố Ngộ Sâm khàn khàn kề bên tai Tạ Diễm nói: “Em có biết việc anh hối hận nhất hiện tại là gì không?”


Tạ Diễm ngừng một lúc để thở, hỏi: “Là gì á?”


“Anh nên để chúng ta chuyển đến sớm hơn, biến những lời mà em vừa nói thành sự thật.” Giọng của Cố Ngộ Sâm toát ra mùi hung ác, có thể nhận thấy hiện tại anh đã rất kiềm chế rồi.


Người châm lửa vẫn chưa thấy tội lỗi, ôm cổ Cố Ngộ Sâm cười haha.


Cố Ngộ Sâm chỉ có thể ngậm chặt môi, dùng đôi môi của mình để chặn tiếng cười của Tạ Diễm lại.


Hai người nằm trên ghế sô pha âu yếm hồi lâu.


Lúc này Tạ Diễm mới nhớ ra một chuyện rất quan trọng: “Vậy anh dẫn em đến đây làm gì?”


“Đi theo anh.” Cố Ngộ Sâm đứng dậy, dẫn Tạ Diễm đi xuống tầng hầm.


Tạ Diễm kìm nén sự tò mò, sự phấn khích và sự mong đợi trong lòng, nhắm mắt theo sát phía sau Cố Ngộ Sâm.



Ánh đèn dần tối đi, Tạ Diễm không nhịn được nắm chặt tay Cố Ngộ Sâm.


“Không sao đâu, đi theo anh.” Một tay Cố Ngộ Sâm ôm eo Tạ Diễm, kéo người kia ôm vào lòng, đưa cậu từng bước từng bước tiến lên phía trước. 


Đi đến cuối, bóng tối đã hoàn toàn bao phủ tầm mắt Tạ Diễm, giơ tay không thấy năm ngón.


“Diễm Diễm, em ngồi đây đi.”


Trong bóng tối, Cố Ngộ Sâm dìu Tạ Diễm đến ghế rồi đỡ cậu ngồi xuống.


Tạ Diễm không sợ tối, còn có Cố Ngộ Sâm bên cạnh. Cậu không thấy sợ, chỉ là không khỏi tò mò: “Đây là đâu ạ?”


Đáp lại Tạ Diễm là mắt cậu được đeo lên một vật gì đó.


Tạ Diễm muốn sờ thử xem đó là cái gì, chỉ nghe tiếng “lạch cạch” như thể có thứ gì đó bị mở ra.


Tạ Diễm hơi sững người.


Tầm mắt cậu vẫn bị bao phủ bởi bóng tối, không nhìn thấy được cái gì cả…


Không, cũng không hẳn là không thấy được cái gì, mà là những chấm sáng huỳnh quang chậm rãi hiện lên, giống như đom đóm mà cậu nhìn thấy trong làng đêm đó.


Huỳnh quang như ánh sao rải khắp trên nền trời đêm, rồi lại từ từ tụ lại, tạo thành một cái màn hình.


Màn hình bật lên, đại dương mênh mông vô bờ bến hiện lên trước mắt Tạ Diễm, ống kính chậm rãi chuyển gần, ngắm vào bờ biển, tập trung vào một điểm trên nền cát. 


Cát mịn bị dồn lên, một con ốc mượn hồn nho nhỏ ló đầu ra từ trong cát mịn, chậm rãi bò ngang trên nền cát.


Ốc mượn hồn nhỏ như một nhân vật chính trong bộ phim hoạt hình phiêu lưu, trải qua rất nhiều nguy hiểm trên bãi biển, nó đều dũng cảm vượt qua.


Sau khi trải qua hàng loạt nguy hiểm, ốc mượn hồn nhỏ cuối cùng cũng tìm được chiếc vỏ nó thích nhất, một chiếc vỏ ốc biển, chiếc vỏ này đã trở thành nhà của ốc mượn hồn nhỏ.


Hoàng hôn, sóng biển, bãi cát.


Ốc mượn hồn nhỏ đeo vỏ ốc biển lên, hai cái bóng chồng lên nhau, bị ánh nắng kéo dài ra.


___________


Tác giả có lời muốn nói:


[Kịch nhỏ]


Hệ điều hành Cố Ngộ Sâm: Cái gì cũng đợi Tạ Diễm chủ động, vì thế hôn lễ này phải do tôi chủ động.


Tạ Diễm: Anh, chúng ta tổ chức hôn lễ đi.


Cố Ngộ Sâm:…


Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử Truyện Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử Story Chương 83
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...