Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Chương 82
Chương 82. Vương Hỏa Hỏa chỉ là người tầm thường.
Thuốc mà bác sĩ Tổ kê quả nhiên hữu dụng, lại có thêm Cố Ngộ Sâm tận tình chăm sóc, ngay tại trưa ngày đầu tiên bị bệnh, Tạ Diễm đã hạ sốt hoàn toàn. Qua ngày hôm sau, ngoài cái mũi còn hơi nghẹt một chút thì không còn khó chịu gì nữa.
Nhớ lại trước kia mỗi khi mắc bệnh đều kéo dài vài ngày mới khá lên được, lần này lại có thể khỏe nhanh tới như vậy, Tạ Diễm cảm thấy đây chính là kỳ tích!
Cảm giác được mình đã khỏi hẳn, Tạ Diễm không còn sợ gì nữa.
Khi Cố Ngộ Sâm mang phần thuốc của ngày hôm nay đến trước mặt Tạ Diễm, cậu đã không còn ngoan ngoãn như ngày hôm qua nữa.
“Em đã khỏe rồi.” để chứng minh là mình đã thật sự hết bệnh, Tạ Diễm còn cố ý ở trên giường nhảy mấy cái, thể hiện giờ đây mình đã căng tràn sức sống, căn bản không cần uống thuốc nữa: “Anh xem, em có thể nhảy rất cao!”
Ngày hôm qua còn uể oải héo hon, hôm nay đã hoạt bát đầy sức sống, không phải hết bệnh thì chứ là gì?
Tạ Diễm nhún vài cái nữa mới dừng lại, cong hai cánh tay lên, dường như muốn siết chặt cơ bắp, nhưng trên cánh tay lại trơn nhẵn, Tạ Diễm khoe cơ bắp tự tưởng tượng của mình, nói với Cố Ngộ Sâm: “Em bây giờ rất strong, không cần uống thuốc nữa.”
Vừa mới dứt lời, Tạ Diễm lập tức hắt xì một cái, còn phun ra cả bong bóng nước mũi.
Tạ Diễm: “…”
Không khí thoáng chốc trở nên cực kỳ xấu hổ.
Cố Ngộ Sâm đưa khăn giấy cho Tạ Diễm, khóe môi không khỏi khẽ cong, nhịn không được bật cười.
Tạ Diễm chộp lấy khăn giấy, nhanh chóng lau nước mũi.
Cũng không biết là xấu hổ hay là thẹn quá hóa giận, trên mặt đỏ rực lên.
“Uống thuốc được chưa?” Cố Ngộ Sâm cười hỏi cậu.
Tạ Diễm : “… Uống.”
Vừa rồi bị quê một cục, Tạ Diễm không muốn lại tiếp tục xảy ra nữa.
Cậu lấy thuốc từ trong tay Cố Ngộ Sâm uống một hơi.
Gần như vừa mới buông chén thuốc trên tay xuống, trong miệng đã được đút một viên kẹo sữa, cay đắng lập tức bị áp chế.
Tạ Diễm cười híp mắt với Cố Ngộ Sâm.
Sau đó vung tay lên: “Anh hôm nay đi làm đi, em cũng sẽ đi làm, không cần phải ở nhà chăm sóc em đâu.”
Giống như cái người ngày hôm qua dính như keo, Cố Ngộ Sâm đi bước nào là theo bước ấy chưa từng tồn tại.
Cố Ngộ Sâm đưa tay búng nhẹ vào trán Tạ Diễm một cái, lại thò tới muốn hôn Tạ Diễm.
Từ ngày hôm qua cậu bị bệnh, hai người vẫn chưa hôn môi cái nào, Tạ Diễm không cho anh hôn, sợ sẽ lây bệnh cho anh.
Quả nhiên, hiện tại cũng như vậy, Cố Ngộ Sâm vừa mới thò qua, Tạ Diễm đã che miệng mình lại, ồ ồ nói: “Bệnh của em vẫn chưa khỏi đâu.”
“Chẳng phải em nói là đã khỏe rồi sao?” Cố Ngộ Sâm nhất định phải hôn cậu, đi tới ép sát người cậu, Tạ Diễm không có chỗ chống đỡ, cả người ngã ngửa lên trên giường.
Cố Ngộ Sâm thuận thế đè lên người cậu, nửa chống tay rũ mắt nhìn cậu chăm chăm.
Tư thế vô cùng ám muội.
Nếu như không phải cơn bệnh chưa dứt hẳn, chắc chắn Tạ Diễm sẽ không màn gì cả, hóa sói mà nhào tới.
Nhưng lần này cậu đành phải che miệng lại, phòng ngừa Cố Ngộ Sâm đánh lén.
Cố Ngộ Sâm dùng ngón tay nhẹ nhàng v**t v* trán của Tạ Diễm, cúi đầu hôn lên trán Tạ Diễm một cái: “Anh không yên tâm, hôm nay cùng anh đi làm, được không?”
Tạ Diễm đã bị mê muội tới ngu người, buông bàn tay đang che miệng xuống, gật đầu lia lịa: “Dạ được…”
Vừa mới mở miệng, Cố Ngộ Sâm đã hôn xuống.
Tạ Diễm phản kháng mấy cái, nhưng rất nhanh đã bị kỹ năng hôn điêu luyện của Cố Ngộ Sâm hạ gục, không còn quan tâm gì cả, cũng cố gắng đáp lại nụ hôn của Cố Ngộ Sâm.
Sau khi hôn xong, Cố Ngộ Sâm dùng ngón tay cái lau đi nước còn dính trên môi Tạ Diễm, kéo cậu từ trên giường ngồi dậy.
Tạ Diễm sửng sốt trong chốc lát, dây thần kinh rốt cuộc cũng hoạt động lại: “Lỡ em lây cảm cho anh thì sao?”
Cố Ngộ Sâm đang chuẩn bị quần áo cho Tạ Diễm ra ngoài, nghe được Tạ Diễm hỏi thì quay đầu lại trả lời cậu: “Có nạn cùng chịu.”
Tạ Diễm: “…”
Có nạn cùng chịu đâu phải là như vậy.
Tuy rằng trong lòng đang gào thét, nhưng Tạ Diễm vẫn không kìm được mà l**m môi, dư vị của nụ hôn vừa rồi vẫn còn sót lại.
Cả ngày hôm qua không được hôn Cố Ngộ Sâm, cậu cũng muốn lắm chứ.
Cố Ngộ Sâm cầm quần áo đi tới.
Tạ Diễm tự nhiên vươn tay lên, Cố Ngộ Sâm lập tức hiểu ý cậu, giúp Tạ Diễm thay quần áo đi ra ngoài giống như mặc quần áo cho con.
Sau đó Cố Ngộ Sâm mang theo Tạ Diễm, lái xe đến công ty.
Bởi vì vẫn còn sót lại chút cảm mạo, khi ra ngoài Tạ Diễm đeo thêm khẩu trang, chỉ để lộ cặp mắt sáng long lanh.
Cố Ngộ Sâm nắm tay cậu kéo vào tòa nhà YC, trên đường đi gặp không ít nhân viên, bọn họ nhìn Tạ Diễm một cái, làm như không có gì mà nhìn chỗ khác.
Hiện tại nhân viên của YC đã dần quen với sự tồn tại của Tạ Diễm, không còn kinh ngạc như lần đầu biết Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm ở bên nhau nữa.
Ngoài mặt là như thế, nhưng một vài quản lý khi quay lại bàn làm việc của mình đã lập tức móc điện thoại di động ra, vào nhóm chat để buôn dưa lê.
[Hôm nay Boss đi làm cùng với bình chữa cháy trong truyền thuyết, ai mắc lỗi mau mau tới nhận tội.]
[Dự án nào mà không dám đưa cứ việc nộp lên hết, hôm nay sếp Tổng đi làm cùng với bình chữa cháy độc quyền.]
…
Chính Tạ Diễm cũng không biết, trong mắt của mọi người ở YC, cậu đã trở thành bình chữa cháy độc quyền của Cố Ngộ Sâm, chỉ cần có cậu ở đây, Cố Ngộ Sâm sẽ không nổi lửa, càng không tỏa ra khí lạnh.
Mặc dù những chỗ cần sửa vẫn phải sửa, nhưng mọi người ai cũng muốn sửa trong hòa bình mà, đâu ai muốn sửa trong mưa lạnh gió dữ đâu.
Cũng bởi vì thế mà hôm nay Cố Ngộ Sâm vô cùng bận rộn, vừa ngồi vào bàn làm việc thì trước mặt đã bị chất đống báo cáo, có lẽ làm tới trưa cũng chưa hết.
Cố Ngộ Sâm thừa sức đoán được bọn họ nghĩ gì, nhưng lười cùng bọn họ so đo, bởi vì ngẩng đầu lên là có thể nhìn thấy Tạ Diễm, tâm trạng anh vô cùng tốt, tha cho mấy người.
Mà khi Tạ Diễm ở đây, cũng không phải hoàn toàn ngồi chơi không, cậu đeo khẩu trang, cầm quyển vở ngồi ở khu tiếp khách, nhìn Cố Ngộ Sâm đang tập trung làm việc, sau đó vẽ lại Cố Ngộ Sâm.
Tuy rằng cậu không biết bức tranh sẽ như nào, nhưng trong lòng có hình, bút có thần, Tạ Diễm cảm thấy bức tranh này khi vẽ xong cũng không đến nỗi tệ.
Thời gian rất nhanh đã đến giữa trưa, Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm cùng nhau ăn cơm tại văn phòng, ăn xong lại vào phòng nghỉ ngơi nửa tiếng.
Sau đó Cố Ngộ Sâm tiếp tục làm việc, Tạ Diễm cũng vẽ nốt bức tranh đang vẽ dang dở vào buổi sáng.
Cho đến lúc hai giờ chiều, văn phòng tiếp nhận một vị khách.
Tạ Diễm vì không muốn quấy rầy Cố Ngộ Sâm thảo luận công việc, dự định rời khỏi khu tiếp khách trong phòng.
Vị khách này là người đàn ông trung niên khoảng năm mươi tuổi, là ông chủ của một công ty mà Cố Ngộ Sâm đang đầu tư, lần này tới đây là để nói chuyện hợp tác với Cố Ngộ Sâm.
Ông chủ họ Lý, khi đến khu tiếp khách, Cố Ngộ Sâm vẫn còn đang ngồi ở bàn làm việc xử lý văn kiện, bởi vì văn kiện tương đối gấp rút nên đành phải cho ông chủ Lý ngồi đợi ở sô pha tại khu tiếp khách trong chốc lát.
Sếp Lý cũng không biết mối quan hệ giữa Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm, đại loại cho rằng Tạ Diễm là thư ký hoặc là trợ lý gì đó của Cố Ngộ Sâm thôi, ông ta nhìn Tạ Diễm, ra lệnh: “Tôi không uống cà phê, cho tôi một ly trà là được.”
Tạ Diễm có chút ngạc nhiên, có lẽ đối phương đã hiểu nhầm mình là trợ lý của Cố Ngộ Sâm, những nghĩ đây cũng là khách hàng của Cố Ngộ Sâm, cậu im lặng, tính ra ngoài kêu trợ lý mang một ly trà vào.
Cậu vừa đi tới cửa, đúng lúc Cố Ngộ Sâm đã xử lý xong công việc, lạp tức kêu cậu: “Diễm Diễm.”
“Em đi xuống đi dạo.” Tạ Diễm lắc đầu: “Hai ngày nay em ở nhà đã chán rồi, em muốn đi hít thở không khí.”
Sau khi thấy Tạ Diễm đã rời văn phòng, Cố Ngộ Sâm mới đi đến khu tiếp khách: “Xin lỗi sếp Lý nhé, để ông đợi lâu rồi.”
Sếp Lý cười ha hả nói: “Sếp Cố khách sáo quá rồi, tôi cũng không đợi lâu.”
Ánh mắt ông ta nhìn Cố Ngộ Sâm tràn ngập ám muội, hiển nhiên là vì vừa rồi nhìn thấy Cố Ngộ Sâm và Tạ Diễm có hành động thân mật, trong đầu tự động phát ra thước phim chuyện tình công sở cấm kỵ.
Cố Ngộ Sâm kệ ông ta nghĩ gì, vào vấn đề chính.
***
Sau khi Tạ Diễm rời khỏi văn phòng của Cố Ngộ Sâm, cậu tìm được Trịnh Hàn Thịnh, nói với cậu ta: “Đặc Đặc, mang một ly trà vào văn phòng cho khách nhé.”
Trịnh Hàn Thịnh đáp lại một câu: “Dạ.”
Lại hỏi Tạ Diễm: “Đàn anh, anh đi đâu đấy?”
Tạ Diễm: “Anh đi xuống dạo một tí, lát nữa sẽ về ngay.”
Cói xong, cậu bước vào thang máy đi xuống lầu.
Còn chưa đi xa, Trịnh Hàn Thịnh đã nhắn cho cậu một tin.
Đặc Đặc đặc biệt chói: Đàn anh!!! Anh mau trở về!!!
Đặc Đặc đặc biệt chói: Gã đầu trọc họ Lý kia hôm nay tới đây không phải bàn chuyện làm ăn, mà là đến để nói chuyện liên hôn với anh họ!!!
Đặc Đặc đặc biệt chói: Ổng muốn gả con gái ổng cho anh em!!!
Đặc Đặc đặc biệt chói: Phong cách HKT bắn tia laser biubiubiu.JPG
Thứ làm Tạ Diễm chú ý đầu tiên không phải là tin nhắn Trịnh Hàn Thịnh gửi tới, mà là biểu tượng cảm xúc có thể khiến người khác mù mắt.
Sau đó mới nhìn thấy mấy cái dấu chấm than muốn tràn ra ngoài màn hình.
Tâm trạng của cậu cũng giống như mấy cái dấu chấm than này, một cơn phẫn nộ lập tức bùng nổ.
Dám đến tìm Cố Ngộ Sâm liên hôn?
Dám đến đào góc tường của Cua Bá Vương à?
Tạ Diễm lập tức xoay người đi về lại tòa nhà YC.
Nhưng khi đến thang máy Tạ Diễm đã bình tĩnh lại, cơn giận cũng dần tiêu tan, chỉ cảm thấy chuyện này thật buồn cười.
Dù vậy, Tạ Diễm vẫn quyết định đến văn phòng xem tình hình.
Đây chính là lúc để chính thất khẳng định địa vị!
Tạ Diễm trở lại văn phòng, lập tức nghe được Cố Ngộ Sâm nói: “Tôi nhận ý tốt của sếp Lý, nhưng tôi đã kết hôn, chuyện cưới hỏi này hãy quên đi.”
Nhưng sao sếp Lý có thể tin được, Cố Ngộ Sâm là ai? Là huyền thoại của giới đầu tư, là tân nhà giàu số một! Anh nói là đã kết hôn, nhưng trong giọng nói lại khiêm tốn như vậy? Khẳng định là kiếm cớ qua loa để từ chối ông ta.
Sếp Lý tiếp tục dùng miệng lưỡi không xương của mình để thuyết phục: “Sếp Tổng, giờ con gái của tôi đã đến tuổi kết hôn, lại vừa mới tốt nghiệp tại trường học danh giá, công ty của chúng ta cũng đang hợp tác cùng với nhau, cuộc hôn sự này không những là Tần Tấn chi hảo*, mà còn giúp sự hợp tác của chúng ta càng thêm bền chặt. Có điều, tôi muốn nhắc nhở cậu một tí, tôi đã đoán được mối quan hệ của cậu với người trợ lý kia, tôi cũng là đàn ông, tôi hiểu được.”
(*Tần Tấn chi hảo: Câu thành ngữ này vốn nói về hai nước thông gia hữu hảo. Nhưng ngày nay người ta vẫn thường dùng nó để chỉ về nghĩa tình hôn nhân.)
Sếp Tổng nói xong, ám muội cười, tiếp tục nói: “Có thể tùy tiện chơi đùa, nhưng khi kết hôn thì nhất định phải tìm được một người môn đăng hộ đối, phải có ích trong sự nghiệp của mình…”
Tạ Diễm nghe tới đó đã không muốn nghe thêm nữa, cậu lập tức đi đến ngồi xuống bên cạnh Cố Ngộ Sâm nhìn sếp Lý, mỉa mai nói: “Hình như sếp Lý có vẻ khinh thường tôi nhỉ?”
Sếp Lý khẳng định nói: “Cậu có cái gì để tôi phải xem trọng?” Chẳng qua cũng chỉ là một kẻ hèn mọn lấy sắc đẹp để phục vụ người khác thôi.
“Tôi quả thật không vừa mắt sếp Lý.” Tạ Diễm làm bộ bừng tỉnh mà gật gật xuống, mang vẻ buồn rầu nói: “Tôi cũng chỉ là một người tầm thường, chẳng qua là vừa mới tốt nghiệp tại trường học danh giá, ba tôi là Tạ Hành Đông cũng chỉ là cựu nhà giàu số một, anh trai tôi là Tạ Tấn cũng là người thừa kế điền sản Hành Đông, mà tôi cũng chỉ là người đã kết hôn với Cố Ngộ Sâm người giàu nhất hiện tại thôi.”
Sếp Lý: “…”
Thực xin lỗi, tại hạ xin thua!
_____
Tác giả có lời muốn nói:
Vương Hỏa Hỏa chỉ là người tầm thường.
[Kịch nhỏ]
Một ngày nọ, có phóng viên phỏng vấn Tạ Hành Đông.
Phóng viên: Khi bị Cố Ngộ Sâm đẩy ra khỏi vị trí nhà giàu nhất, ông có ý kiến gì không?
Tạ Hành Đông: Tôi có ý kiến làm gì? Cố Ngộ Sâm kết hôn với con trai tôi, cũng là người nhà của nhà họ Tạ, chức nhà giàu số một vẫn là nhà họ Tạ của tôi.
Phóng viên: …
Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
