Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử

Chương 106: Ngoại truyện 6

Ngoại truyện 6


Cuộc bình chọn hotboy trường này, cả Tạ Tấn và Cố Ngộ Sâm đều không để tâm đến.


Từ lúc bắt đầu đi học, hai người họ đã là tâm điểm chú ý của mọi người, cho dù là về học lực hay ngoại hình đều vượt trội hơn hẳn so với các bạn cùng lớp, hai người đã quá quen với việc đó rồi.


Không cần biết cuộc bình chọn hotboy trường rầm rộ thế nào trên diễn đàn trường, Tạ Tấn và Cố Ngộ Sâm đều chẳng thèm để tâm đến.


Mãi đến lúc nhìn thấy Tạ Diễm đang xem bài bình chọn hotboy trường, thói hơn thua của hai người lại trỗi dậy.


Chẳng thèm để tâm đến?


Không thể không để tâm!


Đối mặt với hai người anh trai “đang nhìn chằm chằm”, chiếc điện thoại Tạ Diễm đang cầm trong tay như nặng ngàn cân.


Nặng quá đi, không muốn cầm nữa.


Tạ Diễm nhìn Tạ Tấn, lại nhìn Cố Ngộ Sâm, rồi lại chậm rãi cất điện thoại đi, ưỡn ngực lên, vô cùng tự tin nói: “Giờ em chưa bình chọn đâu ạ! Đến cả tài khoản diễn đàn em còn chưa có, nên em sẽ không bình chọn ạ!”


Đương nhiên Cố Ngộ Sâm và Tạ Tấn không thể ép Tạ Diễm đưa ra lựa chọn được, bọn họ không hẹn mà cùng đưa tay ra, một người xoa xoa đầu Tạ Diễm, một người véo má Tạ Diễm.


Tạ Diễm: “…”


Bạn nữ vừa mới nói chuyện cùng với Tạ Diễm không biết nên nói gì, đứng sững người nhìn hai anh đẹp trai đang đứng trước mặt mình.


Siêu siêu đẹp trai luôn, chẳng trách có thể vượt mặt được các anh khối 11 và 12, thành công chiếm được vị trí nhất nhì trên bảng hotboy trường.


Mấy phút sau, Cố Ngộ Sâm và Tạ Tấn thay nhau dặn dò Tạ Diễm mấy câu, rồi lại vội quay trở về đội ngũ.


Sau khi họ rời đi, Tạ Diễm lại tiếp tục lướt diễn đàn để lưu ảnh. Cậu cũng không bình chọn, lời cậu nói vừa rồi là thật, cậu thật sự chưa có tài khoản diễn đàn, sau này cũng không muốn dùng, cho nên cũng không có ý định đăng ký tài khoản.


“Tạ Diễm.” Bạn nữ cùng lớp ở cạnh lại gọi cậu: “Cậu có quen với hai anh khóa trên khi nãy hả?”


Lúc này đã có không ít người vây quanh Tạ Diễm, câu hỏi của bạn nữ cùng lớp cũng chính là câu mà bọn họ muốn hỏi, cả đám đều vểnh lỗ tai lên chờ nghe câu trả lời của Tạ Diễm.


Tạ Diễm trả lời qua loa: “Ừm, họ là anh trai của tớ.”


Ngay lập tức một cơn mưa lời khen “anh trai cậu thật đẹp trai” ập đến, xen lẫn với những câu thăm dò về sở thích của Tạ Tấn và Cố Ngộ Sâm.


Tạ Diễm nhíu mày, không trả lời bất kỳ câu hỏi nào về vấn đề này.


Dù vậy, đến khi kết thúc kỳ huấn luyện quân sự, hầu hết các học sinh trong trường cấp hai đều biết chuyện Tạ Diễm là em trai của hai hotboy trường.


Đúng thế, hai hotboy trường.


Sau một tuần đấu đá sứt đầu mẻ trán, số lượt bình chọn của Tạ Tấn và Cố Ngộ Sâm bất phân cao thấp, đều đồng hạng nhất, và trở thành hotboy trường.


Tạ Diễm có theo dõi kết quả bình chọn trên diễn đàn, nhưng không phải vì để xem kết quả bình chọn, mà vì đôi khi trong bài viết sẽ cập nhật ảnh mới của Cố Ngộ Sâm, góc nào cũng có, đẹp trai xuất sắc.


***


Kết thúc kỳ huấn luyện quân sự, Tạ Diễm chính thức bắt đầu cuộc sống của học sinh cấp hai.


Trường cấp ba chỉ cách trường cấp hai một con đường, mỗi ngày sau khi tan học Tạ Diễm đều có thể đến trường cấp ba để tìm Cố Ngộ Sâm, điều này khiến cậu vô cùng hài lòng.


Bây giờ cậu đã chắc chắn rằng Cố Ngộ Sâm đổi xe đạp mới là vì mình, Cố Ngộ Sâm lo rằng xe đạp 28 sẽ khiến cậu bị khó chịu, nên anh đã đổi sang chiếc xe đạp khác thoải mái hơn.


Mặc dù trong nhà có xe đưa rước riêng, nhưng Tạ Diễm cứ thích ngồi sau xe Cố Ngộ Sâm, cùng anh đi học và về nhà.


Theo thời gian, đến cả trường cấp ba cũng biết hai hotboy trường có một cậu em trai đang học ở trường cấp hai, và hai người họ đều rất cưng chiều cậu em trai này.


Cố Ngộ Sâm và Tạ Tấn có một điểm rất giống nhau, ở trước mặt người ngoài gương mặt lúc nào cũng lạnh nhạt, trông rất khó gần.


Hai người đều là nhân vật nổi tiếng trong trường học, người thích bọn họ cũng rất nhiều, nhưng vì hai người thật sự quá khó tiếp cận, khó mà tìm được cơ hội thổ lộ, ngay cả khi tìm thấy được cơ hội thì lúc nhìn thấy vẻ mặt lạnh tanh kia, họ cũng quên mất mình định nói gì.


Vậy nên khi trông thấy cậu em trai dễ gần và đáng yêu là Tạ Diễm, cậu lập tức trở thành điểm đột phá của bọn họ.


Hôm đó, khi Tạ Diễm vừa bước vào trường học đã bị người ta gọi lại.
Tạ Diễm quay đầu, thấy người gọi cậu là một nữ sinh mặc đồng phục học sinh cấp ba, vô cùng xinh đẹp, mái tóc đen dài và thẳng, đúng chuẩn hình tượng “nữ thần” trong lòng nhiều nam sinh.


Người bạn cùng lớp đi cùng với Tạ Diễm đã quá quen với cảnh này: “Chắc chắn là đến để nhờ cậu chuyển thư tình, cậu cũng đã trở thành bồ câu đưa thư của hai anh trai mình rồi.”


Bạn của Tạ Diễm nhận ra người đẹp có mái tóc đen dài kia, giọng nói phấn khích: “Tạ Diễm, là Từ Lâm đó, là hoa khôi được công nhận của trường chúng ta! Chẳng lẽ cũng bị anh trai cậu mê hoặc rồi sao? Đến nhờ cậu chuyển thư tình giúp sao?”


Tạ Diễm nhún vai.



Cậu cũng có muốn đâu.


Không biết tại sao, khi nhìn thấy người khác nhờ mình chuyển thư tình cho Cố Ngộ Sâm, trong lòng cậu cảm thấy khó chịu vô cùng, Cố Ngộ Sâm là anh trai cậu, không ai được phép cướp đi!


Loại cảm giác này lại không hề có với Tạ Tấn.


Tạ Diễm lớn lên trong sự nuông chiều, tuy rằng lúc bình thường tính cách cậu không hề kiêu ngạo, trông còn rất dễ nói chuyện. Nhưng cậu cũng có phần rất bướng bỉnh, chuyện cậu không muốn làm thì ai cũng không thể ép buộc.


Đến hiện tại, số lá thư tình nhờ cậu chuyển thành công chỉ đếm trên đầu ngón tay.


Người đẹp tóc đen dài kia sau khi gọi Tạ Diễm lại thì chạy đến chỗ cậu, trong tay cô là hộp bánh ngọt cùng để hối lộ Tạ Diễm, đúng ngay tiệm bánh ngọt mà Tạ Diễm thích nhất.


Từ Lâm rõ ràng đã dày công nghiên cứu, đến cả khẩu vị của Tạ Diễm cũng đặc biệt chú ý đến.


Cô đến cạnh Tạ Diễm, không thèm quanh co lòng vòng mà đi thẳng vào vấn đề: “Tạ Diễm, em có thể giúp cho chị một chuyện không?” Nói xong liền đưa hộp bánh ngọt đang cầm cho Tạ Diễm.


Cùng lúc đó, Từ Lâm cũng đưa ra một phong thư màu hồng nhạt, trên phong thư được trang trí nơ bướm và vài vật trang trí khác, màu hồng pastel trông rất xinh xắn.


Từ Lâm: “Chị định nhờ em chuyển lá thư này cho Cố Ngộ Sâm.”


Cô nháy mắt với Tạ Diễm: “Em sẽ đồng ý nhỉ?”


Tạ Diễm chắp tay sau lưng, không bị hộp bánh ngọt hấp dẫn, thẳng thừng từ chối: “Em không đồng ý, chị muốn gửi thư tình cho Cố Ngộ Sâm thì tự mà đi đi.”


Nét mặt Từ Lâm có hơi khựng lại, không ngờ Tạ Diễm lại từ chối, suy nghĩ một lúc rồi lại hỏi: “Sao lại không đồng ý? Chẳng phải em thích loại bánh ngọt này nhất sao?”


Tạ Diễm định nói, ai mà thèm bánh ngọt của chị? Không muốn thì chính là không muốn thôi!


Cậu còn chưa kịp nói, một bàn tay khớp xương rõ ràng đặt lên vai Tạ Diễm, Tạ Diễm ngẩng đầu lên thì chạm phải ánh mắt dịu dàng của Cố Ngộ Sâm.


“Anh.” Tạ Diễm gọi một tiếng, không biết vì sao tự nhiên lại thấy hồi hộp.


Đây là lúc mà cậu không muốn nhìn thấy Cố Ngộ Sâm nhất, nếu cậu không giúp Từ Lâm đưa thư tình, có lẽ Cố Ngộ Sâm sẽ không biết Từ Lâm thích anh. Nhưng giờ Cố Ngộ Sâm đã đến, chắc chắn anh đã biết Từ Lâm thích anh, nếu Từ Lâm nhân cơ hội thổ lộ, rồi Cố Ngộ Sâm đồng ý luôn thì sao đây?


Tạ Diễm vô cùng hoảng loạn.


Vội đẩy Cố Ngộ Sâm ra: “Sao anh lại đến đây? Không phải anh sắp vào lớp rồi sao? Anh về lớp nhanh đi! Anh còn đứng ở đây làm gì ạ?”


Luống cuống đến nỗi nói năng không rõ ràng.


Cố Ngộ Sâm tươi cười xoa đầu Tạ Diễm.


Tạ Diễm dùng đầu húc vào tay anh, có hơi thẹn quá hóa giận.


Từ Lâm không ngờ Cố Ngộ Sâm sẽ xuất hiện, nhưng thư tình đã gửi đi không lý nào lại đòi về. Giờ đã được gặp chính chủ ở đây, sao cô không trực tiếp đưa cho Cố Ngộ Sâm tiện thể thổ lộ tình cảm với anh, lỡ đâu Cố Ngộ Sâm cũng thích cô thì sao.


Từ Lâm suy nghĩ một lúc rồi đưa ra quyết định.


Cô cắn cắn môi, chuyển động tầm mắt, giọng nói khe khẽ: “Cố Ngộ Sâm.”


Tạ Diễm dừng tay lại.


Toang rồi, Từ Lâm đã quyết định tỏ tình.


Tạ Diễm chán nản buông tay ra.


Nhưng giây sau đã bị Cố Ngộ Sâm nắm lại, tay cậu nằm trọn trong lòng bàn tay anh.


Từ Lâm vẫn chưa chú ý đến tương tác nhỏ giữa họ, cô nhìn thẳng vào Cố Ngộ Sâm, mạnh dạn bày tỏ tình cảm: “Cố Ngộ Sâm, mình thích bạn, hẹn hò với mình nhé?”


Lòng Tạ Diễm bỗng nhiên thắt lại, ngẩng đầu nhìn Cố Ngộ Sâm, muốn biết đáp án của Cố Ngộ Sâm.


“Xin lỗi, mình không thích bạn.” Câu trả lời của Cố Ngộ Sâm vô cùng ngắn gọn xúc tích, thậm chí sau khi nói xong những lời đó, sự chú ý của anh chẳng còn đặt ở chỗ Từ Lâm nữa, mà anh cúi đầu nhìn Tạ Diễm, cảm nhận được Tạ Diễm đang căng thẳng, anh không nhịn được cười, khẽ nói với cậu: “Sợ anh yêu sớm đến vậy à?”


Tạ Diễm gật đầu như thật: “Yêu sớm không tốt, em hy vọng anh có thể lấy việc học hành làm trọng, yêu sớm…”


Cậu liệt kê làu làu các tác hại của việc yêu sớm, cuối cùng còn vô cùng nghiêm túc nói: “Thế nên anh không được yêu sớm!”


Gương mặt Tạ Diễm nghiêm nghị, nhưng hai má lại hơi phòng lên, giả vờ nghiêm nghị trong cực kỳ đáng yêu, Cố Ngộ Sâm đưa tay véo má Tạ Diễm, đồng ý với lời nói của cậu: “Được rồi, anh hứa với em, tuyệt đối sẽ không yêu sớm.”


“Móc ngoéo?” Tạ Diễm đưa ngón út tay phải của mình ra.


Cố Ngộ Sâm móc ngón út của mình vào: “Được, một lời đã định.”


Hai người xem người khác như không khí, Từ Lâm như đang tàng hình, nhận ra trong lòng Cố Ngộ Sâm chẳng hề có mình, đành thất vọng rời đi.


Chuyện hôm nay nhanh chóng truyền đi, mọi người đều nói Cố Ngộ Sâm không hiểu phong tình, cũng ít khi nhờ Tạ Diễm đưa thư tình giúp hơn. Tạ Diễm dễ nói chuyện thế thôi, nhưng hễ liên quan đến chuyện yêu sớm của anh trai, thái độ của cậu kiên quyết hơn bất cứ ai.



Từ đó, không còn ai đến nhờ Tạ Diễm đưa thư tình cho hai anh trai nữa, tai cậu cuối cùng cũng được yên tĩnh.


***


Lần đầu Tạ Diễm mộng tinh là vào học kỳ hai lớp 9.


Lúc này Cố Ngộ Sâm và Tạ Tấn đang chuẩn bị thi đại học, thật ra thì dựa vào thành tích của hai người là có thể được tuyển thẳng, nhưng hai người đều không chọn tuyển thẳng mà quyết định tham gia thi đại học.


Mà Tạ Diễm cũng đang chuẩn bị thi chuyển cấp.


Chắc do áp lực của kỳ thi chuyển cấp, hoặc cũng có thể là do sự tò mò của tuổi mới lớn, ngày cuối tuần nọ Tạ Diễm đến nhà bạn học chơi, cậu bạn kia đóng cửa phòng và kéo màn cửa, quay lại cười hì hì với những bạn khác, nói: “Tớ cho các cậu xem cái này hay lắm.”


Lúc này Tạ Diễm vẫn chưa biết cái “hay lắm” mà bạn học nói là gì, mãi đến khi thấy hình ảnh trên TV, mặt Tạ Diễm mới đỏ bừng.


Đêm hôm đó, khi đi ngủ, Tạ Diễm đã nằm mơ.


Cảnh tượng trong mơ giống hệt như trong video mà cậu xem ban ngày, nhưng nhân vật đã thay đổi, trở thành cậu và Cố Ngộ Sâm.


Ở trong mơ, cậu bị Cố Ngộ Sâm đè dưới thân, hai người đang hôn nhau nồng nhiệt…


Sáng hôm sau thức dậy, q**n l*t Tạ Diễm đã ướt đẫm.


Sau khi học xong giáo dục giới tính, cậu mới biết mình bị mộng tinh, dấu hiệu của tuổi dậy thì.


Mộng tinh không làm Tạ Diễm sốc lắm, cái thật sự làm cậu sốc chính là cảnh tượng trong mơ.


Tại sao cậu lại mơ thấy Cố Ngộ Sâm chứ?


Tại sao cậu lại cùng Cố Ngộ Sâm làm chuyện đó?


Cố Ngộ Sâm chỉ là anh trai mình thôi!


Tạ Diễm tự nhủ như vậy, nhưng trong lòng lại có giọng nói khác đang hỏi cậu: Cố Ngộ Sâm chỉ là anh trai thôi à?


Đối với câu hỏi này, Tạ Diễm chẳng thể nào cây ngay không sợ chết đứng để trả lời.


Sự phiền não không làm ảnh hưởng đến việc học của cậu, vẫn giữ vững phong độ, đứng chễm chệ ở vị trí đầu bảng, không ai có thể lay chuyển được.


Mặc dù Tạ Diễm đã chuẩn bị tâm lý kỹ càng, nhưng vì việc lờ mờ nhận ra mình có khả năng đã thích Cố Ngộ Sâm, khiến những khi hai người ở cùng nhau, cậu thấy hơi ngượng ngùng.


Cố Ngộ Sâm mặc dù đang trong giai đoạn ôn thi đại học, nhưng anh vẫn nhìn ra sự thay đổi của Tạ Diễm.


Đôi khi anh cảm nhận được Tạ Diễm đang nhìn lén mình, nhưng khi anh quay đầu lại, Tạ Diễm lại tránh né anh.


Có đôi khi Cố Ngộ Sâm thấy Tạ Diễm đang ngẩn người, anh đến gần xem thử, Tạ Diễm thất thần viết tên anh kín cả trang vở.


Cố Ngộ Sâm đoán ra tâm tư của Tạ Diễm, lại vờ như không biết.


Thoáng cái đã đến kỳ thi đại học.


Trường của Tạ Diễm là điểm thi, vậy nên cậu được nghỉ trong suốt kỳ thi đại học. Thế nhưng cậu không ở nhà đợi hay đi chơi cùng với bạn bè mà lại giống như vô số các phụ huynh khác, đứng ở cổng của điểm thi đại học để đợi Cố Ngộ Sâm.


Điểm thi của Cố Ngộ Sâm là trường của Tạ Diễm, trùng hợp thay đó cũng là lớp và vị trí ngồi của Tạ Diễm.


Vào ngày làm quen với điểm thi, lúc Cố Ngộ Sâm tìm được chỗ của mình cũng rất kinh ngạc, nhưng anh thấy vui mừng nhiều hơn.


Chỗ ngồi đó như có ma lực, Cố Ngộ Sâm như được thần linh phù hộ, hai ngày thi đại học trôi qua vô cùng suôn sẻ.


Anh vừa bước ra khỏi điểm thi đã nhìn thấy Tạ Diễm, giờ cậu cũng đã cao lớn hơn, mất đi nét bầu bĩnh, khuôn mặt thanh tú, còn chưa lên cấp ba mà đã thành người tình trong mộng của rất nhiều người.


Tạ Diễm đứng giữa đám đông tựa như hạc giữa bầy gà, Cố Ngộ Sâm vừa liếc mắt đã nhìn thấy, mỉm cười đi về phía cậu.


Cố Ngộ Sâm vừa ra cổng trường, ánh mắt Tạ Diễm đã tự động theo sát anh, cậu chạy thẳng đến chỗ Cố Ngộ Sâm, mắt sáng long lanh, trong mắt chỉ chứa mỗi hình bóng Cố Ngộ Sâm.


Cậu không phải người hay do dự, sau mấy ngày suy nghĩ đã hiểu ra mình thích Cố Ngộ Sâm, cậu không chỉ xem Cố Ngộ Sâm là anh trai của mình, mà còn muốn cùng Cố Ngộ Sâm nói chuyện yêu đương.


Mọi sự chiếm hữu trước kia giờ đã có thể lý giải, chẳng trách cậu lại không thích người khác đưa thư tình cho Cố Ngộ Sâm, càng không thích người khác quá gần gũi với Cố Ngộ Sâm.


Tạ Diễm cũng muốn thổ lộ tình cảm với Cố Ngộ Sâm, nhưng nghĩ đến chuyện Cố Ngộ Sâm sắp thi đại học, sợ ảnh hưởng đến anh, nên đành giữ kín tình cảm của mình trong lòng.


Giờ Cố Ngộ Sâm đã thi xong, Tạ Diễm vốn định tìm thời điểm thích hợp để thổ lộ tình cảm với Cố Ngộ Sâm. Nhưng sau khi cân nhắc kỹ lưỡng lại cảm thấy không ổn lắm, cậu không thể đảm bảo rằng tâm trạng của mình sẽ không bị ảnh hưởng bởi câu trả lời của Cố Ngộ Sâm, lỡ thi trượt cấp ba thì phải làm sao?


Tạ Diễm chỉ có thể kìm nén nỗi lòng bồn chồn, khoảng mười ngày sau khi ăn mừng Cố Ngộ Sâm thi đại học xong, cậu cũng bước vào kỳ thi chuyển cấp.


***


Sau mấy ngày thi, kỳ thi chuyển cấp cũng kết thúc.



Cố Ngộ Sâm vững vàng đón được Tạ Diễm, một tay anh xoa xoa đầu Tạ Diễm: “Đi nào, anh dẫn em đi ăn đồ ăn ngon.”


Tạ Diễm tươi cười hớn hở đi cùng Cố Ngộ Sâm.


Lúc về nhà đã hơn bảy giờ tối.


Tạ Diễm ngồi ở yên sau Cố Ngộ Sâm, chậm rãi vòng tay ôm lấy eo thon của anh, sau đó ôm trọn lấy anh.


Cuối cùng áp sát vào lưng Cố Ngộ Sâm, rồi lại len lén nhìn anh.


Gió đêm mang theo hơi nóng còn sót lại lúc ban ngày làm cả người Tạ Diễm đều nóng bừng lên, mặt đỏ ửng y chang cua luộc.


Tay Tạ Diễm ôm chặt eo Cố Ngộ Sâm, miệng cười tươi rói, tận hưởng sự thân mật thầm kín này.


Nhưng con đường nào cũng có đích đến, Tạ Diễm cảm thấy chỉ như khoảnh khắc thoáng qua, xe đạp đã dừng trước cửa nhà cậu.


Cố Ngộ Sâm chống đôi chân dài xuống, quay đầu nói với Tạ Diễm: “Diễm Diễm, đến nhà rồi em.”


Tạ Diễm luyến tiếc buông tay ra, leo xuống xe, nhưng lại không muốn vào nhà.


Sau khi Cố Ngộ Sâm thi đại học xong, Tạ Diễm chưa từng hỏi Cố Ngộ Sâm đã đăng ký nguyện vọng vào trường nào. So với thời điểm ba năm trước, khi cậu khóc nháo lên đòi phải học cùng trường cùng lớp với Cố Ngộ Sâm, hiện tại Tạ Diễm đã trưởng thành hơn, cậu đã nhanh chóng chấp nhận việc Cố Ngộ Sâm sắp vào đại học, tần suất gặp mặt của hai người sẽ ít hơn trong tương lai.


Nhưng Tạ Diễm cũng biết cuộc sống đại học chắc sẽ thú vị hơn thời cấp ba rất nhiều, Cố Ngộ Sâm sẽ đối mặt với nhiều cám dỗ hơn, Tạ Diễm không biết trong khoảng thời gian học đại học này Cố Ngộ Sâm có yêu đường gì không.


Nghĩ đến khả năng này, lòng Tạ Diễm lại quặn thắt.


Cậu nhìn Cố Ngộ Sâm, ánh đèn đường rơi xuống bao phủ lấy anh, thời gian trôi qua, Cố Ngộ Sâm ngày càng trưởng thành, nét ngây ngô trẻ con trên gương mặt anh đã hoàn toàn biến mất.


Cố Ngộ Sâm như vật phát quang, nếu đứng trong đám đông thì sẽ là người nổi bật nhất.


Người như vậy, một khi vào đại học, chắc chắn sẽ càng được nhiều người theo đuổi.


Nghĩ đến điều này, lòng Tạ Diễm đột nhiên cảm thấy có dòng điện chạy qua, cậu giữ chặt tay Cố Ngộ Sâm: “Anh…”


Cố Ngộ Sâm như thể biết được Tạ Diễm đang muốn nói gì, dùng tay kia xoa cái đầu xù xù của Tạ Diễm.


Dũng khí của Tạ Diễm bay biến hết vì động tác này của Cố Ngộ Sâm, cậu sững sờ nhìn anh, nhất thời quên mất mình đang định nói gì.


Vẫn là Cố Ngộ Sâm mở miệng trước: “Diễm Diễm, không nên yêu sớm, lên cấp ba rồi phải lấy việc học làm trọng.”


Trước kia Tạ Diễm đã từng nói vậy, giờ lại nghe được từ miệng Cố Ngộ Sâm lại như một gáo nước lạnh dội thẳng từ trên đầu xuống, đổ thẳng vào tim Tạ Diễm.


“Dạ.” Tạ Diễm đáp, thất vọng cúi gằm mặt xuống.


Cậu hiểu ý của Cố Ngộ Sâm.


Quả nhiên Cố Ngộ Sâm biết cậu thích anh, lời này là để từ chối khéo cậu.


Tạ Diễm đang thầm đau lòng, Cố Ngộ Sâm đột nhiên kéo cậu lại, sau đó cậu bị Cố Ngộ Sâm ôm vào lòng, anh đặt nụ hôn nhẹ l*n đ*nh đầu cậu.


Tạ Diễm ngây người, không hiểu được ý của anh, trái tim nguội lạnh lại le lói lên một tia hy vọng.


Cậu đã hiểu sai ý của Cố Ngộ Sâm sao? Hay Cố Ngộ Sâm chỉ đang an ủi cậu?


Tạ Diễm vẫn chưa có đáp án.


May thay, Cố Ngộ Sâm đã cho cậu đáp án.


“Anh đợi em ở Đại học Thanh Hoa.” Giọng nói trầm ấm của Cố Ngộ Sâm vang lên bên tai cậu.


Có phải ý mà cậu nghĩ tới không?


Đầu óc Tạ Diễm trống rỗng, sau khi Cố Ngộ Sâm buông ra, cậu nhìn chằm chằm vào Cố Ngộ Sâm.


Cuối cùng cậu chịu không nổi nữa, vòng vo nói: “Đợi em tốt nghiệp cấp ba rồi, lúc đó yêu đương cũng không tính là yêu sớm.”


“Anh tạm thời không bàn đến.” Cố Ngộ Sâm thẳng thắn trả lời.


Tuy không nói rõ ràng, nhưng Tạ Diễm có thể suy luận ra đoạn sau, đảo ngược lại là…


Anh tạm thời không bàn đến chuyện yêu đương.


Anh đợi em ở Đại học Thanh Hoa.


Mắt Tạ Diễm lập tức sáng bừng lên, đôi mắt long lanh nhìn chằm chằm Cố Ngộ Sâm: “Có phải ý mà em đang nghĩ không?”


Cố Ngộ Sâm không trả lời, chỉ xoa đầu Tạ Diễm: “Vào nhà đi em.”



“Dạ.” Tạ Diễm cười đáp.


Trong lòng cậu đã có câu trả lời.


Thế là nhân lúc Cố Ngộ Sâm không chú ý đến, cậu nhón chân, nhanh chóng hôn lên má anh một cái, không đợi Cố Ngộ Sâm phản ứng lại, cậu đã quay người chạy thẳng vào nhà.


Vừa chạy vừa quay đầu lại hứa hẹn với Cố Ngộ Sâm: “Anh yên tâm, em nhất định sẽ không yêu sớm!”


Cố Ngộ Sâm nhìn Tạ Diễm nhảy tung tăng về nhà.


Tay anh đặt lên chỗ Tạ Diễm vừa hôn, khẽ v**t v*.


Nụ hôn này của Tạ Diễm tựa như có ma lực, chỗ bị cậu nóng ran lên, bóng rát vào cả trái tim Cố Ngộ Sâm.


Cố Ngộ Sâm cười khẽ, ánh mắt tràn ngập sự dịu dàng. 


***


Hơn hai tháng sau, Cố Ngộ Sâm và Tạ Tấn cùng nhau rời nhà đến Đại học Thanh Hoa nhập học, tuy trường đại học nằm trong cùng thành phố, nhưng cả hai người đều chọn sống ở ký túc xá, chỉ về nhà vào ngày nghỉ.


Bởi thế nên thời gian gặp mặt của Tạ Diễm và Cố Ngộ Sâm bỗng nhiên trở nên ít ỏi, lúc đầu Tạ Diễm còn thấy chưa quen lắm, lúc nào cũng thẫn thờ nhớ nhung Cố Ngộ Sâm.


Nhưng khi nghĩ đến ước hẹn ngầm ấy, Tạ Diễm lại cảm thấy mình được nạp đầy năng lượng, vừa bắt đầu cấp ba đã lao đầu vào học tập.


Cậu vốn đã thông minh, giờ lại chú tâm vào việc học, thành tích đương nhiên xuất sắc, lần nào cũng chiếm lấy vị trí đầu lớp, không ai có thể soán ngôi.


Lên cấp ba, Tạ Diễm điềm nhiên trở thành nhân vật nổi tiếng ở trường, rất nhiều người thích cậu, cả trong trường lẫn ngoài trường, hơn nữa tính tình cậu cũng thân thiện dễ gần, rất dễ hòa nhập với mọi người, dường như ngày nào cũng có người tỏ tình với cậu, thư tình chất đầy cả ngăn bàn.


Nhưng cho dù là ai, Tạ Diễm cũng đều từ chối, chưa từng chủ động nhận bức thư tình nào. Cho dù thư tình có được đưa đến tận tay cậu, cậu cũng chẳng thèm đọc, lá nào có thể trả về thì cậu gửi trả, không thể trả về thì đi vào thùng rác.


Những người tỏ tình trực tiếp đều bị Tạ Diễm từ chối thẳng, nói rõ ràng mình không thích, nói thẳng là chỉ muốn tập trung học hành không muốn yêu sớm.


Dần dà, mọi người đều biết Tạ Diễm là học sinh ba tốt chỉ chú tâm vào việc học hành, thời gian dần trôi, người tỏ tình với cậu cũng ít dần.


Chỉ có Tạ Diễm mới biết, không phải cậu chỉ chú tâm vào việc học hành, mà là trái tim cậu đã có chủ, không muốn nhường chỗ ấy cho người khác.


Ba năm cấp ba khép lại bằng sự học hành chăm chỉ của Tạ Diễm.


Ngày bước vào phòng thi đại học, trái tim Tạ Diễm vừa hồi hộp cũng rất căng thẳng.


Cậu đứng ở cổng phòng thi, cậu ngoái đầu lại nhìn, thấy Cố Ngộ Sâm đứng giữa đám đông.


Trái tim nhảy loạn xạ của cậu lập tức lắng xuống, bước chân vào phòng thi cũng trở nên kiên định hơn.


Hai ngày thi nhanh chóng trôi qua.


Trong lúc thi Tạ Diễm không thấy căng thẳng, nhưng sau khi thi lại cảm thấy vô cùng hồi hộp.


Tối hôm đó, cậu đến thẳng phòng của Cố Ngộ Sâm để đối chiếu đáp án.


Sau khi so đáp án xong, Tạ Diễm thở phào nhẹ nhõm, ánh mắt sáng rực nhìn về phía Cố Ngộ Sâm: “Anh ơi, điểm của em đủ vào Đại học Thanh Hoa rồi.”


Giọng điệu Tạ Diễm vô cùng tự tin, điểm số ước tính của cậu cao hơn điểm trúng tuyển mọi năm đến mấy chục điểm, nếu không có gì thay đổi, cậu chắc chắn sẽ đậu vào Đại học Thanh Hoa.


“Diễm Diễm giỏi quá đi.” Cố Ngộ Sâm xoa đầu Tạ Diễm.


Tạ Diễm lại không vừa lòng với lời khen của Cố Ngộ Sâm, cậu nhìn thẳng vào anh: “Anh, em đã tốt nghiệp trung học phổ thông.”


Cũng đã qua sinh nhật mười tám tuổi.


Giờ yêu đương cũng không tính là yêu sớm nữa.


Ánh mắt cậu sáng rực, ẩn ý vô cùng rõ ràng.


“Mừng em tốt nghiệp trung học phổ thông.”


Cố Ngộ Sâm giống như không nhìn ra ẩn ý trong lời Tạ Diễm, chỉ nói chúc mừng cậu.


Tạ Diễm gấp đến sắp nhảy dựng lên đến nơi: “Cố Ngộ Sâm!!!”


Đáp lại Tạ Diễm là tiếng cười khẽ của Cố Ngộ Sâm.


Giây tiếp theo, tay Tạ Diễm đã bị Cố Ngộ Sâm nắm chặt, Tạ Diễm chỉ cảm thấy trước mắt tối sầm, còn chưa kịp hiểu chuyện gì đang xảy ra đã cảm nhận được hơi ấm nơi môi.


Nụ hôn như chuồn chuồn lướt nước.


Đầu óc Tạ Diễm trống rỗng, lại nghe được âm thanh rõ ràng, rành mạch của Cố Ngộ Sâm…


“Được rồi, giờ có thể tính đến chuyện yêu đương rồi.”


Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử Truyện Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử Story Chương 106: Ngoại truyện 6
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...