Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
Chương 105: Ngoại truyện 5
Ngoại truyện 5
Mặc dù Tạ Tấn đã dặn Tạ Diễm đừng đi tìm Cố Ngộ Sâm nữa, nhưng hàng ngày Tạ Diễm vẫn lén chạy sang nhà Cố Ngộ Sâm.
Cha Cố và mẹ Cố đã sớm quen với vị khách nhỏ này, mỗi lần Tạ Diễm đến, họ đều tự nhiên chỉ đường cho bé đến chỗ của Cố Ngộ Sâm.
Hôm nay cũng không ngoại lệ.
Tạ Diễm mới vừa đi vào nhà của Cố Ngộ Sâm, mẹ Cố nhìn thấy bé liền nói: “Bé Diễm đến rồi à? Anh Sâm Sâm của con đang ở trong phòng ở trên lầu đó con.”
“Dạ, con biết rồi ạ.” Tạ Diễm ngọt ngào đáp lời, rồi đôi chân ngắn ngủn chạy như bay lên lầu.
Phòng của Cố Ngộ Sâm nằm trong góc lầu hai, lúc Tạ Diễm đến đó thì cửa đang đóng, Tạ Diễm đưa tay gõ cửa.
Hai tiếng chậm rồi lại hai tiếng nhanh.
Đây làm ám hiệu của bé và Cố Ngộ Sâm, anh Cố Ngộ Sâm nghe thấy là biết bé đã đến.
Không lâu sau, cửa phòng mở ra, Cố Ngộ Sâm đầu tóc ướt sũng, chắc mới vừa tắm xong.
Tạ Diễm nhìn thấy Cố Ngộ Sâm liền cười tươi như hoa: “Anh, em đến rồi!”
Cố Ngộ Sâm mở cửa cho Tạ Diễm đi vào, sau khi đóng cửa cậu còn xoa xoa cái đầu xù xù của bé con: “Em ăn cơm chưa?”
Tạ Diễm gật đầu: “Dạ rồi ạ!”
Bé con nói xong còn nuốt nước bọt, bày tỏ bữa tối hôm nay rất vừa ý bé. Bé quen cửa quen nẻo đi đến bên bàn học của Cố Ngộ Sâm, vừa kể vừa dùng ngón tay mình để đếm số món ăn có trong bữa tối.
Mắt sáng long lanh, phản chiếu lại ánh sáng trong phòng.
Phòng của Cố Ngộ Sâm lúc trước chỉ có một cái ghế, sau khi dọn đến đây, Tạ Diễm thường đến tìm cậu, thế là trong phòng cậu lại có thêm một cái ghế dành riêng cho Tạ Diễm.
Vẫn là màu vàng ấm mà Tạ Diễm thích, đối lập hoàn toàn với phòng cách trang trí phòng tối màu của Cố Ngộ Sâm, thế nhưng Cố Ngộ Sâm thấy không ảnh hưởng mấy.
Tạ Diễm nói xong, bé nhìn thấy tóc của Cố Ngộ Sâm vẫn còn ướt sũng, bé chống cằm nói: “Anh, em giúp anh sấy tóc nhé.”
Cố Ngộ Sâm vừa lấy máy sấy tóc từ trong ngăn kéo ra, nghe Tạ Diễm nói thế thì cầm máy sấy tóc đi lại chỗ Tạ Diễm, đưa máy sấy cho bé: “Vậy làm phiền Diễm Diễm rồi.”
“Không phiền đâu ạ, em rất thích làm giúp cho anh.” Tạ Diễm cười nhe hàm răng trắng.
Thế là Cố Ngộ Sâm ngồi xuống, còn Tạ Diễm đứng trên chiếc ghế màu vàng ấm của mình, cầm máy sấy, sấy tóc cho Cố Ngộ Sâm.
Tay của bé con mềm mềm và nho nhỏ, luồn vào mái tóc của Cố Ngộ Sâm khiến cậu cảm thấy dễ chịu vô cùng. Mặc dù thỉnh thoảng Tạ Diễm sơ ý sấy một chỗ quá lâu, làm cho da đầu Cố Ngộ Sâm nóng rát, nhưng cậu không cảm thấy đau, cũng không kêu bé con ngừng tay.
Tạ Diễm loay hoay một lúc, cuối cùng cũng sấy khô tóc cho Cố Ngộ Sâm, bé đặt máy sấy lên bàn học, dùng hai tay xoa tóc của Cố Ngộ Sâm, sau đó nằm lên lưng cậu luôn, hớn ha hớn hở nói: “Sấy khô rồi ạ!”
Trong giọng nói còn mang theo chút hãnh diện.
Cố Ngộ Sâm lập tức hiểu ý của Tạ Diễm, đưa tay véo khuôn mặt bầu bĩnh của bé con: “Diễm Diễm giỏi quá!”
Tạ Diễm cười toe toét.
Sau đó, Cố Ngộ Sâm phải làm bài tập về nhà, Tạ Diễm làm xong bài tập rồi mới đến, lúc Cố Ngộ Sâm làm bài tập, bé chống cằm ngắm nhìn Cố Ngộ Sâm, chỉ ngắm nhìn mà không chơi gì cả, trông rất kiên nhẫn.
Thế mà khi ở nhà, Tạ Diễm chẳng thể ngồi yên được, làm như trên ghế mọc ra kim, nhưng lúc đến nhà Cố Ngộ Sâm, bé có thể ngồi như vậy cả ngày để ngắm Cố Ngộ Sâm.
Đối với Tạ Diễm mà nói, Cố Ngộ Sâm có sức hút lạ thường.
Tạ Diễm nhìn mãi rồi bất giác tựa vào bàn thiếp đi.
Lúc làm bài tập Cố Ngộ Sâm rất nhập tâm, hơn nữa lúc này cậu đang giải đề toán Olympic, có hơi khó, nên cậu đang tập trung hết mức để giải.
Mãi đến khi giải xong, quay sang xem Tạ Diễm mới phát hiện bé con đã ngủ từ khi nào.
Cố Ngộ Sâm không cưỡng lại được, đưa tay ra chọt chọt gương mặt hồng hào của bé con, mềm mại lại còn rất đàn hồi.
Cố Ngộ Sâm như bị nghiện, cứ chọt mãi chọt mãi.
Bé con đang ngủ say, khó chịu vung tay như muốn đuổi cái tay đang quấy rầy giấc ngủ của mình đi.
Cố Ngộ Sâm sợ nếu tiếp tục thì sẽ đánh thức bé con, nên rút tay về, bé con lại quay đầu sang hướng khác ngủ tiếp.
Trời đã vào thu, Cố Ngộ Sâm sợ bé con sẽ bị cảm lạnh, nên cậu đã nhẹ nhàng vỗ lưng bé con: “Diễm Diễm, lên giường ngủ nha em?”
Bé con không phản ứng.
Cố Ngộ Sâm lại gọi thêm mấy tiếng nữa.
Bé con mới mơ mơ màng màng mở mắt ra, vừa trông thấy Cố Ngộ Sâm đã cười gọi: “Anh.”
Cố Ngộ Sâm đáp lại, nhỏ giọng dỗ dành bé con lên giường ngủ.
Đợi Tạ Diễm ngủ say, Cố Ngộ Sâm vào phòng tắm lấy khăn mặt mới, nhúng nước ấm rồi vắt khô, nhẹ nhàng lau mặt và lau tay cho Tạ Diễm.
Đây là lần đầu cậu giúp người khác lau mặt lau tay, động tác trông có vẻ vụng về nhưng lại rất cẩn thận, cố gắng kiểm soát lực để không đánh thức bé con.
Sau khi dỗ Tạ Diễm đi ngủ xong, Cố Ngộ Sâm quay lại bàn học, cứ làm xong một câu là lại quay đầu nhìn Tạ Diễm một cái, thấy Tạ Diễm vẫn đang say giấc, cậu lại tiếp tục làm bài.
Sau khi hoàn thành nhiệm vụ hôm nay, Cố Ngộ Sâm lấy điện thoại gọi cho Tạ Hành Đông, xin phép Tạ Hành Đông tối nay để Tạ Diễm ngủ lại nhà mình, sau khi được Tạ Hành Đông cho phép, cậu mới đi vào phòng tắm vệ sinh cá nhân.
Tắt đèn, lên giường.
Tạ Diễm dường như cảm nhận được nguồn nhiệt, Cố Ngộ Sâm vừa nằm xuống, Tạ Diễm đã tự động lăn vào lòng Cố Ngộ Sâm, dùng cả tay lẫn chân ôm chặt lấy, ngang ngược chiếm trọn vòng tay của cậu.
Cố Ngộ Sâm bị Tạ Diễm ôm chặt không thể nhúc nhích, cậu sợ Tạ Diễm sẽ thức giấc nên chỉ dám điều chỉnh tư thế nhẹ nhàng nhất có thể.
Mấy phút sau, Cố Ngộ Sâm cũng vươn tay ôm Tạ Diễm vào lòng.
Cậu nhịn không được cúi đầu hôn trán của bé con, nói khẽ: “Ngủ ngon.”
Tạ Diễm cọ vào lòng cậu như đang đáp lại.
Có lần đầu thì sẽ có lần hai, lần ba…
Thế là Tạ Diễm thường xuyên ngủ lại nhà Cố Ngộ Sâm, cùng Cố Ngộ Sâm nằm chung một cái giường.
***
Thời gian thấm thoát trôi.
Ánh nắng chiếu qua cửa sổ, vừa vặn chiếu lên mặt bàn.
Có cậu bé đang gục đầu trên mặt bàn, gương mặt vẫn chưa phát triển hết, còn hơi phúng phính, không biết mơ thấy gì, cậu bỗng cười.
Cố Ngộ Sâm nói chuyện với bạn học xong, vừa đi vào đã thấy cảnh này, lòng liền mềm nhũn.
Anh rón rén bước đến, véo má cậu bé, cậu bé đang ngủ rất say, không bị hành động của Cố Ngộ Sâm đánh thức.
Cố Ngộ Sâm liếc nhìn cậu bé, rồi lặng lẽ rời đi.
Mười mấy phút sau, cậu bé từ từ thức giấc, mắt còn chưa kịp mở miệng đã gọi: “Anh…”
Giọng nói êm dịu kèm theo chút lười biếng.
Như theo phản xạ tự nhiên, Cố Ngộ Sâm đưa tay ra che cho cậu bé không bị nắng chói mắt: “Dậy rồi à?”
Tạ Diễm dụi mắt “Ưm” một tiếng, hồi lâu sau cậu mới thích ứng được với ánh sáng.
“Sao em lại ngủ quên nhỉ?” Tạ Diễm lẩm bẩm.
Rõ ràng hôm nay cậu sang đây để làm bài tập cùng với Cố Ngộ Sâm, chả hiểu sao lại ngủ quên mất?
“Còn buồn ngủ không em?” Cố Ngộ Sâm như một vị phụ huynh hết mực cưng chiều con mình, bài tập làm hay không cũng được, con cái muốn ngủ thì cứ ngủ: “Nếu em còn buồn ngủ thì cứ lên giường ngủ tiếp nhé. Xíu nữa anh gọi em dậy làm bài tập sau.”
Tạ Diễm lắc đầu: “Em tỉnh rồi…”
Bỗng cậu nghĩ đến chuyện gì đó, mắt sáng lên, vội vàng lục lọi cặp sách, lấy ra một tờ giấy: “Anh, em quyết định học lên cấp hai của trường mình luôn, đến lúc đó thì anh với em sẽ học cùng trường với nhau!”
Ngôi trường mà Tạ Diễm đang theo học có hai cơ sở, một cái là dành cho tiểu học, còn trung học cơ sở và trung học phổ thông thì chung một cơ sở.
Cơ sở tiểu học là cơ sở cũ, cách cơ sở của cấp hai và cấp ba rất xa.
Khi Cố Ngộ Sâm tốt nghiệp tiểu học và lên trung học cơ sở thì Tạ Diễm vừa học xong lớp 3, sau khi biết được trường của Cố Ngộ Sâm cách trường mình rất xa, cậu đã rất sốc, cậu ước bản thân mình có thể lớn thật nhanh để được học cùng với Cố Ngộ Sâm.
Tạ Diễm vẫn còn nhớ, khi cậu biết sau khi lên cấp hai Cố Ngộ Sâm sẽ đi học xa, cậu đã khóc đến đỏ cả mũi. Tối hôm đó, khi Tạ Hành Đông đi làm về, cậu lập tức ôm chặt lấy đùi Tạ Hành Đông: “Ba ơi, con không học tiểu học nữa, con muốn học cấp hai cùng với anh! Con muốn học cùng lớp với anh!”
Tạ Hành Đông không biết “anh” ở đây là chỉ Cố Ngộ Sâm, ông còn tưởng là Tạ Tấn, ông còn cười ha hả trêu con trai nhỏ: “Con không nỡ xa anh trai à?”
Tạ Diễm gật đầu lia lịa: “Không nỡ ạ.”
Tạ Tấn đứng gần đó tuy mặt không biểu cảm nhưng khóe miệng lại vô thức cong lên, mắt cũng sáng lên.
Tạ Hành Đông véo cái má con trai: “Con muốn học cùng trường với anh thật sao?”
“Dạ muốn!” Giọng nói Tạ Diễm trong trẻo vang lên.
Thế là Tạ Hành Đông lại hỏi con trai: “Ngày nào về nhà mà con không gặp anh, sao lại không nỡ xa anh thế? Anh con cũng đâu có học nội trú.”
Tạ Diễm còn rất nghiêm túc suy nghĩ chuyện này, sau đó trả lời như thật: “Anh nói là lên cấp hai sẽ có nhiều bài tập hơn khi tiểu học, sau này anh không thể thường xuyên chơi với con như lúc trước nữa, vậy nên con muốn học cùng lớp với anh, để có thể ở cùng anh mỗi ngày.”
Tạ Hành Đông đang định cảm thán tình cảm của hai anh em thật tốt, Tạ Tấn lại cau mày hỏi: “Bé Diễm à, anh nào nói thế với em vậy?”
Tạ Diễm: “Là anh Sâm Sâm ạ.”
Tạ Tấn đen mặt: “Vậy là không phải em không nỡ xa anh, mà là không nỡ rời xa anh Sâm Sâm của em à?”
“Dạ… Đúng…” Tạ Diễm vô tư trả lời, nhưng vừa mở miệng giọng nói đã nhỏ hẳn đi, cậu rụt người lại nấp sau lưng Tạ Hành Đông, chỉ để lộ ra chiếc đầu nhỏ xù xù.
Tạ Hành Đông cũng hơi sững sờ, sau đó không thèm chừa lại mặt mũi cho Tạ Tấn, ông cười ha hả.
Tạ Diễm vẫn còn yêu cuộc sống này lắm, vội bổ sung: “Con cũng không muốn rời xa anh.”
Tạ Tấn: “Haha.”
Có quỷ mới tin em.
***
Nghĩ đến chuyện này, Tạ Diễm liền bật cười. Từ hôm ấy, Tạ Tấn không thèm nói chuyện với Tạ Diễm mấy ngày trời, Tạ Diễm phải lấy hết chỗ kẹo ngọt mình tích trữ đưa cho Tạ Tấn, Tạ Tấn mới xoa đầu Tạ Diễm, rộng lượng tha thứ cho cậu.
Nhưng mấy ngày sau, khi Tạ Diễm lục tìm chỗ giấu kẹo quen thuộc của Tạ Tấn, cậu vẫn tìm thấy mấy viên kẹo trái cây Tạ Tấn giấu bên trong, cậu biết anh mình thật ra chẳng hề giận mình.
Tạ Diễm đang cười, bỗng có người đút cho cậu một viên kẹo sữa.
Ngọt thật đấy.
Tạ Diễm dùng đầu lưỡi đẩy đẩy viên kẹo, cười híp mắt nhìn Cố Ngộ Sâm, chỉ cần nghĩ tới chuyện năm sau có thể học cùng trường với Cố Ngộ Sâm, lòng Tạ Diễm đã ngọt ngào như viên kẹo sữa đang ngậm trong miệng.
Cố Ngộ Sâm nhịn không được xoa đầu Tạ Diễm, ánh mắt lóe lên, đưa ra quyết định.
Năm nay anh đang lớp 9, lúc Tạ Diễm lên cấp hai thì anh cũng đã tốt nghiệp cấp hai.
Thành tích của Cố Ngộ Sâm rất tốt, thường đại diện trường tham gia rất nhiều cuộc thi, trải qua mấy kỳ thi liên trường, thành tích của Cố Ngộ Sâm luôn đứng đầu bảng xếp hạng toàn thành phố, không ai có thể tranh hạng nhất với anh, trừ Tạ Tấn.
Anh và Tạ Tấn rất nổi danh ở các trường cấp ba tại Thành phố Kinh, có mấy trường còn liên hệ sớm với Cố Ngộ Sâm, thậm chí còn có trường thông qua mối quan hệ với cha Cố và mẹ Cố, họ đều hy vọng Cố Ngộ Sâm đến học ở trường của bọn họ.
Trường cấp ba hiện tại của Cố Ngộ Sâm chỉ là trường bình thường, xếp hạng trong thành phố cũng không cao lắm, cha Cố và mẹ Cố khuyên anh nên theo học trường tốt hơn.
Với thành tích của Cố Ngộ Sâm, tất cả các trường cấp ba ở Thành phố Kinh đều sẽ mở rộng cửa chào đón anh.
Cố Ngộ Sâm vẫn chưa đưa ra quyết định, anh luôn biết lựa chọn thế nào mới là tốt nhất cho bản thân. Hơn nữa, Cố Ngộ Sâm cũng là người sống có kế hoạch, anh luôn chuẩn bị sẵn kế hoạch dự phòng hoặc nhiều phương án khác nhau trước khi sự việc xảy ra.
Nhưng lần này, Cố Ngộ Sâm lại không có kế hoạch, còn thấy do dự.
Cho đến tận lúc này, Cố Ngộ Sâm mới đưa ra quyết định.
Đêm đó, Cố Ngộ Sâm nói với cha Cố và mẹ Cố về quyết định của mình: “Ba, mẹ, con sẽ học cấp ba tại trường con đang học.”
Cha Cố và mẹ Cố đều hơi bất ngờ, nhưng không hề phản đối mà còn tỏ ra tôn trọng đối với quyết định của con trai.
Trước giờ Cố Ngộ Sâm luôn có chính kiến riêng, một khi Cố Ngộ Sâm đã đưa ra quyết định, họ tất nhiên sẽ không can thiệp vào.
Họ cũng rất tin khả năng tự chủ của con trai, bất kể thằng bé học ở trường nào cũng đều sẽ học tốt.
***
Từ lúc Cố Ngộ Sâm chuyển đến trường tiểu học ở Thành phố Kinh, anh luôn học cùng lớp với Tạ Tấn, ba năm cấp hai cũng thế.
Mãi mới lên cấp ba, Tạ Tấn cứ tưởng Cố Ngộ Sâm sẽ học trường khác, tưởng rằng cuối cùng mình cũng thoát được thứ quỷ sứ đáng ghét đã đánh cắp sự chú ý của em trai mình. Kết quả, ngày đầu tiên lớp 10, vừa mới bước vào lớp anh ấy đã nhìn thấy Cố Ngộ Sâm ngồi sẵn trong đó.
Tạ Tấn: “…”
Duma, cái thứ quỷ sứ đáng ghét này sao cứ như cô hồn tháng bảy vậy?
***
Nhưng cậu không dám hỏi Cố Ngộ Sâm, sợ rằng nếu mình hỏi sẽ làm ảnh hưởng đến quyết định của anh.
Thế nên cậu buồn cả mấy ngày liền.
Từ ngày hôm đó, Tạ Diễm không còn nhắc đến chuyện chọn trường trước mặt Cố Ngộ Sâm nữa.
Trong lòng cậu chắc chắn là hy vọng Cố Ngộ Sâm sẽ học ở trường hiện tại, vậy thì cậu có thể gặp Cố Ngộ Sâm mỗi ngày khi đến trường.
Lúc chưa nghỉ hè cậu cũng mong chờ, đến khi nghỉ hè, cậu cũng mong chờ như thế.
Nhưng mãi đến ngày khai giảng, cận vẫn không dám hỏi.
Cấp hai khai giảng sau cấp ba mấy ngày, nhưng vào ngày khai giảng của cấp ba, học sinh cấp hai chưa chính thức là Tạ Diễm đã lững thững đi đến trường cấp ba, đợi đến khi vào học cậu mới đi đến chỗ bảng thông báo, xem danh sách chia lớp của học sinh lớp 10, cậu nhón chân lên kiểm tra từng cái tên.
May là khối mười dựa theo thành tích học tập để chia lớp, Cố Ngộ Sâm và Tạ Tấn được xếp vào lớp Một, Tạ Diễm nhanh chóng tìm thấy tên của Cố Ngộ Sâm.
Khoảnh khắc đó, tim Tạ Diễm đập rất nhanh, cậu cảm thấy cả người như sắp bay lên.
Hí hí hí!
Cố Ngộ Sâm không chọn trường khác, cậu vẫn sẽ học cùng trường với anh!
Ít nhất Tạ Diễm vẫn còn nhớ đây là trường học, mọi người đang trong giờ học, nên cậu cố kiềm nén tiếng reo hò vào trong, nhảy cẫng lên rời khỏi bảng thông báo.
Trường cấp hai và trường cấp ba cách nhau một con đường, sau khi rời khỏi trường cấp ba, Tạ Diễm liền đến trường cấp hai.
Đây không phải lần đầu tiên Tạ Diễm đến trường cấp hai, một tháng trước các bạn tiểu học đã cùng nhau đến đây để tham quan trường học tương lai. Khi đó, Tạ Diễm thấy ngôi trường này chẳng có gì đặc sắc cả, giờ nhìn lại, Tạ Diễm thấy chỗ nào cũng đẹp, tất cả đều hợp với mắt thẩm mỹ của mình.
Còn chưa bắt đầu đi học mà Tạ Diễm đã cảm thấy yêu ngôi trường này đến lạ.
Không biết tại sao, nhưng chỉ cần nghĩ đến việc Cố Ngộ Sâm đang học trong dãy phòng học phía đối diện, cậu đã cảm thấy rất là vui.
Tạ Diễm dạo quanh trường cấp hai vài lần.
Mãi đến khi các khối cấp ba sắp tan học, cậu mới chạy tung tăng đến cổng trường để đợi ai kia.
Chẳng mấy chốc, cậu đã nhìn thấy Cố Ngộ Sâm, cậu vội vẫy tay với anh, vừa vẫy vừa gọi: “Anh ơi, em ở đây nè.”
Cố Ngộ Sâm vừa bước ra khỏi cổng học đã nghe thấy giọng nói quen thuộc, nhìn về nơi phát ra âm thanh, quả nhiên nhìn thấy Tạ Diễm.
Khóe miệng anh hơi cong lên, bước nhanh đến chỗ Tạ Diễm.
Anh vừa mới đến chỗ Tạ Diễm, cậu đã vội vàng nắm lấy tay anh.
“Sao Diễm Diễm lại đến đây?” Cố Ngộ Sâm hỏi Tạ Diễm.
Tạ Diễm vui vẻ nói: “Em chờ anh tan học ạ.”
Cố Ngộ Sâm lại hỏi: “Sao Diễm Diễm biết anh học ở đây?”
Hiện tại Cố Ngộ Sâm vẫn chưa định nói cho Tạ Diễm biết, muốn tạo bất ngờ cho Tạ Diễm sau khi cậu khai giảng xong, không ngờ Tạ Diễm đã biết trước rồi.
Tạ Diễm cười đắc chí: “Tại vì em thấy anh trong danh sách chia lớp của học sinh lớp 10 á.”
Cậu ngẩng đầu nhìn Cố Ngộ Sâm, dáng vẻ cười híp mắt như đang nói với Cố Ngộ Sâm: Anh mau khen em thông minh đi.
“Diễm Diễm thật thông minh!” Cố Ngộ Sâm xoa nhẹ đầu cậu.
Sau đó dẫn Tạ Diễm đến nhà xe để lấy xe.
Thấy Cố Ngộ Sâm đẩy một chiếc xe đạp mới toanh ra khỏi nhà xe, Tạ Diễm vô cùng ngạc nhiên: “Sao anh đổi xe rồi ạ?”
Tạ Diễm còn nhớ chiếc xe lúc trước Cố Ngộ Sâm đi là chiếc xe đạp 28 do cha Cố tặng, nghe cha Cố nói chiếc xe đạp 28 kia có tuổi thọ rất lâu đời, kiểu như có lai lịch bất phàm.
Không ngờ sang năm học mới Cố Ngộ Sâm lại đổi xe mới, cậu cứ tưởng Cố Ngộ Sâm sẽ không đổi chiếc xe đạp 28 kia.
Cố Ngộ Sâm nhanh chóng leo lên xe đạp, quay đầu nói với Tạ Diễm: “Lên xe đi, anh chở em về.”
“Dạ.” Tạ Diễm gật đầu, rồi leo lên yên sau xe đạp.
Tạ Diễm đã từng ngồi trên chiếc xe 28 của Cố Ngộ Sâm, nó vừa cứng vừa cấn người, nhưng chiếc xe này lại không giống vậy, yên sau được xử lý đặc biệt, êm ái vô cùng.
Hơn nữa xe còn được trang bị giảm xóc, nên khi đi không bị xóc như chiếc xe 28.
Tạ Diễm lờ mờ đoán được nguyên nhân Cố Ngộ Sâm đổi xe, nhưng lúc suy nghĩ kỹ lại thấy chẳng thể hiểu được.
***
Một tuần sau, Tạ Diễm cũng bắt đầu năm học mới.
Cấp hai và cấp ba tham gia huấn luyện quân sự cùng nhau, chẳng qua khối 7 còn nhỏ nên cường độ tập luyện không cao như học sinh cấp ba, bình thường chỉ luyện tập tư thế quân đội rồi nghỉ ngơi thôi.
Tất cả đều đang trong độ tuổi vừa biết yêu, trong lúc nghỉ, các nữ sinh tụm năm tụm ba với nhau, thứ họ bàn luận nhiều nhất là các anh đẹp trai của khối 10.
Người được nhắc đến nhiều nhất chính là Cố Ngộ Sâm và Tạ Tấn, không chỉ vậy, họ còn tạo một cuộc bình chọn trên diễn đàn trường.
Người tham gia bình chọn không phải chỉ có học sinh mới, mà phạm vi toàn trường.
Tạ Diễm uống nước xong vừa đặt ly xuống, bạn nữ cùng lớp đã huých huých tay cậu: “Tạ Diễm, cậu xem bài bình chọn trên diễn đàn trường chưa? Cậu có tham gia bình chọn không?”
“Bài gì á?” Tạ Diễm không có thói quen lướt diễn đàn, nên cũng không hay biết gì về mấy bài đăng đang hot trên diễn đàn.
Bạn nữ kia liền mở bài viết lên cho Tạ Diễm xem: “Cậu xem, là bài viết này nè, để bình chọn hotboy trường á! Lúc trước hotboy của trường đều thuộc về các anh lớp 11 với lớp 12, chung quy thì là do họ nổi tiếng sẵn rồi, nhưng năm nay trên bảng bình chọn hotboy trường lại xuất hiện hai anh lớp 10 tàn sát tứ phương, một đường thẳng tiến, bỏ xa các anh khối trên luôn.”
Tạ Diễm: “…”
Cậu cảm thấy cách dùng từ của bạn nữ kia hơi quá, gì mà tàn sát tứ phương, rồi lại một đường thẳng tiến? Có thật là đang bỏ phiếu bình chọn hotboy trường không vậy? Không phải là đang bầu chọn lãnh đạo đâu ha?
Nghĩ thì nghĩ vậy, Tạ Diễm vẫn cúi xuống xem điện thoại của bạn học, cậu thấy không bất ngờ mấy khi nhìn thấy tên anh mình và Cố Ngộ Sâm đang dẫn đầu bảng.
Chỗ có Cố Ngộ Sâm sao mà thiếu anh ấy được?
“Cậu cho tớ xin link diễn đàn được không?” Tạ Diễm nói với bạn nữ cùng lớp.
Bạn nữ cùng lớp đỏ mặt gật đầu.
Vừa add Wechat với Tạ Diễm vừa nói: “Tạ Diễm, tớ nghĩ cậu cũng có thể tham gia bình chọn hotboy trường á.”
Đây là lời thật lòng.
Tạ Diễm thật sự rất đẹp trai, đường nét gương mặt rõ ràng, thanh tú.
Chẳng qua là do hiện tại cậu còn nhỏ, ngũ quan vẫn chưa phát triển hết, trông cũng có nét ngây thơ hơn so với các anh lớp 10.
Bạn nữ cùng lớp không ngờ Tạ Diễm lại nói vậy, thấy hơi sửng sốt, còn đang định nói thêm gì đó đã bị bạn ngồi cạnh kéo kéo áo, bạn của cô bé khẽ reo lên với cô: “Aaaa, họ đang đến đây kìa!”
Bạn nữ cùng lớp định hỏi ai đến đã nhìn thấy Cố Ngộ Sâm và Tạ Tấn đang đi về phía mình.
Hai học sinh mới có thể soán ngôi của lớp 11 và lớp 12, chiếm lấy hai vị trí đầu trong bảng xếp hạng hotboy trường, đương nhiên là giá trị nhan sắc không phải dạng vừa.
Không chỉ nhan sắc không phải dạng vừa, dáng người cũng chuẩn không cần chỉnh, quân phục mặc trên người các bạn học khác trông không khác gì bao tải, nhưng khi mặc trên người Cố Ngộ Sâm và Tạ Tấn lại hợp cực kỳ, chân dài dáng cao, khiến bộ quân phục bảnh bao lạ thường.
Hai anh đẹp trai theo hai kiểu khác nhau, nhưng vẫn mang đến cho người ta ấn tượng thị giác mạnh mẽ.
Ngày càng có nhiều học sinh cấp hai mới chú ý đến sự xuất hiện của họ, khiến mọi người bàn tán xôn xao.
Nhưng mà lúc này, tâm trí của Tạ Diễm đang dồn hết vào bảng xếp hạng hotboy trường, không để ý đến việc anh trai cậu và Cố Ngộ Sâm đang đến.
Mà bảng bình chọn hotboy trường này không chỉ là danh sách tên, mà còn có ảnh của các ứng cử viên.
Hầu hết đều là ảnh chụp lén, có nhiều ứng cử viên không gánh nổi góc chết, nên ảnh chụp ra thảm hại vô cùng.
Mà Cố Ngộ Sâm và Tạ Tấn lại đẹp trai ba trăm sáu mươi độ không góc chết, ảnh bị đăng lên không tấm nào dìm được họ, có mấy tấm còn siêu nghệ thuật siêu đẹp trai.
Tạ Diễm thấy mình như đang lạc vào nơi cất giữ kho báu, điên cuồng bấm tải ảnh của Cố Ngộ Sâm, vừa tải vừa lẩm bẩm: “Mình còn chưa chụp được nhiều ảnh của anh như thế này.”
Dĩ nhiên, những lời than vãn này không thể làm giảm tốc độ tải ảnh của Tạ Diễm, lưu lượng data chẳng là gì so với ảnh của Cố Ngộ Sâm.
Cậu tải ảnh say sưa đến mức không nhận ra rằng chủ nhận của các bức ảnh đang đứng trái phải trước mặt cậu.
Mãi đến khi Tạ Diễm thấy hơi mỏi cổ, lúc cậu định ngẩng đầu lên xoa cổ, bỗng nhìn thấy Tạ Tấn và Cố Ngộ Sâm.
Hai người từ trên cao nhìn xuống cậu, bóng đổ xuống cậu như hai ngọn núi lớn, ánh mắt bọn họ nóng rực, mặt lạnh tanh.
Tạ Tấn: “Bé Diễm à, em định bình chọn cho ai?”
Cố Ngộ Sâm: “Diễm Diễm đã quyết định sẽ bình chọn cho ai chưa em?”
Tạ Diễm: “…”
Không có, em chưa nghĩ xong, em không biết gì hết.
Lóe Hôn - Già Phê Sắc Đích Đoàn Tử
