Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Chương 80
242@-
Thẩm Tiểu Khương và Trần Nghị mỗi người cầm một đầu chiếc điện thoại, đứng đối mặt nhau, im lặng một hồi.
"Chị..." Trần Nghị chớp mắt lia lịa, tay còn lại vén lọn tóc mai ra sau tai, "Dạo này, chẳng hiểu sao nữa, cứ hay đãng trí."
Đúng lúc màn hình điện thoại tự động tắt. Màn hình đen bóng phản chiếu ánh sáng, tạo ra một hiệu ứng thị giác sáng tối, nghiêng nghiêng chia chiếc điện thoại thành hai nửa. Con ngươi của Thẩm Tiểu Khương cũng trở lại một màu đen tuyền.
Cô gãi gãi gáy, có chút ngượng ngùng, nhưng lại cố gắng kìm nén, ấp úng nói: "Thật ra thỉnh thoảng, tôi... tôi cũng vậy."
"Nhưng mà," Thẩm Tiểu Khương nói thêm, "tôi hậu đậu quen rồi."
Trần Nghị hé miệng cười nhạt.
Sau đó, Thẩm Tiểu Khương buông điện thoại ra, chỉ về phía sau lưng: "Tôi vào phòng đây."
Trần Nghị hai tay nhận lại điện thoại, "ừm" một tiếng, nhưng không đi, vẫn đứng ở cửa, như thể còn muốn nói gì đó.
Thẩm Tiểu Khương vừa xoay người, do dự một giây rồi lại quay lại, ánh mắt rơi xuống đôi dép lê đã được thay ra trên tủ giày: "Chị..đi à?"
Trần Nghị cũng liếc nhìn đôi dép lê mình vừa mang, "Chưa, chị ra ngoài mua ít đồ."
"Sao thế?" Nàng lại hỏi.
Thẩm Tiểu Khương không nhìn nàng, giọng điệu nhàn nhạt: "Không có gì, hộp giữ nhiệt còn ở trong bếp. Tôi định nói nếu chị muốn đi, tôi có thể đưa cho chị."
Ánh mắt Trần Nghị dừng lại trên gương mặt Thẩm Tiểu Khương, trong lòng cảm thấy buồn cười: "Ừm, vẫn chưa đi đâu."
"À." Thẩm Tiểu Khương sờ mũi, mím môi, rồi chậm rãi quay người.
Trần Nghị đưa tay, giật nhẹ ống tay áo cô: "Này, em có muốn ăn gì không?"
Thẩm Tiểu Khương quay người, liếc nhìn đầu ngón tay Trần Nghị, móng tay giả đã tháo rồi? Cô ho nhẹ một tiếng: "Không."
Trần Nghị thu tay lại: "Vậy..uống thì sao? Nước ngọt, hay là trà sữa?"
Thẩm Tiểu Khương vẫn không nhìn nàng, lạnh lùng đáp: "Không uống."
Trần Nghị cũng không giận, vẻ mặt nhàn nhạt, không nhìn ra là tâm trạng gì. "Ừm, được rồi, chị biết rồi."
Nàng nói xong, liền xoay người, bước những bước chân nhẹ nhàng, biến mất trong hành lang.
Thẩm Tiểu Khương quay lưng về phía cửa, đợi tiếng giày cao gót dần xa, mới ló người ra lần nữa. Cô đứng ở hành lang một lúc, cuối cùng lại nghe thấy tiếng giày cao gót. Trần Nghị đã xuống đến tầng một, thong thả đi về phía xe của nàng. Ngay khoảnh khắc mở cửa xe, nàng bỗng dừng lại, rồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên tầng ba, vị trí của Thẩm Tiểu Khương.
Phản xạ của Thẩm Tiểu Khương cực nhanh, là thành quả luyện tập từ hồi cấp ba đánh bóng chuyền. Cô đột ngột lùi người lại, cũng không biết người dưới tầng một kia, có nhìn thấy mình không.
Thật lâu sau, xe khởi động. Lát sau, âm thanh bắt đầu di chuyển, dừng lại trong giây lát rồi phóng đi vun vút, dần xa.
Thẩm Tiểu Khương thở phào một hơi, vừa quay lại, liền gặp một người hàng xóm lạ mặt ra đổ rác.
"Ăn trưa chưa cháu?" người đó thân thiện hỏi.
Thẩm Tiểu Khương giật mình, ở cùng một tầng thì đều là hàng xóm, cô lịch sự đáp lại: "Chưa ạ."
Rõ ràng là chưa ăn, vậy mà lúc Trần Nghị hỏi, lại nói dối là đã ăn rồi. Có lẽ ở trước mặt Trần Nghị, cô vẫn ấu trĩ như mọi khi.
Không thể thế này được. Đúng, không thể.
Thẩm Tiểu Khương hít sâu hai hơi, thu lại tâm trí, trở vào phòng, lau sạch kính, châm thêm nước nóng vào cốc, rồi lại ngồi về trước máy tính, lạch cạch gõ.
Trần Nghị thế này là sao chứ, không nói một lời biến mất, rồi lại không nói một lời quay về, cái gì cũng không giải thích, dựa vào đâu mà mình phải chấp nhận nàng? Giống như một cơn gió tùy tiện, tự dưng xông vào cuộc sống của cô, làm xáo trộn mọi thứ, sau đó lại chẳng để lại gì.
Còn nữa, tấm ảnh màn hình khóa kia là sao, chụp lúc nào, sao cô không nhớ gì cả?
Gõ được mấy dòng, cảm thấy không ổn, soạt một tiếng xóa hết.
Một giờ sau, tiếng chuông cửa khàn khàn lại vang lên lần nữa. Người bấm chuông, dường như không hề vội vã, dịu dàng, như không có chuyện gì xảy ra.
Thẩm Tiểu Khương lại bị sự dịu dàng vô hình này, làm cho rất bực bội. Cô đứng dậy, mở cửa.
Thấy Trần Nghị tay xách nách mang, cô giả vờ như không thấy, mặt không cảm xúc quay người đi.
"Phù..." Trần Nghị thở nhẹ, trước tiên đặt hai túi siêu thị nhỏ hơn vào trong cửa, sau đó, lại nhấc chiếc túi lớn hơn ở cạnh cửa vào. Hai cánh tay nàng hằn lên những vết đỏ nông sâu không đều, lòng bàn tay cũng vậy.
Thẩm Tiểu Khương vừa đi đến cửa phòng, trong lòng có chút không nỡ, lẳng lặng liếc qua. Vóc người Trần Nghị cao ráo, nhưng vì gầy, nên trông nhỏ nhắn, mong manh. Tay chân mảnh khảnh, cả người trông còn không nặng bằng mấy cái túi kia.
Dù đã sang tháng chín, nhưng ban ngày vẫn còn rất nóng, huống chi, đây là tầng ba, một mình nàng mang nhiều đồ như vậy lên, thật không dễ dàng. Chóp mũi và trán nàng đều lấm tấm mồ hôi, tóc mai ướt bết vào gáy, cả người trông càng thêm trắng nõn, trong suốt.
"Cần giúp không?" Thẩm Tiểu Khương hỏi.
Trần Nghị vẫn miệt mài, dường như không có ý muốn cô giúp: "Không sao, em cứ bận việc đi, một mình chị được rồi." Giọng điệu không hề có chút thất vọng, ngược lại còn lộ ra một chút hưng phấn.
Bàn bếp quá nhỏ, không để được nhiều đồ, Trần Nghị gắng sức nhấc túi lên bàn ăn, lấy từng món đồ bên trong ra, rồi lại từng món một mang vào bếp, cứ thế lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Thẩm Tiểu Khương khoanh tay, tựa người vào cạnh cửa, ánh mắt lơ đãng nhìn người phụ nữ đang bận rộn. Sau đó, cô im lặng không nói gì, trở về phòng.
Lúc làm việc, Thẩm Tiểu Khương để điện thoại ở chế độ rung. Lúc này, chiếc điện thoại vốn đang yên lặng nằm trên bàn, bắt đầu điên cuồng rung lên.
Giai Bảo: Khương, cậu mau về đi, tớ chịu không nổi nữa rồi
Giai Bảo: Trần Tinh Nam vậy mà lại dẫn một đám người đến ký túc xá chơi game, ồn chết đi được
Giai Bảo: Mà lại toàn là nữ
Giai Bảo: Rõ ràng nó nói không thích nhìn tớ mặc mấy cái váy ngắn, vậy mà mấy người bạn của cậu ta, có cái váy nào dài bằng của tớ đâu??
Giai Bảo: [ảnh]
Giai Bảo: [ảnh]
Cách màn hình, Thẩm Tiểu Khương cũng có thể cảm nhận được sự tức giận của Tôn Giai Bảo. Cô mở ảnh ra, toàn là ảnh Tôn Giai Bảo chụp lén mấy cô gái kia.
Cô vội vàng nhắn lại.
Thẩm Tiểu Khương: Chụp lén là phạm pháp đấy, cậu mau yên lặng đi
Giai Bảo: Tớ không
Thẩm Tiểu Khương: Với lại, đây là ký túc xá nữ, Trần Tinh Nam không dẫn con gái đến chơi, chẳng lẽ dẫn quái vật ba chân đến à
Giai Bảo: ... Cậu đứng về phía nào thế, cậu nên nhớ, tớ mới là bạn thân của cậu! Khinh bỉ.jpg
Thẩm Tiểu Khương: Chính vì cậu là bạn thân của tớ, nên tớ mới phải tránh hiềm nghi chứ, tớ không đứng về phía nào cả
Giai Bảo: Được thôi, vậy cậu cứ chờ mà nhìn tớ tức chết đi. Mếu máo.jpg
Thẩm Tiểu Khương: Tức chết cũng tốt, một công đôi việc, sau này không cần phải học lớp lão Mao nữa
Giai Bảo: Khương, tớ yêu cậu như thế, sao cậu có thể nói với tớ như vậy. Nước mắt như mưa.jpg
Thẩm Tiểu Khương: Đều là chơi game, cậu cũng tham gia đi, để họ biết thực lực của Tôn đại tiểu thư nhà ta
Giai Bảo: Tớ không muốn, tớ không thích họ. Nhưng mà, họ trông xinh thật đấy, hu hu hu...
Thẩm Tiểu Khương lười nói thêm gì nữa.
Lúc này, máy hút mùi trong bếp bắt đầu hoạt động, từng đợt mùi thức ăn bay vào. Cửa phòng không đóng, Thẩm Tiểu Khương rón rén đi đến cạnh cửa, liếc nhìn qua cửa kính nhà bếp.
Hay thật, Trần Nghị vậy mà thật sự đang xào rau! Bên cạnh trên bàn bếp, bày đầy những nguyên liệu cần dùng. Trên lọ gia vị, dựng một chiếc điện thoại, video bên trong hình như là dạy nấu ăn.
Thẩm Tiểu Khương mặt mày nghiêm trọng, cổ họng nghẹn lại, đầu óc trống rỗng, cô lại quay về phòng, tựa vào tường ngẩn người.
Trên điện thoại, tin nhắn của Tôn Giai Bảo vẫn đang nhảy liên tục. Cô đổi chủ đề, xóa đi xóa lại rồi gõ một dòng.
Thẩm Tiểu Khương: Người yêu cũ đến tìm tớ, chẳng biết muốn làm gì
Suy nghĩ một hồi, Thẩm Tiểu Khương cảm thấy dùng từ "người yêu cũ" không chính xác, lập tức bấm "Thu hồi". Nhưng mà, đã quá thời gian, không thu hồi được.
Tôn Giai Bảo lập tức gửi đến một loạt meme khoa trương.
Giai Bảo: Không thể nào, dưa to thế này, tớ phải hóng trước mới được
Thẩm Tiểu Khương: Tớ dùng từ không chính xác, không phải "người yêu cũ", vẫn là người mà tớ tỏ tình bị từ chối ấy
Giai Bảo: Chị em ơi, vùng lên cho tớ, cô ta nói từ chối là từ chối, cô ta nói đến tìm cậu là đến tìm cậu, cô ta dựa vào đâu, thấy cậu dễ bắt nạt à
Giai Bảo: Lời nói trước sau bất nhất, trong ngoài không đồng nhất, nhất định phải cho cậu một lời giải thích
Giai Bảo: Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ
Thẩm Tiểu Khương: Tớ không phải ngựa
Giai Bảo: Khương tốt của tớ cũng không ăn
Giai Bảo: Dù có ăn, cũng không thể dễ dàng như vậy mà ăn, không thể để cô ta được hời. Với lại, yêu đương cũng giống như chơi diều, cậu nắm chặt một chút, rồi lại thả lỏng một chút, lúc thả lỏng gần được rồi, cậu lại siết chặt vào, tuyệt đối không thể để người khác cảm thấy cậu dễ lừa
Thẩm Tiểu Khương: Vấn đề là người ta cũng đâu có nói muốn cho tớ ăn, có lẽ cũng chỉ là tớ nghĩ nhiều
Giai Bảo: Đừng! Chị em ơi, tớ nói cho cậu biết, đừng tự tìm vấn đề ở bản thân mình, là cô ta được voi đòi tiên. Nếu cô ta không nói gì, vậy cậu cứ để đạn bay thêm một lúc nữa, đừng làm gì cả
"Thẩm Tiểu Khương, ra ăn cơm được rồi." Trần Nghị gõ hai cái lên cửa, dịu dàng nói.
Bàn tay đang gõ bàn phím của Thẩm Tiểu Khương dừng lại, nhưng không quay người, vừa định từ chối, đối phương lại nói trước.
"Chị cũng không muốn làm phiền em, nhưng phải ăn no mới có thể uống thuốc. Cơm này, em có thể đợi lát nữa ăn, nhưng... nhất định phải ăn."
Trần Nghị nói xong, quay người, đôi dép lê quá khổ lê trên sàn, phát ra tiếng sột soạt.
Thẩm Tiểu Khương lưu lại tiến độ đang làm dở, sau đó đứng dậy, thở ra một hơi nặng nề, vội vã mà lại cố tỏ ra bình tĩnh đi ra phòng ăn.
Chiếc bàn ăn không lớn, sau khi đặt ba đĩa thức ăn lên, trông lại càng chật chội. Bên cạnh bàn đặt hai chiếc bát, trong bát đựng đầy cơm trắng hạt tròn đầy đặn.
Cô liếc nhìn vào cửa kính nhà bếp, Trần Nghị đang ngồi xổm xuống, tìm một hồi lâu, lại chỉ tìm ra hai chiếc bát nhỏ. Nàng múc canh vào bát, hai tay bưng lên, dùng vai đẩy cửa ra.
Khó khăn lắm mới đi đến bên bàn, nàng vội đặt hai bát canh đầy ắp xuống, hai tay ôm lấy tai: "A, nóng quá!"
Trứng xào cà chua, khoai tây sợi xào ớt xanh, tôm luộc, rất thanh đạm, cũng rất bổ dưỡng. Quan trọng là, vị cũng không tệ. Thẩm Tiểu Khương ăn rất nhiều.
Cô ăn tôm thường không dùng tay bóc, chủ yếu là vì cô bóc quá chậm và thấy quá phiền phức. Mắt thấy nửa bát cơm đã hết, Thẩm Tiểu Khương cũng chỉ dùng miệng gặm một con tôm.
Trần Nghị đứng dậy đi vào bếp một chuyến. Lúc ra, hai tay ướt sũng. Vừa ngồi xuống, nàng liền thành thạo bắt đầu bóc tôm.
Bẻ đầu tôm, lột vỏ tôm, rút chỉ tôm, một con tôm lớn hoàn chỉnh được đặt vào trong bát. Trần Nghị lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần. Rất nhanh, một đĩa đầy thịt tôm đã xuất hiện bên cạnh bát của Thẩm Tiểu Khương.
Thẩm Tiểu Khương hai mắt sáng lên, thậm chí có chút kinh ngạc. Lần trước có người bóc cho cô nhiều tôm như vậy, vẫn là lần trước. Ngay cả người mẹ Thẩm Lan Tâm thương cô như vậy, cũng chưa từng làm chuyện này cho cô.
Còn nữa, tốc độ tay của Trần Nghị, hóa ra lại nhanh như vậy sao?
Cô ngại ngùng không động đũa.
Trần Nghị cũng không thúc giục, nhàn nhạt nói: "Chị không thích ăn tôm."
Không tự nhiên một hồi lâu, dựa trên tâm niệm "lãng phí là đáng xấu hổ", Thẩm Tiểu Khương gắp một con. Tôm thịt tươi ngon, thấm đẫm nước canh, thật là mỹ vị. Cô vốn còn muốn giữ ý để lại vài con, không ngờ lại trực tiếp ăn sạch như gió cuốn mây tan.
Đã lâu rồi không được ăn thỏa mãn như vậy. Đồng thời, cô liếc nhìn Trần Nghị, trên gương mặt đối phương, lộ ra một nụ cười vui mừng đã lâu không thấy. Thẩm Tiểu Khương càng thêm ngượng ngùng.
Ăn cơm xong, Thẩm Tiểu Khương chủ động nhận việc dọn dẹp bát đũa. Nhưng gõ bàn phím quá lâu, ngón tay có chút run rẩy, cô làm vỡ một bát canh.
Trần Nghị vội chạy đến giúp dọn dẹp mảnh vỡ, vừa dọn, vừa cười nói: "Không sao, vỡ là bình an."
"Buổi chiều em còn phải làm việc, hay là, vẫn để chị rửa bát đi."
Trần Nghị thật... thật... thật sự quá dịu dàng.
Thẩm Tiểu Khương không phản đối, im lặng rời khỏi bếp, đứng bên bàn ăn, ngẩn ngơ nhìn bóng người bận rộn qua cửa kính.
Trần Nghị rửa sạch nồi niêu xoong chảo, sắp xếp gọn gàng vào rổ cho ráo nước. Sau đó, nàng dọn dẹp sơ qua nhà bếp, rồi kéo tấm thân ướt đẫm mồ hôi ra ngoài.
Lần trước Trần Nghị mồ hôi đầm đìa như thế này, vẫn là lúc ở trong nhà vệ sinh của quán rượu nhỏ khu phố cổ cùng Thẩm Tiểu Khương. Lần đó, sườn xám của nàng bị nước làm ướt sũng.
Cùng là nước, lại không phải cùng một loại nước.
Thẩm Tiểu Khương cố tình không nhìn nàng. Chỉ có cô tự biết, chiếc Kindle trong tay đã rất lâu không lật trang.
"Phòng này là để làm gì?" Trần Nghị vừa dùng khăn giấy lau mồ hôi, vừa nhìn về phía cánh cửa đang khóa.
Thẩm Tiểu Khương nhấc mí mắt lên: "Chủ nhà đã sửa lại, ngăn phòng thành hai căn hộ, đều có nhà vệ sinh riêng, chỉ có bếp và phòng ăn là dùng chung."
Trần Nghị "à" một tiếng, sau đó gật đầu: "Vậy chị có thể dùng nhờ phòng tắm của em một lát không?"
Thẩm Tiểu Khương sững người, ngẩng đầu, chỉ thấy Trần Nghị đã cởi một chiếc cúc áo sườn xám. Cổ áo sườn xám bị mồ hôi làm ướt, trên chiếc cổ thon dài hiện lên những giọt nước long lanh.
Nàng đứng trước quạt điện, tà sườn xám xẻ cao bị thổi tốc lên, để lộ đôi chân dài trắng như tuyết bên trong, đường cong ưu việt khiến người ta đỏ mặt.
"Được." Thẩm Tiểu Khương bình thản trả lời.
Trần Nghị nghiêng mặt, nheo mắt nhìn cô. Giọng điệu vẫn quyến rũ như mọi khi, nhưng lại bớt đi sự ngả ngớn thừa thãi. "Em không hỏi chị dùng phòng tắm làm gì sao?"
Thẩm Tiểu Khương nhìn chiếc Kindle trong tay, không nhìn nàng: "Cần phải hỏi sao? Chị muốn dùng, thì cứ dùng đi."
"À," nụ cười của Trần Nghị lan đến tận đáy mắt, "nóng quá, chị muốn... tắm một chút."
Trong phòng tắm có một ô cửa sổ rất nhỏ. Nhưng chủ nhà đã cẩn thận lắp một chiếc rèm sáo chống nước, kéo xuống, là có thể bảo vệ được sự riêng tư của khách thuê.
Trần Nghị kéo rèm sáo ra, từ trong nhìn ra ngoài, nhìn khu chung cư nhộn nhịp này, nhìn cuộc sống đời thường náo nhiệt này.
Cuộc sống ở đây, không giống với cuộc sống bình thường của nàng. Người ở đây, cũng không giống với những người nàng thường tiếp xúc.
Nhìn khắp Nam Thành, người có thể khiến Chủ tịch Trần xuống bếp nấu ăn, chỉ có Thẩm Tiểu Khương. Bởi vì khoảng thời gian ở bên Thẩm Tiểu Khương, dù làm gì, cũng có thể khiến Trần Nghị cảm thấy mình còn đang sống.
Lần này, nàng đã nghĩ thông suốt. Trong sinh mệnh của nàng, không thể không có vầng sáng đó.
Nàng muốn vầng trăng của nàng, chỉ vì một mình nàng, mà gột rửa hết bụi trần.
Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Thẩm Tiểu Khương và Trần Nghị mỗi người cầm một đầu chiếc điện thoại, đứng đối mặt nhau, im lặng một hồi.
"Chị..." Trần Nghị chớp mắt lia lịa, tay còn lại vén lọn tóc mai ra sau tai, "Dạo này, chẳng hiểu sao nữa, cứ hay đãng trí."
Đúng lúc màn hình điện thoại tự động tắt. Màn hình đen bóng phản chiếu ánh sáng, tạo ra một hiệu ứng thị giác sáng tối, nghiêng nghiêng chia chiếc điện thoại thành hai nửa. Con ngươi của Thẩm Tiểu Khương cũng trở lại một màu đen tuyền.
Cô gãi gãi gáy, có chút ngượng ngùng, nhưng lại cố gắng kìm nén, ấp úng nói: "Thật ra thỉnh thoảng, tôi... tôi cũng vậy."
"Nhưng mà," Thẩm Tiểu Khương nói thêm, "tôi hậu đậu quen rồi."
Trần Nghị hé miệng cười nhạt.
Sau đó, Thẩm Tiểu Khương buông điện thoại ra, chỉ về phía sau lưng: "Tôi vào phòng đây."
Trần Nghị hai tay nhận lại điện thoại, "ừm" một tiếng, nhưng không đi, vẫn đứng ở cửa, như thể còn muốn nói gì đó.
Thẩm Tiểu Khương vừa xoay người, do dự một giây rồi lại quay lại, ánh mắt rơi xuống đôi dép lê đã được thay ra trên tủ giày: "Chị..đi à?"
Trần Nghị cũng liếc nhìn đôi dép lê mình vừa mang, "Chưa, chị ra ngoài mua ít đồ."
"Sao thế?" Nàng lại hỏi.
Thẩm Tiểu Khương không nhìn nàng, giọng điệu nhàn nhạt: "Không có gì, hộp giữ nhiệt còn ở trong bếp. Tôi định nói nếu chị muốn đi, tôi có thể đưa cho chị."
Ánh mắt Trần Nghị dừng lại trên gương mặt Thẩm Tiểu Khương, trong lòng cảm thấy buồn cười: "Ừm, vẫn chưa đi đâu."
"À." Thẩm Tiểu Khương sờ mũi, mím môi, rồi chậm rãi quay người.
Trần Nghị đưa tay, giật nhẹ ống tay áo cô: "Này, em có muốn ăn gì không?"
Thẩm Tiểu Khương quay người, liếc nhìn đầu ngón tay Trần Nghị, móng tay giả đã tháo rồi? Cô ho nhẹ một tiếng: "Không."
Trần Nghị thu tay lại: "Vậy..uống thì sao? Nước ngọt, hay là trà sữa?"
Thẩm Tiểu Khương vẫn không nhìn nàng, lạnh lùng đáp: "Không uống."
Trần Nghị cũng không giận, vẻ mặt nhàn nhạt, không nhìn ra là tâm trạng gì. "Ừm, được rồi, chị biết rồi."
Nàng nói xong, liền xoay người, bước những bước chân nhẹ nhàng, biến mất trong hành lang.
Thẩm Tiểu Khương quay lưng về phía cửa, đợi tiếng giày cao gót dần xa, mới ló người ra lần nữa. Cô đứng ở hành lang một lúc, cuối cùng lại nghe thấy tiếng giày cao gót. Trần Nghị đã xuống đến tầng một, thong thả đi về phía xe của nàng. Ngay khoảnh khắc mở cửa xe, nàng bỗng dừng lại, rồi đột nhiên ngẩng đầu nhìn lên tầng ba, vị trí của Thẩm Tiểu Khương.
Phản xạ của Thẩm Tiểu Khương cực nhanh, là thành quả luyện tập từ hồi cấp ba đánh bóng chuyền. Cô đột ngột lùi người lại, cũng không biết người dưới tầng một kia, có nhìn thấy mình không.
Thật lâu sau, xe khởi động. Lát sau, âm thanh bắt đầu di chuyển, dừng lại trong giây lát rồi phóng đi vun vút, dần xa.
Thẩm Tiểu Khương thở phào một hơi, vừa quay lại, liền gặp một người hàng xóm lạ mặt ra đổ rác.
"Ăn trưa chưa cháu?" người đó thân thiện hỏi.
Thẩm Tiểu Khương giật mình, ở cùng một tầng thì đều là hàng xóm, cô lịch sự đáp lại: "Chưa ạ."
Rõ ràng là chưa ăn, vậy mà lúc Trần Nghị hỏi, lại nói dối là đã ăn rồi. Có lẽ ở trước mặt Trần Nghị, cô vẫn ấu trĩ như mọi khi.
Không thể thế này được. Đúng, không thể.
Thẩm Tiểu Khương hít sâu hai hơi, thu lại tâm trí, trở vào phòng, lau sạch kính, châm thêm nước nóng vào cốc, rồi lại ngồi về trước máy tính, lạch cạch gõ.
Trần Nghị thế này là sao chứ, không nói một lời biến mất, rồi lại không nói một lời quay về, cái gì cũng không giải thích, dựa vào đâu mà mình phải chấp nhận nàng? Giống như một cơn gió tùy tiện, tự dưng xông vào cuộc sống của cô, làm xáo trộn mọi thứ, sau đó lại chẳng để lại gì.
Còn nữa, tấm ảnh màn hình khóa kia là sao, chụp lúc nào, sao cô không nhớ gì cả?
Gõ được mấy dòng, cảm thấy không ổn, soạt một tiếng xóa hết.
Một giờ sau, tiếng chuông cửa khàn khàn lại vang lên lần nữa. Người bấm chuông, dường như không hề vội vã, dịu dàng, như không có chuyện gì xảy ra.
Thẩm Tiểu Khương lại bị sự dịu dàng vô hình này, làm cho rất bực bội. Cô đứng dậy, mở cửa.
Thấy Trần Nghị tay xách nách mang, cô giả vờ như không thấy, mặt không cảm xúc quay người đi.
"Phù..." Trần Nghị thở nhẹ, trước tiên đặt hai túi siêu thị nhỏ hơn vào trong cửa, sau đó, lại nhấc chiếc túi lớn hơn ở cạnh cửa vào. Hai cánh tay nàng hằn lên những vết đỏ nông sâu không đều, lòng bàn tay cũng vậy.
Thẩm Tiểu Khương vừa đi đến cửa phòng, trong lòng có chút không nỡ, lẳng lặng liếc qua. Vóc người Trần Nghị cao ráo, nhưng vì gầy, nên trông nhỏ nhắn, mong manh. Tay chân mảnh khảnh, cả người trông còn không nặng bằng mấy cái túi kia.
Dù đã sang tháng chín, nhưng ban ngày vẫn còn rất nóng, huống chi, đây là tầng ba, một mình nàng mang nhiều đồ như vậy lên, thật không dễ dàng. Chóp mũi và trán nàng đều lấm tấm mồ hôi, tóc mai ướt bết vào gáy, cả người trông càng thêm trắng nõn, trong suốt.
"Cần giúp không?" Thẩm Tiểu Khương hỏi.
Trần Nghị vẫn miệt mài, dường như không có ý muốn cô giúp: "Không sao, em cứ bận việc đi, một mình chị được rồi." Giọng điệu không hề có chút thất vọng, ngược lại còn lộ ra một chút hưng phấn.
Bàn bếp quá nhỏ, không để được nhiều đồ, Trần Nghị gắng sức nhấc túi lên bàn ăn, lấy từng món đồ bên trong ra, rồi lại từng món một mang vào bếp, cứ thế lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần.
Thẩm Tiểu Khương khoanh tay, tựa người vào cạnh cửa, ánh mắt lơ đãng nhìn người phụ nữ đang bận rộn. Sau đó, cô im lặng không nói gì, trở về phòng.
Lúc làm việc, Thẩm Tiểu Khương để điện thoại ở chế độ rung. Lúc này, chiếc điện thoại vốn đang yên lặng nằm trên bàn, bắt đầu điên cuồng rung lên.
Giai Bảo: Khương, cậu mau về đi, tớ chịu không nổi nữa rồi
Giai Bảo: Trần Tinh Nam vậy mà lại dẫn một đám người đến ký túc xá chơi game, ồn chết đi được
Giai Bảo: Mà lại toàn là nữ
Giai Bảo: Rõ ràng nó nói không thích nhìn tớ mặc mấy cái váy ngắn, vậy mà mấy người bạn của cậu ta, có cái váy nào dài bằng của tớ đâu??
Giai Bảo: [ảnh]
Giai Bảo: [ảnh]
Cách màn hình, Thẩm Tiểu Khương cũng có thể cảm nhận được sự tức giận của Tôn Giai Bảo. Cô mở ảnh ra, toàn là ảnh Tôn Giai Bảo chụp lén mấy cô gái kia.
Cô vội vàng nhắn lại.
Thẩm Tiểu Khương: Chụp lén là phạm pháp đấy, cậu mau yên lặng đi
Giai Bảo: Tớ không
Thẩm Tiểu Khương: Với lại, đây là ký túc xá nữ, Trần Tinh Nam không dẫn con gái đến chơi, chẳng lẽ dẫn quái vật ba chân đến à
Giai Bảo: ... Cậu đứng về phía nào thế, cậu nên nhớ, tớ mới là bạn thân của cậu! Khinh bỉ.jpg
Thẩm Tiểu Khương: Chính vì cậu là bạn thân của tớ, nên tớ mới phải tránh hiềm nghi chứ, tớ không đứng về phía nào cả
Giai Bảo: Được thôi, vậy cậu cứ chờ mà nhìn tớ tức chết đi. Mếu máo.jpg
Thẩm Tiểu Khương: Tức chết cũng tốt, một công đôi việc, sau này không cần phải học lớp lão Mao nữa
Giai Bảo: Khương, tớ yêu cậu như thế, sao cậu có thể nói với tớ như vậy. Nước mắt như mưa.jpg
Thẩm Tiểu Khương: Đều là chơi game, cậu cũng tham gia đi, để họ biết thực lực của Tôn đại tiểu thư nhà ta
Giai Bảo: Tớ không muốn, tớ không thích họ. Nhưng mà, họ trông xinh thật đấy, hu hu hu...
Thẩm Tiểu Khương lười nói thêm gì nữa.
Lúc này, máy hút mùi trong bếp bắt đầu hoạt động, từng đợt mùi thức ăn bay vào. Cửa phòng không đóng, Thẩm Tiểu Khương rón rén đi đến cạnh cửa, liếc nhìn qua cửa kính nhà bếp.
Hay thật, Trần Nghị vậy mà thật sự đang xào rau! Bên cạnh trên bàn bếp, bày đầy những nguyên liệu cần dùng. Trên lọ gia vị, dựng một chiếc điện thoại, video bên trong hình như là dạy nấu ăn.
Thẩm Tiểu Khương mặt mày nghiêm trọng, cổ họng nghẹn lại, đầu óc trống rỗng, cô lại quay về phòng, tựa vào tường ngẩn người.
Trên điện thoại, tin nhắn của Tôn Giai Bảo vẫn đang nhảy liên tục. Cô đổi chủ đề, xóa đi xóa lại rồi gõ một dòng.
Thẩm Tiểu Khương: Người yêu cũ đến tìm tớ, chẳng biết muốn làm gì
Suy nghĩ một hồi, Thẩm Tiểu Khương cảm thấy dùng từ "người yêu cũ" không chính xác, lập tức bấm "Thu hồi". Nhưng mà, đã quá thời gian, không thu hồi được.
Tôn Giai Bảo lập tức gửi đến một loạt meme khoa trương.
Giai Bảo: Không thể nào, dưa to thế này, tớ phải hóng trước mới được
Thẩm Tiểu Khương: Tớ dùng từ không chính xác, không phải "người yêu cũ", vẫn là người mà tớ tỏ tình bị từ chối ấy
Giai Bảo: Chị em ơi, vùng lên cho tớ, cô ta nói từ chối là từ chối, cô ta nói đến tìm cậu là đến tìm cậu, cô ta dựa vào đâu, thấy cậu dễ bắt nạt à
Giai Bảo: Lời nói trước sau bất nhất, trong ngoài không đồng nhất, nhất định phải cho cậu một lời giải thích
Giai Bảo: Ngựa tốt không quay đầu ăn cỏ cũ
Thẩm Tiểu Khương: Tớ không phải ngựa
Giai Bảo: Khương tốt của tớ cũng không ăn
Giai Bảo: Dù có ăn, cũng không thể dễ dàng như vậy mà ăn, không thể để cô ta được hời. Với lại, yêu đương cũng giống như chơi diều, cậu nắm chặt một chút, rồi lại thả lỏng một chút, lúc thả lỏng gần được rồi, cậu lại siết chặt vào, tuyệt đối không thể để người khác cảm thấy cậu dễ lừa
Thẩm Tiểu Khương: Vấn đề là người ta cũng đâu có nói muốn cho tớ ăn, có lẽ cũng chỉ là tớ nghĩ nhiều
Giai Bảo: Đừng! Chị em ơi, tớ nói cho cậu biết, đừng tự tìm vấn đề ở bản thân mình, là cô ta được voi đòi tiên. Nếu cô ta không nói gì, vậy cậu cứ để đạn bay thêm một lúc nữa, đừng làm gì cả
"Thẩm Tiểu Khương, ra ăn cơm được rồi." Trần Nghị gõ hai cái lên cửa, dịu dàng nói.
Bàn tay đang gõ bàn phím của Thẩm Tiểu Khương dừng lại, nhưng không quay người, vừa định từ chối, đối phương lại nói trước.
"Chị cũng không muốn làm phiền em, nhưng phải ăn no mới có thể uống thuốc. Cơm này, em có thể đợi lát nữa ăn, nhưng... nhất định phải ăn."
Trần Nghị nói xong, quay người, đôi dép lê quá khổ lê trên sàn, phát ra tiếng sột soạt.
Thẩm Tiểu Khương lưu lại tiến độ đang làm dở, sau đó đứng dậy, thở ra một hơi nặng nề, vội vã mà lại cố tỏ ra bình tĩnh đi ra phòng ăn.
Chiếc bàn ăn không lớn, sau khi đặt ba đĩa thức ăn lên, trông lại càng chật chội. Bên cạnh bàn đặt hai chiếc bát, trong bát đựng đầy cơm trắng hạt tròn đầy đặn.
Cô liếc nhìn vào cửa kính nhà bếp, Trần Nghị đang ngồi xổm xuống, tìm một hồi lâu, lại chỉ tìm ra hai chiếc bát nhỏ. Nàng múc canh vào bát, hai tay bưng lên, dùng vai đẩy cửa ra.
Khó khăn lắm mới đi đến bên bàn, nàng vội đặt hai bát canh đầy ắp xuống, hai tay ôm lấy tai: "A, nóng quá!"
Trứng xào cà chua, khoai tây sợi xào ớt xanh, tôm luộc, rất thanh đạm, cũng rất bổ dưỡng. Quan trọng là, vị cũng không tệ. Thẩm Tiểu Khương ăn rất nhiều.
Cô ăn tôm thường không dùng tay bóc, chủ yếu là vì cô bóc quá chậm và thấy quá phiền phức. Mắt thấy nửa bát cơm đã hết, Thẩm Tiểu Khương cũng chỉ dùng miệng gặm một con tôm.
Trần Nghị đứng dậy đi vào bếp một chuyến. Lúc ra, hai tay ướt sũng. Vừa ngồi xuống, nàng liền thành thạo bắt đầu bóc tôm.
Bẻ đầu tôm, lột vỏ tôm, rút chỉ tôm, một con tôm lớn hoàn chỉnh được đặt vào trong bát. Trần Nghị lặp đi lặp lại không biết bao nhiêu lần. Rất nhanh, một đĩa đầy thịt tôm đã xuất hiện bên cạnh bát của Thẩm Tiểu Khương.
Thẩm Tiểu Khương hai mắt sáng lên, thậm chí có chút kinh ngạc. Lần trước có người bóc cho cô nhiều tôm như vậy, vẫn là lần trước. Ngay cả người mẹ Thẩm Lan Tâm thương cô như vậy, cũng chưa từng làm chuyện này cho cô.
Còn nữa, tốc độ tay của Trần Nghị, hóa ra lại nhanh như vậy sao?
Cô ngại ngùng không động đũa.
Trần Nghị cũng không thúc giục, nhàn nhạt nói: "Chị không thích ăn tôm."
Không tự nhiên một hồi lâu, dựa trên tâm niệm "lãng phí là đáng xấu hổ", Thẩm Tiểu Khương gắp một con. Tôm thịt tươi ngon, thấm đẫm nước canh, thật là mỹ vị. Cô vốn còn muốn giữ ý để lại vài con, không ngờ lại trực tiếp ăn sạch như gió cuốn mây tan.
Đã lâu rồi không được ăn thỏa mãn như vậy. Đồng thời, cô liếc nhìn Trần Nghị, trên gương mặt đối phương, lộ ra một nụ cười vui mừng đã lâu không thấy. Thẩm Tiểu Khương càng thêm ngượng ngùng.
Ăn cơm xong, Thẩm Tiểu Khương chủ động nhận việc dọn dẹp bát đũa. Nhưng gõ bàn phím quá lâu, ngón tay có chút run rẩy, cô làm vỡ một bát canh.
Trần Nghị vội chạy đến giúp dọn dẹp mảnh vỡ, vừa dọn, vừa cười nói: "Không sao, vỡ là bình an."
"Buổi chiều em còn phải làm việc, hay là, vẫn để chị rửa bát đi."
Trần Nghị thật... thật... thật sự quá dịu dàng.
Thẩm Tiểu Khương không phản đối, im lặng rời khỏi bếp, đứng bên bàn ăn, ngẩn ngơ nhìn bóng người bận rộn qua cửa kính.
Trần Nghị rửa sạch nồi niêu xoong chảo, sắp xếp gọn gàng vào rổ cho ráo nước. Sau đó, nàng dọn dẹp sơ qua nhà bếp, rồi kéo tấm thân ướt đẫm mồ hôi ra ngoài.
Lần trước Trần Nghị mồ hôi đầm đìa như thế này, vẫn là lúc ở trong nhà vệ sinh của quán rượu nhỏ khu phố cổ cùng Thẩm Tiểu Khương. Lần đó, sườn xám của nàng bị nước làm ướt sũng.
Cùng là nước, lại không phải cùng một loại nước.
Thẩm Tiểu Khương cố tình không nhìn nàng. Chỉ có cô tự biết, chiếc Kindle trong tay đã rất lâu không lật trang.
"Phòng này là để làm gì?" Trần Nghị vừa dùng khăn giấy lau mồ hôi, vừa nhìn về phía cánh cửa đang khóa.
Thẩm Tiểu Khương nhấc mí mắt lên: "Chủ nhà đã sửa lại, ngăn phòng thành hai căn hộ, đều có nhà vệ sinh riêng, chỉ có bếp và phòng ăn là dùng chung."
Trần Nghị "à" một tiếng, sau đó gật đầu: "Vậy chị có thể dùng nhờ phòng tắm của em một lát không?"
Thẩm Tiểu Khương sững người, ngẩng đầu, chỉ thấy Trần Nghị đã cởi một chiếc cúc áo sườn xám. Cổ áo sườn xám bị mồ hôi làm ướt, trên chiếc cổ thon dài hiện lên những giọt nước long lanh.
Nàng đứng trước quạt điện, tà sườn xám xẻ cao bị thổi tốc lên, để lộ đôi chân dài trắng như tuyết bên trong, đường cong ưu việt khiến người ta đỏ mặt.
"Được." Thẩm Tiểu Khương bình thản trả lời.
Trần Nghị nghiêng mặt, nheo mắt nhìn cô. Giọng điệu vẫn quyến rũ như mọi khi, nhưng lại bớt đi sự ngả ngớn thừa thãi. "Em không hỏi chị dùng phòng tắm làm gì sao?"
Thẩm Tiểu Khương nhìn chiếc Kindle trong tay, không nhìn nàng: "Cần phải hỏi sao? Chị muốn dùng, thì cứ dùng đi."
"À," nụ cười của Trần Nghị lan đến tận đáy mắt, "nóng quá, chị muốn... tắm một chút."
Trong phòng tắm có một ô cửa sổ rất nhỏ. Nhưng chủ nhà đã cẩn thận lắp một chiếc rèm sáo chống nước, kéo xuống, là có thể bảo vệ được sự riêng tư của khách thuê.
Trần Nghị kéo rèm sáo ra, từ trong nhìn ra ngoài, nhìn khu chung cư nhộn nhịp này, nhìn cuộc sống đời thường náo nhiệt này.
Cuộc sống ở đây, không giống với cuộc sống bình thường của nàng. Người ở đây, cũng không giống với những người nàng thường tiếp xúc.
Nhìn khắp Nam Thành, người có thể khiến Chủ tịch Trần xuống bếp nấu ăn, chỉ có Thẩm Tiểu Khương. Bởi vì khoảng thời gian ở bên Thẩm Tiểu Khương, dù làm gì, cũng có thể khiến Trần Nghị cảm thấy mình còn đang sống.
Lần này, nàng đã nghĩ thông suốt. Trong sinh mệnh của nàng, không thể không có vầng sáng đó.
Nàng muốn vầng trăng của nàng, chỉ vì một mình nàng, mà gột rửa hết bụi trần.
Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Đánh giá:
Truyện Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Story
Chương 80
10.0/10 từ 11 lượt.