Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Chương 79
310@-
Sau khi Trần Nghị làm xong xét nghiệm, Thẩm Tiểu Khương đã có thể tự mình đọc hiểu bản báo cáo. Ở cột chỉ số vi khuẩn HP, con số ghi là "0".
Hai người rời bệnh viện, đi trên con đường dẫn ra bãi đỗ xe. Trần Nghị cầm bản báo cáo, lẳng lặng giẫm lên cái bóng của Thẩm Tiểu Khương.
"May quá." Đột nhiên, Thẩm Tiểu Khương buột miệng nói một câu như vậy.
Trần Nghị sững người một lúc, khi ngước lên nhìn đối phương, khóe mắt nàng như chạm phải ánh nắng ban mai của mùa hạ.
Thẩm Tiểu Khương, vẫn là Thẩm Tiểu Khương ấy.
Thời gian trôi đi, chẳng có mối quan hệ nào là bền chặt mãi mãi, tất cả mọi người đều đang thay đổi. Nhưng cô, vẫn là người sạch sẽ nhất, thuần khiết nhất, là người khiến trái tim Trần Nghị muốn hướng về nhất.
"Em đi đâu?" Trần Nghị bất giác tiến lại gần Thẩm Tiểu Khương. Trên mặt đất xám tro, hai cái bóng cẩn thận rút ngắn khoảng cách.
Cô liếc nhìn nhóm chat của lớp, điện ở ký túc xá vẫn chưa sửa xong, đã có người không chịu nổi cái nóng, rủ nhau ra ngoài thuê khách sạn.
"Tôi..." Thẩm Tiểu Khương cũng nhìn hai cái bóng đang đến gần nhau, "về phòng trọ."
Đêm đã khuya, các cửa hàng xung quanh khu chung cư lần lượt tắt đèn đóng cửa, chỉ có ánh đèn của cửa hàng tiện lợi 24 giờ vẫn soi sáng cho những người lữ hành đơn độc.
Xe của Trần Nghị không giống của người khác, không có cái mùi khó chịu của ghế da bị phơi nắng. Chỉ có một mùi hương gỗ thanh u, tao nhã, giống hệt như trên người nàng.
Bản nhạc nhẹ du dương, thư thái, vẫn là bài mà Thẩm Tiểu Khương thích nhất.
Tất cả những điều này, đều khiến Thẩm Tiểu Khương cảm thấy một sự quen thuộc, một sự thân thiết khó tả.
Xe chạy đến cổng khu Phỉ Thúy, Thẩm Tiểu Khương liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, định tháo dây an toàn.
"Khoan đã." Giọng Trần Nghị nhẹ nhàng truyền đến.
Bác bảo vệ vừa đeo kính, vừa mới đứng dậy, đã thấy thanh chắn vốn đang nằm ngang từ từ nâng lên. Bác tùy ý liếc qua một cái, rồi lại tháo kính xuống, cúi đầu ngồi vào chỗ.
Trần Nghị đã đăng ký biển số xe vào hệ thống của khu Phỉ Thúy từ lúc nào vậy? Thẩm Tiểu Khương thắc mắc. Cô siết chặt sợi dây an toàn vẫn còn đang vắt trên người, ánh mắt lơ đãng, không biết nên nhìn về phía trước, hay là nhìn Trần Nghị.
Xe chạy chầm chậm, rồi dừng hẳn trước cửa tòa nhà nơi Thẩm Tiểu Khương ở.
Cả hai đều không nói gì, ngơ ngác nhìn về phía trước.
Trần Nghị hắng giọng, cúi mắt, khóe miệng khẽ cười, giọng điệu vừa nhạt nhẽo lại vừa mập mờ: "Tò mò à?"
"Hả?" Thẩm Tiểu Khương nghiêng mặt, vừa vặn đối diện với mắt Trần Nghị.
Đối phương hai tay đặt trên vô lăng, nghiêng mặt tựa lên cánh tay. Ánh đèn hắt vào đôi mắt, trong veo, thanh khiết, như có một sự tinh nghịch đang tràn ngập bên trong.
Thẩm Tiểu Khương thu tầm mắt lại, nhìn bản báo cáo trong tay mình, giả vờ như không muốn trả lời.
Trần Nghị cũng thu tầm mắt lại, nhấn nút rửa kính. Nước phun lên mặt kính, cần gạt nước bắt đầu hoạt động một cách quy luật.
Ánh mắt Thẩm Tiểu Khương bị thu hút, cô nhìn chằm chằm vào chiếc cần gạt màu đen đang đung đưa.
"Hôm nay không mưa, cần gạt nước hoạt động ngược lại trơn tru hơn." Trong giọng Trần Nghị mang theo một nụ cười nhàn nhạt.
Thẩm Tiểu Khương không nói gì, cô không biết phải nói gì. Cô nhớ bố từng nói, cần gạt nước là một bộ phận dễ hao mòn, tốt nhất mỗi năm nên thay một lần, nếu không lâu ngày, gạt không sạch, sẽ ảnh hưởng đến tầm nhìn khi lái xe, ngược lại không tốt.
Trần Nghị đưa tay ra, đung đưa hai cái theo tần suất của cần gạt nước: "Có lẽ, cái cần gạt nước này vốn dĩ không có vấn đề gì. Vấn đề có lẽ nằm ở nước mưa, hoặc là ở kính chắn gió."
Thẩm Tiểu Khương quay đầu, nhìn bàn tay vừa thu về của Trần Nghị. Cô không biết những lời này của Trần Nghị có ý nghĩa gì, nhưng bản năng mách bảo cô, chắc chắn không phải là ý trên mặt chữ.
Trần Nghị từ từ đảo mắt, cũng nhìn về phía Thẩm Tiểu Khương: "Em thấy sao?"
Thẩm Tiểu Khương chớp mắt mấy cái, nhìn đôi mắt phượng xinh đẹp của Trần Nghị, nhất thời có chút thất thần.
"Tôi..không biết." Cô nói.
Trần Nghị thu tầm mắt lại, nhìn về phía tấm kính chắn gió đã sạch bong, dịu dàng mở lời: "Có lẽ nhiều khi, cũng chỉ là chị tự cho là đúng. Giống như cái cần gạt nước này, rõ ràng không có vấn đề gì, chị lại cứ cho rằng có vấn đề, còn muốn thay nó đi, thật là nực cười. Sống trên đời, không phải lúc nào cũng phải tranh một trận thắng thua, cũng không nhất thiết phải tìm ra sự đúng sai."
"Nhiều khi, điều chị cho là đúng, chỉ là chị cho là vậy. Chị không hỏi người khác, cũng không đặt mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ, cứ sống trong cái thế giới một tấc vuông của mình, bỏ lỡ biết bao phong cảnh ven đường."
Giọng Trần Nghị rất êm tai, thanh âm dịu dàng, từ tính, không quá sắc sảo, cũng không quá ngột ngạt, mỗi một chữ, mỗi một âm, đều hoàn hảo vừa phải. Giống như một MC radio tình cảm đêm khuya, dùng giọng nói ấm áp, mềm mại, kể lại từng câu chuyện cần dùng cả trái tim để lắng nghe.
Nói xong, Trần Nghị quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Nàng, nhìn như đang nói cho Thẩm Tiểu Khương nghe, nhưng thực ra, là đang nói cho chính mình nghe.
Thẩm Tiểu Khương nhìn nàng, vẫn không nói gì.
.
Ngày hôm sau, sau khi thức dậy, Thẩm Tiểu Khương lại tiếp tục biên soạn mã.
Cuốn sách đọc hôm qua, dù không có giải pháp cụ thể, nhưng cô đã suy một ra ba, có thể liên kết những gì đã học với những kiến thức mới, tìm ra mối liên hệ nào đó, từ đó tìm ra một phương pháp hoàn toàn mới.
Dù đã tìm ra phương pháp, nhưng quá trình biên soạn lại vô cùng phức tạp, không phải một sớm một chiều là xong.
Thẩm Tiểu Khương không ăn sáng, cứ thế ngồi trước máy tính suốt cả buổi.
Đương nhiên, thuốc cũng quên uống.
Chẳng mấy chốc, đã đến giờ cơm.
"Đinh... đoong!"
Tiếng chuông cửa khàn khàn, chói tai, là một món đồ cũ kỹ. Thẩm Tiểu Khương không để tâm, lười thay. Nhưng giờ phút này nghe thấy, quả thực có chút hoảng hốt. May mà là sáng sớm, cô tự nhủ.
Nhưng mà, sáng sớm, ai lại đến chứ?
Chủ nhà đã định cư ở nước ngoài, không thể nào đến được.
Tôn Giai Bảo có chìa khóa ở đây, nếu đến thì đã tự mở cửa rồi.
Sẽ không phải là giao hàng, càng không phải là chuyển phát nhanh, bởi vì cô chưa bao giờ để lại địa chỉ phòng trọ trên bất kỳ nền tảng nào.
Vậy còn có thể là ai khác?
Không phải là trò đùa dai đấy chứ?
Mắt Thẩm Tiểu Khương vẫn dán vào máy tính, gõ xong chữ cuối cùng, cô đứng dậy, mang theo những câu hỏi, nghi ngờ đi đến cửa.
Trên cửa không có mắt mèo, nhưng ở chỗ nối giữa cửa và tường, có một sợi xích sắt thô ráp, gỉ sét, coi như một kiểu chống trộm kiểu cũ. Bây giờ ở nhiều khách sạn, vẫn còn dùng.
"Ai đấy?" Thẩm Tiểu Khương gọi ra cửa.
Không ai trả lời.
Thẩm Tiểu Khương nhíu mày, lẩm bẩm: "Không phải thật sự là trò đùa dai đấy chứ."
Cô nhẹ cười rồi lắc đầu, cô dù gì cũng là đai đen Taekwondo chín đẳng, tuy là tự phong, nhưng với kinh nghiệm đánh bóng chuyền nhiều năm, dễ dàng vật ngã một, hai người đàn ông trưởng thành, vẫn không thành vấn đề.
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa chói tai lại vang lên.
Thẩm Tiểu Khương bẻ các khớp ngón tay, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Mặt mày nghiêm túc kéo cửa ra, cô choáng váng.
Đôi mắt hẹp dài của người đến từ từ nhấc lên, trong đôi mắt màu hổ phách mỏng manh, phản chiếu hình bóng nhỏ bé của cô.
"Dì... Dì út?!"
Thẩm Tiểu Khương có chút lắp bắp, trong giọng nói, vừa mừng vừa sợ.
Sao cô lại quên mất, Trần Nghị cũng biết địa chỉ của cô. Dù không biết số phòng, nhưng, chỉ cần nàng muốn, nàng sẽ biết.
Một giây sau, Thẩm Tiểu Khương nén lại niềm vui trong lòng, giả vờ mặt không cảm xúc hỏi: "Là chị à, lúc nãy tôi gọi, sao chị không trả lời?"
Trần Nghị hôm nay mặc sườn xám, màu sắc rất nhạt, là một màu hơi ngả sang màu da, một màu hồng da nhàn nhạt. So với màu sen thì trắng hơn một chút, so với màu trắng thì hồng hơn một chút. Là một sắc màu vừa vặn nằm giữa đỏ và trắng.
Gió từ ngoài cửa sổ lùa vào hành lang, làm tốc lên một góc tay áo bay nhỏ, từ vị trí của Thẩm Tiểu Khương nhìn, có thể thấy cánh tay mềm mại, trắng như ngó sen của nàng.
"Chỉ là muốn.. dọa em một chút." Giọng Trần Nghị thật thấp.
Nàng dùng giọng điệu đó nói ra câu nói ấy, có chút là lạ.
Thẩm Tiểu Khương bất giác hồi tưởng trong đầu, lúc Tôn Giai Bảo hoặc Trần Tinh Nam nói câu này, sẽ có biểu cảm gì, ngữ khí gì. Chậm một chút, hay là nhanh một chút?
Dường như, dù nhanh hay chậm, dù cảm xúc thế nào, cũng đều không giống Trần Nghị.
Trần Nghị rõ ràng là một người ở vị thế cao, lúc này lại tinh nghịch như vậy.
Thẩm Tiểu Khương nghiến chặt răng.
"À." Cô giả vờ bình tĩnh đáp.
Trần Nghị ngượng ngùng chớp mắt lia lịa, đôi môi khẽ mở, giọng nói còn thấp hơn lúc nãy một chút: "Vậy..em..có bị dọa không?"
Tay Thẩm Tiểu Khương đặt trên chốt cửa bên trong, sợi xích thô nối giữa cửa và tường, giữ cho góc mở của cửa ở một độ lớn cố định.
"Không."
Thẩm Tiểu Khương vừa dứt lời, đã thấy vẻ mặt Trần Nghị rõ ràng có chút mất mát. Đôi mi mỏng manh ngoan ngoãn rũ xuống, hàng mi khẽ rung, như đang suy nghĩ gì đó, hoặc như không suy nghĩ gì cả. Đôi môi màu hồng ấm áp như sương mai bị cắn nhẹ vào một chút, cả người như vừa được ngâm qua dòng suối thanh mát trong núi.
Ngón tay Thẩm Tiểu Khương bấm mạnh vào cánh cửa, liếc nhanh qua Trần Nghị rồi lập tức nhìn đi chỗ khác: "Hay là..làm lại lần nữa."
Trần Nghị ngước mắt, đôi mày khẽ động, ánh mắt dịu dàng, như đang dùng ánh mắt hỏi "có ý gì".
Thẩm Tiểu Khương mím môi, hai giây sau lặp lại: "Tôi nói, đoạn đối thoại vừa rồi, làm lại lần nữa."
Trần Nghị ngây ngốc nhìn cô, dùng sức cào nhẹ vào miếng băng cá nhân vẫn còn dán trên lòng bàn tay. Cào một cái, lại một cái nữa.
"Vậy..em có bị dọa không?" Nàng thật sự, hỏi lại một lần nữa.
Thẩm Tiểu Khương vuốt lại tóc mình, đẩy cặp kính gọng đen trên sống mũi lên một độ cao thích hợp. Rất bình thản, cực kỳ bình thản trả lời: "Không."
Một giây sau, hình ảnh như dừng lại, thời gian như ngưng đọng.
Cứ thế, một người đứng trong cửa, một người đứng ngoài cửa, im lặng đứng nhìn nhau một hồi.
Trần Nghị kịp phản ứng, mặt đỏ bừng lên, giọng cao hơn một chút: "Thẩm Tiểu Khương! Em..."
Bị điểm danh xong, Thẩm Tiểu Khương chẳng hiểu sao, lại rất muốn cười.
Tại sao hôm nay Trần Nghị lại ngoan đến thế? Với lòng dạ của nàng, rõ ràng có thể không để tâm đến Thẩm Tiểu Khương. Dù sao, đây cũng là một yêu cầu nhàm chán và vô vị.
Nhưng nàng đã không làm vậy.
Rõ ràng biết Thẩm Tiểu Khương đang đùa, nhưng vẫn bằng lòng chơi cùng cô một trò chơi không ra trò chơi như thế này.
"Vậy..là làm phiền đến em sao?" Trần Nghị từ từ đưa tay, dùng đầu ngón út gạt lọn tóc trên mặt, chiếc vòng ngọc trắng trên cổ tay nhanh chóng trượt xuống. Cánh tay nàng thon thả, chiếc vòng trực tiếp trượt đến khuỷu tay.
Thẩm Tiểu Khương quả quyết, chắc nịch nói một câu "Tàm tạm".
Nói xong, cô có chút cạn lời với chính mình. Làm phiền là làm phiền, không làm phiền là không làm phiền, nói "tàm tạm" là cái gì? "Tàm tạm" là cái quỷ gì?
"Vậy..." Trần Nghị khẽ hất cằm, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn, giọng điệu miễn cưỡng, "Em không định..mời chị vào ngồi một lát à?"
Đầu ngón tay Thẩm Tiểu Khương dùng sức, trên cánh cửa gỗ, miễn cưỡng bị cô để lại một vệt móng tay không sâu không cạn.
"Xin lỗi, tôi quên mất." Nói xong, Thẩm Tiểu Khương liền tháo chốt xích, lịch sự kéo cửa ra.
Trần Nghị đi đôi giày cao gót quai mảnh, sợi dây nhung đen quấn ba, bốn vòng quanh mắt cá chân nhỏ nhắn của nàng. Trên hai sợi dây cùng độ rộng ở mu bàn chân, trang trí bằng những sợi lông nhân tạo màu đen. Đế giày không có đế chống nước, trông rất mỏng, cũng rất mỏi chân. Sơn móng chân màu đỏ sẫm, đặc biệt quyến rũ.
"Mời vào, cứ tự nhiên ngồi." Thẩm Tiểu Khương nói xong, đóng cửa lại.
Trần Nghị sau khi vào nhà, lạ lẫm nhìn quanh. Nơi này tuy nhỏ, cũng chẳng có phong cách trang trí gì, nhưng lại được bài trí vô cùng ấm cúng.
Thẩm Tiểu Khương vừa quay người, liền chạm phải ánh mắt Trần Nghị.
"Có thể đổi dép lê không?" Trần Nghị và Thẩm Tiểu Khương đối mặt một giây, rồi quay lại nhìn về phía chiếc tủ giày màu trắng trống không ở cạnh cửa.
Thẩm Tiểu Khương vốn dĩ ít khi ở đây, cho nên, giày dép để lại cũng không nhiều.
"À, tôi nhớ Giai Bảo có một đôi..." Thẩm Tiểu Khương vừa nói, vừa lấy ra đôi dép lê màu vàng nhạt của Tôn Giai Bảo. Là dép đi trong nhà, nhưng, hình như có chút không vừa với chân Trần Nghị.
Chân Tôn Giai Bảo cỡ bình thường, nhưng, chân Trần Nghị thật sự quá nhỏ. Nàng là người duy nhất bên cạnh Thẩm Tiểu Khương, đi giày size 35 mà còn thấy rộng. Giày của nàng, cơ bản đều là hàng cao cấp, size 34.5.
Trần Nghị xỏ chân vào đôi dép của Tôn Giai Bảo, trông như chuột sa chĩnh gạo.
"Xin lỗi, hình như hơi rộng." Thẩm Tiểu Khương nhìn đôi giày.
Trần Nghị nheo mắt, như đang giở trò xấu mà rút hai chân ra khỏi dép, đi chân trần trên sàn.
Nàng dường như biết, Thẩm Tiểu Khương thích ngắm chân của nàng.
"Hay là, chị cứ đi thế này đi." Nàng nói.
Thẩm Tiểu Khương đúng là thích ngắm chân Trần Nghị, mảnh mai, xương xẩu, làn da trắng như tuyết, quấn quanh những đường gân xanh, mỗi một ngón chân đều tựa như ngọc son thượng hạng. Ai mà không thích chứ?
"Hay là chị đừng đổi giày nữa, dù sao trên sàn cũng không sạch sẽ." Thẩm Tiểu Khương thấy Trần Nghị quay người, theo bản năng giữ nàng lại.
Trần Nghị dừng lại, nghiêng người đứng ở nơi ánh mắt Thẩm Tiểu Khương có thể chiếu tới.
"Đi giày cao gót, mỏi chân lắm." Nàng trả lời.
Thẩm Tiểu Khương mặt không cảm xúc buông tay ra, rồi lại mặt không cảm xúc cởi dép của mình xuống: "Chị nếu không chê, có thể đi của tôi, tôi nhỏ hơn Giai Bảo một size."
"Vậy còn em?" Trần Nghị không chê, đi tới, xỏ vào, không một động tác thừa.
"Tôi đi của Giai Bảo." Chân Thẩm Tiểu Khương to bằng chân Giai Bảo, nhưng đôi giày cô đang đi lại mua nhỏ hơn một size, dù sao cũng vừa vặn đi được, hơi chật một chút, cũng lười đổi.
"Ừm, được." Trần Nghị trông có vẻ rất vui, khóe miệng giật giật, cười như không cười.
"À, mà phải rồi," Trần Nghị đi được hai bước, đột nhiên dừng lại, "Giai Bảo hay đến đây à?"
Thẩm Tiểu Khương bị ép dừng lại, suýt nữa đụng phải Trần Nghị. Cô lùi lại một bước, tạo ra một khoảng cách an toàn bằng một bàn tay: "Lúc tôi ở đây, hình như không hay đến, lúc tôi không có ở đây, thì không biết."
Ánh mắt Trần Nghị run run, giọng nói chậm lại, gần như từng chữ một: "Em..không có ở đây?"
Thẩm Tiểu Khương vốn không nhất thiết phải nhắc đến chiếc chìa khóa kia, nhưng giờ đây, cô muốn nói.
"Tổng cộng có hai chiếc chìa khóa, tôi giữ một chiếc, chiếc còn lại cho Giai Bảo."
Nghe thấy câu này, niềm vui vẻ trên mặt Trần Nghị lúc nãy đã vơi đi quá nửa.
"Em cho Giai Bảo chìa khóa nhà em?" Trần Nghị xác nhận lại với Thẩm Tiểu Khương.
Thẩm Tiểu Khương giả vờ như không quan tâm "ừm" một tiếng.
Sau đó, cô hỏi: "Dì út, chị đến tìm tôi, có chuyện gì không?"
Vẻ mặt Trần Nghị khựng lại một chút, ánh mắt nhuốm ba phần lạnh lẽo, có chút không vui quay người đi, nhấc nhấc chiếc hộp giữ nhiệt trên tay nói: "Em còn chưa ăn cơm chứ gì?"
Thẩm Tiểu Khương ra vẻ quật cường: "Tôi ăn rồi."
Trần Nghị nhếch khóe miệng: "Nhưng chị không ngửi thấy mùi thức ăn."
Nói xong, nàng chỉ về phía bếp, hỏi Thẩm Tiểu Khương: "Chị có thể dùng một lát không?"
Lời nói dối bị vạch trần, Thẩm Tiểu Khương chột dạ đẩy gọng kính: "Tùy chị."
Nói xong, cô liền chui vào phòng mình, ngồi trước máy tính, tiếp tục gõ mã.
Thẩm Tiểu Khương có khả năng tập trung rất cao, có thể ngồi trước máy tính, gõ mã cả ngày. Nhưng hôm nay, cô hoàn toàn không thể tập trung được. Như một bàn cát đã vỡ.
Thẩm Tiểu Khương vểnh tai, vừa nghe được hai giây, ngoài cửa phòng đã vang lên giọng Trần Nghị.
"Thẩm Tiểu Khương, trong nhà em có giấm không?"
Thẩm Tiểu Khương nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Không."
"Nước tương thì sao?"
"Ờm... cũng không có, hình như vậy."
"Trứng gà, hành lá, cũng không có luôn à?" Âm cuối của Trần Nghị cao lên.
Thẩm Tiểu Khương dùng sức gõ vào phím cách trên bàn phím: "Ừm, cũng không có."
"Được." Nói xong, Trần Nghị liền rời khỏi phòng.
Lát sau, cửa chính mở ra, rồi đóng lại.
Trong nhà, một lần nữa trở lại yên tĩnh.
Thẩm Tiểu Khương lắng tai nghe một hồi, xác định người đã đi rồi. Cô lập tức đứng dậy đi đến cửa, ngay khi cô vừa áp tai vào cửa, ngoài cửa đã vang lên tiếng giày cao gót. Thẩm Tiểu Khương xoay người một cái, bay vút trở lại trước máy tính.
Giả vờ gõ bàn phím một hồi.
"Đinh... đoong!" Chuông cửa lại vang lên.
"Điện thoại của chị ở trong bếp, quên cầm." Là giọng Trần Nghị.
Thẩm Tiểu Khương dừng lại những ngón tay đang gõ loạn xạ, đứng dậy đi vào bếp. Quả nhiên, điện thoại của Trần Nghị đang yên tĩnh nằm trên bàn bếp. Cô cầm điện thoại lên, đi ra cửa.
Cửa mở ra, ngón tay đang gạt tóc của Trần Nghị khựng lại.
"Đây." Thẩm Tiểu Khương ra vẻ lạnh lùng đưa điện thoại đến trước mặt Trần Nghị.
"Cảm ơn." Đầu ngón tay Trần Nghị nắm lấy mép điện thoại, từ từ di chuyển về phía trước, cho đến khi chỉ còn cách ngón tay Thẩm Tiểu Khương một khe hở rất nhỏ.
Cả hai cùng nhìn vào màn hình điện thoại đang sáng.
Màn hình khóa của Trần Nghị, là ảnh của Thẩm Tiểu Khương.
Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Sau khi Trần Nghị làm xong xét nghiệm, Thẩm Tiểu Khương đã có thể tự mình đọc hiểu bản báo cáo. Ở cột chỉ số vi khuẩn HP, con số ghi là "0".
Hai người rời bệnh viện, đi trên con đường dẫn ra bãi đỗ xe. Trần Nghị cầm bản báo cáo, lẳng lặng giẫm lên cái bóng của Thẩm Tiểu Khương.
"May quá." Đột nhiên, Thẩm Tiểu Khương buột miệng nói một câu như vậy.
Trần Nghị sững người một lúc, khi ngước lên nhìn đối phương, khóe mắt nàng như chạm phải ánh nắng ban mai của mùa hạ.
Thẩm Tiểu Khương, vẫn là Thẩm Tiểu Khương ấy.
Thời gian trôi đi, chẳng có mối quan hệ nào là bền chặt mãi mãi, tất cả mọi người đều đang thay đổi. Nhưng cô, vẫn là người sạch sẽ nhất, thuần khiết nhất, là người khiến trái tim Trần Nghị muốn hướng về nhất.
"Em đi đâu?" Trần Nghị bất giác tiến lại gần Thẩm Tiểu Khương. Trên mặt đất xám tro, hai cái bóng cẩn thận rút ngắn khoảng cách.
Cô liếc nhìn nhóm chat của lớp, điện ở ký túc xá vẫn chưa sửa xong, đã có người không chịu nổi cái nóng, rủ nhau ra ngoài thuê khách sạn.
"Tôi..." Thẩm Tiểu Khương cũng nhìn hai cái bóng đang đến gần nhau, "về phòng trọ."
Đêm đã khuya, các cửa hàng xung quanh khu chung cư lần lượt tắt đèn đóng cửa, chỉ có ánh đèn của cửa hàng tiện lợi 24 giờ vẫn soi sáng cho những người lữ hành đơn độc.
Xe của Trần Nghị không giống của người khác, không có cái mùi khó chịu của ghế da bị phơi nắng. Chỉ có một mùi hương gỗ thanh u, tao nhã, giống hệt như trên người nàng.
Bản nhạc nhẹ du dương, thư thái, vẫn là bài mà Thẩm Tiểu Khương thích nhất.
Tất cả những điều này, đều khiến Thẩm Tiểu Khương cảm thấy một sự quen thuộc, một sự thân thiết khó tả.
Xe chạy đến cổng khu Phỉ Thúy, Thẩm Tiểu Khương liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, định tháo dây an toàn.
"Khoan đã." Giọng Trần Nghị nhẹ nhàng truyền đến.
Bác bảo vệ vừa đeo kính, vừa mới đứng dậy, đã thấy thanh chắn vốn đang nằm ngang từ từ nâng lên. Bác tùy ý liếc qua một cái, rồi lại tháo kính xuống, cúi đầu ngồi vào chỗ.
Trần Nghị đã đăng ký biển số xe vào hệ thống của khu Phỉ Thúy từ lúc nào vậy? Thẩm Tiểu Khương thắc mắc. Cô siết chặt sợi dây an toàn vẫn còn đang vắt trên người, ánh mắt lơ đãng, không biết nên nhìn về phía trước, hay là nhìn Trần Nghị.
Xe chạy chầm chậm, rồi dừng hẳn trước cửa tòa nhà nơi Thẩm Tiểu Khương ở.
Cả hai đều không nói gì, ngơ ngác nhìn về phía trước.
Trần Nghị hắng giọng, cúi mắt, khóe miệng khẽ cười, giọng điệu vừa nhạt nhẽo lại vừa mập mờ: "Tò mò à?"
"Hả?" Thẩm Tiểu Khương nghiêng mặt, vừa vặn đối diện với mắt Trần Nghị.
Đối phương hai tay đặt trên vô lăng, nghiêng mặt tựa lên cánh tay. Ánh đèn hắt vào đôi mắt, trong veo, thanh khiết, như có một sự tinh nghịch đang tràn ngập bên trong.
Thẩm Tiểu Khương thu tầm mắt lại, nhìn bản báo cáo trong tay mình, giả vờ như không muốn trả lời.
Trần Nghị cũng thu tầm mắt lại, nhấn nút rửa kính. Nước phun lên mặt kính, cần gạt nước bắt đầu hoạt động một cách quy luật.
Ánh mắt Thẩm Tiểu Khương bị thu hút, cô nhìn chằm chằm vào chiếc cần gạt màu đen đang đung đưa.
"Hôm nay không mưa, cần gạt nước hoạt động ngược lại trơn tru hơn." Trong giọng Trần Nghị mang theo một nụ cười nhàn nhạt.
Thẩm Tiểu Khương không nói gì, cô không biết phải nói gì. Cô nhớ bố từng nói, cần gạt nước là một bộ phận dễ hao mòn, tốt nhất mỗi năm nên thay một lần, nếu không lâu ngày, gạt không sạch, sẽ ảnh hưởng đến tầm nhìn khi lái xe, ngược lại không tốt.
Trần Nghị đưa tay ra, đung đưa hai cái theo tần suất của cần gạt nước: "Có lẽ, cái cần gạt nước này vốn dĩ không có vấn đề gì. Vấn đề có lẽ nằm ở nước mưa, hoặc là ở kính chắn gió."
Thẩm Tiểu Khương quay đầu, nhìn bàn tay vừa thu về của Trần Nghị. Cô không biết những lời này của Trần Nghị có ý nghĩa gì, nhưng bản năng mách bảo cô, chắc chắn không phải là ý trên mặt chữ.
Trần Nghị từ từ đảo mắt, cũng nhìn về phía Thẩm Tiểu Khương: "Em thấy sao?"
Thẩm Tiểu Khương chớp mắt mấy cái, nhìn đôi mắt phượng xinh đẹp của Trần Nghị, nhất thời có chút thất thần.
"Tôi..không biết." Cô nói.
Trần Nghị thu tầm mắt lại, nhìn về phía tấm kính chắn gió đã sạch bong, dịu dàng mở lời: "Có lẽ nhiều khi, cũng chỉ là chị tự cho là đúng. Giống như cái cần gạt nước này, rõ ràng không có vấn đề gì, chị lại cứ cho rằng có vấn đề, còn muốn thay nó đi, thật là nực cười. Sống trên đời, không phải lúc nào cũng phải tranh một trận thắng thua, cũng không nhất thiết phải tìm ra sự đúng sai."
"Nhiều khi, điều chị cho là đúng, chỉ là chị cho là vậy. Chị không hỏi người khác, cũng không đặt mình vào vị trí của người khác để suy nghĩ, cứ sống trong cái thế giới một tấc vuông của mình, bỏ lỡ biết bao phong cảnh ven đường."
Giọng Trần Nghị rất êm tai, thanh âm dịu dàng, từ tính, không quá sắc sảo, cũng không quá ngột ngạt, mỗi một chữ, mỗi một âm, đều hoàn hảo vừa phải. Giống như một MC radio tình cảm đêm khuya, dùng giọng nói ấm áp, mềm mại, kể lại từng câu chuyện cần dùng cả trái tim để lắng nghe.
Nói xong, Trần Nghị quay mặt nhìn ra ngoài cửa sổ. Nàng, nhìn như đang nói cho Thẩm Tiểu Khương nghe, nhưng thực ra, là đang nói cho chính mình nghe.
Thẩm Tiểu Khương nhìn nàng, vẫn không nói gì.
.
Ngày hôm sau, sau khi thức dậy, Thẩm Tiểu Khương lại tiếp tục biên soạn mã.
Cuốn sách đọc hôm qua, dù không có giải pháp cụ thể, nhưng cô đã suy một ra ba, có thể liên kết những gì đã học với những kiến thức mới, tìm ra mối liên hệ nào đó, từ đó tìm ra một phương pháp hoàn toàn mới.
Dù đã tìm ra phương pháp, nhưng quá trình biên soạn lại vô cùng phức tạp, không phải một sớm một chiều là xong.
Thẩm Tiểu Khương không ăn sáng, cứ thế ngồi trước máy tính suốt cả buổi.
Đương nhiên, thuốc cũng quên uống.
Chẳng mấy chốc, đã đến giờ cơm.
"Đinh... đoong!"
Tiếng chuông cửa khàn khàn, chói tai, là một món đồ cũ kỹ. Thẩm Tiểu Khương không để tâm, lười thay. Nhưng giờ phút này nghe thấy, quả thực có chút hoảng hốt. May mà là sáng sớm, cô tự nhủ.
Nhưng mà, sáng sớm, ai lại đến chứ?
Chủ nhà đã định cư ở nước ngoài, không thể nào đến được.
Tôn Giai Bảo có chìa khóa ở đây, nếu đến thì đã tự mở cửa rồi.
Sẽ không phải là giao hàng, càng không phải là chuyển phát nhanh, bởi vì cô chưa bao giờ để lại địa chỉ phòng trọ trên bất kỳ nền tảng nào.
Vậy còn có thể là ai khác?
Không phải là trò đùa dai đấy chứ?
Mắt Thẩm Tiểu Khương vẫn dán vào máy tính, gõ xong chữ cuối cùng, cô đứng dậy, mang theo những câu hỏi, nghi ngờ đi đến cửa.
Trên cửa không có mắt mèo, nhưng ở chỗ nối giữa cửa và tường, có một sợi xích sắt thô ráp, gỉ sét, coi như một kiểu chống trộm kiểu cũ. Bây giờ ở nhiều khách sạn, vẫn còn dùng.
"Ai đấy?" Thẩm Tiểu Khương gọi ra cửa.
Không ai trả lời.
Thẩm Tiểu Khương nhíu mày, lẩm bẩm: "Không phải thật sự là trò đùa dai đấy chứ."
Cô nhẹ cười rồi lắc đầu, cô dù gì cũng là đai đen Taekwondo chín đẳng, tuy là tự phong, nhưng với kinh nghiệm đánh bóng chuyền nhiều năm, dễ dàng vật ngã một, hai người đàn ông trưởng thành, vẫn không thành vấn đề.
Đúng lúc này, tiếng chuông cửa chói tai lại vang lên.
Thẩm Tiểu Khương bẻ các khớp ngón tay, chuẩn bị sẵn sàng chiến đấu.
Mặt mày nghiêm túc kéo cửa ra, cô choáng váng.
Đôi mắt hẹp dài của người đến từ từ nhấc lên, trong đôi mắt màu hổ phách mỏng manh, phản chiếu hình bóng nhỏ bé của cô.
"Dì... Dì út?!"
Thẩm Tiểu Khương có chút lắp bắp, trong giọng nói, vừa mừng vừa sợ.
Sao cô lại quên mất, Trần Nghị cũng biết địa chỉ của cô. Dù không biết số phòng, nhưng, chỉ cần nàng muốn, nàng sẽ biết.
Một giây sau, Thẩm Tiểu Khương nén lại niềm vui trong lòng, giả vờ mặt không cảm xúc hỏi: "Là chị à, lúc nãy tôi gọi, sao chị không trả lời?"
Trần Nghị hôm nay mặc sườn xám, màu sắc rất nhạt, là một màu hơi ngả sang màu da, một màu hồng da nhàn nhạt. So với màu sen thì trắng hơn một chút, so với màu trắng thì hồng hơn một chút. Là một sắc màu vừa vặn nằm giữa đỏ và trắng.
Gió từ ngoài cửa sổ lùa vào hành lang, làm tốc lên một góc tay áo bay nhỏ, từ vị trí của Thẩm Tiểu Khương nhìn, có thể thấy cánh tay mềm mại, trắng như ngó sen của nàng.
"Chỉ là muốn.. dọa em một chút." Giọng Trần Nghị thật thấp.
Nàng dùng giọng điệu đó nói ra câu nói ấy, có chút là lạ.
Thẩm Tiểu Khương bất giác hồi tưởng trong đầu, lúc Tôn Giai Bảo hoặc Trần Tinh Nam nói câu này, sẽ có biểu cảm gì, ngữ khí gì. Chậm một chút, hay là nhanh một chút?
Dường như, dù nhanh hay chậm, dù cảm xúc thế nào, cũng đều không giống Trần Nghị.
Trần Nghị rõ ràng là một người ở vị thế cao, lúc này lại tinh nghịch như vậy.
Thẩm Tiểu Khương nghiến chặt răng.
"À." Cô giả vờ bình tĩnh đáp.
Trần Nghị ngượng ngùng chớp mắt lia lịa, đôi môi khẽ mở, giọng nói còn thấp hơn lúc nãy một chút: "Vậy..em..có bị dọa không?"
Tay Thẩm Tiểu Khương đặt trên chốt cửa bên trong, sợi xích thô nối giữa cửa và tường, giữ cho góc mở của cửa ở một độ lớn cố định.
"Không."
Thẩm Tiểu Khương vừa dứt lời, đã thấy vẻ mặt Trần Nghị rõ ràng có chút mất mát. Đôi mi mỏng manh ngoan ngoãn rũ xuống, hàng mi khẽ rung, như đang suy nghĩ gì đó, hoặc như không suy nghĩ gì cả. Đôi môi màu hồng ấm áp như sương mai bị cắn nhẹ vào một chút, cả người như vừa được ngâm qua dòng suối thanh mát trong núi.
Ngón tay Thẩm Tiểu Khương bấm mạnh vào cánh cửa, liếc nhanh qua Trần Nghị rồi lập tức nhìn đi chỗ khác: "Hay là..làm lại lần nữa."
Trần Nghị ngước mắt, đôi mày khẽ động, ánh mắt dịu dàng, như đang dùng ánh mắt hỏi "có ý gì".
Thẩm Tiểu Khương mím môi, hai giây sau lặp lại: "Tôi nói, đoạn đối thoại vừa rồi, làm lại lần nữa."
Trần Nghị ngây ngốc nhìn cô, dùng sức cào nhẹ vào miếng băng cá nhân vẫn còn dán trên lòng bàn tay. Cào một cái, lại một cái nữa.
"Vậy..em có bị dọa không?" Nàng thật sự, hỏi lại một lần nữa.
Thẩm Tiểu Khương vuốt lại tóc mình, đẩy cặp kính gọng đen trên sống mũi lên một độ cao thích hợp. Rất bình thản, cực kỳ bình thản trả lời: "Không."
Một giây sau, hình ảnh như dừng lại, thời gian như ngưng đọng.
Cứ thế, một người đứng trong cửa, một người đứng ngoài cửa, im lặng đứng nhìn nhau một hồi.
Trần Nghị kịp phản ứng, mặt đỏ bừng lên, giọng cao hơn một chút: "Thẩm Tiểu Khương! Em..."
Bị điểm danh xong, Thẩm Tiểu Khương chẳng hiểu sao, lại rất muốn cười.
Tại sao hôm nay Trần Nghị lại ngoan đến thế? Với lòng dạ của nàng, rõ ràng có thể không để tâm đến Thẩm Tiểu Khương. Dù sao, đây cũng là một yêu cầu nhàm chán và vô vị.
Nhưng nàng đã không làm vậy.
Rõ ràng biết Thẩm Tiểu Khương đang đùa, nhưng vẫn bằng lòng chơi cùng cô một trò chơi không ra trò chơi như thế này.
"Vậy..là làm phiền đến em sao?" Trần Nghị từ từ đưa tay, dùng đầu ngón út gạt lọn tóc trên mặt, chiếc vòng ngọc trắng trên cổ tay nhanh chóng trượt xuống. Cánh tay nàng thon thả, chiếc vòng trực tiếp trượt đến khuỷu tay.
Thẩm Tiểu Khương quả quyết, chắc nịch nói một câu "Tàm tạm".
Nói xong, cô có chút cạn lời với chính mình. Làm phiền là làm phiền, không làm phiền là không làm phiền, nói "tàm tạm" là cái gì? "Tàm tạm" là cái quỷ gì?
"Vậy..." Trần Nghị khẽ hất cằm, ánh mắt lơ đãng liếc nhìn, giọng điệu miễn cưỡng, "Em không định..mời chị vào ngồi một lát à?"
Đầu ngón tay Thẩm Tiểu Khương dùng sức, trên cánh cửa gỗ, miễn cưỡng bị cô để lại một vệt móng tay không sâu không cạn.
"Xin lỗi, tôi quên mất." Nói xong, Thẩm Tiểu Khương liền tháo chốt xích, lịch sự kéo cửa ra.
Trần Nghị đi đôi giày cao gót quai mảnh, sợi dây nhung đen quấn ba, bốn vòng quanh mắt cá chân nhỏ nhắn của nàng. Trên hai sợi dây cùng độ rộng ở mu bàn chân, trang trí bằng những sợi lông nhân tạo màu đen. Đế giày không có đế chống nước, trông rất mỏng, cũng rất mỏi chân. Sơn móng chân màu đỏ sẫm, đặc biệt quyến rũ.
"Mời vào, cứ tự nhiên ngồi." Thẩm Tiểu Khương nói xong, đóng cửa lại.
Trần Nghị sau khi vào nhà, lạ lẫm nhìn quanh. Nơi này tuy nhỏ, cũng chẳng có phong cách trang trí gì, nhưng lại được bài trí vô cùng ấm cúng.
Thẩm Tiểu Khương vừa quay người, liền chạm phải ánh mắt Trần Nghị.
"Có thể đổi dép lê không?" Trần Nghị và Thẩm Tiểu Khương đối mặt một giây, rồi quay lại nhìn về phía chiếc tủ giày màu trắng trống không ở cạnh cửa.
Thẩm Tiểu Khương vốn dĩ ít khi ở đây, cho nên, giày dép để lại cũng không nhiều.
"À, tôi nhớ Giai Bảo có một đôi..." Thẩm Tiểu Khương vừa nói, vừa lấy ra đôi dép lê màu vàng nhạt của Tôn Giai Bảo. Là dép đi trong nhà, nhưng, hình như có chút không vừa với chân Trần Nghị.
Chân Tôn Giai Bảo cỡ bình thường, nhưng, chân Trần Nghị thật sự quá nhỏ. Nàng là người duy nhất bên cạnh Thẩm Tiểu Khương, đi giày size 35 mà còn thấy rộng. Giày của nàng, cơ bản đều là hàng cao cấp, size 34.5.
Trần Nghị xỏ chân vào đôi dép của Tôn Giai Bảo, trông như chuột sa chĩnh gạo.
"Xin lỗi, hình như hơi rộng." Thẩm Tiểu Khương nhìn đôi giày.
Trần Nghị nheo mắt, như đang giở trò xấu mà rút hai chân ra khỏi dép, đi chân trần trên sàn.
Nàng dường như biết, Thẩm Tiểu Khương thích ngắm chân của nàng.
"Hay là, chị cứ đi thế này đi." Nàng nói.
Thẩm Tiểu Khương đúng là thích ngắm chân Trần Nghị, mảnh mai, xương xẩu, làn da trắng như tuyết, quấn quanh những đường gân xanh, mỗi một ngón chân đều tựa như ngọc son thượng hạng. Ai mà không thích chứ?
"Hay là chị đừng đổi giày nữa, dù sao trên sàn cũng không sạch sẽ." Thẩm Tiểu Khương thấy Trần Nghị quay người, theo bản năng giữ nàng lại.
Trần Nghị dừng lại, nghiêng người đứng ở nơi ánh mắt Thẩm Tiểu Khương có thể chiếu tới.
"Đi giày cao gót, mỏi chân lắm." Nàng trả lời.
Thẩm Tiểu Khương mặt không cảm xúc buông tay ra, rồi lại mặt không cảm xúc cởi dép của mình xuống: "Chị nếu không chê, có thể đi của tôi, tôi nhỏ hơn Giai Bảo một size."
"Vậy còn em?" Trần Nghị không chê, đi tới, xỏ vào, không một động tác thừa.
"Tôi đi của Giai Bảo." Chân Thẩm Tiểu Khương to bằng chân Giai Bảo, nhưng đôi giày cô đang đi lại mua nhỏ hơn một size, dù sao cũng vừa vặn đi được, hơi chật một chút, cũng lười đổi.
"Ừm, được." Trần Nghị trông có vẻ rất vui, khóe miệng giật giật, cười như không cười.
"À, mà phải rồi," Trần Nghị đi được hai bước, đột nhiên dừng lại, "Giai Bảo hay đến đây à?"
Thẩm Tiểu Khương bị ép dừng lại, suýt nữa đụng phải Trần Nghị. Cô lùi lại một bước, tạo ra một khoảng cách an toàn bằng một bàn tay: "Lúc tôi ở đây, hình như không hay đến, lúc tôi không có ở đây, thì không biết."
Ánh mắt Trần Nghị run run, giọng nói chậm lại, gần như từng chữ một: "Em..không có ở đây?"
Thẩm Tiểu Khương vốn không nhất thiết phải nhắc đến chiếc chìa khóa kia, nhưng giờ đây, cô muốn nói.
"Tổng cộng có hai chiếc chìa khóa, tôi giữ một chiếc, chiếc còn lại cho Giai Bảo."
Nghe thấy câu này, niềm vui vẻ trên mặt Trần Nghị lúc nãy đã vơi đi quá nửa.
"Em cho Giai Bảo chìa khóa nhà em?" Trần Nghị xác nhận lại với Thẩm Tiểu Khương.
Thẩm Tiểu Khương giả vờ như không quan tâm "ừm" một tiếng.
Sau đó, cô hỏi: "Dì út, chị đến tìm tôi, có chuyện gì không?"
Vẻ mặt Trần Nghị khựng lại một chút, ánh mắt nhuốm ba phần lạnh lẽo, có chút không vui quay người đi, nhấc nhấc chiếc hộp giữ nhiệt trên tay nói: "Em còn chưa ăn cơm chứ gì?"
Thẩm Tiểu Khương ra vẻ quật cường: "Tôi ăn rồi."
Trần Nghị nhếch khóe miệng: "Nhưng chị không ngửi thấy mùi thức ăn."
Nói xong, nàng chỉ về phía bếp, hỏi Thẩm Tiểu Khương: "Chị có thể dùng một lát không?"
Lời nói dối bị vạch trần, Thẩm Tiểu Khương chột dạ đẩy gọng kính: "Tùy chị."
Nói xong, cô liền chui vào phòng mình, ngồi trước máy tính, tiếp tục gõ mã.
Thẩm Tiểu Khương có khả năng tập trung rất cao, có thể ngồi trước máy tính, gõ mã cả ngày. Nhưng hôm nay, cô hoàn toàn không thể tập trung được. Như một bàn cát đã vỡ.
Thẩm Tiểu Khương vểnh tai, vừa nghe được hai giây, ngoài cửa phòng đã vang lên giọng Trần Nghị.
"Thẩm Tiểu Khương, trong nhà em có giấm không?"
Thẩm Tiểu Khương nghiêm túc suy nghĩ một chút: "Không."
"Nước tương thì sao?"
"Ờm... cũng không có, hình như vậy."
"Trứng gà, hành lá, cũng không có luôn à?" Âm cuối của Trần Nghị cao lên.
Thẩm Tiểu Khương dùng sức gõ vào phím cách trên bàn phím: "Ừm, cũng không có."
"Được." Nói xong, Trần Nghị liền rời khỏi phòng.
Lát sau, cửa chính mở ra, rồi đóng lại.
Trong nhà, một lần nữa trở lại yên tĩnh.
Thẩm Tiểu Khương lắng tai nghe một hồi, xác định người đã đi rồi. Cô lập tức đứng dậy đi đến cửa, ngay khi cô vừa áp tai vào cửa, ngoài cửa đã vang lên tiếng giày cao gót. Thẩm Tiểu Khương xoay người một cái, bay vút trở lại trước máy tính.
Giả vờ gõ bàn phím một hồi.
"Đinh... đoong!" Chuông cửa lại vang lên.
"Điện thoại của chị ở trong bếp, quên cầm." Là giọng Trần Nghị.
Thẩm Tiểu Khương dừng lại những ngón tay đang gõ loạn xạ, đứng dậy đi vào bếp. Quả nhiên, điện thoại của Trần Nghị đang yên tĩnh nằm trên bàn bếp. Cô cầm điện thoại lên, đi ra cửa.
Cửa mở ra, ngón tay đang gạt tóc của Trần Nghị khựng lại.
"Đây." Thẩm Tiểu Khương ra vẻ lạnh lùng đưa điện thoại đến trước mặt Trần Nghị.
"Cảm ơn." Đầu ngón tay Trần Nghị nắm lấy mép điện thoại, từ từ di chuyển về phía trước, cho đến khi chỉ còn cách ngón tay Thẩm Tiểu Khương một khe hở rất nhỏ.
Cả hai cùng nhìn vào màn hình điện thoại đang sáng.
Màn hình khóa của Trần Nghị, là ảnh của Thẩm Tiểu Khương.
Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Đánh giá:
Truyện Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Story
Chương 79
10.0/10 từ 11 lượt.