Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai

Chương 39

408@-

Hóa ra người phụ nữ mạnh mẽ, nói một không hai ở bên ngoài kia cũng có lúc yếu đuối và bất lực đến thế.


 


Cô quay đầu, ánh mắt dịu dàng đi trông thấy.


 


Chỉ cần nàng gọi, cô sẽ quay đầu lại bất cứ lúc nào.
Chỉ cần nàng cần, cô nhất định sẽ ở bên cạnh không rời nửa bước.


 


Cô không đi, mà ngồi xuống, vỗ nhẹ lên vai mình.


 


Nàng nhìn chằm chằm vào bờ vai của cô ba giây, rồi lao đến, ngoan ngoãn tựa một chú mèo con. Nàng giống như một con mèo nhỏ, vì sợ bị tổn thương mà giương vuốt, nhưng cũng vì khao khát được yêu thương mà cất tiếng kêu, níu kéo khi người ta định quay lưng.


 


"Là em không đúng, em không nên tùy tiện phán xét về ba của chị." Cô hạ giọng.


 


Nàng lắc đầu, giọng đã bình tĩnh trở lại: "Em nói không sai, ông ta đúng là một gã khốn."


 


Cô nhìn những ngón tay nàng đặt trên đầu gối. Lớp sơn móng màu đỏ sẫm nổi bật trên làn da trắng như tuyết, vừa giống những đóa hồng mai, lại vừa tựa lệ máu.


 


"Nhưng ông ta trở nên như vậy, là có nguyên nhân." Nàng nói chậm lại, "Trước khi chị ra đời, ông ta là một nhân viên tốt, một người chồng tốt."


 


Nàng cười nhạt, rồi im lặng vài giây.


 


"Vợ của ông ta sức khỏe yếu, không thích hợp mang thai, nhưng vì một lần ngoài ý muốn mà có chị. Chín tháng mang thai, vợ ông ta đã trải qua không biết bao nhiêu gian khổ. Chị lại không ngoan ngoãn, đòi ra đời sớm. Ngày sinh nở, vợ ông ta bị khó sinh, xuất huyết nhiều. Bác sĩ hỏi ông ta giữ lớn hay giữ nhỏ, ông ta đã chọn vế sau," giọng nàng có chút run rẩy, nhưng ngữ điệu lại lạnh lùng như đang kể chuyện của người khác, "Thế là, từ đó về sau, ông ta triệt để mất đi người vợ của mình."


 


Trong suốt câu chuyện, nàng không một lần nhắc đến hai chữ "mẹ", tất cả đều dùng cụm từ "vợ của ông ta" để thay thế. Rõ ràng, nàng không hề xem mình là một phần của gia đình đó. Lòng nàng đầy tự trách.


 


Ánh đèn trong nhà vệ sinh không quá sáng, khiến Trần Nghị của giờ phút này trông mong manh và tan vỡ.


 


Cô im lặng, trở thành một người lắng nghe đúng nghĩa.


 


"Người nhà bên ngoại của vợ ông ta nói, còn người thì còn của, nên giữ lại người lớn. Người nhà bên nội lại nói, cơ thể vợ ông ta coi như đã hỏng, sau này cũng không thể sinh con được nữa, đứa bé vô tội, nên giữ lại đứa nhỏ." Nàng nói xong, một ngón tay từ từ chỉ về phía cô, rồi dừng lại ở một khoảng cách rất gần.


 


"Sau đó, tính tình ông ta thay đổi hẳn, vừa cho rằng lựa chọn của mình đã hại chết vợ, lại vừa cảm thấy sự xuất hiện của chị đã hại cả hai người họ. Thế là, ông ta bỏ việc, ngày ngày chìm trong rượu chè thuốc lá, còn dính vào những thói hư tật xấu khác, không gượng dậy nổi."


 


Toàn thân cô khẽ run. So với nàng, cuộc sống của cô quả thực là ở trong hũ mật. Ba thương, mẹ yêu, tuy không tiêu tiền như nước như đám con nhà giàu, nhưng ba mẹ luôn xem cô là tất cả.


 


"Đó không phải lỗi của chị." Cô nói.


 


Nàng chuyển mắt, đối diện với cô.


 


"Em nói gì cơ?"


 


Giọng cô không lớn nhưng rất kiên định: "Chị cũng là người bị hại."


 


Nàng khựng lại, ngẩn người nhìn khoảng trống hẹp giữa hai đầu ngón tay, khẽ lẩm bẩm:


 


"Người bị hại?"


 


Những lời này, từ trước đến nay chưa từng có ai nói với nàng. Cũng chưa từng có ai thực sự quan tâm đến những gì nàng đã trải qua.


 


Khi còn bé, những người xung quanh Trần Nghị phần lớn đều tỏ ra thông cảm, nhưng ánh mắt thương hại đó khiến nàng không thoải mái. Nàng không cần được cảm thông, không cần bị thương hại.


 


Con người sinh ra vốn không bình đẳng.


 


Sự cố gắng mỗi người bỏ ra cho mục tiêu của mình là khác nhau.


 


Nỗi buồn và niềm vui của mỗi người, cũng chưa bao giờ có thể giống nhau.


 


Những người lớn tuổi trong nhà không thích công việc của nàng, nói nàng không đàng hoàng, nói nàng bán rẻ nhan sắc, có lỗi với người mẹ đã khuất. Bọn họ thật mặt dày. Đám người cổ hủ, bảo thủ ấy, không chịu cố gắng để có cuộc sống tốt hơn, cả đời chỉ quanh quẩn trong ngõ cụt, lại còn muốn kéo người khác cùng rơi xuống vực sâu.


 


Trần Nghị không muốn như vậy. Nàng muốn thay đổi số phận, muốn trở thành một người khác biệt, một người mạnh mẽ hơn. Thế là, trong mắt những kẻ cổ hủ đó, nàng trở thành kẻ dị biệt, kẻ chạy trốn.


 


Thẩm Tiểu Khương cuối cùng đã hiểu, tại sao trong bữa tiệc sinh nhật của Tôn Giai Bảo, những người họ hàng đó lại nhìn nàng bằng ánh mắt ác độc như vậy. Bọn họ thật đáng buồn.


 


"Không đúng," cô vén sợi tóc rối che khuất tầm nhìn trên mặt nàng, "Em nói sai rồi. Chị không phải người bị hại, chị là một người độc lập, là người chiến thắng."


 


Nàng thất thần lắng nghe, không nói một lời.


 


"Dù em không biết chị đã sống những năm qua như thế nào, nhưng em hiểu, hoặc là em đang cố gắng để hiểu," cô buông tay xuống, hai đầu ngón tay của họ chạm vào nhau. "Và, em hy vọng, chị đừng tự trách mình nữa, đừng làm tổn thương bản thân nữa. Thấy chị không vui, em cũng rất khó chịu, rất đau lòng."


 


Nói xong, cô nhìn chằm chằm vào dấu tay trên cổ nàng. Từ hướng tác động lực của các ngón tay, có thể thấy những vết hằn đó không phải do người khác để lại, mà là do chính nàng tự bóp cổ mình.


 


"Ừm, chỗ này..." gương mặt nàng nhàn nhạt, "Sẽ không đâu, không nỡ."


 


"Hửm?"


 


"Không nỡ để em khó chịu."


 


Nhìn nàng, mắt cô nóng lên, cô vội quay đi.


 


"... Không nỡ để em đau lòng."


 



Trần Nghị nói xong, ngón tay khẽ chạm vào tay cô.


 


Cô quay lại, ánh mắt rơi trên đầu ngón tay nàng. Khi ngón tay nàng dừng lại, cô cũng bắt chước, nhẹ nhàng chạm lại hai cái.


 


Cả hai nhìn nhau cười.


 


"Vậy, còn ông ta thì sao?" Cô nói, "Chị định cứ tiếp điện thoại của ông ta mãi à?"


 


Nàng biết cô đang nói đến ai.


 


"Thỉnh thoảng thôi."


 


"Vẫn sẽ gặp ông ta?"


 


"Thi thoảng, có."


 


Ánh mắt nàng thẳng thắn, không có ý che giấu.


 


Cô khẽ nhíu mày, không nói thêm gì nữa.


 


"Chị hận ông ta, ông ta hận chị, tụi chị giày vò lẫn nhau," nàng vẽ những vòng tròn nhỏ trên mu bàn tay cô, "Chị muốn những kẻ có lỗi với mình phải nhìn thấy chị sống tốt, nhìn thấy chị ngày càng mạnh mẽ, rồi giẫm họ dưới chân. Sau đó, dù họ có cầu xin thế nào, chị cũng sẽ không ra tay giúp đỡ."


 


"Họ sống còn đau khổ hơn cả cái chết, vì không có chị, họ chẳng là gì cả." Ánh mắt nàng lạnh như băng.


 


Cô giật mình. Xương trên mu bàn tay cô khẽ động.


 


Nàng dừng những vòng tròn đang vẽ.


 


"Chị rất xấu xa, phải không?" Nàng nói.


 


Cô lắc đầu.


 


"Thật ra, chị rất xấu xa." Nàng một tay chống lên thành bồn tắm, nhắm mắt lại, thu tay về lơ lửng giữa không trung.


 


Bất chợt, cô nắm lấy cổ tay đang lơ lửng của nàng, áp lên đôi môi lạnh giá của mình.


 


Môi lưỡi quấn quýt hồi lâu.


 


Khi cô buông ra, đuôi mắt nhắm nghiền của nàng đã vương hơi nước.


 


"Em không thấy chị xấu," cô xoay cổ tay, nắm trọn bàn tay nhỏ bé của nàng trong lòng bàn tay mình, truyền hơi ấm của mình cho nàng, "Em tin chị."


 


Trái tim Trần Nghị hẫng một nhịp.


 


Nàng từ từ mở mắt, nhìn bàn tay mình nằm gọn trong lòng bàn tay cô.


 


Thẩm Tiểu Khương này là kiểu ngốc gì vậy?


 


Không thương hại nàng, không chất vấn nàng, càng không sợ hãi hay chán ghét nàng, mà chỉ đơn giản là... tin tưởng nàng.


 


Trần Nghị không biết phải nói gì, chỉ đáp lại một câu "cảm ơn".


 


Cô nhích người về phía trước, đầu nàng tự nhiên gục xuống, trán tựa vào ngực cô, ngây ngốc lắng nghe nhịp tim mạnh mẽ của Thẩm Tiểu Khương.


 


Có lẽ thời gian không thể làm người ta quên đi tất cả, nhưng tình yêu thì có thể.


 


Cô v**t v* gáy nàng, thăm dò hỏi: "Kỳ nghỉ Tết Đoan Ngọ, chị có muốn ra ngoài giải khuây một chút không?"


 


Nàng ngẩng đầu, mắt đầy nghi hoặc: "Đi đâu?"


 


Cô đáp: "Chị có nơi nào muốn đi không?"


 


Trần Nghị trầm tư vài giây rồi lắc đầu.


 


Cô cười rộ lên, để lộ hàm răng trắng đều: "Vậy thì, về nhà em đi, ở Hải Thị."


 


Cô cũng không biết tại sao mình lại đột nhiên rủ nàng về nhà. Cũng không biết, đối phương có đồng ý hay không.


 


Ngay lúc cô đang hối hận, nàng khều nhẹ ngón út của cô, hàng mi run run: "Được."


 


Cô còn chưa kịp phản ứng: "Gì cơ?"


 


Sắc mặt nàng dịu đi, nàng ôm lấy ngón út của cô, nhẹ nheo đôi mắt phượng, cười nói: "Vừa rồi không phải em hỏi chị, có muốn về nhà em giải khuây không sao, bây giờ chị trả lời em này, được, chị đồng ý đi."


 


Cô hít một hơi thật sâu, nụ cười vừa ngốc nghếch vừa đáng yêu.


 


"Vậy... vậy thì, em đột nhiên nghĩ ra, nhà em có lẽ hơi xa chỗ này, nên... nên có thể phải ngồi xe mấy tiếng mới tới."


 


Nàng lại hỏi một chút.


 


Giọng nàng vẫn bình tĩnh: "Không sao, có thể ngắm cảnh dọc đường."



Cô gãi gãi chóp mũi, nói tiếp: "Vậy... vậy thì, Hải Thị không so được với Nam Thành, thuộc khu vực kinh tế đang phát triển, đường không lớn bằng, nhà cao tầng cũng không nhiều bằng..."


 


Nói xong, cô lén nhìn vào mắt nàng.


 


Vẻ mặt nàng vẫn dịu dàng, ngón tay luồn vào tóc, cả người toát ra vẻ lười biếng, thoải mái. Vừa hay, nàng cũng đang nhìn cô.


 


Khoảnh khắc ánh mắt chạm nhau, ý cười của nàng càng sâu hơn: "Không sao, mỗi thành phố một vẻ mới đáng xem chứ, nếu nơi nào cũng giống Nam Thành thì còn gì thú vị?"


 


"Ờ... lời thì nói vậy, nhưng mà..."


 


"Thẩm Tiểu Khương." Nàng ngắt lời cô.


 


"Vâng!"


 


Nàng buông ngón út của cô ra, đưa tay lên, dùng hai ngón tay bóp nhẹ má cô, khiến miệng cô chu thành hình chữ "O". Ánh đèn khắc vào con ngươi nàng, lấp lánh một màu sắc kỳ ảo mà sâu thẳm.


 


Nàng khẽ nhíu mày, đôi môi hé mở, khóe miệng cong lên nụ cười quyến rũ: "Đồ ngốc, em đang đùa chị đấy à?"


 


Trước khi dứt lời, nàng còn thêm một tiếng "hửm?".


 


Cô lắc đầu nguầy nguậy, cái miệng hình chữ "O" phát ra những âm thanh kỳ quái, khiến nàng bật cười khúc khích.


 


Nụ cười thường ngày của nàng trông rất chuyên nghiệp, rất giả tạo, nhưng khi nàng cười thật tâm, thì thật sự rất đẹp. Có một cảm giác như "sắc núi vẻ sông đều ẩn trong đôi mày".


 


Cô không nhịn được, một tay kéo cổ tay nàng, một tay giữ cằm nàng, rồi cắn lên môi nàng.


 


Nàng bị hôn đến không còn chút phản kháng nào.


 


Cô quấn lấy đầu lưỡi mềm mại của nàng, thuần thục trượt vào sâu hơn. Giữa lúc môi răng giao tranh, cô để nàng ngậm lấy môi trên của mình, mơ hồ nói: "Chỉ có chị là hay trêu người thôi."


 


Nàng vừa nghịch ngợm, lại vừa mang chút trả thù mà buông môi cô ra. Một giây sau, nàng dùng hai tay luồn vào mái tóc dài của cô, vươn thứ mềm mại trong miệng, lướt qua làn da bên tai cô.


 


Cảm giác trơn ướt đột ngột ập đến, cô giật bắn mình như bị điện giật.


 


Nàng liếc nhìn vẻ mặt của cô, cười đắc ý như âm mưu đã thành, rồi cắn lấy vành tai cô. Đầu lưỡi lướt dọc theo viền tai, qua lại nhiều lần. Hơi nóng len vào tai, ve vuốt nơi nhạy cảm nhất.


 


Cô phát ra tiếng hừ hừ khoan khoái.


 


Hai tay cũng không còn an phận.


 


s* s**ng một hồi, cô cảm thấy chưa đủ, bèn ngồi xếp bằng, một tay ôm lấy hai tay nàng, kéo nàng ngồi lên người mình.


 


Nàng buộc phải dừng lại, hai tay đặt lên vai cô, cúi đầu nhìn vào đôi mắt đen sâu thẳm của đối phương.


 


"Thẩm..."


 


Hai chữ "Tiểu Khương" bị chặn ngay lại bên miệng.


 


Nụ hôn của cô mang đầy tính chiếm hữu, khiến người ta không thể thở, không thể từ chối. Hơi thở của nàng dồn dập, đầu óc trống rỗng.


 


Nụ hôn của cô từ từ di chuyển xuống dưới, vừa làm bỏng, vừa làm ướt từng tấc da thịt lộ ra của Trần Nghị. Nàng chậm rãi nhắm mắt, mở lòng mình, dùng bản năng cơ thể để đáp lại cô.


 


Bảo nàng nghịch ngợm, một nụ hôn đã bắt gọn được nàng.


 


Cuối cùng, cũng không biết là ai đã bắt gọn ai.


 


.


 


Thẩm Tiểu Khương đi học buổi cuối cùng trước kỳ nghỉ, còn thì đến quán bar để bàn giao công việc trong dịp lễ. Kỳ nghỉ lễ, quán bar còn bận rộn hơn bình thường. Sắp xếp khách hàng, định giá rượu, kiểm tra phòng cháy chữa cháy của thành phố...


 


Công việc bàn giao kéo dài đến tận chiều.


 


"Do vị trí địa lý đặc thù của Nam Thành, kỳ nghỉ lễ sẽ có một lượng lớn du khách đổ về, chúng ta cần đảm bảo nhân viên pha chế đủ để ứng phó..." Trợ lý đang thao tác PowerPoint trước máy chiếu, "Dựa trên tình hình các năm trước..."


 


"Chờ một chút, Hải Thị vĩ độ thấp, nắng sẽ gắt hơn, phải mang cái mũ che nắng nào đây, còn cả áo chống nắng, kem chống nắng nữa..." Trần Nghị cắn bút, dáng vẻ khẽ nhíu mày trông ngốc nghếch đáng yêu.


 


Tất cả mọi người đang ngồi đều quay đầu, nghi hoặc nhìn về vị trí trung tâm bàn họp.


 


"Hả?" Nụ cười của trợ lý cứng đờ, anh ta lo lắng hỏi: "Thất gia, chị vừa nói gì vậy ạ?"


 


"Hửm?" Nàng ngẩn người.


 


Hà Trung ngồi bên cạnh biết rõ lịch trình của nàng, vội ho khan hai tiếng để che giấu. Nàng lúc này mới hoàn hồn: "À, không có gì, ý tưởng của cậu không tồi, PowerPoint làm cũng rất tốt, ngôn ngữ chặt chẽ, hình ảnh phù hợp, được, được."


 


Người trợ lý còn chưa kịp nói gì đã chớp chớp mắt, nhìn bản PowerPoint không hình lại dài dòng của mình, rồi rơi vào trầm tư.


 


Còn cần phải nói tiếp không nhỉ?


 


Họp mà lại thất thần, đây là lần đầu tiên.


 


Nàng khẽ nhếch mép, như cười như không.



 


Hà Trung một tay che mặt, trái tim lạnh ngắt.


 


...


 


Ở một nơi khác, Thẩm Tiểu Khương sau khi tan học liền đi thẳng về ký túc xá. Cô nàng Tôn Giai Bảo đi bên cạnh, vẻ mặt đăm chiêu.


 


Trông cô không có gì khác lạ, nhưng lại hoàn toàn khác so với bình thường. Rốt cuộc là khác ở đâu, cô nàng cũng không nói rõ được. Tóm lại, Tôn Giai Bảo cứ luyên thuyên một bên, còn cô thì giữ im lặng là vàng.


 


"Tiểu Khương, đi mua kem với tớ đi."
...
"Tiểu Khương, tối nay tớ muốn uống trà sữa dì Thượng Hải."
...
"Tiểu Khương!"


 


Mọi khi, chiêu sư tử hống này vẫn khá hữu dụng, nhưng hôm nay lại mất thiêng.


 


Cô nàng Tôn Giai Bảo nheo mắt, cố ý hạ giọng: "Tết Đoan Ngọ, tớ muốn về nhà cậu chơi."


 


Gần như ngay lập tức, cô quay đầu quát: "Không được!"


 


"Ối!" Tôn Giai Bảo suýt nhảy dựng lên, "Giỏi lắm nha Tiểu Khương, rõ ràng cậu nghe thấy tớ nói mà còn lờ tớ đi!"


 


Cô nàng bĩu môi.


 


"Mau nói, vừa rồi cậu nghĩ gì thế, còn nữa, tại sao không cho tớ về nhà cậu?" Tôn Giai Bảo bá lấy cổ cô.


 


Thẩm Tiểu Khương lười giải thích, hất tay cô bạn ra: "Không có tại sao cả."


 


Tôn Giai Bảo khoanh tay trước ngực, tức đến phập phồng: "Cái gì mà không có tại sao, không có tại sao là tại sao?"


 


"Bà cô của tôi ơi, tớ thật sự không muốn nghe nói lái đâu!" Thẩm Tiểu Khương giơ ngón giữa về phía cô nàng rồi co giò chạy về ký túc xá.


 


Nếu không phải Tôn Giai Bảo đầu óc đơn giản, chỉ cần nói dối thêm chút nữa là cô đã lộ tẩy.


 


May mà kỳ nghỉ chỉ về có hai ngày một đêm, đồ đạc phải mang không nhiều. Cô nhanh chóng thu dọn xong xuôi trước khi cô nàng Tôn Giai Bảo đuổi kịp.


 


"Tạm biệt nhé!" Dứt lời, cô lướt qua vai cô bạn.


 


Tôn Giai Bảo: "Đứng lại!"


 


Thẩm Tiểu Khương: "Không."


 


Tôn Giai Bảo: "Rốt cuộc cậu đi đâu?"


 


Thẩm Tiểu Khương: "Bí mật."


 


"Tiểu Khương, đồ chết bằm nhà cậu, tớ trù cậu ba ngày béo mười cân..." Tôn Giai Bảo tức đến giậm chân.


 


.


 


Sau khi tách khỏi Tôn Giai Bảo, Thẩm Tiểu Khương nhanh chóng đi ra cổng trường.


 


Một chiếc Bentley màu trắng đã chờ sẵn. Cô chỉnh lại vạt áo rồi bước tới. Vừa định kéo cửa xe thì...


 


Cửa khóa.


 


Bất chợt, Trần Nghị từ sau lưng cô bước tới, nắm lấy tay cô.


 


"A?" Cô giật mình.


 


Không thể dọa người như vậy chứ!


 


Nàng cong cong khóe mắt, nụ cười rạng rỡ: "Sao nào, thật sự không nghĩ tới là chị à?"


 


Trần Nghị rõ ràng có gì đó khác lạ. Cụ thể là khác ở đâu, cô cũng không nói được.


 


Là... biết cách trêu ghẹo hơn?


 


Không đúng, nàng đang phấn khích?


 


Cô gãi gãi tai: "Em... em đúng là không nghĩ tới."


 


Nàng buông tay cô ra, vén một lọn tóc, để lộ đường vai cổ xinh đẹp, săn chắc. Cô nhớ rất rõ, đêm qua, cô đã gục ở nơi đó cắn rất lâu. Nàng đã túm tóc cô, kéo mặt cô ra xa, nhíu mày cầu xin cô đừng làm vậy. Cô gọi "chị ơi" hết lần này đến lần khác, còn nàng thì run rẩy ngày một dữ dội hơn.


 


Cuối cùng, nàng khóc lóc nói mình không chịu nổi nữa...


 


Sau đó, nàng đúng là không chịu nổi nữa.


 


Rồi sau đó...không có sau đó nữa.


 


Trời đất ơi, tại sao trong đầu toàn là mấy thứ này chứ!


 


Là đạo đức suy đồi, hay là nhân tính méo mó?


 



 


Nghĩ nữa là thành b**n th** mất.


 


Đúng lúc này, Trần Nghị nhéo nhẹ má cô.


 


"Nghĩ ngợi gì ngẩn ra thế?"


 


Thẩm Tiểu Khương sờ sờ chỗ bị véo: "Đau."


 


Ngồi vào xe, nàng một tay chống lên hộp tỳ tay ở giữa, mắt cong cong, cười nhàn nhạt. Cô không để ý, vừa quay đầu lại thì suýt nữa đã va phải nàng.


 


"Chị ơi, sao vậy?"


 


"Không có gì."


 


Nàng nói xong liền định ngồi thẳng lại. Cô nắm lấy cổ tay nàng, nhỏ giọng hỏi: "Không có gì là cái gì?"


 


Rõ ràng lúc trước còn bảo không muốn nghe Tôn Giai Bảo nói lái, giờ thì chính mình lại nói.


 


Nàng cụp mắt, tay kia nhẹ nhàng v**t v* vô lăng. Trong không gian tĩnh lặng của xe, tiếng ma sát giữa lòng bàn tay và lớp da bọc vô lăng trở nên rõ ràng đến lạ. Từng chút một, cào vào lòng cô.


 


Nàng không trả lời, cũng không giằng tay ra, chỉ nhìn vào một điểm vô định.


 


Cô tháo dây an toàn, nhoài người về phía nàng, nắm lấy cả tay kia của nàng. Hai tay bị giữ chặt, nàng bị cô xoay mặt lại.


 


Nhưng, ánh mắt nàng vẫn cụp xuống, không biết đang nghĩ gì.


 


"Chị ơi..."


 


Giọng cô hạ thấp đi một chút.


 


Trần Nghị hơi chuyển mắt, từ từ ngước lên nhìn Thẩm Tiểu Khương. Cô hỏi: "Chị đang nghĩ gì vậy?"


 


Nàng đương nhiên sẽ không nói cho cô biết, nàng đang nghĩ về đêm qua. Đó là lần đầu tiên trong gần ba mươi năm cuộc đời, nàng cảm nhận được cảm giác tê dại toàn thân, sung sướng tột độ. Trước khi ngất đi, có một khoảnh khắc, nàng đã nghĩ mình sắp chết.


 


Ánh mắt nàng né tránh, lướt một vòng trên mặt cô, rồi nhanh chóng dừng lại trên những ngón tay thon dài, sạch sẽ của cô.


 


"Chị đang nghĩ, ngón tay của em, thật sự rất đẹp." Nói xong, tai nàng đỏ ửng.


 


Cô ngẫm lại lời nàng vừa nói. Ngón tay cô bất giác co lại.


 


Nàng liếc nhìn, rồi lấy điện thoại ra, mở một ứng dụng mạng xã hội. Cô nghiêng đầu nhìn vào màn hình điện thoại đang hướng về phía mình.


 


"Đây là lần đầu chị đến Hải Thị, nên đã tìm một vài hướng dẫn." Nàng nói.


 


Cô gật đầu. Toàn là những nơi cô quen thuộc.


 


"Chị ơi, bảo tàng mỹ thuật nổi tiếng lắm, có thể đi xem thử";


 


"Đây là công viên hải dương à? Rất hợp để chụp ảnh";


 


"Quán cà phê Ba Hải từ lúc nào đã thành điểm check-in sống ảo vậy?"


 


Thẩm Tiểu Khương nhìn nàng: "Chị có ý tưởng gì không?"


 


"Chị à, tất cả đều nghe theo em." Nàng nói như vậy.


 


Thật đáng yêu. Trong lòng cô như có hoa nở.


 


Rất nhanh, giao diện kéo xuống dưới cùng. Dòng lịch sử tìm kiếm ở đó khiến cô chấn động.


 


Mặc dù nàng đã nhanh chóng cất điện thoại đi, nhưng Thẩm Tiểu Khương có trí nhớ siêu phàm...


 


sau khi làm chuyện đó nên làm gì để không bị ngại ngùng


 


gặp lại đối tượng tình một đêm nên nói gì câu đầu tiên


 


làm sao để tình một đêm trông không giống tình một đêm


 


l*n đ*nh rồi ngất có phải yếu sinh lý không


 


bị l**m vài cái đã l*n đ*nh có phải yếu sinh lý không


 


hôn thôi cũng l*n đ*nh có phải yếu sinh lý không


 


biểu hiện của yếu sinh lý


 


làm sao để chứng minh mình không yếu sinh lý


 


...


 


Tác giả có lời muốn nói:
Trần Nghị: Làm sao để chứng minh mình không yếu sinh l...
Thẩm Tiểu Khương: Thì... làm lại lần nữa xem sao.


Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai Truyện Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai Story Chương 39
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...