Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Chương 38
296@-
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, ánh đèn trong phòng đột ngột bừng sáng.
Trần Nghị đã hơn ba mươi tiếng không chợp mắt, không thể chịu nổi sự k*ch th*ch đột ngột này. Nàng khẽ nheo mắt, cố gắng làm quen với luồng sáng.
Bất chợt, một bóng người bao trùm lấy nàng.
Thẩm Tiểu Khương đã nhanh chóng đưa tay lên che trước mắt nàng, chắn đi phần lớn ánh sáng chói lòa.
"Cảm..." Nàng còn chưa kịp nói hết lời đã bị cô xoay người lại.
Hai người đối diện, không ai nỡ chớp mắt.
Vài giây sau, cô giữ lấy gáy nàng, kéo nàng vào lòng mình.
Nàng ngây người, theo bản năng níu lấy vạt áo trên vai đối phương.
"Thẩm... Thẩm Tiểu Khương." Nàng gọi tên cô.
Giọng nói mềm mại, khe khẽ như làn gió đêm mơn man, khiến lòng người tan chảy.
"Thẩm. Tiểu. Khương." Từng chữ chậm hơn nửa nhịp, tựa như tiếng suối trong veo giữa núi sâu, chợt có viên sỏi nhỏ ném vào, lan ra những âm thanh không lớn nhưng trong trẻo, tĩnh lặng.
Thẩm Tiểu Khương như bị mê hoặc, cúi đầu hôn xuống.
Ngay khoảnh khắc môi chạm môi, da đầu Trần Nghị tê rần. Lồng ngực nàng như có một ngọn lửa bùng cháy, đốt cho cổ họng khô khốc, toàn thân nóng bừng.
Nụ hôn của Thẩm Tiểu Khương hôm nay tuy vẫn còn vụng về, không có kỹ thuật gì, nhưng lại nồng nhiệt hơn những lần trước rất nhiều. Thậm chí còn mang theo một sự cuồng nhiệt đầy d*c v*ng.
Vai Trần Nghị run rẩy, đầu ngón tay bất giác bấu chặt vào lớp áo của Thẩm Tiểu Khương.
Để cho đối phương có thể thở, cô vội vàng buông ra một chút. Một luồng không khí mát lạnh len vào giữa hai đôi môi.
Mặt Trần Nghị đỏ bừng, ánh mắt thấp thỏm, đuôi mắt đã hoe hoe ướt.
Cô từ từ đưa tay lên, lòng bàn tay đặt nơi đuôi mắt nàng, nhẹ nhàng lau đi vệt ẩm ướt ấy. Ngón tay cô thật nóng, khiến nàng bất chợt rụt người lại. Hàng mi nàng run run chớp vội, ánh mắt né tránh tựa chú nai con hoảng hốt, khiến người ta chỉ muốn thương yêu.
Ngón tay cô trượt đi, dịu dàng v**t v* gương mặt nàng, cảm nhận sự mềm mại, mịn màng dưới lòng bàn tay. Trong lúc cô v**t v*, gương mặt nàng không ngừng nóng lên, gần như muốn đốt cháy cả tay cô.
Thẩm Tiểu Khương khẽ nhíu mày, đầu ngón tay lướt đến vành tai và cổ của nàng.
Đôi môi Trần Nghị khẽ mở, theo bản năng phát ra tiếng rên khe khẽ. Cùng lúc đó, nàng vô thức lùi lại phía sau.
"Sao vậy?" Ánh mắt Thẩm Tiểu Khương ánh lên ý cười.
Cô vừa nói vừa tiến về phía nàng đang lùi lại. Hơi thở ấm áp phả vào mặt, cổ Trần Nghị cũng ửng đỏ lên.
"Lừa tôi lên đây, rồi bây giờ lại muốn chạy trốn à?" Đôi môi cô ghé sát vào tai nàng.
"Ai... ai lừa em," Trần Nghị th* d*c, người run lên nhưng vẫn cố tỏ ra quật cường, "Tôi... tôi có trốn đâu."
Thẩm Tiểu Khương nheo mắt, bắt chước giọng điệu của nàng: "Ồ?"
"Em...em học tôi?" Trần Nghị không dám nhìn thẳng vào mắt cô, ánh nhìn dừng lại nơi yết hầu quyến rũ của Thẩm Tiểu Khương.
"Đồ ngủ đâu?" Thẩm Tiểu Khương không biết lấy dũng khí từ đâu, vừa nói vừa cắn nhẹ vành tai nàng.
Lực không mạnh, nhưng Trần Nghị vẫn khẽ nhíu mày, vẻ mặt lúc này trông còn gợi tình hơn bao giờ hết.
"Đồ ngủ ở... ở trong vali."
Giọng nàng vừa căng thẳng vừa ái muội, tiếng th* d*c không ngừng trêu ngươi khiến trái tim Thẩm Tiểu Khương loạn nhịp.
Là ai, mới lúc nãy ở đại sảnh còn ra vẻ một cao thủ tình trường, buông lời trêu chọc đốt người? Vừa non nớt lại vừa thích khiêu khích, chẳng phải là đang nói đến người như Trần Nghị sao?
Thẩm Tiểu Khương vừa cắn nhẹ vừa cười, cho đến khi buông vành tai nàng ra.
"Họa tiết gì?" Cô nhìn thẳng vào mắt nàng.
"Hửm?"
"Đồ ngủ ấy, họa tiết gì?"
Trần Nghị làm gì có thời gian mua đồ ngủ, đó chẳng qua chỉ là một lời trêu ghẹo mà thôi. Giờ đây, nàng bối rối. Lại không thể thẳng thắn thừa nhận mình nói dối.
Nghĩ mãi không ra họa tiết gì, nàng dứt khoát vòng hai tay qua cổ Thẩm Tiểu Khương, kéo cô lại gần rồi hung hăng hôn xuống.
Thẩm Tiểu Khương hiểu ra, khẽ cười một tiếng, rồi đáp lại nụ hôn ấy.
Vì cuộc tranh đoạt dưỡng khí kịch liệt, cơ thể vốn đã mệt mỏi của Trần Nghị càng thêm mềm nhũn, suýt nữa thì trượt ngã. Thẩm Tiểu Khương đột nhiên vòng tay ôm lấy eo nàng, rời khỏi môi nàng, rồi dịu dàng nói khẽ: "Đừng sợ, có tôi ôm chị rồi."
Nơi mềm yếu nhất trong tim Trần Nghị bị chạm đến một cách mạnh mẽ, một khao khát lan tỏa từ trong ra ngoài xé nát lý trí của nàng.
Cô cẩn thận ép nàng vào tường, tiện tay tắt bớt những ngọn đèn sáng, căn phòng đột nhiên tối đi. Toàn bộ phòng bị trong lòng nàng cũng tan rã vào khoảnh khắc này.
Cô hôn lên má trái, má phải của nàng như gà con mổ thóc, rồi nhẹ nhàng lướt qua đôi môi nàng. Trần Nghị khẽ kêu lên một tiếng đau, trong cổ họng phát ra tiếng r*n r* mê người, tựa như ngọn lửa d*c v*ng không thể kìm nén, từng đợt từng đợt thiêu đốt màng nhĩ của cô.
Lần này cô hôn thật chậm, thật dịu dàng, phối hợp nhịp nhàng với hơi thở của nàng, khiến nụ hôn dường như kéo dài bất tận.
"Thả lỏng nào," cô thì thầm.
Trong đôi mắt ướt át của Trần Nghị ẩn chứa cả tình yêu và sự bất lực, cả người nàng tựa trái đào mật chín mọng dưới nắng hè, ửng đỏ mê người.
Cô hôn lên khóe mắt, chóp mũi nàng.
Hơi thở hòa quyện, không khí ngày càng loãng đi. Bị bao bọc trong hơi thở ấm áp, ẩm ướt, nàng không kìm được mà phát ra một âm thanh kỳ lạ.
"Hừm... ưm..."
Trần Nghị đột nhiên đưa tay lên chặn nụ hôn của cô. Nhưng khi nhận ra thì đã muộn, cô đang m*t lấy đầu ngón tay hồng ngọc của nàng, tinh tế mài giũa, tựa như đang điêu khắc một món trang sức thượng hạng.
"Đừng!"
Động tác của cô khựng lại. Nương theo ánh sáng yếu ớt, cô nhìn nàng vừa quyến rũ vừa e thẹn, khẽ cười: "Chị thật sự muốn tôi dừng lại sao?"
"Ừm." Giọng nàng quả nhiên đang run rẩy.
Trước mặt người khác, nàng là cao thủ tình trường vạn người mê, nhưng lúc này lại là một lính mới ngây ngô lần đầu nếm trái cấm.
Thẩm Tiểu Khương cắn nhẹ vào cổ nàng, giọng nói mơ hồ: "Dễ thương quá, tôi rất thích."
Một điểm cực kỳ nhạy cảm khác của Trần Nghị lại được khai phá, nàng lập tức cắn lấy ngón tay mình. Cô vội vàng ngăn lại, sau đó đưa ngón tay mình đến bên miệng nàng: "Cắn tôi này."
Trần Nghị nào nỡ, sự cắn xé mạnh bạo biến thành nụ hôn dịu dàng. Mùi vị thuộc về Thẩm Tiểu Khương thấm vào môi lưỡi, lý trí của nàng hoàn toàn sụp đổ. Nàng áp vào tai cô, quyến luyến thì thầm: "Tại sao mới qua hai ngày, tôi đã nhớ em đến thế này?"
Cô ôm nàng chặt hơn, như muốn khảm đối phương vào cơ thể mình.
"Tôi cũng rất nhớ chị." Cô nói.
"Thẩm Tiểu Khương," Trần Nghị thở hổn hển từng đợt, đuôi mắt đỏ hoe hờn dỗi, "Trên người em thơm quá."
Cô lùi lại một chút, kéo cổ áo sơ mi của mình định ngửi. Ngay lúc đó, nàng áp sát vào, chóp mũi cọ cọ vào cổ áo, trông còn mềm mại, dính người hơn cả một chú mèo.
Thẩm Tiểu Khương đưa tay, dịu dàng v**t v* mái tóc rối của nàng: "Chị phải nghĩ kỹ đấy."
"Hửm?" Hàng mi nàng khẽ run.
"Mũi tên đã b*n r* thì không quay lại được."
Trần Nghị hiểu ý của cô.
Vài giây im lặng.
Ngoài cửa sổ, gió đã nổi lên, lùa qua khung cửa làm rối tung mái tóc nàng. Sợi tóc bay vào mắt, hai tay nàng chậm rãi đặt lên vai cô, v**t v* không ngừng.
Hơi thở ngày càng gần, nhiệt độ ngày càng tăng. Chóp mũi nàng cọ vào làn da trên cổ cô, đôi mắt khép hờ.
Nàng khẽ nheo mắt, cười một cách quyến rũ, yêu kiều.
Đôi môi đỏ mọng khẽ mở: "Nhóc con, em thích dâu tây như vậy, có muốn..."
"Muốn gì?" Ngón tay cô luồn vào tóc nàng, nhẹ nhàng giữ lấy gáy, v**t v* làn da bên cổ.
Một cảm giác nhột nhạt ập đến, giọng nàng run rẩy: "Có... có muốn tôi gieo cho em một trái không?"
Thẩm Tiểu Khương hạ giọng: "Chị không sợ tôi không kiểm soát được à?"
Chân mày trái của Trần Nghị hơi nhướng lên, trong đôi mắt phượng ánh lên những tia đào hoa rực rỡ: "Vậy thì, gieo hai trái, em một trái, tôi một trái..."
Cô ôm lấy eo nàng, trêu chọc cắn mở chiếc cúc vàng trên cổ áo sườn xám, dùng giọng trầm khàn nói: "Tôi muốn gieo kín cả một vườn dâu cho chị."
Trần Nghị ngẩn người, tim đập loạn nhịp.
Nàng nhắm mắt, khẽ rên một tiếng, rồi vùi mình vào lồng ngực mềm mại.
Mồ hôi làm ướt áo, trượt từ gáy xuống, len vào những nơi sâu hơn. Cô dùng sức, bế bổng nàng lên.
Nàng không phản kháng, mặc cho cô gái nhỏ tùy hứng.
Tà sườn xám bị đẩy cao lên, mảnh vải nhỏ ẩm ướt trượt xuống. Nàng xấu hổ muốn che đi, lại bị ngăn lại một cách vô tình.
"Nhìn tôi." Cô đuổi theo đôi môi nàng.
"Tiểu Khương..." Tiếng gọi không thành lời chìm vào hơi thở hỗn loạn.
Lần này, cô cúi đầu thấp hơn.
Trong mơ màng, Trần Nghị thấy Thẩm Tiểu Khương lau đi vệt nước long lanh bên mép, nói với nàng: "Chị ơi, ngọt lắm."
. . . . . .
"Sản phụ xuất huyết nhiều, máu Rh âm tính!"
"Sản phụ khó sinh, chỉ có thể giữ một người!"
"Giữ lớn hay giữ nhỏ, mau quyết định đi!"
"Giữ đứa nhỏ!"
Trần Nghị đột ngột mở choàng mắt, mồ hôi làm tóc nàng ướt đẫm.
Rõ ràng là những hình ảnh chưa từng thấy qua, nhưng nàng lại cảm giác như chính mình đã chứng kiến, ký ức vẫn còn vẹn nguyên. Người mẹ mà nàng chưa từng chung nhịp đập con tim ngã trong vũng máu, một câu "giữ đứa nhỏ" của cha như một lời nguyền, ám ảnh lấy nàng. Chỉ cần nhắm mắt, nàng lại thấy người phụ nữ cả người đầy máu, khóc lóc nói với nàng: "Mạng này cho con."
Đầu Trần Nghị đang gối lên một thứ gì đó không quá mềm mại. Nàng sờ thử, là cánh tay của Thẩm Tiểu Khương.
Nàng xoay người, đối mặt với cô.
Lúc này, nàng mới nhớ ra, mình và Tiểu Khương đã hôn nhau, một nụ hôn nồng cháy, và Thẩm Tiểu Khương đã lần đầu tiên bước vào khu vườn bí mật của nàng. Nhưng cánh cửa khu vườn chỉ vừa hé mở một chút, cô đứng ở cửa nếm thử một giọt mật hoa, còn chưa kịp bước vào sâu hơn thì bên trong đã đổ một trận mưa rào.
Không biết là do nàng quá nhạy cảm, hay là kỹ thuật của cô quá tốt.
Mà khoan, nàng lên giường từ lúc nào, trên người còn mặc bộ đồ ngủ của BV?
Chờ đã, đồ ngủ!
Là Thẩm Tiểu Khương thay cho nàng sao?
Nghĩ đến cơ thể mình bị đối phương ngắm nhìn từng tấc một, tai nàng liền đỏ bừng. Nàng không khỏi tò mò, liệu cô có làm gì mình không? Dù chỉ là tham lam ngắm nhìn cơ thể nàng, hay chỉ là nhẹ nhàng hôn lên từng ngón tay nàng.
Thật ra, nàng rất hy vọng, cô đã làm gì đó với mình.
Lần đầu tiên nếm trải cảm giác vui sướng tột đỉnh, cơ thể và đại não của Trần Nghị đều quá tải, và nàng đã ngất đi. Bây giờ nghĩ lại, thật là mất mặt.
Sắc hồng trên mặt nàng đã lui, nàng ngượng ngùng dùng ngón tay v**t v* ngũ quan của cô. Xương chân mày thật anh tuấn, sống mũi cao thẳng, đôi môi dày vừa phải, đường hàm dưới sắc nét tinh xảo.
Ngón tay di chuyển đến cánh tay của cô, nàng mới phát hiện, những đường nét ở đây không mềm mại như của mình, mà có một lớp cơ mỏng, rắn rỏi và săn chắc. Cho dù cô đang ngủ, cơ thể ở trạng thái thả lỏng nhất, nàng vẫn có thể cảm nhận được sự săn chắc ấy.
"Thật tốt." Nàng mỉm cười.
Sau đó, nàng rúc vào lòng cô, khẽ hôn lên cằm cô.
"Thẩm Tiểu Khương, em thật tốt." Nàng nói nhỏ.
Bất chợt, điện thoại trên bàn trà ở phía xa reo lên. Lúc họp, Trần Nghị đã chỉnh chuông sang chế độ rung. Nàng vốn không muốn nghe máy, nhưng đối phương cứ cố chấp gọi đi gọi lại, nàng không còn cách nào khác.
Dù sao, người sẽ quấy rầy nàng vào lúc nửa đêm, cũng chỉ có một người.
Để không đánh thức Thẩm Tiểu Khương, Trần Nghị cầm điện thoại đi vào nhà vệ sinh.
...
Cửa sổ hé mở, có gió lùa vào.
Thẩm Tiểu Khương từ từ mở mắt.
Cô ngồi dậy, phát hiện trên giường chỉ còn lại một mình mình. Tất cả đèn đã tắt, ánh trăng ngoài cửa sổ trông đặc biệt lạnh lẽo.
Cô sờ lên môi mình, nghi ngờ trận dây dưa ái muội kia chỉ là một giấc mộng xuân?
Nhưng, nước mắt là mặn, hơi thở là nóng, ngay cả tiếng rên khe khẽ cũng là vui sướng.
Sao có thể là mộng được.
Bỗng nhiên, có tiếng động từ phía nhà vệ sinh.
Thẩm Tiểu Khương cảnh giác bước xuống giường, không kịp xỏ dép, chân trần chạy tới.
"Chị ơi!"
"Xin lỗi, làm ồn đến em à?" Trần Nghị đang ngồi bệt dưới sàn.
Mắt nàng đỏ hoe, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt, dấu ngón tay trên cổ rõ mồn một, khiến người ta không thể không để ý.
Thẩm Tiểu Khương không quan tâm đến những thứ khác, nhanh chóng bước tới, ngồi xổm xuống bên cạnh nàng.
"Không có," cô đưa tay, dịu dàng v**t v* gương mặt nàng, "là em muốn tìm chị."
Ánh mắt nàng từ từ ngước lên, vừa lạnh lùng cao ngạo, lại vừa đáng thương đến lạ.
"Dưới sàn lạnh lắm, em đỡ chị dậy nhé?" Cô nắm lấy cổ tay nàng.
Nàng cũng cố gắng đứng lên, nhưng hai chân có chút mềm nhũn, nàng lại ngã xuống.
Lúc này, cô chú ý tới một chiếc điện thoại trên sàn nhà. Màn hình đang dừng ở giao diện cuộc gọi.
Trần Hòa Bình.
Nàng vừa mới nói chuyện điện thoại với Trần Hòa Bình sao? Vào lúc ba giờ sáng?
Lần này, cô không muốn bỏ qua.
Cô nhặt điện thoại lên, vẻ mặt nghiêm túc hỏi nàng: "Ông ta lại tìm chị?"
Đôi mắt Trần Nghị hơi mở to, rồi nhanh chóng nheo lại, nàng cắn môi nhìn đi nơi khác.
Thẩm Tiểu Khương khóa màn hình điện thoại rồi để vào giỏ đồ bẩn. "Ông ta tìm chị làm gì?"
Đôi môi bị cắn của nàng khẽ run, dáng vẻ muốn nói lại thôi khiến người ta lo lắng. Nàng sẽ không nói cho cô biết, Trần Hòa Bình vừa gọi điện chỉ để báo cáo rằng hắn đã trở về Philippines.
Nhìn vào mắt cô, nàng không muốn tỏ ra mạnh mẽ nữa. Nàng muốn làm nũng với cô, muốn cô thương xót nàng, ôm nàng vào lòng để dốc hết nỗi khổ tâm.
Cô lại đưa hai tay lên, ôm lấy gương mặt nàng, hạ giọng: "Gã khốn đó tìm chị làm gì?"
Hai vai Trần Nghị trĩu xuống, nàng đẩy cô ra. Trong suy nghĩ của nàng, chỉ cần đẩy cô ra, những chuyện xấu xa này sẽ không thể lây sang cô.
Cô ngẩn người, nheo mắt lại, rồi xoay người đi.
Một mặt cô không muốn biết quá khứ của nàng, giờ lại một mặt tìm hiểu, dường như làm thế nào cũng không đúng.
"Xin lỗi, có lẽ em đã đi quá giới hạn." Giọng cô nhàn nhạt.
Ngay khoảnh khắc cô xoay người, tay nàng đã nắm lấy mắt cá chân cô.
"Chờ một chút!"
"Đừng đi."
"Ý của chị không phải vậy."
"Chị thật sự không phải..."
Vài giây trôi qua.
Nàng lặp lại một lần nữa: "Đừng đi, được không?"
"Em muốn biết, bây giờ chị sẽ nói cho em nghe."
Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Khoảnh khắc cánh cửa mở ra, ánh đèn trong phòng đột ngột bừng sáng.
Trần Nghị đã hơn ba mươi tiếng không chợp mắt, không thể chịu nổi sự k*ch th*ch đột ngột này. Nàng khẽ nheo mắt, cố gắng làm quen với luồng sáng.
Bất chợt, một bóng người bao trùm lấy nàng.
Thẩm Tiểu Khương đã nhanh chóng đưa tay lên che trước mắt nàng, chắn đi phần lớn ánh sáng chói lòa.
"Cảm..." Nàng còn chưa kịp nói hết lời đã bị cô xoay người lại.
Hai người đối diện, không ai nỡ chớp mắt.
Vài giây sau, cô giữ lấy gáy nàng, kéo nàng vào lòng mình.
Nàng ngây người, theo bản năng níu lấy vạt áo trên vai đối phương.
"Thẩm... Thẩm Tiểu Khương." Nàng gọi tên cô.
Giọng nói mềm mại, khe khẽ như làn gió đêm mơn man, khiến lòng người tan chảy.
"Thẩm. Tiểu. Khương." Từng chữ chậm hơn nửa nhịp, tựa như tiếng suối trong veo giữa núi sâu, chợt có viên sỏi nhỏ ném vào, lan ra những âm thanh không lớn nhưng trong trẻo, tĩnh lặng.
Thẩm Tiểu Khương như bị mê hoặc, cúi đầu hôn xuống.
Ngay khoảnh khắc môi chạm môi, da đầu Trần Nghị tê rần. Lồng ngực nàng như có một ngọn lửa bùng cháy, đốt cho cổ họng khô khốc, toàn thân nóng bừng.
Nụ hôn của Thẩm Tiểu Khương hôm nay tuy vẫn còn vụng về, không có kỹ thuật gì, nhưng lại nồng nhiệt hơn những lần trước rất nhiều. Thậm chí còn mang theo một sự cuồng nhiệt đầy d*c v*ng.
Vai Trần Nghị run rẩy, đầu ngón tay bất giác bấu chặt vào lớp áo của Thẩm Tiểu Khương.
Để cho đối phương có thể thở, cô vội vàng buông ra một chút. Một luồng không khí mát lạnh len vào giữa hai đôi môi.
Mặt Trần Nghị đỏ bừng, ánh mắt thấp thỏm, đuôi mắt đã hoe hoe ướt.
Cô từ từ đưa tay lên, lòng bàn tay đặt nơi đuôi mắt nàng, nhẹ nhàng lau đi vệt ẩm ướt ấy. Ngón tay cô thật nóng, khiến nàng bất chợt rụt người lại. Hàng mi nàng run run chớp vội, ánh mắt né tránh tựa chú nai con hoảng hốt, khiến người ta chỉ muốn thương yêu.
Ngón tay cô trượt đi, dịu dàng v**t v* gương mặt nàng, cảm nhận sự mềm mại, mịn màng dưới lòng bàn tay. Trong lúc cô v**t v*, gương mặt nàng không ngừng nóng lên, gần như muốn đốt cháy cả tay cô.
Thẩm Tiểu Khương khẽ nhíu mày, đầu ngón tay lướt đến vành tai và cổ của nàng.
Đôi môi Trần Nghị khẽ mở, theo bản năng phát ra tiếng rên khe khẽ. Cùng lúc đó, nàng vô thức lùi lại phía sau.
"Sao vậy?" Ánh mắt Thẩm Tiểu Khương ánh lên ý cười.
Cô vừa nói vừa tiến về phía nàng đang lùi lại. Hơi thở ấm áp phả vào mặt, cổ Trần Nghị cũng ửng đỏ lên.
"Lừa tôi lên đây, rồi bây giờ lại muốn chạy trốn à?" Đôi môi cô ghé sát vào tai nàng.
"Ai... ai lừa em," Trần Nghị th* d*c, người run lên nhưng vẫn cố tỏ ra quật cường, "Tôi... tôi có trốn đâu."
Thẩm Tiểu Khương nheo mắt, bắt chước giọng điệu của nàng: "Ồ?"
"Em...em học tôi?" Trần Nghị không dám nhìn thẳng vào mắt cô, ánh nhìn dừng lại nơi yết hầu quyến rũ của Thẩm Tiểu Khương.
"Đồ ngủ đâu?" Thẩm Tiểu Khương không biết lấy dũng khí từ đâu, vừa nói vừa cắn nhẹ vành tai nàng.
Lực không mạnh, nhưng Trần Nghị vẫn khẽ nhíu mày, vẻ mặt lúc này trông còn gợi tình hơn bao giờ hết.
"Đồ ngủ ở... ở trong vali."
Giọng nàng vừa căng thẳng vừa ái muội, tiếng th* d*c không ngừng trêu ngươi khiến trái tim Thẩm Tiểu Khương loạn nhịp.
Là ai, mới lúc nãy ở đại sảnh còn ra vẻ một cao thủ tình trường, buông lời trêu chọc đốt người? Vừa non nớt lại vừa thích khiêu khích, chẳng phải là đang nói đến người như Trần Nghị sao?
Thẩm Tiểu Khương vừa cắn nhẹ vừa cười, cho đến khi buông vành tai nàng ra.
"Họa tiết gì?" Cô nhìn thẳng vào mắt nàng.
"Hửm?"
"Đồ ngủ ấy, họa tiết gì?"
Trần Nghị làm gì có thời gian mua đồ ngủ, đó chẳng qua chỉ là một lời trêu ghẹo mà thôi. Giờ đây, nàng bối rối. Lại không thể thẳng thắn thừa nhận mình nói dối.
Nghĩ mãi không ra họa tiết gì, nàng dứt khoát vòng hai tay qua cổ Thẩm Tiểu Khương, kéo cô lại gần rồi hung hăng hôn xuống.
Thẩm Tiểu Khương hiểu ra, khẽ cười một tiếng, rồi đáp lại nụ hôn ấy.
Vì cuộc tranh đoạt dưỡng khí kịch liệt, cơ thể vốn đã mệt mỏi của Trần Nghị càng thêm mềm nhũn, suýt nữa thì trượt ngã. Thẩm Tiểu Khương đột nhiên vòng tay ôm lấy eo nàng, rời khỏi môi nàng, rồi dịu dàng nói khẽ: "Đừng sợ, có tôi ôm chị rồi."
Nơi mềm yếu nhất trong tim Trần Nghị bị chạm đến một cách mạnh mẽ, một khao khát lan tỏa từ trong ra ngoài xé nát lý trí của nàng.
Cô cẩn thận ép nàng vào tường, tiện tay tắt bớt những ngọn đèn sáng, căn phòng đột nhiên tối đi. Toàn bộ phòng bị trong lòng nàng cũng tan rã vào khoảnh khắc này.
Cô hôn lên má trái, má phải của nàng như gà con mổ thóc, rồi nhẹ nhàng lướt qua đôi môi nàng. Trần Nghị khẽ kêu lên một tiếng đau, trong cổ họng phát ra tiếng r*n r* mê người, tựa như ngọn lửa d*c v*ng không thể kìm nén, từng đợt từng đợt thiêu đốt màng nhĩ của cô.
Lần này cô hôn thật chậm, thật dịu dàng, phối hợp nhịp nhàng với hơi thở của nàng, khiến nụ hôn dường như kéo dài bất tận.
"Thả lỏng nào," cô thì thầm.
Trong đôi mắt ướt át của Trần Nghị ẩn chứa cả tình yêu và sự bất lực, cả người nàng tựa trái đào mật chín mọng dưới nắng hè, ửng đỏ mê người.
Cô hôn lên khóe mắt, chóp mũi nàng.
Hơi thở hòa quyện, không khí ngày càng loãng đi. Bị bao bọc trong hơi thở ấm áp, ẩm ướt, nàng không kìm được mà phát ra một âm thanh kỳ lạ.
"Hừm... ưm..."
Trần Nghị đột nhiên đưa tay lên chặn nụ hôn của cô. Nhưng khi nhận ra thì đã muộn, cô đang m*t lấy đầu ngón tay hồng ngọc của nàng, tinh tế mài giũa, tựa như đang điêu khắc một món trang sức thượng hạng.
"Đừng!"
Động tác của cô khựng lại. Nương theo ánh sáng yếu ớt, cô nhìn nàng vừa quyến rũ vừa e thẹn, khẽ cười: "Chị thật sự muốn tôi dừng lại sao?"
"Ừm." Giọng nàng quả nhiên đang run rẩy.
Trước mặt người khác, nàng là cao thủ tình trường vạn người mê, nhưng lúc này lại là một lính mới ngây ngô lần đầu nếm trái cấm.
Thẩm Tiểu Khương cắn nhẹ vào cổ nàng, giọng nói mơ hồ: "Dễ thương quá, tôi rất thích."
Một điểm cực kỳ nhạy cảm khác của Trần Nghị lại được khai phá, nàng lập tức cắn lấy ngón tay mình. Cô vội vàng ngăn lại, sau đó đưa ngón tay mình đến bên miệng nàng: "Cắn tôi này."
Trần Nghị nào nỡ, sự cắn xé mạnh bạo biến thành nụ hôn dịu dàng. Mùi vị thuộc về Thẩm Tiểu Khương thấm vào môi lưỡi, lý trí của nàng hoàn toàn sụp đổ. Nàng áp vào tai cô, quyến luyến thì thầm: "Tại sao mới qua hai ngày, tôi đã nhớ em đến thế này?"
Cô ôm nàng chặt hơn, như muốn khảm đối phương vào cơ thể mình.
"Tôi cũng rất nhớ chị." Cô nói.
"Thẩm Tiểu Khương," Trần Nghị thở hổn hển từng đợt, đuôi mắt đỏ hoe hờn dỗi, "Trên người em thơm quá."
Cô lùi lại một chút, kéo cổ áo sơ mi của mình định ngửi. Ngay lúc đó, nàng áp sát vào, chóp mũi cọ cọ vào cổ áo, trông còn mềm mại, dính người hơn cả một chú mèo.
Thẩm Tiểu Khương đưa tay, dịu dàng v**t v* mái tóc rối của nàng: "Chị phải nghĩ kỹ đấy."
"Hửm?" Hàng mi nàng khẽ run.
"Mũi tên đã b*n r* thì không quay lại được."
Trần Nghị hiểu ý của cô.
Vài giây im lặng.
Ngoài cửa sổ, gió đã nổi lên, lùa qua khung cửa làm rối tung mái tóc nàng. Sợi tóc bay vào mắt, hai tay nàng chậm rãi đặt lên vai cô, v**t v* không ngừng.
Hơi thở ngày càng gần, nhiệt độ ngày càng tăng. Chóp mũi nàng cọ vào làn da trên cổ cô, đôi mắt khép hờ.
Nàng khẽ nheo mắt, cười một cách quyến rũ, yêu kiều.
Đôi môi đỏ mọng khẽ mở: "Nhóc con, em thích dâu tây như vậy, có muốn..."
"Muốn gì?" Ngón tay cô luồn vào tóc nàng, nhẹ nhàng giữ lấy gáy, v**t v* làn da bên cổ.
Một cảm giác nhột nhạt ập đến, giọng nàng run rẩy: "Có... có muốn tôi gieo cho em một trái không?"
Thẩm Tiểu Khương hạ giọng: "Chị không sợ tôi không kiểm soát được à?"
Chân mày trái của Trần Nghị hơi nhướng lên, trong đôi mắt phượng ánh lên những tia đào hoa rực rỡ: "Vậy thì, gieo hai trái, em một trái, tôi một trái..."
Cô ôm lấy eo nàng, trêu chọc cắn mở chiếc cúc vàng trên cổ áo sườn xám, dùng giọng trầm khàn nói: "Tôi muốn gieo kín cả một vườn dâu cho chị."
Trần Nghị ngẩn người, tim đập loạn nhịp.
Nàng nhắm mắt, khẽ rên một tiếng, rồi vùi mình vào lồng ngực mềm mại.
Mồ hôi làm ướt áo, trượt từ gáy xuống, len vào những nơi sâu hơn. Cô dùng sức, bế bổng nàng lên.
Nàng không phản kháng, mặc cho cô gái nhỏ tùy hứng.
Tà sườn xám bị đẩy cao lên, mảnh vải nhỏ ẩm ướt trượt xuống. Nàng xấu hổ muốn che đi, lại bị ngăn lại một cách vô tình.
"Nhìn tôi." Cô đuổi theo đôi môi nàng.
"Tiểu Khương..." Tiếng gọi không thành lời chìm vào hơi thở hỗn loạn.
Lần này, cô cúi đầu thấp hơn.
Trong mơ màng, Trần Nghị thấy Thẩm Tiểu Khương lau đi vệt nước long lanh bên mép, nói với nàng: "Chị ơi, ngọt lắm."
. . . . . .
"Sản phụ xuất huyết nhiều, máu Rh âm tính!"
"Sản phụ khó sinh, chỉ có thể giữ một người!"
"Giữ lớn hay giữ nhỏ, mau quyết định đi!"
"Giữ đứa nhỏ!"
Trần Nghị đột ngột mở choàng mắt, mồ hôi làm tóc nàng ướt đẫm.
Rõ ràng là những hình ảnh chưa từng thấy qua, nhưng nàng lại cảm giác như chính mình đã chứng kiến, ký ức vẫn còn vẹn nguyên. Người mẹ mà nàng chưa từng chung nhịp đập con tim ngã trong vũng máu, một câu "giữ đứa nhỏ" của cha như một lời nguyền, ám ảnh lấy nàng. Chỉ cần nhắm mắt, nàng lại thấy người phụ nữ cả người đầy máu, khóc lóc nói với nàng: "Mạng này cho con."
Đầu Trần Nghị đang gối lên một thứ gì đó không quá mềm mại. Nàng sờ thử, là cánh tay của Thẩm Tiểu Khương.
Nàng xoay người, đối mặt với cô.
Lúc này, nàng mới nhớ ra, mình và Tiểu Khương đã hôn nhau, một nụ hôn nồng cháy, và Thẩm Tiểu Khương đã lần đầu tiên bước vào khu vườn bí mật của nàng. Nhưng cánh cửa khu vườn chỉ vừa hé mở một chút, cô đứng ở cửa nếm thử một giọt mật hoa, còn chưa kịp bước vào sâu hơn thì bên trong đã đổ một trận mưa rào.
Không biết là do nàng quá nhạy cảm, hay là kỹ thuật của cô quá tốt.
Mà khoan, nàng lên giường từ lúc nào, trên người còn mặc bộ đồ ngủ của BV?
Chờ đã, đồ ngủ!
Là Thẩm Tiểu Khương thay cho nàng sao?
Nghĩ đến cơ thể mình bị đối phương ngắm nhìn từng tấc một, tai nàng liền đỏ bừng. Nàng không khỏi tò mò, liệu cô có làm gì mình không? Dù chỉ là tham lam ngắm nhìn cơ thể nàng, hay chỉ là nhẹ nhàng hôn lên từng ngón tay nàng.
Thật ra, nàng rất hy vọng, cô đã làm gì đó với mình.
Lần đầu tiên nếm trải cảm giác vui sướng tột đỉnh, cơ thể và đại não của Trần Nghị đều quá tải, và nàng đã ngất đi. Bây giờ nghĩ lại, thật là mất mặt.
Sắc hồng trên mặt nàng đã lui, nàng ngượng ngùng dùng ngón tay v**t v* ngũ quan của cô. Xương chân mày thật anh tuấn, sống mũi cao thẳng, đôi môi dày vừa phải, đường hàm dưới sắc nét tinh xảo.
Ngón tay di chuyển đến cánh tay của cô, nàng mới phát hiện, những đường nét ở đây không mềm mại như của mình, mà có một lớp cơ mỏng, rắn rỏi và săn chắc. Cho dù cô đang ngủ, cơ thể ở trạng thái thả lỏng nhất, nàng vẫn có thể cảm nhận được sự săn chắc ấy.
"Thật tốt." Nàng mỉm cười.
Sau đó, nàng rúc vào lòng cô, khẽ hôn lên cằm cô.
"Thẩm Tiểu Khương, em thật tốt." Nàng nói nhỏ.
Bất chợt, điện thoại trên bàn trà ở phía xa reo lên. Lúc họp, Trần Nghị đã chỉnh chuông sang chế độ rung. Nàng vốn không muốn nghe máy, nhưng đối phương cứ cố chấp gọi đi gọi lại, nàng không còn cách nào khác.
Dù sao, người sẽ quấy rầy nàng vào lúc nửa đêm, cũng chỉ có một người.
Để không đánh thức Thẩm Tiểu Khương, Trần Nghị cầm điện thoại đi vào nhà vệ sinh.
...
Cửa sổ hé mở, có gió lùa vào.
Thẩm Tiểu Khương từ từ mở mắt.
Cô ngồi dậy, phát hiện trên giường chỉ còn lại một mình mình. Tất cả đèn đã tắt, ánh trăng ngoài cửa sổ trông đặc biệt lạnh lẽo.
Cô sờ lên môi mình, nghi ngờ trận dây dưa ái muội kia chỉ là một giấc mộng xuân?
Nhưng, nước mắt là mặn, hơi thở là nóng, ngay cả tiếng rên khe khẽ cũng là vui sướng.
Sao có thể là mộng được.
Bỗng nhiên, có tiếng động từ phía nhà vệ sinh.
Thẩm Tiểu Khương cảnh giác bước xuống giường, không kịp xỏ dép, chân trần chạy tới.
"Chị ơi!"
"Xin lỗi, làm ồn đến em à?" Trần Nghị đang ngồi bệt dưới sàn.
Mắt nàng đỏ hoe, trên mặt vẫn còn vệt nước mắt, dấu ngón tay trên cổ rõ mồn một, khiến người ta không thể không để ý.
Thẩm Tiểu Khương không quan tâm đến những thứ khác, nhanh chóng bước tới, ngồi xổm xuống bên cạnh nàng.
"Không có," cô đưa tay, dịu dàng v**t v* gương mặt nàng, "là em muốn tìm chị."
Ánh mắt nàng từ từ ngước lên, vừa lạnh lùng cao ngạo, lại vừa đáng thương đến lạ.
"Dưới sàn lạnh lắm, em đỡ chị dậy nhé?" Cô nắm lấy cổ tay nàng.
Nàng cũng cố gắng đứng lên, nhưng hai chân có chút mềm nhũn, nàng lại ngã xuống.
Lúc này, cô chú ý tới một chiếc điện thoại trên sàn nhà. Màn hình đang dừng ở giao diện cuộc gọi.
Trần Hòa Bình.
Nàng vừa mới nói chuyện điện thoại với Trần Hòa Bình sao? Vào lúc ba giờ sáng?
Lần này, cô không muốn bỏ qua.
Cô nhặt điện thoại lên, vẻ mặt nghiêm túc hỏi nàng: "Ông ta lại tìm chị?"
Đôi mắt Trần Nghị hơi mở to, rồi nhanh chóng nheo lại, nàng cắn môi nhìn đi nơi khác.
Thẩm Tiểu Khương khóa màn hình điện thoại rồi để vào giỏ đồ bẩn. "Ông ta tìm chị làm gì?"
Đôi môi bị cắn của nàng khẽ run, dáng vẻ muốn nói lại thôi khiến người ta lo lắng. Nàng sẽ không nói cho cô biết, Trần Hòa Bình vừa gọi điện chỉ để báo cáo rằng hắn đã trở về Philippines.
Nhìn vào mắt cô, nàng không muốn tỏ ra mạnh mẽ nữa. Nàng muốn làm nũng với cô, muốn cô thương xót nàng, ôm nàng vào lòng để dốc hết nỗi khổ tâm.
Cô lại đưa hai tay lên, ôm lấy gương mặt nàng, hạ giọng: "Gã khốn đó tìm chị làm gì?"
Hai vai Trần Nghị trĩu xuống, nàng đẩy cô ra. Trong suy nghĩ của nàng, chỉ cần đẩy cô ra, những chuyện xấu xa này sẽ không thể lây sang cô.
Cô ngẩn người, nheo mắt lại, rồi xoay người đi.
Một mặt cô không muốn biết quá khứ của nàng, giờ lại một mặt tìm hiểu, dường như làm thế nào cũng không đúng.
"Xin lỗi, có lẽ em đã đi quá giới hạn." Giọng cô nhàn nhạt.
Ngay khoảnh khắc cô xoay người, tay nàng đã nắm lấy mắt cá chân cô.
"Chờ một chút!"
"Đừng đi."
"Ý của chị không phải vậy."
"Chị thật sự không phải..."
Vài giây trôi qua.
Nàng lặp lại một lần nữa: "Đừng đi, được không?"
"Em muốn biết, bây giờ chị sẽ nói cho em nghe."
Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Đánh giá:
Truyện Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Story
Chương 38
10.0/10 từ 11 lượt.