Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai

Chương 2

196@-

"Sao nào, ngon không?"


 


Cô bạn tóc mái ngố đang nói chuyện là Tôn Giai Bảo, bạn thân của Thẩm Tiểu Khương. Cả hai đều là sinh viên năm hai ngành Khoa học Máy tính của Đại học Nam Thành. Chỉ có điều, Thẩm Tiểu Khương là một học bá chính hiệu, còn Tôn Giai Bảo lại là một học tra đích thực.


 


Thẩm Tiểu Khương bỏ thứ mà Tôn Giai Bảo vừa đưa vào miệng, nhai tượng trưng vài cái rồi nhăn mặt hỏi: "Cái gì đây?"


 


Tôn Giai Bảo lắc lắc túi kẹo trên tay, vẻ mặt đầy đắc ý: "Kẹo không đường được nha sĩ khuyên dùng đấy, vị ngọt của nó chủ yếu đến từ xylitol và erythritol, giúp bảo vệ răng..."


 


"Khoan đã," Thẩm Tiểu Khương nghiêng đầu nhổ viên kẹo ra, "Cái thứ này mà cũng gọi là kẹo à?"


 


Dứt lời, cô lôi từ trong túi ra một que kẹo m*t vị dâu, xé toạc vỏ rồi liếc Tôn Giai Bảo một cái, nở nụ cười như vừa thoát nạn: "Phương châm sống của tớ là 'kẹo không ngọt chính là thuốc độc'..."


 


"Ôi, biết rồi, biết rồi, 'dao không sắc bén thì chỉ là trò trẻ con' chứ gì," Tôn Giai Bảo bĩu môi, "Tùy cậu thôi, đợi đến lúc rụng hết răng xem cậu còn đắc ý được không."


 


Hai cô gái vừa đi vừa cười đùa khúc khích dưới ánh hoàng hôn say đắm của bến cảng, cả người như được nhuộm một màu vàng óng rực rỡ.


 


Du thuyền Croatia ngày một tiến lại gần Thẩm Tiểu Khương và Tôn Giai Bảo.


 


"Wow, sang chảnh quá!" Mắt Tôn Giai Bảo tròn xoe, giống hệt một chú mèo con khi nhìn thấy vật thể lấp lánh đang chuyển động.


 


Thẩm Tiểu Khương tỏ vẻ chán chường: "Cái gì thế?"


 


"Bên kia kìa, đang tiến về phía chúng ta đó, là du thuyền Croatia!" Tôn Giai Bảo có khuôn mặt bầu bĩnh, giờ phút này đôi mắt mở to khiến cả gương mặt trông càng tròn hơn.


 


"Thuyền thôi mà?" Thẩm Tiểu Khương đáp lại một cách thờ ơ.


 


"Đây gọi là du thuyền tư nhân!" Tôn Giai Bảo lắc đầu nguầy nguậy.


 


"Ừ, thì cũng là một loại thuyền." Thẩm Tiểu Khương thu tầm mắt lại.


 


"Chị em ơi, đây không phải thuyền thường đâu, cậu không thấy từ trong ra ngoài nó chỉ toát lên một chữ thôi sao – ĐẮT!" Tôn Giai Bảo giơ tay phải lên, dùng ngón trỏ và ngón giữa làm ký hiệu chiến thắng.


 


Thẩm Tiểu Khương nhìn hai ngón tay của Tôn Giai Bảo, chậm rãi nói: "Chị em à, 'đắt' là một chữ."


 


Tôn Giai Bảo chau mày, vẫy vẫy tay: "Đó không phải trọng điểm, tớ nghe ba tớ kể rồi, chậc chậc, giá của nó lên đến chín con số đấy!"


 


Thẩm Tiểu Khương chỉ lắc đầu cười mà không nói gì.


 



"Này, Khương!" Tôn Giai Bảo huơ nắm đấm trước mặt Thẩm Tiểu Khương, "Người có thể dính dáng đến du thuyền Croatia tuyệt đối không phải dạng tầm thường đâu!"


 


Thẩm Tiểu Khương vẫn rất bình tĩnh: "Thì sao?"


 


Tôn Giai Bảo ngạc nhiên. Nàng biết Thẩm Tiểu Khương không phải người ham vật chất, cũng chẳng hứng thú gì với tiền bạc, nhưng... cũng không đến mức lạnh nhạt như vậy chứ.


 


Thẩm Tiểu Khương nhún vai, ánh mắt dời đi nơi khác.


 


Thôi thì nể tình nhan sắc xinh đẹp của Thẩm Tiểu Khương, Tôn Giai Bảo quyết định rộng lượng bỏ qua. Cô nàng vỗ vào cánh tay bạn mình: "Này, cứ nói đến chuyện quan trọng là cậu lại ngẩn người, không biết bao nhiêu năm qua cậu đứng đầu khối kiểu gì nữa!"


 


Thẩm Tiểu Khương im lặng. Đối với những vấn đề không đâu như thế này, cô chưa bao giờ đào sâu.


 


Bỗng nhiên, Tôn Giai Bảo khoanh tay trước ngực, "chậc" một tiếng rồi nói: "Không lẽ, cậu không biết về du thuyền Croatia à?"


 


Thẩm Tiểu Khương ngơ ngác: "Tại sao tớ phải biết chứ..."


 


Tôn Giai Bảo lôi từ trong chiếc túi vải ra một chiếc lược nhỏ màu hồng, cẩn thận chải lại mái ngố, vẻ mặt vô cùng nghiêm túc: "Lại đây lại đây, để chị em phổ cập kiến thức cho."


 


"Croatia là đỉnh cao trong giới du thuyền tư nhân hạng sang, được mệnh danh là 'núi vàng trên biển', nó là biểu tượng của quyền lực và địa vị. Mỗi năm chỉ có một chiếc được sản xuất theo đơn đặt hàng riêng, không phải cứ có tiền là mua được đâu. Chiếc duy nhất ở Nam Thành chúng ta được đăng ký dưới tên chủ tịch tập đoàn Khải Hoa, Bạch lão gia. Rất có thể, không chừng, đây chính là chiếc đó!"


 


Tôn Giai Bảo càng nói càng hăng.


 


Thế nhưng, Thẩm Tiểu Khương đã đi ra xa hơn hai mét, hai tay chống lên lan can sắt của bến cảng, cả người hòa vào ánh tà dương, tĩnh lặng như một bức tượng điêu khắc.


 


Vầng mặt trời đỏ rực đã bị mặt biển nuốt chửng hơn một nửa, ráng chiều nhuộm đỏ cả một vùng biển rộng lớn.


 


"Thẩm Tiểu Khương! Tớ nói cả một tràng dài như thế, rốt cuộc cậu có nghe không vậy?" Tôn Giai Bảo vừa nói, vừa giả vờ tức giận bước tới.


 


Thấy Thẩm Tiểu Khương không đoái hoài, Tôn Giai Bảo dậm chân một cái thật mạnh, hét lớn: "Sinh Khương!" (Gừng tươi)


 


"Hầy!" Thẩm Tiểu Khương nheo mắt, "Bà cô của tôi ơi, cậu luyện Sư tử hống từ khi nào thế, sao tớ không biết vậy??"


 


"Tớ phun cho cậu một ngụm nước canh thừa ở nhà ăn bây giờ!"


 


Tôn Giai Bảo lại chải chải mái ngố, kinh ngạc nói: "Cậu vậy mà không có hứng thú với núi vàng!"


 


"Có phải của tớ đâu," Thẩm Tiểu Khương nói, "Nói chuyện gì thực tế hơn đi."


 


Tôn Giai Bảo bĩu môi: "Tối mai là sinh nhật tớ, có hứng thú không?"



 


Thẩm Tiểu Khương nhàn nhạt đáp: "Cũng tàm tạm."


 


Tôn Giai Bảo kêu lên một tiếng như heo, tức đến mức muốn bấm huyệt nhân trung: "Cái gì gọi là tàm tạm, rốt cuộc cậu có đi không hả?"


 


Thẩm Tiểu Khương cười cười: "Xem tâm trạng của tớ đã."


 


.


 


Về đến trường thì đã quá giờ cấp nước nóng.


 


Thẩm Tiểu Khương và Tôn Giai Bảo xách theo hai chiếc phích nước màu đỏ, ba chân bốn cẳng chạy về phía nhà ăn.


 


"Phiền chết đi được, cái ký túc xá rách nát này, mười giờ đã cắt nước nóng rồi!" Tôn Giai Bảo đặt phích nước xuống, lôi ra chiếc lược nhỏ luôn mang theo bên mình.


 


Tranh thủ lúc Tôn Giai Bảo chải tóc mái, Thẩm Tiểu Khương đã lấy đầy nước giúp cô bạn.


 


"Khương, cậu tốt quá, tớ yêu cậu."


 


"Biến đi." Đối mặt với lời tỏ tình sáo rỗng của Tôn Giai Bảo, Thẩm Tiểu Khương chỉ thấy trợn ngược mắt lên trời cũng không đủ.


 


"Đi thôi," cô nói.


 


Tôn Giai Bảo cười hì hì vỗ vai Thẩm Tiểu Khương: "Khương, thật ra cậu rất hiền lành đảm đang đấy. Nếu tính tình tốt thêm một chút nữa thôi, với nhan sắc của cậu, đảm bảo mấy anh khóa trên với mấy em khóa dưới theo đuổi cậu phải xếp hàng từ đây đến tận giảng đường!"


 


"Thôi đi! Cậu tha cho tớ đi, đàn ông là cái loài sinh vật phiền phức nhất." Thẩm Tiểu Khương nhún vai, tránh khỏi tay của Tôn Giai Bảo.


 


"Sao cậu cũng nghĩ vậy, giống hệt dì út của tớ. Mẹ tớ bảo, như thế không tốt đâu..."


 


Chưa đợi Tôn Giai Bảo nói xong, Thẩm Tiểu Khương đã xách luôn chiếc phích nước trên tay cô bạn: "Sắp đến giờ đóng cửa ký túc xá rồi, không muốn bị nhốt ở ngoài thì ngậm miệng lại mà đi nhanh lên."


 


"Aiya, đi học thật là phiền chết đi được!"


 


Tôn Giai Bảo cầm chiếc lược lẽo đẽo theo sau Thẩm Tiểu Khương, léo nhéo như một bà cô già: "Khương yêu quý, học kỳ sau chúng ta ra ngoài thuê nhà ở đi!"


 


Thẩm Tiểu Khương không phải người bản địa Nam Thành, quê cô ở Hải thàng, cách đây bốn tiếng đi xe. Còn Tôn Giai Bảo là người địa phương, bố mẹ mở một chuỗi siêu thị, cũng được coi là con nhà có điều kiện.


 


"Lãng phí làm gì, cậu có thể về nhà ở mà." Đừng nhìn Thẩm Tiểu Khương tay chân gầy gò, một tay xách một phích nước, vừa leo cầu thang vừa nói chuyện mà không hề th* d*c.


 



Tôn Giai Bảo thì như sắp chết đến nơi, dựa vào tường nghỉ mệt: "Tớ không nỡ xa cậu, dù sao có tớ ở đây, ít nhiều cũng có thể đỡ đần cậu một chút."


 


Nhìn hai chiếc phích nước trong tay mình, Thẩm Tiểu Khương bất đắc dĩ lắc đầu: "Thế thì tớ cảm ơn cậu nhiều nhé."


 


.


 


Sau mười giờ đêm là thời điểm "Venus" náo nhiệt nhất.


 


Trở về từ bến cảng, Trần Nghị đã thay một bộ sườn xám màu đỏ rượu.


 


"Venus" không phải là một quán bar theo nghĩa thông thường. Khác với tầng một ồn ào, các phòng riêng trên tầng hai mỗi ngày đều có đủ các tầng lớp danh lưu tụ tập với đủ mọi lý do.


 


Hôm nay Trần Nghị có khách. Vị khách này danh nghĩa là đến uống rượu, nhưng thực chất là đến để vòi vĩnh lợi lộc. Dù trong lòng biết rõ, nhưng Trần Nghị vẫn tiếp đãi rất nồng hậu. Đối với nàng, những chuyện thế này chỉ đơn giản là làm theo thủ tục, đã thành thói quen.


 


Vì chiếc ghế chủ tịch thương hội, nàng bắt buộc phải lôi kéo những người có thân phận địa vị, và khoản tiền này không thể tiết kiệm được.


 


"Phó tổng, cẩn thận bậc thang." Trần Nghị đỡ một người đàn ông mặt mày bóng loáng, cười một nụ cười quyến rũ.


 


"Đa tạ Thất gia đã khoản đãi, sớm đã nghe danh, rượu ngon nhất Nam Thành đều ở quán bar 'Venus'!" Người đàn ông họ Phó, là giám đốc tài chính của tập đoàn Khải Hoa, người thân tín bên cạnh Bạch lão gia.


 


"Phó tổng thấy ngon, Tiểu Thất cũng yên tâm rồi." Khi cười lên, Trần Nghị là một mỹ nhân phong vận điển hình, dịu dàng, thông tuệ và dễ gần. Nhưng khi không cười, nàng lại toát ra một vẻ lạnh lùng xa cách, tàn nhẫn và quyết đoán.


 


Người đàn ông đã say, ánh mắt có phần khiếm nhã, cố tình nhích lại gần hơn: "Thất gia, đến lúc bầu cử chủ tịch thương hội, tôi sẽ liệu mà làm."


 


Mùi rượu và thuốc lá phả vào mặt. Trần Nghị hơi cau mày, nhưng rất nhanh đã giãn ra, cười nói: "Phó tổng, chẳng phải chúng ta đã nói rồi sao, hôm nay không bàn công việc, chỉ là bạn bè cũ nâng chén hàn huyên, đúng không nào?"


 


Người đàn ông đưa tay lau miệng, ánh mắt không chút kiêng dè lướt qua người Trần Nghị, vài giây sau mới gật đầu như giã tỏi: "Đúng đúng đúng, nâng chén hàn huyên, quá đúng."


 


Nói xong, gã ợ ra một hơi rượu.


 


Nụ cười như được đóng băng trên gương mặt Trần Nghị, từ đầu đến cuối vẫn rạng rỡ như hoa.


 


Ra đến cửa quán bar, Trần Nghị đưa tay ra hiệu: "Phó tổng, đây là tài xế tôi đã tìm cho ngài, quà tặng cũng đã để ở cốp sau rồi."


 


"Aiya, làm thế này thì ngại quá?" Người đàn ông miệng thì từ chối, nhưng ánh mắt lại không giấu được vẻ tham lam. "Đều là làm việc cho Bạch lão gia cả, Thất gia yên tâm, trong cuộc bầu cử, tôi nhất định sẽ bỏ một phiếu cho cô."


 


Trần Nghị nhẹ lắc thân hình mềm mại như rắn nước, mân mê chiếc vòng ngọc trên cổ tay, cười duyên: "Vậy thì, làm phiền Phó tổng rồi."


 


"Đều là người một nhà cả, nói gì đến làm phiền..." Gã đàn ông duỗi bàn tay bẩn thỉu của mình ra, vỗ vỗ lên mu bàn tay Trần Nghị.



 


Sau đó gã nói gì, Trần Nghị không nghe thấy, cũng không muốn nghe nữa.


 


Mục đích của nàng đã đạt được.


 


Nàng nhìn mu bàn tay vừa bị chạm vào, chỉ cảm thấy vùng da đó vừa tê vừa đau, như có hàng vạn con kiến đang gặm nhấm.


 


Đầu nàng đau như búa bổ, cả người khó chịu vô cùng. Nhưng nàng không thể biểu hiện ra ngoài.


 


Chiếc xe nghênh ngang rời đi, để lại một làn khói xe cay mũi.


 


"Phi, cái thứ rác rưởi gì không biết, mà cũng dám nói là người một nhà với Thất gia của chúng ta!" Hà Trung tức đến nghiến răng.


 


Nụ cười trên mặt Trần Nghị tắt ngấm, cả người bỗng chốc lạnh như băng. Nàng nghiêng đầu, sát khí trong mắt không thể che giấu.


 


Hà Trung lập tức đưa lên chiếc khăn ướt khử trùng đã chuẩn bị sẵn.


 


Trần Nghị nhận lấy, vừa quay người lau tay, vừa bình tĩnh nói: "Không nên lãng phí cảm xúc cho loại người này, không đáng."


 


Hà Trung hiểu ý, rồi nhỏ giọng báo cáo: "À phải rồi, Thất gia, tôi đã cho người điều tra cô gái đi cùng cô chủ Tôn Giai Bảo ở bến cảng chiều nay, hiện tại không có gì đáng nghi cả."


 


Trần Nghị không nói gì, mu bàn tay đã đỏ ửng một mảng. Nếu có thể, có lẽ nàng đã dùng dao rạch bỏ miếng da đó đi.


 


Hà Trung nhìn hành động của Trần Nghị, lời nói đến bên miệng rồi lại nghẹn lại.


 


"Nói tiếp đi."


 


Hà Trung tuân lệnh, vội vàng đọc thuộc lòng: "Cô gái đó tên Thẩm Tiểu Khương, là con một, gia cảnh bình thường, không có bối cảnh gì đặc biệt. Bố là giáo viên thể dục cấp ba, mẹ là kế toán cho một công ty nhỏ. Bình thường ngoài trường học và chỗ làm thêm, cô gái ấy không đi đâu khác. Xem ra, chỉ đơn thuần là bạn cùng phòng của cô chủ Tôn."


 


"Giai Bảo không biết gì cả, dễ bị kẻ có lòng lợi dụng nhất," Trần Nghị ném chiếc khăn ướt đã dùng vào thùng rác, "Cuộc bầu cử thương hội sắp đến, tôi không cho phép bất kỳ ai phá hoại kế hoạch của mình. Tiếp tục theo dõi."


 


Hà Trung gật đầu, nhỏ giọng nói: "Tối mai là tiệc sinh nhật của cô chủ Giai Bảo, không biết cô Thẩm Tiểu Khương đó này có xuất hiện không."


 


Trần Nghị chậm rãi bước lên cầu thang, tà sườn xám xẻ cao khẽ đung đưa theo mỗi bước chân, để lộ đường cong nuột nà của bắp chân trắng như tuyết.


 


"Tiệc sinh nhật sao?" Đôi mắt phượng hẹp dài của Trần Nghị khẽ nheo lại, "Chuẩn bị một chút, tôi muốn tham gia."


 


Nói xong, nàng biến mất trong ánh đèn mờ ảo.


 


Chỉ để lại trong không khí một mùi hương thoang thoảng.


Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai Truyện Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai Story Chương 2
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...