Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai

Chương 1

232@-

"Rung... Rung... Rung..."


 


Thẩm Tiểu Khương bị tiếng rung bần bật của điện thoại đánh thức.


 


Trong cơn mơ màng, cô chống tay, uể oải ngồi dậy. Mái tóc rối bù, đôi mắt đen láy còn nhuốm vẻ ngái ngủ, và quầng thâm hằn sâu dưới mắt chính là minh chứng cho một đêm điên cuồng vừa qua.


 


"Đây là đâu..." Thẩm Tiểu Khương nhìn quanh căn phòng được bài trí xa lạ, đưa tay vò mái tóc vốn đã rối càng thêm rối.


 


Chết tiệt!


 


Cảm thấy có gì đó không ổn, Thẩm Tiểu Khương từ từ lật tấm chăn bông lên.


 


Thôi xong!


 


"Sao mình lại không mặc gì thế này? Thật vô lý!" Với tâm lý phải xác nhận cho bằng được, cô đưa tay xuống dưới kiểm tra.


 


"..." Dù có ngủ không mặc đồ đi nữa, cũng không đến nỗi không mặc cả đồ lót chứ.


 


"Tỉnh rồi à?"


 


Bỗng nhiên, một giọng nữ trong trẻo mà mềm mại nhẹ nhàng vang lên.


 


Thẩm Tiểu Khương thấy da đầu tê rần. Cô dán chặt mắt vào tấm ga giường trắng tinh, nửa ngày trời không có phản ứng, cứng đờ người hệt như một cỗ máy han gỉ bị kẹt lại.


 


Người phụ nữ kia cười một tiếng, rồi thản nhiên tiến lại gần phía Thẩm Tiểu Khương.


 


Theo cùng với sự tiếp cận ấy là một mùi hương thanh tao mà tinh khiết.


 


Thẩm Tiểu Khương nghiêng đầu, và trong tầm mắt cô xuất hiện thêm một gương mặt.


 


Một gương mặt đẹp tuyệt trần, có thể khiến người ta hồn xiêu phách lạc.


 


Đôi mắt màu hổ phách của người ấy chăm chú nhìn cô, ánh nhìn sánh lại, ẩn chứa ý tình. Kế đó, đôi môi son khẽ mở, hơi thở tựa lan, "Ngủ có ngon không?"


 


Giọng nói của nàng như được ngâm ủ trong vò rượu quý, say đến nao lòng.


 


Cánh cửa ký ức đêm qua bật mở, những mảnh vụn ký ức như cơn lũ cuồn cuộn tràn vào đại não. Thẩm Tiểu Khương mặt đỏ tim run, một nỗi xấu hổ vô hình chạy dọc từ đỉnh đầu xuống tận đầu ngón chân.


 


"Dì... Dì út, chào... chào buổi sáng!"


 


Thẩm Tiểu Khương lắp bắp, trong lòng tự mắng mình là đồ ngốc.


 


Người phụ nữ này tên Trần Nghị, là dì út của bạn thân Thẩm Tiểu Khương, tính ra cũng gần như là dì của Thẩm Tiểu Khương.


 


Trần Nghị cong môi cười, hơi ngẩng đầu lơ đãng liếc qua đồng hồ treo tường, rồi cúi đầu, điệu bộ lười biếng như một nàng mèo Ba Tư đài các: "Em gọi ba giờ chiều... là buổi sáng à?"



 


Thẩm Tiểu Khương cười gượng.


 


Cũng phải thôi, đêm qua "vận động" quá sức thoải mái, cô ngủ say như chết, làm gì còn khái niệm thời gian nữa.


 


Nắng chiều ấm áp len qua rèm cửa màu vàng nhạt, chậm rãi rọi vào phòng, dát lên thân thể Trần Nghị một lớp ánh sáng vàng kim lấp lánh.


 


Nàng là thiên thần, là tiên nữ, là hiện thân của d*c v*ng, là tất cả những gì đẹp đẽ nhất mà người ta có thể mường tượng ra.


 


Chiếc váy ngủ màu hồng n*d* mỏng như cánh ve, ẩn hiện vóc dáng nóng bỏng bên dưới chiếc cổ thon dài và xương quai xanh thẳng tắp.


 


Một vẻ đẹp khiến người ta huyết mạch sôi trào, không thể kìm lòng.


 


Trần Nghị thế này, đúng là muốn lấy mạng người mà!


 


Tim Thẩm Tiểu Khương như hẫng đi một nhịp, rồi lại đập liên hồi như trống trận. Tai cô nóng bừng như có lửa đốt, vành cổ cũng nhanh chóng ửng đỏ.


 


Trần Nghị mỉm cười, cúi người xuống thấp hơn một chút.


 


Ánh mắt Thẩm Tiểu Khương vô tình trượt vào trong cổ áo trễ nải của đối phương. Cái nên thấy và không nên thấy, tất cả đều thu trọn vào đáy mắt.


 


Trần Nghị khẽ hờn dỗi một tiếng, rồi đưa tay ra.


 


Ngón tay nàng nhẹ nhàng lướt qua trán, qua chóp mũi, và cuối cùng dừng lại trên môi Thẩm Tiểu Khương.


 


Cảm giác lành lạnh như một luồng điện chạy khắp toàn thân.


 


Thẩm Tiểu Khương vừa định nói gì đó thì môi bị ấn mạnh một cái. Ngay giây sau, lòng bàn tay mềm mại lại v**t v* đầy trêu chọc.


 


Trần Nghị nhấn nhá từng chữ thật nhẹ, thật chậm, tựa như làm nũng, lại như đang oán hờn: "Cô bé..."


 


Má ơi, cứu mạng!


 


Xương cốt Thẩm Tiểu Khương như nhũn ra.


 


Cô vội bắt lấy cổ tay mảnh khảnh của đối phương, lúc này mới nhận ra cổ tay mình cũng mỏi nhừ, ngay cả những ngón tay cũng run lên dù không hề dùng sức.


 


"Dì út, bữa sáng ăn... à không, bữa trưa, cũng không phải, bữa tối chị muốn ăn gì, em... em làm cho chị."


 


Trần Nghị nâng cằm Thẩm Tiểu Khương lên, cười tủm tỉm, đôi mắt cong cong: "Ăn em."


 


Thẩm Tiểu Khương: "..."


 


Thôi được rồi, cô chết chắc rồi.


 


Cô cố tình lờ đi ý nghĩa mờ ám của hai chữ "ăn em".



 


"Em... em có gì ngon đâu mà ăn..." Thẩm Tiểu Khương còn chưa nói dứt lời, chỉ nghe một tiếng "soạt", thứ gì đó mỏng như cánh ve đã bị ném đi.


 


Trần Nghị khoanh tay trước ngực, trong mắt ánh lên tia nhìn cuồng nhiệt: "Vậy thì... em ăn chị nhé?"


 


Thẩm Tiểu Khương như bị mê hoặc, ôm chầm lấy người đối diện. Lý trí vốn đã mỏng manh nay lại vỡ tan trong mùi hương quyến rũ chết người.


 


Trần Nghị khẽ chau mày, tấm lưng trần với hình xăm hoa diên vĩ cũng vì thế mà biến dạng.


 


Trong nhịp thở dần trở nên hỗn loạn, không khí cũng trở nên ẩm ướt và sánh đặc.


 


Rõ ràng ai cũng nói họ là người của hai thế giới khác biệt, tuyệt đối không thể nào ở bên nhau.


 


Vậy thì, tại sao mọi chuyện lại thành ra thế này?!


 


. . . .


 


Một năm trước, tại bến cảng Nam Thành.


 


Tiếng còi của du thuyền Croatia vang lên. Một đám vệ sĩ mặc vest đen hộ tống một ông lão tóc hoa râm lên thuyền.


 


Chỉ còn lại một người phụ nữ đơn độc đứng trong gió.


 


Nàng vận một bộ sườn xám màu xanh sẫm, mái tóc ngắn màu nâu sẫm. Nếu không phải vì vướng víu trang phục, chắc chắn nàng sẽ cúi gập người chín mươi độ.


 


Gió biển thổi tung mái tóc, che khuất đôi mắt, khiến người ta không thể nhìn rõ biểu cảm của nàng. Dù tiết trời khá ấm áp, nhưng khí chất toát ra từ nàng lại lạnh lẽo đến lạ thường.


 


Du thuyền Croatia đã rời bến cảng được vài chục mét, nàng mới từ từ đứng thẳng người dậy. Đưa tay vén những lọn tóc lòa xòa, nàng chậm rãi ngước mắt, hờ hững nhìn về phía mặt biển đang bị ráng chiều nhuộm đỏ.


 


"Thất gia," một người đàn ông có bộ râu quai nón mỏng bước nhanh tới, "Khoác vào đi, gió biển lạnh."


 


Người phụ nữ này là Trần Nghị, bà chủ của "Venus" - quán bar lớn nhất Nam Thành. Cả giới hắc đạo lẫn bạch đạo đều phải nể nang nàng mấy phần. Đồng thời, với vẻ ngoài xinh đẹp và phong tình, nàng cũng là người phụ nữ mà tất cả đàn ông ở Nam Thành khao khát nhưng không bao giờ có được.


 


Trần Nghị dường như không nghe thấy lời của người đàn ông, vẫn đứng bất động trong gió.


 


Một lúc lâu sau, đôi mày nàng mới nhẹ nhíu lại. Đôi mắt màu hổ phách run rẩy, nàng chậm rãi nghiêng đầu, một cử động rất nhỏ, tựa như đang né tránh ánh sáng chói mắt hắt tới.


 


Nàng liếc qua chiếc áo khoác lông thú màu nâu nhạt trên tay người đàn ông, nhưng phải một lúc sau mới có động tĩnh.


 


"Đã kiểm tra cả bến cảng chưa?" Trần Nghị vừa đeo kính râm, vừa thong thả bước về phía chiếc Bentley màu trắng.


 


Người đàn ông tên Hà Trung, là trợ thủ đắc lực của Trần Nghị. Hắn cung kính đáp: "Thất gia, chị yên tâm, trong ngoài bến cảng đều là người của chúng ta."


 


Trần Nghị "ừ" một tiếng.


 


Tài xế không dám nhìn thẳng vào mắt nàng, cúi đầu mở cửa xe.



Ngay trước khi bước lên xe, Trần Nghị cảnh giác dừng lại.


 


Nàng nghiêng đầu nhìn về phía xa, nơi có hai cô gái đang khoác vai nhau cười rạng rỡ dưới ánh hoàng hôn.


 


Nhận thấy sự thay đổi của Trần Nghị, Hà Trung vội tiến lên, nhỏ giọng hỏi: "Thất gia, có chuyện gì sao ạ?"


 


Bàn tay buông thõng bên hông của Trần Nghị khẽ siết lại: "Giai Bảo? Giờ này con bé không phải nên ở TSo?"


 


Hà Trung hạ thấp giọng: "Đúng là cô chủ Tôn rồi ạ. Theo tôi biết, chiều nay cô chủ không có tiết học."


 


"Cô gái cao cao bên cạnh nó là ai?" Giọng Trần Nghị lạnh và trầm, không nghe ra cảm xúc.


 


Hà Trung khựng lại.


 


Chuyện xảy ra quá đột ngột, hắn cũng không biết cô gái cao ráo kia là ai, vì hai người họ hiếm khi xuất hiện cùng nhau.


 


Trần Nghị thu tầm mắt lại, ngữ khí lạnh hơn trước ba phần, nhịp điệu cũng chậm lại một nhịp: "Chẳng phải lúc nãy anh nói, cả bến cảng này đều là người của chúng ta sao?"


 


Toàn thân Hà Trung cứng đờ, như thể bị tử thần điểm mặt, không dám nhúc nhích.


 


. . . .


 


Trên chiếc du thuyền Croatia đang rời bến là người giàu nhất Nam Thành – chủ tịch tập đoàn Khải Hoa, Bạch lão gia.


 


Bạch lão gia hiện là chủ tịch thương hội Nam Thành, một nhân vật mà cả giới chính trị và kinh doanh đều phải kiêng dè.


 


Ông quyền thế ngút trời, có tiếng nói quyết định trong việc bổ nhiệm chủ tịch thương hội nhiệm kỳ tới. Chiếc ghế chủ tịch thương hội có thể được xem là ngôi vương của giới kinh doanh, nắm giữ huyết mạch kinh tế của cả Nam Thành, nên bất kỳ doanh nhân nào có thực lực cũng muốn một lần được ngồi vào.


 


Hai năm gần đây, sức khỏe của Bạch lão gia không tốt, đã có ý định lui về ở ẩn.


 


Trong phút chốc, cuộc cạnh tranh cho chiếc ghế quyền lực đã trở nên vô cùng khốc liệt.


 


Đối với những thương nhân hàng đầu, tài sản triệu đô đã không còn thỏa mãn được họ nữa, chỉ có quyền lực mới mang lại niềm vui lớn hơn. Và vì "niềm vui lớn hơn" đó, họ sẵn sàng làm mọi thứ.


 


Trần Nghị cũng không ngoại lệ.


 


Nàng cài gián điệp vào hàng ngũ đối thủ cạnh tranh để lấy cắp bí mật kinh doanh, từ đó làm suy yếu thế lực của họ từ bên trong. Nàng đã lăn lộn từ dưới đáy đi lên, những người thân cận bên cạnh sớm đã không còn là bí mật, vì vậy nàng luôn phải đề cao cảnh giác.


 


Nàng có một linh cảm rằng, cô gái bên cạnh Tôn Giai Bảo rất có thể là "nội gián" do đối thủ khác cài cắm.


 


Nếu "nội gián" này tiết lộ thông tin nàng gặp mặt Bạch lão gia ra ngoài, thì mọi chuyện sẽ rất tệ.


 


Bởi vì, điều mà Bạch lão gia ghét nhất chính là bị người khác dòm ngó vào đời tư. Trần Nghị là do một tay ông nâng đỡ, điểm này, nàng hiểu rõ hơn bất kỳ ai.


 


Bạch lão gia làm việc rất nguyên tắc, và càng coi trọng chi tiết. Nếu đời tư của ông bị kẻ có ý đồ theo dõi rồi đem ra làm rùm beng, đó sẽ là lỗi giám sát của Trần Nghị.


 



Và khi đó, Trần Nghị cũng sẽ mất đi tư cách cạnh tranh vị trí chủ tịch thương hội.


 


Lưng Hà Trung cúi thấp hơn nữa, trán lấm tấm mồ hôi. Hắn siết chặt ống quần, căng thẳng đến mức mặt mày nhăn nhó: "Trừ cô gái kia ra, thì toàn... toàn bộ đều là người của mình."


 


Trần Nghị lạnh lùng liếc hắn một cái rồi ngồi vào xe. Tà sườn xám xẻ cao khẽ trượt xuống, thấp thoáng để lộ đôi chân dài thon thả, trắng nõn.


 


Giọng nàng nhẹ nhàng, nhưng lại ẩn chứa sự lạnh lẽo thấu xương: "Mẹ của anh phẫu thuật, là vào mấy hôm nữa nhỉ?"


 


Trần Nghị đối xử với thuộc hạ rất tốt, nhưng nếu ai làm sai, nàng tuyệt đối không nương tay. Giờ phút này, nàng phảng phất như một vị tử thần nắm trong tay quyền sinh sát, đôi mắt ánh lên tia nhìn chết chóc.


 


Nghe vậy, sắc mặt Hà Trung cứng lại. Không kịp suy nghĩ, hắn lập tức quỳ xuống.


 


Cả người hắn run lên: "Thất gia, tôi... tôi sai rồi!"


 


Trần Nghị mân mê chiếc vòng ngọc trắng muốt trên cổ tay.


 


Hà Trung lập tức im bặt.


 


Cả bến cảng chỉ còn lại tiếng gió rít.


 


Trần Nghị giơ tay phải lên, ngón trỏ và ngón giữa hơi cong lại, chừa ra một khe hở nhỏ. Hà Trung dán mắt vào khe hở ấy, tròng mắt đảo nhanh vài vòng.


 


Sau đó, hắn lấy từ trong túi ra một điếu thuốc và bật lửa, quỳ gối lết đến bên cửa xe.


 


Trần Nghị vẫn giữ vẻ mặt lạnh như băng.


 


Hà Trung thuần thục đưa điếu thuốc vào giữa hai ngón tay của Trần Nghị, rồi run rẩy châm lửa cho nàng.


 


Trần Nghị khoan thai rít một hơi, hai giây sau mới từ từ nhả khói. Làn khói trắng bạc lượn lờ trước mặt Hà Trung, hắn ngoan ngoãn hít trọn làn khói ấy vào phổi, không dám nhúc nhích, cũng không dám hó hé một lời.


 


"Gần đây anh áp lực quá, làm việc có chút lơ là," Trần Nghị nhìn qua cặp kính râm màu trà, dõi theo hai cô gái đang dần tiến lại gần, "Tôi đã nói chuyện với bác sĩ mổ chính rồi, anh không cần lo lắng. Nhưng, công việc sắp tới không được phép lặp lại sai lầm như hôm nay."


 


Hà Trung gật đầu lia lịa, mồ hôi chảy ròng ròng xuống đầu gối.


 


Trần Nghị không nói gì thêm, cho xe nâng cửa kính lên.


 


Thân phận của cô gái kia vẫn chưa xác định, nàng không thể tùy tiện định tội cho Hà Trung. Hơn nữa, Hà Trung đã theo nàng làm việc hơn mười năm, là một người đáng tin cậy.


 


Khi chiếc Bentley đã đi xa, Hà Trung mới đứng dậy.


 


Hắn vẫy tay gọi một người phía sau: "Cậu..lập tức đi điều tra cô gái đi cùng cô chủ Tôn. Gốc gác không rõ ràng."


 


. . . .


 


Lời tác giả:


 


Thẩm Tiểu Khương: Nghe nói, có người muốn điều tra tôi, còn nói tôi gốc gác không rõ ràng??


Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai
Bạn có thể dùng phím mũi tên trái/phải để lùi/sang chương.
Đánh giá:
Truyện Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai Truyện Liêu Thất Thần Nhan - Khai Tiểu Sai Story Chương 1
10.0/10 từ 11 lượt.
loading...