Lấy Chồng Quyền Thế
Chương 340: Hiệu quả mãnh liệt
53@-Đối với lính đặc công lão luyện như Cố Thành Kiêu thì Liễu Diệp Xuân không có tác dụng, nhưng lại có hiệu quả mãnh liệt đối với Lâm Thiển. Cố Nam Hách lắng nghe động tỉnh phía trên, vừa nghe tiếng của kêu “cạch” một cái là đã chạy đi tranh công.
“Bà ơi, thành công rồi!” Bà nội gọi cậu ta qua, hài lòng khen: “Cháu làm việc thì bà yên tâm.” Trên lầu, Lâm Thiển mở cửa phòng sách ra, ánh mắt mờ mịt nhìn người đàn ông đang ngồi trước bàn. “Anh, Cố Thành Kiêu...” Cô nhắm chặt mắt, lắc lắc đầu, nhưng không xua đi được sương mù trước mắt và sự nhộn nhạo trong lòng: “Sao anh xấu xa như vậy?” Cố Thành Kiêu đóng sổ ghi chép, đứng dậy đi tới nhìn cô. Khuôn mặt cô đỏ bừng tươi cười khác thường, anh hỏi: “Em sao thế?”
“Anh...” Rõ ràng đang muốn tìm anh lý luận nhưng cơ thể lại không thể khống chế được. Cô bĩu môi, giậm chân, hai tay đánh lên ngực anh: “Sao anh đáng ghét như vậy chứ?”
“...” Cố Thành Kiêu vội vàng dang đôi tay, hấp tấp nghênh đón cô. “Anh đấy, anh đấy.” Lâm Thiển vùi cả mặt vào lòng anh làm tổ. Tuy rằng giọng điệu oán trách nhưng giọng nói lại mềm mại đáng yêu: “Sao anh hung dữ với em như thế? Chẳng lẽ em không có trọng lượng chút nào sao? Hay là trong lòng anh, em chưa từng có giá trị?”
“...” Bất thường tất có trá. Lâm Thiển đang nói móc anh vậy mà lại giống như đang thủ thỉ tâm tình: “Em biết bác Cả tự làm tự chịu, nhưng Lâm Du rất đáng thương. Trời tuyết như vậy mà phải dậy sớm đến cầu xin anh, anh không thể nể mặt em mà giúp cô ấy một chút sao? Yêu cầu đó cũng đâu có quá đáng, không phải chỉ gặp một lần thôi ư?” Hai chân cô vô lực, đôi tay vòng qua cổ anh, treo hết người lên cơ thể anh. Cô ngẩng đầu, chống cằm lên lồng ngực rộng lớn, đôi mắt to tròn đen láy chớp chớp nhìn anh. Cô bĩu môi: “Ừm... Vậy anh có tha thứ chuyện em cố tình hét lớn với anh không?” “...” Cố Thành Kiêu càng xác định, 100% có vấn đề. Anh nâng mặt cô lên, xoa xoa vài lần, cảm giác mặt cô hơi nóng liền hỏi: “Phát sốt? Hay phát tình?”
Cô nũng nịu đáng yêu, liếc mắt đưa tình, nói: “Ừm, cả hai.”
Càng nhìn càng thấy không ổn, Cố Thành Kiêu kê sát vào miệng cô ngửi: “Em uống canh gà?” “Ừ, canh tiêu hồn.” Cô cười không dứt, quấn quýt lấy anh. Hai chân nhảy lên, kẹp lấy cẳng chân anh, hệt như bạch tuộc. Nhưng sức cô yếu hơn thường ngày, cả người mềm nhũn. Cô nhìn anh mong đợi giống như trúng tà, giống như phi tử cô đơn lâu ngày đang mời gọi anh sủng hạnh. Cố Thành Kiêu bế cô lên. Giờ phút này đối với anh mà nói, dáng vẻ cô quá sức mê người, là mê hoặc chí mạng. Nhưng anh vẫn duy trì một chút cảnh giác: “Ai đưa canh gà cho em?” “Ừm...” Lâm Thiển đảo tròng mắt: “Là chú Ba.” Cố Thành Kiêu quay đầu nhìn chén trà trên bàn, nhớ tới dáng vẻ lấm la lấm lét của Cố Nam Hách, chắc chắn trong lòng có quỷ rối. Anh nhìn lại dáng vẻ của Lâm Thiển bây giờ, giống như trúng phải thuốc kích thích.
Giọng anh bất giác nhỏ nhẹ, vừa dịu dàng vừa nhẫn nại nói: “Anh đã thử xin cảnh sát cho bác Cả và Lâm Du gặp nhau một lần rồi. Nhưng bác gái thì không được, bà ta tự lo mình còn chưa xong thì nhất định không thể gặp bác Cả.”
“Vâng, anh... đúng là... tốt nhất... mà...”
“...” Má ơi, tim mềm, chân cũng nhũn ra rồi, chỉ còn có nơi nào đó vẫn hết sức cứng cáp. Cố Thành Kiêu còn chưa đáp lại, Lâm Thiển không chịu được lửa dục mà gấp gáp ôm lấy cổ anh kéo về phía mình, bất giác phát ra âm thanh “Ưm...” mềm như bông, mạnh dạn chủ động đòi hỏi.
Cửa phòng đóng “cạch” một tiếng, sau đó chỉ còn lại thế giới của hai người.
Buổi tối, Lâm Thiển nằm ngay để trên giường, không đứng dậy nổi. Còn Cố Nam Hách thì bị đánh mặt mũi bầm dập, khóc lóc kêu gào bà nội cứu mạng, hơn nữa còn trịnh trọng hứa hẹn với Cố Thành Kiêu từ nay không dám tái phạm nữa. Cố Thành Kiêu không thể nén cơn giận: “Cậu còn muốn ăn cơm? Cút, một cọng rau cũng không cho ăn. Sau này đừng để anh nhìn thấy cậu ở Thành Đế.” “Anh Hai, đây là ý của bà nội mà.” Cố Nam Hách khóc lóc.
Bà cụ đã trốn từ sớm: “Ai da, đầu tôi. Quản gia Niên, mau gọi điện thoại bảo bác sĩ Trần tới đây.” Cố Nam Hách: “...” Bà nội, bà không có nghĩa khí!
Cố Thành Kiêu: “...” Bà đau đầu thật đúng lúc! “Cút!” Cố Thành Kiêu đá Cố Nam Hách một cước văng ra khỏi cửa.
Cố Nam Hách ủ rũ cụp đuôi, ôm cái mông thịt la lên: “Hưởng thụ xong rồi không thèm nhận người thân!”
“Cậu còn lắm miệng, muốn ăn đòn hả?” “Em cút, em cút được chưa?... Tuyết lớn thế này đi đâu có dễ chứ?”
Dưới sự sắp xếp của Cố Thành Kiêu, rốt cuộc Lâm Du cũng gặp được Lâm Bồi. Nhưng bởi vì tình huống đặc biệt cho nên hai cha con chỉ được gặp nhau hai phút qua tấm kính ngăn cách. Hai phút, thậm chí còn không đủ để nói xong một việc, nhưng đây cũng là ngoại lệ rồi. Sau khi ra khỏi Cục cảnh sát, Lâm Du như đắm chìm trong bị thương. Cố Đông Quân đang chờ cô nhìn thấy thế cũng đau lòng. Anh thấy cô càng ngày càng gầy đi rõ rệt.
“Sao anh lại tới đây? Không phải nói anh chờ ở trong xe sao?” Vừa thấy Cố Đông Quân đến Cục cảnh sát đón thì cô đã bực tức, vội vàng đấy người đi, cứ như sợ người ta nhìn thấy. Cố Đông Quân bị cô đẩy mà chẳng hiểu vì sao: “Sao thế, anh nhìn mất mặt lắm à?”
“Không cho anh tới thì anh nhất định phải tới, giờ em bảo anh chờ trong xe, anh lại không nghe lời?”
“Xe đỗ xa quá, anh lái tới đây đón em, bên ngoài gió lớn.” Lâm Du nhìn lại. Đúng vậy thật, anh đã lái từ quảng trường đối diện chạy tới trước cửa Cục cảnh sát. Cô đành bất đắc dĩ đẩy vội anh lên xe.
Hai người ngồi trong xe, Cổ Đông Quân vừa đóng cửa lại thì Lâm Du đã thúc giục: “Đi mau, đi mau.”
“Em muốn nhanh cũng không được. Trời lạnh, phải mất mười phút mới làm nóng động cơ được.” “...” Lâm Du không còn gì để nói, gấp gáp nhìn ra bên ngoài. Cô giống như có tật giật mình, không muốn ai nhìn thấy họ. Cổ Đông Quân vừa bực vừa tò mò: “Em làm sao vậy?” “Hả?” Lâm Du giả ngu, gãi gãi đầu, nhìn qua cửa sổ.
“Tiểu Du, gần đây em cứ luôn trốn tránh anh. Nếu không phải hôm nay anh chặn em trước cửa thì em định khi nào mới gặp anh hả?”
“... Không có, em đâu có trốn anh. Chẳng qua mấy ngày gần đây nhà em xảy ra chuyện, em bạn phải chăm sóc mę.” “Có thật thể không?”
“Thật.”
Cố Đông Quân không muốn gây khó dễ cô, anh chỉ muốn hỏi rốt cuộc cô có còn thích mình hay không. Những lời đến đầu lưỡi lại chỉ có thể nuốt xuống, anh thật không muốn nói ra mấy lời sến súa này.
Lấy Chồng Quyền Thế
“Bà ơi, thành công rồi!” Bà nội gọi cậu ta qua, hài lòng khen: “Cháu làm việc thì bà yên tâm.” Trên lầu, Lâm Thiển mở cửa phòng sách ra, ánh mắt mờ mịt nhìn người đàn ông đang ngồi trước bàn. “Anh, Cố Thành Kiêu...” Cô nhắm chặt mắt, lắc lắc đầu, nhưng không xua đi được sương mù trước mắt và sự nhộn nhạo trong lòng: “Sao anh xấu xa như vậy?” Cố Thành Kiêu đóng sổ ghi chép, đứng dậy đi tới nhìn cô. Khuôn mặt cô đỏ bừng tươi cười khác thường, anh hỏi: “Em sao thế?”
“Anh...” Rõ ràng đang muốn tìm anh lý luận nhưng cơ thể lại không thể khống chế được. Cô bĩu môi, giậm chân, hai tay đánh lên ngực anh: “Sao anh đáng ghét như vậy chứ?”
“...” Cố Thành Kiêu vội vàng dang đôi tay, hấp tấp nghênh đón cô. “Anh đấy, anh đấy.” Lâm Thiển vùi cả mặt vào lòng anh làm tổ. Tuy rằng giọng điệu oán trách nhưng giọng nói lại mềm mại đáng yêu: “Sao anh hung dữ với em như thế? Chẳng lẽ em không có trọng lượng chút nào sao? Hay là trong lòng anh, em chưa từng có giá trị?”
“...” Bất thường tất có trá. Lâm Thiển đang nói móc anh vậy mà lại giống như đang thủ thỉ tâm tình: “Em biết bác Cả tự làm tự chịu, nhưng Lâm Du rất đáng thương. Trời tuyết như vậy mà phải dậy sớm đến cầu xin anh, anh không thể nể mặt em mà giúp cô ấy một chút sao? Yêu cầu đó cũng đâu có quá đáng, không phải chỉ gặp một lần thôi ư?” Hai chân cô vô lực, đôi tay vòng qua cổ anh, treo hết người lên cơ thể anh. Cô ngẩng đầu, chống cằm lên lồng ngực rộng lớn, đôi mắt to tròn đen láy chớp chớp nhìn anh. Cô bĩu môi: “Ừm... Vậy anh có tha thứ chuyện em cố tình hét lớn với anh không?” “...” Cố Thành Kiêu càng xác định, 100% có vấn đề. Anh nâng mặt cô lên, xoa xoa vài lần, cảm giác mặt cô hơi nóng liền hỏi: “Phát sốt? Hay phát tình?”
Cô nũng nịu đáng yêu, liếc mắt đưa tình, nói: “Ừm, cả hai.”
Càng nhìn càng thấy không ổn, Cố Thành Kiêu kê sát vào miệng cô ngửi: “Em uống canh gà?” “Ừ, canh tiêu hồn.” Cô cười không dứt, quấn quýt lấy anh. Hai chân nhảy lên, kẹp lấy cẳng chân anh, hệt như bạch tuộc. Nhưng sức cô yếu hơn thường ngày, cả người mềm nhũn. Cô nhìn anh mong đợi giống như trúng tà, giống như phi tử cô đơn lâu ngày đang mời gọi anh sủng hạnh. Cố Thành Kiêu bế cô lên. Giờ phút này đối với anh mà nói, dáng vẻ cô quá sức mê người, là mê hoặc chí mạng. Nhưng anh vẫn duy trì một chút cảnh giác: “Ai đưa canh gà cho em?” “Ừm...” Lâm Thiển đảo tròng mắt: “Là chú Ba.” Cố Thành Kiêu quay đầu nhìn chén trà trên bàn, nhớ tới dáng vẻ lấm la lấm lét của Cố Nam Hách, chắc chắn trong lòng có quỷ rối. Anh nhìn lại dáng vẻ của Lâm Thiển bây giờ, giống như trúng phải thuốc kích thích.
Giọng anh bất giác nhỏ nhẹ, vừa dịu dàng vừa nhẫn nại nói: “Anh đã thử xin cảnh sát cho bác Cả và Lâm Du gặp nhau một lần rồi. Nhưng bác gái thì không được, bà ta tự lo mình còn chưa xong thì nhất định không thể gặp bác Cả.”
“Vâng, anh... đúng là... tốt nhất... mà...”
“...” Má ơi, tim mềm, chân cũng nhũn ra rồi, chỉ còn có nơi nào đó vẫn hết sức cứng cáp. Cố Thành Kiêu còn chưa đáp lại, Lâm Thiển không chịu được lửa dục mà gấp gáp ôm lấy cổ anh kéo về phía mình, bất giác phát ra âm thanh “Ưm...” mềm như bông, mạnh dạn chủ động đòi hỏi.
Cửa phòng đóng “cạch” một tiếng, sau đó chỉ còn lại thế giới của hai người.
Buổi tối, Lâm Thiển nằm ngay để trên giường, không đứng dậy nổi. Còn Cố Nam Hách thì bị đánh mặt mũi bầm dập, khóc lóc kêu gào bà nội cứu mạng, hơn nữa còn trịnh trọng hứa hẹn với Cố Thành Kiêu từ nay không dám tái phạm nữa. Cố Thành Kiêu không thể nén cơn giận: “Cậu còn muốn ăn cơm? Cút, một cọng rau cũng không cho ăn. Sau này đừng để anh nhìn thấy cậu ở Thành Đế.” “Anh Hai, đây là ý của bà nội mà.” Cố Nam Hách khóc lóc.
Bà cụ đã trốn từ sớm: “Ai da, đầu tôi. Quản gia Niên, mau gọi điện thoại bảo bác sĩ Trần tới đây.” Cố Nam Hách: “...” Bà nội, bà không có nghĩa khí!
Cố Thành Kiêu: “...” Bà đau đầu thật đúng lúc! “Cút!” Cố Thành Kiêu đá Cố Nam Hách một cước văng ra khỏi cửa.
Cố Nam Hách ủ rũ cụp đuôi, ôm cái mông thịt la lên: “Hưởng thụ xong rồi không thèm nhận người thân!”
“Cậu còn lắm miệng, muốn ăn đòn hả?” “Em cút, em cút được chưa?... Tuyết lớn thế này đi đâu có dễ chứ?”
Dưới sự sắp xếp của Cố Thành Kiêu, rốt cuộc Lâm Du cũng gặp được Lâm Bồi. Nhưng bởi vì tình huống đặc biệt cho nên hai cha con chỉ được gặp nhau hai phút qua tấm kính ngăn cách. Hai phút, thậm chí còn không đủ để nói xong một việc, nhưng đây cũng là ngoại lệ rồi. Sau khi ra khỏi Cục cảnh sát, Lâm Du như đắm chìm trong bị thương. Cố Đông Quân đang chờ cô nhìn thấy thế cũng đau lòng. Anh thấy cô càng ngày càng gầy đi rõ rệt.
“Sao anh lại tới đây? Không phải nói anh chờ ở trong xe sao?” Vừa thấy Cố Đông Quân đến Cục cảnh sát đón thì cô đã bực tức, vội vàng đấy người đi, cứ như sợ người ta nhìn thấy. Cố Đông Quân bị cô đẩy mà chẳng hiểu vì sao: “Sao thế, anh nhìn mất mặt lắm à?”
“Không cho anh tới thì anh nhất định phải tới, giờ em bảo anh chờ trong xe, anh lại không nghe lời?”
“Xe đỗ xa quá, anh lái tới đây đón em, bên ngoài gió lớn.” Lâm Du nhìn lại. Đúng vậy thật, anh đã lái từ quảng trường đối diện chạy tới trước cửa Cục cảnh sát. Cô đành bất đắc dĩ đẩy vội anh lên xe.
Hai người ngồi trong xe, Cổ Đông Quân vừa đóng cửa lại thì Lâm Du đã thúc giục: “Đi mau, đi mau.”
“Em muốn nhanh cũng không được. Trời lạnh, phải mất mười phút mới làm nóng động cơ được.” “...” Lâm Du không còn gì để nói, gấp gáp nhìn ra bên ngoài. Cô giống như có tật giật mình, không muốn ai nhìn thấy họ. Cổ Đông Quân vừa bực vừa tò mò: “Em làm sao vậy?” “Hả?” Lâm Du giả ngu, gãi gãi đầu, nhìn qua cửa sổ.
“Tiểu Du, gần đây em cứ luôn trốn tránh anh. Nếu không phải hôm nay anh chặn em trước cửa thì em định khi nào mới gặp anh hả?”
“... Không có, em đâu có trốn anh. Chẳng qua mấy ngày gần đây nhà em xảy ra chuyện, em bạn phải chăm sóc mę.” “Có thật thể không?”
“Thật.”
Cố Đông Quân không muốn gây khó dễ cô, anh chỉ muốn hỏi rốt cuộc cô có còn thích mình hay không. Những lời đến đầu lưỡi lại chỉ có thể nuốt xuống, anh thật không muốn nói ra mấy lời sến súa này.
Lấy Chồng Quyền Thế
Đánh giá:
Truyện Lấy Chồng Quyền Thế
Story
Chương 340: Hiệu quả mãnh liệt
10.0/10 từ 31 lượt.